Duy Phạm

.
Chợ mơi… bán lá bồ đề
Mua về lấp xuống cõi mê chẳng đầy
Ô kìa chiếc lá nào bay
Quanh đi quẩn lại rớt ngay… chợ chiều?
.
Loanh quanh dưới cội bồ đề
Nhặt đi nhặt lại, bộn bề còn nguyên
Lá rơi mỏi gánh ưu phiền
Oa oa tiếng trẻ, đột nhiên… ngẩn người?
.
Quét sân phơi lá bồ đề
Phơi bao mùa nắng chấp mê vẫn còn
Sân si đi mỏi lối mòn
Một đêm chỉ ánh trăng tròn… tỉnh ra
Tâm “động ” nên nhặt hàng hà sa số lá bồ đề thì cũng không ” an ” tâm.
Duy Phạm xin kính chào và cảm ơn quý anh chị và các bạn đã đọc thơ và chia sẻ. Kính chúc quý anh chị và các bạn an mạnh.
Duy Phạm
Hay.
“Sân si đi mỏi lối mòn
Một đêm chỉ ánh trăng tròn… tỉnh ra”
A ha rõ đáng chữ thiền
Tỉnh ra để biết ta nhìn ngón tay
Ngón tay trỏ ánh trăng vàng
Nhìn trăng hay chỉ nhìn ta giữa đời?..
Tác giả Duy Phạm làm thơ với cả một trời thiền trong đó, Bếp đọc xong cảm nhận theo thiển ý Bếp để “bày đặt” thêm đôi hàng thô thiển mà không biết đúng hay sai?
Cho Bếp nghiêng đầu thán phục thiền sĩ và chờ đợi những vầng thơ thanh thoát khác trong tương lai.
Chỉ ánh trăng tròn!Sân si lối mòn Chấp mê vẫn còn !Bồ đề sân phơi…Đột nhiên ngẩn người!Loanh quanh dưới cội…Nhặt mãi bề bộn…Lá rơi mỏi gánh!Sớm mai nhặt nhạnh…Chiều vẫn nguyên trạng!Tỉnh thức đêm trăng…Bồ đề đầy sân…”Quét hoài lá sân-Vẫn còn quanh quẩn!”
Làm thơ thiền khó lắm đó Duy Phạm ơi !
Nhà thơ xứ nẫu thì phải viết bằng văn phong xứ nẫu thâu.
Chỉ “ánh trăng tròn tỉnh ra ” ý thơ thật giàu ý nghĩa biểu tượng.
Ba lần nhặt lá đã “tỉnh ” còn mình nhặt ngày này sang ngày khác mà vẫn còn “mê “
Lâu thật lâu mới nghe giọng xứ nẫu,chỉ dân nẫu mới dùng chợ “mơi “
Chợ mơi =chợ mai ?