Ngô Đình Hải
1/
Miếng ruộng ngay đường nhựa
một bữa uống rượu say
đổ thừa con nước lợ
làm phèn hai bàn tay
.
Những hột lúa cuối mùa
chán chê sân gạch cũ
ra nằm phơi trên lộ
nếm thử đời phù du
.
Con trăng một đêm rằm
ghé thăm bờ cỏ mọc
đi ngang đèn sáng rực
hụt mất mấy bước chân
.
Gốc rạ nằm ngả lưng
hỏi cá rô bơi ngửa
mình chia tay từ giờ
nói tạm biệt nhau chưa?
.
Con chim đậu lại ngó
mấy chiếc xe màu đen
tìm không ra con dế
tiếng gáy lạ hơn quen
.
Sót mấy bài vọng cổ
Anh cất để nhớ quê
Em nỡ đem cắm điện
thành…” Ka…ra…ô…kê”!
.
2/
Em giấu
trong áo bà ba
hai hột
sen nõn
chớ mà… đụng tay!
Lâu
không thấy về
chốn này
Hỏi ra
sen đã
nở đầy…một ao!
3/
Em hồi
tính chuyện thiệt hơn
bỏ đôi môi
dở dang…
hôn nửa chừng
Lên thành thị
với người dưng
đêm không mặc áo
lạnh lưng…
sao nằm?
.

Xem hình thấy tức cười,tác giả ngồi rầu rỉ một mình ngắm trăng,than thân trách phận
ơ! hơ! Sáu Nẫu ơi!…
Rất mừng vì Ngô Đình Hải làm thơ sung sức, xúc cảm trước cảnh đời.
Cho mình hỏi nhỏ chuyện ngoài thơ nhé: không lẽ Trượng Phu mà không thu hút được Hồng Nhan sao? Ai sang giàu, Trượng Phu cũng làm không thua kém họ, mà chắc chắc hơn họ vì mình còn đầy nhân nghĩa và bao dung sẽ là người đàn ông hấp dẫn nhứt. (chưa cộng với biết làm thơ nữa đó).Quý mến.
Chào ông anh thân quý! Một người lúc nào cũng đồng hành và nặng lòng với thi ca! Có những thứ có đi tìm cũng không gặp, rồi bất chợt nó lại đến! Cái khó là đón nhận nó như thế nào anh Tư ơi!…Cảm ơn anh. Hôm nào gặp nói chuyện nhiều…Kính.
Nếu không như vậy thì đâu phải là cuộc đời
Tôi cũng nghĩ như vậy, và cái thi vị chính là ở chỗ mỗi người nếm mỗi khác!…Cảm ơn bạn
Tui cung da tung bi nang chia nay kieu nay roi ong oi
Cảm ơn win đã đọc. Chúc bạn vui.
Phải cho người ta lên đời chút mấy huynh ơi !
Chào Dinh Vu! Tôi cho rằng “tình” là thứ không thể mua bán, van nài, thậm chí… tìm kiếm! Nó tự nhiên mà có, rồi cũng thản nhiên mà…đi! Nó thuộc về mình nhưng lại không phải…của mình! Cho hay không cho mà…được sao? Cảm ơn tấm lòng… “hào phóng” của bạn. Chúc vui.
Cũng bùi ngùi thiệt,nhưng biết làm sao !
Tôi cũng không biết làm sao, cảm ơn Diep Hoa đã đọc và chia sẻ… nhiều… nhiều.
Lên đời,đời lên,tình xuống
con dế rời khỏi hang / tiếng gáy nghe cũng lạ Anhuy ơi! Cảm ơn bạn.
Mừng cho em được “lên đời”
Ngưa điên ở lại rong chơi giang hồ ….
Bạn mình ơi! Có mừng có vui gì đâu… “giang hồ ta chỉ giang hồ vặt / nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà” ( PHQ) Thế nên tôi chỉ dám ” nấn ná tìm trong cơn mưa muộn / giọt nắng vàng hoe rụng xuống chưa?”(NĐH)…Hôm nào cà phê nghen.
Lên thành thị
với người dưng
đêm không mặc áo
lạnh lưng…
sao nằm?
________
Hai câu thơ tuyệt vời
Chào Nguyễn Xuân Tùng! Không phải ở hai câu thơ mà cảm nhận của bạn mới là…tuyệt vời! Mong gặp lại bạn ở bài thơ khác. Cảm ơn nhiều.
Bài thơ hay một cách ngậm ngùi
tôi thiệt tình rất vui và xúc động khi được bạn ghé thăm thường xuyên…Cảm ơn Xaque và mong bạn cùng chia sẻ với tôi niềm vui này.
Sao mà buồn chi vậy !
Chào người bạn mới của xunau, cảm ơn bạn đã ghé thăm. Chúc vui.
Anh Ngô Đình Hải thân ,
Đọc thơ anh , chẳng bao giờ em dám lên đời !
Ôi! caothihoang!…Biết bao điều đâu chỉ nói… “không dám” mà được sao? Con trăng rằm…đi ngang ngọn đèn điện…còn hụt mấy bước chân mà!…Chúc caothihoang vui và viết nhiều nhe.
Ôi cái giá của cuộc ….lên…đời !!!
thì cũng phải…trả giá chứ Huỳnh Hùng!…Không chừng…có nói “thách” nữa đó!…Chúc bạn vui.
Ngậm ngùi …
Cảm ơn vivi099 đã đọc. Chúc bạn vui.
Ngậm ngùi và thật xót xa
Cảm ơn BNgan và những chia sẻ thân tình của bạn. Tôi nhiều khi viết rồi, lại chợt hỏi mình sao viết vậy?…
hi nguadien,
bài 1: một phóng sự được nguadien hí lên ai oán bằng bài thơ 5 chữ với những lát cắt hiện thực bén như dao xắc chuối… và tiếng thở phì phò thì bảo đảm dài hơn tiếng thở dài của cụ Trần Tế Xương!…
“ao kia rày đã nên đồng/ chỗ làm nhà cửa chỗ trông ngô khoai/ đêm nghe tiếng ếch bên tai/ giật mình còn ngỡ tiếng ai gọi đò!…” [ttx]
bài 2: nỗi tiếc tưởng ngỡ bình thường mà lại nhọn hoắc như mũi tên xuyên qua trái tim tình rướm máu!…
bài 3: quá bồn chồn cho “người ấy” bỏ quê chạy theo “giấc mơ thành phố” nên đã trở nên ngớ ngẩn… chẳng biết như thế là tự mình “lo bò trắng răng” và “sợ em hóc nước đá”!…
nguahoang hí phụ họa cùng nguadien chừng ấy… đủ chưa? hí hí hí…
[chưa đủ thí hôm nào hí tiếp… và thật đáng tiếc là hồi sáng nay nguahoang phải bất đắc dĩ làm nguangoan vì dự ngày gặp lại thầy cô giáo 20/11!…]
Cổ Tích đi ké với anh ngựa hoang nè. Bài nào cũng diễn đạt thật khéo, thật ý nhị!
Sông kia rày đã nên đồng thì phải
hi nguahoang @ cotich
cảm ơn những tiếng hí đồng điệu của bạn, không biết bữa nay có phải nhờ cotich đi bên cạnh hay không, mà nguahoang hí nghe hay quá tay!…Hôm nào gặp.
Sao buồn quá vậy nhà thơ ơi !
Ừa, buồn thiệt! “Sót mấy bài vọng cổ / Anh cất để nhớ quê / Em nỡ đem cắm điện / thành…” Ka…ra…ô…kê”!” thì… buồn quá đi chứ Comay ơi!
Tui cũng đã từng qua cầu…gió bay
Chia…vui với bạn!…
Độc
Chào Ngô Đình Hải ,
Mình thích thú khi đọc thơ của Hải .
Chúc bạn vui .
Cảm ơn anh Định. Cầu mong anh khỏe và luôn vui.
Cảm ơn HMai. Mong gặp lại bạn ở những bài thơ khác. Chúc vui.
Đọc xong thấy man mác buồn
Cảm ơn Hoa đã đọc, tôi cũng thực lòng mà viết…Chúc bạn vui.
Bài thơ thật ngậm ngùi,nhưng biết làm sao được anh nhà thơ ơi,cuộc đời mà
Ừ! thì cứ coi như vậy đi!…Đời mà…! May mà đời vẫn còn bao nhiêu thứ để… yêu thương Sông Hàn ơi! Cảm ơn bạn
Đêm không mặc áo lạnh lưng sao nằm..là một câu thơ tuyệt hay
Qúa đã !
Hay !
@machbandon
hình như say…tình còn dễ hơn say…rượu phải không huynh?
không biết nói gì hơn…Cảm ơn Youme…Cảm ơn…
Thì cũng phải để cho người ta lên đời chứ anh Ngô Đình Hải !
thì tôi có cản hay ngăn gì đâu nà, cùng lắm thì nghe ông Nguyễn Bính than mà gật: “trăm người con gái, nghìn con gái / nàng cũng chỉ là con gái thôi”…
Chào Anh Ngô Đình Hải!”Đổi đời đâu đổi con Người!-Sao ai chê trách ”bông phèng” thế kia!?-Giận quê lên phố quên dìa?-Hờn ai bóng gió xa chia bao lời?!”Nói thiệt hay là nói chơi?Dường như chơi thiệt thiệt như để cười?-Bài thơ đọc nghe tjha6t5 vui -Thật buồn mà cũng đã đời ”đổi thay???”
cái gì cũng có cái giá của nó phải không aitrinhngoctran? Cảm ơn sự có mặt và chia sẻ của bạn. Vui nhiều nha.
Hot sen non mua o dau vay anh Hai ?
Tôi mơ chuyện ngày xưa thôi Alibaba ơi!…Như chuyện cổ tích ấy mà:
Sau hàng nút áo là sương khói
lãng đãng mùi hương của dậy thì
em hoàng hôn vẫn là con gái
xô đẩy chiều về lạc lối đi…(NĐH)
Ba bai ba sac thai khac nhau nhung chung qui cung chi mot chu “buon “
Ôi! cái thằng tôi lẩm cẩm, bận tâm làm gì cho… mất vui!…Cảm ơn Nguyenvan nhiều lắm. Mong còn được bạn đọc tiếp những bài thơ khác. Chúc vui.
Thơ hay mà sao đắng lòng quá
Tôi có thằng bạn nhà quê. Về thăm, gặp đêm sáng trăng, rượu lưng chừng, nó nằm trên võng đong đưa mà ca vọng cổ, nghe tê tái người. Giờ nó không còn, nhiều đêm trăng chợt nhớ, chuyện riêng mà thành ra…”mặc cảm”, tự nhiên nghe karaoke vọng cổ thấy như thiếu hồn và vô duyên lạ…Cảm ơn Minh Huy. Chúc bạn vui.
Lên đời thì cũng …bình thường thôi anh Hải ơi !
thì tôi cũng có dám nói chuyện gì “cao xa” đâu, toàn chuyện…bình thường thôi mà!…Cảm ơn Kim Mai.
Hic tui cũng muốn lên đời quá anh Hải ơi
Thì cứ… “lên” tự nhiên Savi ơi! Nhưng hễ thứ gì có… “lên” là có… “xuống”, tới chừng đó đừng…”rên” là được rồi! hihihi
CHỢT NHỚ ĐẾN CÂU THƠ NGUYỄN BÍNH
HÔM QUA EM ĐI TỈNH VỀ
HƯƠNG ĐỒNG CỎ NỘI BAY ĐI ÍT NHIỀU
DDiep ơi! Ông Nguyễn Bính may mắn khi cô gái của ông chỉ mới… “lên đời” với “khăn nhung quần lĩnh rộn ràng” nên ông than rất… tử tế : “hương đồng gió nội bay đi ít nhiều”…Còn tôi chỉ dám hỏi: “lên thành thị với người dưng / đêm không mặc áo, lạnh lưng…sao nằm?” buồn hơn nhiều lắm…! Cảm ơn DDiep.