Đào Thị Thanh Tuyền
Năm nhuần hai tháng bảy âm lịch, thời tiết đỏng đảnh, chẳng ai biết tính khí ông trời như thế nào! Gần tết mà vẫn có mưa lai rai, thêm tiết trời lành lạnh. Ông già, bà cả chặc lưỡi: “Năm nay ổng hiền gần hết tháng chín mà chưa thấy mưa hung. Đông đi, xuân đến. Thoáng chốc mà….”. Câu nói bỏ lửng, nghe đậm màu hoàng hôn, buồn thiu, buồn thít.
Mùa mưa, mùa nước lên, mùa lụt … Chợ đủ loại cá đồng. Mùa này đi chợ buộc phải có món gì mặn mặn làm chủ lực cho mâm cơm. Nhìn quanh quất chỉ có món cá kho tiêu là “chắc ăn” nhất!
Tôi nhớ hồi còn bé, cả một lũ con nít vô tư chẳng biết gì đến nỗi lo lắng, chộn rộn của người lớn trong mùa mưa bão. Trời lụt thích nhất là được nghỉ học, được dầm nước cả ngày, như cóc bỏ dĩa, mới vừa bị la chỗ này, chạy lội nước chỗ khác. Chuẩn bị mùa lụt mẹ tôi nói chỉ sợ gạo, sợ rau chớ không sợ cá. Cá lúng búng đầy chợ, cá tràn ra lề đường, chỗ nào không có nước là thấy người ngồi bán cá. Người đi đường dừng xe lại, đủ loại cá, tôm tha hồ chọn lựa. Cá rô về chiên giòn, cá bống kho tiêu, cá trầu, cá trê kho gừng… Tha hồ mà chế biến.
“Cá bống kho tiêu, cá thiều nấu ngọt”. Hồi xưa, mỗi lần mua cá bống về, mẹ tôi lại ngâm nga câu đó rồi bắt đầu bình phẩm: “Cá bống kho tiêu thì đúng rồi nhưng sao cá thiều lại nấu ngọt nhỉ? Cá thiều thì phải nấu chua mới ngon!”. Vừa làm cá mẹ tôi vừa giảng giải: “Cá bống có cả chục loại: bống cát, bống thệ, bống dừa, bống kèo… Mỗi vùng đất, con cá ngon mỗi kiểu và cũng tùy theo đặc trưng tính chất vùng miền mà có những kiểu chế biến khác nhau”. Xong, bà kết luận: “Dù kiểu chế biến gì, cá bống chỉ kho tiêu là ngon nhất!”
Mùa cá kho tiêu đâu chỉ mỗi cá bống. Cá liệt, cá phèn, cá bè… kho tiêu cũng bá cháy! Hồi xưa không có màu kho cá bán sẵn như bây giờ, cứ mùa lạnh mẹ tôi chuẩn bị thắng sẵn một hũ màu. Đường cát bỏ vào chão thật nóng, mùi kẹo thơm lừng chuyển hóa sang mùi đường cháy len lỏi vào tận bàn học của tôi. Dạ dày và tuyến nước bọt làm việc liên tục. Bỏ bài toán giải dang dở, tôi xuống bếp, ngồi sà cạnh mẹ xem hôm nay có món gì. Nồi cá kho tiêu của mẹ tôi đơn giản, chỉ có đường, mắm và tiêu. Theo ý mẹ cá kho tiêu không nên ướp hành, nó sẽ làm mất đi mùi và vị ngon nguyên thủy của cá và… tiêu. Để lửa riêu, cho nước sắc sệt lại, con cá dãnh cong đậm đà, trên mình lấm tấm hạt tiêu. Cảm giác đói cồn cào. Chưa ăn đã biết miếng cá có đủ mùi vị của mùa lạnh, mùa nước lụt.
Bên nồi cơm nóng, dĩa cá kho tiêu làm tâm điểm, khi thì dĩa rau lang luộc cùng tô nước rau, khi thì bát canh khoai. Mẹ tôi không quên chuẩn bị chén nước mắm nguyên chất dằm vài trái ớt xiêm. Loại ớt trái nhỏ xíu mà cay… “hỗn” vô cùng. Ăn một miếng nồng đến tận mang tai! Và miếng cơm, dẻ miếng cá, thêm miếng ớt, xong húp miếng canh. Sao mà ấm bụng!
Mùa lụt còn có một loại cá nữa cũng “bá cháy” như cá bống nhưng không phải kho tiêu mà là kho lá gừng, đó là cá trắng. Con cá trắng giống như cá rô, nhưng nhỏ hơn và có lớp vảy màu trắng. Mẹ tôi kể hồi còn con gái mẹ không biết kho cá trắng, kho giống như bình thường có nghĩa là ướp đường, mắm rồi kho. Con cá kho xong, xương cứng ngắt, vảy lợn cợn và vô vị thế nào. Một lần mẹ đến nhà một người quen, thấy bày ra nồi cơm và đĩa cá trắng kho, lũ con “oanh tạc” một lúc sạch bay dĩa cá, ăn cả vảy, cả xương. Ngạc nhiên mẹ hỏi cách chế biến và về nhà áp dụng ngay bí quyết: cá trắng phải kho nước lạnh. Cá trắng làm sạch (không phải đánh vảy), cho nước lạnh xâm xấp rồi đun. Đến khi thấy được (cá mềm) mới nêm nếm mắm, đường và bỏ màu cùng lá gừng rồi kho tiếp. Ngon như cá hộp.
Vừa chớm mưa chợ đầy cá đồng. Có loại cá bống “lòng tong” bé tí xíu mà bà bán cá nói với tôi đó là cá bống nồm (giống như cá cơm nồm). Cá bống nồm đem về chà qua rổ, rửa với muối cho sạch nhớt, sau đó kho tiêu. Tôi chưa mua thử bao giờ, nhưng loáng một chút thấy rổ cá bán sạch trơn. “Mùa này không ăn cá kho tiêu thì mùa nào mới ăn”. Thấy tôi đứng tần ngần, bà hàng cá nhắc. Ừ nhỉ, mùa này chỉ có cá kho tiêu.

Đọc Thanh Tuyền bên tuongtri thích rồi. Qua đây gặp bài này càng thích, HN cứ liên tưởng đến một ngày mưa dầm tháng mười một, vườn tược cây cối ướt mem, ngồi bên nồi cơm gạo mới ăn với cá kho của Tuyền chắc hết cơm. Ở Huế còn có cá mai cá ngạnh kho nghệ nữa, Tuyền ăn thử chưa?
Cảm ơn tác giả rất nhiều! Đọc bài này xong, mình cảm nhận ngay hương vị mằn mặn ,ngọt ngọt ,cay cay đầu lưỡi, nơi có vị tiêu, vị ớt ,cả những giọt mồ hôi của mẹ khi ngồi đánh vẩy những con cá bống nhỏ bằng chiếc đũa… mình cảm ơn mẹ , mỗi lần về quê thăm mẹ , ngồi quây quần bên gia đình, có gà lá giang, bún chả, bia Tiger… Có lần mình nhờ bà hàng cá đánh vẩy giùm nửa ký cá bống cho mẹ kho, ăn với cơm gạo hạt tròn ba gặt lên ở đồng Bàu Lác,thấy còn nguyên vị như xưa, chỉ tiếc là không có mùi khói bếp bay lên, hòa quyện mới mùi cá kho sực nức…
Hữu Phúc
Khi ẩm thực được nhà văn ghé mắt thì trở nên lung linh
Vậy là có thêm một mùa để mà thương mà nhớ nữa !
Ăn cũng là cả một trời văn hóa
Viết thật ấn tượng
Viết về ẩm thực như thế này thì thiên hạ phải phát thèm.
Chào Chị Đào thị Thanh Tuyền!”Cá Bống sông Trà”Có nghía qua-ăn cũng đã đời rồi! Chỉ còn con cá Trắng kho bằng nước lạnh mới mềm nổi tới tận xương tủy-mới thấm gia vị tiêu mắm muối…Qủa là cá kho tiêu -cả một bí quyết tuyệt chiêu của đầu bếp-chớ phải giởn chơi đâu phải không?
Viết sắc sảo từng chi tiết một
Quả thực là văn chương của chuyên gia am tường ẩm thực
Viết về món ăn thật tinh tế
Mùa này cá bống sông Trà đã bắt đầu béo mẩy !
Thật hấp dẫn.Viết sống động đến từng centimet
Viết hay nhưng “ác” quá tác giả ơi vì Bếp đang nuốt nước miếng vì..thèm cá bống kho tiêu đây nè.
“…….Bếp đang nuốt nước miếng vì..thèm cá bống kho tiêu đây nè.”
“““““““““““““““““““““““““““““““““““““““““““
@ Câu nói này làm VR nhớ lại 40 năm về trước(~’72~’73)_bà Dì(em của má)_đang… “nằm ổ”(sinh em bé) & VR được dịp ăn “ké” món cá bống kho tiêu cay…tê lưỡi(mà rất thích).Hay chị Bếp mình đang… “nằm ổ”,hè???
Hồi đó hảo bằng hữu VR có nằm ổ không mà ăn cá bống kho tiêu ngon lành vậy hè?
@ Sao chị Bếp mình chưa trả lời câu hỏi (“Hay chị Bếp mình đang… “nằm ổ”,hè???”) mà lại đi (ăn)”hỏi” (…VR có nằm ổ không mà ăn cá bống kho tiêu ngon lành vậy hè?)_nhưng thôi, VR cũng trả “vốn” cho chị Bếp nè :
“VR được dịp ăn “ké” món cá bống kho tiêu cay…tê lưỡi mà cũng thích*…nằm ổ “ké” ở phòng của bà Dì (nhà thì nghèo_trời mùa đông mưa lạnh_chỉ có “ổ của bà Dì” mới có bếp than hồng ấm áp…?)>>Túm lại : VR chỉ thít…. “ké” mà thôi! (cũng như “ké” comment của chị Bếp vậy?)
(*) Đã bỏ dấu “ngoặc đơn” (…)
Không gì bằng cơm với cá
Không gì bằng má với con (?)
Đọc mà phát thèm