Vũ Thế Thành
Xem phim chuyển thể từ tác phẩm văn học, lúc nào tôi cũng cảm thấy có một chút gì mất mát. Bộ phim Hồng Lâu Mộng (1) là một thí dụ. Dù đạo diễn và các diễn viên thủ vai Đại Ngọc, Bảo Thoa, Bảo Ngọc, Phượng Thư, Già Lưu,… diễn xuất không chê vào đâu được. Nhưng dường như ngôn ngữ điện ảnh đã làm nhòa đi chất thơ, chất mộng của nguyên tác. Vài tác phẩm khác cũng chung số phận: Cuốn theo chiều gió, Doctor Zhivago, Bố già, và gần đây là “Rừng Na Uy” của đạo diễn Trần Anh Hùng. Đọc tiểu thuyết và xem phim ắt hẳn phải có cách thưởng thức khác nhau. Nếu lỡ đọc nguyên tác trước thì ấn tượng ban đầu ắt khó lay chuyển…
Nhưng cũng có ngoại lệ. Bộ phim Thủy Hử của đạo diễn Cúc Giác Lượng (2) đã đẩy nguyên tác lên một tầm mức khác. Phim đã loại bỏ hoặc hợp lý hóa những cảnh phù phép ma quái, giết người vô tội vạ, bánh bao nhân thịt người, moi gan người nấu thang giã rượu, … nhưng nổi bật hơn, đó là ngôn ngữ điện ảnh đã làm thăng hoa tình bằng hữu giữa những con người thế thiên hành đạo, chứ không phải là bọn thảo khấu tầm thường.
Có hai cảnh trong bộ phim này để lại trong tôi ấn tượng mạnh, mỗi khi nghĩ lại thấy cảm khái cách gì…Cả hai cảnh đều liên quan đến…rượu
Một cảnh xảy ra ở tập cuối, sau khi Tống Giang “bó thân về với triều đình”, để rồi sau cùng “được” vua ban ngự tửu để tự xử. Khi Tống Giang đang nhâm nhi rượu độc, ngẫm nghĩ tình đời, thì Lý Quỳ bước vào. Biết chuyện, Lý Quỳ nốc luôn chỗ rượu còn lại: “ Ca ca, khi sống Thiết Ngưu theo ca ca. Nếu ca ca không muốn sống trên cõi đời bạc bẽo này nữa, Thiết Ngưu sẽ theo ca ca…”. Lý Quỳ uống nhiều hơn, nên bị chất độc hành trước, đau đớn. Hai huynh đệ ôm lấy nhau.
– Ca ca có đau không?
– Đau…
– Thiết Ngưu cùng đau với huynh.
Một lát sau,
– Đệ không còn thấy đau nữa. Sao đất trời ngoài kia đỏ rực lên rồi…?
– Mặt trời lặn đấy…
Cả hai kết thúc nợ đời. Một người cay đắng với cái trung quân ngu xuẩn, một người ôm mộng, qua bên kia sẽ lại làm tiên phong cho ca ca…
“…Giang sơn đẹp hơn tranh vẽ,
Bóng hào kiệt khuất dần xa,
Hiệp nghĩa như chén rượu nồng cay… (3)
Bi tráng biết bao ! Chén rượu bi tráng của tình bạn, không phải là thứ bi tráng chính trị như trong tiệc rượu tiễn Kinh Kha bên bờ sông Dịch.
Bài tạp bút lằng nhằng này định nói về… rượu, lại mở đầu câu chuyện chết vì rượu. Thiệt là…! Biết làm thế nào được khi dây thần kinh vận động lỡ chạy qua tim trước khi đến tay…
Rượu có từ hồi nào? Có người cho rằng rượu có từ thời đá mài (neolithic). Nhằm nhò gì, mới đây (1975), người ta còn phát hiện cà tỉ tỉ rượu trong đám mây ở trung tâm dải Ngân Hà, có điều thiên tửu vô biên này cách trái đất chừng 30.000 năm ánh sáng. Còn tôi, tôi nghĩ khác, đơn giản mà chắc ăn hơn. Có cỏ cây là có rượu. Chẳng phải những trái cây chín mọng sẽ lên men rượu đó sao?
Vậy ai là người uống rượu đầu tiên? Có người dựa vào Kinh Thánh để nói rằng, đó là ông Noah thoát nạn trên một con tàu trong trận Đại hồng thủy, đã tình cờ chế được rượu nho và uống say bí tỉ. Tôi cũng nghĩ khác luôn. Ông Adam nghe lời xúi (dại) của bà Eva ăn trái cấm, nên gây biết bao phiền toái cho con cháu đời sau. Cái này do Kinh Thánh chép, chứ không phải tôi bịa. Nhưng tôi cứ tự hỏi, một đấng trượng phu như tổ tiên ta, ngài Adam, người dám cắt phăng cái xương sườn của mình để xóa đi nỗi cô độc thần thánh nơi vườn Địa đàng, đánh đổi lấy niềm hoan lạc của lứa đôi. Adam lại là đứa con duy nhất của Thượng đế, thì chẳng lẽ lại nghe lời đàn bà xúi bẩy? Vườn Địa đàng đầy hoa thơm cỏ lạ, trái cây mơn mởn.. Eva chắc (chắn) đã chuốc rượu cho Adam, lả lơi mời mọc Adam ăn trái chín lên men. Khổ thân Adam, ngà ngà rồi thì trái cấm cũng như trái…xoài, đâu còn nghĩa lý gì nữa mà không dám ăn… Tôi ngờ rằng Kinh Thánh chép thiếu đoạn này, hay tam sao thất bổn gì đó.
Con cháu Adam muôn đời sau vẫn không rút ra được bài học của tổ tiên, uống rượu là cứ phụ nữ kè kè bên hông. Uống nhiều, nói nhiều – Nói nhiều, hớ nhiều. Thượng đế ban tặng cho phụ nữ trí nhớ dai, và thường “khuyến mãi” thêm cho họ cái tật…nói dai. Bi kịch là ở chỗ đó. Có những sai lầm lỡ lời không sao khắc phục được, và ân hận triền miên là hậu quả. Bởi lẽ ngay từ khởi thủy đàn ông đã mắc cái tội…nhẹ dạ, và đó là “gen” trội. Tội tổ tông, không có thuốc chữa.
Cho dù thế nào đi nữa, uống rượu cũng phải có bạn. Uống một mình làm sao mà uống nổi. Đàn ông chè chén với nhau có vẻ ổn hơn. Không có thuốc đặc trị, thì cũng nên biết cách giảm thiểu rủi ro.
Mỗi người có cách ứng xử với rượu khác nhau. Rượu vào là khoác lác theo kiểu ăn giỗ nói dóc, kiểu ba hoa này chẳng hại ai chỉ làm bàn tiệc thêm vui. Có người mượn rượu để khẳng định “cái tôi” giữa đám đông, mà lúc bình thường “cái tôi” của họ chứa đầy mặc cảm. Lại có người rượu vào là buông ra những lời hứa hẹn nhân nghĩa, để rồi ngày mai quên sạch,… Uống rượu để thanh minh, uống rượu để nói, mà chẳng cần biết mình nói gì, nói huyên thuyên đủ chuyện, không đầu không đuôi, miễn là nói…Nói là cách luyện tập ngôn ngữ của người say. Sự thăng hoa đột biến chỉ có khi anh binh nhì trong cơn say tưởng mình là… đại tướng.
Uống rượu để bàn chuyện, để gài bẫy trong kinh doanh. Cái này siêu, không bàn tới. Uống rượu vì thói quen (nghiện), uống rượu để quậy, để giở trò, để khi tỉnh đổ thừa do rượu… Những thứ này cũng… siêu, không bàn tới luôn. Bất khả tư nghị !
Uống rượu để tâm tình, để ôn cố tri tân, để nói với nhau những khắc khoải và an nhiên của cuộc sống. Mượn rượu kiểu này mới là siêu…thứ thiệt.
Hình như có chút rượu vào con người khang khác so với lúc bình thường. Rượu làm hưng phấn, làm cuộc sống dễ chịu hơn đôi chút.
Cách đây vài tháng, hai ông bạn nhà văn (nhớn) đến thăm tôi ở Đà Lạt. Hai tay này thuộc loại nhát rượu, nhưng tôi vẫn phải bày bàn rượu cho phải…đạo. Chỉ có tôi uống là uống thiệt, còn hai ly kia nâng lên đặt xuống và đá mồi. Họ nói với nhau về tác phẩm vĩ đại còn trong…bào thai của họ. Hai cái giọng đều đều, trao qua đổi lại một cách tẻ nhạt. Một kẻ ngoại đạo về văn chương thơ phú như tôi phải ngồi trong một tình huống như thế là cả một sự nhẫn nại và nhẫn nhục. Cách giải thoát duy nhất là im lặng và…uống. Nhưng cái gì cũng có giới hạn… Tửu nhập (vài ly), là ngôn xuất. Tôi bắt đầu ý kiến ý cò linh tinh…. Cái thai “ngoài tử cung” đó, hoặc phải được trục xuất cho nhẹ bụng, hoặc phải tạo ra phép màu đưa nó trở về đúng vị trí mà tạo hóa ấn định để nó chào đời bình thường. Đúng là tửu loạn ngôn loạn… Cái phép màu đó là ý tưởng lạ, lên đồng từ hơi rượu. Họ lắng nghe và thỉnh thoảng nói…leo, rồi tranh nhau nói. Giọng họ không còn đều đều nữa. Hai ông nhà văn (nhớn) bắt đầu chìa ly xin thêm rượu, chút chút thôi,… một lần, rồi hai lần,… Mỏi tay, tôi đưa luôn bình rượu (vang) cho họ self-service.
Đêm Đà Lạt vẫn lạnh, nhưng không còn tĩnh mịch. Hậu quả là kẻ lên đồng gục trước hai tên nhát rượu. Ai bảo rượu không góp phần tạo ra hứng khởi và sáng tạo? Chẳng biết lúc này hai cái bào thai đó đã nằm đúng vị trí chưa, nhưng vẫn chưa thấy chào đời. Hai ông nhà văn (nhớn) còn mắc nợ tôi.
Lai rai cùng chúng bạn cũng là cách giải khuây, vui thêm, mà cũng có khi buồn thêm vì mình phải chia buồn, chia vui. Thực ra, buồn vui là trạng thái tình cảm tuyệt đối, bất khả phân. Người khác chia buồn với tôi, nhưng nỗi buồn của tôi vẫn vậy, có tiêu hao đi chút nào đâu! Nhưng chia sẻ là điều cần thiết vì nó giúp tôi tăng thêm sức chịu đựng. Chia sẻ qua ly rượu không chừng nỗi niềm lại phát tán nhanh hơn cũng nên.
Thế còn uống rượu một mình thì sao? Cái này thì muôn vàn phức tạp, buồn nhiều hơn vui. Cái nông nỗi vì sao lại gậm nhấm nỗi buồn một mình bên ly rượu thế này?
Có một cảnh độc ẩm trong bộ phim Thủy Hử nhẹ nhàng nhưng đầy cảm khái. Lâm Xung bị gian thần hãm hại, đày ra Thương Châu. Con người nhẫn nhục và thận trọng này nhất định đòi đoạn hôn, để vợ tự do lấy chồng khác trước khi bước vào cuộc hành trình không ngày trở lại. Tại chốn lưu đày, Lâm Xung được phân trông coi thảo trường, đồng không mông quạnh. Trong lều cỏ, vị giáo đầu của 80 vạn cấm quân ở Đông Kinh, ngồi co ro uống rượu một mình bên đống lửa. Bên ngoài gió lạnh, tuyết rơi…chàng chợt lại những kỷ niệm đẹp của tình nghĩa phu thê. Trong cái nghìn dặm chim bay, nghìn dặm năm xưa, trong cả tuyệt vọng cũng le lói một đóm lửa: người anh hùng mạt lộ mơ tới ngày đoàn tụ… Lâm Xung không thể ngờ được chỉ vài canh giờ sau, đóm lửa hy vọng đó sẽ tắt ngúm khi thảo trường bừng bừng cháy.
Rượu cũng làm con người hy vọng, một thứ hy vọng hão huyền bi đát. Dù sao, cái khỏang khắc hy vọng đó của Lâm Xung mỏng manh và đẹp. Có còn hơn không !
Uống rượu một mình ở nhà có khi chỉ vì thấy lòng trống trải, cũng có khi do mang nặng nỗi buồn…
Tôi có người bạn ở Mỹ, thường xuyên phải làm ca đêm, lái xe về đến nhà đã 3-4 giờ sáng. Không muốn làm vợ con thức giấc, chỉ còn nước xách chai rượu ra phòng khách nhâm nhi. Tôi biết điều này, vì thỉnh thoảng y gọi điện thoại về Việt Nam, chớm sáng bên kia là chập tối bên này, có khi cả hai tình cờ đang ly trong ly. Cứ thế mà nói, nói đủ chuyện, chuyện xưa, chuyện nay, chuyện xưa là chính. Nói để thử thách ký ức, để lấp đầy khỏang trống thời gian.
Uống một mình ở nhà vì mang nặng nỗi buồn thì hơi bị.. phiền. Rượu ngà ngà rồi, con người thường rơi vào trạng thái hoang tưởng lưỡng cực: thật tiêu cực hoặc thật tích cực. Lúc thì giận hờn, khi thì bao dung. Dòng suy tưởng cứ miên man chạy qua chạy lại trong suốt cơn say, gậm nhấm nỗi cô đơn giữa hy vọng và tuyệt vọng. Đo lường cái nhân sinh, hay nhân tình thế thái qua cái nhìn lưỡng cực của men rượu, đôi khi soi gương, chẳng thấy mình đâu, chỉ còn là cái bóng bên ly rượu.
Uống rượu một mình ở nhà đã oải, uống rượu một mình ở quán thì ôi thôi,…thầy chạy. Nỗi cô đơn sẽ nhân đôi bởi đó là nỗi cô đơn giữa đám đông. Đám đông giống như phông nền của bức tranh, nỗi cô đơn sẽ vẽ nguệch ngoạc trên đó, chia cắt cái hiện thực của đám đông, có mà như không có.
Tối ba mươi cách nay vài năm, một người bạn rủ tôi ra quán quen gần Ngã Tư Bảy Hiền, la cà vài ly để xem mùi vị ba mươi tết ở quán rượu thế nào. Quán cũng khá đông người, đa số là Việt kiều. Dễ nhận vì họ thường mặc quần short, đeo bao tử (bóp tiền) trước bụng, cười nói hơi to hơn bình thường một chút. Quán có ca nhạc sống, chỉ một cây đàn organ với ca sĩ vườn và ca sĩ thực khách. Chủ quán lăng xăng, đi qua đi lại, kề tai khách quen nói nhỏ : “ Hôm nay hát thả dàn nghen, “thông cảm” với phường rồi”. Tôi cười: “ Ông cho ca sĩ chơi bản “Xuân này con không về đi”, tôi mới tin”. Chủ quán cho chơi liền… Quán sinh động hẳn lên.
Chủ quán trở lại bàn tôi ra cái điều tay chơi, nói là làm. Đột nhiên ông ghé tai tôi nói nhỏ:
– Cái ông ngồi một mình bên bàn kia sắp chết rồi
– ???
– Bị ung thư thời kỳ cuối. Con cái tranh nhau gia tài nên ổng buồn..
– Sao ông biết?
– Ổng ở gần đây mà. Chiều nào cũng ra đây làm chai bia. Uống bia chứ không kêu mồi. Có một chai mà uống hoài không hết.
Tôi liếc sang bàn bên. Đúng thế thật! Một chai, một ly, không mồi. Người đàn ông nhỏ thó, trong chiếc áo gió, trạc ngoài 50. Tôi tránh nhìn trực diện. Hơi kỳ!
Đêm ba mươi Tết người ta độ lượng hơn, lỡ vấp chân, hay lỡ đổ bia vào nhau cũng chỉ cười xòa…Giờ phút cuối cùng của năm cạn dần. Ban nhạc chơi bản “ Ly rượu mừng”, nhiều người trong quán đứng lên hát theo, cụng ly nhau, có người hào hứng vừa cầm chai vừa nhảy. Tôi cầm ly bước qua bàn bên cạnh: “ Năm mới chúc anh sức khỏe và bình an”. Ông cũng đứng lên, nâng ly và chúc lại. Tiếng nói nhẹ và loãng tan trong cái náo nhiệt của bản “Ly rượu mừng”. Ông hớp một chút bia, đôi mắt hờ hững xuyên qua đám đông. Nhìn mà có lẽ không thấy gì cả. Nỗi cô đơn của ông không còn là những nét nguyệch ngoạc, nó đã phủ đầy sơn trên bức tranh rồi.
Cái “chết” vì rượu của Adam chỉ là…giả thuyết, nhưng cái chết của con cháu ông là chuyện có thiệt, chết dài dài, chết ngày này tháng nọ, chết vì nhẹ dạ, chết vì tội… tổ tông.
Vậy thì uống rượu có hại không? Tôi nói KHÔNG, nhưng bác sĩ bảo CÓ. Mấy ông bác sĩ thì lúc nào chẳng lải nhải cái gọi là “tác hại của rượu”, nhất là vào dịp Tết, mặc dù mấy cha nội đó nói cũng chẳng có gì … trật. Hải Thượng Lãn Ông đã chẳng từng nói : “ Bán dạ tam bôi tửu…Lương y bất đáo gia” đấy sao! Đệ nhất y sư này bảo, sáng một bình trà, tối ba ly rượu là khỏe, còn kích cỡ ly rượu thế nào, không thấy cụ nói tới.
Tôi nhớ trong kinh Cựu Ước có câu (đại khái), bạn mới không bằng bạn cũ, bạn mới cũng giống như rượu mới, để lâu uống mới ngon. Câu này chắc phải hiểu theo nghĩa bóng, chứ so sánh sát sạt như thế thì chỉ thích nghi được với trình độ kỹ thuật làm rượu hồi đó. Thời nay khác rồi, rượu ngon dở tùy thuộc nhiều yếu tố: đất đai (trồng nho, ngũ cốc,…), thời tiết, khí hậu, mùa thu hoạch, rồi giống cây, cách chế biến, kỹ thuật pha trộn các loại rượu…Vang trắng, vang hồng, vàng đỏ từ giống nho Chardonay hay Pignot Noir,… đâu cần để lâu, chừng hơn một năm là xài được. Lâu hơn nữa cũng chỉ vài ba năm thì có Merlot, Cabernet Sauvignon,…
Đã đành có những loại rượu càng để lâu càng ngon, các loại brandy như Hennesy, Remy Martin, Cognac, Chivas, Ông già chống gậy,… lâu đời cỡ V.S.O.P, X.O, Extra,… cỡ chục năm cho đến 7, 8 chục năm…Càng lâu năm, càng đắt giá, cả ngàn, vài chục ngàn, thậm chí cả trăm ngàn dollar một chai. Những thứ rượu khủng này xuất hiện trong các yến tiệc để tôn vinh lòng tự hào và sành điệu của chủ nhân. Nhưng “Huynh đệ tương phùng, ba chén rượu” chắc không cần tới loại rượu này.
Tình bạn cũng na ná như vậy, tôi đang nói tới bạn, chứ không phải bè. Bạn lâu đời từ hồi ở truồng tắm nước mưa nhiều khi tin mình, mà chẳng cần hiểu mình. Sướng là ở chỗ đó. Nhưng tin mà không hiểu, đôi lúc nó cà khịa, nói bựa, mình cũng phải nhịn. Bạn mới “đồng thanh tương ứng” hơn, như thế cũng đâu phải là…đồ thừa. Ăn thua là ở tấm lòng, cởi mở để đón nhận.
Huynh đệ tương phùng cần tới ba chén rượu, nhưng “ Huynh đệ luận đạo (chỉ cần có), hai tách trà” (3). Vâng, chỉ cần hai tách trà là có thể bàn những chuyện vĩ đại, kinh bang tế thế, hay một cõi âm u nào đó của triết học. Trà xài tới cái đầu, rượu nấp ở trong tim. Hai tách trà khác xa ba chén rượu.
“… Huynh đệ sinh ly, lệ hai hàng
Huynh đệ tử biệt, một cành hoa…” (3)
Không sinh ly mà cũng chẳng tử biệt. Tống Giang và Lý Quỳ cùng uống chung bình rượu độc, cùng bước ra khỏi cõi đời bạc bẽo. Đó là một chọn lựa bi thảm. Tôi tiếc cho cái chết ngu trung của Tống Giang, và ngậm ngùi cho cái chết nghĩa khí của Lý Quỳ, chỉ vì “tình huynh đệ chính là rượu không màu…” (3)
Hồi đi học tôi rất khoái câu thơ này của Nguyễn Khuyến:
“…Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua”
Khoái bởi vì ông chơi chữ quá hay. Dùng bốn chữ “KHÔNG” trong một câu thơ tám chữ như thế này thì quả là thần sầu.
Thông cảm luôn luôn là nhu cầu của con người. Rượu, xét cho cùng chỉ là phương tiện để chuyển tải chất liệu từ trái tim đến trái tim. Người xưa nói : “Ẩm tửu dung hòa đích quân tử”. Vấn đề là tửu nhập rồi có kiểm soát được chính mình hay không. Bởi vậy, nếu ngày nào đó không còn thiết mua rượu để uống thì buồn lắm.
Có lẽ ở tuổi nào đó, người ta mới thấm thía được câu thơ: “ Không mua không phải không tiền không mua”
Vũ Thế Thành
————————————–
(1) Phim truyền hình Hồng Lâu Mộng, đạo diễn Vương Phù Lâm (1987)
(2) Phim truyền hình “Thủy Hử”, đạo diễn Cúc Giác Lượng ( 2011)
(3) Ca từ trong nhạc phim “Thủy Hử”

Cám ơn những lời còm của các bạn.
Còn chưa đầy 2 tiếng đồng hồ là bước qua năm mới. Xin chúc các bạn một năm mới sức khỏe và an bình…
Mượn lời nhạc của Phạm Duy để chúc đến các bạn già thế này: “… Có vài sợ tóc trằng thầm mong, Ước chi hoa nở mãi không già….”
VTT
Vui cũng uống rượu mà buồn cũng uống rượu !
Rượu thì đắng nghét , uống vô là thấy con người ” thay đổi “cả bên trong lẫn bên ngoài , thấy mà …hãi hùng !!!
Khi viết bài này, tôi đã dự trù phản ứng dè bỉu của quý bà, nên giờ đây rất hoan hỉ đón nhận. Lỡ có bà nào “nói dại”, gật gù khen hay, coi như tôi trúng số đề 2 số đuôi… Có điều chắc chắn không có ông độc giả nào lên tiếng đạo đức giả mà dè bỉu rượu. Cái đó là phước lớn cho hơn 1/2 nhân loại.
VTT
Bài viết hay & hấp dẫn lắm anh VTT ui…!
Viết hấp dẫn
Viết về ” rụ” như thế nầy là quá ..”hoành tráng”. Xin cảm ơn
Anh. Mấy ngày Tết đọc bài viết cũng thấy ” phê” rùi, đâu cần
phải uống nhiều…
Chúc Anh Tết thật vui !
chào anh ”băng sơn!”rượu o cần uống nhiều!nhưng thơ nhiều tốt phải o anh?vậy thì mạn phép nhé![ché rượu cần đầy/uống chút cần say!/miệng xa vẫn tới/rượu vào lòng say/rượu vơi châm đầy/châm khéo nghiêng tay/tỉnh say mãi uống/vơi đi lại đầy/thơ say ngất ngây!/nói hoài còn mãi../tình thơ nồng vị../ngọt đắng..thấm say!!!
Tết mà không có rượu thì sao gọi là tương phùng . Bài viết công phu,nhiều ý hay
Ông Adam nghe lời xúi (dại) của bà Eva ăn trái cấm, nên gây biết bao phiền toái cho con cháu đời sau. Cái này do Kinh Thánh chép, chứ không phải tôi bịa. Nhưng tôi cứ tự hỏi, một đấng trượng phu như tổ tiên ta, ngài Adam, người dám cắt phăng cái xương sườn của mình để xóa đi nỗi cô độc thần thánh nơi vườn Địa đàng, đánh đổi lấy niềm hoan lạc của lứa đôi. Adam lại là đứa con duy nhất của Thượng đế, thì chẳng lẽ lại nghe lời đàn bà xúi bẩy? Vườn Địa đàng đầy hoa thơm cỏ lạ, trái cây mơn mởn.. Eva chắc (chắn) đã chuốc rượu cho Adam, lả lơi mời mọc Adam ăn trái chín lên men. Khổ thân Adam, ngà ngà rồi thì trái cấm cũng như trái…xoài, đâu còn nghĩa lý gì nữa mà không dám ăn… Tôi ngờ rằng Kinh Thánh chép thiếu đoạn này, hay tam sao thất bổn gì đó.
________
Lý sự không cùn mà thiệt là bén
Lâu…thiệt lâu,mới thấy lại “đại(ca)Vũ”_thế Thành.Giá(dù) gì…bài viết này “lên” trước tiệc đầu(cuối) năm ở nhà Ngô thi sĩ thì_có lẽ_VR tui sẽ… “cụng” với VTT, với Nam Thi, với Ngô thi sĩ,với Nguyễn ngọc Thơ, với anh Cao Quảng Văn, với Nguyễn đăng Trình v/v…cho đến cạn chai Chivas18 và mấy chai(Merlot, Cabernet Sauvignon,…?) rồi_để “kiểm chứng” những luận bàn(uống rượu) của VTT trong tiệc rượu hôm ấy.Tiếc..!!!
+/……………. “.. Eva chắc (chắn) đã chuốc rượu cho Adam, lả lơi mời mọc Adam ăn trái chín lên men. Khổ thân Adam, ngà ngà rồi thì trái cấm cũng như trái…xoài, đâu còn nghĩa lý gì nữa mà không dám ăn… “….
_ VR tui lại…liên tưởng rằng: “nàng” mời “chàng” ăn đào mơn mởn, chín mọng;nhưng do quá…ngây ngất,đã “xơi” nhầm trái…giống để nhân giống cho đời sau,nên…cả hai mới bị đày khỏi điạ đàng làm người trần thế…?
+/….. “Tối ba mươi cách nay vài năm, một người bạn rủ tôi ra quán quen gần Ngã Tư Bảy Hiền, la cà vài ly để xem mùi vị ba mươi tết ở quán rượu thế nào…,…..“ Ông cho ca sĩ chơi bản “Xuân này con không về đi”, tôi mới tin”. Chủ quán cho chơi liền… Quán sinh động hẳn lên……., Đêm ba mươi Tết người ta độ lượng hơn, lỡ vấp chân, hay lỡ đổ bia vào nhau cũng chỉ cười xòa…Giờ phút cuối cùng của năm cạn dần. Ban nhạc chơi bản “ Ly rượu mừng”, nhiều người trong quán đứng lên hát theo, cụng ly nhau,.”……
_ Tết năm nay, VR tui cũng “Xuân này con không về”_không riêng VTT_có ai biết nơi nào có… “em” để cùng nhau “Anh đến thăm em đêm ba mươi” và rồi “luận” tiếp về…rượu không nhỉ?
(vài í nghĩ rời rạc trong thời khắc giáp Tết với VTT, với Nẫu Xóm Cũ, với…cho đỡ nhớ….???Hỉ xả nghen?Tết mà…tậu!)
http://www.youtube.com/watch?v=UBuW2Gv3oEk
hay là….bravo_bis :
http://www.youtube.com/watch?v=xpfmdbhtKEQ
Hôm nào Huynh đệ tương phùng, ba chén rượu nhé ?
Viết hay
Chuc mung nam moi Vu The Thanh
@Tặng anh Vũ Thế Thành thay lời còm “tương phùng …rượu” nghen !
RƯỢU RẮN CHÀO XUÂN
Hỡi SĨ say xuân chẳng nhắp CÒM !
Phen này nẫu nẫu ngó …lom com
Rắn Xuân dài _cuộn_ tròn không hở ?
Nhỏ máu tim rơi …rượu đỏ lòm !
Chúc cả nhà Anh xuân luôn dzui , cừ xé mỏ nghen !
(Rượu ngon không có bạn hiền
Không mua không phải không tiền không mua _ NK)
@ đồng hương gieo vận khó vậy ông quại, thôi cũng cố “đấu” thử nhe:
nhậu nhẹt chơi bời lưng sớm còm
chân đi thất thểu dáng lom com
năm mới uống mấy lu rượu rắn
lưng cong thẳng lại mặt đỏ lòm.
Dzẫy được chưa, thêm một “tiệt” nữa nhé:
chưa tới tết, lackiu lu bù
trận nầy trận nữa cứ liên tu
phen nầy chắc tớ mừng xuân mới
dzô ở nhà thương để đại tu
Hay lém, bái sư pho ! Em xin đầu hàng hai tay ,hai chân ! Chỉ xin hai chữ « đai tu » làm quà đi đường « tủm tỉm » chơi… cho đở mỏi thâu !
@ Bác Xóm Chùa !
Dzìa quơ “đại tu” lại rầu , ráng chia sẻ dzới Bác cho đủ bộ khỏi thất lỡ nè !(cừ)
_Chưa tới tết lackiu lu bù
trận này trận nữa cứ liên tu
phen này chắc tớ mừng xuân mới
dzô ở nhà thương để đại tu (XC)
_Văng vẳng kèn ai thả cái tù ?
nghe như động đá réo âm u
“mình ơi ! thức dậy chiều em tí”
Ta hỉ cùng nhau nỏ đánh đu (NNT)
Chúc Bác Năm mới Xuân lackiu dài dài nghen !
@ tặng nnt và muổng đùa (tức VũLớn)
không bị ai bắt lại như TÙ
vế thì bầm tím, đầu bị U
té ra “quản giáo” ghê ghê thiệt
từ nay tớ “no talk no DO”. (cho quản giáo biết thân)
“No TALK no DO” chỉ lắc…rầu xả “ha…hả”…nghen Bác !
Gởi bác Xóm Chùa
Mấy ngày giáp tết mà bác no talk no do thì chắc bác no đòn quá, ba ngày tết hết lackiu! Hay là “Từ nay ông ngủ ghế xích đu” đi, có phải oai phong hơn không! Cho bả biết tay ông!
@ BMV
Từ nay tớ “no talk/ no do”
sang năm get away from you
bye bye nhé, người iu quản giáo
dzìa Xóm Chùa cho trọn đường tu (hú)
chào anh”ngọc thơ!”[chữ nghĩa như mây nổi../bình loạn..sấm tơi bời!/chớp giật ..bão lại tới!!!/chữ nghĩa đành tháo lui!!!/đồng minh lại ít ỏi!!!/thua là cái chắc rồi!/nữ nhi thua nam giới/nên nào dám đối chọi!!!]
Ôi, cái ông trời Vũ Thế Thành ơi, đọc tạp bút của ông tôi như muốn say, say mà chưa xỉn mới lạ. Tửu luận Đông-Tây, kim-cổ, trên trời-dưới đất, trong nhà-ngoài phố…minh mông. Đọc đoạn nào tôi cũng thấy như VTT viết cho mình. Đọc thấy sướng.
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” – bạn tri kỷ gặp nhau ngàn ly coi bộ còn ít. Làm sao uống hết ngàn ly nhĩ? Tôi dzô 5 ve là phê, 10 ve là lên đường. Người xưa nói quá vậy thôi. Bạn tri kỷ chỉ cần có chút rượu là dzui rồi, cần gì phải két nầy, thùng kia, lọ là ngàn ly, phải vậy không ông Vũ?
Ông có luận về trà khi thiên hạ đại luận về rượu mà lại không nói đến công thức “trà tam, rượu tứ”.
Ông bảo người ta uống trà là để bàn luận, mà đã bàn luận thì phải có ba người, rủi khi có hai người cãi nhau bất phân thắng bại thì có người thứ ba làm trọng tài, nôm na là anh nói, anh phản biện, anh kết. Người miền Nam uống trà bằng chung, còn người miệt ngoài thì với ly, tách. Chung là cùng nhau, đoàn kết. Còn ly, tách là…ý ai nấy giữ, đường ai nấy đi. Adieu, adios…
Còn rượu “tứ”, chia cặp, chia phe để cụng chát chát, dzô dzô cho xom, lackiu tới bến. Có lẽ vậy chăng. Những cuộc “ngôn xuất” trên bàn rượu khỏi cần trọng tài, vì chẳng cần ai phân xử, can gián.
“Vô tửu bất thành lễ”, nên tôi cũng ngứa miệng bàn chút chút về rượu để đáp lễ Vũ túy ông.
PS. Neolithic, thời kỳ đá mới, người ta đã biết ghè đẽo đá thành công cụ như rìu, dao, …trước đó là thời kỳ đá cũ, và sau đá mới là đồng, sắt. Không ai lấy rượu để phân kỳ lịch sử loài người, giản đơn vì có con người là có rượu.
“…Người miền Nam uống trà bằng chung, còn người miệt ngoài thì với ly, với tách. Chung là cùng nhau,đoàn kết. còn ly,tách là…ý ai nấy giữ, đường ai nấy đi.Adieu,adios…”
Còm …luận dzìa trà của anh NT từ kinh nghiệm cuộc sống thả đầy cái “hương dzị” mùi trà bay bay…nghe “bình sớt qua chén”thật hình ảnh, thâm thúy lắm !
VTT viết chắc là hay nhưng thôi dọn dẹp nhà cửa đón tết , mai mốt rãnh rỗi đọc sau !
Nam vô tửu như kỳ vô phong
Ông bạn Vũ Thế Thành thân mến,
Đúng ông bạn là đàn ông VN chính tông rồi, vì đa số các đấng mày râu VN khi vui, lúc buồn gì cũng đều thích dùng rưọu để phô diễn trạng thái tinh thần. Có lẻ vì vậy nên ông bà mình có câu Nam vô tữu như kỳ vô phong. Bài viết rất công phu, chi li và hơi…độc hại (vì ca tụng khá nhiều thức uống không tốt nầy)
Cuối năm đọc bài rươu của ông bạn tôi bỗng nhớ lại một bài tập đọc trong quyển quốc Văn Toàn Thư lớp Ba (hình như của Hà Mái Anh thì phải, nếu tôi nhớ không lầm).
Tựa bài là gì tôi cũng quên tuốt luốt nhưng đại khái kể chuyện một người nông dân trên đường từ đồng ruộng về nhà bỗng vô phướcgặp một ác thần. Ác thần đòi ăn thịt hay giết anh ta. Anh ta sợ quá bèn van xin được tha mạng với các lý do còn mẹ già, vợ yếu, con thơ phải bảo bọc. Ác thần nghe qua bèn nói nếu anh ta muốn khỏi chết thì phải uống rượu cho thật say hoặc phải giết cả mẹ và vợ con của mình, bắt buộc phải chọn một trong hai điều kiện,. Anh ta bèn suy nghĩ, mẹ là người sanh ra ta, vợ là người đầu ấp tay gối với ta, con là ruột thịt của ta, thôi thì chọn rượu cho xog, uống vào chẳng chết ai mà sợ.
Thế là anh ta nhận lời uống rượu cho đến say mèm. Khi say thì không tỉnh, và khi không tỉnh thì hay làm quấy. Trong cái quấy đó với những tình huống thế nào sách không nói rõ (vì bài rất ngắn chỉ trọn 1 trang thôi), anh ta đánh mẹ, giết vợ và con. Khi tỉnh dậy, anh ta hối hận bèn tự tử .
Tóm lại, đại ý bài tập đọc đó nói lên sự độc hại của rượu cho con nít sợ mà nhớ để tránh uống rượu khi thành nhân sau nầy.
Ngoài ra, các bà, các cô khi lấy chồng thường cầu mong cho họ đừng gặp những ông chồng nghiện rưou để tránh những khổ hình sẽ phải gánh chịu khi ông chồng nhập tửu.
Nói thì nói cho vui chứ tất cả tùy ở nghị lực của mỗi người. Rượu vô tội, chỉ có người dùng nó có tội khi không biết cách dùng nó để đi ra ngoài giới hạn mà thôi.
Cám ơn ông bạn bài viết hay và chúc bạn cùng gia đình một năm mới vạn sự an lành. Tết nhớ nâng ly rượu xuân ngọt ngào không quá đà say xỉn nha.
Đọc còm của chị HNN sực nhớ “bài tập đọc Văn Toàn Thư lớp Ba_HMA?” luận dzìa rụ, bỗng dưng em cũng nhớ cái mùi rụ phản phất trong “Đàn hương hình” của nhà dzăn Mạc Ngôn Nobel _2012(Trung Quốc) quá !
Đã …trong cái rụ say hay say trong cái đã rụ… “tỉnh _thức” rầu phát nghẹn phải hông Chị ?(cừ)
Nhà thơ nói cuyện lúc nào cũng ngoắt nghéo trong đó.
Thiệt ra:
“cuộc đời tỉnh tỉnh say say.
Biết ai say tỉnh để mà luận tranh.
Khi chén chú, lúc chén anh
Tạc thù cũng phải nhớ canh đường về.
Nam vô tữu như kỳ vô phong
Chỉ thương các khách má hồng long đong
Tưởng đâu có một tấm chồng
Đở đần những lúc lung tung cửa nhà
Nào hay ông xã quá đà
Giang san nàng gánh còn ta say mèm
Ai ơi nhớ lấy lời nầy
Ăn mày cứ lấy, hủ hèm chừa ra
Ha ha haha ha…
Nhà thơ Nguyễn ngọc Thơ bình luận lúc nào cũng lắc léo, vậy để bà bếp thêm vài câu cóc cằn vui xuân nghen:
“Cuộc đời tỉnh tỉnh say say
Biết ai say, tỉnh để mà luận tranh
Khi chénn chú,lúc chén anh
Say sưa xin nhớ đừng quên đường về
Nam vô tữu như kỳ vô phong
Chỉ thương những khách má hồng long đong
Ngở đâu có được tấm chồng
Đở đần những lúc lung tung cửa nhà
Nào hay gặp phải hủ chìm
Giang san nàng gánh, rượu nồng ta say
Ai ơi xin nhớ mấy lời
Ăn mày cứ lấy, hủ hèm chừa ra
Ha ha haha haha…..
Xin lổi nhà thơ vì bà bếp gỏ 2 lần bài thơ cóc cắn, nhưng không hiểu tại sao đang gỏi thì bài bỗng biến mất nên bà bếp phải gỏ lại lần thứ hai mới ra nôngnổi như vậy đó.
Xin bạn cứ coi như dĩa hát hư chạy rè rè 2 lần nha.
Computer của bà bếp…xỉn rồi.
Chị HNN quơi !
Em “ưa” Chị gọi em là ngọc thơ thui , đừng thim “nhà thơ” dzào nó đè em tậu nghiệp ,mang hổng nẩu đâu ?
Em mừng là Chị đã “gỏ” rè rè là long thể “phẻ” nhìu rầu phải hông ? (cừ)
Chúc Năm mới xuân “gỏ” cửa nhà Chị …tràn tiếng cừ trong veo !
U, duoc roi, chi se goi em là hàm Pho Tong Thong Nguyen Ngoc Tho (tai giong ten cuu Pho tong tong trào ong Diem do mà), nghe cung oai do chu. Neu gat dau tu nay xin bao cho bà con xu nau hay la Nguyen Ngoc Tho len chuc hàm Pho Tong Thong nghen.
Thoi nha, bat dau la thu nay bà bep se ngung khong vo xu nau khoang 1, 2 ngay vi phai chay lo bep neuc cho may ngay tet day, qua tet gap lai moi nguoi nghen.
chuc tat ca nhung ngay cuoi/dau nam tung bung vui ve, nho dung nhau nhet say sua qua dà lam kho cua nha nha cac ban..
@ HNN
Đọc còm của chị, tôi nghĩ chị đúng là đàn bà Việt…(kiều) chính tông rồi.
Phụ nữ trong nước nghĩ hơi khác về đàn ông uống rượu, mặc dù về hình thức họ biểu hiện giống chị. Họ kiên nhẫn ngồi nghe mấy ông nhậu ngồi nói chuyện, kẻ say ít nhiều lỡ lời, thần khẩu hại xác phàm. Họ khai thác, tưởng tượng, suy diễn và có biện pháp ngăn chặn chuyện trăng hoa của mấy ông một cách tài tình, chưa kể lúc buồn buồn lại lôi nạn nhân ra tra tấn tinh thần, dai dẳng lắm… , chứ không đập bàn cái rầm, ra tòa ly dị cái rẹt như mấy bà đầm đâu.
VTT
ĐÓ CHỈ LÀ LÝ LUẬN CỦA QUÍ ÔNG