PHẠM NGA
Một tối thứ bảy, được nhà thầu phát lương cuối tuần, anh rủ tên phụ hồ thân nhất đi nhậu ở cái quán quen. Cả bọn thường gọi đại chỗ này là quán Nắp Cống vì cái quán bèo bọt, cực kỳ bình dân này không hề có bảng hiệu và lấn chiếm một khúc vĩa hè có một hố cống lớn. Dù khách nhậu chẳng để ý gì đến mùi bùn rác bốc lên ngay chỗ ngồi nhưng mặt cống cũng được chị chủ quán phủ sơ sịa bằng một một tấm bạt cũ, nát cho đỡ mùi hôi.
Ba xị, một dĩa đậu hủ chiên, một trà đá. Rẻ mạt. Hết xị và sạch dĩa, tên phụ hồ giành chở anh về. Đi ngang một khúc đường tối có mấy cô gái đứng dáo dác trên vĩa hè, anh tưởng tượng tới thân thể đàn bà trần truồng. Nhẩm tính số tiền còn trong túi, anh rủ bạn: “Ê ghé chơi cái rồi về? Có một trăm hà…?”. Tên phụ hồ từ chối nhưng vẫn dừng xe lại theo ý bạn, ngay chỗ một cô gái đang đứng với một đứa bé. Anh hỏi giá. Nghe trả lời đúng cái giá “một trăm” thì anh gật đầu và bình thản nhìn theo cô gái dắt con đến gởi cho một bà bán thuốc lá. Họ đi bộ vào một ngõ hẻm gần đó.
Tên phụ hồ để ngã chiếc xe trên bãi cõ, ngồi xỗm xuống đất, lấy thuốc ra hút, nhìn bâng quơ ra đường. Hắn vừa hút điếu thứ nhì thì cặp kia trở ra. Hai người bạn chập choạng chở nhau đi tiếp. Cô gái nhét tiền vào khe ngực, trở lại với đứa bé…
Chơi gái, một mẫu chuyện ngắn ngủn, một mảnh sinh hoạt trần trụi, đơn giản, rất thường tình trong thực tế đời sống đàn ông. Chuyện diễn ra dửng dưng, không cần chuẩn bị, tính toán gì trước và nó bắt đầu từ những cái hầu như không có dính líu gì với tình dục. Khởi đầu là vào cuối ngày, cuối tuần, ai cũng có thể nghỉ ngơi, giải trí, hưởng thụ. Nghèo như anh thì một chầu ăn nhậu đơn sơ, rẻ tiền, và rồi trên đường về, anh muốn giao cấu, như một trò giải trí tiếp theo trò uống rượu, nhắm mồi. Chỉ có một điều khá quan trọng đối với anh là phải còn đủ tiền để chơi gái. Không chắc là anh chợt thèm muốn xác thịt như một cơn động đực/động cái bản năng, và tâm trạng riêng lẽ này được chủ thể đáp ứng, tạm gọi là giải quyết sinh lý. Chỉ là anh chợt hứng lên, thế thôi. Cũng có phần do men rượu kích thích. Cảm hứng thèm đàn bà cứ nhẹ tênh, mờ nhạt, không cồn cào, ầm ĩ. Nhu cầu mà thân xác đỏi hỏi lúc này cũng không hề căng thẳng, có phải cho thỏa mãn hay không đều không phải là chuyện hệ trọng đến nỗi phải suy tính lâu lắc hay xem đồng hồ. Chỉ cần nghĩ “cũng lâu rồi mình không…” là đi. Chỉ có điều – nhắc lại thì rất chán – nhưng không thể không để ý, là trong điều kiện và hoàn cảnh riêng, anh chỉ có thể đi tìm gái rẻ tiền, tức tiếp nối bữa nhậu rẻ mạt một cách lô-gích.
Đúng ra, anh không kén chọn gì nhiều, chỉ để ý mua bao cao su chứ không để ý đến nhan sắc cô gái anh mua dâm cùng căn phòng, hay cái giường là nơi anh mua khoái lạc. Cũng từ lâu rồi, anh không buồn so sánh mình với ai khác, để biết rằng cũng giờ này, có nhiều đàn ông khác – giàu tiền của và thế lực – đi giải trí bằng xe hơi bảng xanh, bảng trắng chứ không phải bằng xe đạp. Quí ông này còn lấy trớn bằng rượu ngon, đồ bổ trong nhà hàng chứ không phải bằng cóc ỗi trên nắp cống, và bằng một lúc hai, ba gái tơ chứ không phải bằng một ả đàn bà đã có con.
Vừa rồi, thời gian anh với cô điếm đi vô/ra ngõ hẻm, ôm/buông thân thể nhau, cởi/mặc quần áo .v.v.. và với khách chơi thì không có chuyện rửa ráy, coi như được tên phụ hồ bấm giờ. Kết quả là khi hắn chỉ mới hút được một nửa điếu thuốc thứ nhì thì anh đã xong việc, đã bước đến vỗ vai hắn. Với mức cần khoảng 5 – 6 phút để một điếu thuốc được hút hết thì sinh hoạt vừa rồi của anh chỉ tốn võn vẹn khoảng 9 – 10 phút.
Trước đây, anh có đọc được ở đâu đó, một điều tra về tội phạm học cho biết là chỉ cần 6 phút là hoàn thành một tội hiếp dâm – cũng một kiểu làm tình. Vậy là vừa rồi, dù sao anh cũng có phần thong thả hơn thằng hiếp dâm. Đúng ra thì anh cũng không đến nỗi nghèo bón cả về thời gian mà vì anh không có chủ ý kéo dài. Đúng hơn nữa, anh không có chủ ý, định tâm nhẩn nha thưởng thức việc chơi gái. Anh sử dụng chứ không phải thưởng thức thân thể đàn bà. Cô gái cũng có thể hối thúc anh chút đỉnh. Thế là anh nhanh gọn ….. rồi ra về. Giường gái điếm nhất định không phải là chỗ nghỉ ngơi đúng nghĩa nghỉ ngơi sau một ngày lao động vất vả. Còn cô gái thì chỉ ngóng chờ khách xong chuyện là nhanh nhẫu ngồi dậy thu dọn và lấy tiền.
Anh đã nói với bạn mình ghé vô “một chút” để anh “chơi một cái”. Ngắn ngủi, chóng vánh. Cứ như ghé vô đi tiểu bậy, ghé vô mua ổ bánh mì hay mua gói thuốc. Dửng dưng, bình thản, vô cảm… Toàn là những tình huống, những tâm cảnh đã được phân tích tỉ mỉ, dày đặc trong những cuốn sách viết về triết học hiện sinh. Cứ như toàn thể các tác giả viết nên những cuốn sách triết ấy – đã chết hay còn sống trên thế giới này – đều vừa thản nhiên cùng anh ghé vô chơi một cái.
Đương nhiên là các nhà triết học rất cần có mặt cùng anh. Triết học của họ, khi bàn về sự phi lý của đời người đã đề cập tới đủ thứ chuyện về con người, như các vấn đề về tự do, cái chết, dấn thân, nổi loạn .v.v….Và đây là cơ hội rất tốt để họ bàn về sự phi lý, vong nghĩa của tình dục – một trong những hành vi thiết yếu nói lên tình trạng vong thân của con người.
Còn các nhà đạo đức, các nhà tôn giáo thì nhất định là tìm cách tránh xa và lên án. Đối với họ, tình dục không khỏi là đề tài cấm kỵ, ở đây lại là kiểu tình dục sa đọa nhất – ăn nằm với gái điếm. Như ở một chỗ nào đó trong phần đầu của Cựu Ứớc đã ghi: “Các con hãy sinh sản cho đầy mặt đất, làm sáng danh Ta”. Nhưng các linh mục đã cực-chẳng-đã giảng rằng con chiên phái nam chỉ được phép xuất tinh trong thân thể người vợ chính thức và duy nhất của mình, nhằm thi hành một bổn phận thiêng liêng, cao đẹp là truyền nối giống người. Vậy là nhân loại cứ ngầm hiểu niềm sung sướng có được khi làm nghĩa vụ truyền sinh chính là phần thưởng, phần được trả công. Nay người ta lại lấy khoái lạc tình dục làm trò giải trí cuối tuần mà không hề cảm thấy tội lỗi, bộ mặt dâm dục lại vênh váo, tự đắc như bọn đi xe hơi hay thản nhiên, lạnh lùng như bọn đi xe đạp. Có thể tội nghiệp chút đỉnh cho cái nghèo của anh nhưng anh lại vô cảm, không có chút áy náy nào về đứa trẻ, con của cô gái điếm, trong khi trẻ thơ chính là kết quả của sinh sản – một bổn phận thiêng liêng của phụ nữ nói chung. Đến lượt các nhà đạo đức thuộc các hội bảo vệ bà mẹ và trẻ em cũng đau lòng…
Còn các nhà thơ, các nhà mỹ hoc? Họ đã rất khổ tâm khi thấy ở đây, tình dục không còn là sự hợp nhất tuyệt đỉnh của/ bởi tình yêu nơi hai tâm hồn cùng thân xác nam và nữ – một cách tham dự sinh động, đẹp đẽ của con người vào mối giao hòa của Trời Đất. Người ta thường dùng từ “làm tình” để hình-ảnh hóa, động-tác hóa sinh hoạt ái ân. Nhưng ở hoàn cảnh bình thường và chính đáng – các nhà thơ thì góp phần lý tưởng hóa – thì ai cũng mong mỏi sinh hoạt làm tình, yêu đương của mình là phải trang trọng, lãng mạn, thơ mộng, vì đây chính là hạnh phúc, không cần phân biệt thuộc về tinh thần hay thể xác, mà người nam và người nữ cống hiến cho nhau. Với anh và cô gái điếm, bản nhạc dục tình đã không hề có khúc dạo đầu cho đắm say ánh mắt, nụ cười để người nam và người nữ hòa nhập vào nhau, dìu dắt nhau bay bỗng trên từng cung bậc của đam mê.
Đến lượt các chuyên gia tình dục học, các nhà giáo dục về giới tính. Họ nghiêm khắc, bài bác và lên án kiểu làm tình của anh và cô gái điếm. Theo các chuyên gia thì cần phải có các bước chuẩn bị tức những cử chỉ vuốt ve, mơn trớn và lời nói thủ thỉ, ân cần nhằm kích thích, gợi hứng, dọn đường cho mọi cảm xúc, cảm giác. Để cuối cùng là cả hai bạn tình đều đạt được khoái cảm, sung sướng tột đỉnh.
Nói tóm lại, đối với toàn thể các “nhà” nói trên, làm tình phải là niềm hạnh phúc hoàn hảo, toàn bích của nhân loại, đến mức không cần phân biệt rạch ròi là sướng khoái về phần thân xác hay sướng vui về phần tâm hồn. Vậy ở trường hợp “chơi một cái”, tình dục bị mua bán vội vàng, trơ lì như vừa rồi thì làm sao có thể gọi là “làm tình”, do không hề có cảm xúc tình yêu mà chỉ có động tác cùng một ít cảm giác thuộc bản năng tính dục. Đúng hơn hết là là một thứ nhục dục đầy tủi nhục.
Vừa rồi, trong bóng tối hắt hiu, anh đã kết thúc trò giải trí cuối tuần của mình và không hề có một chút cảm giác còn thèm thuồng, chưa no đủ nào cả trước một bữa xác thịt hiễn nhiên là đạm bạc đến mức tồi tệ như thế. Xác thịt tội nghiệp!
Tranh minh họa: Phạm Hồng (Úc châu)
1/ Cám ơn bạn TVBC. Bạn nói quá đúng về tinh thần có tính qui phạm nơi người học triết: Một là luôn mạnh dạn đặt vấn đề với quan điểm riêng – Hai là luôn cầu thị, lắng nghe người khác ( nếu không chấp nhận đối thoại, không chịu nổi phê phán thì còn trình làng bài viết làm gì?).
1 Bis/ Cám ơn sự thông hiểu và chia sẻ của bạn Nẫu Xóm Cũ, bạn đã viết: “…Bình văn cũng “mệt” như viết văn – đọc, nghi nghĩ, tham khảo và viết. Tác giả phải “thương” vì đó là độc giả nghiêm túc của mình”.
2/ Cám ơn các bạn Nguyen Ngọc Thơ, Ngô Đình Hải, Huynh Ngoc Nga và các bạn “người phê bình chân chính” khác : Còm của các bạn cho thấy thật sự ơn ích cho người viết đã là những ý kiến đóng góp có tính xây dựng (lời còm quí giá loại này thường được viết kỹ, hơi dài vì tỉ mĩ, phân tích nghiêm túc, chu đáo các mặt được/ không được khác nhau của bài viết…, toát lộ kiến thức, kinh nghiệm sống và cả thiện chí của người còm).
3/ Ngược lại, không rõ do đâu mà vài lời còm có nhã ý ‘ném đá’ thì công khai đấy nhưng lại thường sơ sài, ngắn ngủn (như của bạn Nobita ) – khiến người viết không được hân hạnh nghe những nhận xét có chiều sâu hơn, phong phú lý luận hơn (chứng tỏ là không ngộ nhận)… Người viết mất cơ hội học hỏi từ bạn nhưng dù sao cũng cám ơn bạn.
Sau cùng, admin mến, tôi đã lỡ gây ồn ã chút đỉnh trên đất XUNAU thì nay (làm mặt lì) mạo muội xin gây ồn chút nữa, là gởi thêm bài ký HÀNH HƯƠNG CHÙA NÚI TÀ CÚ kèm đây. Tự nhận thấy bài này cũng cùng luận đề CON NGƯỜI 2 MẶT BẢN NĂNG/TÂM LINH, luôn có cuộc đấu tranh nghiệt ngã giữa ‘CON’ thấp hèn, cận sinh vật tính và ‘NGƯỜI’ lý tưởng, hướng đến Chân Thiện Mỹ, nhưng đào sâu hơn. Mời các bạn chờ xem và cho comment. Cám ơn tất cả.
Bạn rất fair play – chơi như vậy mới là chơi. Nhiều khi “bị ném đá” còn khoái hơn hoa hồng theo kiểu fans của các “sao” tặng hoa hay “em hát chị khen hay”. Đó là đặc điểm của văn hóa mạng (internet) – sự tương tác tức thì và trực tiếp giữa tác giả và độc giả.
Rất mong gặp lại bạn.
Lời nói không mất tiền mua. Câu tục ngữ này sao ít người nhớ ?
“Nếu ở đâu đó, tình dục đúng mẫu lý tưởng nêu trên lại bị chà đạp, bị thực hiện thành kiểu nhục dục vô tâm, vô cảm, chỉ còn là bản năng, thì lẽ nào người viết lại không được phép thất vọng, lên tiếng than thở về tình trạng con người bị tha hóa đầy tủi nhục như thế? (PhamNga)
Tôi đồng ý với chị Nga ,xã hội cũng cần phải tẩy uế cho trong sạch.
Phê bình nhưng cũng phải có văn hóa phê bình
Bài viết này cũng đâu đến nỗi nào !Chỉ là luận bàn một thứ nhục dục đầy tủi nhục theo cách dùng từ của tác giả .
Trước hết, xin cám ơn các bạn đã xem và chiếu cố comment – cả ở 2 khía ý tưởng và diễn đạt – cho bài tạp văn ngắn này:
-Mở đầu là những comment sớm (tôi đặc biệt cám ơn các ‘khách mở hàng’ này) ít nhiều bày tỏ sự dị ứng (các bạn DK, Nguyễn Thức, BNgọc), thậm chí lên án + bài bác (bạn Thuận Nghĩa) lối viết ‘trần trụi’…, thì xin tiếp thu, vì tôi quen viết ký, tư liệu ghi nhận đâu đó đã hư cấu, phối ý thêm rồi thì cũng không khỏi còn ít nhiều tính hiện thực kiểu phóng sự.
-Dần hồi là các comment trung dung (các bạn Kim, Minh Huy), suy đoán ý đồ của người viết.
-Sau đó (của ngày 24-1) là comment tôi cho là ơn ích nhất đối với phong cách viết của mình, đó là còm (…hàm lượng triết lý) của bạn TuGan.
Khi viết về tình dục – một đề tài ‘cũ’ nhưng lại là đề tài ‘muôn đời’ – tức liên quan đến CON NGƯỜI GỒM HỒN +XÁC kiểu này, tôi cũng tự biết là mình rất dễ thất bại là làm sao phối ý cho trơn tru, không gây cho người đọc hiểu lầm, giữa những chất liệu hiện thực thô ráp thuộc về phần CON (bản năng thấp kém) với những suy nghĩ riêng mình về phần NGƯỜI (lý tưởng hướng thượng) mà nếu có thể được, người viết nào cũng cố gắng diễn đạt bằng từ ngữ triết học, thi ca… thật chọn lọc, dù ở trường hợp bài tạp văn này là ẩn đi mà không trực tiếp ngợi ca con người, ngợi ca tình yêu, ngợi ca tình dục lý tưởng, trang trọng theo đúng mẫu là hạnh phúc lứa đôi, đồng thời là một giá trị mầu nhiệm nơi con người vừa bản năng vừa hướng thượng.
Nếu ở đâu đó, tình dục đúng mẫu lý tưởng nêu trên lại bị chà đạp, bị thực hiện thành kiểu nhục dục vô tâm, vô cảm, chỉ còn là bản năng, thì lẽ nào người viết lại không được phép thất vọng, lên tiếng than thở về tình trạng con người bị tha hóa đầy tủi nhục như thế? (PhamNga)
Chào mừng bạn Phạm Nga đến với xunau,
Tôi nghĩ rằng giữa người viết và người đọc luôn có một mối “giao tình” đặc biệt! Viết mà không có người đọc mới là điều đáng buồn nhất! Còn viết mà nhận được sự khen, chê, thậm chí chỉ trích của người đọc thì với tôi vẫn là điều đáng quý vô cùng. “Văn mình, vợ người” mà! Nhất là viết về những đề tài “nhạy cảm” như tình dục chẳng hạn, tôi cho rằng phải “can đảm” lắm mới dám chọn nó để viết, bởi cái ranh giới giữa viết “thanh” và “tục”, giữa viết …”bạo” và “bẩn” rất gần nhau!…Ở đây, đọc xong bài viết của tác giả Phạm Nga tôi lại có cảm nghĩ khác, ( của riêng tôi thôi! ) : phải chi nó đơn thuần là một truyện ngắn và phải chi nó chấm dứt ở chỗ: “….nhanh nhẫu ngồi dậy thu dọn và lấy tiền”, và phải chi tác giả đừng… “bảo ban” thêm người đọc bằng những “định kiến” của mình về “sex” như phần sau bài viết thì hay quá! Dù sao thì đây cũng là một lối viết mới tôi được đọc, rất đáng trân trọng! Xin cám ơn bạn. Vài cảm nhận thô thiển mong bạn bỏ quá cho. Chúc bạn một năm mới an lành và mong được đọc thêm những bài viết khác của bạn.
DÙ BỊ NÉM ĐÁ NHƯNG CÁCH TRẢ LỜI HAY LẮM ANH PHẠM NGA,DỄ THƯƠNG,KHIÊM TỐN NHƯNG CŨNG MẠNH DẠN BÀY TÕ QUAN ĐIỂM RIÊNG CỦA MÌNH
XỨNG ĐÁNG TINH THẦN SINH VIÊN TRIẾT HỌC VĂN KHOA SÀI GÒN
Mượn chuyện “chơi gái”, chuyện giải quyết “nhu cầu sinh lý” của một anh thợ hồ mà lạm bàn về “tình dục” rồi kết luận là… “thứ nhục dục tủi nhục” thì hơi bị …khôi hài?
Vi Tiểu Bảo, nhân vật của Kim Dung chứ không phải nick VTB ở đây, vốn là con của một gái điếm. Người ta đã tốn bao nhiêu giấy mực để bàn về nhân vật tiểu thuyết kiếm hiệp nầy, tôi không dám lạm bàn. Nhưng khi đọc truyện-phóng sự-tạp bút nầy của PN tôi bỗng nhớ đến VTB vì trong truyện có đứa bé con của ả gái điếm. Bán trôn nuôi miệng và nuôi con với giá rẻ mạt, nhưng dẫu sao 100.000Đ cũng tạm đủ cho mẹ con cô ta no bụng một ngày.
Trong những ngày nầy, báo chí đang đặt vấn đề có nên lập khu “đèn đỏ” ở VN không, coi như hợp pháp hóa cái nghề cổ xưa nhất của loài người. Dầu cho kẻ nói Yes người nói No thì cái nghề đó vẫn tồn tại, bởi có cầu thì tất có cung. Dầu có ai nhân danh đạo đức để lên án, dầu luật pháp có cấm đoán thì nó vẫn tồn tại công khai hay lén lút, chường mặt hay giấu mặt.
Xét cho cùng, “kinh doanh vốn tự có” của các chân dài thì cũng là “bán trôn” kiếm tiền – tiền nhiều hay ít cũng rứa thôi. Mà đâu chỉ nữ mới làm “gái”, còn có điếm đực, “phi công trẻ” nữa.
Đọc bài của PN tôi thấy thương bà mẹ làm điếm và đứa bé con của chị ta. Có lẽ, đó là điều nên nói thêm về bài nầy.
Xin lỗi Vi Tiểu Bảo của xunau !
Đọc xong thấy thuở hồng hoang có vẻ hay hơn thời nay nhiều vì ngày đó con người chưa văn minh, muốn gì làm nấy, nghĩ suy chưa có. Còn bây giờ….nghe nhiều, thấy nhiều nên…..than ôi.
Cuộc đời đầy dẫy những nghịch lý, chuyện ái ân cũng nằm trong khuôn khổ đó . cám ơn tác giả đã bỏ công viết cho người đọc có dịp bàn tán trao đổi ý kiến lẫn nhau.
Chúc sách được nhiều người chú ý nghen.
@ HNN
Sau chiến tranh thế giới thứ hai (WW2), người ta đã tranh luận về “Văn chương là gì”. J.P Sartre viết “Qu’est-ce que la litterature” (1947), đặt ra ba câu hói: ” Viết cái gì?”, “Tại sao viết?” và “viết cho ai?” (đã dịch và xuất bản ở miền Nam các tập “Situation” của ông).
Ba câu hỏi đó đặt ra cho người cầm bút ở mọi nơi, mọi thời, và vì mỗi tác giả có những quan điểm khác nhau nên sẽ có những câu trả lời khác nhau. Chúng ta tôn trọng tự do sáng tác của người cầm bút trong đó có tác giả bài nầy.
Và người đọc cũng vậy, có cách nhìn khác nhau về tác phẩm nào đó.
Riêng tôi, tôi không thích bài nầy – tôi cố tình không dùng từ “tác phẩm” – của Phạm Nga, bởi tôi quan niệm Văn chương tự nó phải truyền tải chân, thiện, mỹ – theo ngữ nghĩa văn=đẹp, chương=sáng. Không phải vì đề tài mà tác giả chọn, mà chính là nội dung và cách tác giả diễn đạt.Trong trường hợp nầy, tôi không lý giải được hai câu hỏi của J.P.Sartre “tại sao viết? viết cho ai?”. Có thể đó là hạn chế trong khả năng thưởng ngoạn nghệ thuật và nhận thức của tôi.
Nhắc đến J.P.Sartre, tôi bỗng nhớ tựa đề một tác phẩm của ông:”Buồn Nôn”, tuy không có mối liên hệ gì với “tác phẩm” nầy – mặc dầu tác giả PN cũng có đề cập đến triết học hiện sinh (sic).
Ôi mình không thích thì người khác thích vậy thôi. Chuyện bình thường. Cũng như trang này nhiều chuyện dỡ ẹt vẫn được nhiều người khen !
Khach qua duong noi dung do, cuoc song khong co gi tuyet doi ca, ke ca chuyen hay, do vì nguoi xua co cau ” Hay may cung co nguoi che ma do may cung co nguoi me nhu thuong” de noi len quan niem nay vi thien ha tram nguoi, tram y biet dau la dung, dau la sai.
Vi vay, cu doc va ..cuoi khì mot tieng roi cam on tac gia da bo cong viet cho chung ta co bài doc de chiu chit bình luan cho vui tro ngay. Vay la hay hon het, dung khong cac ban?
Chi Huynh Ngoc Nga nhan xet hay qua.
Posted by 123.20.183.41 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Đồng ý với chị Nga
Posted by 153.20.183.55 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Không phải chuyện khen-chê mà là trách nhiệm của người viết. Ngay cả truyện Kiều, có thời còn bị bài xích” đàn ông chờ đọc Phan-Trần, đàn bà chớ đọc Thúy Vân-Thúy Kiều”. Biết viết để bị chửi, thậm chí bị hại mà vẫn viết – đó là sự dũng cảm của nhà văn.
Nếu viết để mà chơi thì cũng chẳng cần phê bình. Cũng xin nói rằng bình văn cũng “mệt” như viết văn – đọc, nghi nghĩ, tham khảo và viết. Tác giả phải “thương” người phê bình chân chính vì đó là độc giả nghiêm túc của minh.
Và cuối cùng, không thể dỹ hòa vi quý được, đúng-sai, hay dở cũng phải phân biệt dựa trên những tiêu chí phổ biến của văn chương. Người đọc có quyền thích hay không thích, khen hay chê – miễn là không vì yêu-ghét, chủ quan…
Ôi, Nẫu Xóm Cũ ơi,
Viết xong bài phản hồi đầu tiên cho Nẫu rồi NN mới thấy thư sau của Nẫu, sẳn dịp hồi đáp luôn cho vui nghen.
Thế giới nầy chiến tranh, giận ghét nhiều quá nên NN thích chuyện dĩ hoà vi quý lắm , đứng trách NN cái tính “lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau” nầy nha.
Và có 1 điều chắc chắn là NN tin PN không buiồn giận bất cứ ai bình luận ủả kích bài viết nầy của PN cả, mừng nữa là khác vì thấy thiên hạ đọc mà còn om xòm ỏm tỏi đâu mỏ làng với nhau, chứng tỏ PN thành công quá xá cở rồi, đúng không Phạm Nga? Phải mở rượu đế ăn mừng đó nghen tác giả (trời ơi, không hiểu ông hay bà, anh hay chị để bắt uống cho đ3 đo đây?, cáin tên gì mà nghe “trung hoà” quá mạng)
. Nhất định NXC phải tu vài ly mới được à nghen. Nhưng..cho NN kiếu trước vì ở xa quá không dám nhậu, sợ say xỉn quên đường về…hi hi..
Chiện loại này ngày trước thằng tui hay đọc thấy trong mục ” xe cán chó _ chó cắn gà ” đăng trên báo gì gì đó…chớ có phải tác phẩm dzăn chương đâu mà NXC nhọc tâm bình chi dzẫy! Theo tui bài này lẽ ra không nên đăng ở đây, nhớp quá !
Chèn đét ơi, hôm qua gỏ xong mấy hàng “ba phải” , tưởng cho vui xóm, vui làng cả người viết lẫn người khen, người chê. Ai dè, hôm nay trở lại xóm nẫu thấy Nẫu Xóm Cũ hồi đáp coi bộ trịnh trọng quá làm NN giựt mình.
Hi hi.., NN có đọc Sartre nhưng không nhiều nên không rõ lắm về những gì Nẫu XC viết, duy có điều NN nhớ có đọc lóm ông đại sư Zengetsu đời Đường mấy câu nầy hay lắm làm NN thích ý nhớ hoài và vì nhớ hoài nên cố gắng thực hành theo lời ổng nói. Câu đó như vầy nè NXC ơi:
“Một vài điều, mặc dù đúng, bị coi là sai trong nhiều thế hệ. Bởi vì giá trị chân chánh có thể đuợc nhận ra trong nhiều thế kỷ, không cần thèm khát sự đánh giá nhất thời. …”
Hình như còn dài lắm câu nói của ổng nhưng nhắc lại bao nhiêu thôi để NXC cũ biết tại sao NN không khen, chê bài viết của Phạm Nga mà chỉ cám ơn tác giả đã có công viết cho chúng ta có bài đọc thôi.
Nhưng thôi, NXC đã có nhả ý bàn luận khá dài với NN thì NN cũng xin dáp lại hơi vòng vo một chút nghen.
Thiệt tình, như PN đã nói, tác giả viết theo thói quen của một người viết ký sự, tả chân, thấy và nghĩ sao viết vậy (công nhận là PN viết khá sạch chứ không bẩn theo nhận xét của NN). Đề tài PN đưa ra là đề tài tình dục nên tránh sao được những từ ngữ “nóng”, đúng không NXC? Còn tại sao viết và viết cho ai thì có gì quan trọng đâu, chúng ta khi viết có a ihỏi chúng ta hai câu hỏi đó hay không thì tại sao ta phải thắc mắc cho người khác? Quan trọng là bài viết có được nhiều người theo dõi và bình luận hay không? Hi hi..ở đây, NN thấy Phạm Nga đã thành công vì chúng ta đang đọc và đang tíu tít “bàn loạn” mấy hôm nay đây nè, kể ra cũng vui lắm chứ. Vui vì tạo cho không khí Xóm Nẫu không tẻ nhạt và vui vì thấy trong những sự bình luận đó tinh thần xây dựng luôn được mọi người thích thú trong cả hai chiều khen, chê hay, dỡ (bỏ ra ngoài vấn đề thích hay không thích nghen NXC vì đó là quyền nhận xét cá nhân của mọi người) .
Vậy nha, hy vọng NXC không giận những lời thô thiển của NN nghen. NN cũng mói gia nhập xóm nẫu nên quen biết còn sơ sài, nói năng còn thưa thớt lắm, có gì xin vui lòng “đại xá”, hich hich..
A, quên, xin cho NN hỏi thêm câu nầy, Nẩu Xóm Củ có bà con gì với đại huynh Xóm Chùa không vậy? Nếu có xin đừng đăng báo từ..”muội muội đồng bào” nghen, hi hi..
Chúc mọi người Xóm nẫu vui khoẻ để cùng nhau chíu chít mỗi ngày…
Ôi, chuyện văn chương thi phú ai nói sao chẳng được, hơi đâu “nẫu” quan tâm cho mệt. Người Sài Gòn “xưa” thường nói: ” nói ngược mà xuôi – nói xuối mà ngược”.
Thời ông Satre còn sống, đã có cuộc tranh luận về sứ mệnh của văn chương, ông ta thuộc khuynh hướng “văn chương dấn thân”, một số khác thì trái lại viết vì thích viết, chẳng có sứ mạng nào cả, ai thích thì đoc, ai không thích thì thôi (giống HNN?). Câu chuyện”vị nhân sinh” hay “vị nghệ thuật” là chuyện dài – biết rồi khổ lắm nói mãi.
Tôi thì nghĩ ta có thể hát khi thích nhưng không nên hát giữa lúc người ta đang cần “yên lặng để nghỉ ngơi”, hoặc hát quá tệ là chói tai người khác. Tương tự, mỗi người viết nên là độc giả đầu tiên và khó tính của mình trước khi tung ra thiên hạ xem tác phẩm của mình.
Văn chương cũng như hội họa, khi vẽ một người đàn bà khỏa thân thì ranh giới giứ nghệ thuật và khiêu dâm (porno) nhích qua nhích lại chút xíu thôi.
Đã đành khen-chê chỉ để tham khảo nhưng cũng phải lắng nghe độc giả vì họ là “khách hàng” của người viết.
Không nhất thiết bài được nhiều người bình là thành công, sách best seller chưa hẳn là tuyệt tác, phải không? Nhiều sách thuộc serie noire bán chạy hơn nhiều tác phẩm được giải Nobel…
Ta đi xa quá chăng? Cứ coi như chúng ta “ăn giỗ nói dóc” với nhau cho vui nhé.
Đúng là Thứ Nhục Dục Tủi Nhục
Theo cảm nhận cá nhân tôi _ “Tình dục” thiên về “tình yêu” là sự “ái ân” hòa hợp giao nhau giữa giống đực &cái (1),
Còn “tình dục” thiên về “xác thịt” là “nhục dục” giao cấu chưa chắc đã hòa hợp giữa hai giống cái& đực (2)_ Sự “thỏa mãn” ở đây, có tính thiên về một phía hơn là cả hai giống ?
Bài viết “Thú nhục dục tủi nhục” có lẽ nặng về vế (2), nhưng “tủi nhục” như thế nào thì “diễn tả” chưa rõ …bỏ lửng (?)
Chuyện bình thường nhưng cách diễn đạt …hơi bất thường !
Tỷ như : “Chơi một cái” . Chỉ có ba từ đơn giản vậy nhưng …hàm lượng triết lý vô biên đấy ! Có vẻ như là bút ký của một trí thức được… xã hội hóa, hihihi …
Theo tôi, tác phẩm này có thể tách làm hai phần rõ rệt, phần truyện và phần đàm; và điều đó sẽ làm tăng sức thuyết phục đến người đọc hơn. Hiện thực thế này đã có gì là trần trụi lắm đâu, nhưng quan trọng hơn vẫn là sự diễn đạt.
Hiện thực trần trụi quá dễ gây dị ứng chăng ?
Cái nầy là gì vậy admin? Văn, luận về mua/bán dâm hay tình dục học?
Tuy chẳng rõ là cái thể loại gì nhưng nội dung của nó không mới nếu không muốn nói là quá cũ
Có lẽ tác giả muốn phê phán thực trạng chăng ?
Một phóng sự về mua/bán dâm có ích cho ngành Lao động-Thương binh-Xã hội, phải vậy không Kim?
Nếu đứng trên khía cạnh đơn thuần của “tình yêu và tình dục” hay “tâm hồn và thể xác” khi chưa …là “một” , thì vẫn là hai vế “nhị nguyên” , vẫn hiện hữu, tồn tại song song trong cuộc sống và đã từng “ngự trị” ngay chính trong mỗi con người chúng ta…
_Vậy cái nào là “cao sang” _cái nào là “tủi nhục”, ở đây có lẽ yếu tố “lý trí” cần đề cập để phân biệt khác “bản năng” loài vật ?
Thiết nghĩ , giữa chợ “mua bán”_ Đã có “cung” thì ắt phải có “cầu” không ai có thể phủ nhận được…
_Nhưng tính chất, ý nghĩa sâu xa của món hàng “mua_ bán” ấy , đã ngầm thể hiện cái “nhu cầu” “ có thực đang tồn tại , đang phơi bày trần truồng trong xã hội …dù xã hội ấy lạc hậu hay hiện đại ?
Vậy, cho trao đổi, mua _bán xả láng hay ngăn cấm bởi luật pháp, đạo đức, tôn giáo… thì phải dựa vào “tiêu chí” nào “diễn dịch” cho hợp lý, thỏa đáng để con người tự“cảm nhận”,vì nó đang sờ sờ trước mắt… ?
Vừa trần trụi vừa có vẽ tình dục học triết học
Tui thì thấy thương cho các cô gái đó. Không có người mua thì làm sao có người bán. Sao không lên án người mua !
Thật khó comment quá !
Gọi người khác là gái điếm thì mình là gì ?
Chuyện vậy mà tác giả cũng dám thử sao ?
KINH QUÁ