Vũ Thanh
Hồi thứ sáu
Hoàng Kim Môn bán buôn hàng quốc cấm
Trại Ức Trai bày kế bắt gian thương.
Lại Dương Giang là con sông huyết mạch của huyện Bồng Sơn . Sông nhận nước từ hai nguồn An Lão và Kim Sơn đưa xuống đồng bằng, chảy qua thủ phủ Lại Khánh ở bờ nam, thị trấn Bồng Sơn ở bờ bắc, rồi như một dải bạc lớn lấp lánh ánh dương quang đổ ra biển Đông tại cửa An Dũ. Người dân Bồng Sơn đặt cho con sông này cái tên là Lại Dương, chữ “lại” có nghĩa là “nhờ cậy vào”, chữ “dương” là dương khí của dòng sông hấp thu từ mặt trời ban phát sự tốt lành cho con muôn loài sống quanh nó, điều này chứng tỏ con sông đã mang lại bao nhiêu lợi ích cho huyện lỵ. Cửa An Dũ rộng mênh mông nhìn ra biển Đông với một vài cồn cát lớn nổi lên ở giữa, chia cửa ra làm mấy dòng trước khi nước sông hòa ra biển cả. Tuy cửa An Dũ không sầm uất bằng cửa Hội An và cửa Nước Mặn nhưng thuyền bè cũng ra vào tấp nập, mang hàng vào huyện lỵ ở bến Lại Dương gần thị trấn Bồng Sơn, và chở những mặt hàng sản xuất tại Bồng Sơn đi khắp nơi trong nước. Trên một cồn cát tại cửa biển, phủ Chúa Nguyễn cho thiết lập một trạm kiểm soát do quan Tuần Nha canh giữ cửa biển. Trên bờ lại có một trạm thuế có quan Đồn Thủ đứng đầu, đảm nhiệm việc thu thuế những chuyến tàu chở hàng xuất và nhập vào huyện.
Sáng hôm đó, một đoàn tàu lớn gồm năm chiếc của một chủ buôn ở Gia Định mang hàng từ miền nam ra bán và mua hàng đặc sản của Bồng Sơn vào lại Gia Định đang dừng lại tại trạm thu thuế để làm thủ tục xuất cảng. Viên Đồn Thủ cửa An Dũ bảo người đại diện đoàn tàu:
– Anh cho tôi xem danh sách kê khai tất cả những mặt hàng đoàn tàu chở đi trong chuyến này. À, xin lỗi tôi phải gọi anh thế nào ?
Người đại diện bên đoàn tàu tuổi trạc bốn mươi, điệu bộ có chút ngang tàng đáp:
– Tôi là Trương Hầu Ân. Đây là danh sách hàng hóa của chuyến hàng. Đồn thủ mới thuyên chuyển về đây phải không ? Tôi gọi ông thế nào ?
Viên Đồn thủ đáp:
– Vâng, tôi mới được lệnh thuyên chuyển về đây. Ông cứ gọi Thủ Phong là được rồi.
Thủ Phong nói xong cầm tờ hóa đơn ghi danh mục hàng hóa đọc kỹ xong hỏi:
– Ở đây liệt kê toàn là những thứ nông lâm sản bình thường sản xuất ở Bồng Sơn này không có gì qúi giá cả. Có điều tôi là người mới nhận nhiệm vụ nên phải thi hành đúng theo luật pháp của phủ Chúa. Tôi xin phép được xuống thuyền kiểm tra qua hàng hóa nhé.
Trương Hầu Ân nghe viên Đồn thủ đòi kiểm tra hàng hóa thì thoáng giật mình. Hắn ta vội nói:
– Đồn thủ mới về nên không biết. Hảng Diệp Sanh Ký chúng tôi đã buôn bán với địa phương này nhiều năm, hàng hóa kê khai đều đúng sự thật chưa bao giờ trái phạm cả. Đồn thủ thông cảm bỏ qua việc tra xét, chúng tôi là những người rất biết điều phải quấy mà.
Hắn nhấn mạnh ba chữ Diệp Sanh Ký như thể thị uy với viên Đồn thủ trẻ mới về này, cũng như mấy tiếng “biết điều phải quấy” là từ lóng của giới thương buôn tỏ ý sẵn sàng đút lót cho quan chức nhà cầm quyền. Thủ Phong nói với vẻ mặt tĩnh bơ:
– Tôi có nghe nói đến việc buôn bán lớn của Diệp Sanh Ký các công với địa phương này, tôi còn có cả hàng chục cái hóa đơn thuế và danh mục hàng hóa của các chuyến buôn trước đây của các ông nữa kìa, nhưng ông cũng biết rằng luật pháp là luật pháp. Ông đưa tôi xuống thuyền kiểm tra đi.
Thấy nét mặt thản nhiên và cương quyết của viên Đồn thủ trẻ, Thừa Ân toan nổi nóng nhưng hắn dằn lại nhỏ nhẹ:
– Chúng tôi không khai gian đâu. Chúng tôi xin nộp tiền thuế cho chuyến hàng ngay bây giờ để xuất bến cho kịp con nước xuống. Mong Đồn thủ thông cảm cho.
Hắn nói xong lấy từ trong túi ra hai túi tiền trao cho Thủ Phong:
– Đây là khoảng tiền nộp thuế. Còn cái này là món qùa làm quen của chúng tôi với ngài Đồn thủ, xin nhận cho.
Đồn thủ Phong lắc đầu:
– Tôi đã nói với các ông là một khi chưa kiểm tra hàng hóa thì tôi không thu tiền thuế. Biết bao nhiêu mà thu? Còn món qùa làm quen kia ông cất đi. Tôi làm việc cho phủ Chúa đã có bổng lộc của triều đình ban cho cũng qúa đủ rồi. Tôi không quen nhận qùa cáp. Đi.
Nói xong chàng bước ra khỏi phòng thuế bảo bốn nhân viên đang có mặt bên phòng đợi:
– Các anh theo tôi xuống kiểm tra các thuyền này.
Lại Thừa Ân thấy thế bèn chạy nhanh theo kéo tay áo của Thủ Phong:
– Đồn thủ thông cảm cho, tôi đã nói là chúng tôi cần phải xuất bến ngay cho kịp. Chúng ta ngồi lại nói chuyện phải quấy với nhau có được không.
Hắn nói xong dúi vào tay viên Đồn thủ một túi nhỏ nhưng nghe tiếng kêu của vật đựng bên trong thì biết ngay là vàng. Chiếc túi khá nặng. Thủ Phong vẫn vờ như không thấy, ra hiệu cho bọn lính xuống thuyền. Trương Hầu Ân biết đã hết cách, hắn nhảy tới phía trước đứng chận ngang lối xuống thuyền:
– Khoan đã. Diệp Sanh Ký từ lâu ra vào buôn bán ở đây chưa bao giờ bị khám xét cả. Đồn thủ muốn xét hãy đợi chúng tôi mời quan trên huyện xuống đây rồi mới được lên thuyền.
Thủ Phong mỉm cười:
– Diệp Sanh Ký các ông là ai mà không cho nhân viên thừa hành của triều đình xuống thuyền khám xét. Các ông cứ đi gọi quan huyện đến đây đi, còn việc khám xét là việc của trạm thuế, chúng tôi vẫn phải tiến hành. Mời ông tránh sang bên.
Nói xong chàng bước thẳng tới đưa tay gạt Trương Thừa Ân sang một bên. Thừa Ân lúc này đã không còn nhịn được nữa, bản tính ngang ngược, kẻ cả của hắn nổi lên. Thấy Thủ Phong đưa tay ra gạt, hắn chụp nhanh vào cánh tay đó định bẻ ngoặc ra sau trừng trị cho tên Đồn thủ ngốc nghếch này một trận, nhưng đòn hắn chưa đến nơi thì Thủ Phong đã vội thu tay về rồi biến thế gạt thành thế cầm nã, chộp lại vào cánh tay của hắn. Thừa Ân giật mình hạ nhanh cánh tay xuống dưới thoát khỏi cú chộp của địch thủ, rồi lật ngang sống bàn tay phạt ngang vào bụng địch đồng thời tay trái của hắn dùng song chỉ điểm nhanh vào huyệt Khúc Trì ở khủy tay của Thủ Phong. Thủ Phong miệng vẫn điểm nụ cười, cong người hóp bụng vào để né cú phạt ngang của địch, trong khi tay phải xoay nhanh thành một vòng tròn tránh khỏi đòn điểm huyệt rồi biến trảo thành cương chỉ chém mạnh xuống huyệt Kiên tỉnh trên vai phải Trương Hầu Ân. Động tác né tránh và đòn cương chỉ của Thủ Phong rất đẹp lại rất thần tốc khiến cho Hầu Ân không sao tránh né kịp. Hắn trúng cú chặt đó khiến cả cánh tay phải tê liệt buông xuội xuống. Hắn vô cùng kinh ngạc trước lối xuất thủ nhanh như sấm chớp của viên Đồn thủ trẻ này. Từ khi hắn học võ đến nay, lênh đênh sóng nước đó đây đã từng trải rất nhiều trận đánh chưa hề nếm mùi thất bại. Hắn không thể nào tin được trên đời này lại có người có thể đánh bại hắn nhanh như thế này, mà người đó lại chỉ là một tên Đồn thủ trẻ, tuổi độ hai mươi lăm. Hắn đứng lặng im há hốc mồm vì kinh ngạc. Thủ Phong nét mặt thản nhiên như không có việc gì xảy ra, miệng vẫn điểm nụ cười nhẹ tiếp tục dẫn nhân viên xuống thuyền khám xét.
Biết mình không phải là đối thủ của viên Đồn thủ, Hầu Ân vội ra lệnh cho một tên thủ hạ:
– Ngươi đi ngay đến Hoàng Kim Môn báo cho lão Trần Đại Chí biết chuyện này. Bảo hắn mau lo thu xếp cho ổn. Đi nhanh lên.
Nói xong hắn bước vội theo toán kiểm tra. Sau khi lật tung tất cả hàng hóa trên năm chiếc thuyền, viên Đồn thủ liền cho niêm phong lại rồi ra lệnh kéo thuyền vào trong một cái đầm thiên nhiên được tạo bởi những cồn cát giữa cửa biển giao cho viên Tuần Nha giam lại ở đấy. Xong đâu đấy, viên Đồn thủ cho mời Trương Hầu Ân vào phòng làm việc:
– Qua kiểm tra hiện vật, như ông đã thấy, thì Diệp Sanh Ký của các ông đã phạm tội khai man thuế lại buôn bán hàng quốc cấm. Ở đây, ngoài một số gỗ qúi như dáng hương, trắc, cẩm lai được các ông buôn lậu còn có rất nhiều gỗ giá tị dùng làm bá súng. Loại gỗ này là hàng đặc sản của phủ Chúa dùng để trao đổi mậu dịch với các nước Tây phương. Các ông khai thác lậu còn trốn cả thuế. Hà! Tội này nặng lắm đấy. Còn có cả năm cặp ngà voi lớn và cả tạ trầm hương nữa.
Trương Hầu Ân ngồi nghe viên cai đội kê ra những tội lớn mà mặt hắn vẫn tĩnh bơ, còn tỏ vẻ khinh khỉnh xem thường. Thủ Phong nhìn thấy vẻ mặt đó trong bụng giận lắm chưởi thầm: “Bọn ngươi chắc là ỷ vào thế lực quan địa phương ở đây nên tỏ ra xem thường tên Đồn thủ nhỏ bé này chứ gì. Ta mà không cho bọn bay vào tù thì ta không phải là Đoàn Phong. Đợi đấy”. Tuy nghĩ vậy chàng vẫn giữ nét mặt thản nhiên nói tiếp:
– Tôi còn giữ mười cái hóa đơn thuế của những chuyến buôn trước kia của Diệp Sanh Ký, cứ như tình hình chuyến này thì mười chuyến trước các ông cũng vi phạm y như thế. Hà, lần này Diệp Sanh Ký các ông phải đóng đủ tiền thuế cho mười một chuyến, cộng thêm tiền phạt. Đó là về hàng hóa, còn về nhân sự thì tạm thời tôi phải giữ các ông lại chờ quan trên xét xử.
Thừa Ân nghe nói đến việc giam giữ người thì giật thót người la lớn:
– Ông nói sao ? Ông định bắt giữ chúng tôi à ?!!
Đoàn Phong đáp, giọng chắc nịch:
– Đúng, chiếu theo luật thuế hiện hành thì hàng hóa man khai đều bị tịch thu, cho nên số gỗ và ngà voi cùng trầm hương này sẽ bị thu hồi để sung vào công qũi. Và theo hình luật của Hình Bộ thì những kẻ phạm pháp như các ông ít nhất cũng phải đeo gông một năm.
Thừa Ân gân cổ nổi lên cùng với khuôn mặt đỏ tía vì giận:
– Ta làm gì mà đeo gông một năm. Bất qúa ta nộp đủ tiền thuế theo đơn thuế hiện hành cho ngươi là cùng chứ gì.
Đoàn Phong điềm nhiên nói tiếp:
– Trên thực tế nếu thu đủ thuế thì các ông phải nộp thuế chuyến hàng này là 800 quan mà các ông kê khai trên giấy tờ để chỉ nộp có 175 quan. Chà! Các ông mua bán kiểu này hẳn là giàu có lớn rồi phải không ? Hàng này là do Hoàng Kim Môn cung cấp cho các ông phải không ?
Hầu Ân gắt giọng:
– Ở cái xứ này còn ai có thể cung cấp nổi hàng cho Diệp Sanh Ký? Ông biết rồi còn hỏi làm gì ?
Đoàn Phong vẫn từ tốn nói:
– Hắn là chủ mưu cung cấp hàng lậu. Nếu các ông đeo gông một năm thì hắn phải đeo lâu gấp đôi.
Trương Hầu Ân tức đến điên ruột nhưng chẳng biết làm thế nào, hắn chưởi thầm: “Tổ bà thằng nhóc con ngu ngốc này, rồi mày xem chúng ông ngồi tù hay mày về nhà cắm câu cho biết”
****
Cũng trong buổi sáng ngày hôm đó, một đoàn thuyền buôn năm chiếc đang đậu tại cửa sông Đại Cổ Lũy ở Quảng Ngãi để làm thủ tục xuất bến. Viên Đồn thủ cửa biển chăm chú đọc tờ hóa đơn kê khai hàng hóa trên năm chiếc tàu rồi ngẩng mặt lên hỏi người đại diện đoàn tàu buôn:
– Trong hóa đơn liệt kê toàn là hàng nông lâm sản, không có gì nặng lắm mà sao tôi thấy những chiếc thuyền của các ông khẳm sâu qúa vậy. Còn hàng gì khác trên đó nữa không ? Vàng chẳng hạn ? Chỉ có vàng mới làm cho tàu khẳm sâu đến như thế. À, tôi gọi ông thế nào ?
Người đại diện đoàn tàu cười nói:
– Tôi là Đồng Bách. Ngài Đồn thủ khéo nói đùa qúa. Chúng tôi ước gì có vàng để chở cho khẳm thuyền. Chẳng có gì khác trên thuyền ngoài số hàng đã kê khai đâu ạ. Thuyền khẳm có lẽ là do số đường phèn đó mà. Đường phèn Quảng Ngãi qủa nhiên là tốt, người dân Gia Định rất chuộng đường ở đây mang vào. Diệp Sanh Ký chúng tôi lâu nay làm ăn uy tín có bao giờ làm bậy đâu. Ngài Đồn thủ mới thuyên chuyển về đây à ? Xin lỗi chúng tôi phải gọi ông thế nào ?
Viên Đồn thủ đáp:
– Đồn thủ Hiến, hay Thủ Hiến cũng được.
Đồng Bách cười vui vẻ:
– Hân hạnh được biết Thủ Hiến. À, chúng tôi có món qùa gọi là làm quen với vị tân Đồn thủ. Xin Đồn thủ nhận cho, gọi là chút đỉnh lấy thảo ấy mà.
Hắn vừa nói vừa móc túi lấy ra một túi bạc khá nặng để lên bàn rồi đẩy về phía viên Đồn thủ:
– Ngài Đồn thủ còn trẻ, tướng mạo lại nho nhã, sáng sủa thông minh sao không ra tranh chiếm bảng vàng lại về chi cái xứ hẻo lánh này cho cực thân mà phí đời làm vậy ? Còn đây là tiền đóng thuế cho chuyến hàng.
Hắn lấy thêm một túi bạc nữa đặt trên bàn. Thủ Hiến đẩy hai túi bạc trả lại cho Đồng Bách, miệng mỉm cười nói:
– Ở đời học tài thi phận mà. Thi rớt mãi cũng phải chui đi kiếm việc gì đó để nuôi thân chớ. Gởi lại ông cái này. Tôi một thân một mình, làm việc đã có bổng lộc triều đình. Chuyện qùa cáp tôi không quen. Còn tiền thuế đợi tôi kiểm tra hàng xong đã.
Đồng Bách cười cầu tài:
– Trước không quen sau sẽ quen. Có gì đâu, chỉ là chút đỉnh cho dễ nói chuyện thôi mà.
Thủ Hiến đứng lên nói:
– Ông cất đi. Bây giờ tôi phải kiểm tra số hàng trên thuyền của ông để làm thủ tục thu thuế.
Nói xong chàng cầm sổ sách bước ra cữa. Đồng Bách hoảng kinh chạy lại nắm cổ tay viên Đồn thủ trẻ:
– Khoan đã. Từ từ nói chuyện rồi mọi việc sẽ đâu vào đó mà. Diệp Sanh Ký chúng tôi buôn bán lâu nay với địa phương này chưa bao giờ xảy ra rắc rối đến độ phải phiền đến Đồn thủ khám xét cả. Ngồi lại nói chuyện phải quấy với nhau có phải là hay hơn không ?
Hắn nói xong hắn kéo Thủ Hiến trở lại, bàn tay hắn cứng như sắt nguội, tay kia hắn móc trong túi ra một túi tiền lớn hơn dúi vào tay viên Đồn thủ. Thủ Hiến giả vờ ngạc nhiên hỏi lớn:
– Này ! Ông làm cái trò gì vậy. Tôi đã nói là tôi không quen nhận qùa cáp gì ráo trọi. Ông buông tay tôi ra, tôi phải thi hành nhiệm vụ.
Nói xong chàng xoay tay dùng thế Cửu chuyển đơn thần hất mạnh. Cả cánh tay của Thủ Hiến mềm như bông gòn, trơn tuột như lươn vụt ra khỏi bàn tay như sắt nguội của Đồng Bách một cách dễ dàng trước sự kinh ngạc của hắn. Thủ Hiến ung dung bước ra ngoài cữa nói với mấy nhân viên trong đồn đang túc trực phía trước:
– Chúng ta xuống khám thuyền đi.
Đoàn Bách vô phương giải bèn chạy tới phía trước đưa ta ra cản đường:
– Khoan đã. Các ông muốn xét thì mời thượng cấp các ông đến đây mà xét. Thuyền của Diệp Sanh Ký từ lâu chưa bao giờ để bọn lính các ông xông lên vô cớ.
Thủ Hiến cười lớn:
– Diệp Sanh Ký các ông là ai mà không để cho bọn lính chúng tôi lên xét. Ông đi mời thượng cấp đến đây đi. Chúng tôi phải thi hành nhiệm vụ cấp trên giao phó. Ông tránh ra.
Đồng Bách đứng nguyên tại chỗ gằn giọng:
– Tôi đã nói các ông hãy đợi thượng cấp các ông đến đây rồi mới được quyền xét. Ông nghe chưa.
Thủ Hiến nạt lớn:
– Ông dám ngăn cản nhân viên phủ Chúa thi hành nhiệm vụ ư ?
Nạt xong đưa tay đẩy Đoàn Bách sang bên. Cú đẩy trông rất nhẹ nhàng nhưng đã khiến cho Đoàn Bách phải lui lại hai bước. Hắn thất kinh vội vàng trụ bộ lại, cười gằn:
– Ngươi đúng là trẻ người non dạ chẳng biết điều tí nào. Ngươi dám động đến ta à ?
Nói xong hắn bước tới dùng cương chỉ xỉa thẳng vào mặt Thủ Hiến. Khi bàn tay gần đến mặt thủ Hiến hắn liền biến đòn tát thật nhanh vào mặt địch. Hắn đinh ninh với cú đánh thần tốc này chắc chắn địch thủ phải trúng đòn. Hắn định dạy cho tên nhóc con này một bài học khôn khi ra đời làm việc. Ngờ đâu hắn xuất thủ đã nhanh mà Thủ Hiến còn nhanh hơn hắn. Như đoán biết trước cách ra đòn của địch thủ, chàng vội thu tay về rồi nhanh như chớp bàn tay như con rắn mềm xoay quanh bàn tay của Đồng Bách trườn nhanh tới rồi bỗng nghe một tiếng “Bốp” vang lên. Chưa kịp thấy Thủ Hiến xuất thủ cách nào đã thấy mặt của Đồng Bách bị trúng một cái tát nẩy lửa. Hắn bật người ra sau loạng choạng mấy bước trong lòng hết sức kinh hãi. Hắn kinh ngạc vô cùng vì hắn ra tay trước mà chính hắn lại bị địch tát tai không thể nào né tránh kịp. Cú đánh thật nhanh ngoài sức tưởng tượng của hắn. Nhưng vốn là tay lão luyện, Đồng Bách vội lướt tới tay phải ra chiêu “mãnh hổ thôi tâm” đấm mạnh vào ngực địch thủ, cú đánh rít gió nghe “vù” một tiếng thật rùng rợn, đủ thấy sức đấm mạnh mẽ biết là bao. Bọn lính đứng ngoài kinh hãi rú lên vì chúng tin chắc với cú đánh thôi sơn đó thân hình mảnh khảnh thư sinh của người Đồn thủ mới đổi về sẽ nát bấy ra. Nhưng trước đòn đánh sấm sét như thế, chỉ thấy Thủ Hiến khoa tay nhẹ nhàng, đưa cánh tay uyển chuyển nương sát vào tay đối thủ rồi gạt ngang. Điều kỳ diệu là trông động tác của Thủ Hiến nhẹ nhàng nhưng cánh tay vũ bão của Đồng Bách đã bị gạt ra xa. Tiện đà, Thủ Hiến lại nhanh như chớp tát vào vào mặt Đồng bách một cái “Bốp” nữa. Nhất thời khinh địch, Đồng Bách bị trúng hai cú tát mặt đã đỏ lên như gấc chín, hắn vừa kinh hãi vừa hổ thẹn la lớn:
– Miên quyền qủa nhiên lợi hại. Khá lắm, đỡ tiếp đây.
Hắn xông người tới trước, song quyền đồng thời đánh ra liên tục, tấn công khắp các bộ vị từ bụng lên tới mặt của Thủ Hiến. Những cú đấm rít gió vù vù đến rợn người. Biết địch thủ đã tức giận cực điểm nên ra đòn chí mạng, Thủ Hiến ngưng trọng thần sắc, tay nhẹ nhàng xoay chuyển gạt từng cú đấm một của Đồng Bách trong khi chân bước thoái bộ rồi nhảy thoát ra sau. Đỡ hết được mấy đường quyền, Thủ Hiến cảm thấy cánh tay buốt nhói bèn nói lớn:
– Kim Cương Quyền qủa nhiên danh bất hư truyền. Anh bạn là người của Kim Cương Môn ở Cù Lao Phố à ?
Đồng Bách chưa hết tức giận đáp:
– Kiến thức khá lắm. Biết ta rồi thì cũng nên biết điều trong khi làm việc.
Thủ Hiến mỉm cười:
– Ta chưa ra tay mà. Ngươi chuẩn bị đi.
Đưa cặp giấy tờ cho tên lính, Thủ Hiến dịch người tới tay phải với bàn tay mở rộng, dùng cùi tay nhẹ nhàng nhắm cằm đối phương đánh tới, trong khi táy trái xoay vòng vỗ luôn vào hông địch thủ. Đồng Bách biết cú đánh của địch thủ tuy nhẹ nhàng nhưng hàm chứa một sức mạnh âm nhu vô cùng lợi hại nên vội xuất cương quyền ra đỡ. Thủ Hiến di động thân ảnh thật nhanh quanh người địch thủ, hai tay bổ túc nhau tấn công một cách liên hoàn, liên miên bất tận tạo thành môt bức màn với hàng trăm bàn tay bao trùm các bộ vị trên người của địch khiến Đồng Bách không biết đâu là cú đánh thật, đâu là ảnh giả của bàn tay. Hắn ngưng trọng thần sắc, chân bước theo cửu cung bộ pháp, cương quyền phóng ra vun vút vừa đỡ đòn vừa tấn công mạnh vào những bàn tay của địch thủ với dụng tâm dùng sức mạnh của cương quyền chấn gãy bàn tay của đối phương. Nhưng bàn tay của Thủ Hiến như những con rắn tinh khôn uốn lượn theo những cú đấm của địch thủ, vừa gạt đòn vừa tấn công khiến cho Đồng Bách tung ra hằng trăm cú đấm mà chưa trúng đích được lần nào, trái lại vì dùng sức qúa nhiều nên sau một thời gian giao thủ, trên trán Đồng Bách đã lấm chấm những giọt mồ hôi, hơi thở đã bắt đầu nặng nhọc. Vốn là người nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên biết rằng nếu kéo dài trận đấu mình sẽ bị kiệt sức, Đồng Bách quyết định thay đổi cách đánh, thay vì phòng thủ hắn chuyển thế tấn công. Hắn hét lớn một tiếng, tung mạnh hai cú đấm thôi sơn vào Thủ Hiến. Hai bàn tay Thủ Hiến vẫn như hai con rắn uyển chuyển quấn theo cánh tay địch rồi xô dạt ngang sau đó vỗ nhanh vào ngực đối thủ. Đồng Bách chuyển bộ, chân trái bỏ lui về sau một bước né đòn rồi bất thình lình hắn hạ thấp ngựa thật nhanh, người chồm tới trước, hai tay từ dưới bất thần đánh thốc lên hạ bộ địch thủ theo thế “Huỳnh Long quyển địa”. Cú đánh vừa bất ngờ vừa mạnh và độc, Thủ Hiến vội vàng đảo bộ tháo lui, Đồng Bách liền bước nhanh chân trái tới phía trước, vẫn giữ ngựa ở tư thế hạ bàn, hai tay chập vào nhau đâm thẳng vào hạ bộ địch thủ theo thế “Phi tiễn xuyên dương”, sau đó biến hai bàn tay thành hổ trảo móc ngược ra hai bên. Đòn đánh thật nhanh và hiểm độc vô cùng, để trúng đòn này thì hạ bàn của Thủ Hiến sẽ vỡ nát. Chàng vội la lên một tiếng “hay” rồi tung người vút lên cao, uốn mình vọt thật nhanh ra phía sau lưng địch thủ bằng một thân pháp nhẹ nhàng tuyệt đẹp. Đồng Bách đang lỡ đà bên dưới, hắn vội vàng dùng chân phải làm tâm điểm, thọc dài chân trái ra xoay người quét mạnh một vòng vào chân đối phương. Nhưng hắn đã chậm hơn một tích tắc, Thủ Hiến biết rằng Đồng Bách sẽ phải dùng chiêu thức đó để vừa tấn công vừa bảo vệ sau lưng mình nên khi vừa đáp xuống chàng đã bước xéo liền hai bước, vừa lúc Đồng Bách xoay người thì chàng đã ở ngay sau lưng đưa tay vỗ thật nhanh vào huyệt Tâm du của hắn. Bị vỗ trúng huyệt đạo ở lưng, chân khí trong người Đồng Bách tản mác, hắc khụy người trên hai đầu gối, hơi thở nặng nhọc, hai tay chống xuống đất, đầu cúi xuống trông rất thảm não. Hắn có cảm giác tức tối đến nghẹt thở vì không cam tâm thất bại trước một tên Đồn thủ trẻ nít như một gã thư sinh trói gà không chặt này. Thủ Hiến bước tới đỡ hắn đứng lên:
– Bây giờ ta xuống khám thuyền được chưa ?
Đồng Bách đáp giọng chán nản:
– Tùy ngươi.
Rồi hắn quay sang dặn nhỏ một tên thuộc hạ rồi uể oải bước theo Thủ Hiến và mấy người lính xuống thuyền.
*******
Nghe báo tin, Trần Đại Chí hết sức ngạc nhiên vội vàng cùng hai đệ tử phóng ngựa xuống ngay cửa An Dũ. Hắn xồng xộc bước vào phòng thuế, nhìn thấy Trương Hầu Ân nét mặt hầm hầm đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc, đối diện với Hầu Ân là một thanh niên lạ mặt hắn chưa gặp bao giờ. Hắn hỏi Hầu Ân:
– Có chuyện gì vậy ?
Trương Hầu Ân hất mặt về phía Đoàn Phong giọng gay gắt:
– Hắn khám thuyền, tịch thu toàn bộ hàng hóa còn đòi bắt giam ta nữa đó. Ngươi lo mà giải quyết đi.
Đại Chí quay sang Đoàn Phong:
– Xin hỏi anh bạn là ai, tôi chưa được biết ?
Đoàn Phong nhìn hắn bằng tia mắt lạnh rồi chậm rải đáp:
– Tôi là Đồn thủ ở đây. Ông là Trần Đại Chí ở Hoàng Kim Môn, người cung cấp hàng cho Diệp Sanh Ký phải không ?
Đại Chí trố mắt ngạc nhiên:
– Anh là Đồn thủ ở đây à ? Còn Lý Tập đâu ?
Đoàn Phong đáp:
– Hắn được đưa lên phủ nhận việc khác. Tôi thay hắn.
Đại Chí la lớn:
– Không thể nào !! Hắn bị thuyên chuyển sao tôi không biết ?
Đoàn Phong nheo mắt:
– Ông là ai mà nắm rõ hết tất cả việc của triều đình ?
Đại Chí biết mình lỡ lời bèn giả lả:
– À không. Chỉ vì tôi với quan huyện nhà là chỗ quen thân lâu năm nên cũng biết đôi chút về những công việc hành chánh địa phương. Anh mới về nên chưa biết giao tình mật thiết giữa chúng tôi đó thôi.
Đoàn Phong hỏi khía:
– Vì giao tình mật thiết với quan huyện nên ông mới dám ngang nhiên cung cấp hàng quốc cấm và bán buôn lậu thuế phải không ?
Đại Chí nghe hỏi chột dạ đáp:
– Đâu phải thế. Diệp Sanh Ký là khách hàng lớn mang lại nhiều lợi nhuận cho huyện ta nên trong quan hệ trao đổi chúng tôi có hơi nới tay để giữ mối khách vậy mà. Tôi hỏi cái này xin Đồn thủ đừng giận. Đồn thủ được ai bổ nhiệm về đây thay thế cho Lý Tập ?
Đoàn Phong mỉm cười:
– Chắc các ông nghi ngờ tôi là Đồn thủ giả phải không ?
Đại Chí là người rất khôn ngoan và miệng lưỡi, hắn tươi cười:
– Ồ không. Nhưng ít ra chúng tôi cũng muốn biết chắc là người giam giữ hàng hóa của chúng tôi có đúng là nhân viên thừa hành của phủ Chúa không. Ông nghĩ như thế là hợp tình hợp lý chứ ?
Đoàn Phong gật đầu:
– Hợp lý. Có điều ông không có tư cách để hỏi về công việc của tôi.
Đại Chí bắt đầu thấy bực bội về cái tên Đồn thủ từ trên trời rơi xuống đất này. Giọng hắn trở nên gay gắt hơn:
– Nếu ông không chứng minh ông là người Đồn thủ với giấy tờ bổ nhiệm chính thức, chúng tôi sẽ không để ông giam giữ số hàng hóa trên thuyền.
Đoàn Phong hỏi:
– Như thế nào thì ông mới tin ?
Đại Chí đáp:
– Cho tôi xem giấy bổ nhiệm, hoặc phải được quan huyện Bồng Sơn chính thức xác nhận.
Đoàn Phong nói:
– Ông không có tư cách coi giấy tờ của tôi. Nhưng để cho ông vào tù không bị ấm ức, tôi chờ ông mời người bạn thân của ông là quan huyện Bồng Sơn Huỳnh Hảo Hớn đến đây xác nhận thân phận của tôi. Ông cho người đi gọi ngay đi.
Nghe giọng nói tĩnh không mà chắc nịch của tên Đồn thủ, Trần Đại Chí cũng cảm thấy ngài ngại. Hắn quay sang bảo tên đệ tử:
– Số Ba. Ngươi chạy lẹ đi mời quan huyện đến đây. Thưa với ông ấy là ta bận phải thù tiếp vị quan nhân này nên không đích thân đi mời được. Đi nhanh lên.
Tên đệ tử Số Ba cất tiếng “Dạ, Sư phụ”, rồi chạy nhanh ra cữa tung mình lên ngựa phóng đi như bay biến. Đoàn Phong nhìn Đại Chí nói:
– Ông ngồi xuống đi. Các ông đồng lõa với nhau buôn hàng quốc cấm lại trốn thuế là phạm tội với triều đình. Tôi có trong tay những hóa đơn hàng của mười chuyến buôn trước, cứ tính số tiền trốn thuế chuyến này, nhân lên mười lần, cộng với tiền phạt nữa vị chi là 8.000 quan. Đó là về mặt hàng hóa, còn về nhân sự, cả bên mua lẫn bên bán đều lãnh án tù một năm.
Trần Đại Chí nghe nói giật nảy người lên khỏi ghế:
– Ông nói cái gì? Phạt 8.000 quan và một năm tù à ? Ông căn cứ vào đâu mà nói như thế ?
Đoàn Phong điềm nhiên nói:
– Căn cứ vào luật của Hình bộ do phủ Chúa đặt ra.
Đại Chí gân cổ lên cãi:
– Láo. Tôi không tin! Đời nào lại có chuyện ngang tàng như thế. Luật này do ông bịa ra thì có.
Đoàn Phong mỉm cười:
– Ông không tin là việc của ông. Chờ khi ra công đường rồi ông sẽ tin ngay thôi.
Trương Hầu Ân bỗng chen vào:
– Diệp Sanh Ký của chúng tôi buôn bán lớn khắp nước nam này, giao thương cả với Thiên triều và những nước phương Tây cũng như Nhật Bản. Nếu ông nghĩ rằng ông có thể hù dọa chúng tôi thì khuyên ông nên suy nghĩ kỹ lại. Hãy nhìn lại vị trí của cái ghế ông đang ngồi đó.
Đoàn Phong nheo mắt nhìn hắn:
– Buôn bán lớn nhỏ gì cũng vậy. Phạm pháp thì chịu chung một luật. Công pháp bất vị thân, ghế cao ghế thấp gì cũng dở chung một bộ luật của phủ Chúa đặt ra để xét xử mà thôi. Ông biết chứ ?
Trần Đại Chí trong bụng nóng như lửa đốt, hắn đứng lên đi qua đi lại trong phòng, mắt hướng ra cữa chỉ mong sao cho quan huyện Bồng Sơn đến để giải quyết cho xong công việc. Bỗng ngoài bến sông có một chiếc thuyền nhỏ cập bến, một người thanh niên trạc non ba mươi tuổi từ dưới thuyền nhảy lên bờ chạy lẹ đến trạm thuế. Hắn hỏi mấy người lính canh bên ngoài:
– Ông Trần Đại Chí có ở đây không ?
Người lính chỉ vào bên trong đáp:
– Ổng mới đến. Ở trong đó.
Người thanh niên “Cảm ơn” rồi bước nhanh vào. Trần Đại Chí nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên vội bước đến hỏi:
– Mười Hai, sao ngươi vào đây ?
Gã thanh niên tên Mười Hai vội vã kéo tay Đại Chí ra bên ngoài trạm nói nhỏ một hồi. Sắc mặt Đại Chí biến đổi liên tục theo từng câu nói của tên Mười Hai. Khi tên nọ dứt lời thì mặt hắn cũng biến sang màu tái mét. Hắn há hốc mồm một lúc rồi chụp vai tên Mười Hai hỏi gấp:
– Tên Đồn thủ mới đó tên gì ? Hắn có thể đánh ngã cả Kim Cương thủ Đồng Bách à ??!!!!
Mười Hai gật đầu:
– Hắn tự xưng là Thủ Hiến. Mặt non choẹt, dáng ốm yếu như một tên học trò nghèo vậy đó mà võ nghệ thật cao siêu lạ lùng. Hắn đánh lộn mà như múa Chămba vậy. Đệ tử thật không thể nào tin được.
Trần Đại Chí đi từ sự kinh hoàng này đến ngạc nhiên khác:
– Đó là Miên quyền. Hắn là ai mà giỏi Miên quyền đến bực ấy ? Lại còn cái tên Thủ Phong chết tiệt ở đây nữa. Nghe nói hắn hạ Thừa Ân chỉ trong vòng một chiêu. Hai tên này từ đâu đến vậy ? Chà !! Phen này rắc rối to rồi.
Trên con đường cái quan từ Lại Khánh xuống cửa An Dũ ở phía xa xa đã thấy có bụi đất bay lên mù mịt. Một lúc sau tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, một toán kỵ mã năm người đang phi nước đại đến trạm thu thuế. Dẫn đầu là là một người quan nhân tuổi trạc bốn mươi, nét mặt có phần dữ tợn với bộ râu đen cứng như thép cắt ngắn, theo sau là tên bộ hạ Số Ba của Trần Đại Chí cùng với ba người đàn ông lực lưỡng, chứng tỏ bọn họ đều là những kẻ giỏi võ nghệ. Cả bọn đồng phóng nhanh đến trước trạm rồi bất thình lình ghìm mạnh cương ngựa. Năm con ngựa bị ghìm cương bất ngờ nên cất cao hai vó trước hí lên những tiếng thật lớn rồi thả vó xuống đứng lại, bụi đất bay lên mù mịt. Lối thắng ngựa kiểu đó thật đẹp mắt, chứng tỏ người cỡi ngựa có tài mà những con ngựa cũng là giống ngựa tốt cả. Người đàn ông đi đầu dừng ngựa xong phóng người xuống đất bước nhanh về nhà trạm, cả bọn nhảy xuống theo rồi đi sau ông ta. Trần Đại Chí thấy ông ta thì mặt đổi ngay nét vui mừng, hắn vội vã chạy đến vồn vã:
– Huỳnh huynh, thật là xin lỗi mới phiền anh đến đây. Chuyện lạ quá đỗi chưa từng xảy ra ở huyện chúng ta, mà cả ở bên cửa Đại Cổ Lũy nữa. Anh vào xem thử thế nào.
Người đàn ông đó chính là quan huyện Bồng Sơn, Huỳnh Hảo Hớn, cái tên thật đúng với con người. Tuy là quan huyện nhưng trông tướng ông ta thì biết ngay là người trong võ giới. Ông ta vừa nghe Đại Chí nói cả bên cửa Đại Cổ Lũy cũng xảy ra tình trạng giống ở đây thì ngạc nhiên vô cùng:
– Cả bên Quảng Ngãi cũng thế à ? Lạ thật. Để ta vào coi thử thế nào.
Nói xong ông ta bước nhanh vào trạm thuế. Đại Chí và cả bọn hộ vệ cũng bước vào theo. Nhìn thấy quan huyện hùng hổ bước vào, Đoàn Phong vội đứng lên chào:
– Hạ chức xin chào ngài tri huyện. Vì mới đến nhận việc nên hạ chức chưa có thời gian đến ra mắt với ngài. Mong thứ lỗi.
Huỳnh Hảo Hớn nhìn chàng thanh niên lạ mặt tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, hắn định dở giọng hách dịch thường ngày với bọn thuộc cấp để hạch hỏi nhưng trông vẻ mặt tự nhiên và phong thái uy nghiêm của tên Đồn thủ hắn cũng hơi có phần e ngại. Hắn biết trong vụ này chắc có điều ngoắc ngéo. Làm quan lâu năm, mọi mánh khóe quan trường đều nắm rõ nên hắn tỏ ra dè dặt:
– Anh là Đồn thủ mới về à ? Anh tên gì ? Ai đưa anh về đây sao ngay cả tôi là quan huyện sở tại mà cũng không hay biết gì cả ? Anh đưa giấy bổ nhiệm cho tôi xem.
Đoàn Phong nhìn quan huyện rồi quay sang nói với những người khác trong phòng:
– Mời tất cả ra bên ngoài. Tôi có việc cần trao đổi với quan huyện.
Giọng nói của chàng tuy nhỏ nhẹ nhưng có một uy lực khiến người nghe khó có thể phản kháng. Quan huyện quay lại nói tiếp vào:
– Các ngươi ra ngoài hết đi.
Chờ cho mọi người ra hết bên ngoài, Đoàn Phong lễ phép nói:
– Mời quan huyện ngồi.
Huỳnh Hảo Hớn ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc. Đoàn Phong ngồi xuống theo. Chàng nói:
– Vì là sự vụ đặc biệt nên hạ chức chưa thể đến ra mắt huyện quan được. Có tấm giấy này, mời huyện quan đọc qua.
Chàng rút trong người ra một phong bì vàng đưa sang cho Huỳnh Hảo Hớn. Ông ta cầm lấy rồi mở ra đọc. Nét mặt quan huyện biến đổi từ từ theo ánh mắt lướt nhanh trên tờ giấy, mồ hôi cũng theo đó rươm rướm đọng trên trán. Cuối cùng ông ta đứng lên nhã nhặn nói:
– Hạ chức xin kính chào ngài đặc nhiệm của Khâm Sai đại thần. Hôm trước hạ chức được lệnh đòi đã vào ra mắt ngài Khâm Sai ở Phủ Quy Nhơn nhưng không có hân hạnh được biết ngài đặc nhiệm đây. Mọi sự đường đột xin bỏ qua cho.
Đoàn Phong vội đứng lên từ tốn nói:
– Mời quan huyện ngồi xuống. Chúng ta nói chuyện với nhau về vụ buôn bán trái phép này một chút.
Huỳnh Hảo Hớn nghe nói đến vụ buôn bán trái phép thì lo ngại vô cùng. Hắn nhỏ nhẹ:
– Những vụ man khai chút đỉnh để giảm thuế tuy vẫn có xảy ra nhưng không nhiều lắm. Mong ngài đặc nhiệm thông cảm nghĩ lại mà dễ dãi cho họ. Diệp Sanh Ký là mối hàng buôn bán lớn của địa phương ta. Họ đem lại không ít lợi nhuận cho huyện nhà và cho phủ Chúa nữa. Ngài nhẹ tay cho.
Đoàn Phong hỏi:
– Buôn hàng quốc cấm, lại khai gian thuế đến bảy tám trăm quan một chuyến mà quan huyện cho là chút đỉnh à ? Những khoảng thiếu hụt này sẽ về đâu ? Các ông lấy đâu ra mà nộp thuế cho triều đình ?
Huỳnh Hảo Hớn nghe câu hỏi sắc nhọn của người đặc nhiệm khiến hắn như bị ai chọc đũa vào tai. Hắn ngập ngừng:
– Đâu có về đâu. Chỉ là chút sơ sót trong chuyến này mà thôi. Hạ chức sẽ cho kiểm điểm lại cách làm việc của đám thuộc hạ. Vả lại, hàng năm huyện Bồng Sơn vẫn nộp đủ thuế cho triều đình mà.
Đoàn Phong hỏi gằn:
– Các ông thả lỏng cho con buôn lớn trốn thuế rồi đè đám dân đen sản xuất mà bóp cổ họ để lấy thuế bù vào cho đủ số phải không ?
Hảo Hớn nghe hỏi lo sợ đến phát run. Hắn biện bạch:
– Làm gì có chuyện đó, ngài đặc nhiệm suy xét cho. Chỉ là sơ xuất trong lần này thôi.
Đoàn Phong đưa mười tờ hóa đơn khai thuế của mười chuyến hàng trước kia cho Huỳnh Hảo Hớn coi rồi đánh phủ đầu:
– Tôi có trong tay tất cả chứng từ này cũng như những thư mật báo về việc gian lận thuế ở địa phương này trong hơn ba năm qua. Ngài quan huyện nên khai sự thật đi. Coi chừng cả ngài cũng không tránh khỏi liên lụy lớn đó.
Huỳnh Hảo Hớn hai tay lạnh toát nhưng mồ hôi xuất dầm dề, hắn nghĩ có lẽ tổ đặc nhiệm của Khâm Sai xuống đến đây thì họ đã có đủ cả mọi chứng cứ nên run rẩy nói:
– Xin ngài đặc nhiệm nghĩ lại. Tôi chẳng liên can gì đến chuyện này đâu. Tất nhiên làm quan đôi khi cũng có chấm mút chút đỉnh nhưng tôi thật sự không ngờ việc lại lớn đến thế này. Tôi bị họ qua mặt rồi.
Đoàn Phong nói:
– Ít ra ngài quan huyện cũng dám nói một chút sự thật. Thôi được. Hàng hóa man khai theo luật pháp sẽ bị tịch thu sung công qũi. Về người phạm pháp thì quan Khâm Sai sẽ cùng quan Phủ có quyết định gửi xuống cho huyện Bồng Sơn nay mai. Bây giờ tôi giao hai người chủ mưu là Trần Đại Chí, người cung cấp, và Trương Thừa Ân kẻ man khai lại cho huyện nhà tạm giữ chờ ngày ra công đường xét xử. Quan huyện đưa họ về giam lại.
Nói xong chàng đứng lên. Huỳnh Hảo Hớn cũng đành đứng lên theo, giọng thiểu não:
– Hạ chức xin tuân lệnh. Mọi điều xin cậy vào ngài đặc nhiệm. Huỳnh Hảo Hớn này sẽ mang ơn suốt đời.
Hắn nói xong cúi đầu chào rồi bước ra cữa. Bọn Đại Chí, Thừa Ân vừa trong thấy vội vàng chạy đến hỏi gấp:
– Huỳnh huynh, công việc thế nào? Thu xếp ổn cả chứ ? Hắn từ đâu rớt xuống vậy ?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập Huỳnh Hảo Hớn đều bỏ ngoài tai. Ông ta bước nhanh đến chỗ con ngựa của mình rồi tung người lên, nói lớn:
– Tất cả về huyện nha với tôi. Đi.
Rồi thúc mạnh vào hông ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng lớn phóng nhanh về hướng Lại Khánh. Bọn Đại Chí thấy điệu bộ của quan huyện biết là có chuyện chẳng lành, vội vàng cùng nhau lên ngựa rồi ra roi đuổi theo, trong bụng tên nào cũng phập phồng không yên. Đoàn Phong đứng ở cữa phòng thuế nhìn theo đám bụi mù mỉm cười.
Từ dưới bến sông, một chiếc thuyền con cũng vừa cập vào bến. Thủ Hiến từ trong thuyền bước ra nhảy vọt lên bờ, theo sau là Đinh Hồng Liệt, cả hai tiến về phía phòng thuế. Họ nhìn nhau mỉm cười. Đoàn Phong gọi một người trong số lính trạm bên phòng kế bên:
– Ngô huynh. Mời anh qua đây luôn.
Người được gọi là Ngô huynh rởi khỏi phòng chờ bước qua. Người đó cũng trạc tuổi với bọn họ, mặt vuông râu rậm, tướng mạo đường đường, thân hình rắn chắc biểu lộ một thân vỏ nghệ hơn người. Đoàn Phong giới thiệu:
– Giới thiệu với hai anh đây là Ngô Mãnh. Ngô huynh cùng tôi là hai hộ vệ của Hình Bộ. Anh ta mới vừa từ Phú Xuân vào. Còn đây là Trại Ức Trai Trương Văn Hiến và Vô Ảnh Thần Thâu Đinh Hồng Liệt.
Ngô Mãnh chào hai người:
– Mãnh tôi đã từng nghe danh của Phong Điền Tam Hữu, đặc biệt là Trại Ức Trai. Còn Đinh huynh đây tiếng tăm vang dội Thuận – Quảng, nếu mà anh không chia của cho dân nghèo thì Mãnh này đã là người đầu tiên đến bắt anh đấy. Hân hạnh, hânh hạnh.
Tiếng nói như chuông, nụ cười sảng khoái hẳn nhiên là sảm phẩm của người có một tâm hồn cương trực, khoáng đạt, không câu nệ tiểu tiết. Thủ Hiến cũng tươi cười đáp lại:
– Phong, Mãnh hai anh là Long chầu, Hổ phục của Hình Bộ. Khắp kinh sư còn ai không biết tài bắt cướp và phá án của hai anh. Ha, ha. Tên trộm đạo này hôm nay lọt vào tròng rồi.
Đinh Hồng Liệt cười lớn nói:
– Đâu có dễ. Tôi có lỗ mũi thính như chó vậy. Ai có ý muốn bắt tôi là tôi ngửi ra ngay và chạy trốn từ khi họ còn cách tôi hàng dặm lận.
Bốn người nhìn nhau cười ồ lên vui vẻ. Thanh khí thật tương đồng. Họ bước vào bên trong chia nhau ngồi quanh bàn. Đoàn Phong hỏi:
– Công việc ở cửa Đại Cổ Lũy thế nào ?
Thủ Hiến đưa tập hồ sơ cho Đoàn Phong:
– Đúng là bọn chúng liên kết với quan chức địa phương lộng hành qúa đỗi. Buôn hàng quốc cấm mà còn khai man trốn thuế. Toàn là những mặt hàng đặc sản qúi hiếm của địa phương.
Đoàn Phong đọc qua những mặt hàng ghi trong hồ sơ. Chàng nói:
– Không khác gì với ở đây cả. Bọn này là một tổ chức lớn chứ không phải nhỏ. E rằng sự móc ngoặc có thể lên đến tận Phú Xuân chứ không chỉ ở chính quyền địa phương Quy Nhơn và Quảng Ngãi thôi đâu. Phải nhốt hết đám này lại mới mong bọn đầu sỏ lòi mặt ra.
Thủ Hiến nói:
– Đúng vậy. Chúng ta một mặt đập đám bộ hạ, mặt khác bí mật theo dõi chúng. Tôi nghĩ rằng đêm nay thế nào ở sào huyện của Hoàng Kim Môn cũng sẽ có cuộc họp. Không chừng có mặt bọn Dương Tử Tam Hùng ở đó cũng nên.
Đoàn Phong nói:
– Anh nói hợp ý tôi. Đó cũng là lý do tôi cho bọn họ tự do theo tên quan huyện ra về. Kế hoạch của anh bày ra thật tuyệt, phen này cả bọn chúng sẽ lần lượt từng tên đeo gông vào cổ.
Văn Hiến mỉm cười:
– Cũng nhờ vào lỗ mũi thính của tên trộm này đây. Còn việc buôn muối lậu của chúng đã có bằng chứng gì chưa ?
Ngô Mãnh lên tiếng:
– Tôi phải mất năm ngày giả dạng thường dân trà trộn vào các hộ sản xuất muối mới khám phá ra được vài chuyện. Cái kho muối bên Hương Sơn cạnh trại gỗ của Đại Chí chỉ là bộ mặt giả tạo thôi. Trong khu rừng gần cửa Trà Ô chúng còn một kho lớn khác. Đó mới là hàng lậu thuế. Lực lượng phân phối của chúng thật đông, làm việc rất có tổ chức, chứng tỏ bọn chúng đã làm việc này từ lâu lắm rồi.
Thủ Hiến nói:
– Như vậy là chúng ta đã có đầy đủ các bằng chứng. Việc còn lại là của Hình bộ, Phong huynh lo liệu lấy.
Đoàn Phong mỉm cười:
– Vâng. Chúng ta còn cần phải biết xem sắp tới chúng hành động ra sao nữa để dễ bề đối phó.
Đinh Hồng Liệt nói:
– Đêm nay chúng ta vào Hương Sơn dọ thám xem bọn chúng bàn bạc những gì.
Thủ Hiến hỏi:
– Anh đã nắm rõ tình hình cơ sở của bọn chúng chưa ?
Hồng Liệt đáp:
– Hoàng Kim Môn ngoài cơ sở ở thủ phủ Lại Khánh còn có một khu trang viện rất lớn ở núi Hương Sơn gần nơi chúng khai thác gỗ dáng hương. Tôi tin là bọn chúng sẽ họp ở đó.
Đoàn Phong nói:
– Huỳnh Hảo Hớn là con cáo già. Hắn đã đánh hơi được nên trong cách đối xử hắn rất mềm dẻo. Chúng ta cứ mạnh tay xử án thì từ hắn có thể dò ra được cấp trên của chúng là ai.
Văn Hiến nói:
– Hai anh lo chuyện nội bộ triều đình còn đám giang hồ thảo mãng để chúng tôi. Mãnh huynh có cao kiến gì không.
Ngô Mãnh cười:
– Ngồi trước mặt Trại Ức Trai mà bảo tên võ biền thô lỗ như tôi có ý kiến thì qủa là trời đất sắp lộn ngược lên rồi.
Cả bọn lại được dịp cười ồ lên với nhau.
Đinh Hồng Liệt nói nhanh:
– Tôi phải lên Lại Khánh ngay để xem bọn Huỳnh Hảo Hớn xoay xở thế nào. Chiều tối tôi sẽ trở lại.
Nói xong chàng đứng lên đi nhanh ra phía sau nhà trạm, tung người lên con Bạch Mã phóng vút về phía thành Lại Khánh.
******

Có thể chưa hoàn chi3ng nhưng bao giờ mình cũng trân trọng với tâm huyết của bạn
Cảm ơn Huỳnh Hùng, vẫn khỏe chứ. Chúc năm mới an bình.
Hiện thực trần trụi quá dễ gây dị ứng chăng ?
Kính nhờ admin xóa giùm phản hồi này
Minh Huy ơi, Đối với VT ý kiến nào cũng đáng trân trọng cả bạn không cần phải xóa đâu. Có điều VT chưa hiểu ý bạn muốn gì. Xin nói rõ hơn để chúng ta cùng học hỏi. Cản ơn nhiều. Chúc vui vẻ.
Vũ Thanh ơi xin lỗi bạn mình comment lộn chỗ thôi. Chúc bạn năm mới may mắn thành đạt nhé
Vậy mà làm mình hết hồn, tưởng đâu bài viết có gì qúa đáng. Vui nhen Minh Huy.
Một tấm lòng, một cố gắng đáng trân trọng. Chúc Vũ Thanh khỏe, vui nhiều
Cảm ơn anh Phương. Chúc anh năm mới an bình.
Vu Thanh oi ,du hay hoac chua hay moi nguoi van ghi nhan o Vu Thanh mot tam long
Truyện viết rất công phu.
Cảm ơn nguyễn Thức và NguyenXuanTong, vừa mua vui vừa hy vọng mang lại được điều gì đó cho xứ sở của mình vậy mà. Chúc hai bạn một ngày vui.
Cây giá tị có nguồn gốc từ Ấn Độ ,Myanma,Thái Lan. Loại cây này được Pháp du nhập vào VN khoảng hơn 100 năm. Gía Tị không phải là cây bản địa . Đưa cây giá tị vào đây có lẽ không phù hợp
Chào anh Vân Hạc, VT đã tìm khắp nơi mà không thấy tài liệu nào nói cây giá tỵ là do người Pháp đem vào VN, và đem vào thời điểm nào. VT cũng thấy trên mạng có rao bán cây giá tỵ hơn 200 tuổi (tức phải được trồng vào thời Gia Long mới lên ngôi). Anh có tài liệu nào xác minh việc này chỉ chi VT với, để VT sửa lại phần này. Chúc anh vui.
Cuối cùng …vẫn là một tấm lòng với quê hương
Thanks. Lu.
Tùy cách nhìn của mỗi người để khen, chê bình luận trong tinh thần xây dựng, đó là cái vui của Xừ Nẫu..
Vũ Thanh đã bỏ công viết một chuyện khá dài với hàm ý cho mọi người thấy sự gian trá, ăn chận, móc nối của con buôn Tàu và một số tham quan của ta. Trong cái cũ của chuyện xưa chắc có những nhắc nhở về thời sự của ngày nay phải không Vũ Thanh? Cầu mong sao bây giờ chúng ta cũng có những Thủ Hiến, Đoàn Phong…để kinhh tế quê mình “không đến nổi nào”…
Chỉ cần lương tri con người không ngủ quên là đuợc.
Cám ơn bạn tâm huyết dành cho quê hương.
Like !
Chào HUYNH NGOC NGA, thật ra một bộ truyện, hay một bài văn bài thơ nào muốn tồn tại lâu với thời gian cũng phải có sự gởi gắm ít nhiều về một phương diện nào đó của tác giả. VT bận lắm cũng ráng viết, thú thật là cũng muốn gởi gấm vào đây đôi điều. Bối cảnh của truyện trải dài thừ lúc Nguyễn Phúc Khoát xưng vương cho đến lúc Gia Long lên ngôi có những sự liên hệ sâu sắc đến người Trung Hoa. Gẫm chuyện xưa gởi vào chuyện nay để vừa thỏa lòng mình vừa khêu dậy trong lòng người một vài cái hay cái dở của thời đại cũng là điều nên và đáng làm lắm. Bạn nói hay lắm” chỉ cần lương tri con người không ngủ quên là được”, mà có ai ngủ quên thì mình nhắc nhở họ. Vui nghen bạn.
Ôi! Đọc xong sao tôi nhớ… truyện “Kiếm Hiệp” quá! Cám ơn anh Vũ Thanh!
No star where!!!
Anh Vũ Thanh ơi !
Mình chia sẻ với Anh một chút về “kỷ thuật võ học ” cho đoạn văn này :
“…Cú đánh thật nhanh ngoài sức tưởng tượng của hắn , nhưng vốn là tay lão luyện Đồng Bách vội lướt tới tay phải ra chiêu “mãnh hổ thôi tâm” đánh mạnh vào ngực địch thủ , cú đánh rít gió nghe “vù” một tiếng thật rùng rợn, đủ thấy sức đấm mạnh mẽ biết là bao…Bọn lính đứng ngoài kinh hãi rú lên…”
_Nói về “thủ, trảo, chỉ” ra chiêu trong một cự ly ngắn… cách nhau vài bước chân thì không thể nào “có cú đánh rít gió nghe “vù” một tiếng thật rùng rợn” được và “Bọn lính đứng ngoài …rú lên” được vì (đòn đánh quá nhanh trong chớp mắt, diễn tả vậy hóa ra bọn lính võ công còn cao hơn cả ĐB ?).
Đoạn văn này quá “cường điệu”, lộ liễu… không thật !Chỉ có trong “tiểu thuyết kiếm hiệp” nhưng địch thủ phải ở một cự ly thật xa trên tay cầm binh khí như “kiếm,đao” chẳng hạn , vụt bay tới mới có tiếng “vù”, còn trong “tiểu thuyết dã sử” thì không nên …
_ Sao Anh không diễn tả (…chiêu “mãnh hổ thôi sơn” đánh mạnh như trời giáng, xỉa thẳng vào ngực địch thủ …” có hơn không ?)
_ Bài viết Hồi sáu”ELTM”lỗi chính tả nhiều quá, Anh VT ơi như : dáng hương(giáng hương), giá tị(giá trị), mảnh hổ(mãnh hổ)…
Ngoài ra , truyện viết đầy tâm huyết về quê hương đáng trân trọng ! Chúc Anh Năm mới luôn khỏe,an vui & hạnh phúc !
Chào anh nguyen ngoc tho. Cảm ơn anh nhiều lắm về sự nhiệt tình một cách hết sức chân thành. VT khi ngồi viết những đoạn về võ thuật đã mỉm cười và tự rủa thầm mình, bỡi vì một kẻ từ bé đến lớn chưa bao giờ đánh lộn hay múa một đường quyền mà ngồi viết về võ thuật thì thiên hạ thế nào cũng mắng cho một trận. Thêm nữa, hiện trong tay VT chỉ có được một bản copy bộ sách võ thuật Bình Định của Chú Vũ Ngọc Liễn cung cấp cho, nên chi về tài liệu cũng như kỷ thuật viết về các trận đánh VT còn thiếu sót lắm. VT dự tính sau khi viết xong bộ truyện thì sẽ tìm đến một vị Võ Sư nào đó để nhờ họ thẩm định lại các thế đánh về qyền cước cũng như về binh khí. Kỳ này VT đưa đoạn này lên đây là muốn nghe các bạn phê bình những chỗ thiếu sót đễ những trận đánh sau tránh bớt những sai lầm. (thật ra Kim Dung khi viết về đường quyền Thất Thương Quyền cũng dùng chữ gió rít vù vù đó. Kim cương quyền là một môn quyền cương mãnh nhất của Thiếu Lâm tự, đánh một cái “vù” cũng có lý lắm chứ anh.)
Cảm ơn anh lần nữa nghen. VT thích được nghe những lời góp ý thẳng thắn như vậy.
Vế các lỗi chính ta VT sẽ sử lại. Chúc anh vui vẻ.
Theo cá nhân mình, đoạn văn Anh VT miêu tả về Đoàn Phong đánh với Trương Thừa Ân (Hầu Ân ?) rất sắc nét …
_Các nhân vật Đinh Hồng Liệt(có phải Đinh Liệt ở Bằng Châu _An Nhơn xưa ?),Ngô Mãnh, Trương Văn Hiến…là lớp người xưa ở đây như lột tả “huyền thoại võ Bình Định” rất ấn tượng !
Mình tâm đắc với đoạn văn này ,như lý giải cội nguồn võ học BĐ đã rút tỉa được từ tinh túy võ của các dân tộc (Miên (Champa), Trung Quốc(Minh Hương),Thượng (Tây nguyên),Việt…qua giao thương ,trao đổi… để hình thành môn võ “Tây Sơn_Bình Định”sau này là “lấy nhu thắng cương _ nội lực là chính” :
“…_Hắn tự xưng là Thủ Hiến.Mặt non chẹt, dáng ốm yếu như một tên học trò nghèo vậy đó, mà võ nghệ cao siêu lạ lùng. Hắn đánh lộn như múa Champa (Apsara) vậy.Đệ tử không thể nào tin được.
Trần Đại Chí từ sự kinh hoàng này đến ngạc nhiên khác :
_Đó là Miên quyền. Hắn là ai mà giỏi Miên quyền đến bực ấy ?Lại còn cái tên Thủ Phong chết tiệt ở đây nữa !Nghe nói hắn hạ Thừa Ân chỉ trong vòng một chiêu…”
Cảm ơn anh VT !Đọc “Én liệng Truông Mây” mình rất ngậm ngùi và cảm mến Anh lắm _Một người xa quê hương mà …tâm thức thật đầy !
Rất vui với sự tâm đắc của anh, anh ngoc tho ơi. Đây là thời kỳ tiền Tây Sơn, Văn Hiến ở đây là ông Giáo Hiến khi còn trẻ, Ngô Mãnh chính là cậu của Ngô Văn Sở, thầy dạy võ của Bùi thị Xuân ..sau này đấy. Rải rác trong ELTM, VT muốn đưa ra những khuôn mặt, những dòng họ và những đường quyền của các môn võ VN tập hợp về Bình Định để sau này Vua Quang Trung khi thành lập phong trào Tây Sơn mới hệ thống lại tạo ra nền võ thuật chính thống cho Bình Định mình. Người Trung Hoa thường nói một câu rất “hách” là “Quyền xuất Thiếu Lâm” , VT cũng có thâm ý muốn VN mình có câu “quyền xuất Tây Sơn” . Sau này sẽ co nhiều trận đụng độ giữa các cao thủ Trung Hoa, Minh Hương với những nhân tài võ học của VN, Bình Định… Từ đó nói lên tinh thần và tinh túy của hai môn võ của hai quốc gia đã đối kháng nhau qua hàng ngàn năm. Tài mỏng mà tham vọng lớn, Mong các anh cùng các bạn giúp sức cho nhé. Chúc anh vui.
Anh là Đồn thủ mới về à ? Anh tên gì ? Ai đưa anh về đây sao ngay cả tôi là quan huyện sở tại mà cũng không hay biết gì cả ? Anh đưa giấy bổ nhiệm cho tôi xem.
________
Câu văn này thuộc thế kỷ 21 anh Thanh ơi. Làm thế nào tạo được không khí của thế kỷ 17 quả là điều khó khăn khi viết về những đề tài như thế này
Đúng vậy Sông Hà Thanh ơi. Nếu mình viết văn cũ qúa thì nhiều người sẽ cho là mình bị ảnh hưởng Tàu. Vã, những thuật ngữ trong chính quyền xưa bây giờ cũng khó tìm lắm. Cho nên VT viết theo suy nghĩ và hiểu biết của mình, thỉnh thoảng đưa lên đây vài đoạn thử xem độc giả nói gì. Cảm ơn Nhiều nghen. Chúc vui vẻ.
Mình cũng nghĩ vậy Vũ Thanh ơi
Lại Khánh chỉ là một thôn nhỏ thuộc xã Hoài Đức huyện Hoài Nhơn,gọi Lại Khánh là phủ thành liệu có hợp lý không ?
Thời kỳ đó Phủ Hoài Nhơn, sau là huyện Hoài Nhơn rồi Bồng Sơn đóng lỵ sở ở đồi Lại Khánh, gần đèo Phủ Cũ nối liền hai huyện Bồng Sơn và Phù Ly, sau mới dời xuống thị xã Bồng sơn. Bỡi vậy về sau tên đèo mới gọi là đèo Phủ Cũ. Bngọc đọc Nước Non Bình Định của Quách Tấn thì sẽ rõ. Vui nghen.
Từ ngữ trong truyện vừa hiện đại vừa ảnh hưởng Trung Hoa quá
Chào Nguyễn Hồ. Nếu VT viết theo ngôn ngữ thời xưa không thôi thì còn rặc mùi Trung Hoa nữa. Vì thời xưa người Việt ta tuy có chữ Nôm nhưng vẫn lấy chữ Hán làm ngôn ngữ chính thống cho các văn tự của quốc gia. Các bâc sĩ phu trong nước cũng dùng phần lớn ngôn ngữ Hán Việt để nói chuyện còn làm thơ thì toàn là chữ Hán Nôm không thôi.
Thật ra những từ Hán Nôm từ lâu đã được người Việt ta dùng như một thứ tiếng Quốc Ngữ rồi. Nó trở thành là tiếng Việt chứ không còn của Trung Hoa nữa, và theo tôi thì nhờ vậy mà ngôn ngữ Việt Nam phong phú hơn nhiều. Chúng ta bài Hán là bài con người hán và thế lực của Hán, nhưng những cái của Hán đã được Việt hóa thì là của ta chứ đâu còn của Hán nữa.
Bạn nói VT ảnh hưởng Trung Hoa mà thật ra VT đâu có biết một chữ Trung Hoa nào. Chúc bạn vui vẻ.