Nguyễn Huy

Các vị nhà thơ, nhà văn, triết gia thường ví von rằng con người sống kiếp ở trọ trần gian. Đúng thôi, vì đời người là hữu hạn, phù du – sinh ký, tử quy! Nghĩ thêm một chút, tôi thấy nhiều người trong chúng ta, chắc tội nợ nặng lắm, nên phải sống kiếp ở đợ suốt đời!
Này nhé, nam nữ có duyên thì gặp, có nợ mới nên vợ chồng (Một duyên, hai nợ, ba tình!). Rồi sinh con đẻ cái. Sinh được đứa con trai, mừng húm! Sinh thêm đứa con gái, có nếp có tẻ, mừng vô cùng. Rồi từ đó, vợ chồng lo làm ăn, chắt bóp dành dụm nuôi con từ lúc mới sinh đỏ hỏn, từng bước lớn lên ăn học nên người. Lo cái ăn cái mặc, săn sóc lo lắng từng chút một cho con, làm lụng vất vả còn hơn vú nuôi, người ở. Con cái trưởng thành, lo nhà cửa, công ăn việc làm, dựng vợ gả chồng cho chúng, hết đứa này lại đứa khác, cuộc sống đầu tắt mặt tối cứ tiếp diễn như thế. Thậm chí khi đã lớn rồi, ở nhà hay đi học, đi làm về chúng còn sai khiến cha mẹ, hầu hạ chúng khác gì thân ở đợ.
Rồi khi chúng có con, từ khi con gái nằm nơi, hoặc con dâu chửa đẻ, bà mẹ đã phải trực chiến từ nơi sinh (bệnh viện) đến khi về nhà, hai ba tháng là thường. Mẹ là người nuôi đẻ, nuôi con cả cháu từ cơm nước đến giặt giũ, có khác gì người ở đâu. Con cái lúc này cứ chăm chắm vào con, chứ có nghĩ gĩ đến nỗi khổ nhọc của cha mẹ mình. Bao đứa con, bao đứa cháu, nỗi khó nhọc cứ tuần tự sẽ đến, chồng chất lên nhau như vậy. Có khi chăm con gái chưa cứng cáp, đã phải xách đồ đi nuôi con dâu đẻ. Xa xôi, tận đẩu tận đâu cũng phải đến. Ai nhiều con thì cái phúc phải lo đó càng nhiều, càng lớn!
Nhiều khi con chúng đã một tuổi, ba bốn tuổi…, mặc dù sống khá giả, nhà có việc cần (mà chuyện đó thường xuyên), chúng triệu gọi đến giúp, mặc nhiên lúc đó cha mẹ đóng vai người giúp việc mươi ngày, nửa tháng hay lâu hơn nữa. Bận việc nhà không đến, thì chúng giận hờn bảo sao không thương con thương cháu? Người ta ấy à, lo cho con cháu gấp vạn lần! Các bậc cha mẹ ở vào lớp tuổi cuối đời sáu bảy mươi, thậm chí trên tám mươi, nếu còn chút sức khỏe, chắc khó mà thoát được cảnh này. Chủ yếu là các bà mẹ. Tính ra, suốt đời làm thân ở đợ!
Cũng có chút kỳ vọng, đến khi mình già yếu, đau bệnh, con cháu sẽ đỡ đần. Rán chờ mà coi lúc đó chúng sẽ săn sóc cha mẹ thế nào, hay đó chỉ là việc làm bất đắc dĩ, chăm ít mắng nhiều, những lời nói phũ phàng, những cử chỉ vô lễ, những hành động vô đạo. Trong thực tế không thiếu những người con bất hiếu, vô lương lừa phỉnh cha mẹ chia hết gia tài, hứa hẹn nuôi dưỡng, rồi đẩy cha mẹ ra vệ đê, lề đường mà sống, không hề ngó ngàng đến. Văn học, báo chí nói nhiều rồi, toàn những chuyện nhỡn tiền trước mặt, buồn lắm nhưng biết sao bây giờ!
Cũng hy vọng rằng mình không rơi vào trường hợp đó, chắc con mình sẽ có hiếu, biết nghĩ đến cha mẹ, vì mình cả đời hy sinh cho chúng nó, đã cho chúng ăn học nhiều mà! Cũng có thể được thế, mong Trời Phật rủ lòng thương!
Có thể mấy ông bà cha mẹ cỡ đại gia, có sẵn kẻ hầu người hạ, các bậc trí giả đáng kính sẽ bảo rằng sao làm cha mẹ lại kể công với con cháu, rằng được lo lắng chăm sóc cho con cháu là niềm vui lớn trên đời. Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cũng thấy lẽ đời là thế, bổn phận thì đã làm, con cháu thì rất thương, nhưng cũng phải nói vài điều thô thiển mà các bậc cao đạo không nên nói. Cũng xin nói rõ, cái phận “ở đợ” này là của riêng chúng tôi, những người làm cha mẹ (cũng không phải là tất cả) ở tầng lớp nghèo khổ, hoặc nhiều lắm cũng chỉ cỡ trung lưu. Đối với những người đi làm công giúp việc nhà, chúng tôi rất trân trọng, và coi đó là một nghề chân chính. Tất nhiên, đối với các ông bà “đầy tớ của nhân dân” thì càng không phải. Những người này quyền cao chức trọng, bỗng lộc đủ đầy, ai mà chẳng muốn làm “đầy tớ” suốt đời!
Chỉ có chúng tôi, mong sao tuổi già được sống yên, và con cái thương tình giải thoát cho thân phận “ở đợ”, để trở về vị trí cha mẹ già, mà có thể chúng khỏi phải để ý lo gì về việc nuôi nấng, tài trợ vật chất!
2.11.12
Những bài như thế này dễ có ý kiến khác nhau lắm. Nhưng giống nhau quá thì quá buồn
Là một người mẹ đôi lúc cũng cảm thấy mình “ở đợ” tự nguyện .Rất cảm kích bài viết và lời còm của tác giả ,lời còm của bác Thuận Nghĩa ,Ngô Đình Hải .Tuy nhiên khi” ở đợ” hay giúp con điều gì đừng ghi vào tâm mình , con phải ghi ơn ,trả hiếu mới mong an vui được.
Dạy con từ thưở còn thơ…Khi còn minh mẫn phải tiếp tục nhắc nhở, dạy dỗ. Rồi đến một lúc nào đó TT sẽ tiếc sao mình ko nói trước, để bây giờ nói chúng ko thèm nghe!
Posted by 113.165.223.148 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
“Tôi thường nghe các nhà thông thái bảo phương Tây= individualism (chủ nghĩa cá nhân) và phương Đông=collectivism (tinh thần tập thể), cho nên hệ thống gia đình, cộng đồng (làng xã) ở Đông Á bền vững hơn.”
‘cho nên hệ thống gia đình, cộng đồng (làng xã) ở Đông Á bền vững hơn.”‘
Người Việt mình theo bản tính, tính chất… là 1 người thì làm được việc nên việc; còn 3 người cộng lại thì thường làm hỏng việc. Cái này thì do từ đâu?
Lại lấy thúng úp voi. Thôi, ông nho chùm ạ. Em chịu thua. Chạy.
Thôi tôi xin can hai bạn. Tôi thấy người nào nói cũng phải cá! Có phải tôi hai (ba) phải ko nhỉ
Posted by 113.165.223.148 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
No star where !!!!!!!!!!!!!!!!!!
where(‘s) star no(bita)?
Một bài viết khá hấp dẫn — viết như một trải nghiệm của ‘người phương Tây’. RB rất thích đoạn kết.
“Chỉ có chúng tôi, mong sao tuổi già được sống yên, và con cái thương tình giải thoát cho thân phận “ở đợ”, để trở về vị trí cha mẹ già, mà có thể chúng khỏi phải để ý lo gì về việc nuôi nấng, tài trợ vật chất!”
Bài này theo thiển ý của RB không thích hợp gì mấy cho người phương Đông nhất là người VN mình với lối sống theo nho giáo; mà theo nho giáo thì có sự bảo thủ; mà bảo thủ thì có sự ích kỷ; mà ích kỷ thì xã hội không được phát triển nhanh không được giàu mạnh cho lắm. Thân ái!
Vậy theo RB, người phương Tây đều là ông thánh, bà thánh cấp tiến, vị tha? Tôi thường nghe các nhà thông thái bảo phương Tây= individualism (chủ nghĩa cá nhân) và phương Đông=collectivism (tinh thần tập thể), cho nên hệ thống gia đình, cộng đồng (làng xã) ở Đông Á bền vững hơn.
Theo tôi, cũng không nên quy kết kiểu Maoist về Nho giáo như thế, đương nhiên Nho giáo cũng như các “giáo” các “ism” khác đều có cái hay, cái dở, cái cấp tiến, cái lạc hậu, lỗi thời.
Đôi khi người ta chống Maoism nhưng theo quán tính của phương pháp tư tưởng lại Maoist mà không nhận ra.
Cách lý luận của RB ( đoạn 3) là quy nạp máy móc và là illogical, một thứ lý luận hình thức máy móc.
Xin lỗi mọi người, anh RB ưa dùng ngoại ngữ, nên tui phải chua tiếng Tây tiếng u để giúp ảnh dễ đọc thui.
Nếu nghĩ Ở đợ suốt đời thì cuộc đời sao vui được ?
Vẫn vui chứ CK! Có người bảo với bài viết này tôi là ông Tú thời nay đấy! (Chuyện Túi Xương với bài thơ “Thương vợ” ấy mà). Viết vì nỗi khó nhọc của vợ, và để các con phải biết nghĩ, tri ân mẹ nó. Viết cho mình và cho nhiều người khác. Con cái thời nay có mấy đứa biết nghĩ đâu, bạn ơi!
Posted by 113.165.223.148 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Anh Huy vào địa chỉ này thì sẽ recom từng người dễ dàng hơn
http://webwarper.net/ww/~av/xunau.org/
Xin thưa chung các bạn ghi comment ở đây:
1 Có lẽ các bạn đã có dịp đọc truyện ngắn, tạp bút của tôi qua các bút danh Nguyễn Huy, Nguyễn Quang Quân, Huy Nguyên. Sáng nay qua điện thoại của SH, tôi mới biết nên recom muộn.
2/ Tôi muốn trả lời com của từng bạn, để trao đổi cho vui. Nhưng sao click vào trả lời, ko sử dụng được. Vì vậy xin trả lời chung, các bạn thông cảm!
3/ Khi viết bài này, tôi đã lường trước các phản ứng trái chiều. Vì thế mới có đoạn này: “Có thể các bậc trí giả đáng kính sẽ bảo rằng sao làm cha mẹ lại kể công với con cháu, rằng được lo lắng chăm sóc cho con cháu là niềm vui lớn trên đời. Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cũng thấy lẽ đời là thế, bổn phận thì đã làm, con cháu thì rất thương, nhưng cũng phải nói vài điều thô thiển mà các bậc cao đạo không nên nói.” Thực ra VC tôi cũng có hai đứa con, đã hầu chúng và con chúng gần cả đời rồi. Những gì cần lo, chăm sóc cũng đã làm cả rồi. Đến nay, ở tuổi lục tuần, chúng tôi sống ở quê, vẫn bị chúng triệu lên triệu xuống…, chậm trễ vì phải lo việc nhà thì chúng trách móc. Thương và lo cho con cháu, đó là nghĩa vụ cao cả, nhưng đến lúc nào đó, các bạn mới thấm thía chuyện “ở đợ suốt đời”. Vừa là nói chơi, vừa là nói thiệt. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng, khó có ý kiến chung nhất về chuyện này! Chủ yếu là công lao, nỗi khổ nhọc của các bà, chứ các ông thì nhẹ nhàng thôi, có gì mà phải nói!
3/ Nếu có thì giờ, mời các bạn vào blog Huy Nguyên đọc bài này, địa chỉ:
http://nguyenhuytp.blogtiengviet.net/2012/11/03/p5385325#more5385325
nếu ghi com, tôi sẽ hồi đáp cụ thể. Ở đó cũng có nhiều ý kiến hay lắm. Cũng là để thăm nhau!
Xin cảm ơn và chúc sức khỏe các bạn!
Vâng. Nói đi cũng phải nói lại. Chuyện “ở đợ” không phải bây giờ mới có, nếu không, từ xửa từ xưa đã không có câu tục ngữ ” mẹ già bằng ba con ở”. Thuê người giữ trẻ bây giờ ở Sài Gòn ít ra cũng # 4 triệu + cơm ăn, trước khi trẻ có thể đi nhà trẻ. Thuê người lạ, giao con đi làm…ngán lắm. Rồi người ta nuôi dạy con mình thế nào? Nhờ mẹ cho chắc ăn, lại khỏi tốn tiền (!). Nhích qua một chút là không còn tình nghĩa mà là lợi dụng. Chưa nói con cái đối xử mất dạy với cha mẹ.
Lại có câu tục ngữ” đời cua cua máy, đời cáy cáy đào”, cha mẹ giúp con tới mức và thời gian cần thiết để con cái khỏi ỷ lại, nhớ con cháu thì đến thăm vài hôm. Không có gì quý hơn độc lập tự do, câu đó áp dụng cho cả con cháu và cha mẹ già.
Cũng chẳng nên khư khư công thức “trẻ cậy cha, già cậy con”, nếu con có điều kiện và tự nguyện thì cậy, nếu không thì…tới đâu hay tới đó. Tôi từng thấy có người sống chung với con ngay trong nhà mình mà như ở trọ, thậm chí bị con đẩy ra ngù chái nhà.
Cuối cùng – lại tục ngữ – “nước mắt chảy xuống”. Khỏi bàn thêm cho mệt.
Cảm ơn TN đã có sự đồng cảm với người viết. Ý kiến của bạn đủ đầy, đã xem xét nhiều chiều, rất hợp tình hợp lý. Hình như chúng ta đã gặp nhau nhiều lần qua các trang viết của tôi, đăng tải trước đây.
Tôi vẫn sống lạc quan đấy, C-pha ơi!
Tui thì chỉ thích làm đầy tớ cho nhân dân…để vinh thân phì gia thâu !
Nói cũng có lý mà cũng chưa hẳn có lý l. Dù sao có ý kiến tranh cải khác chiều cũng là điều vui phải không anh Huy ?
Bài viết hay, nó như một lời nhắc nhở cho thế hệ sau, nhưng “ở trọ” trên đời là một “phạm trù” khác, khác với “ở đợ” con cháu xa lắc tác giả ơi! Rồi đời con, đời cháu chúng ta cũng sẽ phải như vậy thôi. Nó vừa là trách nhiệm vừa là niềm vui! Quan niệm như vậy thì…không nên lập gia đình, ở một mình…cho khỏe!!!… Chúc bạn vui.
Doi khi o do cho con ,chau cung la niem hanh phuc anh Nguyen Huy oi
Tui cũng đang ở đợ cho con tui nè !
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh; cũng không biết đâu mà suy chuyện ta ra chuyện người.
Mình lại nghĩ khác, có vay ắt có trả, còn nếu đã “cho” đi thì không cần phải mong “nhận” lại làm gì.
Chia sẻ với tác giả.
Tôi cũng nghĩ như Lạc An. Bay giờ mình làm cha,mẹ,ông bà nhưng lúc “hồi đó” cha mẹ, ông bà mình cũng chăm lo cho mình, rồi đến lược con cái mình cũng làm cha mẹ, ông bà. Cứ thế…
Nói “ở đợ” e có phũ phàng lắm không? Con gái, con dâu đẻ mà không “lo” được có khi lại khổ tâm hơn. Niềm vui được “chơi” với cháu thật tuyệ – xin đừng dùng từ giữ trẻ, babysitter, mặc dầu công việc như nhau.
Năm qua BX tôi đi nuôi con đẻ, giữ cháu hết 9 tháng…mà về thì nhớ quay quắt. Nói “ở đợ”, o-sin là nói chơi, chứ nói thật thì “tội” quá, ác khẩu quá.
Nẫu Xóm Cũ nghĩ- nói thật đúng đấy.
Có trường hợp chưa được ” ở đợ ” như tui , cũng buồn ” thúi ruột “, mong được ” ở đợ ” đây !
Ai cũng vậy cả thôi…cũng một kiếp ở đợ suốt đời !
Cuộc đời nghĩ cũng thảm quá