Nguyên tác : Un lembo di seta tra i fori di loto
Của Elena Pucillo Truong
( Bản dịch của Trương Văn Dân)
Không khí ngạt thở bởi giao thông trong các thành phố lớn. Đó là cảm giác đầu tiên khi ghé thăm một đô thị lớn dù là Á hay Âu, ngạt thở vì hơi nóng, bụi bặm, khí thải từ các phương tiện giao thông, khó chịu vì tiếng ồn ào của xe cộ và tiếng còi xe. Tôi nhận ra là sống trong điều kiện ấy, dần dà người ta phát triển được khả năng thích ứng, giống như một sự cam phận.
Người ta làm quen và chịu đựng tất cả mọi thứ, dù lúc ban đầu không thể nào chấp nhận, thế mà về sau lại xem những vấn nạn đó như là điều hiển nhiên trong thế giới này. Nghĩa là tôi cũng quen dần với những tiếng ồn ào của xe cộ, với những phố xá đông người. Khi trở về Ý, ở một thị trấn nhỏ yên tĩnh hơn, thật là vô lý, tôi lại thấy thiếu vắng đám đông người, thiếu vắng những tiếng động và mùi vị của Sài Gòn. Rồi khi trở lại Việt nam, những thứ mà tôi cảm thấy “nhớ” kia lại xuất hiện và hằng ngày vây bủa lấy tôi.
Ở Ý, bạn bè rất nhiều người tò mò hỏi tôi là Việt Nam như thế nào, một đất nước xa xôi, khác biệt về khí hậu, ngôn ngữ và tập quán. Thường thì tôi nói về đời sống vô cùng khác biệt trong các thành phố lớn như Hà nội hay Sài Gòn so với các thôn xóm nằm giữa ruộng đồng bát ngát, khuất sau những luỹ tre xanh và các hàng dừa cao. Tôi luôn nói thêm là tôi rất nhớ màu xanh của lúa, các màu sắc của đồng quê, đây đó nổi lên một ngôi mộ cổ hay hiện lên một mái chùa, những ngôi nhà tranh có đàn gà cục tác hay các ao hồ có đàn vịt bình yên bơi lội. Nhưng cũng có lúc tôi nói với các bạn về sự giao thông hỗn loạn, rất giống nhau giữa các thành phố lớn, như Napoli ở Ý thì chẳng khác Hà Nội là bao!
Ở Ý, hầu như suốt cuộc đời tôi luôn luôn là một cuộc chạy đua với thời gian. Đời sống hối hả, lúc nào cũng cuống cuồng: đi học, đi dạy, đi làm, tiếp xúc với mọi người trong cái nạn kẹt xe khốn khổ, nhiều khi ngồi bất lực một mình trong xe hơi, xung quanh được bao vây bởi những chiếc xe bất động khác. Chiếc đồng hồ trên tay tôi luôn được chỉnh nhanh hơn 15 phút để tránh việc đến nơi hẹn trễ. Luôn luôn “xung kích” , không bao giờ ngừng nghỉ.
Về sống ở Việt nam có làm chậm tốc độ sống phần nào, nhất là thời gian đầu, nhưng sau này nhịp sống hối hả cũng bắt đầu xâm nhập ở nơi đây rồi!
Một buổi chiều, sau khi xong giờ dạy ở trường đại học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, vừa bước vào nhà thì chồng tôi nhắc:
– Tối nay mình còn phải đi gặp các bạn nữa đó!
Chỉ có một ít thời gian để thay quần áo và chúng tôi đã ngồi lên xe máy. Sự giao thông thường lệ vào buổi chiều… rồi đây, chúng tôi sắp đến, rẽ qua một con hẻm nhỏ sau lưng Đài Truyền Hình thành phố và dừng lại trước một bảng hiệu có ánh đèn.
Tôi chẳng biết điều gì đang xảy ra: có một điều gì đó khác thường! Chỉ mới vừa lách qua một con hẻm mà tôi đã thấy như mình đã ở rất xa phố thị.
Ngồi trên căn gác có thành chắn làm bằng gỗ tre, những người bạn mời chúng tôi đi lên. Chỉ khi ngồi xuống chiếc băng dài làm bằng gỗ màu nâu sậm tôi mới nhận biết là mình đang ở đâu: một trà quán; trên các bức tường có treo các bức thư pháp viết trên các nan tre, nội dung về thiền trà và Phật giáo. Khi nhìn bức tượng Phật thật lớn đang ngồi kiết già thiền định ở trước mặt lòng tôi bỗng cảm thấy bình yên.
Người bạn mời chúng tôi đến đây là nhà văn Nhật Chiêu, hiện đang giảng dạy văn học ở trường Đại Học KHXH và Nhân Văn, người rất nổi tiếng về những tác phẩm văn chương và các công trình nghiên cứu về văn học Nhật và Anh. Đó là một nhà văn uy tín có tài năng nhưng rất khiêm tốn. Có lẽ nhờ bản tính hiền hậu nên ông được bạn bè ái mộ và có nhiều sinh viên quý mến.
Từ nhiều năm Nhật Chiêu là người bạn rất chân tình của chúng tôi và tôi tin không phải là một sự tình cờ mà hôm nay chúng tôi gặp gỡ ở đây. Bằng sự minh triết và ôn hoà, dường như ông muốn giới thiệu với tôi những điều tôi chưa biết.
Chính Nhật Chiêu đã giới thiệu tôi với bà Viên Trân bà chủ thiền trà, mà mới đầu tôi tưởng là một nữ đạo sĩ. Đó là một thiếu phụ có khuôn mặt dịu hiền, trong sáng và bình an. Bà mặc một chiếc áo dài bằng lụa mỏng có hai tà áo bay lất phất và thướt tha. Rất nhiều năm đã sống ở Việt Nam nhưng tôi không lúc nào không hâm mộ chiếc áo dài truyền thống của đất nước này. Nhiều năm trước, lúc mới quen chồng tôi, khi đó là một chàng sinh viên mới sang Ý du học, anh đã kể cho tôi nghe rất nhiều điều: Nhiều lần lấy xe máy chạy ra cổng trường nữ trung học lúc tan trường để chờ các nữ sinh: Một biển người thướt tha trong chiếc áo dài tinh khôi, hai tà áo trắng cùng với mái tóc huyền tung bay theo gió. Một hình ảnh đến giờ vẫn còn làm tôi xúc động là khi nhìn thấy các cô gái mặc áo dài trắng, thong thả dắt chiếc xe đạp trước cổng trường.
Chồng tôi rất thích nhìn phụ nữ mặc áo dài. Anh nói thoạt nhìn trông nó cũng tương tự như các loại trang phục của các đất nước Á châu khác, thế nhưng khi trời có gió hay người mặc nó chuyển động, hai tà áo ve vẩy phất phơ làm bước đi của người đàn bà thanh thoát và uyển chuyển.
Tôi cũng có chiếc áo dài đầu tiên của mình khi về Việt Nam lần đầu để tổ chức đám cưới vào năm 1985. Mấy năm sau, đi dự đám cưới của hai người bạn Ý ở Milano, tôi cũng thấy cô dâu mặc áo dài mà cô đã rất thích và đặt may trong một chuyến du lịch ở Việt Nam. Đó là kiểu áo, mà như tôi đã nói, người phụ nữ nào có cơ hội mặc nó sẽ cảm thấy mình là một bà hoàng. Dù nó chỉ có một màu hay có được thêu những hoa văn tuyệt đẹp hay không, nó vẫn luôn lịch sự và quyến rũ.
Và chiếc áo dài mà bà Viên Trân đang mặc cũng thế: được may bằng lụa có pha những sợi tơ óng ánh, bà còn lịch sự quàng một chiếc khăn trên cổ, nút thắt hờ, làm nổi bật màu xanh da trời của tơ lụa. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, ngọt ngào và thanh thoát như tiếng đàn tranh của một cô gái mảnh mai đang gẩy cùng với một thầy dạy đàn tranh, nhà thơ Lê Mộng Thắng. Ông ngồi xếp bằng trên chiếc chiếu đặt trên nền nhà với nhạc cụ của mình.
Tôi ngồi quan sát các cử chỉ thành thạo và điệu nghệ của bà Viên Trân lúc pha trà. Mỗi loại trà được chọn lựa tuỳ theo khoảnh khắc thích hợp chứ không phải tình cờ.
Bà Viên Trân giải thích là bà đang chọn trà tẩm hương sen, rồi thông cảm với vẻ tò mò của khách, bà đưa cho tôi một búp sen có những cánh vừa hé mở, bên trong có một nhúm trà và đỉnh hoa được cột lại bằng một sợi vải. Bằng cách đó, sau một thời gian trà sẽ được tẩm hương sen và toả ra trong bình trà lúc được pha nước nóng. Trong lúc quan sát các cử chỉ thành thạo của bà từ lúc châm nước sôi vào bình trà, bỏ trà vào, châm thêm nước sôi rồi sau một lúc, đổ đi. Sau hai lần như vậy bà mới châm nước sôi vào bình trà, đậy nắp và đặt giữa những chiếc tách nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Căn phòng lúc này thoang thoảng hương sen. Không gian yên tĩnh và thanh thoát còn thú vị hơn từ những lời trò chuyện nhẹ nhàng, từ tiếng cười đầy tính bạn bè được đệm bằng tiếng nhạc êm dịu của hai chiếc đàn tranh. Cả thầy và trò cùng dạo nhạc và có một lúc, nhà thơ Lê Mộng Thắng còn cao hứng buông đàn để ngâm Kiều và mấy bài cổ thi, giọng ngâm ấm áp của ông được cô học trò điểm nhẹ bằng vài tiếng đàn tranh.
Trước khi uống trà, bà Viên Trân rót cho mỗi người một chén rượu nhỏ rất thơm. Bà nói đó là thứ rượu sen do mà bà tự làm, theo một công thức từ đời Trần, cách nay mấy thế kỷ. Tôi không quen uống rượu, nhưng vì tò mò và không muốn mất một chút gì trong giây phút đặc biệt nầy nên cầm lấy chén rượu nhỏ bà đưa. Hơi nóng của rượu lan khắp toàn thân lúc tôi nhấp những giọt cuối trên môi.
Chỉ sau khi mọi người uống cạn chén rượu sen bà Viên Trân mới bắt đầu chiết trà ra các tách nhỏ đang đặt thành vòng tròn trên mặt bàn. Tia nước từ vòi của ấm trà như đang vẽ một đường cong liên tục trong không gian, lên xuống nhịp nhàng từ tách đầu đến tách cuối. Bằng một động tác thật thuần thục, cổ tay thon mềm của bà chuyển động nhẹ đến nỗi như không thể nào nhận biết, bà chiết đầy trên tất cả các tách trà. Tôi có cảm giác là thời gian đã ngưng lại trong khoảnh khắc đó: Chẳng quan trọng là mình đang ở đâu, đang làm gì, ở đây không có chỗ cho quá khứ với những muộn phiền mà cũng chẳng còn chỗ cho tương lai với bao ẩn số.
Không. Chỉ còn lại khoảnh khắc vô tận này, khi tôi ấp tách trà nóng ngào ngạt hương sen giữa hai lòng bàn tay. Tôi cảm nhận được tất cả những cảm giác của mình. Một niềm xúc động sâu xa, có mang theo hậu vị thơm ngon từ chén rượu sen vừa nhấp. Hơi nóng của trà lan khắp toàn thân, và đó là một điều gì rất lạ, tuy rất “vật lý”, bên ngoài mà hình như đã mang lại cho tôi một sự bình an ở bên trong. Đó chính là niềm vui khi nhận một món quà không mong đợi, một thứ hơi ấm của tình người, có những người bạn quây quần bên nhau.
Biết bao điều tôi học được trong tối ấy! Tôi nhớ là sau đó bà Viên Trân đã mang ra mấy chiếc bánh đậu xanh mà chúng tôi nhâm nhi lúc uống trà.
Tôi còn gặp những người bạn quý và bà Viên Trân vào những lần khác trong quán trà, chúng tôi đã trao đổi rất nhiều chuyện quanh ấm trà làm khép lại những cánh hoa sen và tách trà ngào ngạt hương thơm, thế nhưng lần nào tôi cũng đều sống lại và cảm nhận cái không khí thân tình và thanh thoát đó.
Sự hài hoà của âm nhạc, của lời nói thân tình, sức nóng và mùi vị đặc biệt của rượu sen được đưa lên khi tiếp xúc với trà nóng, chiếc bánh đậu xanh, tiếng xào xạc và màu sắc quyến rũ của những tà áo dài, sự thanh thản của giây phút sống bên cạnh nhà văn Nhật Chiêu, bà Viên Trân cùng các người bạn khác như nhà thơ Lê Mộng Thắng, nhà báo Ngân Hoa… chính là lý do làm tôi rất yêu mến đất nước này. Dù đã nhiều năm sống ở đây nhưng với tôi, lúc nào tôi cũng cảm thấy là còn nhiều điều cần phải khám phá. Và kinh ngạc.
Elena Pucillo Truong
Saigon 7-2012

Tôi muốn biết địa chỉ của quán trà này để mai mốt về nước ,có dịp sẽ ghé thưởng thức,bạn có thể ghi rõ không. Rất cảm ơn.
Viết hay quá
VN qua cái nhìn của tác giả thơ mộng và đẹp quá. Cảm ơn Elena
Cảm ơn bài viết tinh tế và bản dich tinh tế không kém (biết đâu lại còn hay hơn!…). Khi vào vào Sài Gòn, hy vong được anh Trương Văn Dân đưa đến quán trà này nhỉ
. Thật tao nhã và thân thương. (Văn Giá).
Cảm ơn các bạn Cao Văn Tam, Lê Mộng Thắng, Quốc Minh, Trần dzạ Lữ, Áo lua Vàng, Nguyễn đăng Trình, Muổng dùa, Nguyển văn Huy, Nguyễn Thức… đã ghé thăm tà áo lụa và chia sẻ.
Hẹn gặp tất cả các bạn vào buổi ra mắt tập san văn học nghệ thuật Quán văn số 10 sắp ra mắt nhé.
chủ biên Nguyên Minh sẽ thông báo địa điểm sau
TVD/Elena
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Tà áo lụa giữa những cánh sen
Một tựa đề đậm nét Á Đông , nhẹ nhàng thanh thoát đến nỗi tôi phải đọc …
Giọng văn ấm áp đem đến cho người đọc cảm giác rất gần gũi với tác giả.
Tôi ngộ ra một điều : thiển nghỉ là người Ý sống trên đất Việt khó tránh khỏi phần nào giới hạn giao tiếp ngôn ngữ.Nhưng với chị lại khác chị sống trên đất Việt bằng ngôn ngữ cảm xúc qua một tấm lòng yêu người yêu đời và yêu quê hương chồng như yêu chính mình trong một con người thông tuệ tinh tế .
Tôi yêu quí chị ! Chị ELENA !
Bản thân là người Ý nhưng nói về phong cách trà Việt, có pha lẫn một ít trà đạo của Nhật và Trung Hoa, quả là không dễ
Vẻ an nhiên tự tại của người nhìn dòng nước cong cong được chảy ra từ chiếc vòi, rồi phút đắm mình trong khoảnh khắc vô tận, không có chỗ của quá khứ…một cảm nhận tinh tế của người uống trà ,không mấy ai có được
Cảm ơn anh Dân với bản dịch, đã cho người khác thấy được sự tinh tế đó
Bài viết của Elena rất tuyệt mà bản dịch của Trương Văn Dân cũng hay, các độc giả khác đã khen nhiều rồi, nên tôi không còn gì để viết thêm nữa ngoài sự chia sẻ với tác giả cùng độc giả. Lê Vinh Quốc.
cảm ơn anh Lê Vinh Quốc đã ghé thăm
hẹn gặp anh vào buối ra mắt QV 10 sắp tới nhé
TVD
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Một cặp đôi hoàn hảo trong văn chương! Thăm và chúc vui.
…Chỉ sau khi mọi người uống cạn chén rượu sen bà Viên Trân mới bắt đầu chiết trà ra các tách nhỏ đang đặt thành vòng tròn trên mặt bàn. Tia nước từ vòi của ấm trà như đang vẽ một đường cong liên tục trong không gian, lên xuống nhịp nhàng từ tách đầu đến tách cuối. Bằng một động tác thật thuần thục, cổ tay thon mềm của bà chuyển động nhẹ đến nỗi như không thể nào nhận biết, bà chiết đầy trên tất cả các tách trà. Tôi có cảm giác là thời gian đã ngưng lại trong khoảnh khắc đó: Chẳng quan trọng là mình đang ở đâu, đang làm gì, ở đây không có chỗ cho quá khứ với những muộn phiền mà cũng chẳng còn chỗ cho tương lai với bao ẩn số…
Đoạn văn diễn tả thao tác bà Viên Trân châm trà như một nghệ nhân cả về mặt hình thức lẫn tư duy . Qua giọng văn của chị Elena tôi như thấy bà Viên Trân đang múa vũ khúc trà đạo với bình trà trên dôi tay thon mềm . Vũ khúc quá điêu luyện khiến đôi tay ấy như thon đẹp hơn !
Cảm ơn chị Elena đã chia se cho bạn đọc những cảm xúc rất nhân bản qua sự tinh tế đầy trí tuệ của chị .Có le hơn ai hết , Bà Viên Trân se rất vui khi đọc bài của chị .
Kính chúc anh chị nhiều sức khỏe .
Elena đã đến VN , đến với văn hóa VN bằng cả trái tim và những gì bà cảm nhận thật sự làm rung động trái tim mọi người.
Kính chúc ông bà luôn mạnh khỏe, hạnh phúc.
Một cặp đôi tuyệt vời
Chào anh Dân và chị Elena,
Hoàn toàn tình cờ, hôm ấy tôi được bà Viên Trân, mời đến Trà Việt…Bà có nhã ý nhắc tôi đem theo cây đàn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Elena Pucillo Truong – Trương Văn Dân, nhà văn Nhật Chiêu….
Trong một không gian trang nhã thoang thoảng hương sen, ánh sáng dịu nhẹ, một chung rượu ấm…Rồi một lư trầm nhỏ được xông… Tất cả như mời gọi mọi người hôm ấy thư giãn với chung trà, bỏ lại ngoài kia với bao nhiêu ngược xuôi tất bậc.
Tôi nhớ hôm ấy , với trích đoạn Kiều (đêm cuối cùng -Kiều kí thác tâm sự và dặn dò Vân -trước lúc ra đi) tôi muốn giới thiệu với các bạn, và nhất là với chị Elena một kiệt tác của ngôn ngữ Việt, với nỗi lòng của ND:
Mai sau dầu có bao giờ
Đốt lò hương ấy so tơ phiếm này.
Xin cảm ơn chị Elena, một phụ nữ Ý đã về làm dâu Việt Nam,con dâu XN.
Chị yêu quê chồng, yêu những nét đẹp VN, qua tà áo dài, qua hương sen , qua tiếng đàn ,qua tiếng thơ…
Hân hạnh ,mong có dịp gặp lại.
LMT.
Posted by 123.20.183.155 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Xin được cảm ơn cặp đôi hoàn hảo Elena Pucillo Truong – Trương Văn Dân. Qua bài viết,, tôi bắt gặp nhiều hoài niệm và hạnh phúc, Tôi được anh Lê Mộng Thắng mời ghé lại một chút trầm tư của thành phố sau một ngày tất bật chuyện đời… Khi rẽ vào con hẻm nhỏ đường Nguyễn Thị Minh Khai, phía sau Đài truyền hình là đến ” TRÀ VIỆT ” của bà Viên Trân chủ thiền trà….” và…thoắt một cái, trong giấc mơ đêm ấy, những bọt nước từ dưới tầng sâu lại đột ngột sủi lên, rồi trong khối cầu ngũ sắc của bọt bong bóng có mang theo hình ảnh của tà áo dài phất phơ trong gió .
Tất cả những ảo giác đó làm gợn lên trong lòng tôi những con sóng, lan xa và lan ra mãi….”
Thật sự tuyệt vời, xin cảm ơn tâm hồn chị Elena Pucillo Truong qua bản dịch đặc sắc của anh Dân.
Tùy bút “Tà áo lụa giữa những cánh sen” của Elena Pucillo Truong qua bản dịch của nhà văn Trương Văn Dân -1/2 của chị- thật nhẹ nhàng, dường như không nói gì nhiều mà lại làm cho người đọc liên tưởng rất nhiều. Chủ đề không mới nhưng mở ra một không gian rộng lớn bất ngờ mà nhà văn Từ Sâm, Nam Thi & ac e xnau.org đã đồng cảm & chia sẻ.
“Dù đã nhiều năm sống ở đây nhưng với tôi, lúc nào tôi cũng cảm thấy là còn nhiều điều cần phải khám phá. Và kinh ngạc.”
Mong rằng chị Elena sẽ khám phá rất nhiều, rất nhiều… để ace xunau, độc giả VN & bạn bè Ý của anh chị thưởng thức những tùy bút, bút ký, tản mạn… nhẹ mà sâu như TALGNCS… Thân quí…
MỘT PHỤ NỮ Ý NHƯNG MANG MỘT TÂM HỒN HOÀN TOÀN VN
Người viết đã hay mà người dịch cũng tuyệt. Người ta nói dịch thuật như một người đàn bà, đã đẹp thì ít khi chung thủy, đã chung thủy thì ít khi đẹp ( tục ngữ Anh). Ở đây vừa đẹp vừa chung thủy. Thế không tuyệt sao.
Giá mà tôi có thể đọc tiếng Ý để thưởng thức nguyên tác của Elena, chắc hẳn sẽ thú vị hơn nhiều.
Một bút ký của một cô dâu Ý mà sao “Việt” đến thế. Một cái nhìn từ bên ngoài một góc nhỏ văn hóa Việt Nam, rồi “dịch địa” nhìn từ bên trong không gian văn hóa Việt. Một cái nhìn khách quan của một người ngoại quốc, vừa cảm nhận bằng tấm lòng và tâm hồn Việt, không cường điệu tự tôn cũng không
tự ty mặc cảm.
Người ta nói, thế giới ngày nay không có nước lớn nước nhỏ về phương diện văn hóa, có lẽ bài viết của Elena nói lên điều đó.
Tôi quen biết vợ chồng anh Dân và hầu hết những người được Elena nhắc trong bài, có điều chưa có cơ hội đến trà quán của bà Viên Trân. Người Nhật cái gì cũng nâng lên thành “đạo”: trà đạo, kiếm đạo, Không thủ đao,…Người Việt thì ngược lại: biến những cái lẽ ra là “đạo” thành đại chúng để mỗi tầng lớp đều có thể thưởng thức phù hợp với điều kiện, hoàn cảnh. Trà ướp sen mà Elena được thưởng thức với tiếng đàn tranh nỉ non, giọng ngâm cổ thi của Lê Mộng Thắng giống như trong “vang bóng một thời” của Nguyễn Tuân. Và mỗi chúng ta hằng ngày cũng sống với trà, kể cả trà đá ở quán cốc,…”Đạo khả đạo phi thường đạo”, đạo có đó mà như không có đó.
Và tà áo dài. “Áo em trắng quá nhìn không ra”. Tà áo tan trong nắng, người mặc nó có đó mà như không có đó, thực mà như ảo.
Văn hóa cũng thế, ta đang sống trong không gian văn hóa Việt bàng bạc đó đây, có đó mà như không có đó giữa đời sống bận rộn, ồn ào, đôi khi xô bồ, hợm hĩnh. Dường như Elena đã thấu thị, hòa nhập phẩn nào văn hóa quê chồng. Thật đáng quý.
Anh Nam Thi ơi,
Cảm ơn anh đã đọc và chia sẻ những cảm nhận của Elena về thiền trà và chiếc áo dài Việt Nam. Theo em đó là nét đẹp rất “Đông phương”, thường làm người ở xa kinh ngạc, tuy có khi vài người trong cuộc lại không nhìn thấy. Âu cũng là lẽ thường…
Những nhận xét và phân tích của anh rất nhiều ý, có thể nói là một bài tiểu luận ngắn. Có thể Elena đã nghe em nói và viết nhiều về tà áo dài mà trong nhưng năm xa nhà em rất nhớ và thích.
Để chia sẻ với anh, em trích một vài đoạn viết về áo dài trong truyện ngắn “Mộng trong giấc mộng” mà em viết lúc còn ở Ý( 2003) và đã in trong tập truyện “Hành Trang Ngày trở lại” (Nxb Trẻ, 2007):
– …Nhưng trong chuyến về thăm ngắn ngủi và…thoắt một cái, trong giấc mơ đêm ấy, những bọt nước từ dưới tầng sâu lại đột ngột sủi lên, rồi trong khối cầu ngũ sắc của bọt bong bóng có mang theo hình ảnh của tà áo dài phất phơ trong gió .
Tất cả những ảo giác đó làm gợn lên trong lòng tôi những con sóng, lan xa và lan ra mãi….
-…Sau đêm trăng huyền diệu đó, chúng tôi còn gặp lại nhau vào một buổi chiều…mà có lẽ không ai nghĩ đó là lần cuối thấy nhau. Và, có lẽ từ nỗi đau âm ỉ ấy mà hình ảnh tà áo dài thướt tha bay trong nắng chiều tuy chỉ thoáng qua mắt tôi trong khoảnh khắc mà ăn sâu vào trí nhớ suốt cả đời người…
-…Đó là những kỷ niệm êm ái…và ngọt ngào nhất mà tiềm thức đã cất giữ trong một ngăn nào đó của tâm hồn mà tôi đã mang theo như một thứ hành trang trong những năm tháng sống ở xứ người. Nó đẹp đến nỗi có lần tôi nghĩ, nếu có thể mãi mãi mang theo một hình ảnh trong tim suốt cuộc nhân sinh thì tôi sẽ chọn lấy vóc dáng thon thả của nàng bước trên thảm cỏ xanh và những vạt áo dài phất phơ bay trong nắng chiều còn vương lại….
Chúc anh và các bạn xứ nẫu luôn vui khoẻ và có nhiều sáng tác xuất sắc
Dân/Elena
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Đọc “TÀ ÁO LỤA GIỮA NHỮNG CÁNH SEN” của chị Elena Pucillo Truong (bản dịch : anh TVD)đọng lại cái nét rất chân tình , gần gũi và thấm nhuần phong cách Đông Phương (Việt Nam)!Thật lòng, em rất hãnh diện có được bà chị dâu Xứ Nẫu gốc Ý tuyệt vời như vậy !
Nói nhỏ với Chị nhé !Có phải _” Đi xa thì “nhớ” về nhà “thấy”lại “thương”… không chị Elena ?
Mà cũng đúng thâu , về sớm Chị ơi !Chứ kẻo “…Chồng tôi rất thích nhìn phụ nữ mặc áo dài… nhất là những khi có gió bay người mặc nó chuyển động hai tà áo ve vẩy phất phơ làm bước đi của người đàn bà thanh thoát và uyển chuyển…” sợ Ổng nổi máu nghề nghiệp… “liên tưởng” người mặc nó khác mình thì thật tai hại ? (cừ)
Cảm ơn bài viết của hai anh chị Elena_TVD ! Chúc vui nhiều !
Đúng vậy Nguyễn NgọcThơ ơi : “ Đi xa thì “nhớ” về nhà thấy “thương”…
Còn chiếc áo dài thì nhớ mãi.
Chúc Thơ vui khoẻ và có những bài viết mới.
Dân/Elena
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Trước đây có giai thoại một người Mỹ mê đắm tà áo dài Việt, đã đặt may và gửi tặng vợ ở quê nhà, được vợ gửi thư cảm ơn vì được bạn bè và hàng xóm khen tặng rối rít… đến khi anh chàng được mục sở thị phong cách mặc áo dài Việt của vợ thì, hỡi ôi !!! anh tặng áo dài cho vợ mà quên tặng quần…
Nếu chi tiết này được chị Elena chêm vào và với sức dịch của anh Dân thì hay biết mấy
Ái dài mặc với quần satin may kiểu bà tư xưa rầu ông quại ui ! ngày nay ngừ ta mặc với quần tây không à !
Chào Muổng dùa,
Tiếc thật! Nếu Elena biết được chuyện này chắc thế nào cũng có vài ý tưởng dí dỏm.
Chúc MD vui
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Môt hôm, tôi được xem những tấm ảnh chụp một đám cưới lúc chị về quê chồng ở Qui Nhơn. Cô dâu chủ rể là Việt kiều trong bộ váy nhiều tầng, màu sắc lòe loẹt. Trang sức đeo kín cổ, đầy các ngón tay nhẫn to nhẫn nhỏ như trưng cái giàu sang trước thiên hạ. Tóc nhuộm nâu nâu, đỏ đỏ, phủ hoe vàng. Không thua kém Việt Kiều, những qúi bà, quí cô trong nước không biết giàu hay nghèo, làm chủ hay làm thuê. Họ giống nhau ở chỗ đầm dài đầm ngắn, tóc rối bù tổ chim, sắp hàng ngang như thi hoa hậu. Quá hơn nửa trong số họ từ chối màu tóc đen nguyên thuỷ cha mẹ sinh ra. Trong ảnh, đối chọi với mô đen lối Tây, một người phụ nữ mặc áo dài, chiếc áo dài truyền thống viền thêu bằng tay, kết khuy theo lối cổ, tóc ánh kim, một màu qúi phái, nguyên thuỷ, đó là Elena. Chị tìm đến và giữ màu sắc văn hóa Việt, sợ nó biến mất, mà sợ hơn cả là biến mất trong lễ truyền thống của đời người chỉ có một lần thì nguy hiểm quá. Trông chị lẻ loi giữa sự thô thiển của thời trang nửa mùa, lai căng. Tôi nghĩ chiếc áo dài của chị là số ít nhưng là tâm điểm. Số ít nhưng là hạt nhân để số đông như electron quay quanh tạo thế cân bằng, cuộc sống trở nên bền vững và tồn tại vĩnh cửu.
Chia tay chị khi bóng chiều chìm xuống, chim về tổ, con người tìm về hơi ấm gia đình. Phía mặt trời lặn là quê hương chị. Phía ấy có người thân yêu và bạn bè của chị khiến lòng tôi bùi ngùi thương cảm và quý mến. Làm dâu, không chỉ theo chồng, không chỉ hoà nhập vào lối sống, mà chị còn muốn níu giữ cái hồn quê, nếp Việt nơi chồng mình sinh ra
(trích đọan trong tập BÓNG CỦA NGÀY-NXB HNV 2012)
Từ Sâm gửi lại các Qúi anh chị đọc giả Xunau trích đoạn bài viết trên
trên để hiểu thêm về Elena
Bạn Từ Sâm vẽ lên sự tương phản của một bức hình đám cưới. Tuy hơi cường điệu một chút nhưng nói lên được cái “gu” thời hiện đại…
Tập truyện “Bóng của ngày” khi nào in xong? Nhớ trình làng xứ nẫu nhé.
Dân/Elena
Ciao Elena, & Dân,
Loanh quanh xứ nẫu mấy hôm rày bây giờ gặp lại người quen, mừng như về VN thấy Pizza hay ở Ý tìm ra tiệm Phở.
Elena làm cô giáo, viết hay là chuyện khá thường tình, Cái lạ nơi đây là một cô dâu ngoại quốc lại thương tà áo dài , yêu tách trà thơm trong lúc có một số phụ nữ Việt thích mặc short, áo đầm, mang bit tất, quấn khăn len (giữa một xứ sở nóng nung luôn gần 40°), thích uống cocacola, rụợu tây, nhảy đầm thay cho thiền trà thanh thoát của đông phương.
Cậu Dân là nhà văn nên trau chuốt dịch bài của “hiền thê” lịch lãm như thấy tận cùng trong trái tim nàng. Cái nầy phải gọi là “xướng, tùy” đồng nhịp đó nghen. Và vì nhờ sự đồng nhịp đó mà chị và mọi người có dịp biết thêm tấm lòng của Elena đối với quê chồng. Cảm động lắm “đôi trẻ” ơi.
Dân gửi bài nầy lên vietnamiti rồi chưa? Chị đem chuyển cho các bạn chị cùng san xẻ nghen.
Cảm ơn chị Nga đã vào đọc, có những ý rất ưu ái với “đôi trẻ” và gửi bài để chia sẻ với nhóm bạn Vietnamiti.
Chúc chị vui khoẻ và có những bài viết mới.
Dân/Elena
Mới sáng sớm đọc bài TÀ ÁO LỤA GIỮA CÁNH SEN của Elena pucillo truong viết lòng cảm thấy vui lắm ! một bài viết rất thật rất chân tình của một cô dâu người nước ngoài đã có cảm nhận thật dễ thương về VN quê hương chồng!
Elena đã ca ngợi về nét đẹp khi pha trà của bà Viên Trân & chiếc áo dài VN rất hay,mình rất thích,Mình thật xúc động với cảm nhận “người phụ nữ nào có cơ hội mặc chiếc áo dài sẽ cảm thấy mình là một bà hoàng ”
Cám ơn Elena cho mình đọc một bài viết rất hay & cũng như nhắc nhở cho chính bản thân mình lâu nay mình cũng đã quên mặc chiếc áo dài của mình…..hì..hi… có lẽ từ nay mình phải quan tâm đến nó khi có dịp mới được !
Muốn mặc áo dài thì phải siêng lắc dzòng và bớt lắc kiu nghen chị Loan.Không thâu nó giúng đòn bánh tét chưa cột dây á ! hè hè
Sao Nobita “ác” wá zậy?
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
“ÁC” mà không có “ÔN” như ngừ ta đâu nghen anh Dân, đọc bài viết của bà chị xứ “mì ống” diễn tả về tà áo dài xứ chồng mình hay thiệt….
(Anh ấy_nhiều lần lấy xe máy chạy ra cổng trường nữ trung học lúc tan trường để chờ các nữ sinh…) để làm chi vậy ? rầu sau đó sao nữa hử ông anh..cứ khai thiệt, bà chị hỗng nhéo tai anh đâu !..kakaka
“Chiện xưa tích cũ” mà! Nobi
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Cảm ơn Kim Loan đã vào đọc có những chia sẻ về chiếc áo dài tuyệt vời của Việt nam. Chúc Kim loan vui khoẻ, có những bài viết mới, và nhớ mặc (và nhắc) các bạn xứ nẫu mặc áo dài nhé.
Dân/Elena
Quán này mình đã đến rồi,ngon nhưng quá đắt. Một bình trà gần 100.000 !
Bài viết của chị Elena Pucillo Truong viết dễ thương
Chào Mộc Miên,
Hình như bà Viên Trân dã dời quán thiền trà về đường Nguyễn Văn Đậu rồi!
Mộc Miên có phải là nhà thơ thường viết trên nhóm Vietnamiti ở Ý và Âu châu không? Nếu vậy thì chắc mình đã gặp nhau một lần, mấy năm trước, ở chợ đêm Bến Thành rồi!
Posted by 222.254.181.45 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service