Trần Hoa Khá
Mẹ cõng đường trần về bên bậu cửa
Dấu chân liêu xiêu giọt nắng cuối ngày
Nhớ sợi tóc xanh một thời thơm thảo
Vẫn hăng nồng hơi khói rạ cay cay.
Mẹ ủ giọt sữa, mồ hôi, nước mắt
Nụ cười lên men trong tiếng kinh cầu
Chắp cánh cho con bao niềm mơ ước
Và đôi chân đứng thẳng giữa cuộc đời.
Mẹ tôi như bao người mẹ khác
Mạch suối trong, khơi từ những ngọn nguồn
Cho sông nhẫy, vươn ra cùng biển rộng
Và lắng bên đời những hạt phù sa.
T.H.K

Phải thừa nhận nhiều từ tác giả dùng thật độc đáo
Thật đáng tiếc bài thơ này k lọt vào mắt xanh của những “chuyên gia” phá rừng đục núi & ngăn suối xây đập tùm lum. Hầu hết những dòng sông miền Trung từ bao năm nay đã đang và sẽ biến thành những DÒNG SÔNG CÁT… Hu hu hu…
những dòng sông bị bứt tử
bị chặt từng khúc
cạn kiệt
sông Côn rồi sẽ không còn mùa lũ
để nguyễn mộng giác viết văn
ba con đập chắn ở đầu nguồn
vét từng giọt nước
khô queo
biết làm sao
khi người ta cần điện
đến mekong – dòng sông mẹ
một ngày sẽ chết vì hết máu
mai nầy con cháu
không còn làm thơ về những dòng sông…
vì những dòng sông đã chết
hết.
Những hình ảnh ẩn dụ trong khổ thơ cuối rất hay . Mẹ : dòng suối , con : là những dòng sông bắt nguồn từ suối , biển rộng : biển đời mênh mông .
Dẫu trong hoàn cảnh nào không ai có thể quên được ” ngọn nguồn “.Bài thơ rất ý nghĩa .
Mẹ cõng đường trần về bên bậu cửa…tôi thích câu thơ này vì ý rất hay
“và lắng nghe bên đời những hạt phù sa”.
Mẹ là dòng sông mang nặng phù sa.
Mỗi chúng ta đề có một dòng sông cho riêng mình
và mỗi người xin được làm một hạt phù sa từ dòng sông mẹ
“Mẹ cõng đường trần về bên bậu cửa
Dấu chân liêu xiêu giọt nắng cuối ngày”…
Tôi thích hình ảnh này trong bài thơ, rất đẹp!
Con sông nhẫy hay chảy vậy tác giả ?