Mang Viên Long
Xe chạy .
Khắc bắt đầu nghe những lời chọc ghẹo cô gái của đám lính. Những tiếng cười hô hố bất chợt vang lên từng chặp, sau mỗi câu pha trò sỗ sàng của một người nào đó.
Cô gái ngồi im lặng. Chịu đựng. Mắt nhìn ra cửa xe, cố ý quan sát cảnh vật hai bên đường, làm như những lời lẽ khiếm nhã kia không chui vào lỗ tai cô. Trơn tru chảy mất như những giọt nước đổ xuống lá môn.
Những lời lẽ của đám lính đã đến lúc khiến Khắc cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng thật là ngốc, nếu nói ra những lời khuyên bảo dịu dàng ở đây. Trong các kỳ coi thi Tú Tài, Khắc đều bị đám- lính- thí- sinh quấy nhiễu, làm cho anh phải điên đầu. Khắc vẫn ngồi yên lặng, lấy thuốc ra hút, không mảy may để ý tới đám lính ngổ ngáo ấy. Thỉnh thoảng, Khắc thấy cô gái quay lại nhìn anh rất nhanh, như một sự cầu cứu. Cần một nỗi thông cảm nào đó. Có lẽ vì sự im lặng của Khắc và những cái nhìn vội vã của cô gái, đã phần nào ngăn bớt được những lời lẽ thô lỗ, sống sượng kia…
Nhìn mái tóc xõa, tấm áo dài màu xanh còn dính huy hiệu Trung học Bồ Đ ề , nét co ro rụt rè của cô gái ; Khắc nhớ đến Ngọc Huyền ba năm trước. Đã ba năm, anh đã yêu Ngọc Huyền- cô học trò bé nhỏ, bằng tình yêu đầu đời say đắm. Tình yêu ấy như một ngọn lửa cháy bùng. Như ánh trăng mênh mang quyến rũ. Đêm nay, cũng tại cái bờ biển trống vắng của thị xã, anh sẽ được gặp lại nàng. Có thể, trước khi đưa nàng về, như mọi lần, sẽ ghé lại quán Cây Phượng để ăn đủ loại chè mà cả hai cùng thích – nhất là ly chè mà được ông chủ già đặt cho cái tên là ly chè “Tao ngộ”.
Người tài xế cho xe chạy rẽ vào bến với lý do xe cần nghỉ để sửa chữa. Ông ta mở cửa, nhảy xuống, nói như ra lệnh: “Xe panh rồi, bà con xuống hết đi, sáng sớm mai trở lại…”
Tất cả lục đục, uể oải bước xuống xe, có lẽ họ đã quá quen thuộc với tình trạng xe cộ như thế này rồi. Xe cộ thời nào cũng thế, hễ bỏ tiền vào trong túi rồi, thì không cần để ý tới hành khách nữa. Có cằn nhằn, trách móc, cũng chỉ như gió thoảng đầu non mà thôi.
Khắc ngồi nán lại trên xe, có ý chờ gặp cô gái một chút. Sau mấy câu mời mọc cô gái cùng đi trọ ở phòng ngủ với họ, đám lính đứng ngồi lố nhố ở phía dưới chờ.
– Cô vào Nha Trang à ?
– Dạ.
– Sao lại đi một mình vậy ?
– Chị em ở Nha Trang bị đau, đánh điện ra, má sai em vào thăm trước…
– Cô có nhà quen nào ở đây không ?
-Thưa không .
– Nếu cô tin tôi, hãy đi theo tôi; tôi sẽ giới thiệu cho cô một nơi nghỉ tạm…
Khắc bước xuống xe sau cô gái, cắm cúi đi, tiến về phía khu chợ. Khắc đi thong thả, lấy thuốc ra hút, không để ý tới cô gái nữa. Anh tự coi như đã làm hết những gì cần phải làm đối với cô ta rồi. Đi được một quãng khá xa, anh quay lại nhìn, đúng là cô gái ấy đang vội vã bước theo chân anh.
Vợ chồng người bạn đón Khắc ở cửa rất niềm nở như được gặp lại người thân yêu vắng mặt đã lâu. Anh giới thiệu ngay với họ: Đây là cô bạn nhỏ đồng hành, xe bị hỏng, sáng sớm mai mới đi tiếp vào Nha Trang được, xin anh chị thu xếp cho cô ấy một chỗ…Người bạn không hỏi han gì thêm, sốt sắng gọi Thủy- đứa con gái lớn của anh, ra tiếp cô gái; dắt tay Khắc vào phòng.
Khắc cũng đã quên bẵng cô gái cho tới lúc vợ người bạn vào mời dùng cơm chiều . Tất cả quây quần bên chiếc bàn tròn. Bữa cơm đãi khách lạ được vợ người bạn sửa soạn tươm tất. Khắc muốn gọi Thủy vào ngồi ăn chung cho vui, cũng là để cô bạn nhỏ mới quen bớt áy náy; nhưng cả hai vợ chồng người bạn đều từ chối. Khắc biết tính bạn, không dám nhắc lại. Đối với vợ con, người thân, bạn bè; anh đều có lối cư xử riêng: Trang nghiêm nhưng rất thân tình. Trong những năm dạy học ở đây, được sống chung trong gia đình anh; Khắc đã xem người bạn vong niên nầy như người anh ruột. Các con anh là những đứa cháu ngoan ngoãn, xinh đẹp. Có được người lớn tuổi hiểu biết, khoáng đạt, để nói chuyện; có người đàn bà đôn hậu để nhờ cậy; và có cả trẻ nhỏ lễ phép để vui đùa; Khắc biết mình đã rất may mắn.
Buổi tối, Khắc dặn Thủy ở nhà lo cho cô gái một chỗ ngủ, đúng năm giờ kém hai mươi sáng gọi cô ta dậy, đưa giúp lên bến xe (cho tới lúc đó, Khắc vẫn chưa biết cô gái tên là gì). Khắc dặn Thủy, anh có việc cần phải đi, có thể sẽ ngủ lại nhà một người bạn nào đó. Thủy rất vui vẻ nhận lời.
Một lát, Thủy chạy vào phòng lúc Khắc chuẩn bị rời nhà. Cô bé cười cười, nói nhỏ vào tai anh: “Chị Bút bảo chú về ngủ ở nhà, sáng đưa chị ấy đi sớm…”.
– Cháu không giúp chú được à ?- Khắc ngạc nhiên.
– Cháu làm được chứ sao không- Thủy lại cười cười, nhưng chị ấy không chịu. Chị ấy năn nỉ cháu vào nói giùm.
-Thôi được- Khắc thốt lên, cháu bảo là chú sẽ trở về…
Đêm ấy Khắc trở về rất muộn nhưng vẫn còn nhìn thấy Thủy và Bút đang ngồi ở chiếc ghế xích đu trong sân, bên khóm lài sực nức mùi thơm. Khắc không nghe được cả hai đang nói chuyện gì, nhưng tiếng cười rúc rích của hai người như đã thân thiết từ rất lâu, làm anh cảm thấy vui vui. Đàn bà, con gái rất dễ thân nhau là vậy.
Khắc đi thẳng về phòng người bạn, thấy anh ta đang ngồi đọc báo. Khắc ngồi vào ghế đối diện, tự tay rót cho mình một tách trà. Khắc nghĩ tới cuộc chia tay với Ngọc Huyền vừa rồi ở con giốc đầu đường số 6, với ý nghĩ ngộ nghĩnh hiện lên trong đầu: “Nếu không có Tình Yêu, có lẽ con người sẽ sống kỳ dị và buồn bã lắm nhỉ?”
Có tiếng goi Khắc từ phía đầu giường. Chiếc mùng căng bị giật nhẹ nhiều lần. Khắc mở mắt: Trong ánh sáng điện xanh mờ của bóng đèn ngủ, anh nhận ra Ngọc Bút như một cái bóng khép nép, quyến rũ.
– Sáng rồi à ?
– Sáng rồi.
– Có trễ không ?
– Dạ không…
Ra khỏi cổng nhà, Khắc quay lại hỏi:
– Đêm qua em ngủ có được không ?
– Hơi khó ngủ…
– Sao vậy ?
– Có lẽ lạ nhà…
– Cứ coi như nhà của mình rồi ngủ ngon chứ sao đâu?
Tiếng Ngọc Bút cười rúc rích trong bóng tối phía sau. Khắc đưa tay lên ánh điện đường xem giờ: Còn sớm, mình ra bến xe kiếm cái gì ăn đã. Ngọc Bút vẫn im lặng đi bên anh như một cái bóng dịu dàng. Gió thổi lồng lộng. Mùa gió nồm đã đến: Những cơn gió nồm sớm mai đầu hè ở đây luôn làm cho người ta muốn ngủ nán thêm một chút nữa. Khắc đã yêu quý, nhớ thương cái thị xã duyên hải này, cùng với những mùa gió nồm mát rượi, yên tĩnh, mỗi lúc đi xa… Vào thời buổi chiến tranh, loạn lạc, mà có được một miền đất yên vắng như chốn này, quả thật là quý. Lúc này, đường phố như rộng thêm ra, thênh thang, trong yên vắng chỉ có bóng hai người lầm lũi bước…
Khắc không biết mình đã uống tới ly bia thứ mấy rồi, nhưng ly của anh luôn luôn đầy. Hễ anh uống quá nửa là Ngọc Bút lại rót tiếp vào cho đầy. Im Lặng và ân cần. Khắc nhắc lại câu hỏi lần thứ ba : “Em đã sống như thế nào, Ngọc Bút?”.
-Thì như anh đã thấy đấy- nàng gượng cười, phát tay chỉ một vòng quanh chiếc quán nhỏ.
– Anh muốn biết kể từ sau buổi sáng sớm đưa em đi kìa, buổi sáng mà anh chỉ kịp nắm được tay em rồi xe chạy…
Sau cùng rồi Ngọc Bút cũng đã kể cho anh nghe về cuộc đời của nàng trước ngày chọn góc biển hoang vắng giữa đường nầy làm nơi dừng chân: Lập gia đình năm 1978, sinh đứa con đầu lòng vào năm 80. Cũng vào năm ấy, chồng nàng đã gom hết vàng bạc để thực hiện một chuyến vượt biển. Đi lọt, năm đầu, thư từ liên lạc của chồng còn đều đặn; nhưng chỉ sau một năm thôi, nàng không còn nhận được tin tức gì của chồng nữa. Nàng đã nghe nhiều tin đồn về chồng, tin nào cũng khiến nàng bàng hoàng, đau đớn. Nàng cố níu giữ niềm tin về đứa con như chiếc phao cuối cùng để khỏi bị chìm ngập trong tuyệt vọng.
Bẵng đi một thời gian dài- khoảng giữa năm 88, chính chồng nàng gửi một người quen thân mang về cho mẹ con nàng một bức thư và một nghìn đồng đô la. Lá thư tuyệt tình ngắn ngủi và số tiền đền bù kèm theo, đã làm nàng rụng rời: Anh ấy nghĩ rằng tiền bạc có thể đổi được Tình yêu và nỗi khổ đau trăm điều của em được sao? – Ngọc Bút sụt sùi khóc.
Nàng đã dấu mẹ. Dấu con. Bắt đầu xuôi ngược trên những chuyến tàu để học nghề buôn bán. Sau mấy năm lặn lội, cả vốn lẫn lời đều không cánh mà bay hết. Lẩn tránh được vài chuyến, bị dính một chuyến, kể như mất sạch. Tỉ như con cá được nuôi trong ao, chờ to béo mới được làm thịt. Trong lần bị bắt sau cùng, nàng đã phải chịu thâm nợ huê hụi, vay tiền tín dụng, không thể nào trả hết. Nàng giao nhà cho các chủ nợ, bồng con về gửi cho mẹ. Gom chút vốn liếng còn sót lại, nàng đã chọn góc biển hoang vắng dọc đường nầy, mở quán nước -“Đó là lối thoát cuối cùng của em, nếu không muốn nhảy xuống biển.”- Ngọc Bút lại khóc nức nở.
Nàng chậm chạp rót thêm bia, cầm lên, đưa ra trước mặt Khắc:
– Anh uống đi. Có lẽ em cũng phải uống với anh cho thật say, để mừng ngày hội ngộ sau hai mươi năm… Anh thử nghĩ, nếu chiếc xe đò ấy không bị hỏng máy ở đây, thì làm sao em có thể gặp lại anh được nữa ?
Trong đầu Khắc, lúc nầy, anh cũng đang nghĩ về sự tình cờ kỳ diệu nầy. Gần hai mươi năm, đã nhiều lần ngược xuôi trên con đường nầy, có bao giờ Khắc biết được có ngày anh sẽ gặp lại cô bạn đồng hành bé nhỏ thuở nào ? Nếu chiếc xe không bị hỏng máy, ngay trên đoạn đường vắng vẻ nầy, thì chiều nay anh sẽ ở nơi đâu ?
Ngọc Bút hỏi thăm Khắc về Ngọc Huyền (có lẽ nàng đã biết được qua đêm nói chuyện với Thủy năm nào chăng?). Nàng nhất định đòi anh kể chuyện về Ngọc Huyền. Khắc cảm thấy đã chếnh choáng hơi men, anh cười cười: “Hãy cùng quên quá khứ đi. Em chỉ cần biết chắc một điều là Ngọc Huyền đã bỏ anh, không còn yêu thương anh nữa. Đó là câu kết luận mà suốt mười năm trời phải chịu bao đau xót, anh mới tìm ra được”. Khắc cảm thấy một cảm giác gai lạnh nổi lên toàn thân: Đồng tiền đã làm biến dạng hết mọi thứ trên cõi đời nầy, một cách nhanh chóng và khủng khiếp.
Suốt buổi chiều không có một chuyến xe khách nào ghé lại sau chuyến xe của anh đi đã lên đường. Thỉnh thoảng, một chiếc xe lôi, chiếc ba gác, hay chiếc xe đạp thồ tấp lại để uống một ly trà đá, chai nước ngọt, hay mua vài điếu thuốc Jet lẻ ; rồi vội vã ra đi. Nhìn lại, cái quán lá lẻ loi, trống trải nầy, cũng rất giống cuộc đời của chủ nó: Thấp bé và buồn bã quá.
Khắc ngồi nhìn, đếm từng chiếc xe đò chạy vút qua đường, hối hả, như chạy trốn bóng đêm. Không có điểm dừng. Anh liên tưởng tới cả cuộc đời con người, cũng là một chuỗi dài xuôi ngược, cho đến lúc không còn sức lực để chạy được nữa như những chiếc xe kia. Khắc nghĩ tới sự dừng nghỉ của đời mình; dường như anh đã thấy được bến bờ mà đã quá nửa cuộc đời anh phải lận đận.
Mặt biển phía sau đã thẫm mầu, nổi rõ mầu trắng của bãi cát dài, mờ dần đến cuối xóm. Ngọc Bút đến chỗ Khắc ngồi im lặng giây lâu, cúi xuống cầm lấy tay anh:
-Mình ăn cơm sớm đi, chúng ta sẽ xuống biển chơi. Đêm nay sẽ có trăng đấy …
Khắc giữ lấy tay Ngọc Bút. Anh muốn nói lời cảm ơn nàng, nhưng sao không nói lên được. Hình như anh đang nghe thấy tiếng chuông im vắng trong lòng nàng rung lên. Và Khắc ao ước nó mãi ngân vang, bay xa, không muốn nó bị chao động vì bất cứ một lời lẽ nào…
– Bút à !- Khắc đứng dậy, chúng ta đã được gặp nhau rồi, đã có nhau rồi. Đó cũng là một định số; một sự an bài mà. Em có vui lòng nhận anh không?
Ngọc Bút mỉm cười: “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ mất nhau nữa. Hãy sống hết lòng với tâm thành của mình, đừng bao giờ nghĩ tới một điều gì khác !”
Nàng nhắm mắt. Khắc cúi hôn lên đôi mắt ấy, thật lâu. Phía sau nhà, mặt trăng vừa nhô lên khỏi cõi sóng nước mênh mông ánh bạc.
Tháng 10 năm 1990

Một mối tình nhẹ nhàng và dễ thương quá anh Mang Viên Long
Chào huynh Mang Viên Long.
Mấy ngày lễ đi chơi không vô xunau. Về đọc truyện của anh thấy cũng…thèm cái kết có hậu. “Ở hiền gặp lành” đúng không anh ? Chúc anh sức khỏe dồi dào nhé !
Một mối tình chắp vá nhưng đẹp quá phải không anh Long ?
Đọc văn của Già Làng sao nghe lòng xao xuyến quá !
Trích :
“Nàng nhắm mắt. Khắc cúi hôn lên đôi mắt ấy, thật lâu. Phía sau nhà, mặt trăng vừa nhô lên khỏi cõi sóng nước mênh mông ánh bạc.”
Làm Nô tui lại nhớ mấy câu thơ mà xẩm Nị bấm nút hầu tháng trước quá…
Hôm qua nắng cũng bồn chồn
Chiều nghiêng nghiêng ngắm nụ hôn tỏ tình
Ngoài thềm hoa lá …thất kinh
Gió không thổi nữa lặng thinh nằm chờ
Môi người thoáng chốc ngu ngơ
Ngại ngần đặt nhẹ câu thơ lên….má nàng !
—————————————————–
Và…
Nụ hôn chiều hôm qua
NỊ chạy dzô chạy ra
Thấy người ta nhắm mắt
NỊ tưởng là ” chết ” thật
NỊ chạy ra chạy dzô
Chị Loan thì trốn mất
NỊ chạy dzô chạy ra
NỊ cười kakaka
Xóm Chùa ni hỏi lạ
NỊ khai là bị la ….hổng dám khai đâu nha ! kakaka
——————————————————
Yêu như dzẫy cho nên viết văn hay là đúng rầu, phải hông Già Làng hè..!
Chào Thiên Bồng! Đúng như TB nghĩ vậy mà! Hai người đã nhậ “biển là của 2 người” rồi! Sự bất hanh đã xuôi họ gặp lại nhau sau bao thăng trầm! Là một điều ngẩu nhiên mầu nhiemj! (Chính tôi cũng không hiều nổi mà!), Đời sống thật diệu ky – nhỉ! Lẽ ra, tôi phải xin lỗi Cậu! Tôi vào Saigon mấy hôn – dể khám & mổ mắt! Do vậy – chưa có thời gian gặp lại hết anh em1 Nhờ Sau Nẫu “hú” – nên cũng có một chầu cafe VX rất ấm cúng! OK – hẹn gặp llại nhé! Chúc TB “hai tay & hai chân” mạnh khỏe!
Chào Katy67! Cái tên gì mà “khó hiểu” vậy không biết? Thôi – tạm cho là F đi! Em thích các mẫu đối thoại – là em “sành” đọc lắm rồi! Một truyện – các đối thoại vẫn thường rất quan trọng! Cám ơn em đã “thích & khen” ( dầu là …không phải anh “đói thoại” !) Chúc Em ngủ ngon!
Chào Kim Mai! Chính bởi “trên đời hiếm chuyện có hậu” – nên Anh mong cho “có hậu” mà! Mong cho “có hậu” cũng là mong cho tất cả “gieo nhân lành” đó! Lý nhân quả của Nhà Phật không sai! Em “thích có hậu” là em đã…”có hậu ” rồi! Cám ơn em đã góp ý! Chúc an lành!
Chào Chip! Biển rộng mênh mông mà, em! Hai người đó “nhận là của mình” – nhưng Chip cũng có thể “nhận của mình” – đâu có sao! Của chung mà! Cám ơn Chip đã “thắc mắc” rất vui! Chúc ngủ ngon nhé!
Chào Trần Dza Lữ! Truyện cũ – viết đã lâu (hơn 20 năm,) nhưng được SN “làm mới” lại – cũng vui! Chúc Cậu & Gia đình An Lành!
Câu chuyện tình giản dị của 2 mảnh đời trôi dạt, không nồng nàn đắm say mà vẫn khiến cho người ta lắng lòng chúc phúc.
Cảm ơn Anh MVL, câu chuyện cho tôi cảm giác Bình yên, như sông tất yếu
Sẽ về với biển…
Chào anh Mang Viên Long với chuyện tình” Biển của Hai người” .chúc anh Khỏe và vui.
Biển mênh mông dường ấy mà chỉ dành cho có hai người. Vậy biển nào dành cho tụi em vậy anh Mang Viên Long ?
Một mối tình thật có hậu. Không hiểu sao em vẫn thích những mối tình có hậu,dù trên đời chuyện này rất hiếm hoi !
Truyện viết nhẹ nhàng và hay. Em thích những mẫu đối thoại tự nhiên và dễ thương giữa hai nhân vật trong truyện
Xin có đôi lời thưa chung cùng bà con XN: Sau một thời gian “tạm vắng” vì nhiều lý do (…) – trong đó có vụ “tường lửa” gây khó khăn ( mà tôi thì ABC vi tính) nên không kiên nhẫn được! Thấy bà con XN vẫn luôn vui vẻ & đoàn kết & chân tình – rất lấy làm HP lắm! NHÂN MÙA VU LAN PL 2556 – TÔI CHÂN THÀNH GỞI ĐẾN BÀ CON & GĐ LỜI CẦU CHÚC THÂN TÂM THƯỜNG LẠC & VẠN SỰ KIẾT TƯƠNG NHƯ Ý! CHÚC XN MÃI AN VUI! MVL
Nếu không có Tình Yêu, có lẽ con người sẽ sống kỳ dị và buồn bã lắm nhỉ?
Nhưng tình yêu bị lừa dối lại còn kì dị hơn phải không anh Long ?
Chào Nguyễn Thức! Biên mênh mông – vũ trụ càng…mênh mông! Nhưng, dù cõi mênh mông ấy có như thế nào – khi đã yêu nhau chân thành & được bên nhau như vậy – thì quả thật lúc ấy Khắc ( tôi ) cảm thấy chỉ còn có 2 người! Của riêng 2 người thôi! ( biết thêm làm nữa nhỉ?) Truyện nầy – cũng là tựa đề của tập truyện mà nhà văn THT ( Ấn Thưi Quán ) in giúp năm 2003! Cám ơn NT đã đọc & góp ý!
Chào anh Mang Viên Long,lâu lâu được đọc một câu chuyện theo phong cách MVL.
KÍNH CHÚC ANH MÙA VU LAN AN LÀNH
Chào Yến Du! Anh viết truyện nầy đã hơn 20 năm trong những năm tháng lang bạt! Mơ ước không trọn – nên viết “cho tròn” thôi. Cám ơn Em đã chia sẻ! Chúc Vui vè nhé!
Chào Nguyễn Đức! Tôi luôn ao ước cuộc đời “có hậu” cho những kẻ đáng được “có hậu” thôi! Đây cũng phù hợp với ly “nhân quả” của nhà Phật! Cám ơn NĐ đã chia sẻ1 Chúc An Vui nhé!
Vinh Rùa ơi! ” Em chai” bao giờ cũng “lý sự” nghe…mùi tai quá! Vẫn dzẫy luôn chứ? Gởi lời thăm CR & TB & H & V & (…). Chúc anh em mãi mãi dzui dzẻ!
Chào anh cả,
Một đoạn kết có hậu cho 2 tâm hồn cô đơn đã biết nhau từ trước.
TB hy vọng sau khi nếm được vị chát của tình yêu của quá khứ riêng, cả hai sẽ trân quý và gìn giữ vị ngọt mà họ đang có.
Hai cái buồn cộng lại thành cái vui. Cám ơn anh về một đoạn kết có hậu.
P/S: Hôm trước anh vô SG nhằm lúc em đang nằm viện (giải phẩu 2 bàn tay) hẹn lần sau nha anh. Mến.
on Tháng Chín 2, 2012 lúc 4:48 chiều | Trả lời Mang Viên Long
…….. “Anh viết truyện nầy đã hơn 20 năm trong những năm tháng lang bạt! Mơ ước không trọn – nên viết “cho tròn” thôi….”
““““““““““““““““““““““““`
@ Hèn chi? em chai thấy nó…dung dzúng chiện của “anh giáo ?” một thời đi dạy ở duyên hải miền Trung_T/Hoà(nên mới có chiện “Biển của hai người” chớ?)_mà, cũng dung dzúng chiện của em chai nữa_Q/Ngãi(dù có hơi “khác” chút đỉnh…)
_______________________________
on Tháng Chín 2, 2012 lúc 7:54 chiều | Trả lời Thiên Bồng
……. “anh vô SG nhằm lúc em đang nằm viện (giải phẩu 2 bàn tay) hẹn lần sau nha anh…”
“““““““““““““““““
@ Phải rầu! giai đoạn đó_ “2 bàn tay” của TB_vì hoạt động nhìu đến nỗi…không cử động được nên phải “giải phẫu”… “hẹn lần sau” anh có dzô thì báo trước để…”2 bàn tay” hoạt động…ít lại rồi….(được gặp anh?)
Chào Anh Nam Thi! Gần tháng qua tôi rất “mệt” vì vụ “tường lửa” – lại không có thời gian mày mò! Đang rất bận cho tập TL&TB (tạp 1) sẽ XB tháng đến – nên đành “tạm vắng”~ Cám ơn Anh đã đọc & chia sẻ! Chúc Anh & gia đình Mùa Vu Lan An Lành nhé!
Châu về hợp phố. .Một chuyện tình kết thúc thật êm đềm
Vậy là… cuối cùng con tim Khắc đã “nhận ra” giữa hai viên ngọc “Huyền_Bút”, viên ngọc nào là viên ngọc “thực”toả sáng trong biển lòng anh :
“_Bút à!_Khắc đứng dậy. Chúng ta đã gặp nhau rồi, đã có nhau rồi. Đó cũng là một định số, một sự an bài mà. Em có vui lòng nhận anh không?
Ngọc Bút mỉm cười :_Chúng ta sẽ chẳng bao giờ mất nhau nữa. Hãy sống hết lòng với tâm thành của mình, đừng bao giờ nghĩ tới một điều gì khác !…”
Đọc “Biển của hai người” cái kết chuyện thật ấm lòng . Mong rằng trong TY ai cũng “nhận ra” như Khắc !
Chúc anh cả MVL luôn an vui & có “biển của hai người” nhé !
Ăn trưa xong, định làm một giấc, chẳng dè thấy bác Mang Viên Long. “Bạn già như chuối ba hương…”, được thấy nhau lúc nào mừng lúc ấy – không chỉ thấy người mà còn thấy văn. Một truyện rất ư “tử tế”, đúng “gu” của tôi. Cuộc đời đâu chỉ “bảy nổi, ba chìm, sáu lênh đênh” như xác chết trôi sông, mặc dầu là “bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê” nhưng cũng đáng yêu, đáng sống đấy chứ.
Sao tôi thấy “thương” cô Bút Ngọc quá, mấy ngàn câu Kiều cũng kể không hết phận bạc má đào của nàng. Lại nghĩ đến Đặng Trần Côn và “thuở trời đất nổi cơn gió bụi” để thấy hết nỗi truân chuyên của con người trong cuộc chiến tranh vừa qua và những năm sau đó, những nỗi đau chết chóc, phân ly đâu dễ một sớm một chiều biến mất.
Tác giả không nói nhiều về cuộc đời Khắc nhưng chắc ông nhà giáo ấy cũng truân chuyên không kém. Do đó, định mệnh đưa đẩy họ tình cờ gặp lại nhau như một sự bù đắp cho những mất mát mà họ đã gánh chịu.
Vết thương chắc sẽ lành. Họ sống với nhau, có thể tiếp tục ở cái quán nhỏ bên bờ biển rì rào sóng vỗ hay một nơi nào đó…
Tôi thấy tôi trong Khắc và cũng nhận ra nhiều người trong Bút Ngọc.
Xin sửa: NGỌC BÚT.
…………………………………………………….
“- Bút à !- Khắc đứng dậy, chúng ta đã được gặp nhau rồi, đã có nhau rồi. Đó cũng là một định số; một sự an bài mà. Em có vui lòng nhận anh không?
Ngọc Bút mỉm cười: “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ mất nhau nữa. Hãy sống hết lòng với tâm thành của mình, đừng bao giờ nghĩ tới một điều gì khác!
…………………
““““““““““““““““““““““““““““`
@ Anh chai Mang Viên Long : Wúy chu cha quơi…! Những câu đối thoại có giá “chị”…….cả đời người! nhưng, em chai chỉ hơi “thắc mắc”: những câu nói ấy thốt ra được từ :
_ Khắc đang…say bia?
_ Ngọc Bút….. “chuốc” bia?
_ Khắc&Ngọc Bút đang…say tình?
* Cầu cho mối tình của họ sẽ được êm ả như Biển đêm ấy!….
Còn em chai thì đồng cảm với anh chai_và, “tặng” cho đôi tình nhân ấy :
Câu chuyện giản dị,nhưng đậm chất nhân văn. Tôi thích cái kết có hậu vốn thường thấy trong truyện ngắn của anh Mang Viên Long
Chà ! Tình yêu cứ chờ cơ hội là …xuất hiện . Truyện lãng mạn quá !
hihi …Em cũng vô tình …bắt gặp tình yêu của một người với một người rồi đó anh MVL.hihihi…tim cũng nhảy ‘lô tô” như người trong cuộc .hihi…Anh có muốn em ” khai ‘ ra hông ?
Chúc anh khoẻ , vui nhiều .
Chà! Tình yêu của một người với một người thì dễ gặp!
Nhưng không dễ gặp chuyện vô tình vậy đâu!
Anh MVL không muốn thì anh muốn, được hông?
Khai nghe chút …chơi.. hè! Yến Du!!!
Em sẽ nói nhưng mà nói nhỏ nhỏ …bên tai anh hungpt thôi ! Nói lớn là bị …phạt , em …sợ lắm à !
Biển mênh mông như vậy mà chỉ dành cho hai người sao nhà văn Mang Viên Long ?