Ngô Thanh Hùng
Lúc còn nhỏ , tỉnh giấc bất chợt , nghe ông bà nội cứ lục đục uống trà nói chuyện , lúc đầu thấy cũng bình thường, nhưng ngày nào cũng vậy, đâm ra thắc mắc , ráng lắng nghe ông bà nội nói chuyện gì mà nhiều thế , nói ngày nầy qua ngày khác mà chưa hết chuyện.
Thì ra , ngày nào cũng nghe nói chuyện hồi xửa hồi xưa, chuyện làng chuyện xóm, chuyện họ hàng cô bác, chuyện đầu trên xóm dưới trong làng trong xã đâu từ thời xa lắc , kể cả chuyện từ thời mình chưa có mặt trên đời . Hỏi ba mình sao ông bà nội cứ đem chuyện hồi xửa hồi xưa mà nói ngày nầy qua ngày khác không hết… ba bảo chuyện của người già ấy mà , rồi lớn lên con sẽ hiểu.
Thỉnh thoảng có đám giổ hay cúng quảy , cũng thấy mấy ông bà trong họ, hoặc bạn ông nội lại nói chuyện từ trưa tới chiều, mà cũng mấy chuyện năm xửa năm xưa, rồi có ý trách móc con cháu đời nay sao ơ hờ quá, không lo ăn học, không chịu lấy vợ lấy chồng cho cha mẹ yên lòng khi nhắm mắt , chuyện mồ mả ông bà, chuyện mấy đứa lấy vợ , lấy chồng ở xa không biết làm ăn ra sao mà mấy năm nay không thấy về thăm cha mẹ , thăm bà con chòm xóm…Lo âu vì chiến tranh (lúc trước 75 mà ) , ai còn ai mất, không biết làng mình yên ổn hay phải tản cư, rồi nhà cửa mồ mả ra sao.
Rồi năm tháng qua đi … nghe hoài cũng nhập tâm ,thấy cũng bình thường, cũng không hiểu tại sao.
Sau này , khi gia đình vào Saigon, từ khi ông bà nội đã mất rồi , ba má mình cũng vậy , sáng sớm uống trà lại kể chuyện đời xưa giống như ông bà nội lúc trước .
Lâu lâu có người bạn của ba từ quê vào Saigon thăm chơi , các cụ linh hoạt hơn ngày thường,vẫn sáng sớm 4-5 g thức dậy uống trà nói chuyện năm xửa năm xưa, ăn sáng xong lại pha bình trà ngồi với nhau nói chuyện đến trưa ăn cơm, ngủ trưa dậy nói tiếp, chơi đâu vài tuần lại về Qui nhơn.
Thằng con thắc mắc hỏi mình : Ba ơi, ông nội với ông Hai nói chuyện gì mấy ngày không hết, ông Hai vào Saigon làm gì mà không thấy đi đâu, chỉ ngồi nhà nói chuyện với ông nội rồi về ?
Giật mình không biết trả lời thế nào , thôi thì nhắc lại câu nói ngày xưa của ba mình : Chuyện của người già ấy mà, lớn lên con sẽ hiểu.
Từ khi bác Hai bạn ba mình về quê, thấy ba đi vào đi ra , người bần thần, tìm hết chuyện nầy đến chuyện nọ để làm cho vui , mà sao cứ thấy ba cứ thở dài…
Rồi đến một ngày…
Bỗng dưng sáng nào mình cũng thức dậy sớm , cố dỗ giấc ngủ để mai còn có sức mà làm việc , mà sao cứ thức hoài ,vài ngày bỗng dưng quen ,lại đi ra ngoài pha bình trà ,ngồi láp dáp một mình ,lại nghĩ về chuyện ngày xưa ,những chuyện mà trước đây mình bao giờ không để ý đến…
Thì ra , lúc trẻ lo bôn ba đi tìm kiến thức học hành rồi ra trường lo làm kiếm tiền-lo chuyện vợ con , lo thăng quan tiến chức, cuộc sống cứ quay cuồng không lúc nào ngơi nghĩ . Đến lúc nhiều tuổi , khi sức đã gần tàn , lực đã gần kiệt , đã thấm mệt với các cuộc bon chen của cuộc đời , bỗng thấy nhu cầu gặp lại bạn bè từ thời còn ở truồng tắm mưa , nhớ lại thuở mới biết yêu thầm trộm nhớ , nhớ những đêm nằm mơ thấy bóng hình người mình thương rồi thao thức…rồi những kỹ niệm về bạn bè từ thuở còn cắp sách đến trường ,sao mà cứ quẩn quanh những chuyện tưởng rằng không bao giờ nhớ…
Rồi tình cờ gặp lại bạn cũ , bình thường cũng làm vài chai ,say say rồi về , bây giờ mới uống có một chai lại hỏi thăm mầy còn nhớ thằng này thằng kia…chuyện cứ thế mà tuôn trào , cuối buổi nhìn lại , chai bia khui từ đầu buổi uống vẫn chưa cạn…
Giật mình nhớ lại ,thì ra mình cũng bắt đầu lẩm cẩm như ông nội,như ba mình ngày xưa mất rồi…
Những lúc về nhà trong người có hơi men, vợ mình hay ca cẩm sao cứ nhậu nhẹt già rồi mà, không sợ bịnh hay sao. Có nhậu nhẹt gì đâu em , chỉ chút men gọi là cho vui , em phải mừng vì anh vẫn còn gặp được bạn bè, tụi thằng Nhơn, thằng Mỹ, thằng Tấn , thằng Nam…ấy mà. Được gặp bạn là vui chớ em, vì anh còn khoẻ và còn bạn bè , thương nhau mới tìm gặp. Cuộc đời mà , trẻ rồi già có gì đâu mà sợ, chỉ sợ khi về già không có bạn thâm giao nói chuyện thì cô đơn lắm.
Sáng dậy con cái đứa đi làm ,đứa đi học, vợ lo chuyện không tên trong nhà, hàng xóm nơi đô hội nhà ai cũng đóng cửa, chỉ đi vào đi ra. May mà mình vẫn còn sức khoẻ để làm việc , còn bạn bè mà gặp không có gì sung sướng bằng ?
Ừ nhỉ! tuổi trẻ gặp nhau nói chuyện tương lai, người già gặp nhau nói chuyện năm xưa , người già đâu còn tương lai mà nói thôi thì nhắc lại chuyện ngày xưa để thấy rằng mình còn trẻ…

Chào bạn mình,
Đọc bài bạn , đầu tiên thấy khoái cái hình minh họa “khứa lão” ngồi rung đùi với cái di động có tai nghe,sao mà ung dung tự tại thế !
Thứ nữa,một ông bạn bác sĩ nói thời buổi y khoa hiện đại chuyện sống đến 90 là chuyện nhỏ.
Lần ghé Quảng Ngãi nghe được chuyện này:ai bước qua tuổi 60 thì được tính là 1 tuổi để bắt đầu một cuộc sống mới đầy…tự do sáng tạo.He he,quá đã !
Còn chuyện “chơi xỏ” hoặc “đâm sau lưng chiến sĩ” thì bạn biết đó… “quả báo nhãn tiền” liền,hi hi.
Thế thì :” Hãy cứ vui như mọi ngày,đừng cuồng điên mơ trăm năm sau”.
Chọt nữa rầu! he..he dzìa đích xưt phát chưa hữ lảo Ca.?
Chọt ai, ai chọt dzẫy Nô ?
Tui mà biết được tui xô xuống hầm….xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Nghe VCM sắp dzìa đích xứt phát đó NO ơi! Chắc là có lắckiu ngày dzìa, nghe đâu đấy!
Tên tui tên có cúng cơm
Mà sao Hùng lảo kiu om xóm làng..
Dzăn Công cà rịch tình tang
Dzới đàn ngũ Mỹ Nhân trang nẫu ngoài
Ngày dzìa còn đang để coi…
Biết đâu mà ngóng mà đòi lắc kiu!…he.he
Có ngừ kiu om xóm làng… là mừng chứ anh dzai!
Nhậu dzìa sớm dzẫy em chai…! Muổng dùa với Vinh rùa có hiếp em không, nói đi anh xử cho!….he…he
Anh chắc sợ sư tỷ chủ nhật về, nên dưởng sức hay sao mà chiều qua trốn biệt vậy hè!
sẽ chờ đấy một ngày..THÔNG BÁO TOÀN XUNAU..AI SẼ GIÀ, ĐANG GIÀ
Thông báo : Ngành đường sắt đã ưu tiên cho những khứa lão, lão bà trên 60 tuổi, trình CMND sẽ được giảm giá 20 % (lâu rồi đi xe lửa mà không biết – giảm giá này) nhưng không được nằm tầng 3 toa gường nằm ( đã già lại muốn rẻ nữa) lý do: Già rồi lên cao sợ không an toàn lại còn chuyện linh linh ….sơ mưa bất chợt ảnh hưởng tầng dưới.
Loa, loa..ráng tới một ngày giảm 20%
tưởng tượng tuổi già của mình ….. da nhăn nheo, lưng khòm, chống gậy….. ngồi kể chuyện cổ tich cho cháu chắc nghe hic hic
Lan man chuyện người già hay lắm , H- cùlao quơiiii, ủa lộn tên,, là Ngô Thanh Hùng chứ hìhiì 😛
E.. Rêu! Rêu vẫn khoẻ vui? Chưa thấy ‘cao tuổi’ chứ heheh? Ráng viết thơ tình cho thật hay là không thấy ‘già’ hè. Hihih.
đã đến cái tuổi “nhặt cánh hoa rơi chợt thấy buồn” rầu winh Rong……..
😦
Tặng Rêu nè:
Sao Băng
Tin không em Đoan không em
Đêm đêm anh ngắm sao trời
Ngắm qua ngắm lại thấy trời rớt sao
Nhắm cầu thầm nguyện ước ao
Sớm ngày gặp mặt người thơ giáng trần
tự dưng….
làm wuê wá nha. ,
Vô bài ” một chuyến đi về xứ nẫu” có rêu ngầu cừ dzí chị Phụng kìa Rong , ước ao chi nghe tậu dzữ dzẫy !hì hì
Hu Hu .rêu đang khóc nè c. Nị.. sao c. Nị chỉ dẫy ..
đêm soi trắng mảnh hồn nhau
ngôi sao vừa rụng bên lầu tịch liêu
biết không.. tôi, cũng ước nhiều..
nơi lòng đóa hoa yêu, tương phùng
đêm nay gió trở sầu chung
ngôi sao vừa rớt một vùng mênh mông
mà ước sao được hỡi rong
…
lòng chai đá cũng bâng khuâng ngậm ngùi.
đêm soi trắng mảnh hồn nhau
ngôi sao vừa rụng bên lầu tịch liêu
biết không.. tôi, cũng ước nhiều..
nơi lòng nở đóa hoa yêu, tương phùng
đêm nay gió trở sầu chung
ngôi sao vừa rớt một vùng mênh mông
mà ước sao được hỡi rong
…
lòng chai đá cũng bâng khuâng ngậm ngùi.
tặng rong đóa ! hehehe chạy
đêm soi trắng mảnh hồn nhau
ngôi sao vừa rụng xuống cầu, tịch liêu
biết không.. tôi, cũng ước nhiều..
cho lòng nở đóa hoa yêu, tương phùng
đêm nay gió trở sầu chung
ngôi sao vừa rớt một vùng mênh mông
mà ước sao được hỡi rong
…
lòng chai đá cũng bâng khuâng ngậm ngùi.
ktd
Cái com pu tơ của Khúc Thuỵ Du bị mắc mưa, cảm lạnh hử….!:
Bị cảm lạnh biến chứng thành…cà lăm luôn,he he.Bác sĩ Sáu Nẫu ơi,help help…
Ai gặp biến chứng thành… cà lăm L..C… biết liền heheh… Chúc anh dui dẻ nhe, đừng có run lắm hihih..
Chiều mai NHLN mời cơm đó Rong !
Chà..chà! mời kiểu này hơi kẹt à nha lảo Ca..!
Hỏng biết ai cảm lạnh , chớ khúc thì vô tội à nghen .
Thâu được rầu Khúc ui.! Cảm lạnh uống thuốc cũng khỏi… chớ đừng lạnh cảm thì đời buồn lắm Thuỵ Du…!..he..he
oh…
tại vì khúc gõ chứ ko phải tại Comp. đâu No, khúc lẩm cẩm, sorry nha
laptop nope comp. sửa lại cho chính xác hehe
Đừng tưởng tượng thấy quải lắm rêu ơi!khi già mình đâu thấy vậy , vì nhìn qua lại mấy đám bạn mình cũng vậy mà.
Cám ơn nẫu nhân đăng thông báo nầy của nghành đường Sắt VN để anh em khỏi sợ già nữa.
Aha, vậy à! Dẫy là anh Hùng già thiệt rầu! Lan man anh đang đếm cái già. Chúc anh viết đều tay để thấy ‘Trẻ thêm chút nữa…’ Nhân đây
Rong xin tặng anh cùng bà con Xứ Nẫu đọc lại bài “Hiểu Đời” viết bởi Chu Dung Cơ. Rong đã không để ý thời làm Thủ tướng của ông ta ra
sao; nhưng thấy bài viết của ông có một ‘chút TA + chút TÀU + chút TÂY’. Anh và Xứ Nẫu thử coi có chút già của mình trong đó không để chuẩn bị.
__________________________________________________________
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống
thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày mất một ngày.
Qua một ngày vui một ngày.
Vui một ngày lãi một ngày.
Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời
sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó
là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui
lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì
đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ
hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng
thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.
Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử).
Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.
Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy
thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm
ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng
bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).
Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui. Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận
tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối
cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.
Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình,
quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không
thích của người khác, nên sống thật với mình.
Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn
làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.
Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.
Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được.
Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.
Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống…).
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố
có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy
hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh … Tất cả đều là muộn.
Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi
hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra
một tuần hoàn lành mạnh.
“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết
tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ
sống lâu.
Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân
trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp
thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.
Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là
khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp,
vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim
lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao
chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình
cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.
Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà
được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt. Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi.
Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn.
__________________________________________________________
Note: Bài này cho sự chia sẻ only, không liên quan đến những gì của Trung Quốc… mà Rong không thích.
Cám ơn anh Rong đã chia sẽ bài ‘ Hiểu đời” của bác Chu với anh em xứ nẫu.
Mong đọc thơ của anh, chúc anh vui chơi theo ngày tháng.
Thưa Đại nhân
Đây là bản dịch của Đại nhân hay là Đại nhân mượn của ngài Chu để dạy lại mình?
Đọc rồi ngẫm nghĩ,mai mốt già ,mình cũng nhiều chuyện ,cũng lan man như vậy quá !
Chào Áo Tím, khi gặp nhau hết nói về tương lại, thì nói về ngày xưa vậy. Mà chuyện ngày xưa thì ai cũng nhớ,nghe Áo Tím là thấy ngày xửa ngày xưa rồi!
GÌA ,ĐÚNG LÀ KHỔ.! KHỔ CON ,KHỔ CHÁU VÀ MÌNH CŨNG QUÁ KHỔ!
Sao lo xa quá bác Nguyễn Kim, nếu không có bạn bè-người thân tám chuyện chắc là buồn lắm. Cứ vậy đi, tới đâu biết tới đó.
Ngô Thanh Hùng ơi! Răng viết chuyện người già chát chi rứa? Nghe Gió Heo
May Đã Về…là buồn chết được! Lần sáu viết cái gì teen một chút để cho
anh đọc mà ” hưởng xái” chứ em!
Anh Lữ ơi! nói như YAMAHAVU, mùa nào dzui mùa đó.
Cám ơn anh, em cố gắng nói về teen tặng nhà thơ tình của chúng ta.
Xin cảm ơn TG. Bài này tui đọc rất sớm, nhưng chưa dám” nói”.
Vì:
cái thói hay trêu người.
Nhưng xin ai chớ …cười.
Vì Con người đủ-trọn
không phải có con,
lại thiếu người !
Không phải chỉ thấy con
mà không ngộ đến từ ” người” ? !
Úy chu choa mẹt quơi, Lan man cái sự già của Huynh Ngô Thanh Hùng đọc hơi bị…. đã và gẫm lại thì cũng trúng làm TB nghĩ lan man thêm 1 chút xíu xiu: Nếu sau này mình già mà không có con cháu chăm sóc thì sao đây ta? Nên chăng rủ những ông bà già cùng cảnh ngộ ra một cái cù lao nào đó và sớm thì cùng nhau ôm cù lao, tối lại cào lu chớ còn dzô Viện dường lão là TB hỏng phái chút nào vì thiếu cảnh hữu tình, mất tự do, he he….
Huynh Cù Lao thấy làm sao? Nghĩ đến chuyện này trong dạ có nao nao? ha ha…
Thiên Bồng nguyên soái ơi! tới chuyện già không có con cháu mình cũng không biết nữa, trời kêu ai nấy dạ biết sao được. Đồng ý với Thiên Bồng già không vô viện dưỡng lảo, ở đó chắc buồn, làm sao nhớ Hằng Nga được!
Sáu Nẫu ơi ! tấm hình minh họa ông già ngồi nghe nhạc trông thật lãng mạn….đáng yêu & đẹp vô cùng…..
…mắt ông nhìn trông còn xuân …lắm phải hông chị KL ?
Anh Sáu Nẫu cũng “ướt át” gơ , mới sưu tầm tấm này dán lên chứ gì /
Bài viết hay lắm Ngô thành Hùng à ! nhưng đọc xong thấy mình cũng đang già nên cũng buồn một chút !
Chị Kim Loan ơi ! Sao lại già ,nhìn chị cười tươi bên cạnh trông trẻ ra thì có đó chứ !
Nên vui nhé chị ,đừng buồn tậu Xứ Nẫu lắm đó …
Chào chị KimLoan, chị nên để con cháu mình lớn lên cho mình phẻ lo bớt chứ.Cám ơn chị.
Hay , nhưng đôi khi thấy cũng ngậm ngùi về cái tuổi già đang đến Hùng ơi
Đừng có mà “ngậm ngùi” Nguyễn Á ơi! Hãy…rán để trở thành…”đại gia”(trong mẫu chuyện_thật 100%)là sẽ…dzui thâu?Có gì mờ ngậm ngùi?(đọc “Ngậm Ngùi” của Huy Cận, sẽ “sướng ngay í mà?):
http://vnexpress.net/gl/doi-song/cau-chuyen-cuoc-song/2012/03/lao-dai-gia-cuoi-thieu-nu-hai-muoi-toi-so-phu-nu/
Cám ơn bác Vua Rình,
Ca dao xứ nẫu có câu :
Chẳng thà tui lấy ông già
Vài bữa ổng chết cữ nhà dzìa tui.
Có một đại gia 60 tuổi ,ngõ lời câu hôn cô gái mười tám tuổi.
Khi nhà gái hỏi :Anh năm nay bao nhiêu tuổi.
Đại gia trả lời : Cháu năm nay 90 tuổi.
Nhà gái : OK !
XIn lỗi : cữa nhà dzìa tui.
VR nói hay đấy Nguyễn Á, đọc ” Ngậm ngùi” của HC là đã rồi.
Ứ ngậm ngùi chứ! nhưng biết làm sao được, hảy chấp nhận nó và sống chung với nó vậy, chào bạn.
Anh Ngô Thanh Tùng êi! hông biết Anh bao nhiêu tuổi rầu ,mà sao nói chiện dúng mấy ông già ở xóm em quá dẫy .Cảm ơn Anh nhiều nghen .
Cám ơn Khắc Tuấn đã ghé đọc bài vui với anh em xứ nẫu. Mấy ông già ngoài Trung xóm nào nói chiện cũng giống nhau hết.
Ngừ già vui hơn ngừ cao tuổi đó Cà Dĩa quơi, ngừ ta thường nói ” cha già dịch” chứ đâu nói ” cha cao tuổi dịch ” đâu, chúc các bạn già chứ đừng ngừ cao tuổi.
hay !!!
Chào anh Ngô Thanh Hùng,
Bi giờ đâu còn ngừ già, chí có ngừ cao tuổi thâu.
Nói chiện ngừ già là xưa rầu Diễm.
Mà ngừ già khác ngừ cao tuổi ở cái chỗ nào ?
Anh Thanh HÙng ui, anh có trải nghiệm nào dzìa ngừ cao tuổi dziết ra chia xẻ với bà con nẫu dzới.
Chúc anh mạnh giỏi.
“……….Ôi, tiếng buồn rơi đều; nhìn lại mình đời đã xanh rêu”(TCS).
Mình đã già rồi sao_Ngô Thành Hùng?(Giật mình nhớ lại ,thì ra mình cũng bắt đầu lẩm cẩm như ông nội,như ba mình ngày xưa mất rồi…_mình cũng bắt đầu “lẩm cẩm”_hay “lủm củm”?).
Tui thì “phái” cái triết lý cỏn con : “Ừ nhỉ! tuổi trẻ gặp nhau nói chuyện tương lai, người già gặp nhau nói chuyện năm xưa , người già đâu còn tương lai mà nói thôi thì nhắc lại chuyện ngày xưa để thấy rằng mình còn trẻ…(đơn giản mà…hấp dẫn):
“….Còn thấy gì sáng mai đây, thôi ta còn bạn bè?Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê……..”(TCS) :
Cám ơn VR cho nghe Tình Xa.
Nghe : Còn thấy gì sáng mai đây, thôi ta còn bạn bè? mà xót xa nhỉ!
Bài viết thật hay ! Đọng đầy ý nghĩa cuộc sống…
Tuổi trẻ lao vào tương lai …để tìm sống !
Người già ôn kỷ niệm đẹp …để sống lại một thời thanh xuân …đã mất mới thấy mình đang tồn tại …(Hồi tưởng)
Nó như một dòng chảy ,từ thế hệ trước đến thế hệ sau bắc nhịp cầu cho dòng đời…vô tận ! Cái “ẩn chứa” bên trong những câu chuyện như cổ tích ấy là “tấm lòng”…để nhớ nhau , lo cho nhau …lắm lúc trách hờn nhau…cũng vì yêu thương mà sống…
Hình như tuổi “chúng ta” cũng đang hồi lập lại _Em thấy các anh chị cũng thường túm tụm ra “tám “ở café , “ngồi đồng “suốt ngày mà có sao đâu nào ?Vậy mà về đến nhà là than vắn thở dài với các con là …đau lưng…nhức gối…(Cừ !)
Cảm ơn anh Ngô Thanh Hùng !
nguyen ngoc tho ơi!tuổi chúng ta bắt đầu mấy năm rồi bạn ạ. Tám với nhau chuyện ngày xưa là nhớ ta, nhớ bạn bè ta, là những kỷ niệm đẹp, tình cảm gởi đến nhau, sau bao năm quay cuồng với cuộc đời nầy.
Ngồi với bạn suốt buổi, suốt ngày không đau lưng nhưng về nhà là mỏi người ngay. Bạn là niềm vui của tuổi già mà.Có những việc không nói với vợ được mà chỉ nói với bạn thôi, nên già không có bạn từ hồi trẻ chắc là buồn. Cám ơn tho.
Bài viết ngắn mà hay!rất cô đọng mà đầy đủ những gì cần viết.bây giờ mình cũng bắt đầu vậy rồi.
Chưa bắt đầu ông bạn! hình như No thấy ông bạn đang trỡ lại thời xuân nơi vùng trời bình yên đấy quê mình đấy..!
Em cũng thấy như dzậy anh NOBITA ơi !Nói ám chỉ xa gần thâu ,chớ nhìn ảnh còn phơi phới , phong…lưu quá mà …
Không phải đâu Nobita!Mình lại thấy LĐT mới trở lại thời xuân nơi vùng trời bình yên quê mình đó!
Ha;-)Ha;-)Ha;-)
Cười ha..ha..ha ( miệng rông khó coi.) cươi hi ..hi..hi ..thui nhí !
Cừ ha..ha cho sãng phái, lắc nó mới kiu chớ TT, Cừ hi..hi như Chulan_Qua Phượng lắc chỉ tậu đổ nước ra quài không hè!..hè..hè
Tui chỉ biết mùa hè, mùa thu, mùa đông , mùa xuân… thui.
Còn mỗi mùa “thời tiết” có khác… tác động đến con người đến “mức” nào thì tui chưa biết.
Tui biết cho tui:
1- Xuân nữa đời tui trải mấy xuân ?
biết bao hoan lạc bấy phong trần ?
…………………………………………..
……………………………………………….
…………………………………………………
…………………………………………………..
……………………………………………………
………………………………………………..
2- Hạ đến xung thiên ngút nắng trời
Xuân viên đâu nữa ngắm hoa chơi ?
………………………………………………….
…………………………………………………….
…………………………………………………….
…………………………………………………
…………………………………………………….
……………………………………………………….
3- Thu ướm về đây ướm lá vàng
Nhạc ve luyến hạ vẫn còn vang
……………………………………………
………………………………………………………
…………………………………………………
……………………………………………………….
…………………………………………………………
…………………………………………………………..
4- Vi vút ngoài trời trận gió đông
Nhớ ai thao thức suốt đêm ròng
………………………………..
…………………………………………………….
…………………………………………………..
…………………………………………………
………………………………………………………
………………………………………………….
Mến chào các bạn- Huynh- Tỷ- Muội!
Say men rùi, phải lui về giường ngủ !( nói thiệt- láo)
Chúng ta đã bắt đầu mấy năm rồi Tha Nhân ơi!
Ai bảo già không có xuân đâu?
Bác No xuân quá trời mà.
Chúc các bạn luôn có xuân trong tuổi già.
Tac gia oi,tac gia bao nhieu tuoi ma co nhieu kinh nghiem ve tuoi gia vay ?
Nguyen Mai ơi! kinh nghiệm gì đâu, tại mình già nên có. Bạn muốn có kinh nghiệm cứ sáng cuối tuần alo Sáu nẫu đang tụ họp ở đâu ra đó nghe nói chuyện ngày xưa riết là có kinh nghiệm liền. Mình hả? hết số tử vi rồi, hè! hè! cám ơn bạn đã ghé đọc bài.
Anh Sáu nẫu này post cái hình quá đẹp lão + hiện đại..”Ông” già râu tóc đều bạc trắng nghe điện thoại mà ung dung tự tại, không chống gậy mà ngồi , cảnh sau mờ nhân ảnh, đôi mắt nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe..
Khen cho người chụp, người load ảnh..đã nối được “Ông” già với quá khứ và hiện tại -khác với hình người già là phải thế này, thế kia…lại đọc bài Lan man về tuổi già của NTH lại được cân bằng..Sau ngũ thập tuổi cứ coi là thêm , là khuyến mãi cho tuổi già a.Sáu nẫu à..
Hình của Sáu Nẫu 30 năm sau đó Nẫu Nhân ui !
đẹp dzẫy là mừng..sẽ là Khô mộc thiền sư
Chúc mừng trước 30 năm ngày Sáu nẫu như dậy đó Galant ạ!
Ừ nhỉ! tuổi trẻ gặp nhau nói chuyện tương lai, người già gặp nhau nói chuyện năm xưa , người già đâu còn tương lai mà nói thôi thì nhắc lại chuyện ngày xưa để thấy rằng mình còn trẻ…
Câu này thật chí lí đó NTH ơi! Mà sao dòm cái hình minh quạ, tui thấy dúng Trần Bá Nghĩa quá dzậy ta? He he!!!
Người già nhắc lại chuyện xưa để thiên hạ biết rằng ta cũng có một thời trẻ mà, đó là niềm tự hào của người già đó Minh Nguyễn ạ! Trần bá Nghĩa làm gì già đẹp dử dậy! Chúc bạn vui, khoẻ trên đường đến tuổi già.
Già rồi.. sướng lắm a.Hùng quơi !!
Khi già rồi, có ai hỏi tuổi, thì cũng không cần dấu diếm, không cần sụt đi năm bảy tuổi làm chi. Sướng lắm. Vì có sụt tuổi, cũng không dấu được những nếp nhăn, mà chẳng có ích lợi gì. Nếu tự cộng thêm cho mình chừng chục tuổi, thì không chừng được thiên hạ nức nở khen là còn trẻ, trẻ quá, và họ mơ ước được như mình. Các ông có vợ đẹp, khi lớn tuổi cũng đỡ lo bọn dê xồm dòm ngó, lăm le dụ dỗ vợ mình.
Trong tuổi già, người ta biết ơn sự nhiệm mầu của tạo hóa. Có bộ máy nào, không phải là gang thép, bạch kim, mà chạy một mạch sáu bảy chục năm không ngưng nghỉ, mà vẫn còn hoạt động như quả tim, buồng phổi, trái thận, cái bao tử, não bộ. Có hệ thống ống dẫn nào hoạt động sáu bảy chục năm mà chưa thay thế như các mạch máu của hệ thống tuần hoàn. Thì dù có rò rỉ van tim, chất mỡ đọng nghẹt trong vài ba mạch máu, thì cũng là sự thường tình, và mừng là còn sống, còn sinh hoạt được. Dù có phải liền liền đi vào cầu tiểu mỗi ngày nhiều lần, thì họ vẫn sung sướng là cái vòi xài mấy chục năm mà vẫn chỉ mới rò rỉ sơ sơ. Mấy cái vòi nước trong nhà, bằng kim khí cứng, không rỉ sét, thế mà năm bảy năm đã phải thay rồi…
Ai không phải chết mà sợ. Sống qua khỏi tuổi năm mươi, là đã lời lắm. Tuổi trung bình của con người trên thế giới này chưa được con số năm mươi. Thì mình nên tự xem như được sống thêm đời thứ hai. Đời trước đã hoàn tất, có cả khổ đau lẫn hạnh phúc. Đời sau nầy, thì chắc chắn là sung sướng hơn hạnh phúc hơn đời trước. Vì đã từng trải, đã gom được kinh nghiệm của đời trước, để thấy đâu là hạnh phúc chân thật, đâu là phù du huyễn hão. Chết là về. Nhưng chỉ sợ không về được đến nơi đến chốn, mà như chiếc xe hư máy dọc đường.
Sách Phật cũng có viết đời là đau khổ, và tu để tránh khổ. Đó, đời nầy đáng sống lắm, nhưng cũng nhiều khổ đau lắm. Bởi vậy nên tôi nói, được sống là mừng, mà được chết, cũng mừng.
Sướng lắm tuổi già..
Ý kiến của nẫu nhân quá hay! Đúng là tuổi già sướng nhất trong các loại tuổi.
Đúng đó MN ơi ! Lảo Nẫu Nhân sáng súc miệng 5 lon kent chiều lai rai nữa thùng mà không sướng sao được. Biết trước ngày chết ổng mừng, tăng đô gấp hai ngay..chớ không thôi uỗng! dzì ở dưới đó hỗng có bia..!..he..he
Nẫu Nhân đô cao quá he! Chắc tui phải xách dép theo hầu ổng đặng kiếm dzài lon thâu. He he!
Chào mấy ống bạn già! theo cách nẫu nhân thì đúng vậy, tuổi già là sướng nhất, nhưng ráng đừng để xe hư dọc đường, cố lên. Chúc mấy ông bạn già cứ vui chơi mỗi ngày.
mừng là còn sống, còn … sinh hoạt được. Chết là về. Nhưng chỉ sợ hư máy dọc đường. Xe chạy tốt thì về đến nơi, cũng mừng bác naunhan ui.
Ngô thanh Hùng đưa ra 3 ý của triết lý già :
1. Cuộc đời mà , trẻ rồi già có gì đâu mà sợ, chỉ sợ khi về già không có bạn thâm giao nói chuyện thì cô đơn lắm
khi mình còn nhỏ ,lắng nghe ông bà nói chuyện…đấy bạn thâm giao là hai vợ chồng già
2. May mà mình vẫn còn sức khoẻ để làm việc , còn bạn bè mà gặp không có gì sung sướng bằng ?
Khi mình đã có con cái , nhìn thấy ba mình ngaòi bạn thâm giao vẫn còn gặp và hàn huyên với bạn cũ;và tới khi mình chớm già mới ngộ ra triết lý :
3. Tuổi trẻ gặp nhau nói chuyện tương lai, người già gặp nhau nói chuyện năm xưa , người già đâu còn tương lai mà nói thôi thì nhắc lại chuyện ngày xưa để thấy rằng mình còn trẻ…
Đọc đến hết bài tôi mới chợt nhận ra rằng cái vòng luẩn quẫn trẻ và già,,,chỉ khác chăng là cái triết lý thứ 3 và cố gắng để mà sống
Muổng dừa quơi! có triết lý gì đâu, mình chỉ quan sát rồi chia sẻ với amh em thôi, đúng là lẩn quẩn trẻ-già-trẻ, hẹn gặp lại để thấy mình còn trẻ, hì ! hì!
TUI CHANG THICH GIA CHUT NAO !
Thích hay không thích già vẫn cứ đến. Bạn cứ hỏi khắp thiên hạ có ai thích già đâu chỉ dùm tôi.
GIAMAHAVU – GIÀ MÀ HAM VUI !!!!!!!!!!!!!!!
Sáng nay đọc Ngô Thanh Hùng rồi đọc “còm” của Namkts57 thấy…đói bụng. Thấy đói tức có nhu cầu nạp năng lượng, tức gần 70 năm vẫn…chạy tốt, còn “ham vui” được. Chẳng hạn, đêm qua lackiu với bạn cũ đến 11 giờ mới mò về. Không bị vợ rầy, giản đơn vì…bã vắng nhà. Ơn Chúa !!!!! Chiều nay có một “độ” nữa, tranh thủ vì ngày chủ nhật bã về rồi, thế nào “nàng” cũng sờ gáy:” mấy tháng chắc ông nhậu nhiều lắm phải không, xem trên xunau.org thấy hình ông lúc nào cũng tay cầm ly rượu…Giỏi dữ a….”. Thưa vợ, lackiu mà không có ly rượu làm sao lắc, bà quại?
Tui đã sống qua thời trẻ thơ, niên thiếu, thanh niên, trung niên và thời…giamahavu, tui thấy giai đoạn nầy là dzui nhất ( xem lý giải của NTH), thế mà người ta cứ dọa “cái già sồng sộc” để xúi “chơi Xuân kẻo hết Xuân đi”. Ai cấm chơi trong các mùa khác đâu, mùa nào dzui nấy, mùa Đông giá buốt mà thấy một nụ hoa nở quý hơn cả cánh đồng hoa mùa Xuân – hiếm mới quý.
Nhưng thú thật, thỉnh thoảng cũng sợ. Sợ nhất là bịnh nằm một chỗ không…chơi được, và sợ chết vì chết thì hết giahamavu-iu.
Dzậy anh Thuận Nghĩa cũng là hội dziên HOISOVO na !
Ông nào cũng là hậu dziên tự nhiên của Hậu HOSOVO cả Nị à. Cha TN là phó hậu trưởng đấy, còn hỏi !!!!!!!!!
Dzậy Hậu trưởng là cumi rùi !!!
Hậu trưởng là muổng gùa kiu gột gôt. Ông muổng gùa đủ “trình độ” làm hậu trưởng vì được cô quản giáo huấn luyện tuyệt chiêu mấy chục năm rồi. Bà quản giáo không cần háy, nguýt, la, rầy, nhắc, giậy dây, chỉ đạo, kiểm điểm…gì ráo trọi mà chả vẫn hoạt động đúng cu lát theo đường lối cùa bã.
trời quơi!!!
cho tui sống thêm ít ngày để sáng sáng uống trà dzí bả ,sáng tỏ thì uống cà phê với anh em…ông mà cho tui lên chức có khác chi biểu tui uống cà khịa suốt ngày dzí bả ,còn đâu mà nói chuyện già hay trẻ?
cumi nói trúng phóc đó NỊ ơi! ông nào cũng sợ vợ cả, không sợ vợ đưa tiền cho vợ cất thì chắc ra đường ở ráo.Khi già bịnh không có cháo mà ăn.
Cám ơn huynh GIAMAHAVU nói hộ dùm em :
“Ai cấm chơi trong các mùa khác đâu, mùa nào dzui nấy, mùa Đông giá buốt mà thấy một nụ hoa nở quý hơn cả cánh đồng hoa mùa Xuân – hiếm mới quý”. Sợ chứ anh,sợ bịnh nằm một chổ, nên bây giờ phải sống đàng hoàng với vợ, phải sợ vợ để lở về già có gì vợ còn thương mà lo chớ.
Chí lớn gặp mhau há. Tuổi nầy không thể bắt đầu lại với chiếc quần xà lõn nếu bị tống ra đường. Tậu.
Đời người như gió qua…tuổi già không ai mong rồi cũng đến. Làm thế nào với tuổi già ????? những câu hỏi không thể không trả lời phải không bạn ?
Thì sáng dậy sớm pha trà nói chuyện …ngày xưa ….
hi hi …
Đọc bài viết của anh Ngô Thanh Hùng …sợ già quá !!!
Dũng cảm lên Yến Du ơi! có gì đâu mà sợ. Ta phải né đường cho lớp trẻ chứ. Ta đã từng sung sướng khi biết yêu, có nghĩa là ta hết trẻ em rồi, thì ta phải già chứ, đừng tham lam quá bạn ạ ( dù bản chất của con người là tham lam, tham lam đủ thứ), cám ơn bạn… sợ già quá!!!
Cám ơn Vân Hạc đã đọc và cũng tự hỏi làm thế nào với tuổi già.
Hì Hì! Cũng đã đến tuổi Gió Heo May rồi chứ còn gì nữa phải không Ngô Thanh Hùng! Bài viết của bạn mình đọc như thấu ruột gan vậy!
“…Cuộc đời mà , trẻ rồi già có gì đâu mà sợ, chỉ sợ khi về già không có bạn thâm giao nói chuyện thì cô đơn lắm. ”
Thật vậy! Mình thấy thêm một điều nữa là chỉ sợ khi về già lại bị bạn bè ” chơi xỏ ” thì thật là đau phải không NTH?
Mong được đọc tiếp những bài viết của bạn!
Có gì mà sợ đâu hả Đông Oanh,” giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường”, về già bạn có chơi xỏ cũng vậy thôi, mình vẫn tin rằng cuộc đời vẫn còn nhiều bạn không chơi xỏ để có người sáng cafe tám với nhau là quí rồi, đừng đòi hỏi nhiều quá.
Thú thật, già,tôi chỉ thích vào ở viện dưỡng lão.không làm phiền ai cả,một mình ung dung tự tại.
Cám ơn Thanh Huy cho ý kiến của bạn, vào viện dưỡng chắc buồn lắm, không có ai kêu mình cafe để “tám” nhớ về ” ta cũng có một thời trẻ trai ”
Theo tôi, cái hạnh phúc của người già là có cả một quá khứ để nhớ.
Già rồi, có gặp nhau thì cũng chỉ nói chuyện xưa. Nhìn nhau còn thấy khỏe mạnh là tốt rồi. Sống vẫn vui vẻ, chẳng ai phải thấy ngượng vì đã lỡ làm điều gì không đúng với bạn bè. Anh em có được gì hơn mình thì cũng mừng cho nhau.
Già rồi, tự biết là hết duyên rồi. Mọi thứ buộc phải đi chậm lại. Đến lúc phải tạ từ tất cả. Điều bí mật sẽ không còn nữa. Mọi cái sẽ trở lại thành không. Hoặc sẽ chỉ còn một việc để làm, hoặc chẳng có gì cả.
Tuổi già sẽ đến với ta vào lúc mà ta không còn muốn gì nữa. Ta không còn những câu hỏi khác nhau về cuộc đời, vì không còn bị buộc vào một lời hẹn nào cả. Không còn bị quẩn trong cái mớ câu hỏi có hoặc không, vì dù hỏi cũng sẽ không đáp được. Hỏi cùng một câu nhưng nay ta sẽ trả lời khác, khác với ngày trước. Tốt nhất không nên tự hỏi, cứ sống vui với đời. Cười cái đáng cười, và hứng chịu mọi chuyện với lòng hoan hỉ.
Tuổi trẻ được chọn một trong nhiều, về già thì trong nhiều ta lại chọn lấy một.
Ta sống để quên, chứ không phải để nhớ. Buồn cũng phải chôn nó vào chỗ quên, cái buồn vì không có, vì chưa được.Người ta cần cái thiếu, chứ không cần cái đủ, cái đã có. Nhưng thiếu lại là một cái cần khác, ở giữa cái sự có rồi vẫn muốn có thêm.
Tốt nhất là ở yên một chỗ hưởng vui, hoặc có gì không cần nữa thì bán bớt đi, để mà du lịch. Người ta đều có ước muốn làm được như vậy. Điều này đúng với nhiều người. Không phải là quá khó, nhưng cũng không dễ để được như vậy.
Đã qua đủ những đắng cay, tưởng là lúc này chỉ giữ nhà trông cháu cho con đi làm, thế mà vẫn chưa ai chịu nghỉ ngơi, âu cũng là một kiếp người phải sống cho trọn, bác Hùng nhỉ.Phải luôn nhớ: cần nhất là phải có cái mà mang về cho vợ, làm gì thì cũng phải đưa hết cho vợ giữ, nhưng nộp một lần một cục to thì vẫn không được khen bằng nộp ít mà đưa làm nhiều lần.
Tụi mình chỉ là người làm công cho … vợ, nhưng tối đến được ngủ với … bà chủ. Mấy bà có nói gì cũng không cãi, cứ gật nhưng có làm theo hay không thì là việc của mình. Mà thật, tiền không để vợ giữ thì cứ ra gầm cầu mà ở. bác H-Cù lao hỉ.
Chính xác!già rồi, tự biết là hết duyên, còn để cho lớp trẻ nữa chứ.
Quan trọng là khi già gặp nhau còn thấy khoẻ là “Sống vẫn vui vẻ, chẳng ai phải thấy ngượng vì đã lỡ làm điều gì không đúng với bạn bè. Anh em có được gì hơn mình thì cũng mừng cho nhau “. Cám ơn bác đã diễn dịch dùm thêm về tuổi già.
Ngô Thanh Hùng ơi chưa già sao lại lan man chuyện người già ?
Bác Sáu ơi!lan man thì cứ lan man, dân Bình Định hay lo xa ấy mà. Cám ơn bác cho rằng ta chưa già, cám ơn nhiều nha!