Truyện ngắn của: Võ Hạnh
Linh trằn trọc cố nhẩm hàng trăm lần các con số nhưng không tài nào chợp mắt được. Lòng trống rỗng. Thái độ lạnh lùng, xóc mách Hạo lúc chiều chỉ là vẻ bề ngoài để vuốt ve thỏa mãn lòng tự ái còn trong thâm tâm Linh biết mình chẳng ổn tí nào.
***
Đã mười lăm năm rồi, Linh giờ đã có một gia đình êm ấm, một người chồng tốt, giỏi giang, hai đứa con xinh xắn, thông minh. Vậy mà gặp lại Hạo, cái cảm giác đau đớn tái tê đến tột cùng vì bị phụ tình vẫn roi rói như ngày Hạo lạnh lùng nói lời chia tay:
– Linh à! Anh không muốn lừa dối em thêm. Mình chia tay thôi!.
– Tự dưng đùa kiểu gì mà ác thế ? Linh nũng nịu đấm vào lưng Hạo.
– Anh nói nghiêm túc đấy.
Nhìn vẻ mặt của Hạo, Linh mơ hồ hiểu Hạo không đùa
– Lẽ nào anh không còn yêu em ?
…
-Anh đã có người con gái khác rồi sao ?
-Đó là sự chọn lựa của bố mẹ. Anh không thể làm khác được. Hãy hiểu cho anh… Hạo lảng tránh không dám nhìn thẳng vào mắt Linh.
-Chọn lựa của bố mẹ. Anh nói hay thật đấy? Thế còn lời thề “sông cạn đá mòn”, “chỉ có cái chết mới có thể chia lìa” anh để ở đâu rồi?
Hạo cười nhếch mép:
-Cũng chỉ là lời nói thôi. Sao em cứ cho là quan trọng thế. Giờ anh tuyên bố rút lại. Anh được tự do chưa?
Hạo lạnh lùng bỏ đi để lại Linh giữa khoảng trời đất quay cuồng, điên đảo.
Chẳng bao lâu sau, Hạo trở thành con rễ của một đại gia trong giới bất động sản. Ngày cưới của anh, Linh đến chúc mừng, tự nhiên, bình thản như hai người chưa từng có thời gian yêu nhau say đắm. Bạn bè nhìn Linh vừa thương hại vừa khó hiểu. Ai cũng tò mò muốn biết trong món quà mừng cưới của cô có gì. Tháng sau Linh cũng lên xe hoa với Quyền, một doanh nhân trong giới làm ăn với bố cô.
***
Nhận lời cầu hôn của Quyền, Linh chỉ chăm chắm duy nhất một điều muốn “phục thù”, “ để xem ai hơn ai”. Nhưng trong bộ váy áo cô dâu xinh đẹp, rạng rỡ, trái tim Linh vẫn thấy nhứt nhối khi Hạo không đến dự. Quà cưới chỉ vẻn vẹn một tin nhắn “Chúc em thật hạnh phúc !”. “Đồ đạo đức giả. Đồ tồi”.Linh xóa ngay tin nhắn và chẳng còn muốn bận tâm.
Đêm tân hôn, Linh muốn dành trọn vẹn sự ngọt ngào, nồng nàn để trả ơn cho chồng và trả thù kẻ phụ tình. Nhưng Quyền cũng là người tinh tế, anh nhận ra ngay sự gắng gượng trong cử chỉ thiếu tự nhiên của Linh. Không vồ vập, Quyền dịu dàng hôn lên mắt vợ: “Cảm ơn em đã làm vợ anh. Anh biết mình là người đến sau nhưng anh tin là có thể làm lành vết thương đau ở em và mang đến cho em hạnh phúc. Từ nay hãy dựa vào anh và cho anh chia sẻ mọi buồn vui, có được không em ?” Linh chỉ còn biết khóc. Nước mắt cô giàn giụa trên ngực Quyền. Rửa hết mọi thương đau. Linh trở thành người phụ nữ mẫu mực của gia đình. Khi Quyền chuyển công tác vào Nam, Linh cũng theo chồng, thỉnh thoảng cô có về thăm quê, vài lần tụ tập nhóm bạn bè hồi còn đi học phổ thông nhưng chỗ nào biết có Hạo là Linh khéo léo từ chối. Với Linh, Hạo giờ đã là người của quá khứ, cô không muốn biết và cũng không mấy hứng thú tìm hiểu.
***
Cuộc họp nhóm vừa rồi bạn bè không cho cô biết có Hạo. Giữa cuộc tiệc anh bất ngờ xuất hiện. Mười lăm năm không gặp, cứ ngỡ quá khứ đã đào sâu chôn chặt, thế mà khi Hạo xuất hiện Linh lại thấy mình lúng túng, cảm giác như có lửa nóng bừng hai má. Hạo ngồi xuống bên Linh “ Em khỏe chứ ? Về khi nào vậy ? Bao giờ em trở vô ?”.“Cảm ơn, em rất khỏe. Định mai trở vô nhưng giờ gặp anh đây chắc ở lại thêm vài hôm để xin con rễ đại gia bữa cơm. Ở đây có còn ai muốn xin cơm của anh Hạo không đưa tay nào?”.
Mọi người đang vui vẻ bỗng dưng im bặt. Cô bạn thân ngồi bên cạnh huých vào hông Linh: “Bà vừa thôi, đừng chua ngoa thế rồi hối không kịp!”. Hạo đứng lên phá tan sự im lặng bất thường.
-Chuyện nhỏ, bạn bè lâu ngày gặp nhau ai muốn gì Hạo tôi chìu tất. Mời …mời.
Linh huyên thuyên nói cười với mọi người, thỉnh thoảng cố châm chọc Hạo vài câu khiến anh cứng đơ chỉ còn cách cười trừ.
***
Còn lại một mình trong cơn trằn trọc khó ngủ, Linh mới chợt nhận ra có điều gì đó khác thường từ lúc Hạo xuất hiện, không khí chùng xuống, không ai muốn hướng ứng khi cô châm chọc Hạo, ngay cả cô bạn thân của Linh cũng khó hiểu.
Ở phòng ngoài, hình như mẹ cô vẫn chưa ngủ, có tiếng bà trở mình thở dài. Linh bước sang:
– Sao mẹ vẫn chưa ngủ?
– Ờ, tự dưng mẹ thấy khó ngủ. Chắc tại tuổi già. Mà… Linh à, mẹ muốn nói với con chuyện này…
-Có chuyện gì vậy mẹ? Linh thấy khó hiểu khi mẹ cô lấp lửng
– Chuyện của thằng Hạo, nó đáng thương lắm con ơi.
-Mẹ. Sao tự dưng lại nói đến anh ta ?
-Chuyện tụi con ngày trước thằng Hạo không hề có lỗi, người có lỗi là ba mẹ. Chính ba mẹ đã đề nghị nó chia tay với con .Cuộc hôn nhân của nó là cứu cánh cho cơ nghiệp cả hai nhà. Giờ tình cảnh của nó còn tội nghiệp hơn. Con vợ nó nghe người ta rủ rê hụi hè, bị lừa mất sạch, nó phải bán hết cả nhà cửa đất đai để trả mà vẫn không hết nợ, đang chờ ngày ra tòa… giờ ba bố con sống lất vất, thảm lắm… Mẹ Linh sụt sùi trong nước mắt.
– Trời ơi, chuyện như vậy mà sao không ai nói cho con biết ?
-Là thằng Hạo nó không cho nói, nó bảo hãy để mình nó gánh, nó không muốn làm đảo lộn cuộc sống của con.
Linh chao đảo nhớ đến món quà cô gửi cho Hạo trong ngày cưới: “Anh sẽ không bao giờ hủy hoại được tôi đâu. Hãy mở to mắt ra mà xem tôi sống như thế nào. Chúc anh hạnh phúc, kẻ không biết yêu ạ !”. Trái tim cô quặn thắt.
-Anh đang ở đâu, mình gặp nhau đi, em có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
– Anh đã đi xa rồi. Ngày mai tòa xử, anh phải có mặt. Chuyện gì em cứ nói đi! Anh nghe.
-Tại sao ngày ấy anh không nói cho em biết? Sao anh lại phải chịu đựng một mình? Tại sao lại biến em thành kẻ vô tâm ác độc chứ?- Linh nức nở trong máy.
-Chuyện đã qua lâu rồi mà em. Đừng quá băn khoăn, anh là đàn ông, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Em hãy sống thật hạnh phúc đó chính câu trả lời tại sao.
Giờ đây Linh mới thật sự hiểu Hạo, cô ao ước một phép mầu có thể quay ngược thời gian để được một lần khóc trên vai người yêu nếu phải chia tay, để trả lại cho anh sự công bằng và chí ít cũng không buông lời cay nghiệt để mình phải đau đớn mãi.
(Võ Hạnh)

Kính gửi anh Thuận Nghĩa. Vậy là truyện ngắn của em đã “bén rễ” và “sống” được rồi! Cảm ơn anh đã quan tâm phân tích, trao đổi để em có thêm cái nhìn đa chiều hơn về tình yêu và cuộc sống. Em chỉ xin kể ra đây câu chuyện có ảnh hưởng đến cách nghĩ và cách nhìn nhận về con người trong tác phẩm của em. Lúc còn nhỏ, một lần rất tình cờ đi ngang qua tòa án ở Bồng Sơn, em chứng kiến một phiên xử. Bị cáo là một tên giết người, hắn tiều tụy như ma đói, xanh xao nhợt nhạt như tàu lá, mấy lần hắn quỵ ngã và luôn kêu khát, bà cụ bán hàng rong xót lòng mua cho hắn một cốc nước chanh, nhưng hắn vừa kề đến miệng thì anh công an giằng lấy( vì sợ trong nước có thuốc độc), người bán khoai dúi vào tay hắn mẩý cái củ nhưng hắn cũng vừa đưa lên miệng thì bị giật mất. Ai cũng òa khóc. Có lẽ họ thấy hắn đáng thương trong cảnh đói khát, thấy phần người trong “cốt quỉ”.
Thứ hai, em rất thích câu nói của Nam Cao “Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố mà tìm hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa bỉ ổi…toàn những cớ ta tàn nhẫn, không bao giờ ta thấy họ đáng thương; không bao giờ ta thương…”. Anh Thuận Nghĩa hãy tìm hiểu thêm về Hạo để thương dùm nhân vật của em được không?
Cảm ơn anh nhiều!
Trong triết học, người ta gọi trường hơp của Hạo là sự vong thân, hay tha hóa. Tôn giáo thì có vô số từ để gọi một lối sống trầm luân như thế. Những con lạc đà như thế khó chui qua lỗ kim của tình yêu.
Tôi viết còm về truyện ngắn của bạn dựa trên những quan điểm văn học, chứ không đứng trên góc độ tôn giáo để “thương” hay ghét.
Bạn trích dẫn câu của Nam Cao, theo tôi, chưa phù hợp lắm vì có lẽ chúng ta đang nói chuyện khác chứ không phải cái mà NC muốn nói.
Cuối cùng, tội thật sự “thương” Võ Hạnh vì recom trên đây của bạn.
” Đã mười lăm năm rồi, Linh giờ đã có một gia đình êm ấm, một người chồng tốt, giỏi giang, hai đứa con xinh xắn, thông minh ” Mười lăm năm biết đâu nhờ nó mà Linh có cuộc sống như trên , nếu tôi là Linh tôi sẽ cám ơn sự phụ bạc của Hạo , không hối tiếc chút nào bởi thằng đàn ông đó hèn , không dám giữ lấy tình yêu của mình thì “nhân danh” cái gì cũng đáng được đối xử như Linh đã làm !
Chuyện đã qua , mỗi người có một cuộc sống riêng , cũng chẳng ai thiệt thòi gì , gặp hay không gặp lại nhau cũng tốt , đừng để cái cũ làm thành cái lỗi mới của Linh với chồng con hiện tại thì hay hơn phải không anh Võ Hạnh ? Tôi cũng nghĩ như anh Thuận Nghĩa , phải chi : truyện có thể dừng ở đoạn “Trái tim cô quặn thắt”…thì hay quá . Cám ơn anh đã cho đọc một truyện ngắn hay .
Tôi cũng là cha và đã qua thời phải quyết định hôn nhân cho con cái .Cái đáng sợ nhất khi con mình gửi cho mình cái thiệp mời…vào ngày ấy,giờ ấy trân trọng kính mời ông bà đến chung vui…Tuy nhiên,cũng phải tự hào nếu con mình làm được như thế.
Nếu ở đoạn kết ,Linh có lời xin lỗi với Hạo thì hay biết mấy
Tôi thấy vào thời điểm nầy quan niệm về hôn nhân và gia đình đang ở “bước ngoặt” tương tự những năm 30 của thế kỷ trước mà Tự Lực Văn Đoàn đã nêu và giải quyết vấn đề theo khuynh hướng thay cũ đổi mới, trong đó tiêu biểu là “Đoạn Tuyệt” của Nhất Linh. Lúc đó, đối tượng đả phá là quan niệm phong kiến cổ hủ. Còn bây giờ, thật khó gọi là cái gì, một thứ pha trộn giữa phong kiến, nửa phong kiến, tư bản phôi thai… Một nền văn hóa không giống ai, chưa định hình, sản sinh những quan niệm đạo đức cũng không giống ai. Thời của Shakespear mấy thế kỷ trước cũng không đến nỗi thế. Nhất Linh gần 80 năm trước cũng đã có cách giải quyết “tiến bộ” hơn rồi.
Xét trường hợp của Hạo. Có vẻ anh ta vẫn theo quan niệm về chữ “hiếu” theo kiểu cũ, cha mẹ là trên hết, dầu cha mẹ đúng hay sai, => hy sinh tình yêu vì hiếu. Tôi cho đó là “ngu hiếu” – ngay cả theo quan niệm Nho giáo thuần túy. Vậy thì, động cơ của anh ta là bảo vệ gia đình mình, cụ thể là bảo vệ công việc kinh doanh của gia đình mình. Nói trắng ra là lợi.
Vậy thì, có tình yêu trong anh ta không, và nếu có thì đó là thứ tình yêu gì.
Rất lạc hậu, kể cả theo quan niệm tình yêu XHCN hay TBCN – có thể gọi đích danh nó là gì? Có thể anh ta nghĩ là anh ta có tình yêu, nhưng thực ra là ngụy tín.
Vậy mà mẹ của Linh rồi đến lượt Linh cũng chia sẻ với anh ta. Tôi thì không.
Nguyễn Mộng Giác thổ lộ rằng cái khó khi ông viết Sông Côn Mùa Lũ là lấy hệ tư tưởng nào để làm nền tảng cho truyện. Không có quan niệm rõ ràng truyện sẽ đầu Ngô Mình Sở, thậm chí đầu voi đuôi chuột.
Theo lý luận văn học, truyện ngắn nầy của VH thuộc về chủ nghĩa hiện thực. Phản ánh hiện thực không phải là sao chụp. thấy sao nói vậy. Tác giả không thể nói với độc giả: đó là chuyện có thật, tôi chỉ phản ảnh. Người ta đã tranh cãi nhiều về văn chương là gì, nhà văn là ai suốt thế kỷ rồi. Nên tôi xin phép không sa đà vào chuyện dài đó. Nhưng tôi chắc một điều: mỗi nhà văn có nhân sinh quan riêng của mình thể hiện trong tác phẩm của mình.
Thuận Nghĩa đây mà hổng thấy Mắm đâu hết dzậy cà ?
Chào anh Thuận Nghĩa,
Rất tâm đắc với anh về chữ “ngu Hiếu” và xin được chia sẻ .Tuy nhiên mình không đồng ý về cách nói hy sinh “tình yêu”(?) vì hiếu! Không đồng ý vì làm gí có tình yêu ở đây, thực chất chỉ là một áp phe béo bở mà tất cả mọi phía đều bằng lòng tham dự!
Hạo chọn cho mình một cô vợ giàu. Một tháng sau đó Linh cũng lấy người có địa vị. Tình yêu nằm ở đâu trong các “chọn lựa” này? Ai cũng phủ phê vật chất. Tình cảm với họ chỉ là thứ phụ tùng xa xỉ.
Trăn trở( sự mất ngủ) của Linh chỉ là thứ tự ái của kẻ bị bỏ rơi. May hơn Hạo, cô có được một người chồng “tốt”. Tốt chứ không”hợp”, và trong đời vợ chồng họ “chịu” được nhau vì không gặp nghịch cảnh, chưa có khó khăn vật chất…Nhưng dù sao, chẳng có tình thì còn có “nghĩa” …
Chuyện có thể xảy ra trong đời sống, thế nhưng Linh,trong một phút xao động, lại sắp nhắm mắt quên mấy đưa con, đạp lên chữ “nghĩa” mà đi.
Cái tôi của họ quá lớn nên cái “chúng ta” không còn chỗ dung thân!
TVD
Một tình yêu đích thực phải có ở cả hai phía.. !!!
Giống như tình yêu của Thỏ Con và Cà Rốt !!!
Còn tình của bagiakhoua và onggiakhoua ???
Cảm ơn TVD & các bạn
TVD đã làm rõ thêm về Tình và Nghĩa khi phân tích động cơ và hành động của cặp Hạo- Linh.
Có lẽ tác giả VH đã thành công khi đưa ra một tấn bi kịch thời đại để chúng ta cùng suy ngẫm chăng?
Trong cuộc sống những mẫu nhân vật như vậy không hiếm Võ Hạnh ơi
Truyện ngắn”Sao chẳng nói cùng em” giống như chuyện thực ngoài đời ! Truyện ngắn mà tình không ngắn …
Do nghịch cảnh ,gia đình cuốn hút trong dòng xoáy mua bán lợi danh kết cục đến nghiệt ngã,đau đến tận cùng…Rất hay , rất thực !
Cảm ơn anh Võ Hạnh !
Truyện khá hay !
Võ Hạnh rất vui và xin cảm ơn quí anh chị đã đọc truyện: “Sao chẳng nói cùng em”. Có thêm những người bạn đồng hành chia sẻ, góp ý động viên trong những sáng tác của mình em thấy thật hạnh phúc.
Tình yêu luôn mang đến cho con người nhiều dư vị: ngọt ngào lẫn cay đắng, hạnh phúc quyện trong khổ đau…không qua cay đắng sẽ khó cảm nhận được hương vị ngọt ngào, không từng khổ đau đâu dễ biết mình đang hạnh phúc. Cuộc sống của chúng ta rất cần tình yêu, dù nó làm ta đau khổ, người ta yêu đôi khi làm ta quặn thắt, tan nát, nhưng ta vẫn không thể ghét bỏ hay hận thù.
Rứa thì …khổ quá đi !!!
Hạo xây dựng hạnh phúc để cứu cánh gia đình như những nhà đầu tư vào bất động sản thời buổi kinh tế đầy biến động ,Sai lầm quá lớn phải trả giá đắc ,nhưng sự im lặng chấp nhận chịu riêng mình đau khổ là thái độ đáng trang trọng .Truyện rất thực với đời thường khi bị khốn cùng người ta không còn tỉnh táo nữa .
Cảnh này nhan nhản ở ngoài đời!
Cảm ơn anh VÕ HẠNH chuyện ngắn anh viết rất hay và thường xảy ra ở ngoài đời.
Vậy là giá trị vật chất được coi trọng hơn tình yêu rồi
Trong cuộc sống hôn nhân vật chất và tình yêu là 2 thứ song hành bảo đảm cho một gia đình hạnh phúc nhưng đem vật chất đặt kề tình yêu , coi trọng vật chất xem nhẹ tình yêu thì đó không phải là tình yêu thật sự , tình yêu đó rất khó bền vững ….
Nếu không lầm thì ” Sao chẳng nói…” là truyện ngằn thứ hai của Võ Hạnh mà tôi được đọc. Cả hai đều hay. Tình yêu thời…bất động sản bong bóng phập phồng.
Tôi chỉ có hai “góp ý” nhỏ:
– Từ “cứu cánh” trong câu “…cuộc hôn nhân của nó là cứu cánh,,,”. Cứu cánh- phương tiện là cặp phạm trù thường dùng: “cứu cánh biện minh cho phương tiện”…Người ta thường lầm cứu cánh với cứu tinh, giải pháp tốt nhất…
– Theo tôi, truyện có thể dừng ở đoạn “Trái tim cô quặn thắt”…
Tôi viết xong lời “còm” trên vào lúc 13:19, 15 phút sau tôi tự hỏi : liệu Hạo có lựa chon giải pháp nào khác lưỡng toàn?
Thời nầy chứ không phải thời Gia Tĩnh Triều Minh để buộc Vương Thúy Kiều phải bán mình chuộc cha, giết chết tức tửu mối tình của nàng dành cho KIm Trọng.
Trong xã hội công dân văn minh, người ta không thể nhân danh cái gì đó như gia đình, tổ quốc,…để hy sinh tình yêu, tình người. Không thể vì mục đích cao cả nào đó ( tức “cứu cánh”) để biện minh cho phương tiện thực hiện bất nhân, thủ đoạn bất lương – trong trường hợp của Hạo là hành vi phản bội ( tình yêu của Linh).
Nếu Linh là con gái tôi, tôi sẽ khuyên con tôi: cậu đó coi nhẹ tình của con thì con nuối tiếc làm gì
Nếu tôi là cha của Hạo, tôi sẽ khuyên cậu ta: “chuyện của ba để ba chịu hoàn toàn trách nhiệm. Linh yêu con thì con phải chung thủy với cô ấy… ” Đàng nầy, ba của Hạo hầu như dùng sự phản bội của anh cho mục đích kinh doanh.
Ôi, người ta đã dìm tình yêu và những giá trị nhân bản dưới “dòng nước băng giá của lợi nhuận” (K.Marx). Đúng là tình yêu thời…bất động sản phập phồng – hay nói theo các nhà xã hội học: thời chủ nghĩa tư bản man rợ.
Anh nói đúng
cảm ơn anh vì đã phản hồi như một lời cảnh tỉnh
Chuyện tình của Linh và Hạo là một nguyên bản ngoài đời đã làm Võ Hạnh nhiều đêm thao thức…
Xin cảm ơn anh rất nhiều
Một mẫu chuyện làm xốn lòng người đọc, ân hận hay trách móc chi thì cũng muộn màng, ôi! những cơn bão của cuộc đời…
Rất hay, tuy vẫn còn để lại nhiều dấu hỏi cho người đọc.
Cám ơn Võ Hạnh.
Chuyện ngắn rất hay, một câu chuyện có đâu đó trong đời thường . Một câu chuyện làm ray rứt trái tim người đọc. Cảm ơn Võ Hạnh.
Rong ‘đã nói..’ không nhầm…? về ‘cây bút’ này. Viết truyện ngắn hay lắm! Ngắn.. nhưng rất lôi cuốn người đọc. Chúc mừng Võ Hạnh. Nhưng
theo Rong, tác giả không nên viết lời này “Đồ đạo đức giả. Đồ tồi” với Linh thì hay hơn; chỉ đơn giản thôi tại vì Linh là tên của một người con
gái mà Rong yêu hồi xưa heheh. Cảm ơn nhà văn cho một truyện ngắn hay nằm trong my Research work for “Duyên Phận”.