Lê Đức Vũ
Hôm nay 14 tháng hai,sao mấy con không tìm một góc riêng cho lãng mạn ; tập trung về đây lại còn muốn tía má kể chuyện cổ tích ??? Lại còn Ớt bay với Xoài tượng nữa, còn tí xíu mà cũng xáp dzô hóng chuyện người lớn à?
…………………………………..
Thôi ,má bây ừ thì tía kể dzậy……
Hồi tía còn đang học tập,bà nội thằng Lán vào thăm cho mấy ràng bánh tráng dừa ;chiều chiều , tía thường xin phép cô quản giáo cho nghĩ sớm một tí để nướng bánh mấy anh em cùng giải lao, cô quản giáo đồng ý và có giao ước trước cổ sẽ bỏ đi qua bên kia cầu,anh em nghỉ đến khi nào cổ quay lại thì về trại…
-“Cô quản giáo là ai dzẩy ông thầy ?”
-“A ! thằng này rộn chuyện,là bà thầy của con bây giờ đó, thôi để yên ông thầy kể cho mọi người cùng nghe,bữa khác con hỏi riêng ông thầy nghen?”
……
Được mấy hôm thì cô quản giáo mang thêm mấy cái bánh phồng qua tham gia…
Trời ! thấy cô quản giáo cầm hai cái cây ,lật qua lật lại cái bánh phồng trên bếp lửa tía mầy mê hổng chịu nổi , cứ như Tề thiên đại thánh múa thiết bản…một lát là có cái bánh phồng vàng ươm ,phẳng phiu ,không một vết cháy,ăn giòn rụm…Một bửa tía làm gan hỏi
-“Cán bộ nướng bánh phồng hay quá, hay là bửa nào nướng thử bánh tráng dừa của tui xem ,biết đâu chừng ngon hơn tui nướng “
-“Hứ! ngày mai anh để tui nướng nghen!”
Hôm sau tía mang luôn hai cái cho chắc ăn; mà thiệt ,cô quản giáo nướng bánh tráng dừa cứ y như nướng bánh phồng cho nên cái bánh chỗ thì cháy đen chỗ thì còn trong veo màu bánh sống mà hay ở chỗ cái bánh lỳ chay ,không có chỗ nào phồng mặt…
-“Trời ơi ,bánh nướng kiểu dzì mà giống chó lác dzữ nè trời…” cô quản giáo than
Thiệt tình là tía mầy nhịn cười không nổi,nhưng cũng may là cô quản giáo không giận ,thế là tía mầy chui dzô bụi ô rô lấy ra cái khác.
-“Thôi để tui nướng cái khác cho anh em có cái ăn, cái này để tui nướng lại kỹ thêm một tí để pha trà, đừng có buồn tui sẽ chỉ tại sao bánh không chín mà chỉ cháy…”
Tía mầy cời rộng rồi dập tắt lửa ngọn vừa nướng vửa chỉ dẫn…lửa phải riu riu ,lật bánh liên tục mà cái quan trọng là phải dùng que cời ém mặt bánh xuống sát mặt than…
-“Sao anh không nói sớm ,thôi để tui nướng tiếp coi sao !”
-“Thôi để tui nướng cho chắc ăn ,anh em đang tới kìa ,mai tui mang luôn hai cái cho cô tha hồ nướng”
-“Anh hứa rồi đó nghen !”
…..
Hôm sau tía mầy thủ luôn ba cái gọi là cho chắc ăn…chưa tới giờ mà cô quản giáo đã te te đi tới
-“Hôm qua anh hứa tui sao,anh nhớ hông?”
-“Nhớ chứ ,tui mang tới ba cái lận tha hồ nướng , hôm nay hy vọng là cô khỏi phải nướng bánh phồng”
-“Sao dzậy ?”
-“Thì ba cái chắc ăn được hai, đâu cần phải nướng thêm bánh phồng”
-“Ờ hé!… thôi mình làm luôn đi.”
Tía mầy lấy bập dừa nổi lửa ,lấy ấm đi múc nước , tới chừng đi lên thì thấy cô quản giáo miệng méo xệch, mắt thì đỏ kè…đang thút tha thút thít ,hai tay dấu sau lưng ,ngó lại thì bánh còn hai cái ,lửa thì tắt ngóm mà chỉ toàn khói là khói…
-“Thôi tui hiểu rồi, đừng có buồn, tại vì cô hấp tấp, chờ nấu ấm nước đã lúc đó có than rồi mới nướng bánh ,cũng may là tui mang đến ba cái bánh…”
Nấu xong ấm nước thì cô quản giáo bảo
-“Thôi thì anh cầm tay chỉ dziệc đi chớ nó mà hư nữa thì tui …hận anh suốt đời…,gì mà hổng chịu chỉ luôn một lần cho có đầu có đủa,dạy kiểu gì mà giống như dạy con nít học a b c…”
Trời đất!!! tía mầy đứng chết trân…
Sau đó tía mầy ra sau lưng cô quản giáo hai tay …dzịn hai tay cổ…bỗng nhiên tía thấy cái ngực mình nó …rần rần ,hai cái tay nó.. giựt giựt ,ngó lại thấy mặt cô quản giáo ..đỏ lựng…thì ra cô quản giáo đang nổi dza dzịt …mắc cở
-“Thôi chết! tui dzô ý dzô tứ quá…xin lỗi cô…”
-“Tui hổng trách anh đâu ,thôi thì anh cứ làm ,đừng …ngại…”
Thế là cái bánh đầu được nướng xong
-“Thôi cái sau cô tự làm đi , còn cái này tí nửa sửa lại sau, chỉ tại vì tui còn ngượng hơn cô nên nó mới như dzậy “
-“Thôi đi …c…h…a…”
Mà tía mầy cũng không ngờ là cái sau cổ nướng chẳng thua gì tía…
Từ đó cô quản giáo giành nướng bánh mỗi chiều…,cũng bởi vì rảnh việc, nên tía mới xin cô quản giáo đi tắm sớm, bửa sau cổ nướng bánh xong rồi chạy ra bờ sông kêu tía vào; bất đồ thấy tía đang…nằm ngữa trên nước…
-“Hay quá ta ! anh này ngó dzẩy mà nhiều tài dzặc quá ta , mai phải chi tui ngón này nữa à nghen!!!”
-“Dạ !!!”
Hôm sau tía được đặc cách về sau với cô quản giáo …thế là tía chỉ luôn ba thế nằm sấp,đứng ,nằm ngữa…cho chắc ăn…tía thực hành trước cho cổ thấy, rồi nhắc đến lúc cổ thực hành
-“Anh đừng ngại , thế nằm sấp ,thế đứng ở đây con nít cũng làm được còn nằm ngữa thì chưa ,dzì dzậy tui cho phép anh đỡ.. lưng tui khi tui tập”
Trời đất…phải cẩn thận thôi ,tía nghĩ thầm…đang đỡ nằm ngữa,bỗng dưng cổ đưa tay vuốt mũi…thế là …chìm một bên, tía chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy cái gì âm ấm đang giựt giựt ở trứơc ngực…
-“Thôi rồi đời mình tiêu rồi…” lần trước là lưng cạ ngực tay nắm tay còn bây giờ thì ngực cạ ngưc, tay tía thì đang ôm hông cô quản giáo,mà tay cô quản giáo thì đang quàng cổ tía…
Tháng sau tía được ra trại và sau đó thì cô quản giáo là …bà thầy của… mấy con ; thôi cho mấy đứa nhỏ đi ngủ đi ,coi con Xoài tượng kìa ,nhắm tít con mắt…
-“Con có ngủ đâu…con đang nghĩ con là công chúa,anh Ớt bay là hoàng tử ,bà thầy là hoàng thái hậu còn ông thầylà…”
Ha ha…ha ha…….

Anh Hiển có bảo anh Lê Đức Vũ hôm trước có đến phòng trà của Hằng nghe Hằng hát. Giờ được đọc bài viết rất vui của anh. Anh viết dễ thương lắm. Chúc anh vui nhiều nhé.
và buồn khi được tặng bài…anh nỡ lạnh lùng đến thế sao?
Anh Lê Đức Vũ viết “Chuyện tình tính tang” dí dỏm và dễ thương ghê, HKC rất ngưởng mộ cô quản giáo của anh đó, mong một ngày đẹp trời sẽ hân hạnh được diện kiến cô quản giáo yêu quí của anh nhé.
Chắc chuyện bịa quá
Ở dưới, Minh Huy đã xác dịnh là chuyện tào lao rồi mà !
Hết chuyện…
Muổng Dùa wơi….có….anh chàng Lê Đức Vũ ” cướp nghề” nướng bánh tráng của anh nè…….. lại còn có cô quản giáo nữa nè………chắc hai người ….. chung một dòng sông wá đi……..HIC……… Tận hồi nảo hồi nào, giờ em mới biết!
Gởi chulanbinhdinh
Rành chuyện sấp ngửa đến thế này. Mai mốt nếu lỡ gặp nhau ở sòng tài xỉu thì phải né Lê Đức Vũ nha chulan.
trời quơi!!! ông thầy la lớn wá dzẫy!
Muong dua oi ! nho Muong dua lam !
làm sao mà quên được…những ánh mắt nụ cười…?
Ông thầy Chính Rùa nầy hổm rày hổng thấy nha! Bữa nay tự nhiên ở đâu……..ra dzậy cà? lại còn hùa wới Lê Đức Vũ nữa…hu..hu……
quả là như thiên hạ phán…chulanbinhdinh ngủ nướng…khà khà!!!
Hổng dám đâu!
Anh Muổng Dùa đoán mò………he…….he……….
hì hì !!!
cái này gọi là 2 in 1
Chào Lê Đức Vũ! Về đến nơi là “sáng tác” ngay- giỏi thật! Bấy lâu – “dấu nghè” ? Nên chia sẻ với bà con XN cho dzui nhé! ( Chủ yếu là dzui thôi mà! ). Bài viết có “zen” của VR , dí dỏm & sâu sắc! Đã nhận được sách chưa dzậy? Chúc V & Gia đình luôn dzui như rứa nhé! MVL
Kính anh.
Cảm ơn anh đã có lời khen,Vũ cũng cố gắng với anh em cho có nếp có tẻ,vui vui một tí .Mấy hôm nay đang tránh lên văn phòng nên chưa thấy sách của anh gửi-xin anh đừng giận-bởi vì lên trên ấy có nhiều việc khó,công việc thì thông tin với nhau bằng mail hoặc phone cũng đủ khốn rồi
Đọc “chuyện tình tính tang” có nhiều tình tiết vui quá !…
Cảm ơn Khắc Tuấn có lời khen,bởi vậy nên Xóm chùa mới kêu là Tư phì,Năm phí
Cô quản giáo tuyệt vời quá phải không anh Vũ ?
Cô nào cũng tuyệt vời cả,cho nên khen mãi vẫn còn khen
Cảm ơn Tường Vy ,Vũ sẽ chuyển lời
Bài viết dí dỏm,dzui,hấp dẫn đọc mà cứ ngồi cười wài….viết rất có duyên y như Muổng Dùa…….hùa…hùa…..
Chờ mãi mà chẳng thấy mèo con,thỏ con,,,ra bao vây để muổng dùa hùa một mẻ chị Loan ơi!!!
chào Lê Đức Vũ,
Bài viết vui quá! Chỉ chuyện nướng bánh tráng mà có Âm có Dương, có Nam có Nữ, có Sấp có Ngửa…
Kết quả : bánh vừa chín…thì lại có …Phồng….và sau đó có….con.
Mà này, bánh tráng ngon mua ở đâu vậy ta?
TVD
Còn thiếu anh Dân ơi! có nếp có tẻ nữa chứ!
Muốn mua thứ gì còn kêu khó chứ mấy cái này chuyện nhỏ,anh cứ kêu ông trưởng ban ẩm thực là ra liền
Truyện dí dỏm dễ thương : Anh Vũ dí dỏm , cô quản giáo dễ thương .
Chỉ là truyện thôi,ngoài đời cô quản giáo còn thua bagiakhoua một bậc
Em cũng muốn tập bơi ngữa quá anh ui.
Kh…ô….ổ!!!!!!!!!
Muổng Dùa ôi là muổng dùa !!!!!!!!!!
Trời quơi!!!!!!!!!
Tào lao nhưng vui và hay. Tôi thích chất Nam bộ trong truyện này
Ba Phi mà!Thật cũng như giả mà giả cũng như thật,ai tin thì ráng mà ngậm đắng nhưng không tin thì phải nuốt cay;tin trăm phần có mà bán lúa giống…phải hông nà?
Bài văn đặt sệt “ chất Nam bộ”và diễn biến tình cảm cũng “rặt”cung cách miệt vườn Nam bộ. Thật gần gũi ,rất thật mà có duyên…hay lắm!
Không biết “cô quản giáo “ của Anh VLĐ”quản”làm sao mà chất Trung bị” Nam bộ hóa “mất rấu…
Kỷ niệm chuyện tình thật lãng mạn về “thời đi học tập “của Anh cùng cô quản giáo sao mà đẹp thế làm người ta cũng bắt “thèm”cái cách “nướng bánh và tập bơi sấp_ngữa của anh quá! (cừ !)
Cho em gởi lời thăm_ Chúc anh chị hạnh phúc !
Bởi vậy nên mới bị chulanbinhdinh la là mất gốc ,nói vậy thôi chứ đêm rồi uống rượu nho mà còn pha Bàu đá nữa mà ai kêu mất gốc ?
Lại lén nói xấu chulanbinhdinh gì đấy?
Chất nam bộ cũng từ chất trung bộ ra mờ quý quynh.
Anh LĐVU viết có duyên ghơ í chứ ! mờ ..mờ..có thiệt hông dzị anh hé?
Thế theo Phanlehue thì đó là thiệt hay hổng thiệt ?
hổng bít mí hỏi,noái dzẫy ai bít mờ trả lời ?hic.hic..
Rốt cuộc rồi cũng sấp-ngửa hè. Để ý từ nướng bánh tráng để dẫn đến sấp-ngửa. Viết có duyên lắm, tác giả đã thêm vào ẩm thực môn bánh tráng cháy pha nước uống như trà. Không ngờ cha nầy cũng tiếu lâm dử.Nướng bánh tráng, tập bơi sấp-ngửa, còn có món gì sấp-ngửa kể anh em nghe chơi.
Đời là sấp-ngửa đấy thôi
Dưới – trên, trên-dưới đổi ngôi mấy hồi
Phận người bánh nướng H ơi
Lật mà không khéo tiu đời bánh nhen
tiu thiệt rầu bánh quơi !
Nhớ bí quyết khi nướng đến đô. “dòn” phải sấp- ngửa nhẹ nhẹ , kẻo vỡ bánh phải không Muỏng dùa ?
vỡ rầu mới chịu nhè nhẹ-KHỔ
Cảm ơn người bạn ăn chung mâm,ở chung phòng năm nào;
sấp ngửa rồi đứng đi… từ từ rồi ai cũng biết,còn món sấp ngửa nữa thì…không chừng anh em rượt Vũ này chạy mất dép
Ngưỡng mộ cô quản giáo của anh quá…
Thế là biết thêm một tí rồi nhé!
Cha nậu ni dzõ cũng giỏi mà dzăn cũng hay nhen !
Dzõ cũng thuộc loại dzõ biền ,còn dzăn chắc cũng thuộc loại …trời thần
Vì là chuyện có thực nên anh Vũ viết rất tự nhiên , hay quá ! Té ra là anh Vũ hồi còn độc thân cũng ” ngây thơ ” gơ hén ! Tậu !!!
Thì bây giờ vẫn ngây thơ vô số…tậu dzẫy!
Anh Lê Đức Vũ viết rất tự nhiên , rất hay và đặc biệt là rất có duyên. Vui lắm!
Chiến ni thế nào cũng có ngừ xin đi học nướng bánh tráng nước dừa.!
Nếu là nguyentiet dạy thì vu xin đăng ký đầu danh sách liền
Thâu cha nậu. Cha rành nướng quá rầu. Nhường cho em đi.
muổng dùa chỉ rành nướng bánh cháy thâu!cho nên phải học,học wài
Trong dân gian cũng có câu chuyện tình tang cũng rất vui.
Kể cho anh em cùng nghe đi bạn
hì hì hay lắm !
hì hì !!!
Nướng bánh tráng, sấp ngửa hai mặt thế là nên duyên. Ai đọc mà tin ráng chịu phải không anh Vũ?
Dzẫy mới nên chuyện hổng giống ai. Bây giờ mới thấm thía cái chuyện ráng chịu…
Vậy chớ MN nghĩ tình yêu, tình duyên đến từ đâu? Theo tôi, chắc không đến từ trời mà TY đến từ những cái “duyên” thật bình thường như cái bánh tráng dừa nướng sấp-ngửa, từ một lần tập bơi (cũng sấp ngửa), từ những “va chạm” tình cờ nhưng có sức kết nối cả đời. “Duyên” là như thế.
Tác giả viết về “bà thầy” theo kiểu Ba Phi, nói giỡn mà thật, đã làm nổi bật tính cách của người con gái Nam Bộ mà chỉ có người sống và thực chứng Nam Bộ như tác giả mới lột tả được. Thẳng thắng, chân thật, cởi mở và đảm đan. Người phụ nữ Nam bộ ít chịu ảnh hưởng của tứ đức-tam tòng hơn – nói chung là Nho giáo – nên “cấp tiến” hơn nhất là trong tình yêu và hôn nhân. Dường như họ đã tự giải phóng. Đương nhiên, đó là mặt phải, mặt tích cực, còn có mặt trái, mặt tiêu cực – bao giờ, ở đâu chẳng có…
Tôi thích đọc họ Vũ và đọc rất thích đoản văn nầy.
Phải cảm phục anh Nam Thi cho một kết luận rất thực
đời…là chuyện sấp -ngữa
Tình duyên, tình yêu đến từ đâu? Đến từ tấm lòng, từ trái tim, từ những cái duyên bình thường. Nhưng mỗi chuyện tình mỗi khác không có phiên bản nào cả, hạnh phúc tình yêu đến với người này, nhưng người kia thì không? MN nông cạn, đã chọn cho mình một con đường đi, chữ tình không còn muốn nghĩ đến nữa. Anh Nam Thi làm khó cho MN rồi. Bài viết vui. MN cũng thích đọc.
Không nên như thế MN à,việc gì đến nó sẽ đến,nó đang đến mà mình thấy từ xa đã lo mổ xẻ, phân tích rồi đôi khi xua đuổi nó,thì có khi nó vẫn đến nhưng với một biến tướng khác thì có khi lại là chính mình tự làm khổ lấy mình
Quan hô chiện tính tình tang
Dzẫy mờ dziết cũng thành tang tính tình!
tình tang tang tính tang tình
tình tình tình tang tang tình tính tang
……
Chào anh Vũ,
Lại được gặp chú Tư Phí, em bác Ba Phi. Nghe chú Tư kể chuyện đã con ráy quá chừng. Nhưng có một chi tiết chú Tư quên kể, tui lại xin bổ sung.
Hôm ông thầy lật bà thầy dưới sông có “người” chứng kiến mà chú giả đò bỏ qua. Đó là con cá tràu cững. Nó đang bơi dung dăng dung dẻ thì nghe cô quản giáo kiu “á” một tiếng khi ngực chú đụng ngực của cô quản giáo. Chỉ một tiếng “á” thôi, sau đó … nó chỉ nghe tiếng thở đứt quãng của hai người.
Chặp sau, cô quản giáo kiu: ” Ui, có con gì cắn tui…”. Ông thầy hỏi: ” cắn chỗ nào?”, cô bảo” chỗ đó đó…thấp xuống chút nữa…trúng rồi…”.
Ông thầy bắt được con cua cả gan kẹp cô quản giáo. Ông vung tay ném nó bay tuốt dô bụi ô rô bên kia bờ kênh. (Hết bổ sung)
CẢ MỘT TRỜI YÊU BAO GIỜ TRỞ LẠI ?
Thưa ông thầy chạy,
Dạ, em Ớt Bay đây. Ông thầy réo tên em ở đầu truyện, rồi kiu ở cuối truyện làm em cảm động…lênh láng. Bữa nào em gặp bà thầy kiu bã dạy mấy thế nằm sấp, ngửa rồi lật…nhen.
Tậu em lắm ông quơi!!!cho em sống qua con trăng này dzí
Có phải bạn Phạm Ánh ở hội văn nghệ BĐ không ?
Xin lỗi bạn Lê Đức Vũ mình phản hồi nhầm trang. Truyện bạn viết duyên dáng và vui lắm
Cảm ơn anh đã khen , đâu có nhầm gì Xứ Nẫu cả mà!
Cảm ơn anh đã có lời khen, Vũ chỉ mới tập viết cho vui thôi mà
Viết tiếu lâm lắm,mình thích từ cô quản giáo cực kỳ sáng tạo.
Trong chuyện này thì chị Loan phải chỉ cho ra…cực kỳ sáng tạo à nghen !
Anh Lê Đức Vũ viết rất có duyên