Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Mười Một, 2011

TTO – Những tảng đá núi nhấp nhô, ngổn ngang giữa ngàn lớp sóng vỗ; cỏ cây ướt đẫm sau những trận mưa bất chợt; mặt nước biển xanh màu ngọc bích bên dải cát mịn… Tất cả tạo nên một Ghềnh Ráng nguyên sơ, một bức tranh sơn thủy hữu tình kỳ vĩ và thơ mộng.

Câu cá ngày biển động tại bãi tắm Tiên Sa

Ghềnh Ráng là một quần thể sơn thạch của dãy núi Xuân Vân chạy đến sát chân biển phía nam thành phố Quy Nhơn, Bình Định. Điểm xuất phát lý tưởng để khám phá danh thắng này là những bãi tắm kéo dài từ đường An Dương Vương đến đường Hàn Mặc Tử – nơi có cổng chào tham quan Ghềnh Ráng.

Dọc bờ biển, khách có thể khám phá cuộc sống của người dân làm nghề chài lưới, giăng câu, hay vào những buổi trưa, chiều nằm tắm nắng trên dải cát mịn, lắng nghe sóng vỗ rì rào.

Từ cổng tham quan Ghềnh Ráng, con đường nhựa sẽ đưa du khách lên đồi Thi Nhân, viếng thăm nơi an nghỉ của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Ấy là một ngôi mộ được xây trên một gò cao, lưng dựa vào núi, mặt quay ra biển, với cỏ cây bao quanh gợi lên trang đời và sự nghiệp dang dở của người thi sĩ tài danh, bạc mệnh.

Những ai yêu thơ Hàn Mặc Tử đều biết vào những năm tháng cuối đời, thi sĩ họ Hàn đã sống cùng căn bệnh hiểm nghèo trong trại phong Quy Hòa. Và thiên nhiên Ghềnh Ráng đã tiếp thêm nguồn cảm hứng cho ông viết lên những áng thơ bất hủ trước lúc đi xa.

Ngày nay, để tưởng nhớ những đóng góp của ông, bên đồi Thi Nhân còn có khu trưng bày cuộc đời và thi ca của nhà thơ, có dịch vụ bút lửa Zũ Kha ghi lại những áng thơ nổi tiếng trên những thớ gỗ mộc như món quà tri ân với những người yêu thơ Hàn Mặc Tử.

Khung cảnh hữu tình dọc bờ biển đường An Dương Vương kéo dài đến khu du lịch Ghềnh Ráng – Ảnh: Tiến Thành
Khám phá cuộc sống của người dân bản địa – Ảnh: Tiến Thành
Mộ thi sĩ Hàn Mặc Tử nằm bình yên giữa đất trời, cỏ cây – Ảnh: Tiến Thành

Men theo con đường đất uốn lượn theo triền núi, du khách sẽ chiêm ngưỡng những tác phẩm điêu khắc mà tạo hóa đã ban tặng cho Ghềnh Ráng.

Đó là bãi tắm Hoàng Hậu với những khối sơn thạch nhiều hình dạng, kích thước khác nhau. Là bãi Ðá Trứng rộng chừng hơn 100m2 bày la liệt những hòn đá xanh hình tròn, mặt nhẵn như quả trứng đùa giỡn cùng sóng biển. Là đá Vọng Phu được sóng và gió biển tạc khắc như hình dáng người vợ ngóng chồng. Hay đá có hình sư tử dũng mãnh vẫn “trơ gan cùng tuế nguyệt” hàng trăm năm nay trước sóng gió biển Đông…

Từ bãi tắm Hoàng Hậu, đi tiếp 1.000m nữa, du khách sẽ đặt chân đến bãi Tiên Sa. Đây cũng là điểm cuối của hành trình khám phá Ghềnh Ráng với câu chuyện đậm màu sắc huyền thoại.

Gian hàng trưng bày thơ Hàn Mặc Tử bằng bút lửa của nghệ nhân Dzũ Kha – Ảnh: Tiến Thành

Chuyện rằng, ngày xưa ở Bồng Sơn có người con gái xinh đẹp, nết na. Cô và một chàng trai trong làng đã thầm yêu nhau. Nhưng rồi tiếng đồn về nhan sắc của nàng đã lọt đến tai một viên quan hám sắc và độc ác. Hắn cho người theo dõi và tìm mọi cách chiếm đoạt nàng. Để giữ trọn lòng chung thủy với người yêu, nàng khóc lạy cha mẹ, từ biệt chàng trai rồi bỏ làng trốn vào Quy Nhơn.

Biết tin, viên quan huyện lập tức sai tùy tùng đuổi theo. Tới Ghềnh Ráng thì trời nổi dông bão, cô gái biến mất trong đêm mưa gió tầm tã. Bọn chúng lùng sục khắp nơi nhưng không tìm ra dấu vết gì nên cho rằng cô gái đã liều thân nhảy xuống biển cả, đành tức tối trở về chịu tội với quan trên.

Chàng trai mất người yêu cũng chạy vào tìm kiếm. Anh leo hết tảng đá này đến tảng đá khác cất tiếng gọi người yêu. Tiếng anh tha thiết vang động khắp núi rừng và biển cả, nhưng trong đêm tối, anh chỉ thấy hình bóng người yêu thấp thoáng ẩn hiện, khi tha thướt trên rừng, khi nhấp nhô theo sóng biển như tiếc thương, vẫy gọi.

Từ đó, mỗi khi chớp sáng trên Ghềnh Ráng, người trong vùng lại ngước tìm hình bóng cô gái thấp thoáng hiện lên. Vì vậy chốn này được gọi là Ghềnh Ráng – Tiên Sa…

Sóng biển nô đùa trên bãi Đá Trứng – Ảnh: Tiến Thành
Khối đá núi có hình thù kỳ dị tại bãi tắm Hoàng Hậu – Ảnh: Tiến Thành
Đá Vọng Phu – Ảnh: Tiến Thành
TP Quy Nhơn nhìn từ đường lên đỉnh Xuân Vân – Ảnh: Tiến Thành

Với du khách ưa thích mạo hiểm, một chuyến trekking hoặc leo lên đỉnh Xuân Vân hiểm trở nhìn bốn bề cảnh vật: phía nam với những dãy núi trùng điệp chạy dọc ven biển đến tận Quy Hòa, phía bắc là dải cát vàng chạy dọc biển và nhà cửa thành phố Quy Nhơn, phía đông và tây là biển cả và bán đảo Phương Mai, đầm Thị Nại… có lẽ sẽ không gì thú vị bằng.

TIẾN THÀN

Read Full Post »

Vài lời cho em vừa nằm xuống


Chúng tôi vừa nhận được tin:

Chị Trần Thị Ngọc Tuyết vừa từ trần ngày 2/11 tại Sài Gòn sau một cơn nhồi máu cơ tim đột ngột. Hưởng dương 47 tuổi.

Thay mặt xunau.org,chúng tôi xin chia buồn cùng anh chị Văn Công Mỹ- Trần Thị Thanh và bạn Trần Đức Hà. Cầu mong hương hồn chị Trần Thị Ngọc Tuyết sớm siêu thoát.

 

VÀI LỜI CHO EM VỪA NẰM XUỐNG

(Tuyết thương yêu)

Cũng sẽ cùng nhau về hướng đó

Sao em giành vội nửa bước chân

Thấy không ở chốn nhân gian nọ

Còn những vành tang lấm bụi trần.

.

Văn Công Mỹ

Read Full Post »

Bong bóng mưa

 

TRẦN MINH NGUYỆT

–         Tình ơi! Đi uống cà phê với bọn anh không? Em làm gì mà ngẩn ngơ ra vậy? – Tình giật mình, thì ra là anh Tuấn, trưởng phòng của cô, một người rất giỏi về chuyên môn nhưng cũng rất hài hước.

Tình cười buồn : “ Có gì đâu mà ngẩn ngơ hả anh? Em chỉ đang nghĩ về công việc thôi mà.”

–         Thôi đi cô nương, nghĩ về công việc mà sao đôi mắt rướm lệ vậy? có cần anh lau nước mắt cho không vậy?.

–         Em nghĩ về công việc thật mà – Tình ngước lên nhìn anh – với lại em có gì để suy nghĩ nữa đâu chứ?  Em lỡ tay làm dầu dính vào khóe mắt nên cay sè, nước mắt chảy thôi. Tình phân bua – vội cúi xuống giả vờ như đang tập trung vào việc đọc các văn bản trước mặt…

Thế là bỗng dưng Tình trở thành người nhàn hạ nhất ở công ty này. Nhìn mọi người sau giờ làm việc vội vã trở về nhà để lo cho cái tổ ấm bé nhỏ của riêng mình, thì Tình tháng vừa rồi đã kí xong đơn li hôn trước tòa, kết thúc một trò chơi tình yêu đầy phiêu lưu mạo hiểm. Thế là từ nay cô đã tìm lại được tự do cá nhân của chính mình, không còn phụ thuộc vào ai nữa. Lẽ ra cô vui mới phải, vậy mà không hiểu sao sau cái ngày đó lòng cô trống rỗng, chơi vơi lắm. Cô hay miên man thả hồn phiêu lãng cùng những cảm giác vui buồn hơn trước.

“Mầy vẫn không quên được cái thằng mất dạy đó sao hả con? Nó đối xử với mầy tàn nhẫn như vậy, mà mầy còn nghĩ đến nó sao?” Bà Thân – mẹ của Tình, nhìn cô lo lắng hỏi. Tình nhìn mẹ với ánh mắt thật buồn, như chực khóc – và không nói được lời nào cả. Không phải Tình còn yêu thương nhớ nhung gì Hoài mà chỉ vì cô không muốn là một người thất bại trước đồng nghiệp và mọi người. Từ  nhỏ cho đến lớn lúc nào Tình cũng là người thất bại, thất bại trong việc học –  ( cô học rất giỏi, đậu tốt nghiệp cao – nhưng thi vào đại học năm đầu tiên lại thiếu mât nửa điểm xin phúc khảo cũng không được và năm sau thi lại cô cũng chỉ vừa đủ điểm chuẩn để đậu, vì thế nên không có học bổng mà phải đóng học phí). Đến khi ra trường xin việc làm cô cũng nếm đủ mùi chua cay. Mang đơn đi nộp đủ chỗ, cuối cùng mới xin được vào làm ở một công ty liên doanh đa quốc gia có tiếng ở thành phố. Tình chịu khó và siêng năng nên việc gì đến tay cô đều có kết quả rất tốt. Hai năm sau, Tình được trưởng phòng giao cho nhiệm vụ hướng dẫn hai sinh viên đến công ty thực tập. Đóng vai trò là đàn chị, cô hướng dẫn hai sinh viên một cách nhiệt tình và đầy trách nhiệm. Nhưng đổi lại lòng tốt và sự nhiệt tình của cô là hết năm đó cô được lệnh chuyển xuống chi nhánh ở vùng sâu, nhường chổ làm ổn định, thuận lợi ở thành phố cho hai sinh viên mới ra trường mà cô đã hướng dẫn – nghe đâu họ là con cháu của sếp lớn đã gởi cho giám đốc. Quá thất vọng và tủi nhục, Tình đã làm đơn xin nghỉ việc và rời thành phố phồn hoa lắm nỗi ưu phiền để về quê nhà, xin vào làm việc ở công ty Thuận Phát này từ đó đến nay. Lúc còn là sinh viên, và khi làm việc ở thành phố, Tình cũng có một người thương yêu là kế toán trường cho công ty lắp ráp sản xuất xe hơi – hào hoa, lịch thiệp –  lại giàu có, nhưng tình yêu kia đã dần dần phai nhạt, và tan biến như những giọt sương mai khi Tình xin nghỉ việc và về lại quê nhà.

Mọi thứ đến và đi trong cuộc đời của Tình xảy ra mau chóng và nhiều khi giống như những chuyện đùa của tạo hóa vậy. Mới một năm trước đây thôi, Tình còn hạnh phúc bên người chồng mà lúc đó cô nghĩ là rất mực yêu thương cô, vì gã luôn chìu chuộng cô mọi thứ. Vậy mà chỉ một buổi sáng thôi – đúng vậy, một buổi sáng tình cờ trong đời cô còn nhớ rất rõ như nó vừa mới xảy ra: Lúc Tình đứng soi mình trước gương, sửa soạn chuẩn bị đi làm thì chồng cô bước vào nhìn cô chằm chằm và nói : “Anh thấy chúng mình sống không hợp nhau chút nào. Chúng mình chia tay được không em? ”. Những tưởng chồng nói đùa để trêu mình nên Tình quay lại lườm chống và hờn mát như mọi khi: “ Chia tay thì chia tay chứ, em đâu có sợ, vợ anh vừa đẹp vừa thông minh như thế này thiếu gì người thương yêu em chứ, chỉ sợ anh ân hận thôi mà!”. Hoài – chồng cô, nhếch miệng cười và gằn giọng: “ Em đồng ý rồi nhé, không được đổi ý đâu. Giờ anh đi làm, chiều về chúng mình tính tiếp vậy …”. Tình hơi ngạc nhiên về thái độ của Hoài, nhưng lúc đó Tình nghĩ anh ấy chỉ đùa quá trớn thôi, chẳng có việc gì hệ trọng xảy ra cả đâu. Vậy mà tối hôm đó khi đi làm về, Hoài chìa ra trược mặt Tình đơn xin li hôn đã viết sẵn – anh đã kí, và buộc Tình phải kí vào. Vì quá ngạc nhiên, và không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tình nghĩ mình vẫn yêu thương chồng , nên cô dằn lòng không kí đơn, mà gấp đồ đạc rời khỏi nhà chồng trong đêm tối.

Những ngày sau đó chồng cô luôn điện thoại buộc cô về kí vào đơn li hôn với lời lẽ hết sức trịch thượng và vô lý. Dù cô và chồng chỉ nói qua điện thoại nhưng rất gay gắt:

–         Anh không còn yêu em nữa, hãy buông tha cho anh đi?

–         Nhưng mà em có làm gì sai đâu chứ? Em yêu thương anh và lo cho tổ ấm của chúng ta mà.

–         Em mà lo gì chứ? Anh không cần em lo, nếu còn thương anh làm ơn kí vào đơn li hôn đi, anh muốn làm lại cuộc đời.

Những lần gọi đầu Hoài còn nể nang cô đôi phần với giọng điệu nài nỉ, nhưng không làm lay chuyển quyết định ở Tình, dần dần chồng cô chửi rủa ra mặt, và không còn lời tuyệt tình nào mà gã không dùng đến:

–         Sao cô bám dai như đỉa vậy? Cô không có lòng tự trọng nữa sao?

–         Anh đừng nói vậy tội cho em mà, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng năm năm rồi.

–         Tôi nghĩ lại thời gian qua mà thấy gai cả người vì sợ. Sống lại với cô sao? Không bao giờ, dù phụ nữ trên thế gian này có chết hết tôi cũng không quay lại với cô.

Bị xúc phạm nặng nề và quá nhiều lần như vậy, Tình cảm thấy tình  yêu dành cho chồng bấy lâu đã héo khô dần, lụi tàn dần theo những lời chửi rủa ngày một cay độc. Và, chuyện gì đến sẽ phải đến – cô đã  kí vào đơn li hôn để cùng ra tòa chấm dứt một đời làm vợ. Giữa Tình và chồng không có gì để chia nhau cả, không con cái, không tài sản, chỉ có hai tờ hôn thú là của chung nhưng sau khi li hôn tòa giữ lại làm bằng chứng. Thế là Tình quay trở lại với vị trí ban đầu, với hai bàn tay trắng – một vụ làm ăn không có lời, chỉ có lời là nỗi buồn trong cô ngày càng nhiều lên thôi.

Khi cái tin Tình li hôn lan ra, từ bà con xóm giềng đến các bạn đồng nghiệp cùng cơ quan ai cũng tròn mắt ngạc nhiên, vì có ai nghe vợ chồng cô bất hòa, xung đột nhau gì đâu mà li hôn chứ? Vậy là gặp ai Tình cũng phải giải thích, Những người ít thân quen thì dăm ba câu, còn bạn thân, đồng nghiệp thì có khi mất vài giờ đồng hồ đến cả buổi. Người thì buồn cho cô phải dở dang duyên phận, còn người khác thì bảo cô sướng vì có thể sống an nhàn, không vướng bận, không lo nghĩ gì, có thể làm mọi thứ mình thích mà không phải chìu lụy ai. Tóm lại, chỉ là những lời an ủi, chia sẻ chuyện đã rồi – không còn cách nào khác! Tình nghe, mà không hề đáp.

Tuấn là trưởng phòng của Tình, có vợ và một đứa con gái năm nay 10 tuổi. Vợ anh là một người đàn bà thành đạt, cô ấy rất xinh đẹp và giỏi giang – là tiến sĩ y khoa – đang làm  giám đốc của bệnh viện tư nhân bề thế.  Tuấn và Tình làm việc cùng một phòng nên hai anh em có dịp tiếp xúc với nhau luôn. Anh rất dịu dàng và luôn giúp đỡ cô, trước kia đã vậy, mà giờ đây trong tình trạng như thế này anh càng quan tâm đến cô hơn. Tuấn dường như thấu hiểu được những nỗi buồn, nỗi thất vọng và nhất là cái cảm giác chơi vơi trong lòng cô sau ngày cô li hôn nên vẫn thường tế nhị an ủi mỗi ngày. Cứ sau mỗi lần nói chuyện với anh, Tình cảm thấy vui hơn, an tâm và có sức sống hơn. Thường thì hai anh em nói những chuyện không đâu vào đâu, chỉ là những chuyện vui, những chuyện vô thưởng vô phạt không liên quan đến ai cả nhưng những nụ cười hồn nhiên của anh đã làm Tình an lòng.

–         Em ăn cơm chưa? Đi ăn với anh cho vui.

–         Dạ! Nhưng hôm nay anh trả luôn tiền cơm cho em nhé

–         Cũng được thôi, nhưng lí do anh phải trả tiền là sao vậy?

–         Là vì anh rủ được một người xinh đẹp như em ăn cơm chung mà

–         Em leo chi mà cao quá vậy, từ từ mà leo xuống kẻo lộn cổ bây giờ

Cả hai anh em cùng cười vui vẻ.  Tuấn có vẻ vô tư, và luôn xem cô như một cô em gái thực sự vì có lần anh đã nói : “ Em có nét mặt và dáng người hao hao giống em gái kề của anh, nhưng nó đi tắm biển và bị nước biển cuốn trôi khi nó học lớp chín. Anh thương nó nhất nhà đó vì nó là đứa hiền lành, tốt bụng và rất thương anh, chị em…”.

Lúc trước Tình cũng mến thương Tuấn như tình cảm của một cô em gái dành cho anh trai của mình, nhưng khi chỗ dựa vững chắc nhất của cuộc đời Tình bị phá vỡ, bỗng dưng cô muốn tìm một bờ vai của một ai đó để tựa vào, để được an ủi chia sẻ những vui buồn của cuộc sống. Vậy là Tuấn cứ dần dần chiếm hữu đầu óc cô, trái tim cô lúc nào cô cũng không hay biết nữa. Với bản năng của người nữ, Tình cũng ghét cay đắng sự phản bội và lừa dối trong tình yêu – không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở thành người thứ ba chen vào phá vỡ hạnh phúc của người khác. Vì vậy dù Tình có cảm tình đặc biệt với Tuấn nhưng trí óc cô luôn mách bảo hãy giấu kín trong tim mình, không để lộ một sơ hở nhỏ nào cho ai biết. Hãy sống với sự thầm kín, cho dầu, đôi lúc – Tình cũng cảm thấy rất đau xót. Vì vậy ở công ty cô với Tuấn cũng chỉ là anh, em – là đồng nghiệp mà thôi. Chỉ khi đêm về  trong cõi đời riêng một mình, Tình mới sống thực với lòng mình, với tình yêu mà cô ấp ủ khôn nguôi.

Đi uống cà phê về, Tuấn không quên mang về cho cô một ổ bánh mì kẹp thịt trông rất hấp dẫn. Đưa ổ bánh mì cho cô anh làm bộ nghiêm mặt bảo: “ Tiền bánh mì mười ngàn, Tiền công mua mang về mười ngàn. Cả thảy là hai mươi ngàn. Em nhớ phải trả lại cho anh đó.” – Tình bật cười – đáp lại lời anh: “ Em không trả đâu, anh Tuấn có biết ông bà ta có câu này không vậy?

“ Bắc thang lên hỏi ông trời

                                Bánh mì cho gái có đòi được không? “

Tuấn bậm môi trợn mắt như thể đang giận dữ lắm, anh dứ dứ quả đấm về phía cô và giả bộ nói giọng gằn gằn : “ Vậy thì em trả lại bánh mì cho anh đi, cho gái thì gái nào phải đẹp chứ, còn em xấu hoắc à, ai mà thèm cho chứ ?”. Như sợ Tuấn lấy lại bánh mì, Tình vội đưa bánh mì vào miệng cắn một miếng rõ to và giấu phần còn lại ra sau lưng. Tuấn vẫn không vừa, anh lấy điện thoại ra và chụp hình cô lia lịa, anh bảo sẽ rửa ra và dán khắp cơ quan. Những chuyện đùa vui như vậy giữa cô và Tuấn  cũng thường xuyên xảy ra, khiến trái tim của cô bùng lên một ngọn lửa yêu thương nồng cháy, khó có thể mà dập tắt được.

Đã gần tới ngày 20-10, ngày phụ nữ Việt nam, Tình thấy hồi hộp lắm, cô không biết ngày hôm đó anh Tuấn tặng cho cô món quà gì đây?. Nhưng Tình đã nghĩ trước rồi, ngày hôm đó cô sẽ mời anh đến một nơi  nào đó thật yên tĩnh, thật nên thơ – và cả hai sẽ cùng nhau thong dong suốt buổi tối. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà Tình bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, lòng bối rối lạ lùng.

Tình đang đắm chìm trong cái cảm giác đó, thì Tuấn đã đến bên cô từ lúc nào. Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn trước mặt Tình nhìn cô – mỉm cười : “ Lại mơ mộng gì nữa đây cô bé? Giúp anh chuyện này được không? “. Tim Tình đập liên hồi, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, nhưng Tình kiềm chế cơn xúc động của mình lại – giọng điềm tĩnh: “ Ủa ! anh Tuấn có nhầm em với ai không vậy? Em mà giúp được gì cho anh sao? ”. Tuấn cười hiền: “ Chỉ riêng hôm nay thôi mà, trưa nay anh, em mình vào siêu thị đi, anh muốn nhờ em tư vấn cho anh mua một món quà nào thật đẹp và có ý nghĩa để anh tặng chị”. Tình cảm thấy bàng hoàng. Tim như se thắt lại và nhói đau, Cô không nói nổi một lời nào chỉ cố gắng nhìn anh và gật đầu mà thôi. Tuấn đã đi ra khỏi phòng rồi, mà những lời lẽ kia cứ lỡn vỡn, nhảy múa trong đầu óc cô. Tình nhớ rất rõ vẻ mặt đầy yêu thương, hạnh phúc và tự hào khi Tuấn nói về vợ mình: “ Em biết không? Anh thật là may mắn khi có một người vợ như chị của em. Cô ấy tài giỏi, thông minh, đảm đang và rất mực chìu chồng, yêu con. Cô ấy và con gái là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh em à”.

Vậy là ngọn lửa tình si trong lòng Tình được nhen nhóm bấy lâu, bị cơn mưa mùa đông dai dẳng làm tắt ngấm không còn một chút hơi ấm nào, chỉ còn trơ lại là một bếp tro than nguội lạnh. Cô cảm thấy mình thật đáng thương, một sự ảo tưởng viễn vong xa vời mà cô biết rất rõ là mình không thể nào với tới được nữa. Nhưng giờ đây Tình đã hiểu rõ dần thế nào là tình yêu thực sự?. Thì ra tình yêu cũng có lí lẽ riêng của nó, một khi ai đó vi phạm vào lí lẽ của tình yêu, nó sẽ vỡ tan mau như bong bóng mưa vậy thôi. Những ngày sắp tới, Tình phải sống như thế nào đây? Mê cung của cuộc đời đang ở phía trước, đang chờ đón cô. Có lẽ sẽ như vậy. Tình đưa tay lau dòng nước mắt chảy dài trên má và tự hứa với lòng là sẽ tiếp tục cuộc hành trình của một đời người kì diệu…

TRẦN MINH NGUYỆT

Read Full Post »

Nguyễn Quang Thân

Chuyện 1: Thủ Độ tuy không có học vấn, nhưng tài lược hơn người, làm quan triều lý được mọi người suy tôn, quyền át cả vua. Bấy giờ có kẻ đàn hặc ông, vào gặp Thái Tông (Trần Cảnh) khóc mà nói rằng : ” Bệ Hạ còn thơ ấu mà Thủ Độ quyền át cả vua, xã tắc rồi sẽ ra sao”? Thái Tông lập tức ngự đến dinh Thủ Độ, bắt cả người đàn hặc ấy đem theo và nói hết những lời người ấy nói cho Thủ Độ biết. Thủ Độ trả lời: “Đúng như những lời hắn nói “. Rồi lấy ngay tiền lụa thưởng cho người ấy.

Chuyện 2: Linh từ quốc mẫu có lần ngồi kiệu đi qua thềm cấm, bị quân hiệu ngăn lại, về dinh khóc bảo Thủ Độ: ” Mụ này làm vợ ông, mà bị bọn quân hiệu khinh nhờn đến thế!” Thủ Độ tức giận, sai đi bắt, vặn hỏi trước mặt, người quân hiệu ấy cứ theo sự thực trả lời. Thủ Độ nói: “Ngươi ở chức thấp mà giữ được luật pháp, ta còn trách gì nữa”. Lấy vàng lụa thưởng rồi cho về.

Chuyện 3: Thủ Độ có lần duyệt định số hộ khẩu, quốc mẫu xin riêng cho một người (cháu) làm câu đương. Thủ Độ gật đầu, rồi ghi họ tên quê quán của người đó. Khi xét duyệt đến xã ấy, hỏi tên mỗ ở đâu, người đó mừng rỡ bảo hắn là người được quốc mẫu xin cho. Thủ Độ nói: “ Ngươi vì có quốc mẫu xin cho được làm câu đương (một chức cỡ trương tuần) không thể ví với những câu đương khác được, phải chặt một ngón chân để phân biệt”. Người đó kêu van xin thôi mãi mới tha cho. Từ đó không ai dám đến thăm xin xỏ việc riêng nữa.

Chuyện 4: Thái Tông có lần muốn cho người anh của Thủ Độ là An Quốc làm tể tướng. Thủ Độ tâu: “An Quốc là anh thần, nếu (Bệ hạ) cho là giỏi hơn thần thì thần xin trí sĩ, nếu cho thần giỏi hơn An Quốc thì không thể cử An Quốc. Nếu anh em đều làm tể tướng cả thì việc triều đình sẽ ra làm sao?”. Vua bèn thôi. ( Trích nguyên văn Đại Việt Sử Ký Toàn Thư)

Chuyện 1 là nói về tính thẳng thắn, minh bạch, ”nhìn thẳng vào sự thật”, đã làm gì thì chịu trách nhiệm với việc mình làm, không thèm chối dù có làm chuyện tầy đình như “lấn cả quyền vua” ( do Thái Tông còn thơ ấu). Chuyện 2 là nói về tinh thần tôn trọng pháp luật, nhất là cái pháp luật ấy lại do mình ban ra, “pháp bất vi thân”, không thể vì người thân mà vi phạm. Chuyện 3 là biện pháp trị những anh “con ông cháu cha” bất tài vô tướng, chỉ còn biết bám váy người nhà để tiến thân thì cách trị hay có lẽ là đổi bổng lộc lấy ít nhất một ngón chân, cách này Thủ Độ mới dọa thôi mà đã có hiệu quả. Nếu áp dụng thời nay thì chắc người bốn ngón đầy đường. Chuyện 4 là sự tự tin thẳng thắn về sử dụng người tài, không “gia đình trị”, giỏi thì nói giỏi, không câu nệ hay khiêm tốn giả vờ, âu cũng là bài học tốt cho nghề làm nhân sự.

Trần Thủ Độ là một nhân vật khổng lồ của lịch sử, tuy cũng bị các đời sử gia chê trách vì tàn bạo với Huệ Tông và tôn thất nhà Lý hay tội giết vua rồi lấy ngay vợ vua nên bị Ngô Sĩ Liên phê phán rất nặng nề. Nhưng ông có những phẩm chất lớn không thể thiếu của một chính khách thể hiện qua bốn câu chuyện nhỏ sử đã ghi trên.

Tiếc thay lịch sử không dạy khôn cho người thời nay được bao nhiêu!

Read Full Post »

Ngày Không Anh

  Yến Du

Phố thênh thang là ngày phố vắng anh
Nắng thả mình trầm tư cùng cây lá
Vạn nỗi buồn treo thành chùm mọng quả
Gió ngây ngô thổi trái chín sai mùa

Góc vườn yêu nở nụ hồng góa bụa
Khóc một mình giữa gai góc cô đơn
Con chim sâu trên mái ngói dỗi hờn
Không còn hót hồn nhiên
như ngày anh chưa xa phố

Mây trời cao như phông nền loang lỗ
Vẽ mặt người định hình nỗi nhớ nhung
Ngày không anh ngày chậm đến vô cùng
Như cỏ dại sầu lên xanh rất mướt

Bước chân em vô tình lại đi ngược
Ngược con đường ngược nắng gió tìm anh
Phố buồn tênh bờ vai nghiêng lành lạnh
Anh – anh ơi anh hãy vội quay về …..

Read Full Post »

 

Vũ Thế Thành

Ngành du lịch VN đã có thời chọn nụ cười làm biểu tượng của “Việt Nam- Điểm đến của thiên niên kỷ mới”. Cô người mẫu “Nụ cười Việt Nam” sau này đã quay sang kiện Tổng cục Du lịch vì đã sử dụng hình ảnh của cô tùy tiện và vi phạm quyền nhân thân.

Kampuchia mới đây cũng chọn nụ cười làm biểu tượng cho ngành du lịch. Họ không chọn nụ cười của những thiếu nữ xinh đẹp làm mục tiêu thu hút, mà chọn nụ cười của …thần thánh (cho chắc ăn, khỏi lo “vi phạm quyền nhân thân”), mà du lịch Kampuchia gọi đó là “Nụ cười Angkor” (Smile of Angkor).

Angkor là 1 quần thể kiến trúc gồm 2 khu đền chính: Angkot Wat (Đế Thiên) và Angkor Thom (Đế Thích). Chưa cần nói đến sự hùng vĩ của kiến trúc đền đài, chỉ với nghệ thuật điêu khắc trên đá cả hàng ngàn tượng vũ công apsara và các vị thần, cũng là điều khó tưởng tượng nổi. Từng khuôn mặt, từng dáng điệu của cả ngàn bức tượng đó không hề trùng lắp nhau. “ Nụ cười Angkor” là một trong những khuôn mặt đó.

Chỉ riêng trong đền Bayon, thuộc khu Angkor Thom, có đến 54 ngọn tháp với 216 khuôn mặt vị thần được điêu khắc ở bốn mặt mỗi tháp, nhưng chỉ duy nhất có một khuôn mặt đang cười, một nụ cười thanh thoát, độ lượng. Ý nghĩa của nụ cười đó đến nay vẫn còn là điều bí ẩn. Có người cho rằng nó mang dấu ấn thiền định của Phật giáo. Vị thần nào đã mang nụ cười siêu thoát đó cũng là điều bí ẩn. Những nhà nghiên cứu Khmer tin rằng đó là hình ảnh của vua Jayavanman VII, người đã cho xây đền Bayon.

Angkor đã từng là kinh đô của Khmer cách đây cả ngàn năm, ghi dấu những năm tháng vàng son, hùng mạnh, trình độ văn minh vượt trội, mà người ta gọi đó là “thời đại Angkor”. Cũng không ngạc nhiên khi UNESCO xếp di tích Angkor vào trong danh sách những kỳ quan thế giới.

Không chỉ xem nụ cười Angkor là biểu tượng du lịch,  Kampuchia, giữa năm 2011 đã đi xa hơn nữa khi cho trình diễn trên sân khấu 3D, với kỹ thuật hình ảnh và âm thanh hiện đại, các show diễn mang đậm tính sử thi, tái tạo lại thời kỳ vàng son của thời đại Angkor

Show diễn kéo dài 75 phút, gồm 6 chương. Mở đầu là chương “ Đối thoại với thần linh”, một thiếu niên Khmer hỏi vị thần về ý nghĩa nụ cười, và chương kết thúc cũng lại là: “Nụ cười Angkor”. Ấn tượng!

Du lịch Thái Lan cũng có show diễn giới thiệu về lịch sử và văn hóa như thế tại nhà hát Alangkarm (Pattaya), với tên gọi đầy tính… marketing: “ Thai Extravaganza Show”, nhưng công phu, kỹ thuật hơn, voi đi ngựa hí, súng thần công chen lẫn gươm dáo,… Chương trình xen lẫn cả những pha tấu hài, thành ra… tạp kỹ. Các tour du lịch Việt Nam đến Thái thường bỏ qua chương trình này.

Hoành tráng hơn nhiều phải nói đến show “ Tống Thành” ở Hàng Châu (Trung Quốc) với banner quảng cáo “Cho tôi một ngày, sống lại ngàn năm”. Nhà hát xây dựng trong một khu du lịch, với nhà cửa quán xá tái tạo lại sinh hoạt thời nhà Tống. Thời lượng lịch sử trong show diễn chỉ độ mươi phút, gói gọn trong câu chuyện bi tráng của Nhạc Phi (mà công tội của Tần Cối hiện nay vẫn còn là điều tranh cãi). Còn hầu hết là những chuyện huyền thoại, Thanh Xà Bạch Xà, Lương Sơn Bá/ Chúc Anh Đài, hay cả một buổi thiết triều với cả trăm cung tần mỹ nữ xinh đẹp, vũ điệu tha thướt, tưởng như thời thái bình thịnh trị, khi quân Kim đang áp lực phía Bắc. Nghệ thuật và kỹ thuật của show diễn có thể nói là hoàn hảo nhưng đầy tính…phô diễn.

Ở mức độ hoành tráng, kỹ thuật và nghệ thuật trình diễn thì  “Nụ cười Angkor” thua xa “Thai Extravaganza Show” và càng không thể so với “Tống Thành”, chẳng hạn chuyển đoạn các chương hồi còn gượng ép, diễn viên múa chưa chuyên nghiệp, có khi còn cười giỡn trên sân khấu, còn phải vay mượn những pha múa dẻo (xiếc) với diễn viên của Trung Quốc,.. nhưng rõ ràng show diễn “Nụ cười Angkor” mang đậm tính sử thi hơn nhiều, mà nơi đó, một sự ngưỡng mộ và luyến tiếc đã chạm được tới tâm hồn người xem.

Show “ Nụ cười Angkor” còn quá mới, và theo thời gian họ sẽ phải hoàn thiện kịch bản và  nghệ thuật diễn nhiều hơn. Show “Tống Thành của Trung Quốc đã ra đời cả chục năm cũng thế. Tôi đã xem show này 2 lần, cách nhau 3 năm, họ vừa cho trình diễn, vừa thay đổi và nâng cấp theo thời gian

Angkor đã trở thành hoang phế trong rừng sâu cả vài trăm năm khi quân Xiêm xâm lấn Khmer đầu thế kỷ 15. Nhiều người cho rằng chính người Châu Âu đã khám phá ra phế tích này khi di cảo của nhà tự nhiên học Henri Mohout (Pháp) được ấn hành tại Paris và London năm 1863. Nhưng Claude Jacques, một giáo sư người Pháp, dạy và nghiên cứu lịch sử Khmer, trong tác phẩm “Ancient Angkor” đã bác bỏ điều này, cái mà ông gọi là quan điểm cái gì cũng lấy Châu Âu làm tâm điểm (Eurocentric). Ông khẳng định, người Khmer không bao giờ quên sự hiện hữu của Angkor, cho dù hồi đó nhiều đền đài có thể bị bỏ hoang, nhưng Angkor Wat lúc nào cũng có người và là nơi thiêng liêng thờ phượng.

Angkor là kỳ quan của thế giới, một thời vàng son, một thời hoang phế. Bây giờ đang sống lại với “Nụ cười Angkor”, là niềm tự hào của Khmer, thế nhưng thông điệp quảng cáo trên mạng bằng tiếng Anh lại khiêm tốn, nhẹ nhàng (tạm dịch): “ 90% vũ công trong “Nụ cười Angkor” là người Kampuchia, trong số đó, có em là trẻ mồ côi, có em là con cháu của nạn nhân bị bẫy mìn. “Nụ cười Angkor” đã tạo việc làm cho các em, đã huấn luyện các em thành vũ công, và rồi các em sẽ trở thành di sản của văn hóa Kampuchia. “Nụ cười Angkor”cũng cộng tác với hai trường mồ côi để tài trợ cho các em học sinh. Hãy đến với “Nụ cười Angkor”, bạn không chỉ thưởng thức nên văn hóa đích thực của Kampuchia mà còn giúp đỡ người dân Kampuchia nữa”. Quảng cáo thế này, ai mà ngó lơ cho nổi !

Thống kê cho biết, 7 tháng đầu năm 2011, số du khách quốc tế đến Kampuchia là 1,6 triệu (so với Việt Nam cùng kỳ là 3.425.820).

“ Nụ cười Angkor” đã có khởi điểm, đã bước chân vào cuộc đua, và có cái để nâng cấp. Vài ba năm nữa, chắc chắn nó sẽ hoàn thiện và sẽ là show diễn đậm tính sử thi nhất.

Xin nhái lời của Neil Armstrong, người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng để nói về “Nụ cười Angkor” : Đây là bước chân nhỏ bé của một đất nước đang phát triển, nhưng là bước tiến vĩ đại của một dân tộc vừa thoát khỏi nạn diệt chủng.

Trông người lại ngẫm đến ta !

Vũ Thế Thành

Read Full Post »

Thái Minh Quang

 

Tạp chí “Xưa và Nay”, số 62B (2037), 1999

Người am hiểu khá sâu tiếng Việt, thường phàn nàn với bạn bè về việc đổi Qui Nhơn từ “i ngắn” thành “y dài”. Từ điển Larousse năm 1969 (in tại Ý) (Atlas moderne Larousse) xuất bản tại Paris, trang 24 phần Index des noms (tức phụ lục địa dư các địa danh trên thế giới) ở cột 4, dòng 2 tính từ dưới lên có ghi: Qui Nhơn. Người nước ngoài cần giao dịch, ký hợp đồng, chuyển gạo tiền nong hàng hóa… chỉ căn cứ vào từ điển Larousse. Nếu một đơn vị hành chính hay doanh nghiệp nào đấy chuyển tiền hay hàng hóa ghi chữ Quy Nhơn… tất đối tác nước ngoài không nhận được (Đúng hơn là không được nhận) và ngược lại. Biết bao phiền toái, tổn thất trong chuyện i ngắn với y dài này. Nếu có khách du lịch, cầm trong tay một từ điển danh tiếng Larousse (hay các từ điển, sách hướng dẫn du lịch các nước, chắc phải dựa vào từ điển người Pháp về Việt Nam) họ sẽ khó khăn thế nào khi cố gắng tìm đất Qui Nhơn mà có khi họ đang ở tại đất này! Họ sẽ không thể nào hiểu được khi hai chữ viết khác nhau mà lại là một trong đầu họ. Đấy là 2 địa danh, 2 nơi chốn khác nhau?

Trong bối cảnh ấy, tôi tìm đến các văn bản có liên quan đến hai chữ Qui Nhơn. Tôi đã đọc và ghi chép lại các từ điển sau đây:

Từ điển Việt-Pháp (J.F.M Genibrel NXB Tân Định, 1898)

Đây là từ điển lâu nhất mà tôi có. Từ điển này do các nhà ngôn ngữ học đã để ra 14 năm (1884-1898) để biên soạn: chuyển tiếng Việt từ tự dạng chữ Nôm sang tự dạng La tinh. Trang 639 ghi: Qui: lại, về… hội tụ… Cũng trang 639 ghi: Qui (con rùa – Tortue).

Như vậy, với từ điển này Qui với nghĩa là qui tụ hay qui theo nghĩa Hán tự (con rùa) cũng viết như nhau: “i ngắn”.

Hán Việt Tân tự điển (Nhà sách Khai Trí-Sài Gòn, tháng 4 – 1975).

Trang 558 ghi Quy Nhơn: quay về với điều nhân đức – tên một tỉnh ở trung phần Việt Nam.

Trong từ điển này không có chữ Qui (i ngắn)

Từ điển tiếng Việt (NXB Khoa học Xã hội Hà Nội – 1988)

Trang 839: Xem: qui, quỉ, quì, quĩ, quí, quị v.v.. như quy, quỳ, quỷ, quỹ, quý, quỵ… Tức i như y (nghĩa như nhau và song song tồn tại).

Từ điển Việt – Hán (NXB Giáo Dục-1996-GS Đinh Gia Khánh hiệu đính – in lần thứ 5 có sửa chữa và bổ sung) trang 896, 897 ghi qui là rùa và qui là quay trở lại (hồn qui, vinh qui)… Từ điển tiếng Việt (NXB Mũi Cà Mau, 1997 – Phan Canh).

Trang 929: Qui = rùa, và cách 3 dòng ghi: Qui = về, trở về (qui chính, qui định, qui hàng, qui hoạch, qui hướng, qui hồn…) không có chữ quy.

Từ điển tiếng Việt (Trung tâm tự điển – NXB Đà Nẵng – 1995)

Trang 784 không có chữ qui.

Từ điển Việt – Pháp (Dictionnaire Vietnamien- Francaise- NXB Thanh Hóa 1996 – Lê Phương Thanh).

Tất cả đều y (dài) (trang 644- 645)

Hán Việt từ điển (Đào Duy Anh – NXB TP Hồ Chí Minh- 1994)

Trang 163: Qui bản, Qui Nhơn (165) tỉnh lỵ tỉnh Bình Định.

Từ điển tiếng Việt thông dụng (NXB Trẻ –1997- Nguyễn Văn Xô).

Không có chữ Quy mà có (trang 363) Qui: (1) con rùa, (2) về (sinh ký tử qui), (3 )phép tắc định trước.

Những từ Việt Hoa thông dụng (NXB Đồng Nai- 1997- Vương Bình).

Qui: rùa (363)

Qui: về (394) không có chữ Quy.

Từ điển Hán thông dụng (NXB trẻ-1997, Lâm Hòa Chiến, Lý Thị Xuân Cúc, Xuân Huy)

Quy (1) rùa (2) về (trang 820)

Cũng tác giả Lâm Hòa Chiến trong từ điển Việt Hoa (NXB trẻ – 1998), không nói đến qui là rùa, trang 323 lại nói qui thuận (Như vậy, một tác giả hai cuốn từ điển viết khác nhau, có lẽ quan điểm tác giả thấy hai chữ có thể thay thế nhau tùy từng trường hợp cụ thể).

Nhìn lại 13 cuốn từ điển mà tôi đã mô tả ở trên ta thấy gì? Rõ ràng đấy là sự không thống nhất. Chưa có thể kết luận: khi viết qui (i ngắn) tức là rùa và quy (y dài) mới là quy tụ. Các nhà từ điển học khi viết sách đều có quan điểm riêng trước những hiện tượng ngôn ngữ còn tìm tòi, cải tiến, tranh luận. Hẳn họ quá biết, từ khi có “chữ quốc ngữ” bao nhiêu cuộc tranh luận với tinh thần khoa học và yêu đất nước đã xẩy ra. Trong đó không ít cuộc tranh luận và giấy mực bàn về i (ngắn), hay y (dài). Có ý kiến cho rằng từ nào có vần bằng thì i (ngắn), (so bì, lì xì, lui cui). Từ nào có vần trắc thì y (dài) (tỷ mỷ, sơn thủy, cô giáo Thúy…). Nhưng trên thực tế lại không đơn giản như vậy.

Tóm lại không thể đưa ra quan điểm dành riêng cho qui (i ngắn) là rùa và quy (y dài) là quy tụ. Tuy rằng trong chữ Hán, đồng âm nhưng tự dạng khác nhau. Trên thực tế không ai hiểu Qui Nhơn (i ngắn) tức là đất chỉ có rùa và người hay người như rùa! Cũng không có cơ sở khoa học để nói nếu viết i ngắn chữ qui sẽ đọc thành chữ (u…i…ui).

Trong sự không thống nhất ấy buộc ta phải thống nhất những điều cơ bản:

1- Đây là danh từ riêng. Không ai có quyền bắt nhà thơ Hồ Dzếnh phải bỏ chữ Z trong tên ông. Là danh từ riêng, khi mới ra đời thế nào, nay để vậy, “Nhất thành bất biến”.

Ông Đào Duy Anh trong đất nước Việt Nam qua các đời (NXB Thuận Hóa, 1994) trang 99 mục trấn Quảng Nam ghi: “Thái tổ Gia dụ Hoàng đế năm thứ 46 (1602) đổi phủ Hoài Nhơn làm phủ Qui Nhơn.” Hay tìm lại văn bản hành chính trước đây: đều ghi là Qui Nhơn (Collège de Qui Nhơn – trường Quốc Học Qui Nhơn) v.v..

Muốn thay đổi một địa danh phải :

+ Có hội thảo khoa học và sự nhất trí.

+ Phải thông báo chính thức (được Quốc Hội thông qua) trong và ngoài nước.

Không thể tùy tiện.

Chúng ta còn nhớ vụ kiện khắp thế giới đều biết: Nữ văn sĩ Pháp Françoise Sagan viết cuốn: Buồn ơi! Chào mi (Bonjour tristesse) bị một công dân kiện vì đã đưa họ, nói xấu họ trong cuốn sách nói trên. Tòa án gọi nữ văn sĩ. Nữ văn sĩ đã không hầu tòa vì chữ “Françoise” của tòa thiếu một nét: dấu Cédille ở dưới chữ C. Tòa đành chịu

2- Trong khi chờ đợi một quyết định khoa học, trên phương diện hành chính nên giữ nguyên chữ cũ: Qui Nhơn.

Bởi liên quan đến cuộc sống, giao dịch, ngoại giao… cần hết sức thận trọng.

THÁI MINH QUANG

Read Full Post »

Lục bát viết ở B’Lao

Văn Công Mỹ

Bốn Câu Cho B’Lao

Cái rừng cái ná cái chim

Cái nương rẫy gói trái tim con người

Cái lau lách trắng nụ cười

Cái sông suối nối cái đời ngây thơ.

 

Ở B’Lao Nhớ Biển

Buổi anh bỏ phố lên rừng

Ngóng  mây cố xứ mơ trùng dương xa

Thưa em một tiếng thật thà

Chút tình năm cũ đã nhòa nhạt chưa?

 


Read Full Post »

Đôi tay buồn

Nguyễn Thị Phụng

Phải xin lỗi đôi tay buồn quờ quạng
Cuốc kêu chi khắc khoải giữa đêm trường
Trăng cuối tuần sương giá buốt đoài non
Đêm chập chững lối mòn nghiêng ngã

Phải xin lỗi đôi tay buồn mới lạ
Mùa đi qua năm ngón lại hao gầy
Trái đất tròn say mãi phải lăn quay
Ôi thương quá đôi tay buồn thao thức!

Read Full Post »

Vợ chồng Mèo…

Trần Thanh Thiện

Meo… eo…èo eo…Tôi lên lan can lầu một và cất tiếng gọi con mèo cưng về. Từ rất xa,  tôi nghe tiếng nó đáp lại ngay và theo tiếng meo dồn dập càng lúc càng gần, tôi biết nó đang phóng như bay, lên xuống qua nhiều mái nhà và chẳng mấy chốc nó đã uốn éo đến bên tôi, cọ cọ cái đầu xinh đẹp và thân hình óng mượt lên chân tôi. Vậy là cu cậu đang rong chơi chứ không đang theo “mèo gái”rồi.

Sau thủ tục chào đón, nó nằm lăn ra thềm gạch, trở bên này, trở bên kia để tận hưởng cảm giác ấm áp quen thuộc, rồi nó nằm yên sưởi nắng, mắt lơ đảng nhìn những con thằn lằn trắng nhởn đang thơ thẩn kiếm ăn trên tường. Vô phúc con nào bám không chắc rơi xuống là mèo ta nhảy phóc tới đớp ngay trước khi con mồi tiếp đất.

Nó được con trai tôi lượm về khi đang nằm thoi thóp bên bờ rào, chỉ chừng vài ba ngày tuổi  và sắp chết đói. Vậy mà chỉ 3 ngày sau, nó đã vươn vai đứng dậy đi lẩm chẩm trong nhà và sau đó nó lớn nhanh như thổi. Đó là một chú mèo đực. Càng lớn nó càng “đẹp trai”và oai vệ. Với thân hình dài, to, cao và cái đuôi dài nghểu nghện rất đẹp; với cái đầu bự, đôi mắt to như có lữa, cái miệng nghiêm nghị và bộ ria mép rất bảnh; với dáng đi và bô lông vằn vện  đen pha vàng và trắng xám như cọp, nó làm con chó Tô cao to hiền lành của tôi tự động “xuống hạng” ngay từ đầu không cần “thử lữa”.

Tôi chưa thấy con mèo nào sạch sẽ như nó. Ăn xong nó liếm chung quanh miệng thật lâu, rồi liếm sạch 2 bàn chân trước thật kỹ. Rảnh rỗi nó thường ngồi sưởi nắng, vừa làm vệ sinh thân thể. Nó dùng lưỡi liếm toàn thân. Chỗ nào xa quá lưỡi “vói” không tới thì nó liếm ướt 2 bàn chân trước rồi lau khắp thân mình. Bởi vậy bộ lông tam thể của nó bao giờ cũng óng mượt và thơm tho

Vậy mà nó lại không có được một cái tên riêng! Thật là một sự đảng trí tai hại và bất công. Ngay từ ngày đầu nó mới về nhà, mỗi lần kêu nó tôi lại kêu meo…èo… eo. Nó đã quá quen với tên gọi đó mất rồi. Thật chẳng khác gì kêu cả họ hàng nhà mèo của nó.

Khi nó bắt đầu trưởng thành, sợ nó rủ rê hết lũ mèo trong xóm tới quần nát mái nhà, tôi nghe lời xúi dại lấy dây thun cột 2 tinh hoàn nó lại để “nó teo và tự rụng” (?) Nó ra vào gầm gừ rên rỉ mấy ngày làm con trai tôi phát giác “âm mưu đen tối” của mẹ:

-Mẹ đừng làm vậy tội nghiệp nó mẹ ơi! Để cho nó lấy vợ đẻ con nữa chứ!

và nó tự tiện tháo dây thun ra. Được giải thoát, mèo ta mừng rở phóng như bay đi tìm “bạn”.

Chắc chắn tôi là “người”bạn thân nhất của nó. Rảnh rỗi tôi thường ra salon ngồi. Không đợi tôi gọi, nó đã nhảy phóc lên ngồi chễm chệ trên đùi tôi, khoan khoái gù nhè nhẹ. Đây có vẻ là vị trí nó khoái nhất, vì hể con Tô mon men đến gần là nó vội nhe nanh múa vuốt đuổi đi. Tôi có can thiệp thì Tô tội nghiệp mới được ngồi yên bên chân tôi. Đôi lúc Tô cũng nổi khùng muốn tát cho nó mấy cái nhưng vừa giơ chân lên thì nó đã nhanh tay tát dứ mấy cái làm Tô co vòi vì bàn chân Tô đâu có vuốt nhọn hoắc như nó.

Là mèo nên đương nhiên nó phải cào. Bởi vậy lớp simili bọc nệm salon bị rạch nham nhở. Có bữa tôi bực mình bấm hết mấy vuốt của nó. Tội nghiệp! Sáng hôm sau nó về nhà với thương tích đầy mình, máu me đầy mặt. Tôi quên bén rằng vuốt là vũ khí chiến đấu của nó. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó bị thảm bại như vậy.

Đêm nó thường lang thang đi đâu khuya lắt khuya lơ mới rón rén về, rồi rất nhẹ nhàng không một tiếng động, nhảy phóc lên đầu giường, nằm cuộn mình giữa đầu giường và đầu tôi, ngủ ngon lành không kêu một tiếng. Sáng sớm tôi thức dậy đã nghe nó rục rịch trên đầu nằm. Khi nghe tôi “good morning, meo…eo…”Nó mới meo một tiếng rõ to rồi nhảy xuống giường vươn vai uốn éo đi ra khỏi phòng.

Mèo cưng của tôi chắc thuộc giống mèo “ưu việt” nên thịt cá, ngay cả mỡ để trên bàn nó cũng không bao giờ để mắt đến. Nó chỉ xơi những gì để trong dĩa nó mà thôi. Nhưng khẩu phần ăn phải đàng hoàng đấy nhé! Không cao lương mỹ vị gì, nhưng không được tệ lắm. Bữa nọ sau khi cả nhà ăn cơm xong, bỗng nghe nó vừa đi tìm tôi vừa la ỏm tỏi, giọng giận dữ và rất cấp bách, con Tô lẽo đẽo sau đuôi. Đứng trước mặt tôi nó ngoác miệng meo meo một cách giận dữ. Tôi biết là có kiện cáo gì đây .

-Lành ơi cho mèo chó ăn chưa?

-Dạ cá còn ít con sợ chiều nhà ăn không đủ nên trộn xương thôi nên tụi nó chê không ăn.

Trộn cá vô xong hai con đứng ăn êm ru!

Thế nhưng khi thức ăn ngon, nó vừa ăn vừa khen “ngon ngon”.Thật ra có thể đó chỉ là âm thanh gây ra do nó đưa thức ăn quá nhiều và quá nhanh vào mồm mà thôi. Nhưng tôi vẫn thường châm chọc nó như thế.

Ngán nhất là mùa động dục của họ nhà mèo. Chúng rượt nhau rần rần trên mái nhà, con nào cũng vừa chạy vừa đánh vừa la với đủ cung bậc âm thanh hổn loạn làm náo động không gian đêm yên tĩnh : gầm gào, rú rít, dọa nạt, con nào dính đòn đau thì la thất thanh. Có cả tiếng rên xa dần, đau đớn và giận dữ của những con bại trận cúp đuôi chạy. Hậu quả tức thì của những trận thư hùng nảy lữa giành giựt người đẹp đó thường là những vết thương trên thân thể các cậu mèo sáng hôm sau còn rướm máu. Mèo cưng của tôi tuy thuộc loại “có đẳng cấp”cũng không tránh khỏi những lần dính đòn đau, nằm bẹp cả ngày. Và hậu quả lâu dài là …những cái bầu.

Một hôm tôi nghe tiếng nó kêu hơi lạ. Tôi nhìn lại thì thấy có con mèo mướp nhỏ nhắn đi sau nó. Nó ngước nhìn tôi và meo meo rồi nhìn lui con mèo kia. Tôi thích thú kêu to:

-Anh ơi mau tới coi con mèo đem vợ nó về ra mắt mình nè!

Khi chồng tôi tới nó cũng đang kêu nho nhỏ, vợ nó đứng sau đuôi. Lát sau hai đứa cùng lững thững đi ra, mèo chồng đi trước mèo vợ theo sau. Thật là vui và bất ngờ. Trông chúng rõ là đẹp đôi. Nhìn đôi vợ chồng mèo đi khuất dần sau cánh cửa, chồng tôi đùa:

_Bà lo chuẩn bị sẵn sàng để nuôi cháu đấy nhé!

2/5/2011

Read Full Post »

« Newer Posts