Vũ Thế Thành
Ngành du lịch VN đã có thời chọn nụ cười làm biểu tượng của “Việt Nam- Điểm đến của thiên niên kỷ mới”. Cô người mẫu “Nụ cười Việt Nam” sau này đã quay sang kiện Tổng cục Du lịch vì đã sử dụng hình ảnh của cô tùy tiện và vi phạm quyền nhân thân.
Kampuchia mới đây cũng chọn nụ cười làm biểu tượng cho ngành du lịch. Họ không chọn nụ cười của những thiếu nữ xinh đẹp làm mục tiêu thu hút, mà chọn nụ cười của …thần thánh (cho chắc ăn, khỏi lo “vi phạm quyền nhân thân”), mà du lịch Kampuchia gọi đó là “Nụ cười Angkor” (Smile of Angkor).
Angkor là 1 quần thể kiến trúc gồm 2 khu đền chính: Angkot Wat (Đế Thiên) và Angkor Thom (Đế Thích). Chưa cần nói đến sự hùng vĩ của kiến trúc đền đài, chỉ với nghệ thuật điêu khắc trên đá cả hàng ngàn tượng vũ công apsara và các vị thần, cũng là điều khó tưởng tượng nổi. Từng khuôn mặt, từng dáng điệu của cả ngàn bức tượng đó không hề trùng lắp nhau. “ Nụ cười Angkor” là một trong những khuôn mặt đó.
Chỉ riêng trong đền Bayon, thuộc khu Angkor Thom, có đến 54 ngọn tháp với 216 khuôn mặt vị thần được điêu khắc ở bốn mặt mỗi tháp, nhưng chỉ duy nhất có một khuôn mặt đang cười, một nụ cười thanh thoát, độ lượng. Ý nghĩa của nụ cười đó đến nay vẫn còn là điều bí ẩn. Có người cho rằng nó mang dấu ấn thiền định của Phật giáo. Vị thần nào đã mang nụ cười siêu thoát đó cũng là điều bí ẩn. Những nhà nghiên cứu Khmer tin rằng đó là hình ảnh của vua Jayavanman VII, người đã cho xây đền Bayon.
Angkor đã từng là kinh đô của Khmer cách đây cả ngàn năm, ghi dấu những năm tháng vàng son, hùng mạnh, trình độ văn minh vượt trội, mà người ta gọi đó là “thời đại Angkor”. Cũng không ngạc nhiên khi UNESCO xếp di tích Angkor vào trong danh sách những kỳ quan thế giới.
Không chỉ xem nụ cười Angkor là biểu tượng du lịch, Kampuchia, giữa năm 2011 đã đi xa hơn nữa khi cho trình diễn trên sân khấu 3D, với kỹ thuật hình ảnh và âm thanh hiện đại, các show diễn mang đậm tính sử thi, tái tạo lại thời kỳ vàng son của thời đại Angkor
Show diễn kéo dài 75 phút, gồm 6 chương. Mở đầu là chương “ Đối thoại với thần linh”, một thiếu niên Khmer hỏi vị thần về ý nghĩa nụ cười, và chương kết thúc cũng lại là: “Nụ cười Angkor”. Ấn tượng!
Du lịch Thái Lan cũng có show diễn giới thiệu về lịch sử và văn hóa như thế tại nhà hát Alangkarm (Pattaya), với tên gọi đầy tính… marketing: “ Thai Extravaganza Show”, nhưng công phu, kỹ thuật hơn, voi đi ngựa hí, súng thần công chen lẫn gươm dáo,… Chương trình xen lẫn cả những pha tấu hài, thành ra… tạp kỹ. Các tour du lịch Việt Nam đến Thái thường bỏ qua chương trình này.
Hoành tráng hơn nhiều phải nói đến show “ Tống Thành” ở Hàng Châu (Trung Quốc) với banner quảng cáo “Cho tôi một ngày, sống lại ngàn năm”. Nhà hát xây dựng trong một khu du lịch, với nhà cửa quán xá tái tạo lại sinh hoạt thời nhà Tống. Thời lượng lịch sử trong show diễn chỉ độ mươi phút, gói gọn trong câu chuyện bi tráng của Nhạc Phi (mà công tội của Tần Cối hiện nay vẫn còn là điều tranh cãi). Còn hầu hết là những chuyện huyền thoại, Thanh Xà Bạch Xà, Lương Sơn Bá/ Chúc Anh Đài, hay cả một buổi thiết triều với cả trăm cung tần mỹ nữ xinh đẹp, vũ điệu tha thướt, tưởng như thời thái bình thịnh trị, khi quân Kim đang áp lực phía Bắc. Nghệ thuật và kỹ thuật của show diễn có thể nói là hoàn hảo nhưng đầy tính…phô diễn.
Ở mức độ hoành tráng, kỹ thuật và nghệ thuật trình diễn thì “Nụ cười Angkor” thua xa “Thai Extravaganza Show” và càng không thể so với “Tống Thành”, chẳng hạn chuyển đoạn các chương hồi còn gượng ép, diễn viên múa chưa chuyên nghiệp, có khi còn cười giỡn trên sân khấu, còn phải vay mượn những pha múa dẻo (xiếc) với diễn viên của Trung Quốc,.. nhưng rõ ràng show diễn “Nụ cười Angkor” mang đậm tính sử thi hơn nhiều, mà nơi đó, một sự ngưỡng mộ và luyến tiếc đã chạm được tới tâm hồn người xem.
Show “ Nụ cười Angkor” còn quá mới, và theo thời gian họ sẽ phải hoàn thiện kịch bản và nghệ thuật diễn nhiều hơn. Show “Tống Thành của Trung Quốc đã ra đời cả chục năm cũng thế. Tôi đã xem show này 2 lần, cách nhau 3 năm, họ vừa cho trình diễn, vừa thay đổi và nâng cấp theo thời gian
Angkor đã trở thành hoang phế trong rừng sâu cả vài trăm năm khi quân Xiêm xâm lấn Khmer đầu thế kỷ 15. Nhiều người cho rằng chính người Châu Âu đã khám phá ra phế tích này khi di cảo của nhà tự nhiên học Henri Mohout (Pháp) được ấn hành tại Paris và London năm 1863. Nhưng Claude Jacques, một giáo sư người Pháp, dạy và nghiên cứu lịch sử Khmer, trong tác phẩm “Ancient Angkor” đã bác bỏ điều này, cái mà ông gọi là quan điểm cái gì cũng lấy Châu Âu làm tâm điểm (Eurocentric). Ông khẳng định, người Khmer không bao giờ quên sự hiện hữu của Angkor, cho dù hồi đó nhiều đền đài có thể bị bỏ hoang, nhưng Angkor Wat lúc nào cũng có người và là nơi thiêng liêng thờ phượng.
Angkor là kỳ quan của thế giới, một thời vàng son, một thời hoang phế. Bây giờ đang sống lại với “Nụ cười Angkor”, là niềm tự hào của Khmer, thế nhưng thông điệp quảng cáo trên mạng bằng tiếng Anh lại khiêm tốn, nhẹ nhàng (tạm dịch): “ 90% vũ công trong “Nụ cười Angkor” là người Kampuchia, trong số đó, có em là trẻ mồ côi, có em là con cháu của nạn nhân bị bẫy mìn. “Nụ cười Angkor” đã tạo việc làm cho các em, đã huấn luyện các em thành vũ công, và rồi các em sẽ trở thành di sản của văn hóa Kampuchia. “Nụ cười Angkor”cũng cộng tác với hai trường mồ côi để tài trợ cho các em học sinh. Hãy đến với “Nụ cười Angkor”, bạn không chỉ thưởng thức nên văn hóa đích thực của Kampuchia mà còn giúp đỡ người dân Kampuchia nữa”. Quảng cáo thế này, ai mà ngó lơ cho nổi !
Thống kê cho biết, 7 tháng đầu năm 2011, số du khách quốc tế đến Kampuchia là 1,6 triệu (so với Việt Nam cùng kỳ là 3.425.820).
“ Nụ cười Angkor” đã có khởi điểm, đã bước chân vào cuộc đua, và có cái để nâng cấp. Vài ba năm nữa, chắc chắn nó sẽ hoàn thiện và sẽ là show diễn đậm tính sử thi nhất.
Xin nhái lời của Neil Armstrong, người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng để nói về “Nụ cười Angkor” : Đây là bước chân nhỏ bé của một đất nước đang phát triển, nhưng là bước tiến vĩ đại của một dân tộc vừa thoát khỏi nạn diệt chủng.
Trông người lại ngẫm đến ta !
Vũ Thế Thành

Ôi tôi muốn đi một chuyến cho biết quá.
Đọc bài này Minh Nguyệt bỗng nhớ mấy câu thơ của ai đó:
Con đường xưa ngập trong cát bụi
Thành quách xưa hóa cảnh hoang tàn
Năm tháng oai hùng thành lịch sử
Bao chiến công tên tuổi còn vang
Mộng bá vương ai người quyết định
Lẽ thịnh suy há chẳng có nguyên nhân
Sự đời vần vũ như mây gió
Đổi thời gian, đổi cả không gian
Tụ tán nhờ có duyên, ly hợp vốn do tình
Đọc bài viết NCAC của Vũ Thế Thành mình muốn đi tìm nụ cười Angkor liền nè.
Hi…hi…Nụ cười dể thương quá.
Tui cũng muốn đi xem nụ cười Angkor quá..nhưng…
Đây là bước chân nhỏ bé của một đất nước đang phát triển, nhưng là bước tiến vĩ đại của một dân tộc vừa thoát khỏi nạn diệt chủng.
==================================================
Câu kết ý nhị. Chúc bạn khỏe, vui
Chào huynh Vũ Thế Thành !
Bài du ký “Nụ cười thần thánh” & những recomment của huynh lại tạo một ấn tượng thích thú với cá nhân Tú Gàn như …”Tâu hòang thượng ! Bao giờ ngài tái sinh ?”… trước đây vậy .
Tú tui thích giọng văn … “tưng tửng-ngố ngố” … nhưng chứa đựng thông tin đầy ắp – mới lạ của anh ! Điều cơ bản là người đọc được cung cấp những kiến thức rất đáng quí !
Và … thật đúng khi nói : Việt Nam chỉ có cái mồm … để cải nhau và cũng để “ăn” đúng theo chức năng số 1 của nó !
Cảm ơn và chúc anh sức khỏe dồi dào !
Tôi đến xứ Kampuchia hai lần, 1971 và 1983, cả hai lần đều để đánh nhau chứ không phải du lịch. Vì vậy, đọc VTT về “nụ cười Angkor” thật tuyệt – một thiên du ký hoàn hảo.
Đúng là về mặt kiến trúc, nghệ thuật tạo hình, ca vũ nhạc,…VN mình chẳng là cái “đinh” gì, không chỉ về quy mô hoành tráng mà cả về nét đặc trưng. Nói thế sợ đụng chạm đến lòng tự ái dân tộc nhưng đó là sự thật vì mỗi dân tộc có cái ưu việt và nhược điểm riêng.
Tôi vẫn băn khoăn rằng vì đâu mà một nền văn hóa rực rỡ như vậy phải lụi tàn, vì đâu một dân tộc như vậy lại khốn khổ đến thế? Trên thế giới hiếm thấy dân tộc nào tự diệt chủng, tự hủy hoại mình, tự quên lãng mình như những đền đài Angkor bị quên lãng hàng bao thế kỷ…
Những nhà văn hóa, những sử gia tất nhiên có câu trả lời nhưng tôi vẫn cứ băn khoăn. Phải chăng đó là lời nguyền của lẽ thịnh suy.
Vậy “Nụ cười Angkor” duy nhất ấy mang ý nghĩa gì? Có lẽ, ý nghĩa giản đơn, dễ thấy nhất là…vẫn còn một nụ cười bền vững với thời gian.
Cảm ơn tác giả.
Kampuchia nhỏ mà có võ
Dù triều đại và thời thế đổi thay nhưng những công trình kiến trúc độc đáo đầy sáng tạo vẫn trường tồn cùng đất nước của dân tộc Khơme
Angkor một thời vàng son và là kỳ quan của thế giới . ‘Nụ cười Angkor” hiền hậu , độ lương được xem là biểu tượng du lịch của Campuchia thì thật tuyệt .
Bài viết của anh Vũ Thế Thành rất giá trị .
Có cả trăm tượng thần ở Angkor Wat và Angkor Thom, chẳng tượng nào giống tượng nào, nhưng chỉ có 1 bức tượng (như hình trong bài) được chọn làm icon cho “Nụ cười Angkor”. Thấy nụ cười siêu thoát ko? . Angkor ảnh hưởng nhiều bởi văn minh Ấn Độ
Chào anh vũ Thế Thành,
Hầu như bài viết nào của anh cũng buông câu cuối để cho bạn đọc suy gẫm.
TB rất thích những tiếng chuông của anh, những tiếng chuông rất ấn tượng và vang vọng.
Cám ơn anh về những đóng góp thầm lặng và tích cực. Mến.
Chào anh Vũ thế Thành,
Anh viết bài du ký về Angkor hay quá, vừa có giá trị văn hóa, du lịch vừa có tính nhân văn.cao. Chúng tôi đang định làm một chuyến du lịch thăm Angkor. Nay đọc bài của anh, dự định đã thành quyết định. Chồng tôi đã viếng thánh địa này một lần rồi và nay còn muốn đi nữa. Tôi cũng nghĩ như anh rằng Campuchia sẽ còn tiến xa và tiến nhanh. Xin cảm ơn anh nhiều.
Hi mấy Nẫu…(Sàigòn)
Chủ đích bài này chỉ nêu ra góc nhìn về marketing du lịch Kampuchia, đăng trên tờ Doanh Nhân, nên văn hóa Angkor chỉ lướt qua thôi. Đọc về Angkor, đến Angkor và hiểu về Angkor, thì mới thấy VN mình chẳng là cái… nghĩa địa gì cả. Dân số K khoảng 14 triệu, mà khách du lịch cỡ 50% so với VN. Khoảng cách này ngày càng rút ngắn.
Show diễn ” Nụ cười Angkor”, đúng là 1 thiên anh hùng ca, đầy tính sử thi và triết lý, hơn hẳng TQ và Thái
VN có cái gì? Phim “Đườgn về Thăng Long” cãi nhau như mổ bò, giờ vẫn chưa xong. Nói nhiều, chấm mút nhiều, nhưng chẳng làm được bao nhiêu
chào bác Thành,
Trông người mà…” Ngẫm ” đến ta… là sao?
Bên “ta” thiếu gì chuyện lộ hàng, khoe của, khoả thân, hát nửa Tây nửa Việt chả hiểu ra làm sao …nhưng …”hiện đại” hơn nhiều.
Buồn hay vui khi ta tự đánh mất mình?
Hi anh Dân,
Ngẫm là ngẫm cái này nè : Vn ko có show trình diễn nào có tính sử thi để thu hút du khách cả. Thái và TQ đã có từ 10 năm nay. Mới đây là Kampuchia. VN chỉ có cái… mồm lý sự.
Còn vụ show… hàng, chưa chắc VN “hiện đại” bằng ở Phnom Penh à nghen. Mười năm trước, tui với Hậu (AGF) qua có việc bên đó, mấy em tưởng tui là Tây (đen), nên xài tiếng Anh.. bồi tá lả. Một hồi nghe mấy em nói chuyện với nhau bằng tiếng… Việt, thấy hết hồn. Tui giả bộ ngơ ngơ luôn. Hồi đó tôi qua là gần Tết. Nghe mấy em than thở với nhau. nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ em,… . Cảm khái cách gì !!!
TB, à quên, lúc đó tui ngồi ở quán cà phê chứ ko phải ở nhà…thổ đâu nghe cha nội.