Tôi không phải dân Nẫu. Thằng bạn Việt kiều Ý gốc Nẫu xúi tôi viết về Nẫu, kèm theo lời khuyên (răn đe ?), nên tham khảo những bài do người Nẫu viết. Không ! Tôi chẳng cần tham khảo sách vở. Tôi viết về Nẫu dưới con mắt của người Sài Gòn, viết theo ký ức và cảm nhận.
Vũ Thế Thành
Ám ảnh
Hồi trung học, tôi từng chứng kiến bà vợ Bình Định mắng…chồng, chỉ hiểu loáng thoáng, rõ ràng bả đang hét bằng tiếng Việt, mà hình như xen lẫn tiếng… lạ. Hồi trẻ, gặp gái Bình Định là sợ, về già gặp mấy bà Bình Định là hãi. Chết xuống âm phủ, gặp ma nữ Bình Định thì coi như hết kiếp (khỏi đầu thai). Nói như thế để thấy hồi trẻ tôi bị ám ảnh thế nào. Đàn bà con gái gì mà roi quyền cung cước, thấy là muốn… ù té chạy. Tôi có phải là Lưu Bị đâu mà đứng lại vờ vĩnh sợ hãi, để Ngô quận chúa dẹp hết đao kiếm, dắt chả vào phòng… hoa chúc.
Hồi đó cứ tưởng Nẫu là dân Quảng Ngãi, sau mới biết mình lầm. Bình Định, và cả Phú Yên nữa mới là Nẫu. Tôi hỏi thằng bạn Nẫu: “ Bộ mấy bà Nẫu dữ lắm hả?”. Y tần ngần: “ Chỉ hơi nóng tính thôi, chứ còn chịu khó lo cho chồng cho con lắm”.
Người Nẫu bảo thủ, gia phong, khuôn phép, cục bộ đến độ hơi cố chấp. Đàm tiếu từ dòng họ làng xóm, thì Nẫu ngán, chứ dư luận bên ngoài thì Nẫu…chấp. Bạn tôi dân Sàigòn làm rể Nẫu, hàng năm về quê vợ ăn giỗ, đau khổ về mấy cái nghi thức “duy nhất đúng” kiểu Nẫu. Về lại Sàigòn là y hú anh em ra quán nhậu xả stress, rồi đi đến kết luận: “364 ngày bả lo cho tao. Tao có 1 ngày để… khổ vì bả, cho bả nở mày nở mặt với bà con. Một ngày của tao còn gấp trăm lần cái ngày 8 tháng 3 ở Sàigòn. Mấy thằng mua hoa nịnh vợ là mấy thằng có…khuyết điểm”.
Dĩ nhiên chẳng dại gì lấy một vài trường hợp riêng lẻ, rồi khái quát thành đặc tính của cả một vùng, nhưng đó là cảm nhận, mà cảm nhận thì có ai giống ai?
Giọng Nẫu không khó nghe lắm, biến âm nặng một chút, nhưng chen vài “tiếng lạ” thành ra khó hiểu. Phải nghe Hoài Linh hát cái bản thất tình (tôi quên tựa) mới thấm hết cái giọng Nẫu. Lại thêm cảnh tượng một Hoài Linh gầy nhom, lê la ở quán ven đường than thở “ … Anh bây giờ, khoé mắt sầu cứ rung rinh có giọt lệ sầu, giọt lệ thảm như nước trong bình nó tuôn ra…”. Trời ơi! Nghe thê lương, sầu thảm gì đâu… Đúng là “nẫu” cả…ruột gan. Chí Phèo có nghe, chắc cũng rơi lệ. Tác giả, tôi đoán, chắc bị em Nẫu nào đó phóng cho một cước chí mạng mới làm nổi cái bài “Đệ nhất thất tình ca” này. Tôi thích bản này, nghe rách cả băng video, nhớ lõm bõm vài câu. Bây giờ muốn nghe lại, chẳng biết tìm ở đâu. Một di sản độc địa như vậy, sao cất kỹ thế !
Người Nẫu ghiền bánh tráng. Thằng bạn Nẫu hót với tôi về nghệ thuật cuốn bánh tráng quê nó tỉ mỉ tới tầm…quốc tế, cứ như nghệ thuật ăn bốc của dân Ấn. Mặc kệ ! Tôi chưa bao giờ thử thách đôi tay mình theo cách này (dĩ nhiên, có ai đó cuốn sẵn thì vẫn hơn). Tôi từng dẫn mấy ông Tây bà đầm đi ăn bánh tráng phơi sương, thấy họ toát mồ hôi vì…cuốn. Tôi nói : “Làm theo tôi !”. Lấy bún, khế, chuối xanh, rau thơm, thịt, bánh tráng xé nhỏ ra cho hết vô chén, rưới mắm nêm lên. Rồi, Action ! Tây khen: Good…good… Thiệt giả không biết, nhưng mặt họ tươi hẳn lên, trút được gánh nặng ngàn cân.
Người Nẫu hiếu khách quê mùa kiểu… Nẫu.
Tôi thường đãi khách ở một quán quen. Quen, nên có lần hỏi chuyện một cậu phục vụ ở đó. “Rượu Bàu Đá hồi đó uống ngon, sao bây giờ dở quá vậy. Kinh tế thị trường hả?”. “ Quê cháu đâu có làm rượu giả. Chú mua phải rượu dỏm rồi. Thứ 7 này về quê, cháu sẽ mua tặng chú”. Chuyện tưởng quên. Lần sau tôi trở lại, cậu ta mừng rỡ: “ Cháu chờ chú cả tháng nay”. Rồi quay vào bếp, mang lên bình 2 lít, trịnh trọng: “ Đây là rượu Bàu Đá quê cháu, tặng chú uống chơi”. Tôi cám ơn và trả tiền bình rượu. Cậu ta từ chối. Quê cậu ta ở An Nhơn, Bình Định.
” Tâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?
Hơn 10 năm trước, tôi đi công tác Quy Nhơn, rồi ghé Bảo tàng Quang Trung ở huyện Tây Sơn. Hôm đó vắng khách. Tôi vào thắp nhang, xem di tích, rồi ra ngoài điện thờ, chụp ảnh tượng đài. Đang loay hoay vì ngược nắng, thì một anh thợ chụp ảnh dạo bước đến đề nghị chụp dùm. Chuyện nhỏ! Biết tôi là dân Sàigòn, thế là anh “mở máy” nói, chỗ này là nền nhà xưa của anh em Tây Sơn, chỗ kia là nơi luyện võ. Ông Nhạc dân gọi là ông Hai Trầu, Nguyễn Huệ là chú Ba Bình vì Huệ là tên chị dâu. Đây là giếng nước, cây me ngày xưa họ dùng. Rồi anh chỉ hướng nào là vựa trầu của ông Nhạc, chỗ nào là quê ông Dũng, chỗ nào quê ông Diệu, họ tụ nghĩa thế nào,… Càng nghe càng hứng. Đột nhiên, giọng anh trầm lại, “ Em nghe ông bà kể lại, nơi đây, đêm đêm họ nghe thấy tiếng ngựa phi, tiếng binh khí, thấy cả bóng đoàn quân cưỡi ngựa qua núi. Bây giờ không còn nữa”.. Tôi cám ơn anh phó nhòm kiêm “sử gia dân dã”. Gửi biếu ít tiền, anh từ chối.
Tôi hiểu, quê Nẫu nghèo, cần kiệm đôi khi trên mức cần thiết một chút. Vùng đất này đã có thời là “hang ổ” của “ngụy quyền” Tây Sơn, bị nhà Nguyễn truy bức bách hại cả gần trăm năm. Họ trở nên khép kín, nhưng cái hào khí năm xưa vẫn là nỗi luyến tiếc và trở thành huyền thoại. Như cái lò xo bị nén, một khi lòng tự hào được bung ra, Nẫu sẽ chơi… xả láng. Tự ti xen lẫn tự tôn là thế!
Nói đến vua Quang Trung, tôi lại nhớ đến bài thơ : “Đánh cho để dài tóc. Đánh cho để đen răng. Đánh cho nó chích luân bất phản. Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn. Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”.
Nay, cửa khuyết không còn, nhưng đền thờ còn. Tiện dân từ phương Nam khấu đầu, kính bẩm: “Tâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?”.
Vũ Thế Thành

Cảm nhận về người Nẫu và xứ Nẫu qua bài viết rất dí dỏm . Vậy là …hiểu Nẫu ” rầu ” !
Cám ơn anh Vũ Thế Thành, anh không là người nẫu mà anh viết về người nẫu rất hay, hấp dẫn, dí dỏm ghê
“Tâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?”.
Mơi !
Mời anh Tú Gàn ra nhận giải Oscar cho câu trả lời xuất sắc trong năm……..
Các nhà viết sử coi câu nói của Nguyễn Huệ ” …đánh cho đen dài tóc. Đánh cho để đen răng…” là tuyên bố khẳng định nền độc lập của nước Nam cả vế mặt chính trị và văn hóa. Đó là nêu cao sự sự khác biệt về phong tục tập quán: người Nam nhuộm răng đen- người phương Bắc để răng trắng, người Nam để tóc dài người phương Bắc tết đuôi sam…Nhờ giữ được văn hóa riêng mà ta không bị đồng hóa, đương nhiên ảnh hưởng văn hóa qua lại là không tránh khỏi.
Xunau vẫn là xunau vì chúng ta giữ được “văn hóa xứ Nẫu”, văn hóa ấy trở thành cái riêng không nhầm lẫn ở người phụ nữ xứ Nẫu… Ha ha. BX tui mà đọc đoạn nầy chắc “sương” tui chít lun.
Cũng bít nịnh dzợ hữ ! Tốt, phải làm gương dzẫy mứ được !
@ Cảm ơn tác giả không phải dân Nẫu viết về Nãu cho khách quan. Rất thú vị.
Riêng câu hỏi cuối: “Tâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?”, tôi cũng như anh chịu chết, không trả lời được”.
Trăn trở mãi không tìm ra câu trả lời nên tôi thắp hương vái cụ tổ đời thứ 6 nhà tôi là bố vợ của Nguyễn Nhạc để xin “ý kiến”. Cụ bảo:” Chúng mầy người phàm mắt thịt làm sao thấy được…Chúng mầy chống mắt mà nhìn nước Đại Nam thời của tao so với nước Việt Nam của chúng mầy bây giờ thế nào? “. Thấy tôi tối dạ, cụ bảo :” Bọn mầy đánh giặc không tệ hơn chúng tao hồi đó. Lúc nào đất nước cũng không thiếu kẻ thù, bọn bay không lo thiếu cơ hội lập công. Thời nào anh hùng đó, cháu ạ…”. Nói xong, cụ cười ha hả rồi thăng.
Tôi kể lại chuyện cụ tổ nhà tôi để bạn tham khảo.
Nẫu cả người…(Nẫu)
Nẫu ở đây cũng có nghĩa mệt bã cả người
Cô gái bận áo dài tung cước ghê quá
NhưngTâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?”.
Đọc bài viết muốn về chơi xứ Nẫu nột chuyến quá đi!
“……..muốn về chơi xứ Nẫu nột chuyến quá đi!”
—————-
Chơi thì…..chơi! Sợ gì?
Á anh Vinh Rùa chào anh lâu ngày quá mơi gặp anh
“…….lâu ngày quá mơi gặp anh”
Gặp ở Xì-Goàn hay ở Xứ Nẫu(Bình-định)? Còn… “mơi”, là sao? Mai?
Dinh Rùa bữa nay có vẻ … hưng phấn – tung cánh chim … quá ta !
Cai ngục … bỏ chấp ngã rầu hữ ?
Chúc mừng !
Có “tổ ấm” đâu mà “tung cánh chim” để.. “tìm về” hở? Cai ngục mắc…đi cày! Còn VR thì “tự tung, tự tác” đến 17h30_hôm nay…rảnh!!!
CHIM này làm gì cần tới … TỔ cha nậu ?
(Cuối_ngày nay). “Chim” nào cũng cần tới “tổ” cả(dưới mọi hình thức).Chẳng lẽ để cho nó “tự do” à? Có mà….điên!
Anh VTT quơi!cái anh phó nhòm trong câu chiện của anh là…là..”TĐS” chính hiệu con nai dzàng của PLH đóa!hì..hì..-ngừ BĐ là dzẫy đóa anh ạ!Cám ơn bài viết của anh có nhéc đến ‘”ngừ iu BĐ-TS”.hì…hì…Chúc anh dzui!
Hì….hì…
@ phanlehue : “Anh VTT quơi!cái anh phó nhòm trong câu chiện của anh là…là..”TĐS” chính hiệu con nai dzàng của PLH đóa!…..”
————————-
Cho Vinh Rùa “hỏi” : anh phó nhòm “TĐS” ấy Chụp(bằng)máy (hiện đại)_hay chụp(bằng)tay (thủ công)? Anh í có nhận “học dziên” hông dzẫy?
Chời quơi ! Giờ mứ bít @ Dấu kỹ giữ hè ?
TĐS làm thợ … chụp hữ ?
Hèn chi ?!!!!
Trời ơi. Viết như vậy làm sao em lấy được chồng.
Bài viết rất có duyên. Đúng như cảm nhận của nhiều người miền Nam nhìn về dân Nẫu, xứ Nẫu.
Tuy nhiên, trong tiêu đề phụ “Dân Nẫu hiếu khách quê mùa theo kiểu… Nẫu”, thì chưa được đúng lắm theo câu chuyện đã kể.
Nên chăng, thay chữ “thiệt tình” cho “quê mùa”?
Cảm ơn Vũ Thế Thành.
Lữ Vân
Đồng ý với anh Lữ Vân
Viết hay thật.
Chào anh Vũ Thế Thành
Cám ơn anh đã nhắc cho tôi nhớ gần hết về những gì của Xứ Nẫu.
Qua lời giới thiệu, anh không là dân Nẫu mà bài viết của anh lại rất gần với Nẫu, Đọc một hơi từ đầu chí cuối, phục tài anh lắm lắm!
Nhưng sao anh không chọn bài tựa là “Ấn Tượng” mà lại là “Ám Ảnh”, coi chừng con gái BĐ đâm đơn kiện anh ra tòa vì cái tội làm cho họ “ế chồng”.đấy nhé.
Tôi còn nhớ, hồi cái thời của tôi, các bậc cha mẹ xứ Nãu rất sợ con trai mình vô Nam, rồi lấy vợ trong đó lắm.( có lẽ biết rằng con trai xứ Nẫu rất dễ bị dụ khị?)
Cha Mẹ Nẫu cho rằng, chỉ có con gái xứ Nẫu mới biết hy sinh cho gia đình, nên con trai mình sẽ không gặp khó khổ sau nầy!?
Chính vì thế mà sau khi đậu tú tài xong, mẹ tôi quyết định không cho tôi vào Sài Gòn học tiếp.
Tôi là con một, lại có tính nhát gái & dại gái. Biết rõ con mình (?) như vậy cho nên mẹ tôi nhất định ép tôi vào trường Sư Phạm, để được gần nhà và chắc chắn phải lấy vợ gốc Nẫu.
Hai thằng bạn nối khố của tôi cũng có cùng hoàn cảnh. Nhưng cả 3 đứa tôi đã cương quyết áp lực gia đình để được vào Sài Gòn theo học.
Tôi phải hứa với mẹ tôi là không “léng phéng” với con gái miền Nam thì mới được cho đi. Hai đứa bạn tôi cũng vậy.
Kết quả, 2 thằng bạn của tôi dều có vợ miền Nam.
Một thằng chết lúc còn trẻ vì mắc bệnh ung thư tủy nên không kết luận được.
Một bạn còn lại thì hiện đang sống ở VN, có cuộc sống rất thoải mái, hơn tôi gấp bội phần. Tôi đâu có thấy nó gặp khốn gặp khó gì đâu!? ( mà cũng đã trải qua những lúc cơ hàn đấy chứ)
Còn tôi thì bị nghe lời xúi, lấy vợ xứ Nẫu nên bây giờ vẫn còn khó còn khổ, đủ cả 365 ngày trong năm lận!!!
Góp chút vui với bài viết, chúc anh Vũ Thế Thành vui vẻ và dành thì giờ để viết thêm về xứ Nẫu nữa nhé!
Cám ơn anh một lần nữa
Thân
@ĐTK : ” Tôi là con một, lại có tính nhát gái & dại gái…”
Yên tâm ! Bạn không phải là người duy nhất nhát gái và dại gái. Từng tuổi này, tôi vẫn còn…dại (gái). Chắc là mãn tính.
Tôi đánh hơi thấy văn của bạn có mùi…Việt kiều, mà VK đâu có tay nào dại gái, cha nội ! Không tin hỏi Dân (Ita)Lì thử coi, chả dại gái hay gái dại chả.
Bảo trọng.
Chuyện đọc khá lôi cuốn, xả stress, nhưng đến câu cuối lòng bỗng dưng Nẫu cả người…(Nẫu) vì nếu giờ này Ngài chưa tái sinh thì có lẽ suốt kiếp này TB không kịp chứng kiến những chiến công hiển hách của Ngài, hic….
Cám ơn anh Vũ Thế Thành.
Thiên Bồng_cảm nhận “cú cuối”.Vinh Rùa tui thì cảm nhận “cú đầu”(tặng em gái có cú đá “song phi” tuyệt mĩ):
* Iu em, iu cả…cú đá song phi
Em đá như thế, còn gì..d*….anh? (*đá dập…..d..!)
(VR tui…yếu bóng dzía lắm=>chẳng dám lấy dzợ Bình Định luôn tới giờ)
Do íu bóng dzía nên lấy vợ khác quơ….
He…he…nên giờ này mới bị bái dóp.
Đáng đời.
@ Mai Trâm:
Kiếp sau, nếu được làm người(?)
Anh “thề” sẽ…cưới Mai Trâm tức thì!
Dzẫy được chưa, em Mai…Trê?
@ Dzinh Rùa:
Kiếp sau chớ có làm người
Làm con rùa nhỏ coi mòi được hơn.
Khỏi bị bái dóp…?
Mấy anh ni nói chiện … ớn gơ ! Nẩu da gà lun đó !!!
Nói đến vua Quang Trung, tôi lại nhớ đến bài thơ : “Đánh cho để dài tóc. Đánh cho để đen răng. Đánh cho nó chích luân bất phản. Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn. Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”.
Nay, cửa khuyết không còn, nhưng đền thờ còn. Tiện dân từ phương Nam khấu đầu, kính bẩm: “Tâu hoàng thượng, khi nào ngài tái sinh?”.
=============================================================
Một đoạn kết tuyệt. Chúc người viết khỏe, vui
@ VXP
Cám ơn bạn đã đọc được gan ruột của bài viết
Tấm hình thật tiêu biểu cho con gái xứ nẫu,đẹp và dũng mãnh. Nhưng lỡ khi cô ấy nỗi giận thì biết làm sao?
Nẫu cả người…(Nẫu) một tạp bút tuyệt vời.
anh khong phai la nguoi xu nau nhung sao viet ve nau hay qua vay?
chào bác VTT,
Mời bác đọc bài com của “CON CÓC” để liệu cơm gắp mắm nhé.
lén phén là …tiêu đời!
hihi!
Hôm nào sẽ mời bác giao lưu cùng anh em xứnẫu.
TVD
@ Anh Trương Văn Dân : “Tôi không phải dân Nẫu. Thằng bạn Việt kiều Ý gốc Nẫu xúi tôi viết về Nẫu, kèm theo lời khuyên (răn đe ?), nên tham khảo những bài do người Nẫu viết. Không ! Tôi chẳng cần tham khảo sách vở. Tôi viết về Nẫu dưới con mắt của người Sài Gòn, viết theo ký ức và cảm nhận.
Vũ Thế Thành”
*************
Có phải “anh í” ám chỉ anh Dân của mình không nữa?
@ Anh(?) Vũ Thế Thành : Đọc bài văn “tếu” của anh, Vinh Rùa có cảm nghĩ : Một người “ngoài”(Nẫu), nhìn vào…Nẫu_đúng y boong!_(nếu bảo “Văn là người” thì hi vọng xunau.org thường xuyên “đón”_người có “máu hài hước” vào….vui chơi!)_Cảm ơn bài “giết dzui”(viết vui)này!!!
Hay qua
Viet thu vi lam anh Vu The Thanh oi!
Mot bai viet rat hay va doc dao
Dường như em gái trong minh họa đá song phi, một thế trong bài thảo Ngọc Trản. Tà áo dài trắng thường tượng trung cho nét đẹp diệu dàng truyền thống nhưng phụ nữ VN đâu chỉ biết dịu dàng mà còn biết đá song phi. Đừng nói chi người xứ khác, ngay cả đàn ông xứ Nẫu như tui và Tú Gàn cũng đã từng gẫy bá sườn, trẹo xương sống đấy. Hoa hồng BĐ cũng có gai – mà dài, nhọn hoắc như gai tre già. Dzẫy mới trị được đám đàn ông xunau. huhu.
Cũng nên có cái nhìn khách quan của người xứ khác, phải không?
Hì hì …Thấy hình minh họa là Con Cóc toát mồ hôi rùi !
Anh Vũ Thế Thành hiểu ” Nẫu” ghê đó !
Cóc mà có mù hâu ne im Nị ?
Da cóc dày lém mừ !
Hè hè …. Im cũng … bị – mà bị … chỗ khác – chứ hông phải chỗ ba sườn quynh quơi ! ha ha ha ….
Bị ngay tim chứ gì ? hì hì …
Nói chớt đi ! Hay hơn ! hè … hè …
@ Tú Gàn bị đá dập…mật. Huhu. Dzọt
Chào Vũ Thế Thành .Sáng uống cafe đọc bài của bạn rất vui ! Cách viết tưng tửng
, thông minh và sinh động đem lại cảm giác phấn chấn ,yêu thích cho người đọc.
Cảm ơn .
Tú tui cũng rất thít bài này !
Tẹng huynh VTT nè ,
http://www.youtube.com/watch?v=7wcdt8UtNCM
Hu hu hu … QUÁ THẢM !!!
hình “ấn tượng “quóa phải hông Tú Gàn?hi..hi.. hình của PLH hầu hẫu đóa!
Hì…hì… xao nặng rồi.
Mai Trâm đó.
TĐS làm đạo diễn + quây phinh lun hữ ?
Hình … “nghợ thực” gơ !!!
xó rì XÙ nha! dzô lộn nhà Xù rầu!
Dzui dzui – một chút xíu !
Lôi cuốn – một chút xí !
“Đã đã – một chút í !
Thật thú vị !
Tuy chưa được hân hạnh quen biết nhưng nếu – như người ta nói – văn là người , thì quynh Vũ Thế Thành là một người DỄ GẦN – DỄ MẾN – DỄ KẾT THÂN … đúng – sai chưa rõ , nhưng Tú tui nói … dứt “phát” :
BÀI VIẾT RẤT HAY vì đã KHÊU GỢI ĐƯỢC NIỀM … KIÊU HÃNH, HƯNG PHẤN … của quí ông lẫn quí bà (chắc dzậy !?) dân NẪU !
Hình minh họa thật “ấn tượng” !
(Dzẫy chớ mà thấy phụ nữ, con gái Bình Định là Nẫu hẫm … sợ, Nẫu cứ … nhào dzô quài à ! Mắc cái giống gì dzẫy hông biết nữa . He he he … )
Cám ơn bạn VTT nhen !
Huynh coi kỹ cái Clip này đi.
Hoài Linh quê Vạn Giã, Vạn Ninh, Khánh Hòa, cận xứ nẫu. Giọng mềm mại không cứng cáp, chưa đặc trưng giọng đàn ông xứ nẫu; nền bài hát chưa phải nẫu, gặp nẫu thiệt hổng có chiện dẫn dợ ngừ ta đi ngang xương dzầy,
Coi& nghe tàm tạm. Thông cảm, WHWH tui chưa hít clip này.
@ Đúng rầu WHWH. Dẫn dợ ngừ ta đi ngang xương như vậy là tan xương cái chắc. Chít cũng chơi, tới đâu thì tới. Nó đưa tiền còn lấy nữa. Đâu hèn dữ dzậy.
Bớ anh WHWH, phải anh Phan Bá Chức hát thì hay hơn hữ, cách phát biểu của anh TB thấy đúng là Nẫu rặt, TB cũng 100% nẫu nhưng lai mất tiêu, có lẽ chưa có bà cai tù dân Nẫu chăng? hic….
Thâu ! Tậu ! Ông mà có cai ngục xứ Nẫu chéc ông … bị đòn một tháng đủ ba mư ngày + đim … Mạng ông lớn đó ! Mừng đi nà !
Lời can gián đắt giá, vậy là TB được an ủi rồi, có lẽ TB bị lai nhiều nên không còn thích hợp với quý bà Nẫu. Cám ơn Tán Gù nha, nhưng sao TB vẫn tiếc tiếc làm sao đó, hic…..
Ì … đống dzứ quynh !
Chắc ông này lấy vợ Xứ Nẫu hay sao ta?
đọc văn ông như ngữa cổ uống một hơi nước dừa Bến Tre không bỏ đường, ngọt lắm.
Cám ơn tác giả.
Chào Vũ Thế Thành,
Tôi không biết bạn là ai nhưng lại chạy theo mạch văn của bạn một hơi không nghỉ. Đúng là bạn có lối viết rất hấp dẫn. Tôi đọc mà cứ cười cười bởi cái kiểu dẫn dắt của bạn. Lâu lắm tôi mới đọc một bài viết hay như thế này. Mến!