Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Vũ Thị Huyền Trang’

Khúc sống

Vũ Thị Huyền Trang

.

Hôm rồi, tí nữa thì Diên chết mất xác ở đường tàu, đoạn chạy qua thành phố ngay gần cơ quan mới của Diên. Người gác barie tá hỏa vì sau khi hạ chắn cả hai bên đường đến lúc ngoảnh lại vẫn thấy một cô gái đứng lù lù bất động ở giữa đường ray.

Lúc có người túm tay lôi nhanh Diên chạy ra thì vừa hay tàu chạy đến. Thiên hạ mắng Diên dữ quá, người thì bảo tiếng còi tàu to vậy sao không nghe thấy? Tiếng mọi người gào thét khản cổ sao không nghe thấy? Nếu có bị điếc thì cũng phải nhìn thấy tử thần đang lao đến chứ? Người ác mồm ác miệng lại bảo muốn chết thì đi về nhà mà chết chứ sao ra giữa đường ăn vạ để tai họa lây người khác.

Đến tận lúc ấy Diên như mới sực tỉnh, ngoảnh lại chỗ đường tàu thấy lạnh sống lưng. Lơ ngơ không hiểu vì sao mình vừa đánh rơi tính mạng giữa đường ray xe lửa. Như thể Diên đã được lập trình và ai đó vừa tiện tay bấm nút cho Diên bất động. Rõ ràng Diên có nghe thấy tiếng còi tàu, nghe thấy cả đám đông hoảng hốt kia nhưng Diên đã mất hẳn sự kiểm soát của chính mình. Mọi ý niệm về thực tại, về sự sống và cái chết chỉ còn là một khoảng trắng. U mê như thể vừa bước ra từ khu vườn phép thuật. Diên cứ thắc mắc với Vy rằng có một kẻ giấu mặt nào đó đã đánh cắp tâm trí của cô

Vy ngồi nghe Diên kể, không hề ngẩng mặt lên một lần. Vy miệt mài chơi với con lật đật, xô nó ngã rồi nhìn nó tự đứng lên. Vy lúc nào cũng vậy, thích thú những món quà lặt vặt như một đứa trẻ vẫn còn thiết tha tin vào cổ tích. Như thể lúc Phong bỏ đi không một lời từ biệt, Vy gọi đến nóng máy vẫn không liên lạc được, lúc về phòng lục tìm thấy búp bê Atrioshka, Vy đã hồn nhiên khi nghĩ rằng đó là một trò chơi đầy thú vị do Phong sắp đặt. Rằng khi mở từng con búp bê rỗng ruột được xếp lồng vào nhau chắc chắn sẽ có một bất ngờ nào đó. Biết đâu trong con búp bê bé xíu cuối cùng sẽ là một chiếc nhẫn đính hôn, kiểu lãng mạn này Vy đã từng thấy trong phim Hàn Quốc. Thật kỳ diệu làm sao, trong đó đúng là có một chiếc nhẫn đính đá, hẳn là rất đắt tiền, hẳn là anh đã để lại món quà này rồi lặng lẽ đi công tác. Vy đặt chiếc nhẫn vào chỗ cũ, mỉm cười nghĩ đến ngày anh tự tay đeo cho nàng. Thậm chí Vy đã tính xa xôi rằng phòng nhiều đồ đạc thế này không biết phải vận chuyển thế nào. Lấy nhau rồi thì phải chuyển về nhà anh chứ, chắc là sẽ nhớ căn phòng hai người từng sống chung này.

Nên lúc Diên kể về vụ suýt chết của mình thì ý nghĩ của Vy còn giăng mắc đâu đó trong ngăn bàn. Chiều Vy đi làm về cái

ngăn bàn trống không, con búp bê Atrioshka đã biến mất không vết dấu.

Chuyện của Diên, Vy bảo:

– Hình như lúc đấy có một linh hồn đi qua cậu. Khi hai thế giới âm dương nhập vào nhau thì mọi thứ sẽ ngưng lại trong khoảnh khắc. Hoặc là cậu đã mất nhận thức như một kẻ mộng du. Liệu có khi nào người ta mộng du ngay cả khi đang thức không Diên nhỉ?

Còn chuyện của Vy thì Diên phán xanh rờn:

– Hẳn là thằng cha đó lúc cuốn gói ra đi đã quên mất con búp bê. Nhưng tiếc làm gì vì nó cũng đâu dành cho cậu. Thích thì… bớt lương ra mà sắm.

Trong con mắt của bạn bè thì Diên lúc nào cũng vậy, nhẹ nhàng đặt mọi chuyện đúng vị trí của nó. Không ầm ĩ, không khua chiêng khua trống, chuyện gì đến thì thản nhiên đón nhận, chuyện gì đi thì cho qua. Chẳng mấy khi thấy Diên bận bịu suy nghĩ về điều gì đó quá nhiều ngoài cái việc đứng lơ ngơ giữa đường ray khi tàu lao đến. Nhưng sau này cũng không còn thấy Diên nhắc đến chuyện ấy nữa tựa như đã quên lãng thật rồi. Bạn bè Diên đa phần đã chồng con đề huề, lúc sướng không thấy khoe nhưng lúc khổ thì đều đổ lên đầu Diên cả. Đứa bảo Diên là cái thùng rác, đứa bảo Diên là cái thùng nước gạo. Dù bận mấy, đứa nào gọi Diên cũng nghe, than vãn gì Diên cũng kiên nhẫn đến cùng. Chuyện mẹ chồng nàng dâu thì muôn thuở rồi, thỉnh thoảng cũng dính ca khó đỡ khi đứa bạn chót không hợp gu với bố chồng. Chuyện vợ chồng bạn cãi nhau như cơm bữa mà mười đôi vợ chồng thì cũng quẩn quanh có từng ấy lý do. Chỉ tội Diên nghe than vãn từ cái hôm bạn mới manh nha giận chồng trong tâm tưởng đến khi bạn ký xoẹt vào tờ đơn ly hôn đặt trước mặt chồng. Ấy vậy mà có đứa nào dám bỏ chồng đâu. Diên tính khoảng thời gian bạn hạnh phúc bằng số ngày bạn quên bẵng việc gọi điện cho Diên. Nhiều lúc Diên nghĩ thà không nghe thấy giọng bạn còn hơn, đàn bà sao mà hay tủi, chuyện bé cỏn con cũng gọi bảo “chắc tao đi chết đây mày”.

Vy cũng từng có lần gọi cho Diên vào giữa đêm chỉ để hỏi:

– Uống bao nhiêu viên thuốc ngủ thì mới chết Diên ơi?

Diên mắt nhắm mắt mở bảo bạn:

– Ờ…ờ chờ tí để Diên tính. Chắc là khoảng nửa lọ to thì sẽ chết. Nhưng khi chết sẽ giãy giụa và sùi bọt mép nhìn thấy gớm lắm. Đổi cách khác đi.

Vy thở dài thườn thượt:

– Ờ! Hỏi vậy chứ đã mua đâu. Hiệu thuốc ngay đầu ngõ mà. Muốn chết lúc nào mà chả được.

Đấy là sau cái hôm Vy phát hiện mất con búp bê Atrioshka thì gặp Phong dắt tay một ả da trắng tóc đen lượn lờ siêu thị. Nhưng Vy đâu dám chết, vẫn lặng lẽ co ro trong nỗi tủi buồn về một chiếc nhẫn đính hôn mường tượng vô hình. Cho đến khi Vy biết mình đang mang giọt máu của Phong thì Diên nhận được cuộc điện thoại lúc đang ngồi chờ vá xe giữa đường quốc lộ nắng chang chang, hun hút bóng người. Vy bảo:

– Chết cách nào bớt đau nhất, Diên ơi?

Diên phì cười, nghĩ đến cái chết mà còn sợ đau và xấu như Vy thì hẳn vẫn còn yêu đời lắm, chưa thể nào chết được. Nhưng Vy đã suy sụp thật, Diên về thành phố sau chuyến công tác, ghé qua thấy bạn xanh xao bên cửa sổ, giơ bàn tay lên ngắm một chiếc nhẫn vô hình. Diên xót xa bạn, đứng tần ngần ngoài cửa ngó lặng thinh rồi tiến lại gần tháo chiếc nhẫn từ tay mình đeo vào ngón áp út của Vy.

– Tưởng gì chứ thích nhẫn thì có nhẫn. Ở đời sao cứ để chiếc nhẫn mỏng manh ấy nó trói buộc mình. Lúc còn người thì trói buộc hôn nhân, lúc mất người thì trói buộc ký ức. Sống thế mệt lắm Vy ơi. Thôi! Bỏ đi. Không đáng.

Một hôm Vy tìm đến chỗ Diên không hẹn trước, như thể tìm đến gã người tình để bắt đền cái thai trong bụng đang không biết giải quyết ra sao. Diên chở Vy đến trước cổng Bệnh viện phụ sản, hai đứa đứng tần ngần hồi lâu rồi lại chở nhau về. Vy ngồi sau xe, gục đầu vào lưng bạn lê thê một quãng đường đời. Diên bảo sống được khúc nào hay khúc ấy, đừng nghĩ đường dài mà nản. Ừ thì cũng có đứa nào dám chết đâu Diên…

* * *

Diên sống một mình trong căn phòng trọ ẩm ướt bốn mùa. Cái trần bằng nhựa thấp tè là đại lộ của bầy chuột nhắt cắn nhau chin chít suốt ngày. Ngày mưa nước dột tứ tung toàn mùi nước đái chuột, Diên cầm cuốn băng dính to đứng giữa nhà nghiêng đầu chầm chậm xoay một vòng tròn để phát hiện những chỗ dột, bịt kín bằng băng dính. Nhưng nước chảy theo kẽ tường thì đành chịu, giường gần tường, đêm Diên không mắc màn để nghe mưa li ti bắn trên mặt như một bản nhạc mát lạnh đầy thích thú. Vy qua ở với Diên một tối hỏi bạn sống thế này cũng sống được sao? Ra trường bao lâu rồi sao vẫn không có gì? Độc hai chiếc tủ vải chuột cắn tứ tung được chằng tạm bợ bốn góc, cái giá để đũa bát đã mốc meo vì những chuyến đi dài. Vy cười bảo sống gì mà nghèo hơn cả nhà thơ. Diên lăn một vòng quanh giường, quận tròn người trong chăn bảo sống thế lại hóa hay, muốn đi đâu cứ bỏ nhà mà đi không cần khóa cửa, chẳng lo mất mát. Vy nằm im, nhìn lên trần nhà hồi lâu thấy thảng thốt buồn.

– Diên này. Chúng ta cứ đi tìm cái bản ngã mà không biết rằng chúng ta chẳng có cái tôi nào hết. Đến mình mà cũng không phải là của mình nữa, mà là của cái đám đông ngoài kia. Chọn mua một cái áo mới cũng vì người yêu mình thích. Mua một thỏi son cũng chỉ vì màu son ấy thịnh hành. Chúng ta lao vào kiếm tiền vì không muốn thua kém bạn bè. Ngay cả chuyện hôn nhân hệ trọng mà một cô gái lấy chồng giàu cũng chỉ để thiên hạ lác mắt chứ chắc gì đã là yêu. Đời nhảm nhí thật.

– Vậy mới bảo cậu bớt nghĩ ngợi đi. Sống được khúc nào hay khúc ấy. Sống được khúc nào xong khúc đấy. Rồi thôi. Mọi thứ vốn vô cùng lắm. Nghĩ ngợi mà chi…

Diên nói như hôm trước chưa hề lủi thủi đi trong đêm mưa hơn trăm cây số. Đường về nhà thì xa mà quãng đường quay trở lại thành phố càng hun hút. Mẹ trách vì Diên không dang tay ra bao bọc nên mới để em đi. Em gái Diên hai bảy tuổi, không còn bé bỏng với đời nhưng vẫn luôn bé bỏng trong lòng mẹ. Em thích vẽ, say mê và nổi loạn. Thứ sóng ngầm trong em đẩy gia đình bao phen điêu đứng. Lần nào cứ có chuyện mẹ đều gọi Diên về, dù nửa đêm hay mờ sáng. Như thể cuộc sống của Diên chỉ là chờ đợi và gánh vác. Như thể Diên là một thằng con trai chứ không phải đứa con gái chân yếu tay mềm. Hình như với mẹ thì Diên không được quyền bé bỏng. Diên chống đỡ mọi thứ đến mệt nhoài nhưng vì Diên không than nên người ta không biết Diên đau.

Cửa nhà cứ trống trải dần đi, trong lòng Diên cũng vậy. Em bỏ đi lần này vì số tiền nợ khổng lồ đổ vào các cuộc vui quá lớn, Diên không thể cáng đáng được hơn. Nhưng mẹ không hiểu. Mẹ chỉ hiểu rằng mẹ mất đi đứa con gái út khi không còn thấy nó dăm ba bữa ghé qua nhà, dẫu chỉ là ghé qua để xin tiền. Mẹ nói Diên thấy em ngã mà không nâng, thấy em nhấp nhô giữa sông mà không lao ra cứu. Mẹ không hiểu được những mất mát trong Diên, thứ mất mát vô hình. Thiên hạ ai cũng biết Diên kiếm từng đồng khó khăn đến mức nào, chỉ mẹ là luôn nhìn thấy Diên dư dả. Nên mấy đêm phơi mặt đón mưa bắn tung tóe trong nhà Diên đã chua xót nghĩ “Ừ! Sao mình giàu vậy mà không chịu cứu em? Món nợ nặng lãi mấy trăm triệu của em đối với mình có là gì đâu mà không cứu?”. Câu hỏi ấy nghẹn lại trong cuống họng. Em bỏ đi nhưng vẫn ở trong lòng mẹ, chỉ có Diên hiện hữu ở đây mà hóa vô hình. Hôm Diên về mẹ đã không thèm ngẩng lên nhìn Diên dù là một lần. Diên có hỏi vài câu nhưng mẹ vờ không nghe tiếng. Rồi thì Diên rã rời mò về tựa lưng vào phố giữa đêm mưa. Nếu có cuộc điện thoại nào của bạn Diên vẫn sẽ nghe. Nếu bạn kêu chán đời đòi chết Diên sẽ bảo đời còn nhiều niềm vui nghĩ sao mà đòi chết?

Dạo này Diên cảm nhận thấy cơ thể mình có điều gì bất ổn, đôi lúc Diên không thể kiểm soát được cử chỉ và hành động của mình. Diên hay làm rơi vỡ đồ như thể bỗng chốc cơ tay không còn cử động được, nó buông thõng, bỏ mặc sự đổ vỡ xung quanh. Diên bây giờ lắm lúc như trẻ con, muốn nói mà miệng ngọng nghịu không nói được. Diên mường tượng đến lúc đang trao nhẫn cưới cho chú rể mà vô tình buông thõng, đánh rơi, nhẫn cưới lăn lông lốc ở một xó nào đó hoặc dưới chân quan khách ngồi kín dưới hội trường. Chú rể sẽ luống cuống, nhà trai sẽ thở dài, nhà gái thì chột dạ, người dưng thì lắc đầu xì xào xem như một điềm báo chẳng lành, rơi nhẫn trong ngày cưới chuyện đâu có bỡn. Rồi Diên nghĩ xa xôi hơn, lỡ mà sau này có con, Diên cũng sẽ làm rơi con như từng làm rơi cái cốc cái thìa. Rồi lỡ cũng ngọng líu lưỡi khi muốn gọi tên con. Lỡ có lúc nào đó tuột tay con giữa đám đông rồi cất tiếng gọi cũng không thể nữa thì biết phải làm sao? Mấy câu hỏi đó lặp đi lặp lại trong đầu Diên, ngay cả điều đó cũng khiến Diên thấy mình đang lẩm cẩm. Thật chẳng giống Diên chút nào, mọi thứ đang vuột khỏi tầm kiểm soát.

Diên không muốn thở than mấy chuyện đó với ai. Thói quen chia sẻ cảm xúc Diên đã đánh mất kể từ khi Cương rời bỏ thế giới này. Diên ôm trong mình nỗi ân hận đã không ở bên cạnh Cương những giây phút cuối cùng. Tòa soạn giao đề tài và bắt Diên đi, trong khi đó Cương đang chiến đấu để giành giật sự sống sau một vụ tai nạn tàn khốc giữa đêm khuya. Mà đêm đó hai người giận nhau, như mọi bận Cương lại lang thang ngoài đường tựa một cái bóng đơn độc. Diên từng vô tâm lắm, vì vô tâm mà mất người thương. Lúc người ta đưa Cương đi cấp cứu, Diên phi đến hiện trường thấy trên xe còn treo lủng lẳng mấy quả dứa to chín vàng Cương đã mua ở chợ đêm, loại quả mà Diên vẫn thích. Lần nào giận nhau cũng vậy, anh như con cò con vạc giữa đồng đêm, cảnh sát cơ động nhiều lần bắt lại kiểm tra, cũng có hôm anh yên vị ngồi buông thõng chân ngắm phố đêm trên một dải ngăn cách làn đường nào đó. Đấy là nghe Cương kể lại vậy chứ mấy lần đó Diên vẫn ngủ ngon lành, sáng ra thấy trước cửa phòng túi hoa quả tươi ngon, ngái ngủ cười. Để rồi mấy năm qua không đêm nào Diên ngủ tròn giấc vì cái ý nghĩ tại sao mình đã từng nằm ngủ ngon lành trong những đêm anh lang thang thành phố? Tại sao đến giây phút cuối cùng Diên vẫn bỏ mặc mình anh? Diên đã sống vì cái gì? Vì cái gì?

Nên giờ giữa đêm bạn bè có gọi Diên nào dám không nghe máy. Mấy đứa cứ dọa chết oang oang như Vy thường lại sống rất dai. Đêm khóc ầm ĩ, than vãn đủ điều nói “tao đi chết đây” rồi ngồi tính tự tử bằng hoa hồng cho thơm, cho đẹp, cho kẻ đầu tiên phát hiện ra mình chết cũng thấy bớt xót xa. Ấy thế mà sáng mai lại tung tẩy ra chợ mua hoa về cắm đầy phòng, rồi chụp ảnh tung lên Facebook kèm dòng status “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…”. Nhưng cái đứa gọi vào nửa đêm chỉ để kể mấy câu chuyện cười, khoe hôm nay mới mua váy hoa, tính cuối tuần này có khi làm chuyến du lịch đi Phú Quốc, hay giục Diên lấy chồng đi, đẻ con đi rồi tụi mình làm sui gia… Vui vẻ, hớn hở, tính toán xa xôi thế mà có khi sáng mai Diên chưa kịp tỉnh dậy thì tin dữ đã đến. Ngẩn ngơ hỏi “Ủa, sao nó nói muốn làm sui gia với tui mà?”. Cứ tưởng sau cuộc tiễn đưa từng người thương như thế rồi sẽ không còn nước mắt, rồi sẽ thấy đời nhẹ tênh. Nhưng Diên thì ôm trong lòng thứ tội lỗi đã thuộc về quá khứ. Cương đã về một thế giới khác, có thể đã bắt đầu một kiếp khác, có thể đã uống thứ nước Vong Tinh Thủy khi đi qua Quỷ Môn Quan để quên hết mọi chuyện ở kiếp này. Còn Diên… Diên có được uống thứ nước ấy đâu.

Bụng Vy lớn dần, mấy cái váy body ưa thích của Vy giờ thành đồng minh với ánh mắt soi mói của người dưng. Ai hỏi, Vy ngượng ngùng bảo dạo này hay ăn đêm lại chuộng đồ ngọt nên tăng cân ghê quá. Diên chở Vy đi siêu âm, Vy cầm tấm phim nhìn mầm sống bé bỏng trong cung lòng mình tự nhiên thấy đời chẳng có gì đáng sợ. Mai ai có hỏi về vòng hai bất thường, Vy sẽ can đảm bảo “Ủa! Có bầu mà, có bầu bụng không to mới lạ”. Những lần sau nữa Vy không cần đến chút can đảm nào hết, cứ tỉnh bơ mà đáp trả với đời như đó là chuyện dĩ nhiên. Vy vác bụng bầu về thăm nhà lúc sáng, tối đã thấy lao xe quay trở lại thành phố, gõ cửa phòng Diên đổ uỵch xuống giường, mắt ráo hoảnh hỏi Diên còn sữa hương dâu không, đói quá? Diên nhìn Vy hỏi có đau không? Vy lắc đầu cười, thu hai đầu gối, tựa cằm, tóc xõa, Diên quay đi vì không muốn nhìn thấy người khác khóc. Diên cũng biết, từ giờ Vy sẽ mạnh mẽ hơn, thứ sức mạnh đôi khi có thể hủy diệt chính con người ấy, cơ thể ấy. Giá mà Vy cứ hỏi “Cách chết nào đỡ đau nhất Diên ơi?” thì có lẽ mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn…

Dạo này Diên có thói quen ngồi bất động, tay chân tê bì, có khi lịm đi trong một lúc. Tỉnh dậy nhớ ra mình đã mơ, những giấc mơ như nhiều mảnh vải vụn chắp nối tủn mủn, nhem nhuốc và nhàu nhĩ. Diên thấy cơ thể đang kêu cứu, tính đi khám bác sĩ mấy lần rồi quên. Vài lần quên như thế thành tháng thành năm, cơ thể như ngày càng suy nhược. Cũng có khi Vy đến chơi, Diên tính nói với Vy về những điều bất thường ấy nhưng ngôn từ mắc ngang cuống họng không bật ra nổi thành lời. Thứ gì cũng nen nén giấu trong tim lâu rồi thành quen. Thứ thói quen lười mở miệng. Thế rồi thôi.

Một ngày đẹp trời Vy lại ghé chơi. Vy nói nhiều nhưng Diên không nghe thấy rõ. Hai người ngồi quay lưng vào nhau chỉ vì Vy mải nhìn qua cửa sổ đầy nắng và nựng nịu con. Con Vy biết đâu lại chọn đúng ngày hôm nay để chào đời – Diên nghĩ vậy khi cơn nhức đầu dữ dội bắt đầu. Bỗng nhiên Diên muốn gọi Vy một tiếng thân thuộc nhưng lưỡi cứng lại không nói được dù Diên đã cố. Một khoảng trắng xuất hiện lớn dần bao vây lấy Diên. Có thể lại là một giấc ngủ tạm bợ. Diên mơ thấy ngày mai mình không thức dậy, mọi ký ức về sự tồn tại của Diên trên cõi đời này sẽ được xóa đi, không còn ai nhớ đến. Tất cả chỉ còn là một khoảng trắng mà thôi…

Lúc Vy rời mắt khỏi ô cửa, ngoảnh lại đã thấy Diên nằm ngủ, một giấc ngủ ngon lành. Chiều đó Vy đau bụng đẻ, một bé gái ra đời. Bé có đôi lúm đồng tiền rất xinh khiến Vy thấy nhớ Diên. Diên cũng có hai lúm đồng tiền như thế. Khi cười… 

V.T.H.T

Read Full Post »

Về đúng mùa xuân

Vũ Thị Huyền Trang

Ngày cuối năm, Diệu đi giữa phố, nhìn đôi lứa bên nhau có chạnh lòng buồn. Nhiều người đổ dồn ra bến xe để về quê ngày cuối tuần gây tình trạng tắc đường. Gió rét kèm mưa lạnh ngấm sâu vào da thịt dù ai cũng đùm núm đủ thứ áo quần. Diệu cảm tưởng mình có thể đóng băng bất cứ lúc nào. Mỗi hơi thở là một làn khói bốc lên. Dòng người phía trước chưa có dấu hiệu tan ra. Thế mới biết, không phải cứ xích lại gần nhau là có thể ấm áp hơn. Chỉ thấy những khuôn mặt tái đi vì rét đang cam chịu trước dòng người đông nghẹt. Diệu có tin nhắn, chắc là của Sang. “Em nhớ giữ ấm. Anh nghe nói hôm nay miền Bắc lạnh nhất năm”. Giá mà ở gần nhau, chỉ cần một cái nắm tay thôi là đủ. Nơi Sang sống tuyết đang rơi. Hai bàn chân lún sâu dưới tuyết hẳn là rét lắm. Nên cái lạnh mà Diệu đang hứng chịu đã là gì so với nỗi cực khổ của Sang. Ai đó gọi, giọng vẫn rất chân thành:

– Mưa lạnh, để anh qua đưa em về nhé.

– Em đang kẹt xe giữa đường rồi.

– Vậy sáng mai anh đón em cà phê nhé.

– Sáng mai em có hẹn rồi.

Những cuộc gọi như thế sẽ thưa thớt dần đi. Người muốn đưa, kẻ muốn đón rồi sẽ không còn tha thiết nữa. Năm tháng trôi đi, người ta chuộng những cuộc tình chóng vánh. Làm gì còn ai đeo đuổi mãi một người dửng dưng trước mọi sự quan tâm. Thỉnh thoảng Diệu nhận được thiệp hồng của những người đàn ông từng si mê mình. Đến dự đám cưới người ta, rảnh quá Diệu thử mường tượng ra nếu mình là cô dâu ấy, thử nắm tay người đàn ông kia thì liệu có đi hết cuộc đời này? Trong ánh nhìn lướt qua của chú rể dành cho Diệu có chút gì kiêu hãnh. Rằng anh đã có hạnh phúc trong tay, tưởng em thế nào, hóa ra vẫn chỉ một mình. Diệu nhắn cho Sang: “Em đi ăn cưới người yêu cũ”. Nhắn vui thế tầm chục lần thì không nhắn nữa. Những người đàn ông từng đắm đuối vì Diệu giờ đều đã làm chồng người khác, làm cha của những đứa trẻ đáng yêu. Diệu có lần gặp họ địu con trước ngực trong siêu thị. Có lần gặp họ khệ nệ xách đồ cho vợ ngoài chợ đầu mối. Có lần thấy họ đi chọn váy bầu cho vợ, lưỡng lự giữa váy hoa hồng với váy hoa sim. Thấy Diệu vừa bước vào shop cùng bạn, họ mừng quá, kéo tay nhờ chọn hộ. Diệu bỗng thấy mình mất một suất chồng chu đáo, để tuột vào tay của người khác mất rồi. Sang nghe người yêu kể chỉ cười. “Chừng nào về một nhà, anh sẽ chăm sóc cho em”. Sáu năm yêu nhau, Diệu chỉ nhận được những lời hứa hẹn: Anh sẽ về gỡ xương cá em ăn. Anh sẽ về đưa em qua những con đường em muốn. Anh sẽ về làm mứt gừng để em ngậm cho ấm cổ. Đợi anh về sẽ tự tay sửa lại gót giày cho em. Đợi anh về rồi chúng mình ngồi bên bếp than hồng nướng những củ khoai sánh mật. Mười ngón tay của anh nhức lắm, đợi ngày về để được em ủ ấm… Mấy ngôn từ ấy hiện trên màn hình smartphone. Vậy mà Diệu thấy như than ấm, âm ỉ sưởi một mối tình xa cách. Nhi-đứa em gái vẫn thường mắng Diệu khùng. Thời buổi nào còn tin nhau qua mạng.

Về đúng mùa xuân…
Minh họa truyện ngắn: Mai Minh.

Thỉnh thoảng Nhi gọi giật Diệu dậy khỏi giấc ngủ nướng những sáng cuối tuần, dúi ngay chiếc màn hình điện thoại vào mặt Diệu, bảo “đọc đi”. Một người đàn bà vì quen trai Tây mà bị lừa 2,8 tỷ đồng. Yêu qua mạng, một thiếu nữ bị lừa cả tình lẫn tiền. Nhiều năm yêu qua mạng, chàng trai bất ngờ mình bị một thằng con trai “fake nick” gái để lừa. Diệu chỉ cười, làm sao giải nghĩa được những rung động của con tim. Làm sao để nói cho Nhi hiểu về cảm giác tin cậy một người đàn ông đã giúp Diệu mạnh mẽ đến nhường nào. Những ngày lễ, tết, Diệu thường ngồi ngoài hiên nhà nhìn ra ngoài đường ngắm người dưng đang trôi qua cửa, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Người ta ôm eo, thủ thỉ, tựa vào lưng nhau trôi qua ngày mưa dầm, nắng gắt. Diệu chỉ có một mình với tách cà phê nhưng vẫn thấy ấm lòng. Sống phải tin vào một thứ gì đó mới vui. Đối với Diệu, tình yêu không hẳn là một thứ tôn giáo. Nhưng Diệu tin vào tình yêu như là tin vào sự lựa chọn của chính mình.

                                                                                             ***

Diệu quen Sang qua mạng. Đúng hơn là vì vô tình nhìn thấy một bức ảnh Sang đưa lên facebook. Bức ảnh chụp một người đàn ông đang cố gắng bới một bụi hoa đỏ tươi bị vùi trong tuyết trắng. Chân người đàn ông lún sâu trong tuyết, hai bàn tay đỏ ửng vì lạnh. Cả bức ảnh bị choáng ngợp bởi màu tuyết trắng, nhưng người xem không hề thấy lạnh. Sang chú thích, đó là bức ảnh mà người bạn cùng phòng chụp trộm mình trên đường đi làm về. Diệu nhìn bông hoa đỏ trong tuyết hồi lâu thấy thương đôi bàn tay của một người đàn ông xa lạ. Vài lời comment qua lại, thế là thành bạn bè của nhau. Lúc ấy, Diệu hai tư tuổi, thanh xuân rờ rỡ trong tay. Bao nhiêu người đeo đuổi mỗi ngày, hào hoa phong nhã, đón đưa kề cận vậy mà Diệu không màng, lại đem lòng yêu một người ở cách xa vài nghìn cây số. Nhi từng hỏi: “Sang có gì để chị yêu?”.

Sang không có gì ngoài một trái tim chân thành và tràn ngập yêu thương. Sang không học hành cao. Gia đình khó khăn, phải vay vốn đi xuất khẩu lao động bên Nhật với thời hạn ba năm. Vì không có nhiều tiền để thi đi thi lại nên lúc đỗ đơn hàng nông nghiệp, Sang vội vàng chấp nhận. Sang được nhận vào làm trong một nhà máy tư nhân cùng với mấy người Trung Quốc. Công việc hằng ngày là ra đồng làm ruộng, trồng củ cải, thu hoạch khoai tây, phân loại rau củ trước khi mang vào siêu thị. Ruộng xa nhà nên hôm nào Sang cũng phải dậy từ bốn giờ sáng để nấu cơm ủ ấm mang theo rồi leo lên xe chủ ra đồng. Buổi trưa Sang được nghỉ một tiếng ăn cơm. Ăn nhanh thì còn kịp ngả lưng ngay tại bờ ruộng cho đỡ mỏi. Buổi chiều đi làm về, Sang lúi húi nấu cơm, ăn uống một mình. Nếu không có chiếc điện thoại, Sang chẳng biết trò chuyện với ai khi nhìn xung quanh toàn đồng không mông quạnh. Mấy người Trung Quốc cũng có vẻ cởi mở nhưng bất đồng ngôn ngữ. Nhà chủ thì thỉnh thoảng gõ cửa cho mấy bắp ngô, ít khoai tây, cũng có khi cho nửa con gà loại nhỏ để trả công cho một tiếng Sang dọn vườn cho họ.

Người Sang đau nhừ, tay chân nhức mỏi. Công việc làm nông ở Nhật cũng cực khổ chẳng khác gì bố mẹ ở quê. Ở nhà mưa rét còn được nghỉ. Đi làm kiếm cơm xứ người có hôm mưa lạnh vẫn phải dầm mình ngoài ruộng, để thu hoạch củ cải cho kịp, nếu không mưa nhiều sẽ thối hết. Trong một vài bức ảnh, Sang vô tình để lộ bàn tay đỏ ửng vì mưa tuyết. Diệu chỉ ước gì có thể thò tay qua màn hình máy tính để nắm lấy đôi bàn tay ấy, ủ cho ấm lại. Xuyên suốt quãng thời gian sáu năm dài chính là hình ảnh đôi tay ấy đã buộc Diệu vào một cuộc tình. Mẹ không nói gì, có lẽ vì mẹ tin vào tình yêu. Thỉnh thoảng mẹ chỉ hỏi: Khi nào thì Sang về? Bên ấy có lạnh không? Sang về nước tính sẽ làm gì để sống? Nhắn với Sang là mẹ thèm có cháu để bế bồng. Có hôm mẹ đi chợ mang về một mảnh vải hoa ướm lên người Diệu. Mẹ nói: “Vải này may áo dài đẹp tuyệt. Con sẽ mặc vào ngày dạm ngõ”. Sang từng hứa hai đứa sẽ cưới nhau vào mùa xuân. Nhưng mùa xuân năm nào thì còn chưa biết.

Ba năm trước, Sang về nước đổi visa, ký hợp đồng mới. Diệu chỉ có đúng mười ngày được gần người yêu. Sang không nói gì nhiều, chỉ thích im lặng đi bên Diệu. Ngồi trong quán cà phê phố cổ, Sang kể cho Diệu nghe về cuộc đời mình. Sinh ra trong một gia đình nghèo, Sang chưa kịp lớn lên đã phải làm trụ cột gia đình khi bố đột ngột mất sớm. Gánh nặng mấy trăm triệu tiền nợ ngân hàng bố mẹ vay để chăn nuôi lợn nhưng thất bại, giờ đổ lên vai Sang. Cộng với khoản tiền lãi hằng tháng khiến Sang không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải đi xuất khẩu lao động nước ngoài. Ba năm làm việc không ngừng nghỉ ở Nhật đủ để Sang trả nợ và nuôi hai đứa em ăn học. Chẳng còn dư dả nhiều, Sang muốn quay lại Nhật tìm cho mình một cơ hội khác. Diệu khẽ gật đầu. Hôm tiễn Sang ở sân bay, anh chỉ nói: “Tay em ấm thế này mà phải xa nhau”. Mới đó mà đã sắp đến ngày Sang quay trở về. Diệu vẫn chờ dưới hiên nhà qua xuân, hạ, thu, đông. Ngoài đường, đôi lứa vẫn bên nhau và lòng Diệu vẫn còn như than hồng âm ỉ.

Có thể Sang không về. Nhi nói thế. Sang giờ đã có công ăn việc làm ổn định ở bên Nhật. Cũng có thể bảo lãnh người thân sang cùng. Biết đâu Sang tham vọng thì sao? Diệu ngồi tự may áo dài cho mình, không ngẩng lên nhìn Nhi. Sáu năm tuổi trẻ trôi qua như một dòng sông. Ta cứ tưởng nó hiện hữu trước mắt nhưng thật ra thời gian lặng lẽ trôi. Buổi sáng hôm nay khác buổi sáng hôm qua. Ở ngoài kia biết bao người sống vội vàng, yêu thương vồ vập rồi gấp gáp xa nhau. Vậy mà Diệu dành sáu năm thanh xuân để lặng lẽ đợi chờ, kể cũng xa xỉ thật. Rất nhiều người hỏi Diệu, dựa vào gì mà tin một mối tình xa lắc? Dựa vào đâu ấy à? Dựa vào bản thân mình. Diệu tin rằng mình là người phụ nữ xứng đáng được hạnh phúc. Thế thôi.

Không báo trước, Sang về vào đúng mùa xuân. Mưa lất phất bay trên tán bàng non. Hàng quán ngoài đường co ro trong cơn rét cuối. Diệu may nốt những đường chỉ cuối cùng trên chiếc áo dài mà mẹ chọn vải năm xưa, đơm thêm vài hàng cúc. Sang về, quà cho Diệu vẫn là đôi tay lạnh. Hai đứa nhìn nhau qua gương, thấy thanh xuân đang dần khép lại trên đuôi mắt. Sang chải tóc cho người con gái mình yêu, thủ thỉ kể cho nhau nghe về những hình dung ấm áp. Sẽ nấu cho nhau ăn những bữa cơm dẫu có khi đạm bạc. Sẽ đi cùng nhau những đoạn đường dẫu có khi trắc trở. Sẽ nương tựa vào nhau dài lâu dẫu bể dâu không chừa bất cứ cánh cửa của ngôi nhà nào. Sang sẽ về làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài. Sáng đèo Diệu đến cơ quan, chiều đón nhau chụm đầu bao câu chuyện. Bao vất vả qua rồi, đời Sang thiếu thốn đủ đường nhưng nhờ có Diệu mà ngập tràn hạnh phúc. Diệu nắm lấy tay người đàn ông mình yêu. Mười ngón gầy đang ấm dần lên trong tay Diệu…

Read Full Post »

Thả quỷ

Vũ Thị Huyền Trang
Nhà nằm trên núi Ba Hương. Tên núi gắn liền với những ngôi mộ nằm la liệt khắp các gốc cây hốc núi. Đa phần là chôn trẻ con chết vì bệnh tật, người già chết vì đói ăn. Những cuộc tiễn đưa lầm lũi trong bóng tối bằng một manh chiếu rách và tiếng khóc than thút thít của đàn bà.

Bạ nơi nào chôn nơi đó. Đàn ông đào một lỗ huyệt vừa nhỏ vừa nông. Thắp lên đó ba que hương rồi quay lưng đi. Có thể họ sẽ chẳng bao giờ trở lại vì những mùa đói kéo dài vắt kiệt cả tinh thần và sức lực của người còn sống. Nếu có trở lại họ cũng không nhận ra đâu là mộ người thân mình. Gió cát và những cơn mưa rào trút từ đỉnh núi xuống đã san phẳng mọi mô đất ở đây. Thỉnh thoảng có người tìm đến chân núi, họ thắp ba nén hương vái vọng rồi lại lặng lẽ đi. Chỉ có mấy nhà giàu sống dưới chân núi là năm nào cũng làm một mâm cúng với đầy đủ đồ lễ vào ngày xá tội vong nhân. Vì họ cho rằng những linh hồn bị bỏ đói thường đi quấy phá người ở dương gian. Không rõ các cô hồn xuống núi có được no bụng không nhưng người sống thì được một phen tranh cướp. Mâm cúng vừa bày ra đã có nhiều người nghèo đứng quanh chầu chực. Họ không đợi được đến lúc tàn hương đã xông vào cướp. Người bát cháo, kẻ củ khoai củ sắn. Họ đi rồi bát đĩa vứt lại chỏng chơ. Chỉ có vàng mã bay phất phơ ngoài đường, nhem nhuốc gót chân người dẫm đạp.

 

Cũng như mọi năm, hôm ấy đúng rằm tháng bảy, nhà Sáu Gỗ soạn một mâm cúng cô hồn. Muối một đĩa, gạo một đĩa. Cháo trắng nấu loãng mười hai bát nhỏ. Tiền vàng, khăn áo, bánh kẹo, bỏng ngô, khoai sắn luộc. Thêm năm loại quả và vài khúc mía. Ba ly nước nước nhỏ đặt lên rồi nến nhang thắp đỏ. Vợ Sáu vừa bưng mâm ra chân núi còn chưa kịp giở sách cúng thì bỗng đâu có người đàn bà bụng mang dạ chửa ăn mặc rách rưới xông lại cướp đồ cúng nhét vội vào mồm. Nhìn người đàn bà khốn khổ nhai nhồm nhoàm nghẹn lồi mắt mà vợ Sáu chỉ biết than trời. Người sống ở nơi này có khi còn đói hơn cả cô hồn. Sáu Gỗ đứng từ trong nhà nhìn thấy cảnh tượng ấy, sẵn cơn say hắn lao vào đạp ngã ngửa người đàn bà rách rưới. Thị ngã xuống còn cố giữ chặt miếng sắn sượng đang muốn bật ra khỏi mồm. Một tiếng khóc vang lên như xẻ núi xé trời. Thằng Núi ra đời trong ngày dương gian vất vưởng đầy ngạ quỷ.

Thằng Núi lớn lên bằng những bữa ăn dựa vào lòng núi. Lúc bé thì lên núi kiếm củi bán cho nhà giàu lấy tiền đong gạo. Hái nấm, hái rau dại, bắn chim, bắt rắn, bẫy mèo cho những bữa ăn. Núi thoắt ẩn thoắt hiện. Nhanh như chim cắt. Loài vật chỉ cần nghe thấy bước chân Núi là vội vàng chạy về nơi ẩn nấp. Núi nhìn mọi vật xung quanh bằng con mắt háu đói. Thứ gì có thể bỏ vào miệng thì lập tức nằm trong tầm ngắm của nó. Trên đồng ruộng có chim. Dưới sông sâu có cá. Từng xâu chim sẻ nướng giòn. Từng đĩa cò rang chấm muối ớt. Cá thì bắt từ con nhỏ để kho đến con to để nướng. Núi là kẻ thù hủy diệt của muôn loài vì chẳng mấy chốc mà xứ này vắng tiếng chim ca và thưa thớt tiếng mèo hoang gọi bạn tình. Người ta gọi Núi là thằng quỷ nhỏ. Mẹ Núi, người đàn bà tên Hin quanh năm suốt tháng làm không đủ nuôi đàn con nheo nhóc. Thị lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đi vay. Vay tứ phương nhưng chẳng bao giờ thấy trả. Thị luôn hứa “chừng nào thằng Núi lớn lên, nó sẽ kiếm tiền thay tôi trả nợ”. Trong sáu đứa con chỉ có thằng Núi là kiếm được miếng ăn. Những đứa khác chỉ ham học, ham chơi. Thị đã mấy lần nhìn thùng gạo cạn đáy mà quẳng sách vở của lũ con đi. Học làm gì? Học có no cái bụng được không? Học lắm chữ cũng không bằng thằng Núi.

Núi lớn lên vạm vỡ. Ăn không biết no, lúc nào cũng nghe thấy tiếng sủi bụng ùng ục. Như nhiều thanh niên khác trong làng, Núi đi làm thuê cho nhà Sáu Gỗ kiếm cơm. Thời gian đầu Núi theo đám người đi chặt trộm gỗ ở rừng nguyên sinh. Cơm rượu được tính bằng những vết rìu bập vào cây sắc ngọt. Nhưng thằng Núi sinh ra đâu phải để đi làm đầy tớ mãi. Núi ma mãnh và liều lĩnh. Chẳng mấy chốc mà Núi lên làm chủ, gom những thanh niên vạm vỡ nhàn rỗi đi theo mình. Toàn những kẻ vừa dám chặt rừng vừa dám chém người. Núi nâng chén rượu máu lên trước mắt đàn em hô vang “Liều thì sống. Không liều thì chết”. Dốc cạn ly này rót đầy ly khác Núi lại hô “Chặt phẳng. San phẳng. Sằng phẳng”. Đó là chặt phẳng rừng. San phẳng mọi chướng ngại vật. Sằng phẳng với anh em chiến hữu, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Thằng nào phản bội là chết dưới tay Núi ngay. Làm nghề này chỉ nói chuyện bằng tiền và máu.

Có tiền Núi bắt đầu hưởng thụ. Hắn nói một trong bốn cái tứ khoái của con người là làm tình. Lũ đệ tử xu nịnh thường mang cúng cho Núi gái trinh. Chẳng biết hắn làm gì mà những cô gái vào tay hắn qua một đêm đều hóa điên hóa dại. Còn Núi thì trẻ khỏe như vừa hút được nguồn dương khí quý. Nhưng những kẻ thân cận thường rỉ tai nhau “Người Núi toát ra toàn khí lạnh”. Lạnh như mũi dao. Lạnh như tiền. Núi Ba Hương chẳng mấy chốc đã trọc lốc. Rừng nguyên sinh bị lâm tặc móc nối với kiểm lâm phá sạch. Những trận mưa lớn dội từ đỉnh núi xuống ào ào, xối xả tạo thành lũ quét. Cơn giận dữ của đất trời dìm nhà cửa vật nuôi ngập trong biển nước. ý trời và lòng người dâng lên uất hận. Cơn lũ đi qua để lại cảnh tan hoang. Dưới chân núi thỉnh thoảng người ta thấy những ống xương nổi lên vương vãi. Không rõ xương thú hay xương người.

Người dân lầm lũi dựng lại căn nhà, đào hố chôn xác vật nuôi chết trương phình, bới tìm đồ đạc, vét sạch giếng ăn. Tiếng người mẹ nào khóc con ai oán. Ri rỉ tiếng người tiếng dế ma mị trong đêm tăm tối mịt mùng. Những người chết trong trận lũ quét lại được khênh lên núi Ba Hương. Khi  nhát rìu tắt lịm thì đến những nhát cuốc bổ xuống đào huyệt chôn những phận người. Không cần đợi đến rằm tháng bảy, thỉnh thoảng người dân vẫn làm lễ cúng cô hồn. Vì người ta tin rằng có những con quỷ bị xổng khỏi ngục tù xiềng xích, thoát khỏi sự cai quản của Diêm Vương đi phá phách xóm làng. Trong đó có cả những con quỷ sống đội lốt người như thằng Núi.

Thằng Núi rời núi xuống phố gây dựng thủ phủ của mình, trở thành ông trùm buôn lậu gỗ. Đêm đến, đầu hắn vang lên tiếng rìu chặt cây. Tới tấp, dồn dập. Đau buốt từng cơn. Hắn thường tìm đến gái và cần sa để quên đi cơn đau. Trong cơn phê thuốc hắn thấy mình là con chim đơn độc cứ chao liệng trên bầu trời mà không có chỗ đậu. Hắn bay mãi, bay mãi vẫn chỉ thấy những cánh rừng trọc lốc không một chấm xanh. Hắn bay cho đến khi kiệt sức rơi xuống khoảng trống bên dưới rồi đâm phập vào một gốc cây bị chặt nhọn hoắt như một mũi tên. Hắn thoi thóp nghe tim mình rỉ máu nhìn xung quanh chỉ thấy bóng dáng của những nhát rìu, những gốc cây nhựa ứa ra khô cứng. Tỉnh thuốc hắn thấy mình kiệt sức hệt con chim nhỏ.

Lũ đàn em rỉ tai nhau “Dạo này đại ca mê tín gớm”. Ngày sinh nhật Núi, cũng chính là ngày xá tội vong nhân. Ban đêm Núi đến vũ trường nốc rượu mạnh và ve vuốt những ả đàn bà. Nhưng ban ngày Núi thuê thầy cúng về nhà làm lễ. Đồ cúng có heo quay, cháo yến, thịt rừng. Tiền lẻ chuẩn bị cả bao tải. Thầy cúng xong Núi đứng trên ban công cầm từng vốc tiền vứt xuống nhìn người ta dẫm đạp lên nhau tranh cướp. Đồ lễ cũng được vứt xuống, lỡ tay quăng theo cả bát đĩa trúng đầu người cướp lộc. Núi thấy cảnh tranh cướp này hay ho hơn cả chọi trâu, chọi gà. Nó cho Núi cái cảm giác của kẻ bề trên. Cứ có tiền là có thể tiêu khiển bầy người từ già đến trẻ. Kể mà thỉnh thoảng buồn mang tiền lẻ vung chơi cũng đủ vui. Mà đời Núi kiểu gì cũng phải vui. Vui để quên đi cái ký ức về người mẹ đã từng lao vào cướp miếng sắn luộc trong mâm cúng cô hồn thời đói khát. Mà thật ra hắn nên cảm ơn cái gốc tích nghèo khó của mình. Nếu không có cú đá của tên Sáu Gỗ thì chắc gì đời Núi được như bây giờ. Cú đá ấy thức tỉnh thân phận nghèo hèn. Mỗi lần nghĩ đến miếng sắn luộc chẹn ngang cổ mẹ là Núi chẳng thấy gì đáng sợ bằng cái đói.

*

Núi không sao chạy thoát được giấc mơ về cánh chim đơn độc. Những nhát rìu cứ bổ xuống đầu Núi ngày càng dữ dội. Dần dần Núi thấy đầu mình nham nhở những gốc cây ứa nhựa. Nhưng hắn bất chấp và tìm mọi cách xua đuổi những ý nghĩ ma mị điên rồ. Đời thằng Núi nếu biết sợ đã chẳng dám đi theo con đường nhuốm máu. Hàng ngày Núi thích được ngồi trong căn phòng bí mật, xoay chiếc ghế bí mật, mở cánh cửa bí mật để bước vào căn phòng bí mật trong nhà. Hắn ngồi nhìn những cọc tiền xếp chồng lên nhau cảm thấy sự đê mê chạy rần rật trong từng mạch máu. Nếu phải chết thằng Núi nhất định phải chết nghẹn vì tiền chứ không thể chết nghẹn vì sắn luộc.

Có chuyến hàng nhìn thấy rõ những cái bẫy được giăng sẵn khắp nơi nhưng chỉ vì đồng tiền nên Núi vẫn lao đầu. Mà giang hồ cũng có luật giang hồ. Ngoài luật rừng còn có luật tình luật nghĩa. Khổ nỗi thằng Núi chỉ thích dùng luật rừng. Hắn sằng phẳng quá hóa tàn độc nên anh em nhiều mà kẻ thù cũng đâu có ít. Núi bị đâm sau lưng nhiều vố chí mạng. Càng hung hăng thì càng dễ bị thương. Càng bấn loạn thì càng mù quáng. Cuối cùng đường dây buôn lậu gỗ do Núi cầm đầu cũng bị lộ. Núi rời thủ phủ lẩn trốn trong một vùng núi heo hút. Để tránh sự truy lùng của công an, Núi cắt đứt mọi liên lạc với đàn em. Vì không có bất cứ sự giúp đỡ nào nên Núi bắt đầu quay trở lại cảnh luồn rừng kiếm ăn từng bữa. Hắn cay đắng nhận ra có những lúc tiền không giúp được gì đời hắn.

Nhưng Núi đi đâu cũng gặp những cánh rừng trọc lốc. Cây cối không đủ cho Núi ẩn nấp an toàn. Có hôm đói mệt lả, Núi nằm mơ về thời thơ nhỏ. Lúc ấy cây cối um tùm, chim muông kéo về từng bầy làm tổ trên những tán xanh. Núi lấy trộm trứng chim mang về luộc ăn. Mẹ hắn dặn mỗi tổ chỉ lấy vài quả, không được lấy hết vì ít ra còn để lại hy vọng cho chim mẹ. Nhưng hắn không nghe, mỗi lần lấy trộm sạch trứng hắn bỏ vào tổ vài hòn sỏi trắng. Hắn không biết chim mẹ có bị đánh lừa mà ấp con trong mòn mỏi khô rạc cả người hay không. Hắn chỉ thấy những mùa sau chim về ít dần. Rồi không còn nghe thấy tiếng chim con ríu rít gọi nhau. Những con chim mẹ cuối cùng cũng chết dưới tay Núi. Thịt chim ngon không phải bởi mùi thơm, vị ngọt. Mà ngon còn bởi cảm giác khoái chí khi nhìn con chim giãy giụa, thoi thóp trên đống than đỏ ửng. Nghĩ đến là Núi nuốt nước bọt. Nhưng khốn thay nước bọt cũng không có mà nuốt. Cổ Núi khô ran như cánh đồng mùa hạn. Thêm cơn vật thuốc, Núi lả đi trong một hang động ít người qua lại.

Núi nằm mê man cho đến khi thấy cổ họng mình mát lạnh. Một người dân lên núi tìm cây thuốc cho nhà chùa đã tìm cách cứu Núi. Núi tá túc trong nhà ân nhân một tuần thì bất ngờ nghe thấy tiếng chuông chùa. Tâm trí sục sạo kiếm chỗ ẩn thân của hắn như được thức tỉnh. Hắn theo ân nhân vào chùa chăm chỉ băm thuốc phơi thuốc nấn ná gần sư chủ trì. Hắn vờ làm kẻ  đầy đau đớn tuyệt vọng xin nương náu cửa chùa. Cửa chùa từ bi mở lòng đón Núi. Chủ trì giao hắn việc hàng ngày quét dọn nhà chùa và nấu cháo đổ ra lá đa cúng cô hồn. Chùa nằm nơi hẻo lánh ngày thường ít người lui tới nhưng ngày rằm, mồng một thì khách thập phương kéo đến rất đông. Họ đến vì chùa linh thiêng, còn một số người thì đến xin những thang thuốc quý. Núi thường hạn chế tiếp xúc với người lạ. Thân xác nương náu cửa chùa nhưng hắn vẫn mang linh hồn quỷ dữ. Hắn ma mãnh lấy trộm tiền công đức tìm cách mua thuốc phiện mang vào chùa hút. Không ai mảy may nghi ngờ hắn, một kẻ chăm gõ mõ tụng kinh giả bộ hiền lành một con kiến không nỡ giết. Có ai biết đâu lúc cúi lạy phật chính là lúc lòng tham của Núi dâng lên. Lúc ngồi tụng kinh ở chánh điện mắt Núi hấp háy nhìn vào pho tượng cổ.

Buổi sáng hôm ấy sư trụ trì thức dậy khá sớm để chuẩn bị cho ngày lễ quan trọng trong năm. Lúc bước ra chánh điện sư thầy bỗng lặng người đi khi nhìn thấy Núi. Núi ngồi khoanh chân, đầu cúi gập xuống đất, trên tay vẫn cầm tràng hạt. Sư thầy lay gọi nhưng Núi không tỉnh lại. Núi chết dưới chân đức Phật khi đọc dở bài kinh sám hối. Sư thầy nghĩ có lẽ sáng nay Núi đã nhìn thấy bóng dáng của Đức Phật. Nhìn thấy quầng sáng rực rỡ từ miền cực lạc nên rời bỏ cõi trần. Sư thầy đâu biết rằng Núi chết chính trong ý nghĩ sẽ chờ thời cơ lấy trộm bức tượng phật cổ tuồn ra ngoài bán. Sư thầy cũng đâu có biết miệng Núi tụng kinh mà trong đầu vang lên tiếng của những nhát rìu bổ xuống. Dồn dập, tới tấp cho đến khi Núi gục đầu tắt lịm như một thân cây vừa đổ xuống. Sư thầy nói nhỏ một câu lúc đỡ đầu Núi nằm xuống “đời người trong hơi thở”. Hôm ấy chính là ngày xá tội vong nhân. Sư thầy nấu cháo trắng mở cửa chùa đón các linh hồn vất vưởng và ngạ quỷ khắp nơi…

Trên chánh điện vẫn là nụ cười nghìn năm Đức Phật.

(more…)

Read Full Post »

Vó Ngựa

 Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền Trang

.images

Đầu chị bây giờ biến thành chiếc máy phát nhạc. Lộp cộp. Lộp cộp. Lộp cộp. Cứ rệu rã một cách đều đặn như thế suốt hai tư tiếng đồng hồ, kể cả trong giấc ngủ chập chờn. Chị cứ tưởng mình là con ngựa hoang lạc giữa phố phường, phi mải miết vẫn không thoát khỏi những tòa nhà cao tầng, xe cộ và dòng người lũ lượt trôi trên phố mỗi ngày.

(more…)

Read Full Post »

Ốm!

Vũ Thị Huyền Trang

Ốm!

 

Nằm một mình trong căn phòng tập thể
Nghe niềm vui vọng vào (more…)

Read Full Post »