Phạm Văn Phương
.
NGẪU CẢM
tuổi thơ tôi cong vút cánh diều
mẹ bắt ốc hái rau tần tảo
trong chiếc tổ có nhiều trứng sáo
áo em xanh màu lá mạ non
.
câu thơ buồn viết thuở thanh xuân
nay già yếu bồi hồi nhớ lại
bao ước mộng đã ngoài tay với
một lạy này con xin lạy mẹ cha
.
lạy quê nghèo đầm ấm thiết tha
xin thứ lỗi cho người viễn xứ
sông nước cũ biết còn chờ đợi
cũng đành lòng sau một chuyến đi
11.5.2024
.
MẮT EM
mắt em muối mặn hồ đầy
thương nhau thắp một đêm gầy tìm nhau
đêm gầy chợt đổ mưa mau
thơm trong trường mộng một màu từ ly
.
mắt em cỏ dại hồ đầy
mùa xuân đã chết từ ngày vắng xa
đêm gầy nhỏ xuống lòng ta
ánh trăng đồng nội màu hoa bên cầu
.
mắt em hai giọt lệ sầu
mình đi chưa hết một màu tóc xanh
đêm gầy lạnh buốt hồn anh
một miền thơ dại rồi thành khói sương
.
MƯA ĐẦU MÙA
đêm nay, đêm mưa đầu mùa
bỗng dưng nhớ hồi mình còn nhỏ xíu
đêm ngủ trong nhà trên, hít mùi bã trầu vương trên áo nội
nội cười: – mai mốt nội chết rồi, con ra gò ngủ với nội nghen ?…
.
ngoài trời tối đen
sấm chớp nhì nhoằng
nội ôm thật ấm…
.
đêm nay, cũng đêm mưa đầu mùa
nhà cũ không còn
nội cũng thật xa
không biết đến bao giờ mình gặp lại bóng ngày qua ?
04.5.2024
Read Full Post »