Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Nguyễn Liên Châu’

Thơ xuân ở quán bia ôm

Nguyễn Liên Châu

.

Xin được ngồi cùng em

Đốt thời gian qua tay mình nghiệt ngã

Yêu thương nhau bằng những vòng ôm giả

Nhưng rất thật nỗi buồn

.

Xin được chạm môi vào một làn hương

Mùi thánh nữ nguyên trinh trong đáy vực

Mọi nỗi niềm nhẫn nhục

Trong cuộc đời này đều đáng kính như nhau

.

Xin được hôn em bằng nụ hôn của mối tình đầu

Phút trai trẻ của người luống tuổi

Những cuộc tình đã qua, bao cuộc tình sẽ tới

Nỡ lòng nào so sánh cân đo

.

Xin được ngồi lặng thầm giữa nhận và cho

Nước mắt em chảy xuôi, nỗi buồn tôi thấm ngược

Những giọng cười trẻ con, những lời đùa xấc xược

Được buông ra hoen ố chiếc khăn bàn

.

Xin được yếu lòng trân trọng những tay đan

Năm ngón thơ tôi lời yêu khô khốc

Năm ngón tình em sầu buồn bạch ngọc

Thèm khát những hờn ghen

.

Xin được ngồi với một thói quen

Chẳng bao giờ nói lời xin lỗi

Xuân ngoài kia đất trời đang đợi

Hãy tha thứ đời nhau bằng chính trái tim mình

.

Cảm ơn em gương mặt một người tình

Mảnh vỡ nhỏ của tháng ngày thơ dại

Mảnh vỡ nhỏ chiếc gương xuân còn sót lại

Cho tôi soi và tìm thấy lại mình…

Read Full Post »

Ru buồn


Ru buồn



Nguyễn Liên Châu
.

Đặt buồn lên võng ru hời

Nỗi man mác tựa mây trời long đong

Nỗi rưng rức mãi lòng vòng

Nỗi nhung nhớ cứ vơi xong lại đầy



Ẵm buồn lên dỗ khôn khuây

Niềm côi trĩu nặng hai tay tình buồn

Trăng còn giá xứ mù sương

Còn ru nhau tận đoạn trường chưa thôi…



Võng ru buồn nhịp luân hồi

À ơi… Miệng nhại khô lời yêu thương

Ẳm lên đặt xuống vẫn buồn

Buồn trơ hai mắt … vì vương vong tình

Read Full Post »

Nguyễn Liên Châu

.

Cái thị xã nhỏ như miệng chén

Tới lui quanh quẩn một cây cầu

Nhục cơm áo theo đời đưa đẩy

Ta dạt đây… no đói cầu âu

.

Phố phường dọc theo con sông nhỏ

Mà lòng người rộng đến mênh mông

Ta ngạo mạn bỗng hiền như đất

Ấm nghĩa tình gạo chợ nước sông

.

Ngỡ ngàng trước hiền lành chất phác

Những chế hia phóng khoáng hơn thơ

Vì nụ cười chân thành châu thổ

Ta đưa tay phủi bụi giang hồ

.

Thời cuộc đẩy ta lên bục giảng

Nói những điều không cảm không ưa

Lũ học trò thương thầy áo rách

Nên nói chi chúng nó cũng “ừa”

.

Cứ hèn hèn từng trang giáo án

Cứ an thân đội lốt ông thầy

Ta đi qua hiền hòa mưa nắng

Chẳng nơi nào lành như ở đây

.

Rồi cũng hết bốn năm tình nghĩa

Ngày rời xa buồn thắt cả lòng

Đời trót lỡ cõi nào cũng tạm

An ủi mình chảy giống nước sông…

NGUYỄN LIÊN CHÂU

Read Full Post »

Mười năm xa

Nguyễn Liên Châu

.

Mười năm… Chớp bể mưa nguồn

Cành thơ ngây gởi lại vườn chiêm bao

Thời gian lăn nhịp con tàu

Băng qua ga xép bạc đầu tháng năm

.

Xa nhau buổi ấy rằm trăng

Tiếng cười buồn vọng chậm dần vào đêm

Tay gầy gõ cửa tìm quên

Mắt hồn nhiên thoắt buồn tênh vết chàm

.

Mười năm… Mùa đã muộn màng

Cành khô kỷ niệm chắn ngang lối về

Thẫn thờ cuồng bước chân quê

Ngáo ngơ mình giữa bộn bề phố đông

.

Nhớ thương như khói bay vòng

Đùn cay giăng xót mù chong bến bờ

Vụng về gọi nắng tìm mưa

Lòng riêng lạc lõng chim mùa ngu ngơ

.

Mười năm… Trăng vẫn ơ thờ

Mảnh gương vỡ cứa vần thơ đứt lìa

Mười năm… Mờ mịt lối về

Tàu qua ga xép còi khuya chiêu hồn

NGUYỄN LIÊN CHÂU

@ Ký họa của Họa sĩ Việt Hải.

Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'မိုဝ VH9.7.92 7.9'

Read Full Post »

Ngó lại cuộc mình

Nguyễn Liên Châu

Gởi Vũ Ngọc Giao

Ngồi dán ghế góc u chiều quán ế
Vắng hiu nghe tháng tận với năm cùng
Thử ngó lại cuộc mình theo thông lệ
Dẫu gió ngoài kia chẳng phải gió xuân
(more…)

Read Full Post »

Chốn cũ

Truyện ngắn

Nguyễn Liên Châu

 .

Tranh Bùi Xuân Phái

Ở một nơi mà đời sống chạy xuôi ngược theo nhịp quay vội vã của thời gian trên những con đường vốn luôn chật hẹp, khó mà tìm thấy lại mình khi trở lại thăm. Sự thay đổi đến chóng mặt của bộ mặt phố cũ đã như một vết loét khoét sâu vào tình cảm hoài hương, khiến con người ta bị thất vọng như bị người tình phản bội và muốn bỏ đi ngay khi mới trở về.

(more…)

Read Full Post »

Truyện ngắn Nguyễn Liên Châu

 

Ngọc chỉ nhớ lơ mơ cái ngày mẹ thu xếp đồ đạc ra đi. Lúc ấy Ngọc còn quá nhỏ. Đó là ngày Ngọc không đi mẫu giáo, ba cho Ngọc ở nhà để mẹ được gần đến phút sau cùng. Ngọc nhớ là mẹ khóc dữ lắm. Ngọc cũng khóc nhưng không hiểu vì sao mình khóc. Ba thì cứ trầm ngâm, hút thuốc liên tục, hết lấy cái này cái nọ bỏ vào giỏ xách cho mẹ, lại dặn dò mẹ những điều mà Ngọc không tài nào hiểu. Cứ mỗi lần như thế mẹ lại nấc lên, lại ôm xiết Ngọc chặt cứng đến khó thở. (more…)

Read Full Post »