Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Một, 2025

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

.

Những ngày đầu năm luôn là thời gian chúng ta nhìn lại mình …

Cuộc sống luôn mãi không có sự công bằng ,

Mỗi con người là một tinh cầu khác biệt…

Hãy cứ cân bằng lại bản thân và những người xung quanh để bước đi mà không phiền não, không hổ thẹn với bản thân với tha nhân.

Mỗi ngày trôi qua…ta còn cái cảm giác được ngủ ngon trên chiếc giường của mình, giang rộng đôi tay, nhắm nghiền hai con mắt, mộng tưởng về những hồi ức xa xưa…

Đó chính là hạnh phúc mà ta còn có được.

Thời gian …và công việc làm người ta quên hết mọi việc xung quanh, công việc đa đoan làm tâm hồn mụ mẫm, thơ văn chữ nghĩa không màng ghé thăm…

.Mỗi ngày ngắm nhìn những bông hoa lặng lẽ khoe màu theo từng mùa mưa nắng…rồi lặng lẽ úa tàn theo quĩ đạo bất biến của vũ trụ.

Vậy là cũng đã may mắn lắm thay.

Những lối rẽ của đời người rồi cũng lướt qua, những nghịch cảnh cuộc đời cho ta thêm mạnh mẽ vượt qua bao cơn gió ngược, bao mảnh vỡ cuộc đời luôn để lại trong ta không chút nhạt phai.

Năm tháng sẽ xóa nhòa bao khổ hận, sẽ qua đi theo thời gian, nhưng chữ ân tình , chút tình thâm luôn còn mãi trong tâm thức mỗi người lúc buổi chiều tà.

Lợi danh há tựa bóng mây chìm nổi

Chữ ân tình luôn còn mãi không phai

Khi về già mới nhận ra rằng : ” Tình yêu…có không trong cuộc đời này…cũng chỉ là thứ yếu “

Cuộc sống đời thường của hai người với nhau : ” Không mệt mỏi chán chường nhau …chính thực là hạnh phúc trần gian”

Buổi thanh xuân ai cũng coi trọng chữ tình, vật quí cõi trần gian..

.Nhưng qua bao sóng gió cuộc đời, sự chán chường nhau trong đời sống, …lúc chia ly mới biết mình đã làm đúng và không hối tiếc việc đã làm…

Bà lão ly hương , nhớ cố hương khi mỗi lần năm hết…thời gian rượt đuổi nhạt nhòa trên mái tóc, bàn tay khô cứng với những đường vân tay bất biến theo tháng năm…

Một thoáng Xuân về khắp đó đây cái cảm giác lạnh buốt bàn tay chợt mới hay:

Cũng sắp xuân về nơi xứ lạ

Bùi ngùi vọng nhớ đất nước xa

Bao mùa Xuân đi qua trên mái tóc

Nhớ quê nhà lữ khách khẽ thở ra….

.Mấy lần trở lại nhà vào dịp Tết, hưởng lại không khí thân quen nơi quê nhà …

Những con đường ngày cũ đã thay tên, những đèn màu xanh đỏ, tiếng nhạc réo rộn ràng, thành phố cũ nay không còn như ngày xưa tôi đã từng ghi lại trong bộ nhớ già nua

Người lữ khách già nua trở về quê cũ …

Mong tìm lại chút hương xưa…

Tất cả đã thay đổi dưới mọi hình thức và không còn một chút gì mà tôi hằng tưởng tượng trong đầu óc tụt hậu của mình….

Bao nhiêu năm bươn chải nơi xứ người với tâm thức bôn ba, chắt chiu cùng cơm áo gạo tiền, bên những cảnh vật hầu như không thay đổi theo năm tháng, vẫn từng ấy công việc, với từng ấy màu sắc, với từng ấy người khách hàng khác màu da và chủng tộc, dễ tính và rộng rãi với cuộc sống đủ đầy và thánh thiện.

Trở lại mái nhà xưa, lòng nôn nao với biết bao ngỡ ngàng vì cảnh vật lắm đổi thay…

Tìm lại những bạn bè thân quen ngày cũ, lắm đứa đã không còn…còn lại những bạn bè mới quen, hay đã gặp trong nỗi niềm quên quên nhớ nhớ, khoát lên mình họ những tấm áo nhạt nhòa màu sắc, hoạt náo giữa sắc màu, thời trang và tuối tác không cân xứng, lạ lẫm giữa mắt nhìn của một người già “tụt hậu là tôi”…

Thấy hơi sai sai đúng đúng …nhưng cũng vui mắt hơn là phải nhìn thấy những cụ già cùng thời tôi mà ở nơi này tôi từng gặp..

Ở nơi này, tôi đã từng nhìn thấy những lão ông , lão bà cùng thời tôi, ngày cuối tuần hay nhóm họp ở các hội Cao niên, hội người già, họ cũng ca hát, xưng tụng nhau những chức vụ của một thời quá vãng, cũng nhảy nhót, khoe quần là áo lượt…

Nhưng vẫn u uất một nỗi buồn hầu như họ đang trách cứ thời gian không dừng lại.bỡi hầu như họ chưa làm xong phận sự cho đất mẹ…nay bóng ngã về chiều.

Ngẫm rằng: Nhũng ngọn nến đà sắp tắt đang bùng lên thắp sáng những niềm riêng…

Quay lại chỗ của mình …

Những năm tháng nhạt nhòa phủ đều lên mái tóc , với những sợi bạc đìu hiu, chầm chậm bước chân thân quen với những cảnh vật không hề thay đổi theo năm tháng….

Mới hay xứ sở này, nơi chỗ mình đang sống gởi ; ” Lại không mấy đổi thay “,

Đất nước tôi tuy không tiến bộ hơn người nhưng thay đổi bộ mặt bên ngoài nhìn chóng mặt khi mỗi lần trở lại thăm quê nhà qua biết bao tháng năm nhung nhớ… Thật giả bất phân, hay chỉ là ‘Phồn hoa giả tạo”….

.Cảnh vật đổi thay và tình người biết sao ơi hỡi….

Những năm tháng qua đi trong cuộc đời …bương bả lướt qua những cơn gió ngược, lượm lặt lại những mảnh vỡ cuộc đời đã ghi dấu trong lòng mỗi người không chút nhạt phai..

.Hỉ, nộ , ái , lạc…là những thường tình mà ai cũng từng bước qua trong cuộc đời.qua rồi những niềm vui và lao khổ.

Năm tháng qua thật nhanh và mất hút trong màn sương của cuộc sống : Lại một năm mới chạm ngõ nhà ta từ đêm qua…

Lợi danh như bóng mây chìm nổi

Nhân nghĩa bỏ sót một chữ tình

Ngày đầu năm để chút thời gian nhìn lại mình….

Trong nỗi buồn đơn độc, chợt ngẫm ra rằng ;’ Muốn tìm ra một tâm hồn đồng điệu thấu hiểu nhau trong cuộc đời, thật khó hơn tìm kim nơi biển bắc”

Người xưa đã từng thảng thốt gởi lại ngàn sau :” Quen biết khắp thiên hạ…Tri âm hỏi mấy người”

Rằng hay đời người là ngắn ngủi, mấy ai tìm ra người cảm thông thương yêu nhau chân thực, những người đã và đang có được hạnh phúc trần gian ấy, thực là hạnh phúc …

Kiếm tìm một tình cảm thiêng liêng xứng đáng theo góc nhìn của mình :” Một người chính thực là một con người mạnh mẽ, không hèn nhát khi gặp cảnh trái ngang, biết bảo vệ và nâng niu những gì đối phương mến thích, biết chở che khi ta gặp oan khiên”

Biết trân trọng và luôn coi chữ ‘kim tiền”…là gió thoảng mây bay…Không lấy cái của nngười…

Không cần phải gần nhau mỗi ngày như hình với bóng nhưng thấu hiểu và luôn dõi bước tìm nhau trong từng ngõ tối cuộc đời, bảo vệ nhau , giúp đỡ nhau trong tâm khảm cuộc đời nhau…

Phải chăng vũ trụ này vẫn còn lại hai hạt cát vô danh, được hiện hữu trong cuộc đời trên biển cát …khi mỗi lần bị những đất cát cuộc đời bãi bôi, lợi dụng, rẻ khinh..

. Hạt cát vô tình lại thêm lần giang tay cứu đỡ dắt díu nhau , cảm thông không mời gọi.

Giữa trần thế, tôi chính là hạt cát..

Trôi lênh đênh…theo năm tháng hao gầy

Chỉ người biết…Tôi chính là hạt cát

Hạt cát vô tình rơi rớt biển xa…

Buổi sáng hôm nay …ngày đầu năm 2025…một ngày được nghỉ ngơi trong ngôi nhà tĩnh lặng…âm thầm nghe tiếng súng nổ râm ran …

Bắt đầu cho một năm mới…

Những chữ viết phát ra từ tâm tư của một người già cô độc…Lặng thầm và lặng lẽ…trút hết tâm tư gói ghém mảng ưu phiền…

Xin cám ơn tất cả những tâm tình mà nhân thế đã gởi trao…

Xin cám ơn những hồng ân từ các đấng tối cao ban tặng

Ngày đầu năm mới…Xin gởi trao lời cảm tạ

Atlanta Ngày đầu năm 2025

Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Read Full Post »

Nguyễn Một

Tạ lỗi cùng hiền thê

.

Làm sao cho em về thăm ngoại!

Ước mơ của em nghe đơn giản quá chừng

Anh dừng bước sau nữa đời phiêu dạt

Quê ngoại em anh chưa đến một lần

Có những buổi trưa hè rộn rã tiếng ve

Em bâng quơ dõi mắt buồn ra ngõ

Anh biết em nhớ về quê ngoại

Dừa Bồng Sơn mỗi ngày một lớn

Ngoại già thêm tóc bạc lưng còng

Em sinh ra giữa rừng dừa quê ngoại

Chiếc aó sơ sinh mẹ giữ mãi tận bây giờ

Ruộng đồng khô bến bờ hiu quạnh

Bom đạn vô tình tàn phá quê hương

Trên giường sanh mẹ không ngủ được.

Lo sợ em thức giấc nửa chừng

Ngoại ôm em âu yếm dỗ dành

Cả đoạn đời xưa buồn hiu quạnh

Chợt hiện về buốt lạnh hồn anh

Suốt chiều dài của cuộc chiến tr.a.n.h qua bao mùa lúa trổ

Đàn chim nhỏ tránh đông đã bao lần về tổ

Vài tấm tranh hư sơ sài che tạm

Ngoại không đành dứt ruột xa quê

Rồi cuộc chiến đi qua

Vết thương ở lại

Trái gió trở trời ngoại chẳng dám thở than

Để các con bình thản vào đời

Tuổi bảy mươi!

Gần đất xa trời ngoại vẫn nhớ cháu xa

Em khôn lớn và yêu anh rất thật

Đám cưới nghèo

Không có nỗi chiếc xe hoa

Gần một ngàn cây số đâu phải là ngắn ngủi

Mấy trái dừa khô vài lít nếp đầu mùa

Ngoại gồng gánh mừng em thành gia thất

Anh đâu thể dửng dưng trước tấm chân tình mộc mạc

Giữa cuộc đời đen bạc đổi thay

Nhưng anh chẳng biết làm sao hơn

Chìu ý em dù chỉ một lần

Khi cuộc đời còn lận đận áo cơm

Tiền đâu mua vé

Để mỗi trưa hè em hát ru con

Ầu ơ ví dầu

Lời ru âm điệu nát nhàu

Như muôn giọt lệ thấm vào lòng nhau

“Chiều chiều ra đứng ngõ sau

Nhìn về quê ngoại ruột đau chín chiều”

Read Full Post »

Tháng Chạp

Vũ Hồng ( Bến Tre )

.

Tháng Chạp sương buông chiều xóm nhỏ

Ven đồng hiu hắt tím hoa mua

Tháng Chạp sương mù giăng lối ngõ

Nhà người đâu vắng, vắng người xưa

.

Tìm ai chân mây, buồn đôi mắt

Tìm ai bên sông, sầu tóc mai

Tôi về đứng hót trong mùa gặt

Hôn chùm rạ khô trên đôi tay

.

Một ngày người đi lời không nói

Cây sầu đâu ngân tiếng gió dài

Em sẽ đưa con về quê nội

Quê nội con em? – Tôi nào hay

.

Chẳng lẽ trút buồn ngày tháng Chạp

Tôi van tôi xin lỗi thời gian

Chẳng lẽ trút sầu ngày không gặp

Tôi đưa tôi đi suốt đoạn đường.

V.H

Read Full Post »

Đào Thị Thanh Tuyền

.

Trước đó là quãng thời gian đầy sóng gió với gia đình chúng tôi (tôi, Khang và Nhím), đặc biệt là Khang, anh phải gồng toàn bộ gánh nặng gia đình khi ấy. Thế nhưng với tôi, không thể có khoảng thời gian và không gian nào êm đềm hơn thế trong cuộc đời của mình.

Mùa hè năm đó Nhím chuẩn bị vào lớp 9. Chúng tôi dọn về Th. sau khi Khang vấp một cú lừa, gần như trắng tay trong một phi vụ làm ăn, không dính vào vòng lao lý là may! Tôi, cách đó không lâu, một ngày, chợt phát hiện mình không còn khả năng làm mẹ vĩnh viễn bởi một khối u hiện hữu trong cơ thể có nguy cơ chuyển thành K. nếu không phẫu thuật sớm.

Tôi suy sụp nhìn Khang đầu bù tóc rối, ánh mắt vô hồn. Bé Nhím nhìn ba mẹ và mím môi xếp sách vở vào thùng, lấy băng keo dán kín, chờ đợi một chuyến chuyển nhà, quyết không rơi một giọt nước mắt và không bước chân ra khỏi nhà dù bạn bè nó suốt ngày gọi điện thoại rủ đi đâu đó để chia tay.

Đêm trước ngày phẫu thuật, tôi chỉ nói với Khang một câu rằng biết đâu tôi không qua khỏi và Khang hãy gắng nuôi Nhím đến bờ đến bến, sau đó giữa chúng tôi là khoảng không im lặng đến ghê người. Tôi không hiểu Khang nghĩ gì và tôi biết chắc chắn rằng khi ấy, tôi không quan tâm đến điều đó nhiều lắm. Những suy nghĩ trong đầu tôi bị chẻ vụn, xáo lên, trộn xuống lộn xộn.

Đêm dài như vô tận! Ánh đèn néon cùng với màu tường sơn trắng tạo thành một màu chói lóa. Tôi nhắm mắt. Không nôn nao, không chờ đợi. Phía trước mặt là bức tường chắn ngang, không có con đường đi tiếp nhưng cũng không thể ngoái về phía sau, nơi có những con đường đã đi qua nhiều gập ghềnh, xô lấn; vinh quang cũng có mà đắng cay cũng từng.

Thỉnh thoảng có tiếng chuông điện thoại reo lên và giọng khàn đục của Khang trả lời ai đó, rồi mọi thứ chìm vào yên lặng khiến tôi có cảm giác tiếng máy điều hòa dường như to quá, nó vang lên rồi ong ong trong đầu tôi những âm thanh hỗn tạp không phân biệt là của đường phố, hay tiếng sóng biển, hay tiếng gió mưa gào thét. Rồi bỗng dưng những âm thanh ấy chợt tắt ngúm và tôi như người đang chạy nước rút, bị hụt chân, mất thăng bằng ngã chúi nhủi.

Sau này, Khang nói có lúc anh thấy tôi lim dim, lơ mơ, rồi tôi nói thầm điều gì đó, rồi lại mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà không chớp và anh bỗng thấy tôi xa lạ, một người nào rất khác chưa hề một lần quen biết!

Sáng hôm sau, Khang tiễn tôi một đoạn ngắn trong hành lang bệnh viện, tôi không quay đầu lại bởi bước chân và ánh mắt tôi phải bám theo tấm áo blouse trắng trước mặt. Mọi thứ sau đó diễn ra rất nhanh cho đến khi tôi thấy lạnh, rất lạnh, run lên từng cơn, lập cập, tôi lập bập trả lời cô y tá những câu hỏi gì đó rồi chìm vào vô thức cho đến khi những cơn đau dồn dập thúc tôi tỉnh dậy.

Những ngày sau đó, tâm trí tôi chỉ chú mục vào cơn đau và cố gắng làm mọi cách xoa dịu nó. Tôi hoàn toàn không quan tâm Khang làm thế nào để có cho tôi những chén cơm mềm, canh nóng hay Nhím ở nhà ăn gì. Mối quan tâm của tôi lúc đó chỉ là nhịp thở. Tôi tập trung vào nó, hít thở và đếm, và cảm nhận được sự huyền nhiệm của thời gian qua từng giây, từng phút, từng giờ đồng nghĩa với cơn đau lui dần từng chút một cho đến ngày tôi đi đứng bình thường và chúng tôi dọn về Th.

Nơi gọi là nhà chúng tôi khi ấy là một dãy nhà cấp bốn, gồm ba phòng mà Khang ký hợp đồng thuê trong thời hạn mười năm của một trung tâm thể dục thể thao sau khi anh trúng thầu quản lý sân quần vợt cũng từng thời gian ấy. Trung tâm có một nhà thi đấu, câu lạc bộ bóng bàn, quần vợt, võ thuật và một sân bóng đá đúng tiêu chuẩn cho những trận thi đấu cấp thành phố. Khang đem tiện nghi về cho gia đình chúng tôi sao cho mọi người không cảm giác đang ở nhà thuê.

Bé Nhím có một phòng riêng đầy đủ mọi thứ phục vụ học tập và giải trí. Kế đó là phòng tôi và Khang, còn lại một phòng dành cho bạn bè thân thiết đến chơi, ở lại. Phòng nào Khang cũng sửa sang thật đẹp, ấm cúng, anh muốn khách đến với gia đình chúng tôi được thoải mái như ở nhà họ. Khang còn chu đáo mang về hai con chó nhỏ đẹp như hai con chó bông, một con Nhím đặt tên là Lu, một con tôi đặt tên là Rem.

Phía trước nhà có cái sân rộng, Khang mua vài cây lớn về trồng tạo bóng mát, trong đó có một cây sa kê. Anh đặt bên dưới gốc cây một cái xích đu, mấy bộ bàn ghế thấp, thế là có ngay một nơi để anh tiếp khách và phục vụ nước giải khát cho khách chơi thể thao.

Từ vị trí giám đốc một doanh nghiệp, dưới tay có vài chục nhân viên, Khang chấp nhận và vui vẻ lui về làm ông chủ hàng nước, chủ yếu có tiền cho tôi đi chợ, cho Nhím đi học thêm. Việc chính của anh là những cú (mà anh gọi là) “áp-phe” anh có được từ sân quần vợt. Với một người chơi quần vợt giỏi và dễ tạo mối quan hệ thì đây rõ ràng là một thuận lợi.

Phía sau nhà là sân bóng đá, cỏ xanh trải dài ngút mắt, chưa bao giờ tôi đi bộ hết một vòng. Tôi thích ngồi hàng giờ ở đó những buổi chiều thả suy tư mình đi từ miền này đến miền khác của ký ức. Tầm năm rưỡi chiều, nắng vừa tắt, trong khi chờ Nhím đi học thêm về và Khang vẫn còn hào hứng với những pha cắt bóng ở sân quần vợt thì tôi lững thững ra sân cỏ. Lu và Rem lũn cũn chạy theo.

Nơi ấy có sẵn hai cái ghế dài cùng một cái bàn và một cái ghế dựa là những thứ phục vụ cho trận bóng đá còn lại chưa dọn dẹp. Đến tối có người mang tất cả vào nhà và sẽ mang ra vào hôm sau để phục vụ các trận bóng đá khác.

Khi tôi ra sân, lúc nào cũng có một nhóm con nít đi học bóng bàn sớm tranh thủ tạt vào chạy nhảy, hay mang banh vào đá, hay chơi với Lu và Rem. Chúng mê hai con chó đến nỗi có đứa sẵn sàng hi sinh gói bánh snack hay ổ bánh mì thịt để dụ Rem chạy theo chúng lòng vòng trên sân cỏ, có đứa thích thú ngã lăn quay theo Rem và Lu khi chúng đùa giỡn nhau.

Những suy nghĩ của tôi cứ miên man, khi thì theo bước chân chạy nhảy của bọn trẻ, khi thì say sưa với trò vật lộn của Lu và Rem, khi thì dõi theo đường lăn của trái banh quần vợt màu xanh mà bọn trẻ quăng ra để nhử Lu. Tôi kéo hồi ức về tuổi thơ, về tuổi dậy thì, về những ngày trong trường đại học và về Khang.

Ngày tôi đưa Khang về nhà, mẹ tôi, một phụ nữ đơn thân, có cái nhìn hơi kỹ tính về đàn ông nói với tôi rằng Khang có gương mặt hiền, nhưng đôi mắt lại đầy tham vọng. Người như thế không bao giờ bằng lòng với những ngày thật bình yên. Với anh ta, đó chỉ là những năm tháng phí hoài hay để dừng lại chờ một cơ hội khác. Khi ấy tôi không quan tâm nhiều đến lời nhận xét của mẹ bằng cái gật đầu của bà chấp thuận cho chúng tôi có một đám cưới.

Rồi Nhím ra đời, lúc nào cũng cười. Mẹ tôi nói nụ cười của Nhím sẽ giúp chúng tôi làm ăn khá, nhưng liền sau đó bà lại chép miệng bảo đôi mắt của Khang sâu quá, khi tối, khi sáng quá!

Quả đúng vậy, Khang làm ăn lên như diều. Một phân xưởng rồi hai phân xưởng, một miếng đất rồi hai miếng đất… Tôi nghỉ việc, về nhà quản lý sổ sách, lo toan gia đình, đưa đón Nhím đi học…

Nghĩ đến quãng thời gian đó, tôi thường phóng tầm mắt nhìn bao quát hết sân cỏ rộng có tiếng cười giòn tan của lũ trẻ. Có mùi cỏ ướt vừa được tưới nước lẫn với mùi đất và mùi nắng nương theo gió lúc nhạt, lúc nồng. Và gió. Gió mơn man, lúc nhẹ nhàng, lúc suồng sã, khi nồng nàn, khi âu yếm, khi phóng khoáng, lúc bao dung… Tôi hít mãi mùi cỏ ướt, ngắm mãi mặt sân cỏ, tâm trạng không buồn, không vui, chỉ thấy lòng rất thanh thản.

Đến khi chiều dần sụp xuống hết, lũ trẻ lần lượt được ba mẹ đón về nhà, Lu và Rem mỏi mệt, lười biếng, nằm phục dưới chân tôi vụt ngẩng đầu, nghe ngóng rồi phắt nhanh phóng ra phía trước khi có tiếng chuông xe đạp leng keng của Nhím đi học về. Tôi trở về phòng chuẩn bị cơm nước cho ba người. Tham gia một chút với Khang cùng bạn bè ngồi uống bia sau trận đấu, chấm hết một ngày. Những ngày có những buổi chiều rất bình yên.

Hè năm sau đó Nhím thi đậu vào trường chuyên. Khang nghĩ xa hơn là Nhím cần nên đi du học sau này và tôi thấy anh có những buổi tối ngồi ở bộ bàn ghế dưới cây sa kê đốt thuốc liên tục. Tôi chợt nhớ lời mẹ tôi đã ra người thiên cổ rằng đôi mắt Khang khi thì tối quá và lúc thì sáng quá!

Hai năm sau, Khang để lại cho tôi sân quần vợt cùng quán nước, anh trở lại S. nói là cần phải gầy dựng lại những gì đã mất.

Những buổi chiều thật bình yên của tôi thưa dần dù sân bóng vẫn còn bọn trẻ chơi đùa với Lu và Rem và mùi cỏ lúc đậm, lúc nhạt phảng phất đến chỗ tôi ngồi trên cái xích đu. Tôi không còn thì giờ ra ngồi trên cái ghế dài trên sân bóng đá, tôi bận thu tiền, tính giờ và phục vụ nước cho khách.

Nhím đi học thêm nhiều hơn, những bữa cơm của chúng tôi hoặc sớm quá hoặc tối quá. Chúng tôi không còn những sinh hoạt gia đình giống như những gia đình bình thường khác. Thỉnh thoảng Khang về, nếu không làm vài set với bạn bè thì anh lại ngồi rất lâu dưới gốc cây sa kê và hút thuốc. Giữa chúng tôi khi ấy chỉ là những kế hoạch cho Nhím, thỉnh thoảng Khang nhắc đến khoản tiền tích lũy để gia đình có thể trở về những ngày xưa ở S.

Tôi nói với Khang rằng tôi thấy mỏi mệt, tôi thích những ngày thật bình yên có Khang, có Nhím và tôi có cái sân cỏ rộng để thả suy tư của mình trong buổi chiều tắt nắng. Khang nhìn tôi lạ lẫm, trong ánh sáng nhập nhoạng chiều chuyển sang đêm, tôi vẫn cảm nhận được những luồng tối sáng hiện ra trong đôi mắt anh, đó là lần đầu tiên tôi lờ mờ hiểu được những điều mẹ tôi đã dự đoán.

Mọi sự trôi đi như thế…

Ngày có tin Nhím đậu vào đại học y khoa thì tôi là người sau cùng biết tin Khang có người đàn bà khác cùng một đứa bé mới sinh. Nhím hình như không còn biết cười từ ngày ấy. Từ một đứa linh hoạt, vui tính, hồn nhiên, sôi nổi, nó bỗng nhiên trầm xuống và ít nói hẳn đi. Tôi đóng cửa quán nước buổi chiều và trở lại sân cỏ cùng với Lu và Rem giờ đã lớn không còn thích thú gì với những trò chạy nhảy của bọn trẻ ngoài mấy gói bánh snack.

Tôi ngồi mãi cho đến khi bóng tối phủ đầy cùng tiếng muỗi vo ve bên tai và Nhím bước ra ôm vai tôi, hai mẹ con vào nhà ăn cơm rồi tắt đèn đi ngủ sớm. Cả Nhím và tôi đều biết chúng tôi sẽ có những đêm rất dài, triền miên không ngủ được!

Khang trở về ngày tôi chuẩn bị đưa Nhím vào trường. Tôi đưa cho Khang tờ đơn ly hôn đã viết sẵn. Khang sang lại câu lạc bộ cho người khác quản lý khi chưa hết hạn hợp đồng. Tôi làm một con tính trừ, những buổi chiều bình yên của tôi chỉ có được hai năm. Quá ngắn cho một đời người, nhưng có lẽ quá dài cho một người như Khang. Với tôi, tôi không biết mình đã thật sự tận hưởng hết những buổi chiều thật bình yên đó hay không, chỉ biết mọi thứ đã chấm hết, một phần đời ngắn trong một đời dài…

Hai năm sau, Nhím có được học bổng đi học nước ngoài. Tôi quay lại Th. mua một miếng đất ở vùng ngoại ô và cất ngôi nhà nhỏ. Tôi tìm lại dãy nhà ba phòng ngày xưa và vòng ra sân cỏ. Mọi thứ vẫn vậy, sân cỏ vẫn êm đềm và mùi cỏ vẫn lẫn mùi đất cùng mùi nắng, nồng nàn. Hết bọn trẻ này lớn lên có bọn trẻ khác tìm đến câu lạc bộ bóng bàn.

Tôi ngồi lại một chút rồi đứng lên khi thấy lồng ngực mình nặng trĩu và mắt cùng sống mũi thì cay quá! Và đêm ấy, tự dưng tôi bật tiếng khóc thật to trong căn nhà còn nồng mùi sơn mới. Tôi, Khang, Nhím, Lu, Rem và sân cỏ… Những ngày bình yên ấy sao ngắn ngủi đến vậy? Tôi tự hỏi nhiều lần câu ấy cho đến khi thiếp đi trong một giấc ngủ đầy mộng mị…

Ba năm sau, tôi nhận được tin Khang bị ốm nặng khó qua khỏi. Báo tin cho tôi là một người bạn thời đại học. Anh nói với tôi rằng Khang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Tôi nên đi thăm Khang, nếu không còn tình nghĩa vợ chồng thì cũng là bạn bè những năm trong trường đại học.

Tôi sắp xếp mọi thứ, quay lại S. và ở với Khang ba tuần cuối cùng trong bệnh viện. Người phụ nữ sau này của anh cũng là một người quen biết cũ của chúng tôi. Giữa chúng tôi không còn thù hận, hờn ghen khi Khang nằm đó, gầy gò, dúm dó trong những cơn đau. Tôi nhớ lại những chén cơm mềm, canh nóng quãng thời gian tôi phẫu thuật. Đã trải qua, tôi biết chắc chắn giờ đây Khang chẳng nghĩ gì xa hơn đến việc làm sao dứt khỏi sự đau đớn. Trong mắt Khang, bóng tối phủ đầy, thảng hoặc lóe lên vài luồng ánh sáng rất nhạt và yếu ớt!

Có một lần, duy nhất, Khang tỉnh táo sau giấc ngủ dài không bị cơn đau hành hạ, Khang hỏi tôi Nhím sau này sẽ về hay ở lại? Tôi nói không biết. Giữa ba chúng tôi dường như từ rất lâu đã muôn trùng xa cách rồi!

Tôi điện thoại cho Nhím: ba có thể không qua khỏi, con thu xếp về gặp ba một lần cuối. Nhím chưa sắp xếp được ngày về thì Khang ra đi vào một buổi chiều có nắng vàng thật rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ. Một chiếc lá chao nhẹ, rơi xuống, sau đó nhiều chiếc lá thi nhau lìa cành bởi một cơn gió ở đâu đột ngột thốc đến. Vợ Khang gào khóc. Tôi không khóc được như vợ của Khang, hình như nước mắt chảy ngược vào trong đã từ lâu lắm rồi!

Nhín nghẹn ngào với tôi qua điện thoại rằng mấy năm rồi con chưa thấy ba, mẹ thì con vẫn thấy hằng ngày qua webcam… Trước khi chấm dứt, Nhím bỗng nói: “Có bao giờ mẹ nghĩ ngược lại rằng mẹ có lỗi với ba?”.

Tôi không có thì giờ suy nghĩ về điều Nhím nói bởi còn phải phụ với vợ Khang lo cho Khang lần cuối.

Đêm cuối cùng ở S., tôi và vợ Khang có một bữa tối cùng nhau trong một không gian thật yên tĩnh, có tiếng nhạc nhè nhẹ, có bình hoa thật đẹp trên bàn và có cả nến. Vợ Khang nói với tôi những điều tương tự như lời của Nhím. Chị nói chính tôi đã đẩy Khang vào cuộc đời chị.

Những ngày đó, khi mà tôi chìm đắm trong khoảng trời bình yên của riêng mình thì Khang đã rất cô đơn. Ở tuổi 45, Khang còn quá trẻ để cột mình vào những buổi chiều nhàn nhạt ấy. Cuối cùng chị nói tôi chưa bao giờ yêu Khang như Khang đã yêu tôi. Tôi chỉ yêu khoảng trời nhỏ bé mà tôi cho rằng đã rất bình yên đó, và ôm một hi vọng hão huyền là có thể trói người đàn ông nhiều tham vọng, không bình thường bằng những điều tầm thường đến vậy!

Tôi trở về Th. và tìm lại sân cỏ ngày trước. Ngồi trên ghế dài, tôi chợt nhớ vô cùng tiếng chuông xe đạp leng keng của Nhím và tiếng cười to của Khang trên sân quần vợt. Chẳng lẽ đời người không có quyền tìm cho mình chốn bình yên? Ngày xưa có lần mẹ tôi cũng nói nhiệm vụ của tôi là phải đi theo những bóng tối và ánh sáng trong đôi mắt Khang, như Rem và Lu luôn phải nghe ngóng tiếng chuông xe đạp của Nhím.

Tôi ngồi mãi không muốn đứng lên dù bóng tối đã phủ đen sân cỏ và những con muỗi bắt đầu bản nhạc rất khó chịu bên tai khi nhận ra một điều, trong những ngày tôi cho là bình yên đó, cả tôi, Khang và Nhím đều cô đơn! Khang đứng trong bóng tối khao khát về ánh sáng.

Nhím cô đơn trên con đường đi tìm tương lai và tôi, tôi cô đơn bởi (vô tình hay cố ý) không muốn nhận ra ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng để hiểu về người đàn ông có một thời là của tôi giờ vĩnh viễn dừng lại trên con đường đi không dài của đời người.

Read Full Post »

Cái xó tình yêu

Đào Hiếu.

*

Không là tổ chim, không là máng cỏ

Anh với em ngủ trong một cái xó

Như hang thỏ rừng

Như cái bọng cây

Mùa Đông sắp về, trời thấp đầy mây

.

Chúng ta nghèo như loài thú hoang dã

Những cọng rơm khô và những chiếc lá

Gia tài đơn sơ: những hạt dẻ tròn

Những quả dâu rừng đỏ như môi hôn

.

Cái xó tình yêu ở giữa thinh không

Chỉ có rừng biết, đời không ai biết

Cái xó rong rêu âm thầm cách biệt

Mà ta nhớ nhung như một Thiên Đường

.

Cái xó ấy hồn nhiên như cỏ lá

Tuy hoang sơ mà lộng lẫy cung đình

Dẫu đi kiếm cùng trời cuối ngả

Chẳng tìm đâu ra cái xó xinh xinh

.

Cái xó tình yêu nằm ngoài thời gian

Nên nhật nguyệt tìm hoài không thấy

Anh đem cỏ, xanh non và lộng lẫy

Trải cho em nằm ngủ giữa hoa vàng.

.

Anh, thiền sư ngồi ngắm nghía dung nhan

Trong mê muội, chợt thấy mình là Phật

Không kinh kệ nên vỗ tay mà hát

Khúc đồng dao như đứa trẻ lên mười

.

Em nằm mơ, thấy hoa mọc trên trời

Anh thì thấy hoa nằm dưới đất

Trong ngưng đọng thời gian ngây ngất

Anh quên anh và quên cả đất trời

.

Chỉ còn em trong cái xó tuyệt vời

Phút im lặng, hóa thân thành đá

Anh với em và bạt ngàn cây lá

Cùng thiên thu đọng lại giữa Vô Cùng

Read Full Post »

Hồn thơ

Lệ Thu

.

Đừng hỏi tuổi

Ta không có tuổi

Ta là dòng sông tâm tưởng bốn mùa

Ta là ngọn gió mát lành có khi là cơn bão

Ta là sa mạc cỗi cằn từng phụ bạc cơn mưa!

Đừng hỏi tình yêu

Ta không biết đếm

Yêu đến tận cùng con sóng vỗ mùa không

Có ánh trăng vàng ôm ấp cả mùa đông

Có ngọn tháp cô đơn nơi cuối làng một đời không biết khóc

Đừng hỏi niềm đau

Ta là giọt sương muốn cánh đồng kia hạnh phúc

Ta cũng lại là tia nắng tự mình thiêu đốt giấc mơ xưa

Ta đến ta đi bất chợt mơ hồ

Lấp lánh yêu thương, dại khờ, minh triết…

Cùng những ngôi sao trên bầu trời và những bông hoa dịu dàng tinh khiết

Ta ẩn nấp giữa ngôn từ

Và hiển hiện ở muôn nơi

Thấp thoáng đôi khi thân phận một con người.

Read Full Post »

Mộc Miên

.

Thức dậy đi nào, Mộc Miên ơi

Gỗ đã ngủ say mấy kiếp rồi

Ta về thắp nến bừng đêm dậy

Nguyệt thực mắt người sao chưa nguôi

.

Thức dậy đi nào, Mộc Miên ơi

Lòng em hoang dã đã lâu rồi

Ta nghe tiếng thét sâu rừng rậm

Em tìm chi lạc cả kiếp người

.

Bóng dáng trà mi trôi đi đâu

Hồn em xơ xác những thương sầu

Ta nghe như biển chờ sông vậy

Những bão giông đời đang gọi nhau

Ta thấy lòng em như mộ không

Trống hết tháng năm những mặn nồng

Đêm trầm tư khóc từng bia cũ

Mấy dấu tình đau đang quấn nhau

.

Ta ngửa lòng đây cho em xem

Những dấu tơ vương rất dịu hiền

Chân thực trong dòng da máu huyết

Chảy đến kiệt cùng để nhớ em

Read Full Post »

Chiếc áo thời gian

.Nguyễn Thị Phụng

.

Đâu thể giữ những tháng ngày còn lại

Bốc tờ lịch cuối năm xóa hết những muộn phiền?!…

Thể chải lại tóc xanh dẫu đời cho ánh bạc

Bao xôn xao mây trắng tự lưng trời

.

Ngọn gió trở mình trăn trở tháng năm trôi

Nên cái rét không thể nào giấu được

Ngoài đồng xa cây lúa non khát nắng

Ấm lại rồi tờ lịch nhẩn nha trôi…

.

Chiếc áo cuộc đời mỗi lần hong nắng gió

Há sờn vai dù gánh cả sớm trưa

Em như thể ngày xuân mùa gieo hạt

Con chữ lần dò học lại cách ươm hương

.

Có gì đâu như cây lúa trĩu bông

Thể cúi xuống mở trang Kiều hiểu Nguyễn Du mua vui trang sách

Không cúi xuống sao thấy mầm non mọc

Cuộc xoay vần cứ tựa lắc vòng eo

31.12.2024 / NTP.

Read Full Post »

« Newer Posts