Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Mười Một 20th, 2024

Huỳnh Ngọc Nga

(Thương kính tặng thầy Nguyễn hữu Khánh

Kính thầy,

Khóa A2 chỉ còn hơn tuần nữa là chấm dứt, như lời đã nói hôm nào, Nga trao thầy quyển vỡ nầy để thầy ghi lại những gì đáng nhớ của hai khóa học đã qua.

Đời người có những đoạn đường ta đi hoài không hết, và đường học vấn có lẻ là một trong những đoạn dài bất tận đó. Bỏ ghế nhà trường hơn mười năm, Nga cứ tưởng mình mất rồi cái vô tư của tuổi học trò. Thế nhưng dung rủi cuộc đời đẩy đưa Nga tiếp tục con đường đã bỏ, Nga hân hạnh gặp ở Pháp văn một cô Thoại Anh hiền lành dễ mến, và ở Anh văn có thầy, một người tận tụy nhiệt tâm. Nga kính trọng thầy trong nghĩa thầy trò và khâm phục những kiến thức nơi thầy mà Nga đã biết. Cô học trò của thầy học dốt nhưng thích nghe và tìm hiểu, Nga mong sẽ được học hỏi thêm những điều hay lạ mà thầy sẽ ghi lại nơi đây.

Một ngày nào đó thôi không còn trở lại ghế học trò, nhìn lại trang vở nầy như nhìn thấy một đoạn đường Nga đã bước.

“ No one knows what will happen “

Giờ thì Nga ngừng đây, và như trong lớp học :”Thank you and good bye teacher”.

Huỳnh Ngọc Nga

Saigon, 20.03.1982

Gửi chị Ngọc Nga,

Hai khóa học đã qua. Cái đáng nhớ nổi bật có lẽ là sự làm việc hết sức, hết lòng ở cả hai phía, người nói, người nghe. Kỹ niệm cũng còn là đây đó một nụ cười, một câu nói, một dáng vẻ biểu lộ, một quyển sách, một dòng chữ nhắc nhở…….

“Có những con đường ta đi hoài không hết, và đường học vấn có lẻ là một..”. Đi học là đi trên đường làm người và ta làm người trên con đường học vấn. Thường thì cuộc đời chấm dứt mà con đường vẫn vô cùng. Chỉ có cái ý thức về sự vô cùng, cái ý thức ấy có thể giúp ta nhìn ra, để từ đó có an nhiên tự tại……

Và, trên con đường học vấn, học hành ấy, cái hiểu được, nghe được có khi ẩn, khi hiện. Tất cả còn tùy ở một tấm lòng, một tâm hồn. Ta có thể hạnh ngộ với người, với ta. Sự gặp gỡ ấy soi sáng, làm rực rỡ con đường ta đi.

“The only thing that is permanent is change.

And, the kingdom of happiness “is within you“.

28.03.1982

*

* *

Tôi xếp quyễn Lưu Bút lại, nhìn tờ lịch trên tường rồi ngó mông lung qua khung cửa. Torino bây giờ đang mùa lá đổ, bên quê nhà ắt hẳn đang vào độ mưa dầm. Hai mươi năm chẳn đã trôi qua, bao lần rồi tôi đã đi tìm kỹ niệm một thời trong quyễn vỡ bé nhỏ nầy, những kỹ niệm có bạn bè thân thương, có thầy, cô kính mến, tất cả đã được gói trọn bằng những giòng chữ đơn sơ, chân thật. Nếu những bài viết của bạn bè là những vui đùa nghịch ngợm, thì những bài viết của thầy cô là những nhắn nhủ dạy khuyên. Tôi thường dừng lại trên trang giấy có bài viết của thầy để nhớ lại những chiều tan sở, đạp xe đến trường. Đại Học Tổng Hợp học thêm những khóa sinh ngữ cần thiết, dành làm hành trang cho một chuyến đi xa mà lòng tôi thực tình không mong mỏi.

Ngay từ khóa Anh văn đầu tiên, tôi đã may mắn được học lớp do thầy hướng dẫn. Thầy là giáo sư Việt văn của trường nữ Trung học Lê văn Duyệt cũ, dạy thêm ngoại ngữ có thể để nâng cao thu nhập gia đình hoặc để choán lấp khoản trống thời gian trong ngày còn lại. Thầy hiền lành, tận tụy với đám học viên đủ mọi hạng tuổi, mọi trình độ. Tôi vẫn thường say sưa theo dõi những bài ngoài chương trình của thầy về sử, địa, tin tức thời sự quốc tế, kiến thức thầy rộng lớn quá đối với đầu óc thiển cận của chúng tôi.

Khóa học thứ hai tôi và các bạn cùng lớp hài lòng khi được học lại với thầy lần nữa. Thời gian đã khiến thầy trò thân nhau hơn, thầy thường đến sớm hơn và hay nán lại năm, mười phút khi tan lớp để chuyện vãn với chúng tôi. Tính hòa đồng cộng thêm sự nhiệt thành tận tâm của thầy đã khiến lớp học của chúng tôi vui nhộn, linh hoạt hơn các lớp khác. Nhưng đó cũng là khoảng thời gian tôi sửa soạn rời xa quê hương. Ngày mãn khóa, chúng tôi tổ chức liên hoan tưng bừng khác hẳn những khóa học thường, trong tiếng cười nói tươi vui của bè bạn chung quanh, tôi bỗng nghe lòng chùn xuống khi nghĩ đến ngày mai tôi không còn dịp để trở lại chốn nầy. Đây, những người bạn sau cùng của tháng ngày đến lớp. Đó, vị thầy khả kính cuối cùng tôi có được trước lúc ra đi. Tôi đi tìm gì ở xứ người khi thân tình nơi đất mẹ vẫn đậm nồng tha thiết?

Hai mươi lần bốn mùa luân chuyển đổi thay để tôi biết đã hai mươi năm tôi sống đời viễn xứ. Thời gian như con sông trôi dần về phía trước trong lúc tâm tư tôi trôi nhẹ ngược giòng, ngày lễ Nhà Giáo sắp đến, tôi chợt dưng nghe thèm viết một cái gì gởi về quê hương với ước mong thầy và các bạn tôi sẽ đọc đuợc để cùng nhau nhớ lại một thời thân ái.

Tôi bước trên đường đời với nợ áo cơm chưa trọn mà khoảng cách với điểm tận cùng đang bị thâu ngắn bởi thời gian, tôi cũng đã dừng chân tách bước trên con đường học dù chưa tắm gội nhuần nhuyển bao tinh hoa của biển học mênh mông. Nhưng tôi đã tìm được niềm vui, hạnh phúc ngày hôm nay bằng cách sống an nhiên tự tại giữa cuộc sống với bao thăng trầm biến chuyển như lời thầy nhắn nhủ, và lời cảm tạ nầy xin được gởi đến thầy với tấm lòng kính mến của cô học trò cũ năm xưa, mong thầy nhận để biết rằng giữa đường học và đường đời có một lần nào đó thầy trò ta đã hạnh ngộ cùng nhau.

HUYNH NGOC NGA

Read Full Post »

Qua cầu

.Nguyễn Thái Dương

.

(lời một cô giáo gửi mẹ

khi về nhận nhiệm sở Cần Giờ)

Má không tưởng tượng được rằng

Cây cầu khỉ, chửa một lần con qua

Gập ghềnh như những câu ca

Má ru thuở nhỏ thiết tha nhịp nhàng

.

Bàn chân con cứ run khan

Giá mà có má dắt sang bấy giờ

Thì cây cầu hẳn nên thơ

Như trăm câu hát đời xưa của mình

.

Học trò con đứa vô tình

Đứa hồn nhiên đứng ngó nhìn dáng con

Đứa thì chạy vội tới ôm

Hai cô trò đến là thương: ngã nhào

.

Nhưng mà má có ngờ đâu

Cái lần đầu ấy, lần đầu con tin

Rằng con sẽ thẳng người lên

Sau giây phút bước chênh vênh qua cầu…

Read Full Post »

.

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

.

Các em thân mến,

Còn mấy ngày nữa là đến ngày 20 tháng 11 , cô lật mở lại những trang viết mà các em đã ghi lại những lời nói với cô trong đêm ngày 5 tháng 5 năm 2010, ngày cô về thăm nhà và do sự sắp xếp của trò Lê sa Long mà cô trò mình được gặp nhau…

Cô thật vô cùng xúc động và không ngờ cô trò mình lại có được cái diễm phúc ấy, đó cũng là nhờ công khó của các em, LSl và Hiền lớp trưởng đã bỏ bao nhiêu công sức để tập họp các em từ mọi nơi trở về họp mặt trong đêm ấy…

Bây giờ ngồi nghĩ lại, lật xem lại những chữ viết của các em trong cuốn sổ Lưu niệm mà Long đã đem theo cho chúng ta ghi những cảm nghĩ cho cô ở đó…Nhìn lại những tấm hình chúng ta chụp với nhau …Từng khuôn mặt các em của ngày xưa, những đứa trẻ mới bước chân vào trường Trung học, những khuôn mặt bé thơ dễ thương trong những tấm thân gầy gò, những cuộc đời cơ cực như nhau…

Và cũng những con người ấy…hôm nay chững chạc biết bao, cò các em nữ thì xinh đẹp và em nào cũng đã có một gia đình hạnh phúc…có em còn làm bà nội bà ngoại của con nít…thật vui sao.

Mỗi lần nghĩ về các em, những khuôn mặt cô còn nhớ như in: Trương Trọng Hiền, lớp trưởng với khuôn mặt trắng hồng và giọng nói “cà lăm”, Bích Tiên và Tuyết Hồng, Hiếu Hòa, Ngọc Hồng…bốn bông hoa xinh xắn và cũng học khá giỏi với môn Anh Văn mà cô giảng dạy cho các em một ngôn ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ…Cô cũng đã cố gắng truyền đạt cho các em một cách chính xác trong sự hiểu biết của mình…Cô còn nhớ ngày ấy thỉnh thoảng thiếu giáo viên cô còn dạy thêm những giờ toán cho lớp các em nữa…

Trong số các em hôm gặp lại, cô nhớ mãi em Nguyễn đình Hoàng và em Lê Sa Long là ngày xưa rất giỏi toán, còn các em nữ thì giỏi Anh Văn…sau những tiết học cô vẫn thường cho các em hát với nhau, lúc ấy em Trần Duy Việt là hay hát cho chúng ta nghe nhất, bây giờ Việt cũng đã là một Giảng Viên âm nhạc và cũng là một ca sĩ nổi danh , em đã hát những bài hát cho chúng ta nghe quá hay, quá truyền cảm, cô không nghĩ rằng em Việt của lớp chúng ta lại có ngày hát hay như vậy.

Thường trong một lớp học thì chỉ những em cá biệt thì các thầy cô giáo mới nhớ mãi nhưng không biết vì đâu …mà sau hơn ba mươi năm gặp lại các em, những khuôn mặt rất bình thường như em Nguyễn Khánh Toàn, Trần Văn Yên Ngày xưa em bé xíu giống như em Trang Kim yến, Thái đình Hùng , Minh Thuyền, Nguyên Thị Vân, Tuyết Nga, Văn sang,Nguyễn thị Lan, đỗ Thanh, Nam Hà…

alt

Khi gặp lại các em, cô vẫn nhớ như in từng khuôn mặt bé xíu ngây thơ của ngày xưa…Bây giờ các em cũng đã ngoài bốn mươi, xấp xỉ tuổi năm mươi và cô cũng đã chập choạng trước ngưỡng cửa sáu mươi…Thời gian trôi nhanh quá phải không các em?

Gặp lại các em, trong niềm vui bất tận, cô trò mình có ít thời gian thăm hỏi nhau về cuộc sống về công việc…cô chỉ mong biết các em có thành đạt với xã hội và trào lưu tiến hóa của cuộc sống…để mừng vui hoan hỉ vì các trò xưa của mình nay cũng góp mặt rạng rỡ với đời…

Bây giờ trò Lê Sa Long ốm yếu của ngày xưa …bây giờ đã là một họa sĩ tài ba, một giảng viên đại học, đem tài năng sẵn có ra giúp đời và em chính là gạch nối thâm tình cho bè bạn…

Nguyễn Khánh Toàn cũng là một Bác sĩ, làm việc tại quê nhà, ngày xưa em không mấy nổi trội nhưng khi ra góp mặt với đời em lại là thành công trên bước đường sự nghiệp và giúp đời.

Các em nữ cũng thành công không kém như Ngọc Hồng, Tuyết Hồng, các em cũng là những nàng tiên áo trắng, đem đôi đũa nhiệm mầu giúp đỡ tha nhân…

đó cũng chỉ là một số ít các em mà cô đã gặp trong một lần hội ngộ…còn bao nhiêu em khác , những học trò cũ thân thương của cô ngày nào đã tung bay khắp mọi miền trên đất nước và cả trên khắp cùng thế giới…Các em đã thay cô trên bục giảng…các em đã thay cô lật tiếp những trang sách mới…Những bước khởi đầu là chúng ta đã gặp nhau giữa những ngày đất nước đang thu về một mối…

Những khổ đau, nghèo đói , túng cực mà cô trò mình đã nhận chịu trong thời gian ấy, hãy cho chúng đi vào dĩ vãng của thế kỷ 20…bây giờ những tháng ngày rộng mở của một thế kỷ mới cũng có những đổi thay…các em vẫn còn tuổi trẻ để làm nên một trang sử mới cho cuộc đời mình, cô mong ước các em sẽ tạo cho mình một trang sử sáng sủa hơn thế hệ của cô các em nhé.

Các em thân mến,

altXã hội cũng gồm nhiều thành phần con người mới tạo nên xã hội, công việc nào cũng tốt, nếu ta đem hết con tim và khối óc ra làm việc cọng với sự kiên nhẫn…Cô tin rằng các em cũng sẽ thành công …Và hãy nuôi dạy tốt những đứa con ngoan…đó lới chính là tình yêu và hạnh phúc của mọi người và niềm kỳ vọng của cô muốn nhắn gởi cho những học trò thân yêu của cô nơi thành phố Qui Nhơn ngày nào

Cô vẫn biết các em đã rất cố gắng trên bước đường vào đời, lấy học vấn làm bước tiến, nhưng vì trong hoàn cảnh và đúng thời điểm… đất nước chúng ta đang giữa hai bờ ranh của hai chế độ, một số đông các em sinh ra trong gia đình của xã hội miền Nam, những năm tháng bao cấp của chế độ mới… đã không cho phép các em bước vào con đường thăng tiến, các em không thể bước chân vào các trường đại học thời bây giờ, các em đã phải xếp bút trở về nhà sống những tháng ngày “tiếc nuối chuyện công danh”..

.Cô hiểu, biết và thương cho các em lắm, những học trò của cô trong cảnh ngộ này.Những oan khiên ấy các em đã phải nhận chịu…lịch sử của dân tộc sẽ còn ghi khắc muôn đời…và trong trái tim của người giảng dạy…Những giọt nước mắt gởi tặng các học trò tôi…khi mỗi lần nhắc lại.

Nhìn lại những học trò giỏi giang của cô ngày xưa như em Trọng Hiền, N.đ Hoàng , Bích Tiên, là những em ưu tú và ham học , nhưng vì hai chữ “lý lịch”… mà các em phải dừng lại bước đường sự nghiệp, công danh cho cả cuộc đời…Tội cho các em dường bao.

Nhưng hôm nay được nhìn thấy các em vẫn tạo dựng một gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan.. bằng đôi tay của những người lao động…mà các em vẫn thành công…Cô

thật vui mừng và muốn chia sẻ nỗi niềm riêng cùng các em, cùng sự sẻ chia và lòng ngưỡng mộ…các em thật giỏi giang khi bước xuống cuộc đời.

Các em thân yêu của cô,

Bây giờ ngồi ôn lai nhưng kỷ niêm đã qua, cô nhớ mãi những năm vào ngày 20 tháng 11, là ngày Hiến Chương của các nhà giáo, nhà trường hướng dẫn cho hoc sinh đem hoa tăng cho các thầy cô giáo…ở thời của cô chỉ đi Tết Thầy vào ngày mồng ba Tết mỗi năm mà thôi. sau này khi các giáo viên miền Bắc đưa phong trào này vào với chúng ta…Cũng là một truyền thống hay cho chúng ta xích lại gần nhau hơn phải không các em thân yêu???

Những năm đầu tiên tiếp nhân những hiểu biết mới, cô cũng không dám nói nhiều , vì sợ sự khốn khó của gia đình các em khi phải mang thêm một phần chi trả cho con trẻ, nhưng các em cũng mua hoa đem tăng cô nhiều lắm, cô còn nhớ mãi…

Những bó bông điêp bông Trang bày bán ở chơ khu 6, mỗi em mua cho cô môt bó, hôm ấy khi ra về cô chở đầy môt giỏ xe đap…về nhà cô lấy môt châu nước lớn thả hết vào để ngắm nhìn trong thõa thích vì đó cũng chính là lần đầu tiên cô đươc tăng hoa…

Và lần thứ hai là ngày Hôi Ngô sau 30 năm xa cách, cô trò mình lai găp nhau và cô lai nhân từ những hoc trò cũ của cô những lẳng hoa hồng đủ màu khoe sắc…Niềm vui và nỗi xúc đông dâng tràn khi chúng ta quây quần bên nhau trên quán cà phê đêm ấy …cô trò mình đã kể cho nhau nghe những biến cố xảy ra trong cuôc đời mỗi người, cô đã chan hòa niềm vui và hạnh phúc trong tình cảm ấm nồng hòa niềm vui sướng biết bao.

Chúng ta chia tay nhau và hen nhau hai năm sẽ hôi ngô tai Qui nhơn môt lần…bây giờ đã gần đến hạn kỳ mà cô vẫn chưa biết có giữ tròn lời hứa cùng các em không???Xin các em hãy tha lỗi cho cô nếu cô lỗi hẹn.

Mỗi lần nghĩ đến Bích Tiên phải ngồi gần môt ngày xe để về Buôn Mê Thuôt, Duy Viêt phải nghỉ day mấy ngày , trở về lai thành phố núi xa xôi, Lê Sa long phải đi hơn bảy trăm cây số với bao nhiêu chuẩn bi cho môt lần hôi ngộ và Hoàng và Hiền phải bỏ công việc để theo cô về quê để cô trò mình lại được hàn huyên bên nhau vài giờ phù du cho thõa lòng mong đợi..Cô thât xót lòng, ngâm ngùi thương cảm và không cầm đươc nước mắt.

Các em thân mến,

Ngày 20 tháng 11, cũng chỉ là một ngày kỷ niệm, nhắc chúng ta nhớ về nhau, thăm hỏi nhau giữa tình nghĩa của người học trò cho người thầy của mình và chỉ xảy ra ở xứ mình, ở các nước Tây Phương …chân tình ấy mấy khi có được.

Thường trong ngày này thì các thầy cô giáo nhân nhũng lời cám ơn , những bông hoa của các hoc trò trao tăng …Nhưng với riêng cô, cô xin gởi tất cả những ân cần, những yêu thương chân thành trong trái tim cô, xin trao về tất cả các em, những học trò cũ của cô, có em cô

quên, có em cô nhớ đươc..

.Các em chính là những bông hoa đẹp nhất mà cô hái được, các em chính là niềm tự hào trong trái tim cô…Cho dù ngày xưa cô cũng chỉ day các em môt vài niên khóa..

.Nhưng nhưng ân tình sâu đâm mà mình còn dành mãi cho nhau khi mỗi lần nhớ về người cô giáo cũ…mà các em còn thấy thương mến, kính trọng…đó chính là niềm vui to lớn nhất của người thầy giáo, các em chính là những bông hoa ngát hương mà cô đã có được, xin cám ơn thượng đế đã cho cô có cái duyên được có những tháng ngáy cầm phấn, những tháng ngày thần tiên bên đám trò nhỏ thân yêu của trường cấp 2 Ngô mây ngày nào …của thế kỷ trước…

Xin cám ơn nhưng học trò của tôi

Xin cám ơn tất cả những luyến thương mà các học trò cũ đã dành cho cô

Cô xin ghi tất cả vào trái tim cho đến phút lìa xa cõi nhân gian.

Bao năm ly xứ-thân dầu dãi

Gót mòn, chân mỏi, cánh tay buông

Mong ngày trở lại ngôi trường cũ

Gặp lại trò xưa-Tóc điểm sương

Atlanta 18th november 11

Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Read Full Post »