Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Mười Hai, 2023

Khúc sống

Vũ Thị Huyền Trang

.

Hôm rồi, tí nữa thì Diên chết mất xác ở đường tàu, đoạn chạy qua thành phố ngay gần cơ quan mới của Diên. Người gác barie tá hỏa vì sau khi hạ chắn cả hai bên đường đến lúc ngoảnh lại vẫn thấy một cô gái đứng lù lù bất động ở giữa đường ray.

Lúc có người túm tay lôi nhanh Diên chạy ra thì vừa hay tàu chạy đến. Thiên hạ mắng Diên dữ quá, người thì bảo tiếng còi tàu to vậy sao không nghe thấy? Tiếng mọi người gào thét khản cổ sao không nghe thấy? Nếu có bị điếc thì cũng phải nhìn thấy tử thần đang lao đến chứ? Người ác mồm ác miệng lại bảo muốn chết thì đi về nhà mà chết chứ sao ra giữa đường ăn vạ để tai họa lây người khác.

Đến tận lúc ấy Diên như mới sực tỉnh, ngoảnh lại chỗ đường tàu thấy lạnh sống lưng. Lơ ngơ không hiểu vì sao mình vừa đánh rơi tính mạng giữa đường ray xe lửa. Như thể Diên đã được lập trình và ai đó vừa tiện tay bấm nút cho Diên bất động. Rõ ràng Diên có nghe thấy tiếng còi tàu, nghe thấy cả đám đông hoảng hốt kia nhưng Diên đã mất hẳn sự kiểm soát của chính mình. Mọi ý niệm về thực tại, về sự sống và cái chết chỉ còn là một khoảng trắng. U mê như thể vừa bước ra từ khu vườn phép thuật. Diên cứ thắc mắc với Vy rằng có một kẻ giấu mặt nào đó đã đánh cắp tâm trí của cô

Vy ngồi nghe Diên kể, không hề ngẩng mặt lên một lần. Vy miệt mài chơi với con lật đật, xô nó ngã rồi nhìn nó tự đứng lên. Vy lúc nào cũng vậy, thích thú những món quà lặt vặt như một đứa trẻ vẫn còn thiết tha tin vào cổ tích. Như thể lúc Phong bỏ đi không một lời từ biệt, Vy gọi đến nóng máy vẫn không liên lạc được, lúc về phòng lục tìm thấy búp bê Atrioshka, Vy đã hồn nhiên khi nghĩ rằng đó là một trò chơi đầy thú vị do Phong sắp đặt. Rằng khi mở từng con búp bê rỗng ruột được xếp lồng vào nhau chắc chắn sẽ có một bất ngờ nào đó. Biết đâu trong con búp bê bé xíu cuối cùng sẽ là một chiếc nhẫn đính hôn, kiểu lãng mạn này Vy đã từng thấy trong phim Hàn Quốc. Thật kỳ diệu làm sao, trong đó đúng là có một chiếc nhẫn đính đá, hẳn là rất đắt tiền, hẳn là anh đã để lại món quà này rồi lặng lẽ đi công tác. Vy đặt chiếc nhẫn vào chỗ cũ, mỉm cười nghĩ đến ngày anh tự tay đeo cho nàng. Thậm chí Vy đã tính xa xôi rằng phòng nhiều đồ đạc thế này không biết phải vận chuyển thế nào. Lấy nhau rồi thì phải chuyển về nhà anh chứ, chắc là sẽ nhớ căn phòng hai người từng sống chung này.

Nên lúc Diên kể về vụ suýt chết của mình thì ý nghĩ của Vy còn giăng mắc đâu đó trong ngăn bàn. Chiều Vy đi làm về cái

ngăn bàn trống không, con búp bê Atrioshka đã biến mất không vết dấu.

Chuyện của Diên, Vy bảo:

– Hình như lúc đấy có một linh hồn đi qua cậu. Khi hai thế giới âm dương nhập vào nhau thì mọi thứ sẽ ngưng lại trong khoảnh khắc. Hoặc là cậu đã mất nhận thức như một kẻ mộng du. Liệu có khi nào người ta mộng du ngay cả khi đang thức không Diên nhỉ?

Còn chuyện của Vy thì Diên phán xanh rờn:

– Hẳn là thằng cha đó lúc cuốn gói ra đi đã quên mất con búp bê. Nhưng tiếc làm gì vì nó cũng đâu dành cho cậu. Thích thì… bớt lương ra mà sắm.

Trong con mắt của bạn bè thì Diên lúc nào cũng vậy, nhẹ nhàng đặt mọi chuyện đúng vị trí của nó. Không ầm ĩ, không khua chiêng khua trống, chuyện gì đến thì thản nhiên đón nhận, chuyện gì đi thì cho qua. Chẳng mấy khi thấy Diên bận bịu suy nghĩ về điều gì đó quá nhiều ngoài cái việc đứng lơ ngơ giữa đường ray khi tàu lao đến. Nhưng sau này cũng không còn thấy Diên nhắc đến chuyện ấy nữa tựa như đã quên lãng thật rồi. Bạn bè Diên đa phần đã chồng con đề huề, lúc sướng không thấy khoe nhưng lúc khổ thì đều đổ lên đầu Diên cả. Đứa bảo Diên là cái thùng rác, đứa bảo Diên là cái thùng nước gạo. Dù bận mấy, đứa nào gọi Diên cũng nghe, than vãn gì Diên cũng kiên nhẫn đến cùng. Chuyện mẹ chồng nàng dâu thì muôn thuở rồi, thỉnh thoảng cũng dính ca khó đỡ khi đứa bạn chót không hợp gu với bố chồng. Chuyện vợ chồng bạn cãi nhau như cơm bữa mà mười đôi vợ chồng thì cũng quẩn quanh có từng ấy lý do. Chỉ tội Diên nghe than vãn từ cái hôm bạn mới manh nha giận chồng trong tâm tưởng đến khi bạn ký xoẹt vào tờ đơn ly hôn đặt trước mặt chồng. Ấy vậy mà có đứa nào dám bỏ chồng đâu. Diên tính khoảng thời gian bạn hạnh phúc bằng số ngày bạn quên bẵng việc gọi điện cho Diên. Nhiều lúc Diên nghĩ thà không nghe thấy giọng bạn còn hơn, đàn bà sao mà hay tủi, chuyện bé cỏn con cũng gọi bảo “chắc tao đi chết đây mày”.

Vy cũng từng có lần gọi cho Diên vào giữa đêm chỉ để hỏi:

– Uống bao nhiêu viên thuốc ngủ thì mới chết Diên ơi?

Diên mắt nhắm mắt mở bảo bạn:

– Ờ…ờ chờ tí để Diên tính. Chắc là khoảng nửa lọ to thì sẽ chết. Nhưng khi chết sẽ giãy giụa và sùi bọt mép nhìn thấy gớm lắm. Đổi cách khác đi.

Vy thở dài thườn thượt:

– Ờ! Hỏi vậy chứ đã mua đâu. Hiệu thuốc ngay đầu ngõ mà. Muốn chết lúc nào mà chả được.

Đấy là sau cái hôm Vy phát hiện mất con búp bê Atrioshka thì gặp Phong dắt tay một ả da trắng tóc đen lượn lờ siêu thị. Nhưng Vy đâu dám chết, vẫn lặng lẽ co ro trong nỗi tủi buồn về một chiếc nhẫn đính hôn mường tượng vô hình. Cho đến khi Vy biết mình đang mang giọt máu của Phong thì Diên nhận được cuộc điện thoại lúc đang ngồi chờ vá xe giữa đường quốc lộ nắng chang chang, hun hút bóng người. Vy bảo:

– Chết cách nào bớt đau nhất, Diên ơi?

Diên phì cười, nghĩ đến cái chết mà còn sợ đau và xấu như Vy thì hẳn vẫn còn yêu đời lắm, chưa thể nào chết được. Nhưng Vy đã suy sụp thật, Diên về thành phố sau chuyến công tác, ghé qua thấy bạn xanh xao bên cửa sổ, giơ bàn tay lên ngắm một chiếc nhẫn vô hình. Diên xót xa bạn, đứng tần ngần ngoài cửa ngó lặng thinh rồi tiến lại gần tháo chiếc nhẫn từ tay mình đeo vào ngón áp út của Vy.

– Tưởng gì chứ thích nhẫn thì có nhẫn. Ở đời sao cứ để chiếc nhẫn mỏng manh ấy nó trói buộc mình. Lúc còn người thì trói buộc hôn nhân, lúc mất người thì trói buộc ký ức. Sống thế mệt lắm Vy ơi. Thôi! Bỏ đi. Không đáng.

Một hôm Vy tìm đến chỗ Diên không hẹn trước, như thể tìm đến gã người tình để bắt đền cái thai trong bụng đang không biết giải quyết ra sao. Diên chở Vy đến trước cổng Bệnh viện phụ sản, hai đứa đứng tần ngần hồi lâu rồi lại chở nhau về. Vy ngồi sau xe, gục đầu vào lưng bạn lê thê một quãng đường đời. Diên bảo sống được khúc nào hay khúc ấy, đừng nghĩ đường dài mà nản. Ừ thì cũng có đứa nào dám chết đâu Diên…

* * *

Diên sống một mình trong căn phòng trọ ẩm ướt bốn mùa. Cái trần bằng nhựa thấp tè là đại lộ của bầy chuột nhắt cắn nhau chin chít suốt ngày. Ngày mưa nước dột tứ tung toàn mùi nước đái chuột, Diên cầm cuốn băng dính to đứng giữa nhà nghiêng đầu chầm chậm xoay một vòng tròn để phát hiện những chỗ dột, bịt kín bằng băng dính. Nhưng nước chảy theo kẽ tường thì đành chịu, giường gần tường, đêm Diên không mắc màn để nghe mưa li ti bắn trên mặt như một bản nhạc mát lạnh đầy thích thú. Vy qua ở với Diên một tối hỏi bạn sống thế này cũng sống được sao? Ra trường bao lâu rồi sao vẫn không có gì? Độc hai chiếc tủ vải chuột cắn tứ tung được chằng tạm bợ bốn góc, cái giá để đũa bát đã mốc meo vì những chuyến đi dài. Vy cười bảo sống gì mà nghèo hơn cả nhà thơ. Diên lăn một vòng quanh giường, quận tròn người trong chăn bảo sống thế lại hóa hay, muốn đi đâu cứ bỏ nhà mà đi không cần khóa cửa, chẳng lo mất mát. Vy nằm im, nhìn lên trần nhà hồi lâu thấy thảng thốt buồn.

– Diên này. Chúng ta cứ đi tìm cái bản ngã mà không biết rằng chúng ta chẳng có cái tôi nào hết. Đến mình mà cũng không phải là của mình nữa, mà là của cái đám đông ngoài kia. Chọn mua một cái áo mới cũng vì người yêu mình thích. Mua một thỏi son cũng chỉ vì màu son ấy thịnh hành. Chúng ta lao vào kiếm tiền vì không muốn thua kém bạn bè. Ngay cả chuyện hôn nhân hệ trọng mà một cô gái lấy chồng giàu cũng chỉ để thiên hạ lác mắt chứ chắc gì đã là yêu. Đời nhảm nhí thật.

– Vậy mới bảo cậu bớt nghĩ ngợi đi. Sống được khúc nào hay khúc ấy. Sống được khúc nào xong khúc đấy. Rồi thôi. Mọi thứ vốn vô cùng lắm. Nghĩ ngợi mà chi…

Diên nói như hôm trước chưa hề lủi thủi đi trong đêm mưa hơn trăm cây số. Đường về nhà thì xa mà quãng đường quay trở lại thành phố càng hun hút. Mẹ trách vì Diên không dang tay ra bao bọc nên mới để em đi. Em gái Diên hai bảy tuổi, không còn bé bỏng với đời nhưng vẫn luôn bé bỏng trong lòng mẹ. Em thích vẽ, say mê và nổi loạn. Thứ sóng ngầm trong em đẩy gia đình bao phen điêu đứng. Lần nào cứ có chuyện mẹ đều gọi Diên về, dù nửa đêm hay mờ sáng. Như thể cuộc sống của Diên chỉ là chờ đợi và gánh vác. Như thể Diên là một thằng con trai chứ không phải đứa con gái chân yếu tay mềm. Hình như với mẹ thì Diên không được quyền bé bỏng. Diên chống đỡ mọi thứ đến mệt nhoài nhưng vì Diên không than nên người ta không biết Diên đau.

Cửa nhà cứ trống trải dần đi, trong lòng Diên cũng vậy. Em bỏ đi lần này vì số tiền nợ khổng lồ đổ vào các cuộc vui quá lớn, Diên không thể cáng đáng được hơn. Nhưng mẹ không hiểu. Mẹ chỉ hiểu rằng mẹ mất đi đứa con gái út khi không còn thấy nó dăm ba bữa ghé qua nhà, dẫu chỉ là ghé qua để xin tiền. Mẹ nói Diên thấy em ngã mà không nâng, thấy em nhấp nhô giữa sông mà không lao ra cứu. Mẹ không hiểu được những mất mát trong Diên, thứ mất mát vô hình. Thiên hạ ai cũng biết Diên kiếm từng đồng khó khăn đến mức nào, chỉ mẹ là luôn nhìn thấy Diên dư dả. Nên mấy đêm phơi mặt đón mưa bắn tung tóe trong nhà Diên đã chua xót nghĩ “Ừ! Sao mình giàu vậy mà không chịu cứu em? Món nợ nặng lãi mấy trăm triệu của em đối với mình có là gì đâu mà không cứu?”. Câu hỏi ấy nghẹn lại trong cuống họng. Em bỏ đi nhưng vẫn ở trong lòng mẹ, chỉ có Diên hiện hữu ở đây mà hóa vô hình. Hôm Diên về mẹ đã không thèm ngẩng lên nhìn Diên dù là một lần. Diên có hỏi vài câu nhưng mẹ vờ không nghe tiếng. Rồi thì Diên rã rời mò về tựa lưng vào phố giữa đêm mưa. Nếu có cuộc điện thoại nào của bạn Diên vẫn sẽ nghe. Nếu bạn kêu chán đời đòi chết Diên sẽ bảo đời còn nhiều niềm vui nghĩ sao mà đòi chết?

Dạo này Diên cảm nhận thấy cơ thể mình có điều gì bất ổn, đôi lúc Diên không thể kiểm soát được cử chỉ và hành động của mình. Diên hay làm rơi vỡ đồ như thể bỗng chốc cơ tay không còn cử động được, nó buông thõng, bỏ mặc sự đổ vỡ xung quanh. Diên bây giờ lắm lúc như trẻ con, muốn nói mà miệng ngọng nghịu không nói được. Diên mường tượng đến lúc đang trao nhẫn cưới cho chú rể mà vô tình buông thõng, đánh rơi, nhẫn cưới lăn lông lốc ở một xó nào đó hoặc dưới chân quan khách ngồi kín dưới hội trường. Chú rể sẽ luống cuống, nhà trai sẽ thở dài, nhà gái thì chột dạ, người dưng thì lắc đầu xì xào xem như một điềm báo chẳng lành, rơi nhẫn trong ngày cưới chuyện đâu có bỡn. Rồi Diên nghĩ xa xôi hơn, lỡ mà sau này có con, Diên cũng sẽ làm rơi con như từng làm rơi cái cốc cái thìa. Rồi lỡ cũng ngọng líu lưỡi khi muốn gọi tên con. Lỡ có lúc nào đó tuột tay con giữa đám đông rồi cất tiếng gọi cũng không thể nữa thì biết phải làm sao? Mấy câu hỏi đó lặp đi lặp lại trong đầu Diên, ngay cả điều đó cũng khiến Diên thấy mình đang lẩm cẩm. Thật chẳng giống Diên chút nào, mọi thứ đang vuột khỏi tầm kiểm soát.

Diên không muốn thở than mấy chuyện đó với ai. Thói quen chia sẻ cảm xúc Diên đã đánh mất kể từ khi Cương rời bỏ thế giới này. Diên ôm trong mình nỗi ân hận đã không ở bên cạnh Cương những giây phút cuối cùng. Tòa soạn giao đề tài và bắt Diên đi, trong khi đó Cương đang chiến đấu để giành giật sự sống sau một vụ tai nạn tàn khốc giữa đêm khuya. Mà đêm đó hai người giận nhau, như mọi bận Cương lại lang thang ngoài đường tựa một cái bóng đơn độc. Diên từng vô tâm lắm, vì vô tâm mà mất người thương. Lúc người ta đưa Cương đi cấp cứu, Diên phi đến hiện trường thấy trên xe còn treo lủng lẳng mấy quả dứa to chín vàng Cương đã mua ở chợ đêm, loại quả mà Diên vẫn thích. Lần nào giận nhau cũng vậy, anh như con cò con vạc giữa đồng đêm, cảnh sát cơ động nhiều lần bắt lại kiểm tra, cũng có hôm anh yên vị ngồi buông thõng chân ngắm phố đêm trên một dải ngăn cách làn đường nào đó. Đấy là nghe Cương kể lại vậy chứ mấy lần đó Diên vẫn ngủ ngon lành, sáng ra thấy trước cửa phòng túi hoa quả tươi ngon, ngái ngủ cười. Để rồi mấy năm qua không đêm nào Diên ngủ tròn giấc vì cái ý nghĩ tại sao mình đã từng nằm ngủ ngon lành trong những đêm anh lang thang thành phố? Tại sao đến giây phút cuối cùng Diên vẫn bỏ mặc mình anh? Diên đã sống vì cái gì? Vì cái gì?

Nên giờ giữa đêm bạn bè có gọi Diên nào dám không nghe máy. Mấy đứa cứ dọa chết oang oang như Vy thường lại sống rất dai. Đêm khóc ầm ĩ, than vãn đủ điều nói “tao đi chết đây” rồi ngồi tính tự tử bằng hoa hồng cho thơm, cho đẹp, cho kẻ đầu tiên phát hiện ra mình chết cũng thấy bớt xót xa. Ấy thế mà sáng mai lại tung tẩy ra chợ mua hoa về cắm đầy phòng, rồi chụp ảnh tung lên Facebook kèm dòng status “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…”. Nhưng cái đứa gọi vào nửa đêm chỉ để kể mấy câu chuyện cười, khoe hôm nay mới mua váy hoa, tính cuối tuần này có khi làm chuyến du lịch đi Phú Quốc, hay giục Diên lấy chồng đi, đẻ con đi rồi tụi mình làm sui gia… Vui vẻ, hớn hở, tính toán xa xôi thế mà có khi sáng mai Diên chưa kịp tỉnh dậy thì tin dữ đã đến. Ngẩn ngơ hỏi “Ủa, sao nó nói muốn làm sui gia với tui mà?”. Cứ tưởng sau cuộc tiễn đưa từng người thương như thế rồi sẽ không còn nước mắt, rồi sẽ thấy đời nhẹ tênh. Nhưng Diên thì ôm trong lòng thứ tội lỗi đã thuộc về quá khứ. Cương đã về một thế giới khác, có thể đã bắt đầu một kiếp khác, có thể đã uống thứ nước Vong Tinh Thủy khi đi qua Quỷ Môn Quan để quên hết mọi chuyện ở kiếp này. Còn Diên… Diên có được uống thứ nước ấy đâu.

Bụng Vy lớn dần, mấy cái váy body ưa thích của Vy giờ thành đồng minh với ánh mắt soi mói của người dưng. Ai hỏi, Vy ngượng ngùng bảo dạo này hay ăn đêm lại chuộng đồ ngọt nên tăng cân ghê quá. Diên chở Vy đi siêu âm, Vy cầm tấm phim nhìn mầm sống bé bỏng trong cung lòng mình tự nhiên thấy đời chẳng có gì đáng sợ. Mai ai có hỏi về vòng hai bất thường, Vy sẽ can đảm bảo “Ủa! Có bầu mà, có bầu bụng không to mới lạ”. Những lần sau nữa Vy không cần đến chút can đảm nào hết, cứ tỉnh bơ mà đáp trả với đời như đó là chuyện dĩ nhiên. Vy vác bụng bầu về thăm nhà lúc sáng, tối đã thấy lao xe quay trở lại thành phố, gõ cửa phòng Diên đổ uỵch xuống giường, mắt ráo hoảnh hỏi Diên còn sữa hương dâu không, đói quá? Diên nhìn Vy hỏi có đau không? Vy lắc đầu cười, thu hai đầu gối, tựa cằm, tóc xõa, Diên quay đi vì không muốn nhìn thấy người khác khóc. Diên cũng biết, từ giờ Vy sẽ mạnh mẽ hơn, thứ sức mạnh đôi khi có thể hủy diệt chính con người ấy, cơ thể ấy. Giá mà Vy cứ hỏi “Cách chết nào đỡ đau nhất Diên ơi?” thì có lẽ mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn…

Dạo này Diên có thói quen ngồi bất động, tay chân tê bì, có khi lịm đi trong một lúc. Tỉnh dậy nhớ ra mình đã mơ, những giấc mơ như nhiều mảnh vải vụn chắp nối tủn mủn, nhem nhuốc và nhàu nhĩ. Diên thấy cơ thể đang kêu cứu, tính đi khám bác sĩ mấy lần rồi quên. Vài lần quên như thế thành tháng thành năm, cơ thể như ngày càng suy nhược. Cũng có khi Vy đến chơi, Diên tính nói với Vy về những điều bất thường ấy nhưng ngôn từ mắc ngang cuống họng không bật ra nổi thành lời. Thứ gì cũng nen nén giấu trong tim lâu rồi thành quen. Thứ thói quen lười mở miệng. Thế rồi thôi.

Một ngày đẹp trời Vy lại ghé chơi. Vy nói nhiều nhưng Diên không nghe thấy rõ. Hai người ngồi quay lưng vào nhau chỉ vì Vy mải nhìn qua cửa sổ đầy nắng và nựng nịu con. Con Vy biết đâu lại chọn đúng ngày hôm nay để chào đời – Diên nghĩ vậy khi cơn nhức đầu dữ dội bắt đầu. Bỗng nhiên Diên muốn gọi Vy một tiếng thân thuộc nhưng lưỡi cứng lại không nói được dù Diên đã cố. Một khoảng trắng xuất hiện lớn dần bao vây lấy Diên. Có thể lại là một giấc ngủ tạm bợ. Diên mơ thấy ngày mai mình không thức dậy, mọi ký ức về sự tồn tại của Diên trên cõi đời này sẽ được xóa đi, không còn ai nhớ đến. Tất cả chỉ còn là một khoảng trắng mà thôi…

Lúc Vy rời mắt khỏi ô cửa, ngoảnh lại đã thấy Diên nằm ngủ, một giấc ngủ ngon lành. Chiều đó Vy đau bụng đẻ, một bé gái ra đời. Bé có đôi lúm đồng tiền rất xinh khiến Vy thấy nhớ Diên. Diên cũng có hai lúm đồng tiền như thế. Khi cười… 

V.T.H.T

Read Full Post »

Khi chúng ta không còn online

Nguyễn Hoàng Anh Thư

.

Khi chúng ta không còn online

Trong mùa Giáng Sinh này

Thành phố vẫn ngủ và thức dậy

Một nơi không còn nghe thấy tiếng gà gáy

Em chỉ cảm nhận được lời cỏ. Và đêm sẽ câm lặng cây

Xanh trong lời anh từng nói

Nhớ em

Em chỉ tưởng tượng vậy thôi

Có lẽ dăm bảy hôm hay dăm bảy tháng không biết chừng dài hơn điều nhức nhối

Ðường phố sẽ rời vào đêm

Tấu bản tình ca cho điệu nhạc mới

Giữa muôn lối bí mật của sao rơi

Giấc mơ bất hạnh nằm trong điều tăm tối

Khi em ám thị tình yêu như kẻ điên

Khi chúng ta không còn online. Và đêm sẽ câm lặng

Thế giới vẫn chảy trên những tảng băng đi qua những dòng sông thiêng

lạnh căm gió

Thành phố vẫn chảy qua câu chuyện buồn rồi nằm trên máng cỏ

Khóc mừng Giáng Sinh

Tiếng chuông cô đơn nghiêng nơi nguồn thác đổ

Chúng ta sẽ đặt những bàn tay

Nguyện cầu yêu thương kết nối

Em đã từng sợ mái tóc bạc nhanh mà chúng ta không còn nhìn thấy

Một nửa yêu thương đi lạc giữa tinh cầu

Khi chúng ta không còn online

Thế giới vẫn trôi trên màn hình trắng

Ðêm câm lặng

Chảy qua những chiếc kim đồng hồ

Read Full Post »

Mùa đông của tôi

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

.

Những ngày cuối tháng 12 luôn là thời gian tất bật và rộn rã nhất trong năm..

.Đường phố được tô điểm bằng hai màu xanh đỏ, màu xanh của lá thông và màu đỏ thắm của những chiếc nơ đỏ màu ấm áp, những cửa hiệu chớp nháy đèn xanh đỏ, màu vàng vương giả và màu xanh dịu của sự luyến thương…Mùa Đông đang hiện diện khắp nơi …Tôi co ro trong giá rét , lạnh giá của tiết đông và nỗi lạnh tự tâm can của một người già xa xứ…

Tiếng nhạc réo rắt chập chùng phát ra từ các cửa hiệu làm nức lòng người đi mua sắm, những món quà được gói kín, trang trọng và xinh xắn bên những cây thông xanh tỏa hương thơm của lá, đã được chưng bày trong phòng khách của tất cả mọi gia đình, không khí ấm áp thiêng liêng của mùa đoàn tụ. Tôi cũng đã làm tất cả những công việc chuẩn bị cho mùa Giáng Sinh từ sau ngày lễ Thanksgiving như mọi năm.

Buổi sáng thứ bảy , một mình bên ly cà phê nóng, một chút hương thơm cho ấm lòng, phả hơi ấm cho quên chuyện bận bịu của năm ngày mệt nhoài bên công việc, khoát thêm mình tấm áo tôi bước ra vườn sau, những chiếc lá khô rơi vãi trên sân cỏ úa , cuống quít nhau vội vã cuốn xô của những cơn gió sang mùa, những chiếc lá vàng lá đỏ rơi rụng từ những ngày qua bây giờ đã biến thành màu nâu sẫm…

Tội nghiệp thay cho những chiếc lá khô, người ta thường tiếc thương cho những cánh hoa tàn….

Nhưng sao trong tôi vẫn muôn đời thương cho xác lá…có lẽ vì những chiếc lá xanh hiện hữu quanh tôi mỗi ngày nhiều hơn những bông hoa, tôi yêu màu xanh của đất trời, màu của biển, màu của gợi nhớ quê nhà và màu lá xanh của quê hương tôi, của nơi tôi đang sống, tuy màu lá xanh của quê tôi không tươi màu đậm nét như màu lá hoa ở nơi này, nhưng trong tâm tư tôi vẫn nhớ như in những sắc màu nơi quê cũ khi mỗi lần nhìn màu sắc ở đây, tôi lại nhủ lòng” màu sắc của quê mình vẫn đẹp hơn…”

Nhớ quắt quay thành phố Quy nhơn của những ngày tháng cũ xa mờ nhưng không phai trong tâm tư của người xa xứ.Những ngày bình yên của tuổi thanh xuân xa mờ bên căn nhà nhỏ thân thương ngày cũ…Thời gian qua nhanh quá…

Thiếu nữ mười bảy ngày nào…nay đã là lão bà “ngoài thất thập”…

Trở vào nhà …âm thanh của bài hát nào thật xa vắng…

Anh mong chờ mùa Thu

Tà áo xanh nào về trong giấc mơ

Màu áo xanh là màu anh trót yêu

người mơ không đến bao giờ…

( Thu Quyến rũ >>>của Đoàn Chuẩn và Từ Linh)

Với bao tà áo xanh-đây mùa Thu

Hoa lá tàn-hàng cây đứng hững hờ

Lá vàng từng cánh-rơi từng cánh

Rơi xuống âm thầm trên đất xưa…

(Gởi gió cho mây ngàn>>>ĐC và TL.)

Em còn nhớ – anh nói rằng

Khi nào em đến với anh

Xin đừng quên chiếc áo xanh

Em ơi, có ai ngờ đâu rằng :….

( Tà áo xanh>>>Đ C và TL.)

Những bài hát xưa cũ một thời tôi yêu thích và nghe mãi trong bao tháng năm mà chưa chán ,gợi nhớ về những ngày tháng cũ thành phố xưa….

Thành phố Quy nhơn của hơn năm thập niên đã xa mờ…từ lúc mới chập chững yêu mê những âm thanh trầm ấm và tìm mua những bài hát in trên những bìa nhạc của các nhạc sĩ thời bấy giờ cho đến khi tìm mua những tape nhạc cho vào chiếc máy cũ xì nhai đi nhai lại…cho đến khi có dịp được vào quán cà phê nghe những âm thanh ấm áp trong những máy móc được lựa chọn kỹ càng hơn, và bây giờ nghe trên youTube…hay tình cờ nghe bất chợt từ một ngõ nghách nào trong cuộc đời, vẫn thấy hay và đắm đuối

Lặng thầm nuốt trọn vào tâm tư những giai điệu mượt mà, những lời thơ ngọt ngào trau chuốt…ôi những âm thanh và tiếng ca lời hát của ca sĩ Hà Thanh sao mà ấm áp trong lòng người quá đỗi.

Tôi nhắm mắt mơ về những ngày qua…Phải chăng là tâm trạng của tuổi già luôn hồi ức về những kỷ niệm xưa cùng những hồi ức xa mờ trong dĩ vãng….

Ngoài khung cửa kiếng bây giờ đang phay pháy những bông Tuyết đầu mùa đang thả những bông tuyết dài mỏng manh xuống cây cỏ, phủ che những chiếc lá vàng nâu đang nằm chờ tuyết pha cho màu áo mới, tuy lạnh lẽo nhưng thật quyến rũ diệu kỳ..

.Màu nâu của lá khô được phủ che bắng màu trắng bạch , loang loáng những sợi dài sợi vắn của tuyết rơi đều…cảnh đẹp như trong mơ..

.Ôi mùa đông và những sợi tuyết rơi như tơ vương tràn lối mộng…

Ngày mai sẽ là một ngày hội ngộ của gia đình tôi: các con cháu tôi sẽ tụ họp về ngôi nhà của Mẹ, mang nhiều quà Giáng sinh được gói ghém trang trọng , phần cho mẹ , cho các cháu và cho nhau…

Bên nhau ăn bữa cơm gia đình đoàn tụ và cùng nhau mở những phần quà bên tiếng reo hòa mừng vui của lũ trẻ…

Chúng tôi sẽ chụp những bức ảnh thân thương với những bộ quần áo đẹp nhất của mùa Giáng sinh…Ôi ngày mai sẽ là ngày vui nhất của gia đình tôi…và từng năm vẫn lập lại như in mà tôi vẫn chưa thấy chán…Ôi mùa Giáng sinh và những mong đợi trong lòng mọi người.

Sáng Thứ Bảy…Hôm nay là ngày 23 tháng 12..

Một mình tôi…

Mong tìm bông tuyết đổ

Trời thấp chùng-mờ mịt giăng giăng

Thong dong bước vào phố thị

Con đường tràn ngập tuyết di

Trưa nay

Nắng vàng đến chậm

Trời cao gởi gió heo may

Bàn tay lạnh căm buốt giá

Lặng thầm điệp khúc sang đông

Chiều về

Hoàng hôn đến vội

Tiếc thầm giọt nắng cuối ngày

Muốn gom mây trời kẽ bạc

Chờ mong cánh hạc mỏi mòn

Đêm về

Viết câu thơ ấm

Ngẫm mình như bóng trăng rơi

Mây giăng mịt mùng lối ngõ

Bàn tay lạnh giá ơi hời.

Đêm Đông

Lại về … ai hỡi

Một mình tôi mãi chơi vơi

Lặng thầm nghe bài ca cũ

Vườn sau lá rớt tơi bời

Bàn tay …

Trải dài bàn phím

Nỗi lòng của kẻ xa quê

Quắt quay nhớ về đất mẹ

Quê nhà cũng đã sang đông

Tết này không về mái ấm

Gởi nhau một chút hương thầm…

Atlanta Ngày 23 tháng 12 năm 2023

Read Full Post »

Cái chết dịu dàng

Đặng Phú Phong

Ta sẽ chết nhẹ nhàng như lá cỏ

Mọc bên đường sớm nắng chiều mưa

Đông lạnh buốt. ngậm sương rơi. hóa đá

Hạ nắng bừng. tàn tạ một thân cô

.

Ta sẽ chết dịu dàng tựa rong rêu

Nằm im hơi trên triền đất ngậm ngùi

Bờ sinh tử không còn biên độ sáng

Em có về xin hãy còn ngoan

Đừng chới với để ta yên tấc dạ

Về bên kia không chút bàng hoàng

.

Ta sẽ bay về khung trời thơ mộng

Bàn tay vui bấm nhẹ tiếng dương cầm

Không gian hồng và chẳng có hoài mong

Đời thật nhẹ. tuổi thơ ngây mãi mãi

.

Ta sẽ chết. ngọt ngào. êm ái

Em hãy về cùng cuộc sống bình minh

Chân có mỏi, tay có buồn gõ nhịp

Cũng vui thôi và sống thật an bình

Read Full Post »

Và chữ

Chim Hải

.

đêm trắng mắt trở trăn

bật đèn ngó trần nhà

khối chữ đặc quánh trong đầu khủng bố giấc ngủ

mắt dán dính một khối thách thức khuấy động hốc tưởng tượng

xăn tay áo lôi chữ ra gõ / đập

mùa thơ thấp khớp ba hồn chín vía chữ hoảng loạn

tập thể rác rưởi thượng tầng hạ tầng khẩu hiệu chữ ngo ngoe ngọ nguậy vặn mình trườn / rớt

một bãi chữ nh[t]ức mình nằm rên

(tưởng tượng)

nhặt vài chữ xỏ xâu

ngắn / dài câu tượng hình tượng ý

chữ trúc trắc con mắt vấp té

chữ gân guốc gồ ghề chữ lên đồng tái chế

cục định kiến nhào lăn

thô nhám địa tầng cõi chữ phún tràn mọi ngõ ngách mở ra cõi thơ

chữ

sướng

Read Full Post »

Bỏ lại nơi đó

Trần Hương Giang

.

Đi anh nhé

Bỏ lại nước mắt cho quá khứ

Ta làm một cuộc hành trình mới

Hãy nắm tay em thật chặt, ôm vai em thật vững

Hoàng hôn đã xuống sau lưng đồi

Ùa lên một màu vàng ối

Ta đi kiếm bình minh

Ánh nắng ban mai rạng ngời

Để xây lại lâu đài đã mục nát

Quên hết những thứ tan hoang

Mình bước đi chậm thôi

Từ tốn gom niềm vui cho ngày mới

Ở đâu về phía tương lai chân trời vẫn rộng mở

Chỉ e ta không dám mạnh chân bước tới

Em nghe tiếng anh cười tự tin

Bàn tay thô tháp vuốt lên mái tóc em thầm thì

Ở bất cứ đâu ta cùng nhau đi

Anh biết ngày mai sẽ là một ngày mới tràn đầy ánh sáng…

T.H.G

Read Full Post »

Sài Gòn

Âu Thị Phục An

điếu thuốc lá trên môi

ly cà phê đắng nghét

sáng,

lần thứ mười lăm

ta ngồi đợi

ồn ào ngày lên

bụi bặm bay lên

xe cộ hồn nhiên

trưa,

ghế đá công viên

thả giấc ngủ giữa quẩn quanh định mệnh

giữa ngàn ngàn giọt nắng vô tư

bên nhà thờ đức bà

trái tim ta cầu nguyện

sài gòn nồng nàn

ướt át bờ môi con gái

rượu

sóng sánh ánh đèn đêm

honey honey

khóe mắt nhung mềm

thơ dại

gọi lòng

ta hớn hở

yêu em

rồi bỏ lại nhiều ngày điên

bên triền dốc tối

ẩm ướt thu

rộn ràng

giông bão đi qua

cuốn theo

mùa đã hết

con thú già chợt quên

và ngủ

vùi trong ký ức

sài gòn đêm

hoan lạc

Read Full Post »

Tình thơ mấy đoạn

Nguyễn Thái Dương

.

1

Chiếc lá úa dùng dằng trên nhánh biếc

Gió chuyển phương, cám cảnh lứa qua thì

Cây kịp nõn buổi đại ngàn khánh kiệt

Trời kịp gì khi đất biết sinh nghi?

2

Giọt nước mắt biết làm vơi tiếng nấc

Nụ hôn đầu biết giữ ý đôi môi

Ráng chiều phai, chân trời còn se thắt

Huống chi ta mai mốt mất… khi hồi

3

Bờ cỏ đợi gặm mòn bao tiếng dế

Ao chuôm chờ ngâm tiếng ếch kêu mưa

Chẳng ai ngóng gì ai giờ sính lễ

Cửa xe hoa đành lẻ trái tim thừa

4

Thiên thu hát có nhói niềm giây phút

Biển âm vang có khản tiếng khe nguồn

Thời gian mất, tiếng thở dài có buốt

Trăng sắp tàn, đêm có chắt chiu không?

Read Full Post »