Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Mười Một 20th, 2023

Vết cắt

Trần Minh Nguyệt

.

Ngày ngày, hai con người lầm lũi trong ngôi nhà nhỏ ở một miền quê yên ả, thanh bình.Hai con người với những hoài niệm, với những cơn gió buốt lạnh trái mùa.

Đó là hai con người mà phía trước là màn đêm điểm những đốm sáng. Từ phía mặt trăng dịu hiền kia, những làn gió mát lạnh nhè nhẹ thổi. Bóng tối dần bị đẩy lùi mãi về một bên. Con đường dốc thoai thoải phủ đầy cát bụi, tưởng chừng như kéo dài vô tận không có điểm dừng. Ngôi nhà trên triền dốc, ngôi nhà có những ô cửa sổ sáng đèn.

CON GÁI

Tôi là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.

Lúc tôi còn bé, ba tôi thường hay nói là mẹ yêu tôi rất nhiều, nhưng vì công việc mẹ phải đi làm ăn xa nên không về với tôi được. Và tôi tin vào điều đó. Ba thường kể lúc nhỏ tôi hay quấy khóc, ngang ngạnh. Mẹ bế tôi đi chơi khắp xóm để dỗ dành. Những hình ảnh trong kí ức mờ nhạt đó, tôi không tài nào nhớ được.

Tôi là một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.

Trong tâm trí tôi tràn ngập những kỉ niệm về ba.Tôi nhớ mỗi khi tôi khóc, ba là người ôm tôi vào lòng âu yếm, vỗ về và tìm mọi cách làm cho tôi cười. Mỗi đêm khi tôi lên giường ngủ, ba là người lén hôn tôi và thầm thì: “Con gái ngủ ngon. Ba thương con nhất trên đời.”. Vào mùa đông mưa dầm, rét mướt, ba đến trường đón tôi về. Ba che chắn cẩn thận sợ tôi bị ướt, lạnh. Tôi là một đứa con gái hiếu động. Không có mẹ bên cạnh nên tính tình tôi giống như một đứa con trai. Tôi luôn gây gỗ với những đứa trẻ trong xóm, hay bạn cùng lớp mà không vì một lí do nào cả. Và lần nào cũng vậy, ba không trách mắng tôi. Ông luôn tìm những lời thích hợp để an ủi tôi. Đối với thế giới tuổi thơ của tôi, ba là tất cả. Là mẹ, là ba. Là một người bạn của tôi.

Mẹ đã bỏ ba, con tôi ra đi theo tiếng gọi mà người ta thường nói là của con tim. Mấy người hàng xóm đã nói với tôi như vậy. Tôi không biết theo tiếng gọi của con tim là gì ?. Tôi chỉ biết là mẹ rất ít khi về nhà. Khi về thì cũng vội vội, vàng vàng nói vài câu với ba, và tôi rồi lại ra đi. Tôi còn nhớ năm tôi lên tám, một lần mẹ về, tôi ngập ngừng hỏi mẹ :

– Đi theo tiếng gọi con tim là việc gì hả mẹ ?

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi :

– Ai dạy con như vậy ?

– Là mấy cô, chú hàng xóm.

– Tổ cha cái quân tọc mạch, ác mồm, ác miệng. Trời sao không đánh chết chúng đi.

– Mẹ chửi ai vậy ?

– Im đi đồ ranh con.

Tôi sợ hãi cúi đầu yên lặng. Tôi cũng không biết mình đã làm gì sai khiến mẹ nổi giận như thế. Mẹ! tiếng gọi rất lạ lẫm và ngượng ngùng với tôi. Tôi buộc phải gọi người đàn bà đó là mẹ vì ba tôi bảo vậy và bà ấy cũng bảo như vậy.

Tôi đã đọc rất nhiều chuyện cổ tích. Người mẹ trong truyện bao giờ cũng hiền hòa, thánh thiện như những nàng tiên. Họ yêu con mình rất mực. Họ sẳn sàng hi sinh thân mình để bảo vệ, che chắn cho con. Lá chắn của tôi rách nát tơi bời. Mẹ của tôi giống như bà hoàng hậu phù thủy trong truyện “ Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” vậy. Những lần hiếm hoi mẹ về thăm nhà làm cho tôi đau đớn, lo sợ. Bà không bao giờ ôm tôi hay nói lời ngọt ngào với tôi cả.

– Sao con giống ăn mày quá vậy?

Quần áo xốc xếch, rách rưới. Quần áo lần trước mẹ mua đâu rồi?

– Con cất ở trong rương

– Sao lại cất?

Lấy ra mặc đi. Mẹ sẽ mua cho nhiều đồ khác mà.

– Con không thích mặc những bộ đồ ấy. Mẹ mua nữa làm gì?

– Ai dạy con như vậy? Ông ấy phải không?

– Mẹ đừng nghi oan cho ba. Ba không nói gì cả.

– Vậy thì tại sao?

– Không tại sao cả.

– Con càng lớn, càng hư. Con nói với mẹ bằng thái độ gì vậy?

– Mẹ hãy để con yên. Mẹ hãy đem đồ ấy về cho Hương mặc đi. Con là con nhà nghèo. Chúng không thích hợp với con.

– Tùy con thôi.

Mẹ tôi buông thõng một câu, trừng mắt nhìn tôi và bỏ đi. Tôi nhìn theo mẹ, nuốt nước mắt vào trong lòng. Những lần gặp mẹ. tôi thường lảo đảo như một cánh cửa long bản lề. Chao đảo, nghiêng ngả. Tôi tự nhốt mình trong nỗi buồn khổ bằng một bức tường im lặng. Với thái độ bướng bỉnh, thách đố.Tôi không muốn giải bày. Không muốn trở lại với chính mình.Tôi không đủ can đảm đập vỡ bức tường vây quanh tôi. Tôi lầm lũi một mình đi dạo trên con đường quê trước nhà vào ban đêm. Nhìn những làn mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời vô tình che khuất những vì sao. Tôi hay ngồi một mình trên đập nước, chờ trăng lên. Tôi thích nhìn ánh trăng vàng uốn lượn trên dòng sông. Tôi luôn ngồi như thế cho đến lúc trăng lên đến đỉnh đầu. Tôi biết rất rõ là vẻ đẹp của con đường sẽ hiện ra dưới ánh trăng. Những cơn gió nhẹ từ cánh đồng thổi vào làm cây cối hai bên đường ẻo lả, uốn lượn như những thiếu nữ đang độ trăng tròn. Và khi về đến nhà là tôi đóng chặt cửa phòng, một mình trong phòng gửi hết niềm tâm sự vào tiếng đàn ghi ta – Cây đàn cũ sờn của ba tôi. Nhưng từ lúc mẹ ra đi ông không còn đàn thêm lần nào nữa.

Ba rất lo cho tôi. Những lần tôi buồn, sống bất cần và khép mình như vậy. ông luôn bên cạnh ân cần, như muốn tiếp cho tôi thêm sức mạnh.

– Con có chuyện gì không vui phải không con gái?

– Con mất ngủ Câu trà lời của ba làm tôi nhớ mãi

– Con không ngủ được vì có gì đó làm con lo lắng, suy nghĩ?

– Dạ!

– Hãy buông bỏ đi. Hãy nghĩ đến những gì vui vui. Tâm ta buồn nhưng ý chí quyết định tất cả. Con hãy dùng ý chí để đến được với những niềm vui con à.

Ông tiếp:

– Con có làm được như vậy không?

Ý chí trong con dường như không còn hiện hữu nữa.

– Đừng nói vậy! Con sẽ làm được

– Tôi nói một cách quả quyết.

Tôi rất mong điều đó xảy đến. Nhưng tôi không biết phải làm gì để có thể bước sang con đường rộng thênh thang ngoài kia. Trong tâm tôi, luôn có sự xung đột bỏng rát, nhức nhối.

Hương là em gái cùng mẹ khác cha với tôi. Nó rất hồn nhiên và xinh xắn. Một vẻ đẹp mơn mởn như hoa hồng mới chớm nở. Cơ thể nó cân đối, đầy đặn, múp máp tươi mát. Các đường cong trên thân thể Hương mềm mại, quyến rũ. Làn da trắng hồng. Đôi mắt to đen lúc nào cũng lúng liếng, ươn ướt dưới hàng mi dày. Thuở nhỏ tôi có gặp nó vài lần. Hương dể thương, hiền từ như vậy không hiểu sao lúc đó tôi rất ghét nó. Nó lúc đó giống như một nàng công chúa. Còn tôi lem luốc, bẩn thỉu. vậy mà không biết sao, Hương rất thích tôi. Gặp tôi là nó xông vào nắm tay gọi : “ chị ơi, chị à” khiến tôi không biết phải làm gì với nó. Tôi cũng vài lần tỏ ra thô lỗ với nó, quát vào mặt hay thậm chí đánh vào mông nó. Hương cũng sợ hãi khóc toáng lên. Nhưng khi mẹ tôi hỏi thì lần nào nó cũng nói dối là bị té ngã, hay bụi bay vào mắt. Chỉ có một lần duy nhất nó mách lại với mẹ tôi và khóc nức nở, dỗ hoài không nín. Và sau lần đó tôi không muốn nhìn mặt nó thêm lần nào nữa.

– Mầy không phải là em gái tao, nghe rõ chưa?

– Phải mà!

Mẹ bảo mẹ sinh ra chị trước, sau đó sinh ra em

– Bà ấy cũng không phải là mẹ của tao. Tao không có mẹ

– Chị có mẹ mà.

Nó rướm nước mắt.

– Mầy đã cướp mẹ của tao. Mầy là phù thủy.

Tôi hét to. Mẹ nghe hết lời Hương mách lại. Vẻ mặt mẹ vô cùng giận dữ. Mẹ quay sang, tát vào mặt tôi. Tôi vùng bỏ chạy, còn nghe tiếng mẹ đuổi theo:

“Đồ mất dạy, tao không có đứa con như mầy”.

Hương đã vào đại học. Vậy mà cứ có thời gian rảnh là lén gia đình bắt xe về thăm ba, con tôi. Ban đầu ba tôi phản đối nhiều lắm. Nhưng về sau, không thấy ông nói chi nữa. Tôi có cảm nhận ông cũng xem Hương như tôi vậy.

– Hương là một cô gái tốt. Nó nhớ con nên về thăm. Con đừng làm em buồn nhé.

– Ba không ghét nó sao ?

– Lỗi là của người lớn. Hương có lỗi gì dâu. Nó hiền và rất hiểu chuyện.

Tôi thầm nghĩ nó lại chia sẻ ba với tôi rồi. Nhưng lần này tôi không ganh tị với nó mà cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Một sợi dây tình cảm gắn kết tôi với đứa em gái của mình. Những ngày có nó, nhà tôi vui hẳn lên. Lần nào về thăm, hai chị em cũng tâm sự đủ chuyện. Và trong những lần như vậy nó kể về mẹ rất nhiều. Hương luôn bảo tôi:

– Mẹ chưa bao giờ quên chị một ngày nào cả. Nhưng cứ nhìn vào đôi mắt đầy căm hận của chị, bà thấy rất đau đớn.

– Chị không có mẹ

– Hãy hiểu cho mẹ chị à. Bà rất muốn ôm chị vào lòng nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh, hững hờ của chị bà không dám làm điều đó. Lần nào đi thăm chị về bà cũng khóc rất nhiều.

– Hiểu sao đây em?

Tôi cười nhạt:

– Bà ấy ra đi khi chị mới có 4 tuổi. Bà ấy đã đem cuộc sống của chị quăng ra khỏi cuộc đời của mình rồi. – Nhưng mẹ không yêu ba chị. Chỉ vì bị gia đình ép buộc. Ở bên nhau mà không có tình yêu thì khổ lắm. Hương yếu ớt giải thích.

– Chị không muốn hiểu. Chị không có mẹ.

Tôi đứng dậy bước vội vào phòng. Một thoáng, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Hương nhìn tôi như van xin. Bỗng nhiên lời của ba văng vẳng bên tai tôi

– Chẳng có ai giúp được con đâu. Con phải tự giúp mình thôi. Con không thể sống suốt đời mà không có niềm tin được.

Niềm tin, ý chí mà ba tôi nói ẩn quá sâu trong tâm tôi. Cũng đôi khi tôi cảm nhận được chúng. Nhưng chúng giống như những hạt bụi mù tan biến vào cơn lốc cũng nhanh chóng như khi chúng được sinh ra.

NGƯỜI CHA

Tôi là một người chồng thất bại. Cô ấy về làm vợ tôi mà không có tình yêu. Nên dù chúng tôi đã có bé Mai, vợ tôi vẫn bỏ tôi để đi theo một người đàn ông khác mà cô ấy bảo là yêu. Tôi nhường nhịn, chìu chuộng có ấy đủ chuyện, nhưng vào một ngày khi tôi đi làm về cô ấy nói với tôi về vấn đề li hôn.

– Sai lầm nhất của tôi là nghe lời cha, mẹ lấy anh…

– Nhưng tại sao lại vậy? Anh có làm gì sai đâu?

– Tôi không yêu anh. Chúng ta hãy li dị để giải thoát cho nhau.

– Chúng ta còn bé Mai mà

– Anh đừng lấy con ra làm cái cớ để tiếp tục cuộc sống như địa ngục này. Sống sao được khi tôi và anh, hai người hai tình cách khác nhau.

– Anh thương em và con rất nhiều. Em không yêu anh nhưng bé Mai nào có tội tình gì. Nó cần có cả ba, lẫn mẹ em à.

Vợ tôi im lặng. Tôi cứ tưởng là mình thuyết phục được cô ấy. Tôi không ngờ hôm sau khi tôi đi làm về, vợ tôi đã dọn hết đồ đạc và ẳm bé Mai về nhà ngoại rồi. Tôi tới nhà cha, mẹ vợ nhiều lần thuyết phục vợ mà không được. Cha, mẹ vợ thấy tôi đáng thương không nỡ chia cắt tình phụ tử của hai cha, con tôi nên họ trả bé Mai lại cho tôi.

Một thời gian sau tôi nhận được giấy triệu tập của tòa án. Vợ tôi đã đơn phương đâm đơn ra tòa li dị. Lòng tự ái của người đàn ông nổi lên. Tôi kí vào đơn li dị chấm dứt một cuộc hôn nhân không có tình yêu.

Cô ấy lấy chồng sau đó không lâu. Đó là người đàn ông cô ấy yêu. Người đó giàu có, sang trọng hơn tôi. Hai vợ chồng cô ấy sinh được hai đứa con có cả gái, trai. Cô ấy và chồng hạnh phúc ngập tràn. Tôi vẫn vậy. Vẫn vác cuốc ra đồng cắm đầu vào hai sào ruộng vào những vụ mùa. Và đi làm phụ hồ, làm mướn khi công việc đồng án rảnh rỗi.Tôi không nghĩ đến việc lấy vợ nữa. Tôi sợ cái cảm giác bị ra tòa. Bị phản bội. Tất cả tình thương tôi dồn cho đứa con gái tội nghiệp của mình.

Lúc đầu tôi rất giận cô ấy. Nhưng lâu dần tôi nhận ra là cô ấy đã làm đúng. Cô ấy đang sống trong hạnh phúc. Sống với tôi, cô ấy đã không có tình yêu mà còn phải sống trong nghèo khổ. Những lần cô ấy đến thăm bé Mai, Tôi luôn giữ một khuôn mặt tươi vui, thoải mái như tôi đang đón một người thân trong gia đình.

– Em khỏe không ?

– Bình thường. Em về thăm con. Công việc của anh vẫn tốt chứ ?

– Cũng như mọi ngày thôi. Mai ơi ! Có mẹ về thăm con nè.

Bé Mai mở cửa bước ra. Nó nhìn mẹ nó chằm chằm mà không buồn mở miệng chào. Tôi trừng mắt nhìn nó. Nó ấp úng :

– Mẹ mới đến.

Mắt nó ngấn lệ. Nó nhìn mẹ lộ rõ nét căm hận khiến tôi lo lắng. Thế là cả buổi, mặc cho cô ấy dỗ dành như thế nào đi nữa, nó vẫn trơ trơ. Nó hầu như không trả lời những câu hỏi của cô ấy mà chỉ lắc đầu hay gật đầu cho có mà thôi. Thái độ chai lì, ương bướng của nó làm cô ấy nổi giận. Cô quay sang tôi hoạnh họe. – Anh dạy nó chống lại tôi phải không ?

– Ai lại đi dạy con như vậy chứ

– Vậy tại sao tôi hỏi nó không trả lời

– Tại con không biết phải nói gì. Bé Mai nói chen vào.

– Con không muốn nói cũng được. Vậy theo mẹ ra thị trấn nhé.

– Đi đâu ?

– Con muốn đi đâu mẹ đưa đi.

– Con không biết và cũng không muốn. Con thấy mệt. Con muốn ngủ.

Nó quày quả đi vào phòng.

Càng ngày con gái tôi càng xa cách mẹ nó. Nó luôn nói với mọi người rằng nó không có mẹ. Và nếu ai vô tình hỏi đến mẹ là nó hung dữ bỏ về nhà nhốt mình trong phòng mấy ngày liền. Mọi người ai cũng nói là con gái tôi mắc bệnh trầm cảm.Tôi không biết phải làm sao. Chỉ biết luôn bên cạnh con chăm sóc, khuyên bảo. Từ khi cô ấy bỏ tôi đi tìm hạnh phúc cho mình. Tôi không còn một niềm vui nào nữa. Trong tâm tôi không một dấu vết gì về tình yêu. Tôi thấy nó thật sự gây bao rắc rối và phiền muộn. Tôi cảm nhận được sự vô nghĩa của cuộc đời. Cuộc đời tôi chỉ cho đi mà không được nhận lại bất cứ điều gì. Cuộc đời tôi giống như dòng thủy triều xám bạc đang nhấp nhô ngoài kia. Thật là trống rỗng và vô vị. Dạo gần đây Hương hay đến thăm ba, con tôi. Nó là một con bé tốt bụng, ngây thơ. Nó rất thương Mai. Chính nó đã đem lại cho tôi một cái nhìn khác về cuộc sống. Đó là : Trên thế gian còn biết bao điều khốn khổ, nhưng mọi người vẫn có thể vui. Bên cạnh mỗi sự khổ đau vẫn còn có những tiếng cười vui. Bên cạnh tiếng chuông báo tử, vẫn có thể nghe được sự xót thương của bạn bè, hàng xóm. Bên cạnh sự độc ác, phản bội, còn biết bao người trung thực, thánh thiện. Rồi tất cả sẽ trôi qua đi thôi!

Giờ đây, tôi cảm thấy cuộc sống còn nhiều điều đáng sống. Chặng đường đời còn lại kia biết đâu sẽ là chặng đường vui của tôi và bé Mai. Tôi cảm thấy thỏa mãn với ánh hồng ấm áp và thanh bình đó đang ở phía trước đời tôi….

TRẦN MINH NGUYỆT

Read Full Post »

Đứng lớp

Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Viết tặng các hoc trò cũ của tôi)

Tôi được phân công về giảng dạy tại trường phổ thông trung học Đống Đa Qui nhơn ở miệt khu 6, ngôi trường nằm bên trong con đường Nguyễn Thái học , ngày trước mỗi khi có dịp vào đây là chỉ ăn phở Công Binh hay đến chơi nhà vài đứa bạn ở miệt khu 6 và điểm đến cuối cùng vẫn là quán phở ấy ….

Buổi sáng thức dậy sớm cầm coi lại quyết định của Ty giáo dục, chọn cho mình chiếc áo nào thích hợp khi lần đầu tiên đến nhận công tác đây…Nếu như trước năm 75, nếu là cái mốc thời gian tính từ trước ngày 30 tháng tư năm 75 thì dễ rồi…

.

Tôi chỉ cần chọn cái áo dài nào đẹp nhất mà tôi thích, trang điểm kỹ càng, ngắm vuốt sao cho coi được mắt là xong…

Nhưng bây giờ đây mọi cái đều thay da đổi thịt, thành phố Qui nhơn sau ngày chính quyền cách mạng về tiếp quản, mọi cái đều mới mẻ, mọi người len lén nhìn nhau để mà sống sao cho phải ./???

Sống sao đây ??mặc dù gia đình tôi cũng thuộc loại ” có lý lịch rõ ràng”, vì thế chị em tôi mới được bổ nhiệm trước và có chỗ tốt trong thành phố, sau khi đã dự khóa đào tạo ngắn ngày của Ty giáo dục qua mấy lần chọn lại cái sơ yếu lý lịch của mỗi người và do chính tận tay cha tôi đem nộp cho hai chị em tôi.

Không biết họ sắp xếp làm sao mà tôi được vào lớp 2A Tự Nhiên , được học tại trường Trinh Vương, ngôi trường cũ mà tôi đã từng ngồi ở đó suốt hơn 10 năm, (lớp trưởng là bạn Trần Quang ảnh)

.

Lớp đào tạo ngắn ngày của chúng tôi gồm 50 giáo sinh đều đã có Tú tài 2, đã và đang theo học ở các trường sư phạm của chế độ cũ, hay đã theo học các nơi khác với một hai chứng chỉ đại học… chúng tôi gặp nhau ở đây để ổn định lại cuộc sống và ai cũng mong có việc làm ổn định vì chưa ai biết cuộc sống sẽ đi về đâu và tương lai mỗi người sẽ sao đây ???

Lúc ấy cha tôi đã trở về gặp lại vợ con sau hơn 21 năm xa cách…trong mừng vui của cả gia đình và bà con họ hàng và nhất là của Mẹ tôi, cha tôi xuất hiện như một cứu tinh cho mọi người trong họ tộc nhà tôi, vì trong cuộc đổi đời ấy …chưa ai biết là cuộc sống sẽ ra sao ? phải làm gì cho đúng với cách mạng và lập trường tư tưởng mỗi người phải xác định và sao cho đúng sai .

Khi trở về miền Nam, cha tôi đã không thông báo cho mấy mẹ con tôi biết ngày giờ nào người sẽ về..chỉ biết qua một người cùng làng thông báo là cha tôi vẫn còn sống và sẽ trở về gặp lại gia đình tôi một ngày gần đây….

Chúng tôi nhận biết qua Mẹ tôi nỗi vui mừng hiện ra trong ánh mắt và trong câu chuyện mỗi đêm người hay nhắc nhớ …và gia đình tôi hoan hỉ đón người cha mà bấy lâu tôi vẽ ra trong trí nhớ mù mờ và qua lời tả lại của Mẹ..

.Cha tôi đó :” một con người bằng da bằng thịt, hiền hòa, nói năng có nghĩa, có tình.”

Mẹ tôi đã tần tảo sớm hôm nuôi cho người ba đứa con thơ, ngày người rời cảng Qui nhơn theo đoàn người Tập kết ra Bắc,

Mẹ tôi dắt hai đứa bé gái ra đưa tiễn , một đứa lên năm và một đứa lên ba đó là tôi và một bào thai ba tháng tuổi …bây giờ ba đứa bé đã là những thiếu nữ đang tuổi thanh xuân…,và tôi đã có hai con.

Chiếc xe đạp Phượng Hoàng, món quà và cũng là gia tài duy nhất mà cha tôi mang về cùng với ba cây bút máy hiệu Kim Tinh, cha tôi đã trao tặng ba chị em tôi và một bản lý lịch tốt ở thời gian đó.

.Vì thế chị em tôi mới được chọn vào lớp đào tạo nhanh nhất và được phân bổ cho khắp các huyện lị của tỉnh Nghĩa Bình ngày ấy…

Thời gian này gia đình tôi như một ngày hội lớn, những bà con xa gần tìm về thăm hỏi, những bạn bè từ miền Bắc về nam, những xóm giềng đến chào hỏi và hỏi về những cách phải làm sao cho phù hợp với xã hội mới bây giờ .cả về cách sống và cả về ăn mặc…cùng những lặng thầm khép kín, lắm lét nhìn nhau.

***

Cuối cùng tôi cũng quyết định là chọn cho mình chiếc áo dài màu tím than còn lại trong tủ áo của tôi.

Đúng bảy giờ sáng, tôi leo lên chiếc xe đạp Phượng hoàng của cha tôi , mấy lần suýt ngã vì sự vướng víu của hai tà áo dài và chưa quen với chiếc xe hơi cao, cha tôi tình nguyện ở nhà coi dùm đứa con gái mới bốn tháng tuổi của tôi để tôi đi nhận nhiệm sở mới .

Ngôi trường Trung học Đống đa là điểm đến, hai dãy lớp học gồm 10 phòng học và một dãy ngang 4 phòng nằm trên khu đất cao, cái cảm giác phập phồng y như ngày đầu tiên tôi đến trường trung học, nhưng còn hồi hộp hơn vì chút nữa đây tôi phải đối diện với con người có thẩm quyền và đại diện cho cách mạng mà tôi sẽ gặp và làm việc mỗi ngày, tôi nhìn xuống thân mình lần nữa với tà áo dài ngày cũ mà thấp thoáng trong hành lang của mấy dãy lớp học không thấy ai giống như tôi cả .

Tôi biết trong số những người đang đứng lớp phần lớn cũng là những người mà tôi quen biết cũ và cũng có một số ít từ miền Bắc, hay từ các vùng khác chuyển về công tác ở đây, họ thoáng nhìn tôi từ đầu đến chân , hơi ngại ngùng rồi vội vàng quay gót, mấy chị đàn bà áo ngắn , quần đen ,chân mang dép nhựa xanh đỏ, kể cả mấy chị giáo viên miền nam mà tôi hơi quen mặt cũng phục sức như vậy .

Một vài thầy giáo mà tôi nhìn rất quen, cũng đã lớn lên cùng thời với tôi, nhưng sao hôm nay nhìn họ cũng giống hệt những người cán bộ nơi rừng sâu mới về…áo sơ mi cháo lòng, quần kaki không thẳng nếp, đặc biệt nhất là ai cũng có đôi dép râu, loại dép chế từ các lốp xe nhà binh có quai hậu, màu đen và vững chãi trên chân của mỗi người …lúc ấy những cái lốp xe cũ vứt đi bỗng chốc trở thành xa xỉ là cái “Mốt: của các ông ngày ấy. ra đường là phải có dép râu, có thêm cái nón cối thì lại càng cao cấp hơn trong xã hội lúc bấy giờ .

Tôi ngồi chờ ở văn phòng, sau khi xong tiết dạy, các thầy cô về văn phòng ngồi uống nước và tán chuyện với nhau , ai cũng chỉ liếc nhìn tôi và không ai dám mở lời vì có lẽ nhìn dáng vẻ bề ngoài “không giống ai ” của tôi lúc bấy giờ, tôi đoán có lẽ ai trong họ cũng đang nghĩ rằng : thời buổi này mà còn mặc áo dài…giáo viên mà không biết thức thời…Sự ghẻ lạnh và xa cách từ trong ánh mắt, tôi chỉ biết nén lòng chờ và cũng không có ý định về thay áo ngắn vì tôi cũng có cái dù phải che được cái cán …

Một ngưới đàn ông ngoài 40, mặt lưỡi cày, hai má hơi bành ra khi mỗi lần ngưng câu chuyện, giọng Nghệ Tĩnh rất khó nghe , tên ông là Kấn Hịch, Tên phát âm nghe như của một người dân tộc, Sau này khi ở đây lâu ,chúng tôi đều nhận thấy ông là một người rất tốt, và nhóm giáo viên miền Nam cũng “không bị đì” như một số các trường khác mà tôi được biết qua lời kể lại của các bạn khác..ngay từ đầu tôi cũng nhận thấy ở ông sự thông cảm và không nghe ông bảo tôi phải thay đổi y phục khi dến trường trong thời gian tới…

Sau khi rà soát lại thời gian biểu của trường , ông bảo tôi sẽ phụ trách môn Anh văn cho 4 lớp 6 và hai lớp 8 đang không có người phụ trách, được đào tạo ra dạy Khoa học tự nhiên, nay về trường được cho dạy ngoại ngữ, nhưng tôi không dám xin xỏ gì thêm chỉ lo chép thời khóa biểu và chào từ giã ra về để chuẩn bị ngày mai lên lớp .

Ngày đầu tiên tôi lên bục giảng cũng rất là cảm động , những đứa học trò nhỏ rất dễ thương, chúng cũng nhìn tôi với tà áo dài không giống ai ngày ấy , nhưng thảy đều thích thú và ngưỡng mộ, một đám con gái chạy đến chỗ tôi ngồi lúc ra chơi : tụi em thích cô mặc áo dài khi đứng lớp, mấy bà cô Bắc kỳ , cứ chỏng mông vào tụi em, kỳ quá …Ôi những thiên thần bé nhỏ của một đời tôi. Sao mà dễ thương quá.

Hàng ngày tôi tự tìm hiểu và tự soạn cho mình một giáo án riêng cho mình, những chữ nghĩa mà tôi đã có được… bây giờ tôi đem trang trải cho đám học trò nhỏ, các em đa số là con của những nhà lao động trong miệt khu 6 , đời sống mọi người ai cũng khó nghèo, hàng tháng giáo viên như chúng tôi ngày ấy tất cả đều hưởng mức lương chung là 39 đồng và 6 hào bạc Bắc với 18 cân gạo có pha độn năm sáu cân mì sợi, mỗi đầu tháng có người phụ trách về công đoàn lo việc mua bán và phân chia hợp lý , chúng tôi chỉ đem theo cái bao cát để lãnh nhận số gạo và những nhu yếu phẩm như lon sữa, vài lạng đường, vài cây kim , ống chỉ, và năm lạng thịt heo, còn những nhu yếu phẫm khác như vải vóc, mùng mền thì công đoàn sẽ phân theo công trạng và chức vụ..

Trong số giáo viên trong trường chỉ có thầy Thuận , thầy Hoa,thầy Long, cô Phương , chị Ân và chị Thanh Hương là đồng trang lứa với tôi, Chúng tôi phải sử dụng lại những quần áo cũ còn lại của ngày cũ làm sao chúng tôi có cái để che thân và trước mặt các học trò nhỏ tôi không muốn chúng nhìn chúng tôi với một hình ảnh không đẹp về người thầy của chúng

Tôi được xếp cùng tổ với nhau của mấy người dạy anh Văn, thầy Thuận dạy nhạc, thầy Hoa dạy thể thao, Cô Hương ( vợ thầy Minh râu, cô Ân, người Huế, Thầy tăng Thành Long và tôi cùng một tổ,) chia nhau dạy cho 16 lớp học sinh trong thời gian ấy.

Vào những ngày họp hội đồng của ngày thứ năm trong tuần, sau khi phân công cho các em làm lao động , toàn bộ giáo viên họp chung để kiểm điểm nhau về cách sống, cách dạy của nhau …cũng bị các chị em phê bình góp ý và nhắc nhở phải thay đổi cách ăn mặc sao cho phù hợp với thời đại bây giờ , nhưng cũng không ai bảo thẳng tôi là không được mặc áo dài , vì thế tôi vẫn điềm nhiên lên bục giảng vời tà áo dài và chỉ mấy chị em trong tổ tôi mà thôi .cuộc đời tôi thực thụ bình yên với những tháng ngày đầu đời “ĐỨNG LỚP”

***

.Thỉnh thoảng chị em tôi có hỏi cha tôi về cuộc sống này rồi sẽ ra sao đây???, lần nào người cũng giải thích rõ ràng và nói y chang những lời mà khi họp ở trường hay học bổ túc chính trị cácvị lãnh đạo vẫn nhắn nhở cho mọi người đến thuộc lòng:

” Các đồng chí phải vững tâm giữ vững lập trường và ý chí cách mạng triệt để, chỉ cần chờ đợi , sau khi kế hoạch năm năm lần thứ nhất,”

” Sau Đại hội Đảng, tất cả mọi người trong xã hội sẽ hưởng tiêu chuẩn bằng nhau …mỗi sáng ai cũng được ăn bánh mì, sữa thì cứ cách một cột đèn sẽ có đặt một thùng, uống tự do…v. v…và v.v…”

Cha tôi cũng nói đúng y những câu nói đó nên chúng tôi cũng an tâm, lúc đó vì ăn uống thiếu thốn nên tôi bị mất sữa sớm, mỗi ngày phải cho con uống nước cháo, nhưng tôi cũng thầm nói với hai con nhỏ

_ Các con ơi, ráng chờ năm năm nữa thôi…lúc đó con biết đi , biết chạy rồi , hai chị em con sẽ tự đến mấy cột đèn lấy sữa uống và lấy bánh mì ăn , trước khi đi học, mẹ không còn phải lo nữa rồi …

Những ngày trên bục giảng là những ngày cơ cực, những che dấu nhau, bươi móc nhau về mặt lập trường tư tưởng chưa đả thông, kiểm điểm và kiểm thảo, những rình rập khôn nguôi, đưa những tấm gương sáng cho đám trẻ thơ soi hoài mà chưa rạng.

Thường sau khi các em lao động vào ngày thứ năm, nhà trường chia sân chơi ra từng phần cho các lớp để trồng mì cải thiện đời sống cho cô trò, tôi thường cùng các em đạp xe ra Ghềnh ráng, vào các rẫy để kiếm hom mì, những cây mì đã đào lấy hết củ, các em chặt lấy thân mì ra thành khúc cỡ hai gang tay , cắm xuống đất và cây mì sẽ có nhiều lá xanh rì cả sân trường, nhưng sân chơi của các em thì không còn nữa, màu xanh của lá mì cũng làm xanh mát tầm nhìn của cô trò tôi một chặng tháng năm dài…

Nhưng khi thu hoạch thì chỉ toàn là thân cứng chứ không có củ vì đất lẫn đá , vì bỡi chúng tôi chưa có kinh nghiệm về trồng trọt nên lần nào cũng thất bại, khi báo cáo lãnh đạo và công đoàn, tổ chúng tôi phải ghi thêm mấy con số không ở đàng sau đơn vị số lượng thu hoạch được và được biết lãnh đạo cũng ghi thêm vài con số nữa khi gởi về ty hay về bộ …

Số lượng cây mì xanh mướt quê hương tôi, nhưng tôi cũng không thích nó lắm vì nó có mặt trong từng bữa cơm ghé độn với toàn mì là mì .

Bấy giờ tôi lại làm lại công việc ngày xưa mẹ tôi đã làm với chị em tôi ngày trước:

Cơm ghé độn mẹ nhường con phần trắng

Bát cơm tươi chờ đợi đến bao giờ? ? ?

Những lần đưa học trò lớp tôi chủ nhiệm, cô trò tôi ra Ghềnh ráng ngồi ngắm biển ,

Ngồi trên những cục đá tròn hình trứng, gió biển thổi bốn bề, đó là thời gian mà chúng tôi yêu thích nhất, kể cho nhau nghe những cuộc sống của từng em, gia dình các em tất cả đều cơ cực học trò tôi nghèo quá,:tội nghiệp đến mủi lòng.

Sau khi đi học về các em cũng thường phụ giúp cha mẹ công việc gia đình, đi mót củi ở chân núi, giữ em nhỏ, thậm chí có em còn đi bán cà rem …

Khuôn mặt em nào cũng ốm yếu xanh xao, những đôi mắt trẻ thơ luôn lận bận những cơm không đủ no, áo quần không lành lặn…và cuộc sống không mấy lúc được bình an vì những lệnh tập trung lao động cho vùng “kinh tế mới”

Và những người “đứng lớp” như chúng tôi cũng xanh xao theo các em, đôi lúc tôi cũng chán chường và muốn bỏ bục giảng vì những thiếu thốn vật chất mỗi ngày ..

Nhũng buổi chiều cô trò tôi thả tầm nhìn theo những đợt sóng nhấp nhô” chúng tôi cũng xôn xao về những mơ ước băng mình qua đại dương xa mờ đầy phong ba cuồng nộ”…

Những thầy cô giáo như chúng tôi ngày ấy, sau buổi đứng lớp, chúng tôi phải làm thêm nhiều công việc khác để kiếm thêm chút tiền độ nhật, các chị thường ra đứng ở các đầu chợ , gặp ai cũng hỏi chỉ một câu :

_Có gì bán không ? Có vật gì bán không? ? ?

Hay có người giấu những bao thuốc lá trong áo quần, đạp xe bỏ mối cho các tủ thuốc…Mắt láo liêng, kéo che vành nón vì sợ người trong trường nhìn thấy…sẽ được phê bình kiểm điểm vào ngày ‘họp hội đồng”

Những cái có thể bán được của mọi người ngày ấy : là mấy cái áo dài cũ nhưng còn mới, mấy cái muổng nỉa cũ, đôi giày, cái ấm tích cũ, cái Radio , cái quạt máy v.v…tất cả đều bán được và đều có người mua ,

Một vài người khác, trong đó có tôi: sau giờ dạy về nhà là tôi đan móc, những bông hoa kết từ những mũi kim đan , đã giúp tôi vượt qua cơn khốn khó của cuộc đời, làm đẹp cho đời và cho các con tôi có bữa ăn có thịt thà và bộ áo quần lành lặn.

Những thầy giáo thì thường làm rẫy hay sửa xe đạp, đốt than nơi ven núi…

***

Bây giờ sau hơn bốn thập kỷ đã đi qua, ngồi nhớ lại những việc mà ngày xưa tôi đã làm và những ngày còn đứng lớp , tôi đã không làm cái công việc mà tôi cho là không lịch sự và khiếm nhã với các học trò nhỏ của tôi ngày ấy …

Khi đứng trước các em, tôi vẫn kín đáo và lịch sự trong hai tà áo dài che phủ, trong bài giảng cho các em tôi vẫn đem hết tâm hồn ra giảng dạy với tất cả tấm lòng và khả năng có được.

Khi lìa xa các em tôi vẫn nhớ như in từng đứa một , khi tình cờ thấy tên một em nào mà tôi nhìn thấy là tôi hình dung ra em đó ngay …

Thỉnh thoảng có vài em rời thành phố chuyển đi vùng kinh tế mới hay về một vùng quê xa để kiếm sống khi đến xin học bạ hay giấy chuyển trường, tôi đã không làm khó dễ.

Tôi luôn sửa cho các em một học bạ đẹp và lời nhận xét tốt đẹp , phụ huynh không phải chờ lâu và tuyệt đối không nhận một quà cáp nào cả,( trong thời điểm đó cũng có những con người khác có làm chuyện đó.)

Đó chỉ là những cái mà khả năng và tấm lòng mà tôi đã để lại cho các em , những đứa học trò nhỏ của tôi ngày ấy.

Tôi rất tự hào rằng : Tôi đã đem hết tấm lòng , những kiến thức đã thu nhận từ trường Sư phạm Qui Nhơn, tất cả đã trao hết lại cho đám trò nhỏ thân thương của thành phố biển Qui Nhơn ngày cũ.

Suốt chặng đường dài gần mười năm tôi ‘Đứng lớp”, cho đến lúc giã từ các em, cô trò tôi đã từ biệt nhau với biết bao bịn rịn, thân thương lắm … những giọt nước mắt mà các em đã ban tặng cho tôi ngày gia đình tôi lên chuyến tàu xuôi Nam…Suốt chuyến tàu đêm ngày ấy… Và những giọt nước mắt lặng thầm đã rớt rơi suốt chặng đường mà tôi đã đi qua.

Đó cũng chính là phần thưởng mà các học trò dấu yêu của tôi ngày cũ đã âm thầm ban tặng cho tôi…Tôi đã may mắn hơn nhiều bạn cùng lớp, cùng khoá với tôi ngày ấy: Họ chưa được một lần trên bục giảng, chưa hề có một học trò nghĩa tình như của riêng tôi…

Bây giờ các em , những đứa học trò nhỏ ngày nào của tôi ngày ấy …Có lẽ đã tung bay ra khắp mọi miền trên đất nước Việt Nam và khắp thế giới…,

Đã có một lần gần ba mươi năm sau …Cũng tại nơi này chúng tôi đã một lần gặp lại nhau trong tay bắt mặt mừng, ôm chặt nhau trong vòng tay ân tình , thắm đậm tình sâu nghĩa nặng .

Trong lần hội ngộ ấy: Tôi lại đọc được tên của từng đứa một, trong trí nhớ già nua của một người già đang khập khểnh bước chân vào tuổi lục tuần….Cô giáo trẻ ngày xưa của các em …bây giờ cả cô trò mái đầu cùng điểm bạc.

Ngày đó tôi cũng đã làm các em vô cùng kinh ngạc và nhiều em lại tiễn chân tôi bằng những giọt nước mắt yêu thương.

Mới đó mà cũng đã gần mười năm .. tôi vẫn giữ mãi những kỷ niệm của những ngày đứng lớp và những khuôn mặt ngây thơ bé dại ,..và những mái đầu chớm bạc của một vài em mà tôi đã gặp lại…sao thương quá là thương…

Nếu bây giờ có một điều ước: .” .Xin cho tôi được một lần nữa : gặp lại tất cả những học trò cũ thân thương của tôi , được cùng nhau ngồi trên Biển Quy Nhơn, mỗi người sẽ kể cho nhau nghe những thăng trầm cuộc đời nhau qua bốn thập kỷ xa mờ…bây giờ gặp lại “

Mong sao các em bây giờ là những người đã thành đạt, sáng tạo, giỏi giang và có những cuộc sống đầy đủ và bình yên bên mái ấm gia đình của mỗi người.

Thương nhớ lắm: Những học trò nhỏ của tôi, đã một thời nhìn tôi trên bục giảng.

Atlanta July 25th 2017

Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Read Full Post »

Fantasy

Trần Hạ Vi

.

Chúng ta ở trong nhau

Theo Tố nữ kinh

đó là đạo

.

Anh cảm nhận em mềm mại

Em cảm nhận anh nóng rực

Một đường ống hoan lạc

Một khúc ca vui mừng

Và cảm giác cuối cùng

Bay bổng

trống rỗng

.

Có người bảo em làm thơ từ rún trở xuống

Em cười bảo em viết về những nụ hôn

Những cái miệng ở trên người

Những cái hôn sâu

Như bản năng cuộc sống

.

Anh bảo gặp em sẽ hôn khắp người rồi ‘làm yêu’

Trong tâm tưởng chúng ta gặp nhau một buổi chiều

Mùa thu. Lá rụng vàng cánh rừng nhỏ

Hương đất. hương thịt da. hương lá

Thảm cỏ giày xéo

Gót chân em hồng như một giấc mơ

Thịt da em mềm như một tình cờ

Nóng rực

.

Hãy kể anh nghe

Những giấc mơ thầm kín nhất. của em

Những ngón tay

Khuôn miệng

Trước sau trên dưới mái tóc bộ râu ngắn dài

.

Hãy kể em nghe những tưởng tượng ngông cuồng

Hoang dại nhất. của anh

Dây thừng đóng vai kèn trống

Tay miệng ngực thêm người

.

Chúng ta cùng cười

Trong xạc xào lá hát

.

Trong một buổi chiều tháng năm

Yêu nhau trên những vần thơ

Làm tình cùng chữ

Fantasy

.

Ở trong nhau

Đêm ngày

Sống đến tận cùng

Có phải là đạo

Fantasy

Read Full Post »

Đất quê

Phạm Ánh

.

Nơi tôi sinh ra

quê hương

Là cội nguồn

Má tôi cho tôi hình hài máu thịt

Đất quê nhà cho hạt gạo giếng trong

.

Từ rạ rơm đất cát nắng mưa

Tôi lớn lên như cây khế cây dừa

Trong ký ức tôi

Mái tranh xưa

Lặng thầm bao lời ru con trẻ

Tiếng người xưa

Tiếng ca dao

Còn lan toả nơi bờ tre ruộng lúa

Hình ảnh má tôi

Một đời với trã đất mắm cua

Với giần sàng cái trẹc cái nia

Với vò đất gáo dừa áo tơi nón lá

.

Tất cả của một thời

Mai sau có trở thành xa lạ

Vẫn rất quen trong cơm dẻo ớt cay

Cọng ngò cọng rau thơm thưở trước

Vẫn ngon lành trong cuộc sống hôm nay

Thời gian qua còn mất những gì

Đất quê tôi lặng thầm trong máu thịt

Nỗi nhớ nào không có lối xưa qua

Read Full Post »