Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Bảy, 2023

Tiểu Mai

             

                                                     “Trò chuyện với thiên thần – Những tai họa thế giới và giấc mơ Việt Nam

                                                                   Nhà xuất bản Tổng hợp Thành phố Hồ Chí Minh. ( 6.2020)

          Nhà Văn  Kiều Bích Hậu đã giới thiệu bài viết của Tiểu Mai về Trò chuyện với thiên thần đăng trên trang Kết nối văn học thế giới (www.worldliterature.link) và trên Facebook cá nhân : “Một cuốn sách mà bạn có thể đọc lúc thảnh thơi để tìm được sự đồng cảm, nhưng cũng có thể đọc lúc tâm trí rối bời để tìm về bình an.”

“Trò chuyện với thiên thần – Những tai họa thế giới và giấc mơ Việt Nam” là một cuốn sách lạ lùng! Nó lạ từ cái tựa cho đến thể loại mà tác giả lựa chọn. Nhưng nếu có thể vượt qua giây phút e dè ban đầu để mà tiếp cận sách, thì chắc chắn nó sẽ lập tức biến thành thỏi nam châm hút người đọc ngay từ trang đầu tiên.

Xa lạ mà gần gũi,

Hiểu được băn khoăn thông thường của độc giả nên Trương Văn Dân đã có đôi dòng giải thích ngay rằng: “Độc giả chắc sẽ bất ngờ về quyển sách này và nghĩ rằng các đề tài đề cập trong sách đều xa lạ với cái thế giới mà ta đang sống, vì đó chỉ là một cuộc trò chuyện với một nhân vật siêu việt: Thiên thần.

Nhưng hoàn toàn không phải vậy, đó là quyển sách có những câu chuyện liên quan đến đời sống chúng ta, đến thân phận làm người, dù là nam hay nữ, trong cuộc sống hàng ngày.”

Tất nhiên rồi, dù là hư cấu đi chăng nữa, nếu không liên quan đến đời sống thì sẽ chẳng mấy ai tìm đọc. Nhưng “Trò chuyện với thiên thần – Những tai họa thế giới và giấc mơ Việt Nam” rõ ràng không phải là hư cấu. Bởi vì, tác giả trò chuyện với nhân vật tưởng tượng để nói với một tương lai hiện thực. Nhà văn Vũ Ngọc Tiến nói: “Nếu gọi đây là một giáo trình tổng hợp về nhân loại học như một “Bách khoa thư” về cuộc sống cũng không sai bởi mỗi lần trò chuyện của người cha với thiên thần nhỏ bé là một bài giảng bao chứa các vấn đề triết học, tôn giáo, đạo đức học, xã hội học; thậm chí cả những vấn đề về chính trị học, kinh tế học của thế kỷ XX vắt qua hai thập niên đầu của thế kỷ XXI như chiến tranh, toàn cầu hóa kinh tế, cách mạng tin học,…”

Xem chừng “nội thất” cuốn sách này hầu hết đều là những chủ đề đau đầu buốt óc và có vẻ khô khan, nhưng làm thế nào nó vẫn “thao túng” được người đọc, đến mức không thể đọc lướt mà phải đọc thật kỹ, thậm chí đọc đi đọc lại những đoạn làm họ tâm đắc?

Câu trả lời vẫn nằm gọn trong hai chữ: Thực tếđặc tính bám rễ và ăn sâu vào phong cách viết của Trương Văn Dân. Nói cách khác, những câu chuyện thực tế được tác giả quan sát, ghi nhớ để rồi viết ra bằng lối văn chương chân thật và minh triết, khiến những người bạn tri âm của ông cũng phải ngưỡng mộ. Nhà văn Đặng Châu Long nói: “Trò chuyện với thiên thần là một tác phẩm văn học dành cho ai yêu quá đỗi đời này”. Nhà văn Elena Pucillo Truong thừa nhận: “Đây là một quyển sách để chúng ta dừng lại và suy nghĩ.”

Không dừng lại để mà suy nghĩ sao được khi mà mỗi trang sách của Trương Văn Dân đều có một đoạn, thậm chí nhiều đoạn khiến người đọc chỉ muốn ghim ngay vào cuốn sổ ghi chú: “Chừng tuổi này, tôi quá hiểu là của cải không nằm lâu trong bàn tay của một người mà nó luôn được chuyển từ tay người này sang tay người khác. Chủ tài sản giống như những người ở trọ trong khách sạn hay hành khách trong một toa tàu: Tuy có mặt, nhưng chẳng bao giờ được ở lâu.

Trong nhịp sống mới, áp lực của người trẻ giống như một vận động viên điền kinh không tìm được vạch chiến thắng. Chạy miệt mài nhưng chạy đến đâu cũng không tìm thấy vạch cuối cùng.”

Hiện nay không chỉ ở Nhật dù xã hội phát triển, có internet và các mạng xã hội nhưng nỗi cô đơn đã trở thành bệnh dịch toàn cầu!

Nếu có một người nào đó hỏi ba: Bạn muốn con mình lớn lên sẽ trở thành gì? Luật sư? Bác sĩ? Kỹ sư? Nhà quản trị?, ba sẽ không ngần ngại trả lời: Hạnh Phúc.

Vì mỗi khi gặp nhau, phần lớn mọi người sẽ hỏi con: Con làm việc ở đâu? Công ty nào? Lập gia đình chưa? Có mấy con? Đã mua nhà chưa? Mua xe chưa?… như thể cuộc đời chỉ là bảng liệt kê những món hàng. Phần lớn đều xây nhà trên sa mạc mà cứ tưởng là vững chãi. Nhưng chỉ cần một câu hỏi thì tất cả những thứ đó liền chao đảo: Con có hạnh phúc không?

Thực ra thì ai cũng tin là mình đã hành động đúng, nhưng theo ba chỉ có một cách để kiểm chứng: Nếu không bình an và hạnh phúc có nghĩa là mình đã sai lầm.”

Là một độc giả đã thẩm rất kĩ cuốn sách “Trò chuyện với thiên thần”, nhà văn – nhà nghiên cứu văn học Nhật Chiêu khẳng định: “Tác giả hẳn sẽ nhận được đồng cảm tri âm bởi ông đã thắp lên một que diêm cho mỗi đêm buồn mất ngủ.

Đồng hành với cuốn sách này, độc giả sẽ thấy thiên thần thực ra cũng rất gần gũi, trong sáng, luôn ôm ấp và che chở chúng ta bằng đôi cánh mềm mại, làm bất cứ việc gì cũng bằng trái tim dù trong linh hồn họ luôn có rất nhiều vết sẹo…

Thức tỉnh để cứu rỗi mình thoát khỏi sự tự hủy diệt

Trương Văn Dân đam mê cống hiến cho nghề viết đến mức ông không cần người ta phải gọi tên sách của mình sao cho đúng.

Tôi chỉ viết với ý muốn được chia sẻ những suy nghĩ về cuộ sống và mong bạn đọc hiểu cho rằng những trang viết của tôi là không vô nghĩa, không giáo điều. Vả lại, những điều tôi nói cũng chưa hẳn là mới, mà chủ yếu chỉ là những nhận thức chung và ước muốn nhìn thẳng vào sự thật. Tôi cũng như bạn, không ai có thể chắc chắn về điều gì. Bản chất của cuộc đời là đổi thay liên tục. Khi chúng ta tưởng có mọi câu trả lời thì những câu hỏi đã bất ngờ thay đổi”, Trương Văn Dân tỉ tê như thế trong cuốn sách “Trò chuyện với thiên thần”.

Có lẽ, số đông độc giả sẽ đồng tình với nhà Elena Pucillo Truong, rằng “Trò chuyện với thiên thần” khiến chúng ta dừng lại và suy nghĩ. Động thái này của độc giả chính là thành công của tác giả bởi vì, “Đời sống không phải là một trò chơi trên mạng ảo nên khi ý thức được điều này sẽ làm nhiều người vô cùng khổ sở. Trong đời sống thực chúng ta đau khổ, chúng ta chết mà không thể nào tránh khỏi. Nhưng chúng ta không thể chạy trốn khổ đau bằng cách ngắt điện hay tắt chiếc điên thoại di động. Chúng ta hiểu là sự tiến bộ có thể giúp ích cho con người nhưng con người cũng cần phải phát triển những kỹ thuật có đạo đức, và chỉ có thế chúng ta mới mong cứu rỗi mình thoát khỏi sự tự hủy diệt, trước khi chạy đến điểm không còn có thể quay lại.”

 Nguồn :

Read Full Post »

Lê Trung Tín

.

Anh không ở đầu đường

Nhưng chính xác anh là dân xó chợ

Cả một đời anh, anh còn mắc nợ

Giữa mùi cá tanh nồng

Mẹ nuôi anh lớn lên…

,

Bây giờ Mẹ đã đi xa

Chợ đã thành công viên

Anh đã thành ông già gần sáu mươi tuổi đời mục rữa

Anh quay về xóm chợ ngày xưa

Lùi lũi, cô đơn trong căn phòng ngày xưa Mẹ cũng nằm một mình như vậy

Cũng chờ ngày người thân đưa tay vẫy

Anh sẽ nở nụ cười

Không thở nữa

Ra đi

Chuyện luân hồi, kể mãi, mà chi…

Read Full Post »

Hư vô

Nguyên Hạ Lê Nguyễn

Ngôi nhà tĩnh lặng và chìm khuất trong hàng cây xanh mướt lá thông, thấp thoáng sau những bóng cây , hàng ngày tôi vẫn nhìn vào và muốn vào “khám phá”..

.Không gian luôn u tịch, những bông hoa dại mọc đan xen dưới những gốc thông vững chải, xa xa là một hồ nước nhỏ lao xao bóng nắng, gờn gợn xôn xao nhẹ nhàng vào lúc chiều tà., hai hàng liễu ( willow weeping) luôn xoã tóc từng ngày một cách u buồn và cam chịu.

Vẫn luôn thu hút mắt nhìn của kẻ qua đường vì vẻ cấu trúc của ngôi nhà thật tinh tế và thu hút, đan xen giữa những gốc cây chìm khuất.thật thơ mộng và ảm đạm , nhuốm một chút buồn phảng phất

Hàng ngày tôi đã từng đi qua ngôi nhà ấy hai bận…không biết đã từ bao nhiêu năm qua, ngày tháng nào trong những năm tháng qua tôi đã từng nhìn thấy nó …Sự tò mò nhân rộng khi tình cờ một lần nghe qua tai mình rất nhẹ về câu chuyện ‘căn nhà có ma”, vào một buổi tiệc đầy tháng của cháu nội một người bạn già mới quen. và được biết ngôi nhà đã rao bán từ rất lâu…nhưng vẫn chưa bán được.

-Từng đêm , những ngôi nhà lân cận…vẫn nghe tiếng đọc kinh vang rền trong ngôi nhà ấy vọng ra.

_ Căn nhà bỏ hoang cả chục năm nay…từ khi bà già chủ căn nhà chết từ bao giờ trong nhà.

_ Thỉnh thoảng người chung quanh xóm vẫn nhìn thấy bà già ngồi trên ghế đá sau nhà vào mỗi buổi chiều sẫm tối…

_Khi thời tiết đổi mùa, những chậu hoa trước nhà được thay đổi theo mùa …mà không thấy ai mang tới…

Những mẫu tin góp nhặt được về ngôi nhà mà bấy lâu tôi vẫn thường tò mò muốn biết và đôi khi muốn vào thăm và có lúc mơ mộng mình sẽ là chủ nhân ngôi nhà cổ kính và trầm mặc một cách đáng yêu ấy.

Trong quá khứ của cuộc đời tôi, từ tấm bé đã mơ ước trong cuộc sống tương lai của đời mình…; Tôi sẽ cố gắng tạo cho mình có một chỗ cho mình thật tươm tất, sẽ dùng hết cả sức lực, cần cù, lao động cật lực, vận dụng khả năng có được để tự tạo cho mình một chỗ của mình theo sở thích của mình…và như có một thôi thúc vô hình tôi vẫn muốn vào xem ngôi nhà ấy bên trong.

“Con người sống có căn nhà…Chết có ngôi mồ”

Đó là nơi chốn đi về của mình…điều mơ ước của tôi quá là bé nhỏ đối với những người may mắn khác, nhiều người may mắn lắm, khi sinh ra đời đã ‘ngậm chìa khoá vàng’ mở bao cánh cửa sáng trưng nơi cõi nhân gian, thừa hưởng nhà cao cửa rộng từ cha mẹ, hay khi thành gia thất gặp được lắm sự hên may, có được tấm chồng tốt, được cung phụng bao vinh hoa phú quí …Đó là những dữ kiện thật “xa xỉ” và không có trong tự điển cuộc đời tôi…

Cuộc sống cuộc đời cô gái xuất thân khó khổ như tôi…chỉ biết gắng sức thay đổi cuộc khó nghèo bằng khối óc kém thông minh chỉ còn chút kiên trì và nhẫn nại…Nhưng có lẽ ông Trời cũng không phụ lòng kẻ khó nghèo…Có lúc tôi vẫn nghe vẳng bên tai lời người vọng từ thinh không :

” Không ai nghèo ba họ, không ai khó ba đời”…

Hình như chỉ đời mẹ tôi là khó nghèo…Nay đến đời tôi ???

Vậy ra tôi phải cố gắng vượt qua khó nghèo, may ra đến đời con cháu tôi…thế hệ thứ ba thứ tư …

Ắt sẽ khá hơn chăng???

+++

Thời gian nền kinh tế Mỹ bị khủng hoảng, công việc làm ăn của người Mỹ xuống trầm trọng, Sau ngày ông Tổng thống da màu bước lên cưu mang một sự lũng đoạn của các vị tổng thống trước…công việc làm mất đi, bao nhiêu người mất việc, những người da đen xung quanh xóm nghèo nơi mẹ con tôi sinh sống, họ không còn việc làm, xin trợ cấp chính phủ hoặc di dời sang vùng khác, những ngôi nhà cũ giao trả lại cho Ngân hàng, họ bỏ lại một mớ rát rến, hoang tàn cho vùng đất nghèo chìm khuất sau những hàng thông xanh màu lá mà không chút hương hoa…

Thời điểm này cũng chính là cơ hội những người Châu Á cần cũ nhẫn nại, ki cóp một chút tiền, vàng , chắt chiu mội tháng, bấy giờ họ đổ ra mua lại những căn nhà của nhà Băng lấy lại của những người mất việc, giá cả chỉ bằng một phần tư giá cũ…một cơ hội cũng là một thời cơ của đám dân nghèo “tha phương cầu thực”.

Sau nhiều lần dừng xe lại và đi vòng quanh ngôi nhà …Tôi rất thích cách cấu trúc riêng của ngôi nhà này( Có lẽ do chủ nhân mua đất và tự xây dựng theo ý thích của họ, đàng sau nhà có một hồ nước nhỏ trồng nhiều hoa và những cây liễu xoã tóc bên hồ, cảnh vật thật nên thơ…

Một buổi chiều cuối tuần, khi đi ngang qua ngôi nhà, tôi dừng xe lại vì thấy đàng sau chiếc ghế đá bên hồ có một người lom khom trong chiếc áo màu xám nhạt, vui mừng tôi mau bước ra …định xin vào coi bên trong…Một luồng gió mát lạnh thổi thốc vào mặt, dụi mắt nhìn lại chiếc ghế đá và người áo xám không biết đã đi đâu tự bao giờ….Cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ úp chụp lên tôi…chui vào xe định thận lại, tôi trở về nhà khi bóng đêm vừa xuống vì là những ngày cuối năm nên bóng đêm xuống nhanh…

Sang mùa Xuân năm sau…khoảng tháng ba, khi cảnh u tịch và lạnh giá của mùa Đông đã nhường cho những bông hoa muôn màu khoe sắc thắm , tôi lại nhìn thấy nhiều hoa vàng nở rộ trước ngôi nhà ấy…Tôi lại muốn vào coi bên trong và muốn biết giá cả thế nào???

Tôi nhờ người Agent hay đưa tôi đi coi nhà, Cửa mở…một con mèo đen to sụ từ trong phòng khách phóng ra…người agent chỉ đứng ở cửa nhìn vào…tôi như bị một sức hút kỳ bí nào thôi thúc, tôi bước vào hai phòng ngủ lớn, nệm giường vẫn tinh tươm như có người đang ở, tất cả được phối giữa hai màu xám nhạt và hồng sẫm đan xen, nhẹ nhàng và thanh thoát, phòng khách và nhà bếp thông nhau nên rất rộng và tất cả đồ dùng trong bếp và ghế bàn thật sang trọng và sạch sẽ như có người đang vào ra mỗi ngày…

Đặc biệt nhất là căn phòng phía sau( có lẽ là family room, chạy dài theo chiều dài căn nhà , có nhiều cửa sổ nhìn ra hồ nước phía sau, hai bên trồng rất nhiều hoa đủ màu sắc…Điểm rất lạ là tất cả đều sạch sẽ và sáng đẹp như có người chăm sóc mỗi ngày…)

Tôi mãi mê nhìn ngắm những kệ sách đầy ắp và xếp rất ngăn nắp trên những ngăn tủ làm bằng gỗ quí, bóng loáng, trên chiếc bàn viết rộng , một chiếc đèn đọc sách rất đẹp bên cạnh một bình hoa giả nhưng màu sắc thắm tươi như hoa thật…Khung ảnh nhỏ của chủ nhân : hai vợ chồng người Mỹ trắng và một đứa bé gái dễ thương…trên tường treo ảnh gia đình …

Tôi lặng nhìn ảnh người đàn bà tóc bạc trắng khoát chiếc áo choàng màu xám nhạt…Tôi cảm nhận rất quen….hình như tôi đã từng gặp bà ta đâu đó…không nhớ nổi.

Trên bàn viết đang có một cuốn sách dày cộm đang lật mở và có ngăn một vật ngăn là một cánh hoa mỏng…tò mò tôi muốn kiếm một cái ghế để đọc thử trang sách đang lật mở…tuyệt nhiên không có chiếc ghế nào cả…Tôi bước ra cánh cửa ngăn phòng đọc sách và phòng khách, bỗng tôi nghe như cuốn sách trên bàn tự nhiên đóng lại…quay lại nhìn , mới hay cuốn sách dày có bìa đỏ và in chữ vàng DIARY…

Một cảm giác ớn lạnh chạy dài theo sống lưng khi tôi bước ra khỏi cánh cửa của ngôi nhà…tiếng đập mạnh của cánh cửa phòng đọc sách đóng sập lại sau lưng tôi như có bàn tay ai đó đóng lại một cách mạnh mẽ vì giận dữ…

Khi ngồi trên xe để hoàn hồn lại…Người Agent mới khuyên tôi ;

– Cô không nên mua ngôi nhà ấy, căn nhà ấy đã được ghi vào danh sách những căn nhà có ma của thành phố này.

– Căn nhà này được xây cách đây 70 năm và một đời chủ, người chồng chết cách đây 15 năm, và người vợ chết trong nhà cách đây 6 năm, lúc ấy bà cũng ngoài chín mươi. bà ngồi chỗ bàn đọc sách và chết ở đó,

-Người con gái của bà chủ nhà cũng đã ngoài bảy mươi …Ở cách chỗ mẹ 3 giờ lái xe, chỉ đến lo lễ tang

cho mẹ và rao bán nhà hoặc cho mướn…nhưng chưa ai dám mua …vì những hiện tượng mà cô đã thấy.

_ Mỗi lần có người đòi vào coi căn nhà này, tụi cháu chỉ đứng ngoài cửa chứ không dám vào, thấy cô thích quá nên đưa cô đi cho cô vui…

Tất cả đều huyền bí , chưa ai biết rõ vì sao những bông hoa vẫn được chăm sóc và thay đổi giống hoa theo từng mùa trong năm???

+++

Sau lần vào thăm căn nhà ấy, mỗi lần nghĩ đến căn phòng đọc sách và cuốn sách đóng lại, cùng cánh cửa đóng mạnh sau lưng…tôi cứ bần thần và nghe lạnh ở sống lưng…Từ đó mỗi buổi chiều về tôi không còn đi qua con đường ấy nữa…

Cuộc sống của những người già ở đây là thế…không giống như ở xứ sở mình, khi cha mẹ già là phải nương tựa vào con cái…Cuộc đời của mỗi con người như một trang sách lật mở từng trang…trang cuối cùng khép lại mới hay : cuộc sống này cũng chỉ là ” hư vô’…

Cũng có những người già, không tự lo cho mình được nên vào các viện dưỡng lão…Bốn mùa đi qua trong âm thầm tiếc nhớ một thời quá vãng…

Chiều Thu lá rụng đầy sân

Buồn thơ thẩn nhặt gói vào cõi riêng

Hoàng hôn mấp mé bên thềm

Một cơn gió cuốn…mộng tìm hư vô

Bài Tháng Bảy…

Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

Read Full Post »