Cao Văn Tam

CÓ LẼ LÀ NHƯ THẾ.
Em đã quên một điều có lẽ. Chưa hằn sâu trong tiềm thức hẹn hò. Những ký ức đã tưởng chừng không thể. Đã phai mờ trong đáy mắt tròn xoe…
Cũng có thể tình này chưa đủ lớn, Dẫu rằng em : “yêu đến lúc lúc tàn hơi”.Lời nói thế, nhưng tình yêu nhợt nhạt. Điều tất nhiên em cần phải buông trôi.
Anh lẽ nào hờn giận trái tim côi. Chỉ tiếc nuối một thời ta hò hẹn. (những hẹn hò tình đã rất lên ngôi…
Và anh đã trao chân tình vô đối.)
Khung trời của em bây giờ đầy hoa nắng. Trời quê anh đang gieo lạnh sông dài. Anh nói thế không có nghĩa là nài nỉ. (bỡi tình yêu không níu kéo bao giờ…)
.
KÝ ỨC
Tuổi thơ tôi không xanh như màu mạ. Không có nến lung linh…và chưa bao giờ biết mừng sanh nhựt…
Chỉ có đôi chân trần bước quanh khu vườn hẹp. Mong nước lụt tràn về chảy ngập đồng sâu, Nhìn chú dế trôi đùa theo số phận. Rồi đắm hồn trong chìm nổi xa khơi…
Tuổi thơ tôi,
có quá nhiều lát cắt. Chiến cuộc chuyển trường nên ít bạn tâm giao…
Kỷ niệm bây giờ là ánh trăng quê, có đêm tối trời đuổi theo đèn con đom đóm nhỏ. Và những ngày ngồi mơ màng bên bờ mương lúa trỗ. Nhìn cánh diều lững lờ trong gió cuốn chiều hôm…
Tôi chạy ngược gió nồm, cho chong chóng dứa quay quay…Đến bây giờ còn chóng mặt nối cơn quay…
Khỏe chưa anh. Thấy a đăng thơ là vui rồi