Nguyễn Đông Nhật
Cuộc đời đã rút dần của anh
niềm vui cùng dòng nhựa ấm.
Và hôm nào anh ra đi
không ảnh hình lời chào lặng lẽ
.
Người ta sẽ quên giữa những bộn bề
tên anh. Thoáng mây chìm gió dạt.
Nhưng cái bóng thầm tiếng động những câu thơ
chầm chậm thấm vào giọng hát trong mơ.
.
Nhặt ánh sáng từ đêm tối
anh trả cho trời xanh niềm vui biếc gió.
Dâng lên bằng những tiếng vô hình
anh gọi một mùi hương quên – nhớ.
.
Chết đi – sống lại bao lần
anh là dáng trăng giữa ngày mờ ảo
là tiếng gió từ hoàng hôn xưa
hửng bên trời xa quầng sáng chậm.
.
Anh không định nghĩa. Và cuộc đời lại dang tay
ôm anh như vầng trăng muộn.
Những dòng thơ rơi rụng nơi nao
bỗng chấm từng giọt xanh trên đá.
Lâu thật lâu mới đọc thơ anh Nhật. Cũng lâu rồi chưa thấy anh về lại Túy Vân ?
Ôi đất nước có bao nhiêu ngươi thì có từng ấy nhà thơ, nhưng @ nhà thơ hay thì biết tìm nơi nao?@. Nhưng bài này viết cũng hay.
Lâu quá rồi không gặp N.Q.Hiện. Hơi ngạc nhiên, khi thấy bài thơ! Ở đâu vậy, H. ơi
Bài thơ này anh gửi cho xunauvn.org mấy năm trước. Giờ mới tình cờ tìm thấy. Cảm ơn anh nhiều.
Bây giờ ai cũng có thể trở thành nhà thơ, nhưng là nhà thơ thật đúng nghĩa là nhà thơ thì thật khó
Câu thơ cuối hay quá. Lạ.