Tạp Bút
MANG VIÊN LONG
Quê Bình Định của tôi có câu ca dao như thế nầy:
“Tiếng đồn chị Sáu có duyên,
Anh Hai đi cưới một thiên mắm mòi…
Không tin dở quả ra coi,
Rau răm ở dưới, mắm mòi ở trên!”
Câu thứ 2 cũng có người hát rằng “Đồng Nai đi cưới một thiên mắm mòi”. “Anh Hai” hay “Đồng Nai” cũng ngầm nói đến ý nầy: vì “chị Sáu có duyên” đến nổi ai cũng biết tiếng, nên “anh Hai” (người con trưởng trong gia đình) hay chàng trai phương xa “Đồng Nai” cũng phải tìm đến xin cưới về làm vợ! Của quý mà!
Cái duyên của chị Sáu đã được xin hỏi cưới đến “một thiên mắm mòi” thì chắc cũng là “tuyệt sắc giai nhân” rồi còn gì? Có lẽ, thuở ấy, mắm mòi “có giá” lắm, nên mới có quà sính lễ kỳ quặc như vậy. Quả thật, đây là một mâm sính lễ đặc biệt nhất, nên đã được mọi người “lưu truyền” nhắc nhở mãi như vậy?
Thực ra mắm mòi có nhiều cách chế biến, để có món ăn ngon miệng, tùy theo hoàn cảnh và sở thích riêng của mối người, mối gia đình. Cách đơn giản (mà ngon) là mắm mòi xé nhỏ, trộn với rau răm, ăn thêm với rau sống, với cơm (nóng hay nguội cũng đều ngon).
Lúc vừa lên mười tuổi, tôi đã biết thưởng thức cái ngon của mắm mòi mà chị tôi vẫn thường làm cho những bữa ăn đạm bạc, dân dã, hằng ngày: Mắm mòi rửa sạch, cạo lóc lấy phần thịt, quết nhuyễn, trộn với quả trứng vịt, cùng với ít hành tiêu (nếu có thêm một ít thịt ba chỉ xắt nhỏ vào nữa thì quá ngon); đem chưng cách thủy (hay hấp trong nồi cơm); thì đã có một món ăn cực kỳ hấp dẫn rồi. Tô mắm chưng thơm phức, ăn với rổ rau sống, thì khỏi chê vào đâu được. Đặc biệt, ăn mắm với cơm nóng cũng ngon. mà với cơm nguội – càng ngon hơn! Mùa Đông, chỉ cần tô mắm ấy, với rổ rau sống (hay rau lang, rau muống luộc) – thì cả nồi cơm to cũng không đủ ăn nữa! Cách chế biến nầy có thể giữ mắm lâu, ăn lúc nào cũng được, không cần phải làm nóng trở lại…
Sau 1954, khoảng 1956-58, mắm mòi từ Phan Thiết, Phan Rang được chở từng xe tải loại lớn, hằng trăm giỏ cần xế đầy ắp mắm mòi vàng nhậy, óng ánh mỡ – ra Trung, bày bán ở các chợ; người mua nườm nượp. Có lẽ thời trước đó, vì phương tiện chuyên chở rất giới hạn, khó khăn, phải qua nhiều đèo dốc hiểm nguy, nên mắm mòi đã được xem là “thức ăn quý hiếm” chăng? Từ Phan Thiết ra đến Bình Định gần 500 cây số, mà phương tiện chỉ loại nhỏ thô sơ, máy móc ì ạch cũ kỹ, đi đường biển hay đường bộ cũng rất nhiêu khê; nên món mắm mòi chỉ dành riêng cho những gia đình khá giả? Ít ra, cũng “có lắm duyên” như chị Sáu, mới có thể sở hữu được “một thiên” mắm chăng?
Trước tôi, nhà văn Võ Phiến cũng có một bài tạp bút viết về mắm mòi, nhưng “cách chế biến & thưởng thức” mắm mòi theo ông là rất công phu, tốn kém! Chắc là những gia đình (như chị Sáu), thì mới có thể thưởng thức được món ăn đặc biệt hấp dẫn kiểu nầy!
Năm 1970, trong tuần báo Khởi Hành (tôi không còn lưu giữ, không nhớ số) đã có đăng bài tạp bút “Tiếng Đồn Chị Sáu Có Duyên” – nói đến cách ăn mắm mòi ở quê của tôi, được nhà văn Võ Phiến tình cờ nhắc đến khi tôi gặp lại ông trên sân thượng nhà LCM ở Qui Nhơn sau đó không lâu. Ông cười: “Có lẽ khi tái bản tập tạp bút ấy, tôi sẽ “mượn bài” của Long đưa vào thêm cho vui nhé!”
Từ những năm sau thập niên 1980, mắm mòi đần đần biến mắt! Không còn thấy nhiều chuyễn xe tải chở hằng trăm giỏ cần xế mắm mòi to bằng bàn tay vàng nhậy ra Trung nữa? Tôi đã có lần ra chợ mắm thăm hỏi, tìm mua; nhưng không hàng nào có! Vốn là người rất ưa chuộng các loại mắm (nhất là mắm mòi, mắm cua) tôi rất nhớ… mắm mòi xưa trong bữa cơm xế chiều, khi chị tôi đang lưu lạc phương xa!
Ai biết mẵm mòi bán đang ở đâu, xin chỉ giúp!?
Quê nhà, chiều cuối năm 2013
MANG VIÊN LONG

Long huynh,
Muội chưa ăn mắm mòi lnầ nào nhưng đọc bài anh viết và những lời còm qua lại của bằng hữu, em bỗng đâm ra háo hức muốn thử món ăn nầy. Chừng nào có dịp, muội sẽ tìm ngả tư Bảy Hiền để mua và làm theo cách anh chỉ dẫn xem sao. Hồi còn ở VN, muội có ăn canh chua cá mòi, muội nhớ thịt cá mòi rất béo nhưng nhiều xương quá thì làm sao quết để làm mắm chưng đuợc hả huynh?
Nhà muội thường làm mắm chưng với mắm lóc thôi chứ chưa lần nào với mắm mòi.
Phải công nhận, càng đi xa. càng nhớ mắm, vị mặn mòi của quê hương và bây giờ nhờ anh, muội thưởng thức trong tưởng tượng món mắm mòi đây.
Cám ơn huynh nha, chúc anh scứ khoẻ và cùng gia đNìh vui những ngày cuiố năm an lành, hạnh phúc.
Chào Tiểu Muội! Hãy cứ “ăn” thì biết thôi! OK, hôm nào gặp, anh sẽ làm cho Em thưởng thức ( & học tập) nghen? Tạm thời “bây giờ nhờ anh, muội thưởng thức trong tưởng tượng món mắm mòi” nhé! Cám ơn lời chúc lành của Muội! The same to You!
Long huynh ơi,
Anh chị ở Saigon hay Bình Định? Cho muội biết để khi có cơ hội tìm thăm (ăn mắm mòi, hi hi..).
Cám ơn Muội nhiều! Cứ phone là có anh ngay thôi!
MON MAM MOI NAY XUAT PHAT TU PHAN THIET MOI THIET LA NGON
Rất chính xác, Sono ạ! Chắc là Sino cũng từng là “đệ thử” của mắm mòi PT rồi? Chúc ngày mới an lành!
Biển nước mình hình như không còn cá mòi,kiếm mắm mòi bây giờ như mò kim đáy biển
Chào Himlam, có lẽ vậy! Hu hu hu
Viết hay mà cũng lại có duyên
Chào Mimh Mẫn! Đúng dzẫy không? Cám ơn nhiều nghen!
Hình như mấy cuốn ca dao em xem đểu nhắc là một thiên cá mòi chứ không phải mằm mòi .
Chào Minh Mẫn! Đúng dzẫy không? Cám ơn nhiều nghen!
Chào Quê Hương! Nếu là “cá Mòi” thì sau 24 giờ đã ươn, thúi rồi – làm sao? Từ ĐN ra XN đâu có gần? (phải đi bằng ngựa hay võng – chưa có Ảir VN kia kia mà?). Tôi nghĩ, có lẽ do “truyền khẩu” (hơi nhiều) nên “tam sao thất bổn” đó thôi!
Ngay xua me minh van hay cho tui minh an mon man nay. Nhung ngay mua dong mam ca moi chung thit ba chi thi tuyet voi . Nho mai khong ba gio quen
Đúng vậy, Nguyễn Đỗ ơi! Nhưng như vậy là nhà bạn…”sang” lắm rồi!
Ngày trước Phan Thiết cá mòi nhiều vô kể, đến thập niên 80 vẫn còn nhiều, nhờ cá mà mòi mà nuốt trôi được khoai lang hầm, cơm độn tám chín phần khoai, sau nghe đồn bị người Nhựt họ dụ cá đi mất biệt. Dạ giờ cá mòi hiếm, mắm chắc càng hiếm, thêm vài loại cá tươi béo như Tươi mươi, Thu Trích cũng cùng chung số phận.
Chào Sáu Quỳnh! Đó cũng chỉ là “tin đồn” thôi mà! Tôi cũng có nghe loáng thoáng vậy – nhưng chưa tin mấy! Biết hỏi ai?
Hấp dẫn quá nhà văn ơi !
Cám ơn lắm Hoa Diên Vy ơi! Nhà thơ VCC đã “mách” giúp tôi một địa chỉ có mắm mòi rất ngon rồi đây. HDV thích, xin…theo.
“Anh Long thân,
Đọc “Tiếng đồn chị Sáu có duyên”, anh nói ai biết chỗ nào bán mắm mòi chỉ giùm.
Con cá mòi thi thoảng vẫn về vùng biển Bà Rịa. Có chị Lê Thị Năm (75 tuổi) người Quảng Nam, là giám đốc khu du lịch Hồng Phúc tại bãi biển xã Lộc An huyện Xuyên Mộc BRVT vẫn mua về làm mắm theo phong cách truyền thống ( muối cho vô khạp, rải bột thính lên trên).
Mắm mòi có nhiều cách ăn, ngon và bổ nhất là chưng mắm với một con gà, có kim châm, nấm mèo.
Anh có thể liên lạc với Chị Năm để xin nhường lại, Tôi hay xin mắm của chị nhiều rồi, giờ hỏi nữa cũng kỳ. Hay khi nào vào SG sắp xếp tôi dẫn xuống đó chơi…”.
Thân
Võ Chân Cửu
16/12″
Cho tôi theo với được không? Tại tả kỹ quá, tôi đọc phát thèm…..
Chào …Dì Tư! Tốt thôi!
AM THUC NHUNG CHINH LAVAN HOA LA QUE HUONG. cAM ON ANH MANG VIEN LONG VE MOT BAI VIET HAY
Cám ơn Nguyen Thinh đã đồng cảm! Vì lỡ …”ghiền” nên không thể quên! Viết vậy cho đỡ ….”nhớ” thôi mà!
Em là tín đồ của mắm đây. Em nhớ hồi nhỏ được ăn mắm mòi Phan thiết xé nhỏ bằng tay với cơm nguội (nhưng không ăn với rau răm mà là với dưa leo) mà cũng ngon hết biết!
Thăm Em! Rất vui, không ngờ em cũng là… “tín đồ” của …mắm mòi! Thật ra, cách “ăn” cũng lắm kiểu, tùy theo hoàn cảnh & sở thích! Cái “đặc biệt” của mắm mòi – là “ăn kiểu nào” cũng ngon! OK? Cách ăn như em thời nhỏ, có cái ….hay là hương vị của mắm mòi giữ nguyên, ít thay đổi! Nếu ở trong ấy có – nhớ mưa cho anh…”một thiên” nghen! Chúc ngày đàu tuần an vui!
Chào Anh Mang Viên Long!”Tiếng đồn chị Sáu có duyên”-Cá mòi đem cưới một thiên ..quá trời!-Không tin giở quả ra coi..-Mòi trên răm dưới…cả cười nhận luôn..Hay làm người thất kinh!?Bài viết độc đáo hay!
Chào Aitrinhngoctran! Em chuyễn …thơ cũng rất độc đáo ! Cám ơn Em đã chia sẻ với anh về…mắm mòi! Chúc an lành!
Đã mắm là phải mặn mòi?Giống con cá mòi đóng hộp đấy thôi!Thịt mềm rục rã mê tơi!Tận xương tận tủy mềm ơi là mềm!Cá mòi mắc lắm ai ơi!Nên rất hiếm cá làm ôi mắm mòi!Rau răm độn dưới hơn mòi! Cá trên rau dưới ngỡ rằng rất sang!..Gặp thứ cá nầy ăn không chừa miếng xương nhai nát tan!?
Cám ơn đuongientuan đã đồng cảm…thành thơ! Hình như cá mòi đống họp đã “phai dần” hương vị của mắm mòi rồi? Tôi thích “ăn mắm mòi chính gốc” thôi! Chúc an vui ngehn!
Viết rất có duyên
Cám ơn Vân Hạc khen “có duyên” (nhưng thực tế thì tôi…rất…vô duyên VH ạ!)! Giá mà ai cũng “khen” như VH thì…vui biết bao? Chúc ngày mới nhiều niềm vui!
Hấp dẫn quá dù chỉ là món mắm bình dị
Cảm ơn thuytien nhiều! TY mà… “bình dị” cũng…hấp dẫn lắm TT ạ!
viet that hap dan,doc lam uon tim de thuong thuc
Chào Sino! Dễ thôi mà! Bạn nhớ ghé ngã tư Bảy Hiền nghen! Chỉ vài chục ngàn về ăn cả…tiểu đội!
DDoc ma them. Tuong tuong chac ngon lam!
Chỉ mới đọc & tưởng tượng thôi đã thấy “ngon lắm” – thì khi tu muoi …cầm cục cơm nguội, chấm với mắm mòi nữa, thì có lẽ….sẽ…bay lên trời xanh thôi!
Anh Mang Văn Long ui , Mắm Mòi lúc này em không tìm thấy ở BĐ làm sao chỉ cho Anh được. Nhưng có lúc em thấy có cá Mòi ở quê…. Nếu khi nào có bán em sẽ gọi anh và em ướp… nướng, mang vào Thành Đồ Bàn nhấm… nhen anh . ?
Thục Quyên ơi! Cá mòi thì anh có thấy bán, nhưng “chính hiệu” mắm mòii Phan Thiết thì klhông thấy!? Nhưng nếu Em “có lòng” vậy thì anh…cũng rất hoan hỷ mà!
Nhứt định mai ra chợ phải tìm mắm mòi mới được, vô duyên bạc phước chưa ăn bao giờ!
Hiện giờ ở BĐ quê NẪU có Cá Mòi, nhưng không ngon như mắm mòi ở quê….. trước 1970 !
Chào Xà Cừ! Đâu phải “vô duyên &bạc phước”, mà…là “hữu duyên & hữu phước” đấy chứ! Mắm mòi là món ăn dân dã, tầm thường – những người (…) thì đâu bao giờ “ngó” bới vì còn có nhiều thứ cao lương mỹ vị hơn kia mà! HÀ HÀ……ok?
Ẩm thực cũng chính là văn hóa
Anh Long kính, mới biết mắm cá mòi qua bài viết của anh, hy vọng trong dịp về sắp tới sẽ thưởng thức theo cách anh đã tả, song cuối bài lại thất vọng vì anh cũng ko tìm mua được. Em chưa được ăn bao giờ nên cũng ko đến nỗi phải thèm như từng thèm mắm ruột cá ngừ anh ạ.
Hẹn gặp anh trong ngày giỗ đầu của má em.
Chào Em! Mắm ruột cá ngừ cũng ngon – nhưng không bằng mắm mòi đâU! Nhà văn LXT lúc còn công tác ở Báo BĐ thường lên AN thăm chơi. Anh ấy “ghiền” một món: Mắm ruột cá ngừ ăn với cà dòn & rau sống!Ở Saigon, theo lời “mách” của Thúy Loan, em ra chợ Bà Hỏa gần ngã tư Bầy Hiền mua nhé! Nhiều lắm! Nếu rẻ, mua cho anh vài con chừng nào về mang về luôn nghen!
Thanks Em! Chúc CN vui vẻ!
Trưa nay nhà em có món mắm cá mòi chưng với thịt ba chỉ ăn kèm rau sống. Nhà em lúc nào cũng có hũ mắm cá mòi với rất rất nhiều ớt sừng đỏ .Mẹ em mỗi lần ở quê vào đều mang cho em. Ngon lắm anh Long ơi
Kim ơi! Vậy Mẹ em đang ở đâu mà copds mắm mòi ngon vậy? Em…”nhín” bớt cho anh một nửa được không? Nghe Em nói – anh bổng muốn “ghé thăm” nhà em trưa nay quá à!
Bây giờ tìm món mắm này như bóng chim tăm cá
Huy Thanh ơi! Tôi vừa tìm ra rồi! Ở chợ Bà Hảo, gần ngã Tư Bẩy Hiền, có bán đó mà! Không tin hỏi Thúy Loan thì biết nghen!!
Chào anhMVL bài viết anh hôm nay có tính chất giải trí nhẹ nhàng… nhung không thiếu đặc sắc và có duyên lắm đấy…. lại làm cho em thèm mắm mòi nưã..Bắt đền đó nha…
À anh MVLnói khi anh viết qua NPL cuả anh HKB có câu thơ cuả anh Bưủlà
Chào em cô gái viễn phuơng
Mười năm xa cách vẫn thuơng quê nhà…
Câu đó anh Bửu viết là….
Ở đây chúng takhông đi sâu hơn….Khi nào anh em ta sẽ nói chuyện….
Chúc anh vui và nhớ oder mắm mòi khi về cho Thao ăn với nha anh trai
Chào TT Hiếu Thảo! Em đang ở xa – dĩ nhiên là…”nhớ” mắm mòi hơn ở gần rồi! OK! Khi nào về, anh ghé Ngã Tư Bẩy Hiền mua cho em ….vài ký nha! À, Em đã có tập thơ NPL của HKB chưa? Nếu em muốn đọc, anh sẽ gởi file bản thảo tập thơ ấy cho em! Đây là bài anh viết theo đề nghị của HKB & gia đình cho tác phẩm cuối cùng của anh, trước ngày anh B mất khoẳng hơn 1 tuần.. Em đọc tạm vậy! Chúc CN vui vẻ!
NGÕ PHONG LAN,
VẪN MÃI NGÁT HƯƠNG…
…
Bài Viết
MANG VIÊN LONG
Tập tản văn – bút ký đầu tiên của Huỳnh Kim Bửu có tên “ Nơi Con Sông Côn Chảy Qua” ( nhà XB Trẻ, 2009) – tập hai, “ Trong Như Tiếng Hạc Bây Qua” ( nhà XB NXB Hội Nhà Văn.2010). Hai tựa đề của hai tập văn xuôi nầy không làm tôi ngạc nhiên; mà càng hiểu thêm anh: Anh cẩn trọng và giản dị như thế! Có ai khi khai sinh “đứa con” qua bao tháng năm “mang nặng đẻ đau” mà không chăm chút, suy nghĩ, dể đặt cho con mình một cái tên cho vừa ý?
Tôi tin HKB cũng đã bao phen trăn trở để cuối cùng “chọn” cho “con mình” một cái tên chân tình, mộc mạc nhưng không kém chất thơ như thế!
Tập thơ xuất bản năm 2010 – “Mùa Thu Biết Thở Ra Hương” ( NXB Hội NV – 2010) – đúng là “chất thơ” ngập tràn trong con người tưởng rất bình dị, đơn giản (như khô khan) – nhưng thật tinh tế và lãng mạn này! Nhận xét về một con người – phải chăng là cả một quá trình tìm hiểu, lằng nghe, và thao thức?
HKB đã cảm được mùa thu – rát dịu dàng, thân thiết – để nhận ra rằng “mùa thu biết thở ra hương” ( chứ không phải chỉ có hoa, xuân (…) mới tỏa hương!) chắc chắn không phải là điều ngẫu nhiên? Cái Tâm phải tĩnh lặng, và cái nhìn phải tỉnh thức, mới có thể nhận ra điều mà ít ai “cảm thấy” được! Tâm hồn anh trong sáng, khiêm cung, dào dạt yêu quý thiên nhiên đến vậy – tưởng cũng là một “điều kiện thiết yêu” cho thi ca chan hòa cùng đời sống rồi!
Mỗi lần in xong một tập sách mới anh đều chia sẻ, tâm sự với tôi – tuy rất ngắn gọn, kiệm lời – mà chan chứa bao niềm vui và hy vọng! Chúng tôi luôn động viên nhau – “hãy sống hết lòng cho điều mình yêu thích – rồi ngày mai ra sao thì ra!” khi tuổi đời của chúng tôi không còn dài, cuộc sống vẫn còn nhiểu hệ lụy và giới hạn! Hôm nay – đến “ Ngõ Phong Lan”- một cái tên rất thơ tràn đầy mộng, có lẽ anh cũng đang mơ ước đến một cái “ngõ” đầy hoa Phong Lan trong con ngõ vắng chật hẹp dẫn lên chân ngọn núi thấp của mình?
Những ngày cuối năm – nhận được bản thảo tập thơ “ Ngõ Phong Lan” của anh (do người con trai anh gởi) – dù đang rất bận rộn – tôi vẫn chăm chú đọc, như được gặp lại anh – được “lắng nghe” tiếng anh thì thầm tậm sự trong lúc anh đang được cấp cứu, nhập viên gần tháng nay! “Ngõ Phong Lan” – lối nhỏ dẫn vào tâm hồn anh luôn thiết tha với đời sống, tình yêu, quê hương đã trở thành hiện thực – và sẽ mãi mãi ngát ghương…
Ba mươi bài thơ trong “ Ngõ Phong Lan” đã được gia đình và thân hữu gom lại từ những bài anh đã viết từ năm 2010, 2011. Có một bài được HKB viết vào tháng 5 năm 2012 – đó là bài “Dè Chừng Lau lách Cũng Bờ Tử Sinh”.(trang 26).
Xin mời đọc:
Một mình ngồi giữa thôn trang
Ngóng trăm năm nữa ngóng ngàn năm sau
Ngắm sông trôi nước qua cầu
Nhìn mây nhớ núi nhìn cau nhớ làng.
(,,,)Chào em từ thuở viễn phương
Mười năm đất khách còn thương quê nhà
Chào em từ buổi tình xa
Mây bay biển biếc sương sa bóng chiều
Một mình ngồi giữa cô liêu
Bởi đò nhớ bến mà chiều như xưa?
Vô thanh từ cõi mù mờ
Dè chừng lau lách cũng bờ tử sinh.
(5 / 2012)
Mở đầu bài thơ – tác giả đã cho người đọc thấy được “bóng dáng” mình một cách trực tiếp “một mình ngồi giữa thôn trang / ngóng trăm năm nữa ngóng ngàn năm sau”. Ngồi một mình giữa làng quê quạnh vắng chỉ để “ngóng trăm năm – ngóng ngàn năm” – những điều “ngóng” thật xa vời và thật huyễn hoặc – đã gián tiếp cho biết, nhà thơ đang rất cô độc và thắm thía một nỗi buồn về cuộc vô thương của đất trời và kiếp nhân sinh nơi cõi tạm!
Trước mắt nhà thơ vạn pháp vẫn cứ luân chuyễn một cách thản nhiên, đúng chu kỳ, theo dòng nhân duyên – khiến tâm hồn nhà thơ chợt bàng hoàng xao xuyến:
“ Ngắm sông trôi nước qua cầu
Nhìn mây nhớ núi, nhìn cau nhớ làng “
Và “ngồi một mình” giữa sự cô đơn, với nỗi buồn không tên, với nỗi xúc cảm mơ hồ, sự thao thức của dĩ vãng, kỷ niệm tràn về (…) – tất cả đã dẫn dắt nhà thơ đi dần vào cõi riêng đày ắp kỷ niệm một thời về tình quê, tình người – bằng lời tâm tình chơn chất, thong dong, đượm buồn:
“Trong tre ngủ nốt nhạc xinh
Ai thương tre trúc mà mình trúc tre
Thương ơi chim cuốc gọi hè
Ngàn năm giọt nước còn mê giếng vàng.
Chào em từ thuở viễn phương
Mười năm đất khách còn thương quê nhà
Chào em từ buổi tình xa
Mây bay biển biếc sương sa bóng chiều “
Rồi buổi chiều “ một mình ngồi giữa thôn trang” cũng phải kết thúc – như mọi ngày đi qua, như vạn vật “sinh trưởng hoại diệt” tất yếu – nhà thơ đã chân thành chia sẻ :
“ Một mình ngồi giữa cô liêu
Bởi đò nhớ bến mà chiều như xưa?
Vô thanh từ cõi mù mờ
Dè chừng lau lách cũng bờ tử sinh.”
Nỗi cô đơn trong thơ HKB thường rất êm dịu, bàng bạc. như một làn gió thoáng, nhưng “dư hương” của nỗi buồn rất sâu lắng và sự nhạy cảm đến mức khiến cho người đọc đôi lần sững sốt:
“Có ai thăm chừng lá đỏ
Gió xuân đã thổi hay chưa?
Đò tình còn trôi chưa đỗ
Sông xuân một dải trong mưa.
Có ai thăm giùm hoa nở
Giọt sương có gội chiều qua?
Thương ai cầm xuân đi hỏi
Vu vơ một cõi Ta Bà.(…)”
(Những tình đợi cất thành thơ)
Nhớ ngày Nguyên Tiêu xuân Tân Mão 2011 –HKB đã viết về mùa Xuân – với tình ý rất lạ trong bài “Mùa Xuân Bắt Đầu Từ Lá” đã cho tôi một ấn tượng khó quên:
“ Mùa Xuân bắt đầu từ lá
Duyên em thắm lá trầu cay
Mùa Xuân bắt đầu từ mây
Mẹ ta là tóc sương bay trên đồng
Mùa Xuân bắt đầu từ không
Cơn mưa bất chợt gội lòng phố trưa.”
Được dịp đọc thơ anh khá nhiều – tôi có cảm nhận, càng về sau – HKB viết càng “chắc tay” và có nhiều sáng tạo mới mẻ hơn. Những bài thơ anh viết gần đây thật sự đã làm tôi ngạc nhiên và cảm phục: Anh nhạy cảm, chăm chỉ, cẩn trọng và đa tài! Sự “cẩn trọng” trong thơ anh đã đem lại nhiều ý tưởng hay, nhiều cảm xúc lạ chứ không hề gượng ép. Ví dụ trong bài thơ “ Mười Năm Nghe Lại Tiếng Gà Trong Thôn” sau đây:
“Ta về ngồi lại với xưa
Mở trang cổ tích gặp tờ thư xanh
Trông lên rêu phủ mái đình
Sương sa phổng đá lời tình vi lô (1)
(…)Ta tung tăng với bóng sân
Tàu cau rụng xuống thoảng gần hương xưa
Giọt thềm rớt giữa cơn mưa
Hình như một chút ngày xưa trong ngần.
Trời tròn cho rộng trăng ngân
Chinh nhân lấm áo… bụi trần ngân nga
Cổng vôi gần, lữ quán xa
Mười năm nghe lại tiếng gà trong thôn.”
(1) Vi lô san sát heo may
Một trời thu để riêng ai một người (Truyện Kiều – Nguyễn Du)
Mười năm tha hương, được trở lại thăm quê – âm thanh “quê mùa mà réo gọi nhát” là tiếng gà gáy! Có lẽ, trong chúng ta – ở thôn quê, đều không thể nào “quên” được tiếng gà thân thương, gần gũi, rất quyến rủ ấy! Nhà thơ đã đắm mình vào dĩ vãng, kỷ niệm – bắt đầu từ tiếng gà quen thuộc của quê nhà:
“ (…)Ta tung tăng với bóng sân
Tàu cau rụng xuống thoảng gần hương xưa
Giọt thềm rớt giữa cơn mưa
Hình như một chút ngày xưa trong ngần.
Trời tròn cho rộng trăng ngân
Chinh nhân lấm áo… bụi trần ngân nga
Cổng vôi gần, lữ quán xa
Mười năm nghe lại tiếng gà trong thôn.”
Ba mươi bài thơ được giới thiệu trong tập “Ngõ Hoàng Lan” – ngoài những bài thơ được HKB ghi lại bằng xúc cảm đối cảnh bất chọt, bằng sự tưởng nhớ khôn nguôi – anh còn có nhiều bài được viết ra trong nỗi suy tư sâu sắc về kiếp nhân sinh, về sự tồn tại và hiến dâng, về một cõi mầu nhiệm dành cho tâm hồn…Trong bài “Lời Tự Nhủ Mỗi Ban Mai’ nhà thơ đã viết:
“Đó, mỗi cảnh vật vì đời mà hiến dâng
dẫu có phải nhỏ nhoi khiêm tốn
ở bên cạnh sự lớn lao
như mặt đất mỗi ngày hiến dâng buổi bình minh
như bầu trời mỗi tháng một đêm trăng rằm.
Tôi thường nghĩ đến một nụ hồng
một nhành bông lúa ngoài đồng(…)”
Và trong bài thơ khá dài – HKB đã viết về “Kinh và thơ tình”- có đoạn mở và kết như sau :
“Hằng ngày tôi vẫn dành thời gian
đọc kinh
và thơ tình.
Đọc Kinh, cầu giải thoát
đọc thơ tình, thêm vướng lụy
nhưng lại cùng trau dồi chữ Tâm.”
Viết sao cho cạn những xúc cảm bâng khuâng lẫn sự nhớ thương khi anh còn đang nằm bất động ở phòng cấp cứu nội gần tháng nay mà “đọckinh và thơ tình “ với tử thần?
Cám ơn anh đã dâng hiến cho đời những khúc ca yêu thương, những tâm tình chân thật – “ Ngõ Phong Lan sẽ mãi ngát hương! “…
Quê nhà, Tiết Lập Xuân.
3 tháng 2 năm 2013
MANG VIÊN LONG
hi anh MVL em chưa đi ngủ em vưà đọc xong tạp bút cuả anhviết cho anh HKB ở tập thơ cu ối cùng Ngõ PL vẫn ngát huơng thật là cảm đông với bài viết cuả anh và bùi ngùi xúc động với dòng thơ cuốii cùng cuả AnhHKB ,em cũng vưà biết anh B qua 5 tháng là anh mất bỡi một người yêu làm chung trong hãng với em, chị ấy bỏ anh B đi lấy chồng nhưng không bao giờquên anh B và cũng hơi tàn ác không bao giờ về VN thăm anh B….
Chị ấy tên là Nguyễu thị Lưu
Câu ca dao hay mà người bình giải cũng rất hay,rất duyên dáng
Dâu có… “duyên” bằng… “mai”, phải không? Chúc CN vui vẻ nghen!
Qua ngòi bút của anh món ăn bình dân bỗng thăng hoa hẳn lên
Anhuy ơi! Không phải “do ngòi bút’, mà vì…do mắm mòi ngon đáo để đó chứ! Tôi cảm thấy “bất lực” vì chưa “nói hết” dược cảm giác…về mắm mòi!
Món ăn dân dã mà ngon mà nhớ hoài…hoài
Không biết Mongmo thế nào – chứ anh, vẫn luôn nhớ những món ăn dân dã như vậy nhất! Đã ăn bao lần giỗ nhà bạn thơ NAD, nhưng, tôi chỉ còn nhớ…một bữa cơm lưng lửng bất ngờ gặp (vì bất ngờ nên không dám ăn …thiệt) – ngồi dưới nền gạch ăn chén cơm nóng với tô mắm cua thơm phức được vợ NAD kho nấu, chấm với rổ rau lang luộc…Bữa cơm ngon tuyệt!
Ở chợ Bà Hoa ,gần ngã tư Bảy Hiền có bán món mắm mòi đó anh Long. Nhà em thỉnh thoảng vẫn ghé vào mua
Thúy Loan! L:àm ơn mua gởi cho anh.. vài con nghen! Thanks em!
Thèm quá anh Mang Viên Long ơi. Đọc bài viết hấp dẫn của anh tự nhiên khứu giác vị giác đều bị đánh thức
Vậy Cậu cũng…. có thời “ghiền”; mắm mòi sao? Chí “lớn” gặp nhau rồi! Hôm nào có, phone cho tôi với nghen!
LÂU QUÁ EM CHƯA ĐƯỢC ĂN MẮM MÒI ANH LONG ƠI !
Em nhờ Thúy Loan mua giúp di! Ở ngã Tư Bày Hiền có đó! Đừng bỏ qua, uổng lắm!