Huỳnh Phương Linh
-Đứng lại! mầy đứng lại!
Thằng Đậu càng la, thằng Sơn càng cắm đầu chạy.
-Mầy chạy tao cũng bắt được mầy. Tao bắt được tao đụt mầy phù mỏ.
Sơn biết nó nói thiệt. Những lần Sơn ngoan ngoãn đứng chịu trận cho nó trấn lột, lục túi lấy sạch hết tiền má cho thì nó không đánh.
Những lần Sơn bỏ chạy, nó bắt được nó đánh cho thê thảm.
Biết vậy, nhưng đã lỡ chạy, Sơn sợ quá, không dám ngừng.
Sơn đau khổ chợt nhớ trước mặt là một ngả tư đèn xanh đèn đỏ. Nếu kẹt đèn là chết chắc rồi!
Nó mừng quýnh khi thấy đèn chuyển qua đỏ. Nó lao qua đường.
Nó không kịp biết chuyện gì xảy ra thì hồn đã lìa khỏi xác. Vậy cũng may. Nó không kịp bị đau đớn.
Một chiếc xe vượt đèn đỏ đã tông thẳng vào nó….
Sơn hoang mang lắm. Rõ ràng nó đứng đây nhưng sao lại có thêm một “nó” thứ hai nằm co quắp trên đường? Nó chưa biết nó phải làm gì.
Nó thấy đám đông bu quanh cái “nó” thứ hai. Nó bắt đầu lờ mờ hiểu chuyện sống-chết, nhưng chưa kịp có cảm giác.
Nó cũng thấy thằng Đậu đứng bên kia đường, mặt mày xanh lè xanh lét run lập cập.
Nó không biết nó có còn cần phải chạy trốn thằng Đậu nữa hay không. Nó muốn “trở về” với nó, ngồi dậy, chạy tiếp…
Muốn lắm, nhưng không làm được.
-Theo tao!
Sơn bở ngở nhìn người đàn ông đứng bên cạnh. Ông ta không già không trẻ, mặt xanh lè xanh lét còn hơn thằng Đậu bên kia đưòng.
Dù chưa quen biết trước nhưng ông ta có một hấp lực kỳ cục, khiến Sơn riu ríu chạy lúp xúp theo sau.
-Ông ơi, ông chạy từ từ, tui theo không kịp.
Người đàn ông như chợt nhớ, đột ngột đứng lại, có vẻ ngại, chắc lưỡi:
-Tao quên mầy là ma mới. Thôi, để tao dắt mầy đi.
Ông vừa chạm vào tay Sơn, nó đã rùng mình, không phải vì cái lạnh lẽo toát ra từ mấy ngón tay của ông, mà vì đột nhiên Sơn phát hiện mình bay.
-Trời! Ông là thánh hả? sao ông biết bay?
Ông ta ấp úng:
-Tao… là quỷ sứ lên bắt thằng Đậu.
-Là sao?
Ông tỏ vẻ kiên nhẫn lập lại:
-Tao là quỷ sứ! Bữa nay tao phải bắt thằng Đậu. Tao bắt lộn mầy.
-Trời ơi! Vậy thôi tui trở về.
-Không được! Sổ Diêm Vương giờ có tên mầy rồi, mầy không trở lại được nữa.
-Rồi thằng Đậu thì sao?
-Diêm Vương sẽ phái đứa khác đi bắt nó.
-Vậy rồi tui chết oan sao?
Ông ta dừng lại, đặt Sơn trên một cành cây, rồi tự ngồi ở cành đối diện. Ông buồn rầu nhìn thẳng vào mắt nó và nghiêm nghị nói:
-Chỉ một mình tao lãnh hậu quả chuyện tao làm thôi. Còn mầy, mầy lỡ bị về trước mấy bữa thì sẽ được đền bù. Bù kiểu nào thì tao chưa biết.
-….
-Cho mầy hay, mầy có sống thêm mấy bữa cũng chỉ là mấy bữa chịu đày làm kiếp người bị bức hiếp thôi. Cái mạng mầy kiếp nầy nó vậy mà!
Thấy Sơn vẫn há hốc miệng nghe. Ông ngập ngừng tiếp:
-Nói thiệt với mầy, tao chưa tốt nghiệp. Tao chỉ mới là quỷ sứ tập sự thôi. Tao bắt lộn mầy chuyến nầy đem về giao rồi chắc tao sẽ bị đuổi học, trở lại làm ma vất vơ vất vưỡng ngoài đường…..
Ông ta buồn rầu lầm bầm tiếp:
-Mà vậy còn đở, tao sợ không chừng tao còn bị giam cấm cố vô lò lữa….
Thấy ông ta thở dài áo não Sơn động lòng thương, muốn an ủi ông. Sơn quên tuốt luốt chuyện mình chết oan, cũng quên là mình đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây tuốt trên vách núi cheo leo. Sơn đứng dậy tính bước qua ngồi cạnh ông thì trợt chưn té nhào….
Diêm Vương duyệt qua hồ sơ vụ án, nhíu mày nhìn Sơn, rồi quay qua quỷ sứ tập sự, đập bàn:
-Thằng kia chưa trả hết nợ kiếp trước cho vay ăn lời cắt cổ, sao mầy dám tùy tiện giảm bớt án của nó mà đem nó về đây?
Quỷ sứ biết tội nặng, không dám biện bạch, chỉ cúi đầu chờ lãnh án.
Tử Thần trầm ngâm, đắn đo lắm mới dám bước ra tâu:
-Chuyện bắt lộn đây không phải là lần đầu. Xét kỹ ra thì Thổ Địa tại chỗ cũng phải gánh chung trách nhiệm không giữ chiếc xe lại thêm mấy giây chờ thằng Đậu chạy tới. Khẩn xin giảm án cho quỷ sứ khỏi phải vô lò lữa.
Diêm Vương phu nhân ngồi bên cạnh động lòng thương, nhỏ nhẹ từ tốn góp lời:
-Ông à, tôi làm chứng cho nó. Nó học hành chưa tới nới tới chốn, còn non tay ấn, lỡ dại bắt lộn chớ không dám tự tiện cãi ý Trời đâu ông.
Diêm Vương dịu giọng nhưng vẫn cứng rắn:
-Là sanh mạng đó bà! Không thể coi thường cuốn sổ sanh tử làm rối loạn xếp đặt của Thiên Triều.
Thổ Địa giũ áo, trịnh trọng quỳ xuống bên cạnh quỷ sứ:
-Tôi có trách nhiệm trong vụ nầy, tôi xin lãnh chung án với quỷ sứ.
Thấy Diêm Vương nhìn qua sổ xuất nhập của lò lữa, Phu Nhân hết hồn lất đật rời ghế, quỳ xuống bên cạnh Thổ Địa, khẩn khoản xin:
-Muôn tâu: Chỉ xữ dụng lò lữa khi nào cố tình. Lần nầy, tất cả chỉ là sơ sót. Xin chỉ đày trở về làm ma lang thang không nơi nương tựa. Thiếp van xin Ngài!!
Diêm Vương vừa ý lắm khi nhìn thấy tất cả đều quỳ rạp xuống xin nhẹ tội cho quỷ sứ.
Thật ra, ông chưa tính dùng biện pháp lò lữa. Ông chỉ muốn dằn mặt tất cả quỷ sứ khác, kể cả Tử Thần, là quyết phải giữ đúng
luật sống-chết của sổ Trời, không được tùy tiện tha hay bắt một sanh mạng.
Hiệu Trưởng trường đào tạo quỷ sứ hình như đoán được ý của Diêm Vương, cúi rạp xuống tâu:
-Tôi cũng có tội cho quỷ sứ đi thực tập sớm quá, khi nó chưa đủ công lực. Xin ngài giảm án cho nó. Tôi tình nguyện chuộc tội bằng cách đích thân huấn luyện Sơn thay vào chỗ nó. Xin chỉ đuổi nó trở về làm ma cô đơn.
Thầy Hiệu Trưởng vừa tha thiết nói “Khẩn xin! Khẩn xin!” vừa đập đầu xuống nền đá cộp cộp tới trán bi dập, rươm rướm máu xanh của người cõi âm khiến Diêm Vương động lòng. Thấy thầy Hiệu Trưởng một lời đã giải quyết được hai mạng, Diêm Vương trong lòng đã vừa ý lắm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn làm như miễn cưỡng vị tình Hiệu Trưởng mà nhận lời cầu khẩn, đóng mộc vào 2 sổ sanh-tử của quỷ sứ và Sơn, giao cho Hiệu Trưởng, rồi truyền bãi trào.
-Má ơi, có cháo nè má.
-Con ăn gì chưa?
-Con ăn cơm rồi!
Bà Năm đau khổ lắm. Bà rán mở mắt nhìn con gái.
Nó mới 9 tuổi đã phải nhịn đói biết bao nhiêu lần, nhứt là từ khi bà ngã bịnh.
Bà biết nhà chỉ còn chút gạo, chắc nó phải để dành nấu cháo cho bà. Làm gì nó dám nấu cơm ăn. Bà chảy nước mắt nghĩ tới đây rồi nếu bà qua không khỏi, biết nó sống với ai…
-Má ăn không nổi con à. Con ăn dùm má đi!
-Má ăn đi má. Má phải ăn cho có sức mới hết bịnh.
Bà Năm đau đớn. Con bà còn khờ dại quá. Bà không đành lòng nào bỏ nó ở lại một mình.
Nó vốn đã mô côi cha từ khi ông Năm chết trong trận lụt mấy năm trước rồi. Lòng bà tha thiết khấn xin Trời Phật cho bà một đường sống để nuôi con.
Nước mắt bà lại chảy dài. Bà mắc bịnh gì còn chưa biết. Nhà không có tiền chay chữa, không có thuốc men thì làm sao qua khỏi được.
Càng ngày càng yếu, bà biết sức mình không còn chịu nổi bao lâu nữa mà đau đớn vô cùng.
Bà không sợ chết. Thật lòng bà không sợ. Bà chỉ sợ bỏ lại đứa con gái hãy còn quá nhỏ.
Đứa nhỏ vuốt ve bà mẹ, vừa khóc vừa nói:
-Con đi học nghe nói con nít tốt bụng Noen sẽ được Ông Già Noen cho quà. Con không cần quà gì hết, con chỉ ước cho má được mạnh trở lại như hồi đó. Má bịnh hoài tội nghiệp má quá!
Sơn đứng tần ngần nãy giờ chứng kiến đối thoại và suy nghĩ của hai me con. Nó cũng chảy nước mắt.
Nó vốn thông minh, lại do đích thân Hiệu Trưởng đào tạo nên nó học rầt mau. nay đã tới ngày nó lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đi bắt người tới hạn về.
Hiệu Trưởng vốn biết nó mềm lòng, nên đã cho nó đọc hồ sơ tiền kiếp của người tới hạn để nó hiểu lý lẽ của Thiên Triều.
Dù vậy, đứng trước thực cảnh của hai mẹ con, chứng kiến hai mẹ con nhường nhau chén cháo, chứng kiến lòng hiếu thảo của đứa nhỏ, nó không đành lòng nào bắt bà mẹ đi.
Từ lúc nó vào, đáng lẽ nó không để ý con mèo nằm khoanh dưới gầm phản chỗ bà mẹ nằm. Nhưng chính vì con mèo phát hiện ra nó, xù lông nhe răng, vừa méoméo vừa khè vừa gầm gừ… nó đã rán vừa suỵt suỵt, vừa ra dấu dỗ con mèo đừng la, nhưng con mèo nhứt định làm dữ với nó. Nó chợt nãy ra ý nghĩ:
-Chính mình bị bắt lộn mà ra nông nổi nầy. Hay bây giờ mình tha cho bà mẹ, “bắt lộn” con mèo đem về giao. Bề nào cũng là một mạng sống mà!
Nghĩ ra được biện pháp nầy nó mừng lắm, vươn tay về phía con mèo…
Nhưng rồi nó nghĩ lại: Trước đây, quỷ sứ thật sự lỡ bắt lộn nó mới được cả triều đình van xin cho không bị vô lò lữa. Còn nó cố tình như vầy, ai mà xin cho nó. Chắn không ổn rồi!
Nó đã quyết tha cho bà mẹ nên nghĩ tới phải bị vô lò lữa nó sợ lắm. Nhưng nếu bề nào cũng phải vô lò, bắt chi thêm con mèo phải chết.
Nó không muốn chần chờ nữa. Nó nhìn một lần chót cảnh hai mẹ con ôm nhau rồi quay lưng bỏ đi.
.

Chúc Huỳnh Phương Linh và gia đình giáng sinh vui vẻ,an lành nhé
Kính chúc anh chi Sáu cùng toàn thể gia quyến những ngày lễ đầm ấm, an lành, hạnh phúc.
Kính chào Thu Hồng, Kim Mai, Miên, xaque, Chị Ba Ngọc Bút, dangthanh, Meomeo, Ly Nhan, chú Trần Bảo Định, Tuyết Hoa, lyly, Huy Kim, Huỳnh Hùng, chú Mạch Bàn Đôn, Thanh Minh, anh Nguyễn Đồng Hoang, nguyenhung, Minh, BNgan, DuongDienTuan, Chip, Út caothihoang, DDiep, Đại Tỷ Huỳnh Ngọc Nga, cố nhân Hoa Dien Vy, Huy Thanh, Thuý Loan, Nẫu Nhà Quê, Champa, Aitrinhngoctran,
Vô cùng cám ơn tất cả các vị đã cho tôi quá nhiều thiện cảm, đã rộng rãi khích lệ tôi.
Có một chuyện vui, xin được tâm sự với quý vị: Bài nầy viết xong, tôi cho ông xã (Nguyễn Đức Trí) đọc. Đọc xong, ổng có vẻ không vừa ý, đã nói, ổng sẽ dùng ý nầy (câu chuyện nầy) viết lại một bài mới làm quà Giáng Sinh tặng tôi.
Tôi kể quý vị nghe để quý vị biết tôi cảm động lắm, khi quý vị đã vì khuyến khích tôi mà không ai nỡ chê hết, chứ sự thật bài nầy hay hay dỡ thì câu trả lời tôi đã nhận rõ ràng tứ ông xã tôi rồi.
(Vì tò mò quá..hihi…bữa nay vừa trở về tới nhà, nhân ổng đi làm chưa về, tôi đã vô computer của ổng đọc đọan đầu ổng vừa mới viết xong. Coi bộ đở hơn bài tôi viết thiệt quý vị ơi.)
Xin kính chào. Một lần nữa xin cám ơn thiện cảm của tất cả quý vị.
Kính ,
Huỳnh Phương Linh
Hay dỡ tùy người đọc hạp hay không hạp với bài viết, cách viết của mình và theo chị đó không là vấn đề chánh vì hay mấy cũng có người chê mà dỡ mấy cũng có người mê như thường dì Tư nó ơi..
Quan trọng là bài viết hoàn toàn của dì tư viết để mọi người thấy dì hiện diện rõ ràng trong đó chứ không tô son điễm phấn bởi bàn tay của người khác. May phước là cậu Sáu Nẫu nhanhh tay post sớm “hàng nguyên chất” chưa pha chế của cưng. (chỉ trừ việc sửa chữa chánh tả thì cần làm thôi)
vậy đó Linh ơi.
Gom mọi người chung một rọ,khó thở quá nhà văn ơi…
Lam on thong cam dum. Ban thiet. Dua nao noi lao chet lien. O trong so cung vi gan Tet ma cong viec gap 2. Ngay ca sep cung vat gio len co chay. Viec don dap tu phia nen khong the ngoi vao computer duoc.
Xin duoc ba con ban be thong cam.
HPL
Cam on Nau Nha Que da nhac nho su cau tha trong cach dung tu cua Bep, dung gian nghen. bep xin sua lai “…de nguoi doc thay dì hien dien….”.
Quen nua bang huu oi, dung goi Bep la nha van làm Bep nghe mac co qua di thoi. Nha van thi phai co tac pham lon, phai co sach nay sach no ra doi cho gan xa biet mat, Bep chi la ba noi tro ke chuyen tren troi, duoi dat khi bep lua da tàn, viec nhà da xong, vay thoi. NNQ thay chua, chi mot viec còm nho nho mà Bep còn vung ve de NNQ kho tho thi goi Bep là nhà van coi sao duoc nè, dung khong?
Trong long em, Khi Ong Dia Khoc la tac pham lon roi chi à.
(Chi doc ky se thay bai Mon Qua Giang Sinh nay chiu anh huong tu bai Khi Ong Dia Khoc do, em la fan trung thanh cua chi ma!)
Con sach cua chi cung da in ra ca dong, keu chi la nha van chac cung duoc ma. Dung mac co nua.
Em phai ngung truoc khi ba con cuoi minh “meo khen meo dai duoi”…