Cao Thị Hoàng
2.
Giữa lúc thiên hạ sống gạo châu , củi quế thì giáo Khải sống cơm no , bò cỡi .
Mọi thứ đã có ông bà Thuận Tồn – ba má Hạnh – lo , từ lễ cưới đến điều kiện sống
của vợ chồng Khải .Ai cũng trầm trồ , cũng bàn tán rằng giáo
Khải đẻ bọc điều , chuột sa hủ nếp ! Chẳng ai biết được điều gì đã xảy ra
sau cánh gà của vở kịch bi hài hạnh phúc ấy !
Chỉ có một người biết rất rõ . Người đó , chính là Hạnh – cô con gái cưng – của
ông bà Thuận Tồn .
Năm 1973 , Hạnh đỗ Tú Tài ( toàn phần ) ông bà Thuận Tồn rất hãnh diện
với thân tộc và cô bác ở chợ Hà Tiên . Hồi đó , miền Nam có các Viện Đại Học
( công lập ) SaiGòn , Huế , Cần Thơ . Ngoài ra , còn có các Viện Đại Học
( do tôn giáo , tư nhân thành lập ) Đà Lạt , Vạn Hạnh , Hòa Hảo , Minh Đức ,
trong khuôn khổ Đại Học tự trị dưới nền giáo dục : nhân bản , dân tộc ,
khai phóng . Ông bà Thuận Tồn muốn con gái mình học ở Viện Đại Học Cần Thơ
theo chữ nghĩa ngành Sư Phạm . Hạnh thì không .Hạnh muốn lên Dalat – xứ hoa anh đào – thơ mộng , theo học ngành
Kinh Doanh của Viện Đại Học Đà Lạt ( gọi chính xác là Trường Đại Học Chính Trị & Kinh Doanh , Viện Đại Học Đà Lạt ) một ngành học được mở đầu tiên ở miền Nam vào năm 1964 .
Cuối cùng , ông bà Thuận Tồn dung hòa giữa Đà Lạt – Cần Thơ nên chọn Sài Gòn .
Hạnh đồng ý ghi danh học Trường Đại Học Luật khoa , Viện Đại Học Sài Gòn .
Sau 30.4 .1975 , Trường đóng cửa . Hạnh rời Sài Gòn về quê . Biết bao chuyện vật đổi , sao dời . Nhân tình , thế thái .
Ông bà Thuận Tồn với bản tính của người đi buôn từ nhỏ , nên kịp thời ” cuốn theo chiều gió ”'' thời cuộc . Ông đóng góp quỹ Độc Lập , hiến một trong ba căn phố chợ , nhận hợp doanh cùng Công ty thương nghiệp ( cấp 3 )
huyện Hà Tiên . Thế là , ông bà Thuận Tồn có một chỗ dựa tương đối vững trong buổi giao thời , tranh tối , tranh sáng !
Ông thường nói với Hạnh rằng : Đầu thời chiến quốc , đi buôn ( có của cải ) là Phạm Lãi .Cuối đời Chiến quốc đi buôn ( không của cải ) là Lã Bất Vi . Đời sau , gọi họ Lã buôn vua – thời hậu hiện đại – gọi là kinh tế tầm tô ! Phạm Lãi là ông tổ nghề buôn trên thế giới . Người xưa cũng dạy , phi thương bất phú ! Đi buôn có nghĩa , không tất cả vì lợi nhuận được người đời gọi nhà buôn . Nhà buôn ngang tầm với nhà nước ? Đi buôn bất nghĩa , sống chết mặc bây , tiền thầy bỏ túi ; thì thiên hạ gọi con buôn . Vậy là , từ nhà rớt xuống thành con . Nghiệm ra , chữ nghĩa rất sòng phẳng !
Rồi ông bà Thuận Tồn cẩn thận dặn mọi người trong nhà : Cuộc sống hiện tại , phải biết tính toán như người đi buôn .
Từ ngày trở về quê , tâm trạng Hạnh thật chán chường , bạn bè tứ tán và mọi thứ điều bắt đầu đảo lộn , ngay cả chữ viết , lời nói cũng khác trước . Hạnh lao vào việc mua bán phụ gia đình , để cố quên những điều đáng nhớ . Trong giao tiếp mua bán , Hạnh quen Sáu Sẹo – cán bộ quản lý thị trường của tỉnh – tăng cường cửa khẩu Xà Xía . Mối quen biết được đôi bên tính toán bằng lợi nhuận như người đi buôn .
Sáu Sẹo giúp đỡ gia đình Hạnh việc thuế khóa , việc kiểm tra hàng hóa , việc mua bán hàng lậu qua biên giới Campuchia … mà ở miệt Hà Tiên có lạy ba đời cũng không được . Nhờ thế , ông bà Thuận Tồn ngày một phất giàu lên , mua thêm đất , tậu thêm nhà . Và , qua Sáu Sẹo , Hạnh trở thành đầu mối phân phối thuốc lá lậu ở đầu chợ , không ai dám sờ tới . Cũng qua sáu Sẹo , ông bà Thuận Tồn quen biết thân tình nhiều cán bộ cộm cán trong và ngoài huyện . Sáu Sẹo chẳng phải tay gà mờ , mà là một tay từng lăn lộn trong chiến trường thủ đoạn , từng buôn thánh , bán thần . Sáu Sẹo đã ấm cật ắt phải rậm rật . Cái đích của sáu Sẹo chính là Hạnh , một cô gái đẹp và có chữ .
Việc gì đến , phải đến . Đối với sáu Sẹo , Hạnh tính toán đi buôn của bà hàng xén . Sáu Sẹo đối với Hạnh , tính toán của kẻ đi buôn cờ gian , bạc lận Hạnh đã sụp bẩy tên đi buôn chơi bài điếm
Sáu Sẹo dàn dựng cho vợ bắt tại trận , khi Hạnh đang trần truồng và làm tình Sáu Sẹo tại khách sạn Hồng Hoa , Rạch Gía .
Ông bà Thuận Tồn phải tốn trên trăm cây vàng để mua sự bình yên cho con và sự im lặng của vợ Sáu Sẹo .
Nhưng , Hạnh nào thoát khỏi tay Sáu Sẹo . Lúc nào , Sáu Sẹo thích thì Hạnh phải chiều , vì sợ gia đình tán gia , bại sản . Bởi Hạnh biết rõ tía má của mình là con buôn chứ không phải nhà buôn !
Tuần nay , bà Thuận Tồn để ý Hạnh rã rượi , ngán cơm , sợ mùi cá thịt , thường ụa tới ụa lui , thỉnh thoảng chảy nước dải . Linh tính của người mẹ mách bảo với bà : Thôi chết rồi , con nhỏ ốm nghén . Bà gạn hỏi con . Hai mẹ con cùng khóc !
Hạnh đã có chữa !
Được tin , ông Thuận Tồn không hốt hoảng mà trầm ngâm , mồi thuốc hút .
Có lẽ , ông đang giải một bài toán khó bằng phương trình của người từng trải đi buôn .
– Hạnh , con quen giáo Khải bao lâu .
– Dạ , thông qua Út Nữa – bán cá – con quen giáo Khải áng chừng nửa năm .
Tía hỏi chi vậy tía ?
Ông Thuận Tồn không trả lời câu hỏi của Hạnh , ông hỏi tiếp :
– Con Út Nữa là cái con thường đem cho cá phải không ? Sao nó quen giáo
Khải ?
Hạnh kể đầu đuôi câu chuyện tình giữa Út Nữa với giáo Khải , chuyện Út Nữa mượn đọc và viết thư thay để gửi cho giáo Khải . Nghe xong , ông mỉm cười bảo Hạnh đi ngủ .
Ba ngày sau , ông Thuận Tồn đã nắm vững điều kiện ắt có và đủ để giải bài toán khó cho Hạnh và cho cái bào thai , cho danh dự gia đình ông đã bốn đời sinh sống trên đất Hà Tiên .
Ông hẹn gặp riêng Sáu Sẹo , chậm rải báo tin Hạnh đã có thai . Sáu Sẹo mặt xanh như tàu lá , miệng lấp bấp . Biết đối thủ hoảng sợ , ông ra đòn nốc ao :
– Một là mầy chấm dứt quan hệ với con Hạnh và để nó đi lấy chồng .
– Hai là mầy xin chuyển công tác ra khỏi địa bàn Hà Tiên
Ông ngưng không nói , rít một hơi thuốc thật dài .
– Nếu mầy tiếp tục chơi bài lận , tao sẽ lên tỉnh báo cáo toàn bộ sự việc đểu của mầy cho anh Ba nghe và tao quyết chơi với mầy tới cạn sòng , dù phải mất hết sản nghiệp . Sao ? Ý mầy sao ?
Sáu Sẹo nhão người , nhẹp như bãi cứt trâu mắc mưa .
– Cháu nghe lời chú .
– Đây là giao kèo , cấm đứa nào lật kèo .
Sáu Sẹo biết sẽ không còn cơ hội làm tiền cái lão lái buôn nầy nữa , đành vớt vát cú chót
– Xin chú giúp 20 cây để cháu lo chuyển đi gấp .
– Đánh chết cái nết không chừa .
Rồi ông tặc lưỡi :
– Mình ăn trộm , gặp ăn cướp !
Ông cắn răng , đồng ý đưa sáu Sẹo 20 cây vàng .
Cuộc mua bán đã kết thúc .Sau đó , ông bà Thuận Tồn chỉ dẫn Hạnh từng bước đi , lộ trình nằm trong kế hoạch đưa thầy Khải vào thế chổ Sáu Sẹo , đồng thời chính thức là chồng của Hạnh .
Thầy Khải có chữ bởi thiếu nghĩa , đành thúc thủ quy hàng và nuôi tu hú .
Sau ngày cưới , thầy Khải ở rễ . Thầy nghỉ dạy theo yêu cầu bên vợ , để tập trung lo việc kinh doanh .
Thầy sống dưới bóng mát của cây đại thụ ông bà Thuận Tồn , nhưng dưới bóng mát chẳng có cây gì sống nổi .
Thầy thừa vật chất , mất tự do , mọi việc phải làm theo ý vợ . Càng ngày thầy càng buồn , không dám lộ ra . Nhất là , trong cái đêm động phòng hoa chúc , thầy thấy có cái gì rất khác lạ ở Hạnh , không như lần đầu thầy động phòng với Út Nữa . Mùi da thịt cũng khác . Mùi da thịt của Út tuy khét nắng nhưng là mùi da thịt nguyên chất . Mùi da thịt của Hạnh rất thơm – thơm đài các – nhưng là mùi thơm của nước hoa hảo hạng . Hạnh có sắc nhưng thiếu hương . Út Nữa kém sắc nhưng thừa hương con gái . Nhiều đêm nằm bên Hạnh , thầy nhớ Út , nhớ lần đầu thầy lấy Út . Tội nghiệp Út như con cừu nhỏ đáng thương ,
thẹn thùng , nhút nhát , mình mẩy nóng rang , pha lẫn sợ sệt giữa lằn ranh con gái và đàn bà . Thầy phải cầm tay Út để lên chổ ấm nhứt của mình giúp Út bớt run .
– Thầy …Anh ơi ! có sao không ? Tía thường dặn : bồ thì được , bịch thì không !
Anh đừng bịch Út nha ! Mình bồ thôi .
Thầy Khải hăm hở , hùng hục và điên loạn như mãnh thú vồ được mồi , chẳng để ý và nghe Út nói . Thầy không đủ độ kiên nhẫn chờ Út ưng hay không , hấp tấp theo thói tham ăn , chỉ biết vục mặt nhai ngấu nghiến , không đợi Út cùng lên đỉnh núi trong cái lần đầu rất chật vật .
Út Nữa ứa nước mắt , miệng cười , không khóc . Chỉ nói như đang mớ .
– Anh đã bịch rồi , xin đừng bỏ em !
Út hứng chịu lần đau trời thấu ấy khi trao thân cho giáo Khải ,
Hạnh thì khác , cái đêm đầu tiên làm vợ chồng , Hạnh tự nhiên và chủ động .
Hạnh chăn dắt và giáo Khải thực hành theo ý vợ . Hạnh không ứa nước mắt , không cười , chỉ nghe tiếng ú ớ !
Bụng Hạnh khác bụng Út Nữa . Hình như hơi to . Nhiều lần định hỏi Hạnh nhưng giáo Khải lại thôi .
– Chồng con Hạnh đâu rồi , lên ba biểu .
– Dạ ! thưa ba , có con .
– Ba má và vợ của con đã tính toán , sắp xếp cho con có chức phận ở đời
với người ta.
– Thưa ba , ba sắp xếp việc gì cho con ?
Ông hớp một ngụm trà , chậm rãi nói :
– Gia đình quyết định thành lập công ty và giao con làm giám đốc .
– Thưa ba , biết con làm nổi không ba ?
Ông đứng dậy , vỗ vai thằng con rễ :
– Huỳnh Là đui mà còn làm giám đốc ngon cơm . Con là thầy giáo có
chữ nghĩa , chẳng lẽ thua thằng đui !?
Rồi ông nói như đinh đóng cột .
– Không bàn cãi nữa , cứ thế mà làm !
Giáo Khải tháo giày giáo và lột xác thành ông Giám Đốc Công Ty trách nhiệm hữu hạn Sóng Vang , trong thời kỳ đổi mới .
Thật ra , người điều hành công ty là ông Thuận Tồn . Giám Đốc Khải chỉ có hai việc : ký vay tiền Ngân Hàng và đưa quan chức, đối tác đi ăn nhậu bia ôm .Hai việc ấy , có thể đưa Giám Đốc Khải vào ngục tối bất cứ lúc nào nếu lão Thuận Tồn muốn . Cha vợ đang chơi bài lận với con rễ .
Hạnh hiểu thâm ý của tía má mình sử dụng giáo Khải như một con tốt , khi không cần sẽ vứt đi . Tiền bạc ông bà ẵm , ghiện rượu và sa đọa , bệnh tật và ở tù thì giáo Khải lãnh , vì lừa đảo ký vay tiền Ngân Hàng . Hạnh tội nghiệp cho giáo Khải ,
dù gì giáo Khải cũng là ân nhân của Hạnh , của gia đình . Giáo Khải đã cứu nhân phẩm cho Hạnh , cứu danh dự dòng họ và ông bà Thuận Tồn . Đối với mọi người giáo Khải là chồng của Hạnh , là cha của đứa trẻ .Hạnh không nỡ nhẫn tâm nhìn cái chết của chồng được báo trước . Hạnh không muốn sống bất nghĩa
Hạnh đem nỗi lòng mình tâm sự với tía . Ông Thuận Tồn giận run bắn người :
– Con khốn , mầy muốn tía mầy phá sản hả ? Tâm lực cả đời tao dồn cho cú chót nầy ” được ăn cả , ngã về không ” chứ không phải ” ngã về tù ” , mầy hiểu chưa ?
Mầy tội nó , ai tội tao ? Mầy muốn làm Mỵ Châu à !
Mặt ông đỏ bừng lên , mắt như muốn nuốt sống con gái cưng , rồi ông nói như hét :
– Tao cần chữ , bắt chữ đẻ ra tiền . Tao cần tiền , dùng tiền mua thế lực . Có thế lực , tao là vua không ngai cả cái vùng nầy , mầy hiểu chưa ? Giáo Khải chịu lấy mầy là vì cái gia sản của tao , chứ cái nghĩa gì ở đây . Nó thèm ănsung , mặc sướng , cơm no bò cỡi , nó đâu phải ông bà , ông vãi tao mà tao phảicung phụng ? Cục cứt ỉa còn có đầu , có đít . Nó ăn ở có đầu , có đít đâu ? Nó biết đầu đít thì có trét vàng đầy mình , nó cũng không bao giờ bỏ con cồng cộc và cũng chả thèm nhảy vào mầy . Cái bụng mầy chình ình ra đó , nó thừa biết mà có dám hé môi đâu . Tại sao ? mầy hỏi tại sao à ? Tại cái chức Giám Đốc , lên xe xuống ngựa , tiền xài ngắt ngang không cần đếm , được dựa hơi quan và được chơi gái bia ôm thỏa mái .
Rồi ông nói như phần trần , giải thích :
– Tao chỉ sử dụng đúng người , đúng việc , hợp tâm hồn họ . Tao có lợi , họ cũng có lợi thân xác . Giáo Khải mất gì ? Giáo Khải không thích trồng người – bỏ nghề giáo – thích không làm mà có ăn , thích đi buôn thì tao giúp đi buôn . Giáo Khải đâu lấy
nghĩa làm trọng , thì làm sao tao lấy nghĩa đối với giáo Khải ?
Hạnh bật khóc , nói trong nước mắt :
– Con thương tía lắm , tía vì gia đình đã cực khổ nhiều rồi . Theo con ,tía nên thu gọn việc kinh doanh . Anh Khải dù sao cũng là chồng con , rễ tía ,con xin tía thương mà đưa anh ấy ra khỏi vũng lầy , làm người lương thiện , sống tử tế .
Bào thai chòi đạp trong bụng đau , Hạnh cố gắng khuyên tía :
– Trong độc ác – con xin lỗi tía – Tía chỉ độc nhưng thiếu ác , tía mặt dày nhưng tim không đen . Những thế lực chống lưng cho tía có cả hai , tía chỉ có một thì làm thế nào tía an toàn được ? Khi bầu sữa tía không còn sữa , tía sẽ chết thảm vì cái ác của những thế lực bảo kê cho tía .
Nghe con nói , ông Thuận Tồn đăm chiêu , nhẹ giọng :
– Hạnh , đi nghĩ đi con !
Trong lúc đó , cồng cộc Út Nữa vẫn là cồng cộc . Đẻ con xong , ra ràng cứng cáp , Út tiếp tục cuộc đời lặn hụp trên sông nước để kiếm cái ăn . Chưa bao giờ Út ân hận chuyện cũ , oán trách giáo Khải , mỗi lần cho con bú và nhìn mặt nó , Út nhớ thương giáo Khải đến chạnh lòng . Út cũng không thù Hạnh giật chồng mình . Út nghĩ nôm na cũng là phận đàn bà , tất cả cái gì người ta cũng hơn mình , người ta được quyền hưởng và sướng hơn ? Út học lóm ở tía ” gói rơm theo phận gói rơm ,có đâu dưới thấp mà chòm lên cao ”.
Tía thường dặn : người phụ mình , mình đừng phụ người ! Vì thế , út cho rằng mọi việc do ý trời .
Thằng cu Đực mỗi ngày một lớn , càng lớn càng giống cha . Năm nay , cu đực học lớp bốn , chỉ giỏi việc nhà , dỡ việc chữ và nói ngọng .
Cách đây mấy hôm , cô giáo Ngọc sang nhà chơi , có tâm sự với Út Nữa .Trò Đực hiền , thông minh nhưng hay cãi . Viết chánh tả , chữ chết trò viết C ( chếc ) , cô giáo rầy , trò Đực nói : ô iết ao o ống i ( cô viết sao cho sống đi ) khiến cả lớp cười ầm lên . Mười ngày trước ,Thanh Tra giáo dục tỉnh xuống kiểm tra chất lượng giảng dạy để xếp hạng trường và nâng bậc lương giáo viên . Phòng giáo dục và nhà trường đã dàndựng kịch bản thật kỹ , dồn lớp , lựa học sinh giỏi ngồi các hàng ghế trước ,học sinh yếu ngồi phía sau . Trò Đực là một trong số ngồi phía sau .
Trời bất dung gian , khi thanh tra vào lớp thấy Đực mắt ngó láo liên bèn gọi lên . Thầy Hiệu Trưởng và các giáo viên đều chết đứng Thanh Tra thấy trò Đực đỗ mồ hôi hột , dịu giọng trấn an , trò bình tĩnh , không có gì phải sợ . Trò nghe thầy hỏi :
– Thân thể người ta chia ra làm mấy phần ?
Trò Đực ngó dáo dác , cả lớp im phăng phắc , cô thầy giáo nhìn nhau . Đột nhiên , trò đực dõng dạc nói :
– Ạ ưa ầy , ân hể ười a ai a àm a ần ( Dạ thưa thầy , thân thể người ta chia ra làm ba phần )
Cả lớp vỗ tay rần rần ! Thầy Hiệu Trưởng và cô thầy giáo cười , mặt mày giản ra .
Thanh Tra hỏi tiếp :
– Phần thứ nhất phần gì ?
Trò Đực ấp a , ấp úng , hết ngó lên trần nhà rồi ngó xuống đất . Chợt trò Đực
ngó cô chủ nhiệm lớp như khẩn thiết cầu cứu .Cô giáo Lan – chủ nhiệm lớp –
hiểu ý trò Đực , cô lấy tay chỉ lên đầu . Trò Đực lấy tay chỉ lên đầu , nói :
-Ạ ưa ầy , ầu ! ( Dạ thưa thầy , đầu ! )
Hiệu Trưởng , cô thầy , cả lớp vỗ tay rần rần .
Thanh Tra hỏi tiếp :
– Phần thứ hai là gì ?
Trò Đực gảy đầu , nhìn cô giáo Lan . Cô chủ nhiệm đắn đo , lấy tay
chỉ vào ngực mình . Trò Đực mừng quýnh , hấp tấp trả lời :
– Ạ ưa ầy , ú ! ( Dạ thưa thầy , vú ! )
Cả lớp lặng trang . Bổng cười ầm lên . Thầy Thanh Tra không nhịn cười được
cũng cười theo . Cô giáo Lan đỏ mặt .Trò Đực hãnh diện .
Thanh Tra hỏi tiếp :
– Phần thứ ba là gì ?
Trò Đực mặt tươi tỉnh , ngó cô giáo Lan như nửa cảm ơn , nửa mong cô ra dấu .
Cô giáo Lan nửa tức trò Đực sao ngốc quá , nửa thương tội nghiệp . Không ra
dấu cho trò cũng không được , phóng lao rồi phải theo lao . Cô lấy tay chỉ xuống
phía dưới của mình . Trò Đực ngó trân trân theo hướng cô Lan chỉ như sợ quên.
– Ạ ưa ầy ! ồn ! ( Dạ thưa thầy !..ồn ! )
Thầy Hiệu Trưởng , cô thầy giáo , cả lớp không ngờ đến tính huống nầy .Tất cả thất kinh hồn vía . Trò Đực ngơ ngác . Tích tắc , mọi người cùng cười sặc sụa , chảy nước mắt . Đến khi dứt trận cười thì thầy Thanh Tra đã biến mất lúc nào không ai biết .
Vì sự kiện long trời , lỡ đất nầy , Trò Đực thường bị bạn bè trêu chọc , dần dà trò Đực trốn học .
Út Nữa nghe hai tiếng trốn học , thảng thốt hỏi lại :
– Cô nói sao ? thằng Đực trốn học ?
– Chị út bình tĩnh nghe tôi nói . Vì trò Đực trốn học , tôi mới đến gặp chị và cùng chị bàn cách giúp trò Đực đi học lại .
Nghe xong , út Nữa bước xuống đất , đứng trước mặt cô giáo Ngọc .
– Thưa cô , cô là người ân của gia đình tôi .
– Mình có xa lạ gì đâu , tối lửa tắt đèn có nhau . Cái khó hiện nay là tập cho trò Đực không nói ngọng và kèm trò Đực lấy lại căn bản .
– Cô giáo ơi , tôi nghèo rớt mồng tơi , nhà trống trước dột sau . Tiền đâu cho nó học thêm ? Tiền sách vở , tiền trường , tiền quần áo …hằng năm cũng làm cho mẹ con khạt ra tro , ho ra máu rồi !
Thấy Út Nữa bối rối , bế tắt .Cô giáo Ngọc gở gút rối dùm Ut .
– Tôi trực tiếp dạy kèm trò Đực miễn phí . Chị kiên trì tập luyện trò Đực thôi nói ngọng . Tôi viết đơn xin miễn tiền trường cho trò Đực dùm chị , không biết chữ thì chị lăn tay đưa lên xã chứng . Tôi tin ngày mai trời sẽ sáng !
Đưa cô giáo Ngọc qua khỏi rào tre , út trở vào nhà ngồi bệt xuống thềm cửa , ngó lên bàn thờ tía má – nói bàn thờ cho oai , chứ thật ra đó là tấm tre đan gác lên bốn trụ cây trâm bầu và một cái lon sữa bò dùng để cắm nhang – Tự dưng út khóc ,
những giọt nước mắt lăn dài lên đôi má mà nắng đã đốt cháy da . Út khóc vì nỗi cô quạnh tuyệt cùng , vì nhớ thương ông bà Bảy không còn sống với út . Nhà chỉ còn hai mẹ con , các cháu như lục bình trôi dạt khắp sông hồ . Ông bà Bảy bịnh già không tiền chửa trị , chỉ uống xuyên tâm liên và cây cỏ quanh xóm .
Bà Bảy chết trước , hai năm sau đến lượt ông . Cồng cộc mẹ dắt cồng cộc con lặn hụp kiếm ăn và bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã .
Nhiều đêm mưa rã rít , gió biển thổi tốc mái lá , út ôm con co ro trong tấm đệm bàng rách , nhớ tuổi thơ , nhớ anh chị và các cháu , nhớ giáo Khải giờ nầy nệm ấm chăn êm , nhớ tía má… Ông Bảy lúc còn sống thường nói với út :
– Cái chữ thường biến đổi nhanh theo thời gian và điều kiện sống từng nơi , từng lúc . Hồi tía chưa gặp má con , tía đi bạn cho ông hội Sầm – gốc Huế – thường thì đầu tháng , hội Sầm đãi tía ''” đi kéo ghế ”'' một lần . Tía không hiểu đi kéo ghế là đi gì ? Ông hội Sầm bảo là đi ăn tiệm . Chữ là thế ! Nghĩa thì không biến đổi .
Rồi út nhớ má giận tía trên nửa tháng vì chuyện bán heo , má cắc ca , cắc củm mới nuôi được con heo . Hồi đó , hàng nông sản thực phẩm bắt buộc phải bán cho nhà nước – bán như cho , mua như giật – má muốn bán lén bên ngoài được giá , tía không cho .Má cằn nhằn tía . Tía giải thích , bà con trong xóm nuôi heo ai cũng chấp hành theo chánh sách – dù biết rất thiệt thòi – Tui hiểu ý mình , nhưng : Nếu không chấp hành theo chánh sách , thì tụi nó ( công ty nông sản , thực phẩm ) coi mình chẳng ra con c…gì . Nếu chấp hành theo chánh sách , thì mình chẳng có con c…gì ăn ! Thà mình chẳng có con c…gì ăn , chứ nhứt định không để tụi nó coi mình chẳng ra con c…gì !
Má thương tía vừa làm theo , vừa khóc !
Ông Bẩy chịu thiệt để giữ lòng tự trọng trong cái nghĩa ở đời với chòm xóm . Út học lóm ở tía nhiều điều và nguyện sống theo gương tía
Ông Bảy bịnh mỗi ngày một nặng , ông biết mình không thể sống với con và cháu ngoại cu Đực . Trước phút lâm chung , ông cầm tay Út Nữa dặn :
– Đừng bao giờ con đem cái bất nghĩa của giáo Khải nói cho thằng Đực biết ,hãy nói điều tốt về cha nó . Ngay cả con , đừng bao giờ khắc ghi cái bất nghĩa ấy . Vì con khắc ghi là con đang khổ . Khổ chính là bể trần ai . Phật cứu khổ ,
không cứu đau . Trong khổ đau , con chọn đau tránh khổ .Tía rất thương con , thương cháu ngoại côi cút của tía , nhưng tía phải đi xa . Con không được ngăn cản tình phụ tử của giáo Khải và cu Đực , cố tạo điều kiện tốt nhất cho cu Đực học hành tử tế , dù phải cực sơn trường . Khi cu Đực 18 tuổi , con nói cho nó biết cha nó là ai . Đó là cái nghĩa con ạ !
Con bao dung thì lòng con thanh thản .
Út Nữa đứng dậy , vào nhà thắp nén hương chiều lên bàn thờ tía má và nói
thầm :
– Cô giáo Ngọc hết lòng dạy kèm cu Đực , con làm hết sức để nó không còn nói ngọng . Con sẽ thực hiện đúng lời dặn của tía : Rèn nghĩa trước khi rèn chữ !
– Má ơi , con bắt được cá trê vàng !
Tiếng cu Đực oang oang ngoài ngõ .
CAO THỊ HOÀNG
Hòn Đất , 10.2013

Truyện viết hay mà tác giả sao lại ít nghe tên
Thưa anh ,
Em viết để giải khuây sau một ngày làm rẫy .
Vui là chính . Có thể nói đây là loại ” văn học xóm ”
chưa vượt tường ra khỏi ấp .( trừ 3 áng văn đăng tại đây )
thì làm sao anh nghe được tên .
Cảm ơn anh khen em .
Chúc anh vui.
Chào Cao thị Hoàng,
Lần trước tôi đọc xong mà ấm ức! Lần này thì thấy nhẹ lòng! Cũng có thể nhẹ vì nhân vật chính không thấy nặng lòng!
Phải vậy chớ! Có nhân có quả! Tốt xấu do mình! Bài này học hoài mà làm cho đúng đâu phải dễ nếu có cái tâm mù mờ!
Thôi! Đó là truyện..!
Viết như CTH, với ai tôi không biết chớ với tôi là quá hay! Thiệt gần gũi, đậm đà, như tôi uống trà mỗi sáng..thơm thơm..ngon ngon..nhẹ nhàng lắm!
Chúc cô vui luôn với những truyện cô đã viết!
Tôi cũng cùng họ với cô đó nghen!
Xin cảm ơn anh hungPt cùng họ với em .
Em rất vui những lời com của anh .
Mong anh sẽ là đọc giả ” ruột ” của em.
Chúc anh vui.
Chào Cao Thị Hoàng!
Mình rất thích hai nửa “chữ nghĩa”… được ráp lại thật tròn trịa óng mượt màu văn của tác giả, như rủ rỉ sẻ chia vị đời thật thấm thía, thật độ lượng…
Chúc vui & viết đều như sóng Cửu Long vỗ bờ… Rạch Giá nhé!
Em cảm ơn lời nhận xét của anh nguyen ngoc tho .
Chúc anh vui.
Chào Cao Thị Hoàng !
Một cây viết mang đặc sệt hơi hướng làng quê Nam bộ,rất chân tình và khiêm nhường,một bản tính rất đáng quí.Hãy viết với những gì mình nghĩ như là một cách thư giãn , trước tiên là tự vui tự thỏa mãn với chính mình như vậy là đủ rồi.Đâu cần phải là nhà văn nhà thơ làm gì cho mệt như nội dung comment của 2 thằng bạn quí của anh ( ngựa hoang & ngựa điên).Hãy tiếp tục viết nhé CTH.
Chúc mừng em .
Em ghi nhận và chân thành cảm ơn anh Nguyễn Tấn Lực .
Đồng thời , em cảm ơn ngựa hoang & ngựa điên .
( Anh Lực ơi , giống ngựa nầy có hung dữ không ?
Nếu hung dữ , em đứng xa kẻo bị đá ! )
Chúc anh vui .
Giống ngựa nầy hiền như nai,chỉ có “ngựa vợ” mới hay đá thôi vì “ngựa chồng” hay dòm ngó lung tung.
Trái tim của Út Nữa là trái tim của bồ tát,nhưng liệu ngoài đời có còn những nhân vật như vậy nữa hay không ?
Còn rất nhiều bạn ạ! Trái tim con người luôn hướng thiện!
Vâng , trong cuộc sống cái ác chỉ là một phạm trù lịch sử
cái thiện là phạm trù vĩnh viễn . Ác , thiện đều tại ta ,
xấu , tốt đều ở tại ta . Và , con người bao giờ cũng hướng
thiện như Hữu Phúc nói .
Chúc vui.
Hoa ơi ,
Hoàng viết chuyện út Nữa là chuyện thật , chuyện của đời , rất thường .
Cuộc đời , theo Hoàng còn rất nhiều người như út Nữa .
Đôi khi , mình ngỡ thiên hạ vô cảm – không đâu – cái cảm ấy , thiên hạ
nén tận đáy lòng , khi hoàn cảnh trắc ẩn thích hợp nó sẽ bùng phát .
Tâm hồn Việt là thế .
Cảm ơn Hoa .
Chúc Hoa vui.
Cảm ơn tác giả! Chỉ mong Chị “Hoàng” cho Phúc dẫn một ý!
Chưa bao giờ Út ân hận chuyện cũ , oán trách giáo Khải , mỗi lần cho con bú và nhìn mặt nó , Út nhớ thương giáo Khải đến chạnh lòng . Út cũng không thù Hạnh giật chồng mình . Út nghĩ nôm na cũng là phận đàn bà , tất cả cái gì người ta cũng hơn mình , người ta được quyền hưởng và sướng hơn ? Út học
lóm ở tía ” gói rơm theo phận gói rơm ,có đâu dưới thấp mà chòm lên cao ”.
Phúc rất thích lối viết vừa giản dị, vừa sâu sắc .Đọc hai phần của truyện, cười mà như mếu!
Hữu Phúc ơi ,
Hoàng rất cảm ơn những lời động viên tình nghĩa của Hữu Phúc .
Chúc Hữu Phúc vui.
Mình rất bất ngờ khi đọc truyện kể của bạn,chỉ tiếc một điều,nếu được gia công một tí về kỹ thuật thì sẽ là một truyện ngắn tuyệt vời
Anh Dinh Vu có thương thì gia công giúp em .
Rất cảm ơn anh ,
Chúc anh vui .
Chào Dinh Vu, tác phẩm là đứa con tinh thần của tác giả. Nếu câu chuyện này mà “gia công ” lại e rằng mất đi cái “chữ nghĩa” của nó!
Hữu Phúc nói chính xác !
Tác phẩm của Cao Thị Hoàng ví như một loài thảo hoa
mọc trên dãy đất biển tây Tổ Quốc . Có thể , thảo hoa
ấy kém sắc ( cũng chưa chắc ) nhưng hương thì – theo tôi –
không thua bất cứ hương của các loài hoa đài các khác .
Hãy để hương ấy nguyên chất !
Xin lỗi Dinh Vu và Hữu Phúc .
Chúc các bạn vui.
Chân chất mộc mạc như vậy mới đúng chất thảo dã miền tây
Anh Champa thích thảo dã miền tây ,
sao không ” di hành ” ? Nỡ nào ở
miết một nơi mưa thiếu , nắng thừa ?
Cảm ơn anh .
Chúc Champa vui.
Chữ và nghĩa,đơn giản mà cũng khó lắm thay
Anh Sông Hà Thanh ơi ,
Khó , dễ ở tại tâm.
Cảm ơn anh .
Chúc vui.
Thì ra bằng cấp không có ý nghĩa gì lắm trong thế giời chữ nghĩa này
Chào Anh NNQ ,
Bằng cấp rất cần ( và duy nhất . Với điều kiện học tử tế )
Nó là giấy thông hành vào đời ( tất nhiên , nó không là
tất yếu cuộc sống ) .
Em thật tình , nghĩ sao thì bộc bạch vậy .
Xin anh châm chước và thông cảm , vì cùng Nhà Quê .
Cảm ơn anh .
Chúc anh vui.
VIẾT CÓ SAI CHÚT CHÍNH TẢ CŨNG KHÔNG SAO VÌ NẾU CẦN SẼ CÓ NGƯỜI BIÊN TẬP KHI CẦN XUẤT BẢN
NHƯNG MÌNH THẬT SỰ KINH NGẠC VÌ MỘT NGƯỜI MỚI HỌC LỚP 9 MÀ ĐÃ CÓ NHỮNG TRANG VIẾT THẬT SÂU SẮC,THẤM ĐẬM TÌNH NGƯỜI
Mình cũng rất ngạc nhiên Hoàng ơi
Thường ngày Hoang không trang điểm ,
thì cớ chi đánh bóng mình ? Học lực cản
ngại việc nền móng hiểu biết , Hoàng dúng sách ,
học bạn bè , học lóm những người có trí tuệ
để bù đắp . Và , cần cù bù thông minh .
Cảm ơn Thanh Hoa
Chúc Thanh Hoa vui.
Em cảm ơn những lời động viên của chị .
Thật ra , một quá trình khổ luyện 15 năm
( không phải mục đích viết văn ) mà chủ yếu
giải khuây . Rồi cái đầu ngứa , tay muốn cầm bút …
Và , viết cho chính mình !
Cảm ơn chị .
Chúc chị vui.
Chị Kim Mai ơi ,
Em com gửi chị , nhảy phía dưới .
Chị tìm đọc dùm em .
Xin lỗi chị
Hoàng mến,
Em thích viết, chị hy vọng nhạc có thể làm em xúc động, gợi thêm ý tưởng.
Vì vậy, nếu em có thì giờ, mời em thử nghe nhạc.
Xin giới thiệu em một số nhạc chị thích.
Em vô trang youtube.com , tìm các nhóm sau đây:
-Celtic Woman (chị thích nhứt bài You Raise Me Op, …….).
-Era (bài Anemo và bài The Mass, ……..)
-Gregorian (The Sound of Silince, …….)
-Adele (Skyfall, …….)
-Vangelis (Conquest of Paradis, ………)
Từ những nhóm nầy, em hãy tự truy ra thêm các nhóm khác để tìm tới nhóm hạp vói em nhứt.
(Hy vọng computer của em có loa để nghe được)
Chị Phương
Hoàng thương,
Sẵn giới thiệu nhạc cho em, nãy giờ chị ngồi nghe, quên đi ngũ (đã 1:33 ở đây). Chị chợt nhớ em dặn em không thích ngoại ngữ nên trở vô viết tin nhắn nầy cho em.
Em đừng bận tâm có hiểu lời hay không. Có những bài của tụi ERA viết lời bằng tiếng Latin, hoặc tiếng Hy Lạp, chị cũng đâu có hiểu. Hãy ngồi sao cho thoải mái nhứt, nhắm mắt lại, và để cho tiếng nhạc dẫn em đi, vậy là đủ rồi.
Ý kiến chị , em thích thú .
Từ lâu , em không nghĩ đến nghe nhạc .
Chỉ lao động , đọc sách , và viết những điều mắt thấy , tai nghe .
Cảm ơn chi Hoang Phuong
Hoàng thương,
Chợt nhớ một chuyện chị muốn đề nghị em: Rán để dành tiền sắm một cái headphone. Rán mua loại khá khá vì chất lượng âm thanh sẽ quan trọng lắm. Em rất nên thử nghe nhạc bằng headphone, vừa không làm phiền ai phải bị nghe chung với mình, vừa “phê” hơn nghe loa lắm em ơi. Thử đi.
Em cảm ơn chị Hoang Phuong ,
Ra giêng , sau mùa bán Tết em mua .
Chúc chị vui khỏe .
Em rất cảm động khi được chị chăm sóc , chỉ dẫn .
Rồi em sẽ làm theo .
Cảm ơn chị .
Chúc chị của em vui , khỏe .
Hoàng,
Chị gặp bài nầy, có tới 62.929.715 người nghe. Chị nghe thử (thương thường bài được quá nhiều người nghe phải hay ở chỗ nào đó)
Chị không thấy bài nầy có gì đặc biệt, nhưng có điều cô nầy khiến chị nghĩ tới Hoàng. Cừng cáp, hoang dại, sạch sẽ trong trắng…. hihi, chi khong phai la van sĩ nên diễn tả hơi kỳ, xin lổi nghen. Ấn tượng của chị về em là vậy, giống giống cô nầy.
Sinéad O´Connor – Nothing Compares 2U
( http://www.youtube.com/watch?v=iUiTQvT0W_0 )
Em cảm ơn chị Hoang Phuong
Chúc chị của em vui , khỏe
hihihi… còn cô nầy là Trần Thị Cỗ Tích nè:
http://www.youtube.com/watch?v=x1KNlrXUb5k&list=PLFFE39E8D418BA490
(Era – Looking for somthing)
Ủa, sao kỳ quá, rõ ràng chị lấy bài looking for somthing của Era. Không biết sao lại ra bài nầy, xin lỗi tranthicotich nghen.
Hoàng,
Được đọc những lời “còm” của tất cả những “còm sĩ” nhà văn nhà thơ… “HAY GIỎI…” của Xứ Nẫu, thật thú vị và hữu ích vô cùng! RB nghĩ Hoàng đủ thông minh và tinh tế để cảm nhận. Ráng, cố gắng, vui lên lên… nhé! Hoàng giỏi lắm, cho RB chọn mỗi bông hoa đẹp của vườn hoa của Hoàng để làm một bó hoa tặng Hoàng nha.
Thân mến,
RB
Anh Rong Biển ,
Em cảm ơn những lời động viên của anh .
Vâng , khi em buông cái cuốc cầm tạm cây viết
để viết những điều em cần viết thì tâm hồn em
ít nhiều cũng nhận ra chân thiện mỹ .
Hoa trong vườn của em nở đẹp từ những giọt mồ hôi của em ,
em chọn cực để tránh khổ ( theo em , khổ nhất đời người
không gì bằng ô nhục )
Nếu em là trai , thì em theo gương cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm :
Rượu đến gốc cây ta sẽ nhấp
Nhìn xem phú quí tựa chiêm bao
Và trong nỗi cô đơn của mình , em chọn lạo động để sống
chọn con CHỮ làm bạn tri âm .
Xin gửi đến anh một buội HOA VẠN THỌ trong vườn nhà em !
Chúc vui.
Cảm ơn lời phản hồi ưu ái (very nice reply) của Hoàng. Hãy nhớ, một tác phẩm phê bình văn học hay của một tác phẩm, tương đương hoặc hay hơn, chính tác phẩm văn học hay đó. Những trang vanchuongviet, damau, sangtao, tienve, … tuy là những trang văn chương lớn; nhưng đối với RB là những ‘trang văn chương tĩnh’ hoặc nói một cách khác theo kiểu của RB là những trang văn chương chết (“dead websites” without comments) và những trang như xunau, huongxua, … là những ‘trang văn chương động’ hay nói một cách khác là những trang văn chương sống (“live websites” with comments). RB thích “sống” hơn (xin lỗi nếu có quá lời). Đó là tại sao Ts. NHQ… thích làm việc, viết cho VOA hơn?! Chúc Hoàng luôn vui khỏe viết hay và hạnh phúc với… trong một tương lai gần. Mến mến!
Đừng tặng HOA VẠN THỌ — Một cành bông đủ để sẽ đã luân hồi nhiều kiếp rồi, huống chi Hoàng tặng tới ‘một bụi’ hihihi. RB không thích sống dai đâu, khổ và buồn lắm lắm hehe.
Anh Rong Biển ơi ,
Anh tuy là Rong , nhưng là loại Rong quí hiếm ,
em cố làm theo những gì anh đã giúp em định hướng
( tuy anh không nói rõ ra ) .
Tặng anh mợt buội VẠN THỌ , vì Vạn Thọ không cành bông
mà dân gian gọi cây .
Một cành sẽ luân hồi nhiều kiếp.
Một buội thì khỏi luân hồi , luân hồi chóng mặt lắm .
Chúc anh một ngày đẹp .
Em đi rẫy đây .
Chúc mừng caothihoang vừa ra mắt phần hai câu chuyện Chữ Nghĩa được nhiều người quan tâm.
Một trong những cái thú vị trong câu chuyện của Hoàng là khéo đưa vào những chi tiết gây cười vui nhộn nhưng không kém thâm trầm( hàm ý phê phán: ở phần 1 là cái nguy hiểm của sự hiểu biết nửa vời ; phần 2 là :giáo dục giấu dốt).
Viết là một cách giải tỏa, Hoàng ơi!
Chị ơi ,
Em cảm ơn chị .
Em nghĩ sao thì viết vậy , nhiều khi chính tà trật lất .
chủ yếu là vui.
Mấy đứa trong xóm , cùng đi rẫy động viên , làm phụ em
để em có thời giờ viết .
Chúc chị và gia đình vui.
Viết thật xúc động
Cảm ơn sino đã động viên Hoàng
Chúc bạn vui..
Yêu sao cái chất miền tây thuần phát,chân chất trong truyện kể của chị
Chút Chít ơi ,
Hoàng cảm ơn Chút Chít.
Chúc bạn vui.
Giọng văn mộc mạc mà sâu lắng lắm
Em cảm ơn chị Lethivinh .
Chúc chị của em vui.
cao thị hoàng mến,
tôi ghi & cảm nhận những comment & recomment của cao thị hoàng rất mực chân tình & chân thành…
tôi tin cth chỉ viết để ghi lại những điều mắt thấy tai nghe xung quanh mình sau một ngày lao động kiếm sống như một cách thư giãn tao nhã & bổ ích và càng tin hơn cth không hề có tí ti tham vọng nào sẽ trở thành nhà văn… vì hơn ai hết cth tự nhận biết con đường này hết sức chông chênh, nghiệt ngã, dài thăm thẳm và cái giá đổi chút hào quang không hề nhỏ… như một số người lầm tưởng!…
tôi tin những lời động viên cổ vũ & những cảm tình nồng nhiệt mà a c e xunau.org đã hào phóng dành cho cth qua 3 áng văn xuôi vừa được trình làng…
tuy nhiên, tôi không tin lắm những tán tụng đại khái cth là một hiện tượng văn học, những khẳng định cth là một tài năng chữ nghĩa và những dự báo cth sẽ nhanh chóng trở thành một cây bút tầm cỡ v.v… & v.v…
lý do:
– bút pháp không mới
– ý tưởng không mới
– đề tài không mới
3 cái không mới cơ bản này cth là người rõ hơn ai hết…
“cái duyên” duy nhất [theo nhiều người & tôi] là văn phong [ngữ điệu & ngữ nghĩa] bình dân nam bộ!
nếu chỉ có vậy thì khoảng cách từ chuyện kể đến truyện ngắn và từ người kể chuyện đến nhà văn xa… xa lắm!
với tôi, cái đáng thèm thuồng & đáng ghen tị nhất ở cth là PHẨM CHẤT NHÀ VĂN.
ai không có phẩm chất này thì cày cục già đời cũng chỉ là anh/ chị thơ viết…
người có phẩm chất này thì sở hữu cơ may nhiều hơn…
ai đó đã nói đại ý thiên tài là người có tài nhưng [biết] khổ luyện, nỗ lực và trải nghiệm thử thách hơn những kẻ có tài khác [hàm một phần cái ý đường dài mới biết ngựa hay]…
sau cùng tôi tin cth có đủ thông minh & bản lĩnh để cảm nhận rồi quên thật nhanh tất cả những khen chê [dù thật tình hay ngẫu hứng] và dẫm nát chông gai, thẳng tiến về phía trước với PHẨM CHẤT trời cho, bằng chính tài năng và đôi chân của mình… [đồng thời thường xuyên cảnh giác “văn như Siêu Quát vô tiền Hán/ thi đáo Tùng Tuy thất thịnh Đường”!]…
thân chúc cth sớm thành tựu… và hy vọng sẽ đọc những truyện ngắn độc đáo khác…
———–
[p/s: nếu quả tình cth không có mơ ước & ý định trở thành một cây bút văn nghệ mà chỉ lơi khơi thấy chi viết nấy cho… dzui [như đã recom đâu đó thì coi như nguyễn đăng trình chưa comment gì cả nhé… ok?]
Chào anh nguyễn đăng trình ,
Những góp ý ” tâm huyết ” của anh , em cảm đông và cảm ơn anh .
1. Nghề duy nhất của em : làm rẫy
2. Em chỉ học xong lớp 9 , phải nghỉ học phụ ruộng rẫy với tía má
nuôi đàn em .
3. Chốn quê , ngoài việc đồng áng không biết làm gì , em đọc sách
để giải buồn ( đọc có cái hiểu , cái lờ mờ ) suốt 15 năm và hiện vẫn
tiếp tục ( có lẽ , đọc sách đã trờ thành thói quen của em )
4 .Bài em viết cốt thư giãn , đọc cho mấy đứa bạn trong xóm nghe vui ,
rồi khen chê , thêm bới . Thí dụ : chuyện ” bịch ” giáo Khải và
út Nữa , thì nhỏ bạn có chồng nó góp ý ( vi nó đã trải qua , chứ em
có chồng đâu mà biết ) .Cho nên , dù em viết gần 200 bài trong 10 năm
mà có dám gửi nơi nào đăng .
5. Đây là lần đầu gửi 3 áng văn xuôi cho XN.ORG . Cũng may XN.ORG đăng .
5. Em chưa hề nghĩ mình viết để trở thành nhà văn , chưa hề quen hoặc tìm quen giới văn nghệ sĩ ( tía em khó lắm , em viết dấu tía ) .Mình ên viết
theo những gì cần viết . Chốn ” gió tanh , mưa máu ” trong ” trường văn ,
trận bút ” sao em dám chen vào ?
6. Được XN.ORG không chê , đăng bài góp vui là em sướng rồi .
Bây giờ , ở xóm rẫy đồn thổi con Hoàng viết truyện trên mạng XN.ORG đăng
Ai cũng vào mạng đọc truyện của con Hoàng . Cách đây , một tuần tí
la một trận quá cỡ thợ mộc .
7. Em hiểu ý anh Trình , cảm ơn anh . Qủa tình em KHÔNG CÓ MƠ ƯỚC &Ý ĐỊNH TRỞ THÀNH CÂY BÚT VĂN NGHỆ ( nếu có ý định đó thì 10 năm
nay em mon men đến Hội VHNT tỉnh KG rồi )
EM CHỊ MONG MỘT ĐIỀU DUY NHẤT : CÁC ANH CHỊ ĐỌC THẤY CHỔ NÀO HOÀNG VIẾT CHƯA ĐƯỢC THÌ GÓP Ý CHẦN THÀNH LÀ EM VUI LẮM RỒI.
Cảm ơn anh .
Rất vui nhận những gì anh nói .
Chc1 anh vui.
Giá mà em đừng kể chi tiết đứa nhỏ nói ngọng.
Tuy nhiên, cũng có thể chỉ do tôi khó tánh, khó chịu.
Tôi rất mến Nguyễn Đăng Trình, đã thật lòng xây dựng cho em.
Hoàng rất cảm ơn Hoang Phuong ,
Dù em sống xa ” ánh sáng kinh thành ”
nhưng với bản chất của một người chân thành ,
sống bằng chính đôi chân mình , Hoàng cũng
đủ ” mắt sáng lòng trong ” nhìn ra chân thiện mỹ .
Em viết giải khuây , vui với bạn trang lứa trong xóm rẫy ,
chắc là em và lũ bạn đủ tinh tế cảm nhận .
Hoang Phương ơi ,
CHỮ NGHĨA khi ra XN.ORG thì nó là của mọi người ,
người đọc có quyền bỏ phần nào thấy không cần thiết .
Hoàng rất cảm ơn .
Chúc Hoang Phuong vui.
@nguyendangtrinh + caothihoang
Có người nói “những nhà thơ chỉ… “lớn” khi ngồi với nhau”! Bởi mỗi khi ngồi chung, lại “cột bong bóng” vào chân nhau mà thả, ai không “bay cao” mới lạ!… “lập thân tối hạ thị văn chương” (Viên Mai)! Vậy thì ‘viết” làm gì?…Nói “chữ nghĩa” một chút thì là cái “nghiệp”! Hay bình dân hơn như với tôi là cái… “nợ”! Mà nợ thì phải…trả! Chứ làm sao biết rồi nó có thành cái “nhà”…gì đâu mà tính với toán… nguahoang ơi? Nguahoang làm sao dừng chân được, nguyendangtrinh đâu thể không làm thơ nữa!…Tôi khoái 6/8 nguyendangtrình đâu phải tại hắn là…nhà thơ!…Vậy thì còn muốn viết thì cứ viết thôi! Cứ coi như “tự sướng” cho mình đi, biết đâu đời nhờ đó mà…đẹp hơn tí xíu có phải hơn không? Hay nói như TVG “làm thơ từ thuở đầu xanh / đến khi đầu bạc mới thành…nhà văn”, thì cũng tốt thôi?…hahaha
Anh ” NHỎ ƠI ! ”
Anh Trình thương thì mới nói thế ! Mà nếu nguahoang có hí dọa
thì em của anh có sợ chi ? Quê em có 2 loại thần :
1. Thần có sắc phong , ít người lui tới
2. Thần do người dân trong xã tự thờ , thì người lui tới – nhất là
Lễ cúng Kỳ Yên.
Em viết là ” tự vui ” . Nhà chật chội lắm , dù nhà thơ , nhà văn , nhà báo …
em thích chòi đựng ” văn xóm , văn ấp ” . Đa , đề gắp gió táp mưa sa
sợ gãy đỗ lắm anh Hải ơi ! Anh có sợ không ?
Còn ” nợ ” là khi anh ” vay ” , anh không vay , lấy chi nợ ?
Người thích thiên hạ vỗ tay , là người dễ ăn cái tát !
Vừa đi rẫy về , em nói vui với anh cho đỡ mệt !
Anh thông cảm em nha !
Cảm ơn anh .
Chúc NHỎ ƠI vui.
Viet hai huoc ma sau cay vo cung
Cảm ơn Huy Thanh ,
Chúc Huy Thanh vui.
như tiếu lâm mà không tiếu lâm
như đùa mà không đùa !
phong vị đặc sắc .
đọc xong , người đọc có bao điều suy ngẫm .
Cháu cảm ơn chú MachBanĐon ,
Chúc chú vui.
Hoàng à, em viết rất hay. Tuyệt nhất là những gì đượcchuyên chở phía sau câu chữ.. Tuy nhiên, em cần lưu ý lỗi chính tả và những chỗ em dùng ngôn ngữ của người miền Bắc thay vì miền Nam. Truyện có phong vị miền Nam thì em nên dùng cách diễn đạt của người miền Nam sẽ đặc sắc hơn. Chị mong đọc thêm những truyện đặc sắc của em.
Chị Ngọc Bút ơi ,
Em rất cảm ơn chị .
Những gì chị góp ý , em ghi nhớ và khắc phục .
Chúc chị vui.
Cao thị Hoàng viết hay quá!
Rất cảm ơn LMT
Chúc LMT vui.
Rèn nghĩa trước khi rèn chữ. Ý hay quá tác giả ơi,nhưng mấy ai thực hiện được
Cảm ơn Lyka ,
Chúc Lyka vui.
Chào Tác Giả Chữ Nghĩa,
Vẫn thích lối viết của Cao Thị Hoàng. Nhưng thấy hình như tác giả có vẻ vội vã để xong phần công việc trong ngày, tác giả không cản thận chính tả, đây mới là công việc trong đời. Tôi “hơi chưa” hài lòng về kỹ thuật, nhưng tôi hoàn toàn khâm phục Cao Thị Hoàng dũng cảm.khi viết một tác phẩm có nội dung. Về chính tả, cứ tra từ điển. Về nội dung, Cao Thị Hoàng đã có sẵn một tấm lòng. Tôi quý mến và trân trọng tác phẩm và tác giả Cao Thị Hoàng.
Nếu tôi đi tàu ngoài biển thì Cao Thị Hoàng là ngọn Hải Đăng.
Chào Cao Thị Hoàng ,
Qua ba áng văn xuôi của Hoàng , tôi có cảm nhận
Hoàng có tố chất nhà văn , một tố chất rất quý –
trời cho – không phải ai muốn cũng được .
Hoàng cứ viết như một nhu cầu ăn , như một nhu cầu thư giãn .
Mong được đọc những tác phẩm của Hoàng .
Chúc vui.
Cháu cảm ơn chú .
Chúc chú chóng lành bịnh .
Chào anh Trần Vấn Lệ , Em rất cảm ơn những
góp ý chân tình của anh và sẽ khắc phục những
thiếu sót .
Chúc anh vui .
Sữ dụng chữ nghĩa thật hay
Cảm ơn lyly .
Chúc vui.
Tái đoạn một giai đoạn lịch sử sau 1975 chỉ bằng vài nhát cắt. Hay thật
Những áng văn xuôi của Cao Thị Hoàng
( nếu là ngọc ) thì là ngọc nguyên chất ,
cần mài dũa để sáng .
Một cây bút đầy triển vọng của vùng đất
tận cùng Tổ Quốc .
Chúc mừng
Hoàng viết giải khuây trong lúc nghỉ làm rẫy .
Hoàng không nghĩ và không dám trở thành người viết văn .
Cảm ơn Hoàng Yên Dy .
Chúc vui.
Cảm ơn Minh Huy đọc P2 CHỮ NGHĨA .
Chúc Minh Huy vui.
Viet dac set chat nam bo
Rồi đây , biết đâu truyện của Cao Thị Hoàng
sẽ được ” bọn nam tử ” kể nhau nghe
lúc ” trà dư , tữu hậu ”
Chào huynhxuanbac ,
Nếu lúc trà dư , tửu hậu mà đem truyện Hoàng viết ra kể , thì Hoàng mắc cở
chết .
Xin can ! xin can !
Chúc vui.
Chị Nguyen Thi Hoai ọi ,
Chị nhận xét chính xác .
Cảm ơn chị
Chúc chị vui.
Khen that long caothihoang oi !
Viết hay quá Hoàng ơi !
Hoàng cảm ơn Người Nhơn Lý khen động viên.
Chúc vui.
Cao Thị Hoàng ơi, phấn hai này, em vẫn tiếp tục viết hay, hay hơn nữa là tác giả bộc lộ đươc sứ mệnh của văn học. Chúc Mừng một nhà văn đúng nghĩa của miền viễn Tây, Nam Bộ.( khoảng 25 năm trước anh thường về Rạch Giá, đi với nhà thơ Nguyễn Bá, đọc em, sao muốn bay ngay về dưới quá). Anh muốn góp hết ý về văn chương với nữ sĩ, nhưng chắc chắn nếu viết trong khung này thì anh e ngại lắm, chỉ nói chung chung ai cũng thù tạc được cả. Gần đây, anh thường thăm bà con ở Phú Quốc, về Hòn Đất cũng tiện. Phải chăng em còn tiếp nhiều phần nữa, anh đồng thuận với tác phẩm này, hy vọng Cao Thị Hoàng là tác giả sử thi của miền Tây thân thương! Chúc em an vui và viết không ngừng. Triệu Từ Truyền.
Thăm anh Triệu Từ Truyền ,
Mấy ngày nay em vô rẫy chăm sóc rau hoa để
chuẩn bị chợ tết ( ngủ giữ rẫy , không về nhà ).
Vừa về , thấy thư anh , em mừng .
Em cảm ơn tấm lòng anh dành cho ” người em nhỏ xíu ” của anh .
Thỉnh thoảng em viết cho vui .
Lời em là những lời nhà quê , ý em là ý của những người
lớn tuổi trong làng , trong xóm bộc bạch trong lúc
trà dư , tửu hậu .
Những gì góp ý của anh , em ghi nhớ .
Chúc anh vui.
Hoàng ơi, có lẽ em mệt vì giữ rẫy, sao viết trả lời phản hồi nghe yếu xìu vậy? Tính cách cứng cỏi Cao Thị Hoàng đâu rồi? Anh không thích HNTK vậy đâu nha, Có không ít nhà văn sống chật chội, thiếu ăn mà vẫn viết hay.Hoàng đang trồng cây để hình thành khu rừng, ai chỉ thấy một hai cây gãy ngã mà cho rằng không phải rừng là thiển cận, không bàn đến kẻ ác ý. Mình luôn cám ơn tất cả góp ý, nhưng không lụy một ý nào hết dù khen hay chê, Chúc Hoàng và các cây bút đăng xứ nẫu luôn an vui! TTT ( Ngô Đình Hải thấy ý kiến TTT ra sao)
Anh Truyền ,
1. Chẳng có gì em phải ” yếu ” . Hoàng vẫn là Hoàng của ruộng rầy .
Em cực , nhưng không khổ .
2. Em viết như trồng một cây hoa cúc , hoa vạn thọ . Thế thôi !
Em chẳng đăng nơi nào ( trừ 3 bài XN.ORG ) dù 10 năm nay em
viết gần 200 bài . Viết vui , viết không phải trở thành một cái gì đó .
Hoàn toàn không . Nhất định là không !
3 .Tất cả góp ý của anh chị , bạn bè đối với em là trân quý . Em lắng nghe ,
chiêm nghiệm ,và tự tìm con đường đi của riêng mình ?
Em quan niệm không có bạn xấu , chỉ có mình xấu thôi !
4. Đời em có thể thiếu tất cả , nhưng không thể thiếu cái đầu độc lập .
Viết là một nhu cầu giải tỏa sự cô đơn của người phụ nữ giữa
bốn bề sóng nước trùng trùng …
Em rất cảm ơn anh . Em hiểu rằng , anh muốn em tốt hơn .Chúc anh Truyền vui.
Hoàng ơi. Anh ngưỡng mộ em thật lòng vì 10 năm đã viết 200 tác phẩm,TTT khoảng 40t chưa có tới 200 bài thơ; nhà thơ nữ Ba Lan đoạt giải Nobel văn học cũng có khoảng 200 bài thơ. Vậy viết văn là nghiệp của em rồi, NGHIỆP thì không bỏ ngang được đâu! Không có cái đầu độc lập thì làm sao làm văn học, anh không có ý day đời, càng không có ý dạy ai viết văn ,làm thơ. Hình như em lo sợ điếu đó! cả đời anh viết là vì cũng muốn Việt Nam có cái đầu độc lập. Nếu em đọc sách anh viết, em phải thấy điều cốt lõi náy chớ. Tệ hại nhất là bị nô dịch về tư tưởng. Nếu những lời em viết về anh là thật lòng (đã đăng X.N. trước đây),thì hãy ngẩn cao tôi làm văn học nghiêm túc đây., không sinh ra những đứa con tinh thần cho vui được, nó là sinh linh đấy! nó có số phận độc lập với tác giả. Anh xin lỗi Hoàng, không biết em có đủ lòng tin anh để viết những dòng này hay không? Anh hứa sẽ không viết gì cho em nhức đầu nữa, chúc em may mắn và tiếp tục con đường đi riêng của mình như em đã nói.Anh ngỡ mình vừa có một tri âm…TTT.( em nên nhớ những gì anh viết cho em không phải là lời tán tỉnh./.)
Anh Truyền ơi ,
Em hiểu và quý mến anh từ những câu thơ , dòng chữ mà
anh đã ẩn mình trong ấy khi cho nó vào đời có giấy khi sanh
tử tế !
Một ngày không xa , anh em mình chắc chắn sẽ gặp ..
Hãy xem em như ” người bạn nhỏ xíu ” còn bề bộn ruộng đồng .
Thật lòng , em không muốn , không thích làm văn học ( cái đó để
cho kẻ sĩ , để cho người khác ) , Nguyễn Du , lúc cụ còn sống chắc cụ
chẳng có ý định làm văn học ?
Như anh biết , ở quê khi trời đất vào chiều và đêm , buồn không thể tả ,
em viết để giải khuây . Nhiều năm như thế , đọc giả trung thành là
mấy nhỏ bạn trong xóm , chưa bao giờ truyện em viết vượt ra khỏi
xóm rẫy ( trừ trường hợp XN.ORG )
Thời gian 10 năm dồn lại những trang viết cho mình , chính là người
tình của em đó . Nó không là những đứa con tinh thần , là sinh linh mà nó là tri âm của em .
Anh có hiểu rằng , mỗi lần anh com cho em là em vui không ? kể cả bạn bè trên XN . Mọi việc đều còn ở phía trước .
Em không nghĩ rằng anh viết cho em bằng những lời tán tỉnh – mà anh cần gì phải như thế ? Lời anh là lời của một người đi trước , căn dặn , giúp đỡ
và muốn em thành người làm văn học .
Em chẳng giành giật , danh vọng , dựa dẫm … để được một cái gì đó .
Cái gì đó đã làm bao người khổ rồi .
Vì thế , em sống bình thường , chẳng ngẩn cao đầu ( mà ngẩn cao đầu
không nhì thấy đường vấp chân té đau ) ,không sợ bất cứ điêì gì ?
Không ai đượcquyền nhân danh quyền làm người để tướt đoạt quyền làm người của người khác ..
Em hoàn toàn có đủ lòng tin con người – trong đó , có anh của em –
Chúc anh một ngày vui.
Em sửa soạn đi rẫy đây , chiều tối em về để trả lời bằng hữu .
Tặng anh một đóa hoa đẹp trong vườn nhà em .
Thì ra còn phàn 2
Chào Chị Cao thị Hoàng!Thật nhức nhối đọc truyện của Cao thị Hoàng.Con người chữ nghĩa hay không chữ nghĩa để làm gì nhỉ?!-Đẹp đời đẹp người đẹp tâm hồn-Kẽ không có thì khao khát ước mơ-Kẽ có thì đủ chiêu đầy cái để biết để dùng vào mục đích riêng chung tốt xấu-Kẽ không có luôn thiệt thòi?Bởi quá đơn giản tự nhiên đâm ra thô kệch sinh tầm thường cũng xấu tốt ra-Chơn chất quá làm trò cười-cho người khác vui trong phút chốc Bởi không tính toan như trẻ con -có chữ nghĩa đâu để mà..biết nghĩa đen nghĩa bóng -Nghĩ sao nói vậy tư tưởng trong sạch thì thấy sự việc sạch trong còn thì ngược lại?Lòng người thìmuôn mặt chứ không còn là hai mặt nữa phải không chị Cao Hoàng?Nhức nhối! Nhức nhối!Bài văn của chị đầy triết lý sống về con người đây?
Hoàng chân thành cảm ơn chị aitrinh ngoctran .
Chúc chị vui.
Chào Savi ,
Hoàng viết CHỮ NGHĨA , P1 và P2 .
Cảm ơn Savi .
Chúc Savi vui.