Đỗ Hồng Ngọc
– Ông mặc chiếc áo thun, ngồi trên giường đặt giữa phòng, hai chân đong đưa không chạm sàn. Cạnh đó là một tủ sách đồ sộ và một nửa bộ salon màu nhạt. Ánh sáng tràn ngập từ cửa sổ và cửa chính vào có vẻ như ông đang ngồi sưởi nắng.
Thấy tôi đến, ông nheo mắt nhìn rồi nở nụ cười. “Chú nhớ ai không?”, tôi hỏi. Ông nhìn rồi mừng rỡ: “Ngọc, Ngọc phải không? Ngồi xuống đây đi”. Đã lâu không đến thăm ông! Hôm sinh nhật cũng là dịp ra mắt tập thơ Thi Tâm của ông thì tôi đang ở Phan Thiết không đến được, sau đó ông đã gởi tập thơ đến tận nhà.
Ông là bác sĩ – họa sĩ Dương Cẩm Chương. Quý Tỵ này vừa tròn 103 tuổi. Ông nói đó là tính tuổi ta chứ tuổi tây thì mới 102 thôi!
Chú khỏe không? Khỏe. Khỏe chứ! Tôi ngồi phía salon, cách giường ông khá xa. Ngồi đây xa quá, nói chú nghe có rõ không? Được, được. Nói to tí là được. Nhưng rồi tôi thấy tốt hơn nên dịch đến chỗ ghế kê sát giường ông, đỡ phải nói to.
Trên ghế nào đồng hồ, nào điện thoại di động, chuông điện gọi người nhà các thứ…
|
Bác sĩ – họa sĩ Dương Cẩm Chương (phải) tiếp BS Đỗ Hồng Ngọc. Ảnh: tác giả cung cấp
|
Tôi “hành nghề”: tai chú còn thính quá hả? Ừ, còn tốt lắm. Ông trả lời. Còn mắt thì sao? Chú đã phải mổ cườm chưa? Mổ một bên rồi! Mổ hồi 75 tuổi ở Maroc. Hơi trễ. Sao lại mổ ở Maroc? Vì khám ở Pháp họ nói còn tốt không chịu mổ. Các con tôi là bác sĩ đều khuyên phải mổ. Nhân đi Maroc, ở đó có một bác sĩ mắt giỏi nên mổ luôn. Nhưng phải làm anesthésie générale (gây mê toàn thân) đó! Tốt đến bây giờ. Mắt trái hỏng, chỉ còn thấy lumière (ánh sáng). Bác sĩ Pháp cũng không chịu mổ, nói già quá rồi, gây mê toàn thân ngại! Thôi một mắt sáng đủ rồi!
Ông tiếp: Năm rồi có hai cái mất lớn Phạm Duy và Trương Thìn. Tôi vừa gặp Trần Văn Khê ở buổi Họp đồng hương Huế, Khê trẻ và vui lắm. (GS Trần Văn Khê nay đã 93 tuổi, với ông là một người quá trẻ!)
Chú ngủ tốt không? Tốt. Ngủ mấy tiếng? 9 tiếng! Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên ông nói rõ hơn: mỗi đêm ngủ từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng. Ngủ vậy mới khỏe. Trước khi ngủ thì coi như xong hết mọi việc trong ngày. Sáng dậy là một ngày hoàn toàn mới!
Chú có bị prostate (tiền liệt tuyến) không? Không. Đêm dậy chỉ 2 lần. Sáng nào tôi cũng theo dõi cân nặng, huyết áp và glycémie (đường huyết).
Chú bị tiểu đường hả? Không. Xưa có bị nhẹ. Nay đề phòng thôi.
Còn đi lại thì sao? Người cháu nói: Ông vẫn đi lại gần gần từ đây đến đó, có cháu nương theo vì sợ ông té ngã.
Tôi nhìn ông, không thể biết là trên trăm tuổi. Tươi tắn, hóm hỉnh, hơi móm mém một chút.
Biết đang bị… quan sát, ông kêu cháu đem bộ răng giả ra, gắn vào rồi cười: có nó dễ nói chuyện hơn! Da nhăn, dúm dó như giấy nhưng cơ bắp còn rắn lắm.
Ông siết chặt tay tôi để cho tôi ướm biết lực cơ của ông ra sao. Rõ ràng là ông rất sáng suốt.
Chú tập luyện thế nào? Ngày hai lần. Mỗi lần 30 phút, sáng lúc 10 giờ, chiều lúc 3 giờ. Tập gì? Đi vòng vòng với cái marchette đó (xe đi) và tập tay, chân, lưng…trên giường.
Tôi tiếp tục: Chú ăn uống ra sao? Ngon. Ngày 3 bữa. Sáng sữa và pâté. Trưa chiều cơm với cá thịt và nhiều rau. Phải có azote (chất đạm, protêin) chứ!
Tính calo thì chừng bao nhiêu? Không tính. Ăn ít thôi! Chú bón không? Chút chút thôi.
Ông kêu người cháu mang máy hình đến chụp vài tấm kỷ niệm. Người cháu choàng thêm ông cái áo sơ mi. Tôi nói, đừng gài nút, trông chú nghệ sĩ hơn!
Chú có hút thuốc lá không? Có. Rượu nữa. Xưa hút nhiều lắm. Ngày 4 gói! Nhưng đã bỏ rồi.
Ông kể, sau thế chiến thứ hai (1945), ông là bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện Chợ Rẫy. Người Pháp rút về hết nên chọn năm bác sĩ thay thế họ qua một kỳ thi. Ông giáo sư Pháp xét tay ông nói ông hút thuốc nhiều quá, muốn dự thi thì phải bỏ thuốc lá. Từ đó ông bỏ luôn. Kỳ thì có 60 người dự, ông đứng đầu trong 5 người!
Tôi đổi đề tài: chú còn vẽ không? Không, đã ngừng vẽ mấy năm nay vì vai phải đau không giơ lên được.
Thì chú vẽ tay trái. Không được. Thấy chú vẽ mấy bức tranh khỏa thân rất đẹp. Người mẫu nào, ở đâu vậy? Ở trong trường! Tôi mê hội họa từ nhỏ, từng học dự thính ở Trường cao đẳng mỹ thuật Hà Nội, sau này học thêm hội họa ở Mỹ và Pháp, lúc còn sống bên đó.
Không vẽ nữa thì bây giờ chú làm gì? Viết. Và mỗi ngày tôi vẫn làm cái gọi là “Cập nhật” .
Là sao? Là coi lại các ghi chép xưa nay, nhờ vậy mà trí nhớ tốt. Tốt thiệt. Chỉ thỉnh thoảng thấy ông lặp đi lặp lại cùng một chuyện như chuyện mổ mắt ở Maroc, ông có vẻ chê mấy bác sĩ Pháp không dám mổ cho ông vì ngại điều gì đó…
Ông bảo nguyên tắc sống của ông bây giờ là “Cái thân ngoài vật là tiên trên đời” (cái “thân” ở ngoài cái “vật”, nghĩa là không còn dính mắc gì cả thì sướng như tiên!)
Rồi ông tự cười mình: nhưng thực tế vẫn còn phải… ăn!
Ông nói năm ngoái (2012), có viết một bài tựa là “Tuổi già đi lên hay đi xuống?”, ý chính tuổi già có đáng sống hay không? Ngọc đã có bài này rồi chứ?
Dạ, chưa! Chắc chắn là có rồi. Tôi đã gởi cho hết các bạn bè mà! (Ông gởi tôi nhiều thứ lắm, kể cả thư riêng nhưng nhớ hình như chưa có bài này; hay tôi đã… lẩm cẩm, quên chăng?)
Rồi ông giải thích: Tuổi già… đáng sống! Già có nhiều atout lắm (atout: có con chủ bài, có lợi thế, có điều kiện hơn).
Già có nhiều exotisme (ngoại lai) lắm: một là không phải làm việc; hai là có nhiều thì giờ nhàn rỗi và ba là sống duy tâm hơn duy vật!
Không phải làm việc nên chỉ làm… cái gì mình thích. Như ông hồi nhỏ thich vẽ mà sau học y khoa, tới tuổi hưu thì trở về với hội họa. Ông tự hào làm nghệ thuật đồng thời với nghề y suốt đời mà “cái đời nghệ thuật bốn chục năm dài hơn con đường y nghiệp”.
Từ ngày về hưu, công việc của ông chỉ có đi và vẽ. Thú vị. Thú vị lắm! Ông lặp đi lặp lại. Thì giờ nhàn rỗi là một thứ tuyệt vời. Nhàn rỗi tạo ra hạnh phúc. Danh tiếng, tiền của cũng không có được!
Còn tuổi già sống duy tâm hơn duy vật nên tìm được con đường dung hòa giữa nhiều thế hệ, tìm được con đường sám hối khi nhìn về quá khứ…
Chuyện tình yêu thì sao chú? Tôi định hỏi về những chuyện… tình của ông trong quá khứ nhưng ông đã khéo léo… lái qua hướng khác: tình yêu rất quan trọng. Có ba thứ quyết định trong đời: một là tình yêu, hai là việc làm và ba là sức khỏe. Ba cái đó cái nào quan trọng nhất?
Ba cái như nhau. Không có sức khỏe thì không làm được gì hết còn tình yêu là làm cái gì mình thích…
“Tôi nghĩ chúng ta có thể Sống thong thả với thuyết Bình Tâm Tri Đạo của Thiền”.
Người cháu ra dấu đến giờ cho ông ăn chiều. Tôi vội cáo từ và hẹn ngày khác sẽ tiếp tục câu chuyện đầy thú vị với ông… về một nghệ thuật “sống thong thả”…
Đúng là cổ lai hy !
Mot tam hon minh man trong mot than the trang kien la day.
Bai viet va hinh anh kem theo cho moi nguoi thay hai vi bac si co ca Tam lan Tài.
chuc mung nhi vi va mung cho dan Viet co nhung luong y dung nghia luong y.
Song tho ma than tam an lac nhu vay qua la hiem hoi
“SƠN TRUNG DỊ KIẾN THIÊN NIÊN THỌ
THẾ THƯỢNG NAN PHÙNG BÁCH TUẾ NHÂN ”
Xin chép hai câu thơ (LMT quên mất ai là tác giả ) để chúc mừng hai vị lương y nhân ngày Thầy Thuốc VN.
Posted by 123.20.45.101 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Tôi thích phong cách thiền gia ,uyên bác và khiêm tốn của BS Ngọc
Xin gửi đến bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc lời chúc chân thành nhân ngày thầy thuốc VN
Cảm ơn Nguyễn Thức.
Cuộc trò chuyện giữa hai người thầy thuốc vào ngày thầy thuốc Việt Nam nghe ra thật thú vị và cho mọi người rất nhiều điều bổ ích, anh Ngọc à! Những kinh nghiệm và thực tế trong đời sống của một người đã vượt qua tuổi đại thọ, qua cái mốc xưa ” Nhân sinh bách tuế vi kỳ” quả là vô cùng bổ ích! Tấm lòng thanh thản, rộng mở, tư tưởng thoải mái” Cái thân ngoại vật là tiên trên đời”( Cung oán ngâm khúc ) hẳn nhiên cũng đã góp phần làm tăng tuổi thọ, giúp sống khỏe, sống vui… Xin cảm ơn nhị vị và cuộc trao đổi…
Lấy gió mát trăng thanh kết nghĩa
Mượn hoa đàm đuốc tuệ làm duyên
Thoát trần một gót thiên nhiên
Cái thân ngoại vật là tiên trong đời
Ôn Như Hầu
(Cung oán ngâm khúc)
“hoa đàm đuốc tuệ” làm duyên cũng sẽ giúp mình thấy cái “Bình thường tâm thị đạo” đó phải không bạn Cao Quảng Văn?
Chuc bac si sức khỏe hanh phúc may mắn
Một lối sống.một triết lý sống độc đáo
Chúc mừng ngày thầy thuốc VN muộn anh Đỗ Hồng Ngọc nhé
Làm sao mà sống được đến ngần ấy năm ?
Có lẽ là nhờ cách “Sống thong thả”, sống từ từ, tà tà… của bác sĩ-họa sĩ Dương Cẩm Chương. Không có gì phải vội vả cả, mỗi ngày là một ngày mới. Điều quan trọng: sống hữu ích, sống hạnh phúc…
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương”
(Kahlil Gibran) NNÁ dịch.
Những bài viết của anh Ngọc bao giờ cũng mang đến điều gì đó bổ ích và mới
Cảm ơn Thu Hồng.
Chúc mừng BS Ngọc nhân ngày Thầy thuốc Việt nam 27/2.
Bài viết hay quá. Thật bổ ích
Cảm ơn bạn.
* Xin chân thành cảm ơn các thầy thuốc*, mặc dầu tôi may mắn ít khi nhờ họ nhưng biết chắc khi cần sẽ có họ.
* Vị lão y nói ở đời có ba cái quan trong: tình yêu-việc làm và-sức khỏe.
TÌNH YÊU cũng như không khí, cần cho đến khi…hết thở. Bình thường, ta không để ý nhưng khi thiếu nó, ta thấy… ngạt thở, hết nó ta…tiêu.
VIỆC LÀM mưu sinh thì có lúc không làm nữa, nhưng có khối việc khác để làm tùy thích như vẽ, làm thơ, làm… và cả làm biếng.
SỨC KHỎE thì lúc nào cũng cần, nếu có vấn đề thì nhờ thầy thuốc, khi thầy thuốc bó tay là…thua. Cho nên, thầy thuốc là bồ tát.
Riêng thầy thuốc Đỗ Hồng Ngọc của chúng ta đem sự an lạc cho chúng ta không chỉ thân mà cả tâm nữa. Đích thị Bồ tát.
Đa tạ. Thuận Nghĩa “bình” thì lúc nào cũng thâm thúy! Mấy cái (…) của bạn khó hiểu lắm đó nhé. Nào là “ta thấy… ngạt thở”, nào là “làm… và cả làm biếng”! Còn một từ bạn quên: làm… thinh! Bất khả thuyết!
Thật là sơ xuất, qua bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, Chulanbinhdinh cũng xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến người thầy thuốc, bác sĩ – họa sĩ Dương Cẩm Chương lời chúc hạnh phúc, trí tuệ, tài năng…. sống mãi với sự nghiệp chăm sóc sức khỏe cho nhân dân.
Chào quí huynh tỷ!Chúc mừng ngày thầy thuốc VN!Vài dòng thô thiển của kẽ hậu sinh với ý kiến nhỏ..[Cái ”phúc”là….o còn lo cơm áo gạo tiền/”Thong thả sống”…với những gì mình có!?/Và…cuối cùng…Giữ gìn ”sức khỏe” bằng”Thân, Tâm, Lạc”/Lạc ở đây nghiêng về ”Tâm” nhiều../TY là GIA VI thêm cho cuộc sống!?/Như cơm nhạt ăn hoài mau chán!?/Mà chán thì….sức khỏe kêu than…rên……]Chúc sức khỏe mọi người tốt…vui khỏe!
“Chú ăn uống ra sao? Ngon. Ngày 3 bữa. Sáng sữa và pâté. Trưa chiều cơm với cá thịt và nhiều rau. Phải có azote (chất đạm, protêin) chứ!
Tính calo thì chừng bao nhiêu? Không tính. Ăn ít thôi! Chú bón không? Chút chút thôi.”
Chuyện ăn uống và sống khỏe của bác Chương cũng góp phần giúp anh chị em tuổi “thất thập” chúng mình noi theo, sống vui với chế độ ăn nhiều cá, nhiều rau quả, giảm thịt…Anh Ngọc ơi, anh bị thời gian bỏ quên hay sao mà trông vẫn trẻ như cái thuở xuân thì vậy.
Thân ái
TTT
Không phải bị thời gian bỏ quên mà do học được “phép” của Trương huynh đó thôi! Hôm nào đàn hát cho nghe một bữa với chứ!
Người phỏng vấn và người trả lời phỏng vấn đều hay và thú vị.
Đa tạ Lạc An.
Mình cũng nghĩ vậy
Chúc mừng anh Ngọc nhân ngày Thầy thuốc Việt nam 27/2.
SAO POST BÀI LÊN MUỘN QUÁ ADMIND ƠI,QUA NGÀY KỶ NIỆM 27/2 RỒI
Sáng nay xunau.org mới nhận được bài này Savi trách oan rồi
Chulanbinhdinh kính chúc anh, bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc sức khỏe và hạnh phúc nhân ngày Thầy thuốc Việt nam 27/2.
Đặc biệt chúc riêng Sức khỏe và Hạnh phúc nhân ngày Thầy thuốc Việt nam 27/2 với chulanbinhdinh.
TTT
Ôi… nhân dịp đây Chulanbinhdinh cũng kính chúc anh vạn hạnh trong ngày thầy thuốc Việt nam nha anh!
( Anh ơi, chúng ta chúc mừng nhau…. nói nhỏ nhỏ kẻo xunau.org lại bảo: lẳng lặng mà nghe…!)
Đồng ý. Nói nho nhỏ thôi các đồng nghiệp ơi! Vả lại, mỗi năm có một ngày để “sực nhớ” cũng vui chứ phải không?
Ông bảo nguyên tắc sống của ông bây giờ là “Cái thân ngoài vật là tiên trên đời” (cái “thân” ở ngoài cái “vật”, nghĩa là không còn dính mắc gì cả thì sướng như tiên!)
Rồi ông tự cười mình: nhưng thực tế vẫn còn phải… ăn!
__________
Viết hay và dí dzõm vô cùng
Cảm ơn MInh Huy.
Sống thong thả với thuyết Bình Tâm Tri Đạo của Thiền . Nhưng phải thong thả mới có thể sống thong thả bác sĩ ơi !
“Thong thả” ở đây là trái với “vội vả” đó Diệp Hoa ơi. Nhiều người bây giờ vẫn đang sống rất “vội vả”, còn ông, ông cứ tà tà… sống, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác. Mỗi sáng thức dậy là một ngày mới…