Đỗ Hồng Ngọc

Chuyện kể theo thầy Lê Anh Dũng
Cô Dina dạy lớp Hai tại một trường ở Ontario, Canada. Năm ấy cô được nhà trường giao cho một hoạt cảnh trong đêm văn nghệ mừng Chúa giáng sinh. Sau khi đắn đo suy nghĩ rất lâu, cô bắt đầu phân vai cho các học sinh trong lớp. Rắc rối là cháu Ralph, chín tuổi. Lẽ ra cháu phải học lớp Bốn, nhưng cháu vụng về, chậm hiểu nên vẫn phải học lớp hai. Đám bạn lại rất thích cháu, vì cháu lớn xác hơn cả, dễ dàng đứng ra bảo vệ chúng nếu bị trẻ lớp khác bắt nạt.
Ralph nằng nặc đòi làm người chăn cừu, thổi sáo trong vở kịch. Cô giải thích Ralph có một vai khác quan trọng hơn, là làm chủ quán trọ. Thật ra, cô chủ ý dành cho cháu vai này vì cháu chỉ cần nói vài câu ngắn, dễ học thuộc, phù hợp với khả năng cháu. Hơn nữa với vóc dạng to hơn các bạn, Ralph dễ làm ra vẻ hùng hổ, hung hăng của ông chủ quán trọ khi xua đuổi ông bà Giu-se.
Đêm văn nghệ của trường chật ních khán giả. Ai cũng háo hức muốn xem con cháu nhà mình trổ tài trên sân khấu cuối năm.
Hoạt cảnh lớp cô diễn ra suôn sẻ từ đầu vì bọn trẻ được tập luyện rất nhuần nhuyễn. Thế rồi đến cảnh ông Giu-se chậm chạp, mệt mỏi dìu bà Ma-ri-a đến cánh cửa quán trọ đóng im ỉm. Ông gõ cửa.
Ralph chỉ chờ có thế. Cháu mở tung cánh cửa ra, hùng hùng hổ hổ quát: “Mấy người muốn gì?”
“Chúng tôi tìm chỗ trọ qua đêm.”
“Chật hết rồi. Đi chỗ khác đi!”
“Xin ông làm ơn. Chúng tôi đã hỏi hết các nơi khác nhưng đều bị từ chối. Chúng tôi đi đường xa, mệt mỏi.”
“Không còn phòng nào hết!”
“Xin ông mở lòng lành. Đây là vợ tôi, sắp đến ngày sanh nở. Vợ tôi rất cần được nghỉ ngơi đêm nay. Xin ông cho một xó xỉnh nhỏ hẹp nào cũng được.”
Ralph nhìn bà Ma-ri-a, rồi đứng ì ra khá lâu. Cả hội trường im phăng phắc, bối rối trước thái độ của Ralph. Nấp sau cánh gà, cô giáo nhắc tuồng: “Không, xéo đi!”
Ralph vẫn đứng như phỗng đá.
Cô nhắc đến lần thứ ba. Mỗi lúc một lớn giọng hơn. Các cháu đóng vai thiên thần ở hậu trường cũng sốt ruột, lo ngại không kém mọi người.
Cuối cùng Ralph cũng mở miệng như cái máy: “Không, xéo đi!”
Ông Giu-se buồn bã, thất thểu dìu bà Ma-ri-a bước đi. Tay chủ quán không quay vào đóng sập cánh cửa lại như đã tập dượt thuần thục hàng chục lần. Y đứng sững đó, dõi mắt nhìn theo ông bà Giu-se. Y chau mày, vẻ mặt khổ sở, bờ môi run run nén cơn cảm xúc, và kìa, hai tròng mắt y đã ướt sũng tự lúc nào!
Ralph gào lên: “Đừng đi, Giu-se! Đưa Ma-ri-a quay lại đây!”
Tay chủ quán dang rộng hai cánh tay, miệng cười rạng rỡ: “Mời ông bà ngủ lại trong phòng của tôi.”
Cô giáo bật khóc. Các cháu nhỏ thủ vai thiên thần ùa cả ra sân khấu trong lúc khúc nhạc mừng Giáng sinh trổi lên rộn rã./.
Chuyện hay,nhiều ý nghĩa giáo dục. Kính chúc anh giáng sinh an lành
Posted by 115.78.206.108 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
một câu chuyện hay giàu cảm xúc,
chúc BS Đỗ Hồng Ngọc một mùa giáng sinh an lành & hạnh phúc.
Cầu chúc anh và gia đình một mùa giáng sinh an lành
Chúc cả nhà một mùa giáng sinh hạnh phúc an bình
Trong thời buổi đạo đức xuống cấp như thế này, truyện như một làn gió thổi qua,người đọc tự dưng thấy nhẹ nhỏm tự nhủ,ừ thì ra cái thiện vẫn còn ngự trị khắp nơi.
BINH AN DUOI THE CHO NGUOI THIEN TAM!
Cảm ơn xunau đã chia sẻ câu chuyện này đến các bạn để chúng ta có dịp cùng đọc lại nhân mùa Giáng Sinh.
Đây là một câu chuyện có thực, xảy ra ở trường London, Ontario, Canada, được cô giáo Dina Donohue kể lại, có tên là “Trouble at the Inn” của một em học sinh “chậm phát triển” tên Wallace Purling (trong truyện là Ralph). Cô bảo một số người trách cô, nói vở kịch đã bị “bể dĩa”, trong khi một số khác bảo “chưa bao giờ thấy xúc động đến thế”- vì những điều xảy ra ngoài “kịch bản” đầy bất ngờ của Wallace!
Truyện do thầy Lê Anh Dũng “Việt dịch” rất khéo, và tôi, lạ, mỗi lần đọc đều cảm thấy rưng rưng, bởi đó là chuyện của một em bé “chậm phát triển” mà trong Nhi khoa tôi vẫn thường gặp… – như là một nhắc nhở cho chính mình.
Tôi chỉ là người “góp nhặt cát đá” và giới thiệu đến bạn bè…
Thân mến,
“góp nhặt cát đá” và giới thiệu đến bạn bè…
Mai mốt góp nhặt cát đá nữa nhé, anh Đỗ Hồng Ngọc để cuộc đời có thêm nhiều mẫu chuyện “bình an dưới thế cho người thiện tâm”. Chúc anh khỏe để nụ cười luôn hiền hòa.
TTT
Trương Tất Thọ ơi,
Muốn nghe bạn ôm đàn hát cho một khúc, muốn nghe bạn kể chuyện trốn già… bằng cách làm tân lang!
Trong “cát đá” quả là có những viên ngọc, viên ngọc cũng có trong chéo áo của người cùng tử, bạn nhớ không? Thân.
Anh Đỗ Hồng Ngọc ơi,
Trong bài viết về anh tháng 8/1997, tôi viết câu mở đầu (chapeau):
“Găp lại nhau khi anh mới vừa từ Paris trở về, vẫn mái tóc bềnh bồng như sương khói, vẫn nụ cười hồn nhiên, Anh tiếp tôi trong đầm ấm chân tình của một thời sinh viên tươi trẻ, hồn thơ chơi vơi bay bổng với cung đàn…”
Câu trả lời phỏng vấn dễ thương nhất của anh là:
-Nếu được 3 điều ước, anh ước gì?
-Một:Có sức khỏe để làm việc.
-Hai: Kinh phí được đáp ứng đủ cho yêu cầu phát triển giáo dục sức khỏe.
-Ba: Có thêm…3 điều ước nữa (cười)
Anh yên tâm đi, chuyện 15 năm trước tôi còn nhớ vanh vách, thế nào năm 90 tuổi (theo sách anh viết mục bí quyết trẻ mãi không già của bạn anh-DS Trương- “em” sẽ mời chàng làm phù rễ cùng tân lang di đón giai nhân nhé.
Chúc anh luôn vui khỏe.
Thân
TTT
“nhân chi sơ tính bản thiện”, trẻ con không biết nói láo, không biết “diễn kịch”, nếu có là do…người lớn! Ngay cả ở đứa trẻ “chậm phát triển” như Ralph, có thể “vụng về và chậm hiểu” với mọi thứ, nhưng “tính thiện” vẫn…có sẵn! Người lớn quen “diễn kịch”, “diễn” mãi thành… quên mình đang “diễn”, quên đi nhiều thứ…!!! Cám ơn anh Ngọc. Chúc anh một mùa Giáng Sinh vui vẻ và an lành.
Chính nhờ “chậm phát triển” mà giữ được “tính bản thiện” đó Hải ạ. Ngày nay, trẻ con được uống sữa thông minh, được học văn mẫu, được “đóng kịch” mọi lúc mọi nơi… nên bệnh tâm thần phát triển rất nhanh!
Chúc anh Ngọc một mùa giáng sinh an lành
Chào anh Đỗ Hồng Ngọc,
Ralph đã làm đúng theo những gì con tim đã mách bảo, đó là sự cảm thông đầy tính người.
Sáng nay tình cờ đi ngang Nhà hát thành phố, tình cờ TB nhìn thấy những thanh niên trai tráng xô ngã những ông già tóc bạc, chẳng biết trong đầu họ nghĩ gì?
Cám ơn anh về mẫy chuyện hay, rất đáng đọc. Mến.
Cảm ơn TB. Trong đầu họ có nghĩ gì đâu! “Nghĩ từ trái tim” chứ, phải không?
Một câu chuyện giáng sinh quá hay
Tình thương chân thật ở người chậm phát triển . Đáng yêu.
Merry! Christmas
Mong an lành đến tất cả mọi người trong mùa giáng sinh 2012
Binh an duoi the cho nguoi thien tam
Mùa noel khởi đầu bằng một câu chuyện hay,nhân hậu và thấm đẩm tình yêu Thiên chúa
Hay bất ngờ bác Ngọc ơi !
Trời đất, câu chuyện đọc mà cứ …ngèn ngẹn !
Tôi cũng vậy. Đọc nhiều lần vẫn thấy rưng rưng! Càng già càng dễ xúc động Băng Sơn ạ!
Một cái kết vô cùng bất ngờ,nhưng cũng đầy tình người
Tang anh Do Hong Ngoc
Một câu chuyện hay mùa giáng sinh 2012
Truyen thiếu nhi nhưng làm người lớn như chúng tôi phải suy nghĩ
” Chuyện đêm Giáng sinh ” ít lời- ít chữ .., nhưng chứa nhiều Tình . Một thông điệp trước Ngày Giáng Sinh thật tuyệt !
Một câu chuyện đêm Giáng Sinh tuyệt vời quá
Cái này gọi là bể giáo án.
Đừng dạy trẻ con đóng kịch, dù sân khấu hay cuộc đời.
Mình thích những tình huống bộc phát từ trái tim như cái kết trong câu chuyện nhỏ này.
Mình cũng đồng ý với Lạc An
Khi trẻ con mà cũng phải “đóng kịch” thì tội nghiệp quá bạn nhỉ?
Đơn giản mà xúc động
Truyện Phật cũng hay mà truyện Đạo cũng không kém anh Ngọc ơi !
Mẫu truyện ngắn nhưng thấn đẩm tình người
Một thông điệp trước mùa giáng sinh thật tuyệt. T*I*N*H*****N*G*U*O*I*
“Lạy chúa, con là người ngoại đạo…”***************
Nhưng con tin có chúa ở trên cao
Trời !!!!! sắp đến giáng sinh rồi !!!!!!!!