
Truyện Ngắn
TRẦN MINH NGUYÊT
Cô luôn miệng bảo là yêu anh, yêu còn hơn cả bản thân mình nữa. Vậy mà cô lại không nhớ đến ngày sinh nhật của anh. Đúng là thật đáng trách. Hôm sinh nhật anh, cô vẫn đến công ti như thường lệ, mà hôm đó sao công ti lại có quá nhiều công việc, cô chúi đầu vào làm mãi, làm mãi, và tạm quên mất anh – người giữ niềm vui, nỗi buồn của cô; người mà cô quanh quẩn trong từng ý nghĩ, từng hơi thở. Còn anh có lẽ hờn trách cô vô tâm, hay chính anh cũng quên mất luôn ngày sinh nhật của mình vì những nỗi khổ đau của cuộc đời mà anh phải đối mặt và trải qua cô cũng không biết nữa.
Tối hôm đó cô có việc phải gặp khách hàng và mãi cho đến tận hơn chín giờ đêm cô mới về tới nhà. Đến lúc đó trái tim của cô lại trỗi lên khúc nhạc nhớ thương, khúc nhạc tình yêu dịu vợi đến nao lòng. Cô cầm máy điện thoại lên, không có một cuộc gọi nhỡ hay một dòng tin nhắn nào của anh cả. Mà đúng ra khi cô tiếp khách hàng, anh có gọi cho cô, nhưng lúc đó cô bận bàn chuyện với khách, và nhà hàng tiếng ồn nhiều quá, cô chỉ nghe loáng thoáng một chuyện gì có liên quan đến sinh nhật. cô nghĩ là anh đi dự sinh nhật của ai đó – bạn cùng công ti của anh. Vậy mà đã hơn mười giờ đêm rồi, anh không gọi hay nhắn tin gì cho cô, mà cô gọi anh cũng không bắt máy. Cô cảm thấy lo sợ cho anh. Anh chỉ có một thân một mình, không người lo lắng, quan tâm. Cô hay đùa với anh:
– Có phải người nào mà nấu cơm ngày hai bữa cho ta, là người đầu ấp tay gối với ta không anh?
Anh lấy tay chỉ yêu vào trán tôi:
– Nói vậy anh biết bao nhiêu là người đầu ấp tay gối hả em?
– Thì đúng vậy mà – cô dấm dẳng. Trái tim anh có nhiều ngăn mà, mỗi ngăn chứa một người chứ mấy?.
– Có mỗi một mình em trong tim mà phát mệt rồi, thêm vài người nữa chắc chết quá…
– Anh xạo chết luôn , cô cười thản nhiên – Trong tim anh đâu có em, mà nếu có cũng chỉ để em trong một góc khuất nào đó mà thôi.
– Lại nói bậy nữa rồi. Anh cười hiền mà không giải thích gì thêm.
Mặc dù anh không khẳng định điều gì cả, nhưng cứ nghe anh bảo là cô nói bậy, là lòng cô lại rộn lên một niềm vui khó tả.
Ngày anh sinh ra năm nay, ban ngày trời đẹp, khí trời mát mẻ, vậy mà không hiểu sao trời ban đêm lại mưa dầm dề không dứt. Hơn mười một giờ đêm mà cô vẫn không liên lạc được với anh, máy anh cứ báo bận liên tục, cô thấy tủi thân và bật khóc. Trong đầu cô những ý nghĩ bi quan chập chờn ẩn hiện. Cô nghĩ: Chắc là anh đang nói chuyện với một người phụ nữ khác, mà người đó anh thương hơn cô rất nhiều. Hoặc là anh đi ngủ để chế độ yên lặng không muốn nghe điện thoại. Sau cùng đến 11h30 anh cũng gọi cho cô, cô bắt máy nhưng không thể nói nên lời; sự tủi thân lại ùa đến, nước mắt vòng quanh, cô bật khóc, nhưng cô cố nén sự yếu đuối của mình, cô không muốn anh biết. Anh không bao giờ an ủi mỗi khi cô khóc, anh chỉ tìm cách chọc cô thôi, anh chọc cho đến khi cô bật cười. Anh không nói gì đến chuyện tại sao anh về muộn, tại sao máy anh bận mà anh hỏi cô như thể không có chuyện gì xảy ra:
– Em ngủ chưa?
Vẫn còn tủi thân vì xúc động nhưng cô vẫn đáp khẻ:
– Chưa! Máy anh bận suốt…
– Mấy đứa bạn cùng công ti gọi điện chúc mừng anh ấy mà.
– Chúc mừng chuyện gì? Cô ngạc nhiên.
– Hôm nay là sinh nhật anh em ạ…
Nghe chính lời anh nhắc, một niềm ân hận lại dâng lên trong lòng cô, đến ngày sinh của anh mà cô cũng không nhớ, thì nói gì đến hai chữ yêu anh nữa đây? Nếu anh trách đôi câu – thì lòng cô sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng anh đã không làm vậy, không một lời hờn trách, anh vẫn quan tâm đến cô, vẫn hỏi xem cô về nhà có bị mắc mưa không? Đã ăn gì chưa? Có còn đau bụng nữa không? Cô không trả lời những câu hỏi chăm sóc thường lệ của anh mà chỉ nói đi nói lại có đúng một câu tự trái tim mình: “ Em xin lỗi anh! Hãy tha lỗi cho em, đừng buồn em”. Và đêm hôm đó cô gần như thức trắng đêm, cô nằm suy nghĩ về anh, về sự vô tâm của mình và thấy lòng buồn trống trải chi lạ.
Cô nhớ anh, gọi điện cho anh, điện thoại của anh báo bận. Sau gọi lại anh bảo là điện thoại của con gái, con trai anh gọi về. Có lúc là bạn bè anh này, cô kia, có lúc anh bảo đang ngồi chơi cùng bạn không thể nói chuyện . Có lần cô nửa đùa nửa thật với anh:
– Em biết, em là người luôn xếp ở cuối hàng…
– Là sao? Anh ngạc nhiên hỏi lại
– Là em luôn xếp ở cuối hàng chứ sao? Là sau khi quan tâm hết anh này, cô nọ xong xuôi mới có thời gian dành cho em. Đúng vậy không?
– Chỉ là giao tiếp, là tình bè bạn thôi – Anh cười lớn
– Không phải do anh đâu, mà tại số em nó vậy – cô vẫn giọng hờn tủi
– Lại nói bậy nữa rồi. Tình cảm anh dành cho em, em không nhận ra sao?
– Làm sao mà em nhận ra được khi trái tim anh có quá nhiều ngăn, ngay cả có ngăn nào dành cho em không, em cũng không biết nữa – Giọng cô buồn và nhão nhẹt, nước mắt cô chực trào ra, cô phải cố ngăn nó lại.
Dường như anh cũng nhận ra rất rõ là cô đang buồn, anh vẫn cười và nói với cô như không có chuyện gì phải quan tâm:
– Tim anh có nhiều ngăn thật, nhưng nó trống rỗng không chứa ai cả, chỉ có em là ở trong ngăn to nhất đó thôi.
Và anh đã an ủi được cô. Cô mới khóc, mới đau khổ, hờn ghen đó, tức thì tim cô lại dấy lên một niềm tin mãnh liệt, niềm tin vào tình thương mà anh dành cho cô, một chỗ chở che vững chãi cho nỗi cô độc muộn phiền. Cô tự hứa với lòng là sẽ mang theo lời nói ngọt ngào, chân thành kia làm hành trang đi cùng năm tháng của cuộc đời mình.
Dù rất bận công việc ở công ti, nhưng anh vẫn dành thời gian để chở cô đi tham quan nơi này, nơi kia. Những ngày bên nhau như vậy làm cô nhớ mãi. Và cứ vào những buổi tối trước khi đi ngủ, cô thường ngồi một mình bên cửa sổ phòng mình nhìn ngó mông lung ra nền trời đêm nhấp nháy ánh sao mà nhớ đến những kỉ niệm bên anh – một chỗ duy nhất còn lại cho cuộc đời cô trong cõi tạm nầy. Rất nhiều đêm, cô đắm chìm trong những giấc mộng xa vắng êm đềm như một điệu nhạc quyến rủ giữa đêm thu có trăng sáng toả ánh dịu hiền. Nhưng cũng có lúc, tự dưng cô cảm thấy quá đổi cô đơn và sầu muộn, khi nghĩ về cuộc đời trống rỗng và hoang vu của mình. Cô yêu anh rất nhiều nhưng không thể nào đến được với anh vì cuộc đời anh và cô giống như một cuộn chỉ rối không thể nào mà tháo gỡ ra được. Nó có thể sẽ đứt ra thành nhiều đoạn. Có thể sẽ rối rắm thêm. Với cô, cô không hề muốn cuộn chỉ ấy ngày càng thêm gút mắc. tạo thêm cho nhau nỗi bất hạnh không cùng. Cô vẫn tự an ủi mình và an tâm với hiện tại từng ngày được nương tựa bên anh, thế là đủ rồi, ngày tiếp nối ngày êm đềm như vậy trôi qua…
Chuyến đi tham quan vùng cao nguyên của anh, em cô rồi cũng đến. Từ lúc anh sắp xếp ngày đi, là cô mong chờ từng giờ, thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp, và có lúc cô cảm nhận như bánh xe thời gian như ngừng hẳn lại. Gần đến giờ khởi hành, cô gọi điện cho anh nhưng đầu dây bên kia không có tiếng trả lời. Tim cô một chút nhói đau, một chút lo sợ mơ hồ là có thể anh bận gì đó mà không đến, và sẽ không có chuyến đi nào hết. Cô đã trấn an mình bằng ý nghĩ: “Khi hết lòng yêu thương thì ai lại chẳng có những lo sợ vớ vẩn, những suy nghĩ cuồng loạn nhỉ?”.
Cô cầm điện thoại trên tay mà phân vân không dám gọi tiếp. Cô sợ những điều suy nghĩ viễn vông kia, sẽ thành hiện thực.Anh sẽ bảo là đang có việc bất ngờ không đi được nữa? Cô muốn kéo dài niềm tin chuyến đi là có thật. Sẽ đến với cô và anh trong một lát nữa thôi. Nhưng thời gian nặng nề dần trôi đến giờ hẹn nhau mà anh cũng không gọi lại. Cô thật sự thấy hoảng sợ, cô thấy lòng mình như có muôn ngàn mũi kim li ti châm, nó làm tim cô nhói đau, ray rứt.
Anh đã đến rất đúng giờ.. Anh chưa bao giờ hứa với cô điều gì mà không giữ lời. Cô vừa yêu thương, vừa tự hào về cái tính đó của anh.
Ngồi sau xe anh chở, cô ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Quang cảnh chạy qua trong mắt cô dường như hết thảy đều mới lạ, và tươi đẹp. Những cây thông hai bên đường đều và thẳng tắp, cành lá như được bàn tay của tạo hoá xếp sẵn thành từng tầng, từng lớp, cành cây mềm mại, lá hình kim xoè ra như một chiếc quạt, gió thổi thoáng qua nghe rì rào, rì rào làm cho cô cảm thấy cuộc sống đáng yêu và bình yên đến lạ. Thoạt nhìn, cô không biết là cây gì, chỉ thấy những hàng cây rất đẹp mọc trên ngọn đồi thoai thoải
– Anh ơi! Cây gì mà thân giống cây tùng bách, mà lá giống cây dương liễu vậy. Em thấy đẹp quá…
Anh quay nhìn theo hướng tay cô chỉ – bật cười :
– Em không biết thật sao?
– Không biết mà, em chưa thấy cây này bao giờ…
– Cây thông đó mà! Ở vùng cao nguyên có rất nhiều, nhất là Đà Lạt
Một tay lái xe, một tay anh cầm lấy bàn tay cô siết nhẹ. Như lời yêu thương chia sẻ về sự ngây thơ của cô về cây thông. Về niềm hạnh phúc đang đến với cả hai trong giờ khắc này. Trái tim cô như thắt lại vì hạnh phúc. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên vai anh. Cô áp mặt lên bờ lưng anh. Một thoáng hương nồng khiến cô ngây ngất. Vẫn không bỏ tay cô ra, anh nói:
– Mình ngừng xe ở đây một chút..
– Chi vậy anh? Cô ngạc nhiên hỏi.
– Anh muốn ôm hôn em bây giờ…
Hai má cô bỗng nóng bừng, nhưng cô đã nói khẻ:
– Đi tiếp đi anh!
– Nghĩ một chút thôi, anh muốn ôm em…
– Nhưng giữa đường mà?
– Kệ! – Anh cười hồn nhiên. Mình hôn nhau cơ mà?
Đến đoạn đường quành qua chân dãy núi thâp – anh bỏ tay cô ra và chú ý lái xe. Con đường dốc thoai thoải, hai bên vẫn là những đồi thông bạc ngàn, mặt đường gồ ghề tuy nhiên không có nhiều ổ gà, ổ voi lắm. Cuối cùng rồi xe cũng lên đến đỉnh đèo, xe chạy chậm – trước mắt cô là một bức tranh phong cảnh núi rừng trời mây gần gũi. Giữa chập chùng núi, từng đám mây dày bềnh bồng lơ lững, với đầy đủ hình dạng kì ảo trong ánh nắng chiếu thẳng. Cô ngẩn ngơ trước sự khác biệt giao thoa của mây trời, sương gió và núi rừng. Núi ấp ôm mây, mây ấp núi. Những tấm chăn mây bàng bạc trên bầu trời càng làm cho cảnh vật bình ỵên trong một buổi chiều cuối thu se lạnh. Xa xa là những buôn nhà sàn, những ngôi nhà tầng cơ xưởng, tháp chuông nhà thờ nhỏ bé thấp thoáng trong làn mây trắng…
Công việc đầu tiên anh và cô khi đến thành phố vùng cao này là tìm thuê một phòng ở khách sạn. Khi nhân viên khách sạn vừa giao phòng quay đi. Anh đến bên cô, ôm ghì lấy cô và cô run rẩy chìm đắm trong cái hôn dài tưởng không bao giờ dứt mà cho đến mãi hôm nay cô vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào tê dại của nó. Cô đã trải qua một đêm trọn vẹn bên anh, một đêm được cùng anh đắm chìm trong tận cùng của si mê và hoan lạc của tình yêu và nỗi nhớ. Đêm ấy cô ngủ rất ít, cô cứ nằm ngắm nhìn gương mặt anh hồn nhiên khi ngủ. Dường như khi anh ngủ, mọi nỗi đau đời anh đã chìm xuống, đã tan đi không dấu vết.. Gương mặt anh thánh thiện, và hiền hoà đến lạ lùng. Thỉnh thoảng cô lại hôn nhẹ lên trán, lên má anh. Cô hôn rất khẽ để không làm anh thức giấc. Cô muốn được săn sóc cho giấc ngủ của anh như bao đêm mơ ước đã trò chuyện cùng anh qua điện thoại. Cô cảm thấy yêu thương anh biết chừng nào.
Anh chợt thức giấc, mỉm cười nhìn cô – ôm siết lấy cô
– Em không ngủ được. Sao em yêu anh nhiều quá vậy?
– Là vì kiếp trước anh yêu em nhiều, mà em vô tình làm cho anh khổ…
Cô để mặc cho anh yêu thương lắng nghe và đón nhận từng xúc cảm dâng trào trong cô như đang được bừng cháy. Cô thì thầm:
– Chưa bao giờ trong đời em lại yêu nhiều như thế này. Anh luôn trong tim, trong tâm trí em, lúc nào em cũng thấy nhớ anh. Ngay cả lúc anh đang nằm bên em, đang ôm hôn em bây giờ, mà em cũng thấy nhớ….
– Anh biết. Anh cũng yêu em nhiều như thế!.
Cô như nhìn thấy một cảm giác lâng lâng, man mác; vừa hạnh phúc vừa đắm say dấy lên nhẹ nhàng trong lòng, và cô chỉ cần có vậy. Cô ôm lấy khuôn mặt anh hôn lên đôi mắt…
Đêm nay cô nhớ anh nhiều lắm, chắc giờ này anh đã có giấc ngủ say nồng, còn cô vẫn ngồi trước cửa sổ phòng nhớ lại những kỉ niệm của những ngày qua. Cô nhớ đôi tay mềm mại, đôi chân nhỏ nhắn, vầng trán rộng, và nhất là nhớ mùi mồ hôi ấm nồng của anh. Cái cảm giác tê dại đến ngây ngất mà anh đem lại hôm nào như vẫn còn nóng hổi trong cô một cách kì lạ. Nhưng đêm nay cũng chính cái cảm giác hạnh phúc đó làm cô mất ngủ, làm cô nhớ thương anh nhiều hơn và kỉ niệm giữa anh và cô lại ùa về như cơn lũ. Cô lẩm nhẩm một mình trong đêm: “Em muốn giờ này em được nằm trong vòng tay yêu thương che chở của anh, em yêu anh, yêu nhiều lắm, và có khi còn yêu hơn cả bản thân em nữa- anh có biết không?”.
Kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ bàn đã chỉ sang số một. Trăng thượng tuần đã lặn tự bao giờ, chỉ còn những vệt sáng mờ mờ của các vì sao leo lét trên bầu trời tối sẫm. Và tiếng dế từ khu vườn, từ bờ ruộng phía trước nỉ non như khóc. Màn đêm vắng lạnh và mênh mông…
TRẦN MINH NGUYÊT
“Chưa bao giờ trong đời em lại yêu nhiều như thế này. Anh luôn trong tim, trong tâm trí em, lúc nào em cũng thấy nhớ anh. Ngay cả lúc anh đang nằm bên em, đang ôm hôn em bây giờ, mà em cũng thấy nhớ….
– Anh biết. Anh cũng yêu em nhiều như thế!.
Cô như nhìn thấy một cảm giác lâng lâng, man mác; vừa hạnh phúc vừa đắm say dấy lên nhẹ nhàng trong lòng, và cô chỉ cần có vậy. Cô ôm lấy khuôn mặt anh hôn lên đôi mắt…”
Một tình yêu đắm say – nồng nàn và hạnh phúc biết bao…EM YÊU ANH của Minh Nguyệt viết đầy lạc quan – hưng phấn , hay lắm em à, chị thích nhất với kết thúc mỹ mãn cho nhân vật nữ, cô ấy hãy cứ yêu với tất cả con tim – với tất cả tấm lòng…chỉ cần yêu & được yêu là hạnh phúc lắm rồi em nhỉ …
Cảm ơn chuyện Minh Nguyệt viết kỳ này hấp dẫn & mượt mà lắm đó, lại vui nữa.
Chúc em khỏe mạnh, may mắn và hạnh phúc nha Minh Nguyệt.
” …em yêu anh, yêu nhiều lắm, và có khi còn yêu hơn cả bản thân em nữa- anh có biết không?”.câu nói thật giản đơn mà sao đọc lên nghe xôn xao lạ…Đối với người phụ nữ được nói ra câu nói : ” em yêu anh..” có lẽ họ hạnh phúc gấp triệu lần khi được nghe câu nói : ” anh yêu em” phải không Minh Nguyệt. Mình đã nghe QH kể về bạn . Rất cảm phục! Chúc bạn có nhiều nềm vui trong cuộc sống.
Trong truyện nầy, nhân vật của MN khác với những “nàng” trong các truyện trước. Dầu sao có tình yêu cuộc đời đáng sống hơn, có người để yêu tốt hơn là có nhiều người để…ghét, hận, thù,…Tôi thích tìm những nhân vật tử tế trong văn chương và trong cuộc đời, bởi “những phường giá áo, túi cơm thiếu gì” nhan nhản ra đó.
MN sống chung với bịnh, nên tôi không chúc MN khỏe mà cầu mong cô đừng yếu hơn.
Rất vui khi gặp anh Nẫu xóm Cũ! Khi yêu một người nào đó thì trái đất trở thành vuờn Địa đàng đầy hoa thơm, cỏ lạ. Nhân vật trong truyện của MN cũng vui như vậy, dù cuộc sống có ra sao, tình yêu vẫn nâng chúng ta bay lên trên nhhững đám mây hồng. MN nhớ ai đó đã nói: ” Mỗi người chúng ta là một thiên thần nhưng chỉ có một cánh, muốn bay lên phải cùng với cánh của một người khác”. Chúc anh an lành.
Tên truyện ngắn xưa rích vậy mà lại hay
Cảm ơn bạn đã vào đọc và thích tiêu đề. Em yêu anh là cả vũ trụ nghiêng ngã mà. Chúc an lành.
Tình iu cũng xưa rích như quả đất.
“Kiều” của Nguyễn Du cũng xưa
Ớt Bay cái nick sao mà ấn tượng quá
Mình Ơi ! mới ấn tượng hơn //// chứ ! ?
Cưng ơi! Nhỏ ơi! Bà ơi!… hễ có “ơi” là dzui hơn là không có ai để “ới”! Tậu bácTT ghê!
Đừng chọc quê tui nhen ! coi chừng chứ tui kêu ” nhỏ ơi ” có nhiều tiếng ơi…. vọng đến í ! hì… hì ./.
Đọc truyện Trần Minh Nguyệt viết rất hay, khiến tôi nhớ lại một câu thơ xưa đâu chừng bốn năm chục năm trước, không còn nhớ là của ai. Đó là câu: Dès l,’heure qu’elle aima, tout l’univers fut Amour ( Từ giây phút Nàng yêu, cả vũ trụ là Tình ái!)… Xem ra cô nàng trong truyện này là một nhân vật điển hình, như thế??? Có phải không?
Posted by 222.254.187.8 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Cảm ơn anh Cao Quảng Văn đã đọc và động viên. Khi yêu thì tái đất trở thành vườn Địa đàng mà anh. Chúc anh vui.
Em yêu anh…mà em cứ bệnh hoài thì…làm sao yêu được Minh Nguyệt ơi !
Yêu là yêu, mà bệnh là bệnh chứ anh. Anh không nghe trong mấy tuồng cải lương, nhân vật lúc sắp chết vẫn nói: ” Nếu có kiếp sau, em vẫn….” là vậy đó. Chúc anh vui.
Minh Nguyệt mấy hôm nay không khoẻ lắm, không lên mạng được,không trả lờibà con Xứ nẫu được.Xin bà con tha thứ,khi nào khoẻ hơn, Minh Nguyệt sẽ vào trả lời.
EM YÊU ANH chỉ đọc tựa đề thôi đã hấp dẫn rồi ! đọc xong chuyện mới thấy tuyệt vời hơn ! Yêu là như thế đó! hay lắm MN ơi! Chúc em dồi dào sức khỏe nhé!
Cảm ơn chị Loan! Yêu nhiều mà không dám nói ra coi bộ cũng ấm ức phải không? Yêu mình nói lên cho chắc phải không? Chúc an lành.
Chào Trần Minh Nguyệt! Truyện EM YÊU ANH rất tuyệt.Chúc mừng em bút lưc vẫn đầy như sông, suối.Chúc vui, khỏe nha!
Cảm ơn anh TrandZalu đã đọc truyện và động viên MN! Em dạo này ít viết hơn, giống sông suối mùa hè. Chúc anh an lành.
sông suối mùa hè ít nước hay sao MN nói thê ? Hiên nay ‘với sức người” … thì mùa hè sông- hồ vẫn đầy nước !
Em yêu anh…thì phụ nữ cũng có quyền nói chứ !
Cảm ơn bạn Tóc Rối! Yêu thì nói là yêu thôi, vẫn được phải không bạn? Chúc an lành.
Sao chẳng có em nào nói dzới mình câu đó hết ta ? Đúng là mình hết thời rồi !!! huhu…
Em nè, anh Tú. I LOVE U. Ngộ ái nị…cần dịt ra tiếng nào nữa để anh Tú hỉu lòng em?
Anh Tú Gàn ơi! Có chị Ớt Bay xinh xắn nói mà, anh sợ trốn mất rồi. Chị Ớt chờ hoài kìa.
Nếu còn đi học, thầy giáo bảo tóm tắt truyện ngắn nầy, tôi sẽ viết:”yêu là thế”. C’est l’amour – Tây nói dzậy phải không Rong Biển?
Oui. C’est l’amour — Yes. It is love — Vâng. Đó là tình yêu (C’est l’amour).
I totally agree with Xom Chua. (Tôi hoàn toàn đồng ý với Xóm Chùa.) Và câu chuyện tình yêu EM YÊU ANH được viết bởi Minh Nguyệt thì thật sự TUYỆT VỜI – GREAT – VERY GOOD. Thanks! XC and MN.
{Lớn ơi! Anh yêu em. (Như bài thơ hay “Lớn ơi!” của Xóm Chùa đã viết/họa cho “Nhỏ ơi!” của Ngô thi sĩ} hihi.
@Xóm Chùa+Rong Biển
Cho tui ké với! Hồi còn đi học, tiếng Tây thì dốt, chỉ thuộc mỗi câu này: “l’homme sans d’amour comme vélo sans pédales” ( con người không có tình
yêu giống như xe velo không có bàn đạp). Hai quynh nhớ cái xe velo solex có cục máy ở đằng trước, chỏng mông đạp rồi lấy tay đè vô bánh trước cho nó nổ đó!…hihihi…Sau này thành một trong những câu “kinh nhật tụng” của dân Hippy SG. Hai quynh làm tui nhớ…hồi đó quá trời! Để bữa nào rảnh tui kể hầu chuyện Hippy SG với bà con xunau nghe chơi được không mấy quynh?
“nhỏ” tui hồi đó cũng có một em velo.
Oui. Et…comme Xóm Chùa sans …sơ-vơ.
(thêm)
D’accord, chơi lun một bài Hippy “hành” đi. Mọi người sẽ “happy” nếu được đọc bài của Nẫu Sè-goong NDH đấy
Cảm ơn Xóm Chùa, Rong Biển và anh Ngô Đình Hải! Yêu đúng là như vậy! Nhưng như vậy là sao? Yêu vẫn khó mà nghĩ là sao? Thôi thì MN nghĩ yêu là yêu đơn giản là vậy. Chúc an lành.
Truyện tình đơn giản nhưng dễ thương,. Thật ra phức tạp quá cũng nhức cái đầu
Chào bạn HX! Yêu đơn giản vậy, chứ phức tạp quá thì khổ lắm. Chúc an lành.
Một truyện tình yêu dễ thương. Mong sao cuộc đời mỗi người đều bắt gặp được tình yêu ấy
Cảm ơn anh Minh Huy! Chỉ mong cuộc đời ai cũng có tình yêu ngọt ngào như vậy. Chúc an lành.
Một chuyện tình yêu ngọt ngào , hạnh phúc và dễ thương .
Chúc MN khoẻ và vui nhé .
Cảm ơn chị Yến Du đã đông viên MN! Tình yêu vốn rất ngọt ngào, dể thương phải không chị? Chúc chị an lành.
Truyện này cũng hay. Tôi thích cái tựa Em yêu anh
Posted by 113.162.12578 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Cảm ơn anh Gềnh Ráng đã đọc và động viên! MN cũng thích câu nói đó nên đặt làm tiêu đề. Chúc an lành.
Khi phụ nữ si tình, mọi thứ chung quanh đều biến mất trừ người mình yêu. Cầu chúc may mắn cho ai đã và đang tìm được cảm giác này.
Cảm ơn Lạc An! Khi yêu mọi thứ đều biến mất, chỉ có người mình yêu thôi, MN đồng ý với bạn. Chúc an lành.
dzậy Lạc An là phụ nữ na ? chít rùi khi nay TT nhầm cứ mơ- tưởng LA là nam để mình được “yêu ” !
To tinh truoc la gan cung minh nhe
Cảm ơn SOS! Lâu lâu cũng gan chứ bạn! Với lại có SOS rồi mà! Chúc an lành.
Mot truyen ngan …doc hap dan nghen Minh Nguyet
Cảm ơn anh Thanh Huy đã động viên! Tình yêu có giống vậy không, MN cũng không biết nữa, Chúc an lành.
“EM YÊU ANH” : một “tựa đề” mà cũng là một tiếng “kêu” được phát ra từ một người được mệnh danh(tự xưng) là…ni-cô NL.Dzẫy nên, VR tui sẽ mượn người… “khoá môi nhà sư” để nói lời “Xin lỗi tình yêu”_xem như câu trả lời cho “Em yêu anh” dzậy, nghen?
Chào anh Vinh! Ni cô Nghi Lâm cũng có tình yêu với Lệnh Hồ Xung mà. Nói ra cũng có sao? Nói vài câu phạm giới thôi mà, chắc Phật cũng xá tội? Chúc anh Vinh an lành.
Đúng như BNgọc đã nx , nhưng TT còn ” thấy” thêm Chuyện tình yêu này không buồn nhưng hơi thiếu điểm nhấn, mấy chuyện yêu buồn trước đây có điểm nhấn khá mạnh , ghi lại trong lòng người đọc “đậm ” hơn.. ?!
@ Chời đất quơi…! Dzầy mà hổng có đỉm nhấn na, TUTHUC?
…….. “Công việc đầu tiên anh và cô khi đến thành phố vùng cao này là tìm thuê một phòng ở khách sạn. Khi nhân viên khách sạn vừa giao phòng quay đi. Anh đến bên cô, ôm ghì lấy cô và cô run rẩy chìm đắm trong cái hôn dài tưởng không bao giờ dứt mà cho đến mãi hôm nay cô vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào tê dại của nó. Cô đã trải qua một đêm trọn vẹn bên anh, một đêm được cùng anh đắm chìm trong tận cùng của si mê và hoan lạc của tình yêu và nỗi nhớ. Đêm ấy cô ngủ rất ít, cô cứ nằm ngắm nhìn gương mặt anh hồn nhiên khi ngủ. Dường như khi anh ngủ, mọi nỗi đau đời anh đã chìm xuống, đã tan đi không dấu vết.. Gương mặt anh thánh thiện, và hiền hoà đến lạ lùng. Thỉnh thoảng cô lại hôn nhẹ lên trán, lên má anh. Cô hôn rất khẽ để không làm anh thức giấc. Cô muốn được săn sóc cho giấc ngủ của anh như bao đêm mơ ước đã trò chuyện cùng anh qua điện thoại. Cô cảm thấy yêu thương anh biết chừng nào.”……
* nguyên một đim như thế, chưa đủ… “nhấn” na? hay TUTHUC iu cầu phải “nhấn” bởi “tượng thanh_tượng hình” và 2 ngày kỉu “Tiếng biển gọi” của ÂTPA thì mới… “đủ nhấn” dzí… “cha”, cha nậu?
Tội qúa Dzua Rình ui , đừng nhắc lại ” Tiếng biển gọi ” ,tui đã ” thấm ” Truyện ấy rùi ! ( cấm liên tưởng … )
TT còn muốn “nhấn” đến cỡ nào?
Đó là một cách nói , cách nhận mới học của TG dzà quí Anh XN , để chờ Cumi, Thuận Nghĩa ” thuyết ” cho mình nghe chí !
Anh Tu Thuc! Yêu với nàng gIang Huong nhẹ nhàng như vậy thôi anh! Nhưng mà MN cũng thấy cô nàng trong truyện hiền quá phải không? Chúc anh vui.
đúng ” hiền” hơn ” Tiếng biển gọi ” . Anh chuc MN khỏe người, viết khỏe. để TT được đọc nhiều truyện ngắn của MN .
Lần này chủ động dữ nghen Minh Nguyệt
Cảm ơn Lu! Yêu nhiều nên phải nói ra vậy cho nhẹ lòng mà. Chúc an lành.
Tôi cũng có cảm giác Minh Nguyệt viết chuyện tình yêu vui trông dễ chịu và hay hơn so với những loạt câu chuyện buồn và bế tắc
Cảm ơn Vân Hạc! Chuyện buồn, chuyện vui cũng là chuyện hàng ngày của cuộc sống. Biết làm sao hả bạn? Chúc an lành.
Hình như lần đầu tiên Minh Nguyệt viết chuyện tình yêu …không buồn ?
Cảm ơn BNgoc! MN cũng có viết một số chuyện tình! Tình yêu làm cho người ta vui, nhưng đôi khi cũng làm cho trái tim ta ứa lệ buồn. Chúc an lành.