ĐÀO THỊ THANH TUYỀN
Ngày xưa nhà Dì tôi ở đường Lam Sơn (cắt Phan Đăng Lưu). Chúng tôi, một lũ con trai, con gái ở quê vào trọ học nhà Dì; người học Y Dược, kẻ Bách khoa, người khác học Kinh tế … Thời bao cấp, ở cái tuổi phàm ăn, những bửa cơm tập thể luôn làm rột rẹt cái dạ dày. Và cảm giác… thèm ăn luôn thường trực. Thèm đủ thứ từ cái bánh mì cho đến chén chè, ly nước mía…
Những đêm mưa Sài Gòn trên căn gác nhỏ, cái thèm ăn đôi khi còn lớn hơn nổi nhớ nhà (nói theo học sinh lớp 6 bây giờ thì nỗi nhớ nhà là tập hợp con của cơn thèm ăn – có thèm ăn mới có nhớ nhà, nhớ đủ thứ trái cây trong vườn, các món ăn trên bếp của mẹ…). Đã vậy, những bài hát giai điệu boléro từ xóm lao động phía sau nhà Dì tôi cứ da diết, áo não bò lên tận căn gác như cứa thêm vào nỗi nhớ nhà cái cảm giác thèm ăn đến… cháy lòng.
Rồi đến khi không nhịn được, cả lũ vét túi hùn tiền mua bánh mì về ăn. Mấy nhỏ em con Dì tôi hăng hái hưởng ứng. Từ nhà Dì băng qua con hẻm nhỏ đến đường Ngô Tùng Châu, rẽ phải là chợ Cây Quéo, đủ thứ trên trời dưới biển tha hồ lắp đầy bao tử (nếu túi rủng rỉnh), rẽ trái có xe chè mè đen. Tôi và nhỏ em họ che cây dù, túm hai ống quần nhón nhén bước qua những vũng nước, rẽ phải mua bánh mì rồi ngược lại vớt thêm mấy bị chè mè đen. Đời sinh viên có gì thú hơn khi cả đám bạn bè túm tụm trên căn gác ăn bánh mì, tán dóc, vẽ vời tương lai, có chè mè đen tráng miệng trong tiếng nhạc boléro và tiếng mưa gõ đều trên mái tôn? (tôi chắc có nhân vật nào đó say sưa vẽ tương lai mình cho đến tận cùng bịch chè mè đen, quyết tâm bỏ thùng rác khi cái bị nylon chỉ còn màu trắng nguyên thủy của nó!)
Hồi đó tôi ghiền chè mè đen. Khốn khổ, nó chưa bao giờ được ưu tiên “bình chọn” trước các món chè khác như đậu trắng, khoai sáp, trôi nước… Đơn giản thôi món chè loãng này là thứ xa xỉ, ăn chơi, điểm xuyết chớ không lắp đầy dạ dày.
Cảm giác thèm chè mè đen thường ập đến mỗi khi tôi đạp xe về đến cây đa cổ thụ nằm trong khuôn viên Cty Xây dựng công trình bây giờ. Nuốt nước miếng, so kè với các món khác tôi đạp xe đến Ngô Tùng Châu, đĩnh đặc kéo ghế… Bưng chén chè, tôi cố gắng hớt từng chút viện cớ chè nóng quá để biện minh cho cảm giác sợ chén chè mau hết. Rồi thì cái muổng có cố múc ít thế nào đi nữa chén chè cũng sạch trong cái thòm thèm không dám ăn chén thứ hai vì có vẻ “xả láng” quá!
Năm năm thời tuổi trẻ rồi cũng qua, lũ chúng tôi rời bỏ căn gác, kẻ đi Đông, người đi Tây, bon chen, chật vật trên đường đời nhiều nẻo. Kẻ thành, người bại, kẻ giàu, người không giàu. Dì tôi sau đó cũng bán nhà, ôm lũ con định cư xứ người. Ngõ Lam Sơn chỉ còn trong ký ức. Xe chè mè đen và những đêm mưa Sài Gòn xa dần, xa dần. Những lần vội vã vào Sài Gòn, cuốn theo dòng người, dòng xe trên phố tôi chẳng có dịp nào quay về con ngõ cũ, ăn lại chén chè mè đen.
Một ngày tháng chín vừa rồi, tôi có việc ghé qua Chùa Thiên Long ở Thích Quảng Đức. Lòng vòng thế nào tôi ra đến Ngô Tùng Châu (bây giờ là đường Nguyễn văn Đậu). “Xe chè mè đen ngày xưa còn không?”. Tôi hỏi một người đi đường. “Chỗ cái đèn hột vịt đó”. Con đường mở rộng và láng nhựa, xe chè không còn ngang nghênh như ngày xưa mà khiêm tốn đứng một góc hiên nhà. Thời buổi làm ăn kinh tế, dòng chữ “Chè mè đen, đậu phộng” cũng đĩnh đạc trên tấm bảng có ánh đèn néon chiếu vào. Thay vị trí bà chủ đôn hậu ngày xưa là cậu chủ trẻ, nhỏ người, nhanh nhẹn với đôi bàn tay rót chè thật khéo cùng đôi chân thoăn thoắt như con thoi bưng chè, sắp ghế…
Trong cái mưa lích rích của Sài Gòn, những chiếc ghế nhựa để ké vào hiên, tôi ngồi xuống cạnh vài thực khách tuổi teen đang say sưa bàn tán về một diễn viên nào đó. Chén chè mè đen thơm phức mùi lá dứa, béo ngậy nước cốt dừa. Giờ đây tôi dư “tiềm lực” ăn cho thỏa lòng nhưng chẳng dám! Những chứng bệnh của người có tuổi thường bắt nguồn từ các món ăn ngọt. Tôi nhấm nháp thật chậm, tận hưởng từng chút, cảm giác vị ngọt, béo, mùi thơm.. đang trôi từ từ qua cổ họng xuống dạ dày giống như ngày xưa và đành tiếc nuối đứng lên trong cái giới hạn tự mình cho phép đến chén thứ hai…
Nha Trang mùa thu trời trong xanh và nắng rất đẹp. Vậy mà, người bạn trẻ ở Sài Gòn email cho tôi: “Sài Gòn vẫn còn mưa nhiều”. Thành phố một thời tuổi trẻ của tôi luôn nhạy cảm với những cơn bão dù ở tận đẩu, tận đâu. Phải chăng đó là tính cách của người Sài Gòn luôn mủi lòng trước những mảnh đời bất hạnh?
Tôi nhớ da diết Sài Gòn mưa, giai điệu boléro ngọt ngào như chén chè mè đen thời đi học. Không hiểu giờ đây có người bạn nào của tôi lẩn thẩn đếm ngược thời gian nhớ về bịch chè mè đen trên căn gác gỗ những ngày cũ kỹ ấy…

Hưởng ứng phong trào tác giả tự cứu trước khi Trời cứu! Chúc cả nhà chủ nhật an lành.
http://www.thanhnien.com.vn/pages/20120915/mua-mui-va-vi.aspx
Thks, Ái Duy
Viết như xoáy vào lòng tui quá. Đọc , nhớ sài gòn da diết
Còn chần chừ gì nữa mà không mua sách về đọc để nhớ Sài Gòn, thành phố một thời tuổi trẻ? TôTi Châu?
Sài Gòn trời đang mưa đang nghe nhạc bolero,nhưng không có chén chè mè đen…nhưng thôi đọc bài tạp bút này thấy cũng ngọt ngào rồi
Càng ngọt ngào hơn khi anh chịu khó đi ra nhà sách mua một cuốn về “nhấm nháp” dần. Đức Sơn?
Xin mượn trang Xứ nẫu quảng cáo một chút cho cuốn tạp bút: “Sài Gòn, chè mè đen và giai điệu Boléro”:
““Mùa đến rồi mùa đi. Mùi hương xưa cũ, những kỷ niệm một thời, dáng mẹ, bóng cha, tiếng cười đùa giòn vỡ của anh chị em; những chiếc lá trong sân trường, tiếng đàn, bài toán, mùa thi, những món ăn mà chỉ có bàn tay mẹ chế biến mới ngon…
Thương yêu ngày cũ mang đi vào ngày mới. Ở đó, có lời dặn dò của mẹ, ánh mắt hiền từ, bao dung của cha…
Quá khứ được lưu giữ như những giá trị sống làm hành trang suốt cuộc đời
Bạn sẽ gặp lại tuổi thơ, thời mới lớn, thuở đi học xa nhà thèm món ăn mẹ nấu đến cháy lòng và cả những trăn trở, lo toan, vội vã hôm nay như, một phần cuộc sống của mỗi người, của nhiều người…”
MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ Ạ!
Tạp bút Đào Thị Thanh Tuyền viết… ngọt quá! Cứ như là mình đang thưởng thức mấy món lục tào xá, chí mà phủ… của Sài Gòn – Chợ Lớn thuở nào? Chỉ có điều là chưa nghe điệu Bolero nào… cho thêm thi vị?
Posted by 222.254.186.208 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Em chào anh Cao Quảng Văn. Lâu lắm rồi không gặp lại anh từ ngày em ghé KTNN!
Vâng, xin chào! Đã lâu lắm rồi…Nhưng thi thoảng vẫn ” lai rai gặp” ĐTTT đó đây trên các báo, tạp chí. Viết càng ngày càng lên tay! Xin chúc mừng nghe!
Cám ơn anh CQV đã quá khen! 🙂
Những kỷ niệm thật đẹp và êm đềm phải không bạn ?
Còn nhiều kỷ niệm đẹp và êm đềm nữa trong cuốn tạp bút “Sài Gòn, chè mè đen và điệu bolero” đó Cẩm Qn! 🙂
Vinh Rùa ơi cho nghe một bản bolero thật mùi nghen
Theo như VR tui bít,thì : nhà của Ba Cù Nèo ở ngay Chợ Cây Quéo_mà, t/g thì ở đường Lam Sơn nên hỏng bít… “họ có gì dzí nhau” hông? Có lẽ họ… “nhớ” giai địu boléro nhìu hơn nhớ “chí mà phù”; thôi thì VR tui cũng “chìu” Ba Cù Nèo,gửi tặng 2 ngừ giai địu “boléro mùi” hợp dzí tâm trạng của BCN lúc ấy(?)_một nhạc phẩm của Thanh Sơn (nghe đâu có… “bà con” nên Thanh Sơn “giết”(viết)tặng Ba Cù Nèo?)_xinh mời :
http://www.youtube.com/watch?v=XUQ1Yg9fKOM
Tôi không phải là dân “hảo ngọt” mà đọc xong cũng thấy …thèm! Rồi lại tiếc cho mình ở SG hồi nào tới giờ mà không chịu ăn mấy món này! Uổng quá! Bài viết rất có nghề! Cám ơn tác giả! Có điều hình như những người ở nơi khác lại hay nhớ về SG…và giai điệu boléro! Có…”thiệt thòi” cho SG chăng?…
“Rồi lại tiếc cho mình ở SG hồi nào tới giờ mà không chịu ăn mấy món này! Uổng quá !…”
Trùi ui ! Tưởng tiếc dzụ gì chứ tiếc dzụ này khỏi lo à , chuẩn bị tiền đầy túi đi rùi NỊ dzắt Ngô Đình Hải đi ăn ” chí mà phù ” nghen ! kakaka
“Chí mà phù” chè đen thui
Nghe Nị rủ cũng thấy dzui
Ráng chửn bị tiền đầy túi
Lại nhớ …lac kiu hơn rùi! kakaka
Cho em theo nhe. Có em anh chị ăn mới ngon miệng. Hít hà…
Ăn chè chứ có ăn bún bò đâu mà hít hà dzì ỚT BAY ta ?!
Diephoa nhớ đúng ghê: lục tàu xá là chè đậu xanh…
Bây giờ tôi vẫn nhớ tiếng rao ngọt lịm của những đêm khuya Quy Nhơn thinh lặng “ai ăn chè đâu xanh đường cát nước dừa hôn nnnnnnnnnnnnnnn !. Còn chè mè đen thì bán ở cái quán Tàu đường Gia Long thì phải “chí mà phù chí mà phù lớ ” Bây giờ thì những tiếng rao đang dần chìm vào dĩ vãng
hon6nnnnnnnnnnnnnnnnnnn. dài quá nghẹt thở.
Chẳng thà nghẹt thở mà dzui
Chứ hôn ngắn quá Ớt tui cũng buồn
Ai chịu cho Ớt Bay hônnnnnnnnnnnnnnnn!
Một lần thấm thía còn hơn…ngàn lần! hahaha
Cay phù mỏ à nghen!
Viết rất đúng phong cách Sài Gòn…Mình sẽ tìm mua một cuốn để đọc
Hoanh nghênh nhiệt liệt. Tác giả rất cám ơn ạ!
Hì hì mình cũng mua ủng hộ,nhưng ở Quy Nhơn không hiểu tiệm sách nào bán ?
Ở các nhà sách của Fahasa hay Phương Nam. Khoảng 10 ngày nữa sách về các tỉnh ạ!
Thời sinh viên của tôi, thập niên 60 cùa TK 20, có chè Diên Khánh (?) ở đường Phan Đình Phùng (nay là Nguyễn Đình Chiểu, Q.3) là điểm hò hẹn của SVHS. Tôi vốn không hảo ngọt nhưng thèm ăn đủ thứ. Đại hoc xá Minh Mạng thuở đó có canteen do nhật báo Pháp Le Figaro tặng. Tấm bản đồng thì vẫn sang trọng nhưng bữa ăn của sinh viên thì tồi tàn: chút canh, dĩa rau muống xào, chậm tay là “đọi”. Mỗi mâm bốn người. Cứ cầm phiếu đứng ở cửa, gom đủ bốn phiếu đem nộp cho nhà bếp để lấy thức ăn. Cơm và nước tương thì free, muốn ăn bao nhiêu cũng được. Nhờ vậy, những tay bần cố nông không có tiền mua phiếu thì kéo ghế ngồi chung mâm, mặc sức ăn cơm trắng chan nước tương cành hông.
Ngày lãnh mandat ( tiền gửi bưu điện), là ngày huy hoàng, có thể ra Nguyễn Tri Phương làm một tô mỳ hay hũ tíu. Tôi thường mua thêm một ổ bánh mỳ to như bắp chuối chát, sau khi ăn hết hai vắt mỳ như voi quào lá tre, chấm bánh mỳ với chút nước lèo còn sót trong tô. Chú Ba bán xe mỳ thấy thương lần nào cũng múc cho thêm chén nước lèo gọi là “khuyến mãi”hay “bố thí” cũng đều hảo hảo.
Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn mua khúc bánh mỳ – dĩ nhiên nhỏ hơn ổ bánh mỳ “hầu đó” – mang đến tiệm mỳ tàu. Nhờ trời, phong độ ẩm thực vẫn còn rơi rớt nên chỉ một thoáng là tô mỳ và ổ bánh mỳ chạy tuột vào bao tử hơn sáu mươi năm vẫn còn chạy tốt…
Sài Gòn, thành phố một thời tuổi trẻ của rất nhiều người!
Sài gòn đi dễ khó dzìa
trai đi có dợ gái dzìa có con.
Riêng tui còn có cả cháu nội-ngoại, thành phố không chỉ của “một thời tuổi trẻ” mà còn cũa tuổi sồn sồn đang chuyển sang… cúp bình thiếc.
Sài gòn ẹp lém Sài Gòn quơi Sài Gòn quơi!
Chè Hiển Khánh đường Nguyễn Đình Chiểu (Phan Đình Phùng cũ) Thạch chè ngon lúm huynh ơi…
Ổng cố tình viết sai Hiển Khánh thành Diên Khánh để chú TB đính chính đó. Vì biết chú là dân hảo ngọt phải rành đồ ngọt….
Ngọt này khác với ngọt kia
Lia thia quen chậu Ớt kia lộn chùa
Hảo ngọt chẳng bán sao mua
Bớ lão Xóm chùa chớ múa tùm lum, he he….
Thạch chè Hiển Khánh ở kế bên rạp chiếu bóng Đa Kao ( gần Cầu Bông) chứ hai quynh? Hồi đi học tui cũng…bị rủ dzô đây hoài! kakaka
Bị rủ dzô và móc túi trả tiền phải không huynh? Chuyện này hồi xưa TB cũng bị hoài, kha kha kha……
Huynh Nẫu Xóm Cũ nhắc tới Hiển Khánh Phan Đình Phùng còn huynh Hải thì Hiển Khánh Trần Quang Khải, hèn chi mình biết nhau trễ, ha ha….
Xe chè mè đen nầy ( gần ngả 3 Ng Văn Đậu-PĐLưu ) truyền qua đời thứ 2 rồi đó, từ đèn hột vịt vàng hiu hắt đến nay có đèn neon cũng lờ mờ. Dân khu vực chợ Cây Quéo đều biết quán nầy. SG, có những món ăn bình dị, ngon và đi vào lòng nhiều thế hệ trọ học ( và lập nghiệp ) ở SG . Từ cháo huyết Lê Bảo Tịnh đến chè mè đen NTC, sau nầy nhậu nhẹt thời bao cấp thì có rượu Cây lý-Nguyễn Kim. Cám ơn tác giả đã cho tôi nhớ về một thời trẻ trai.
Càng nhớ về thời trẻ trai hơn nếu snh H – Cù Lao mua cuốn sách. 🙂
CHÈ MÈ ĐEN-Món nầy PLH chưa được ăn bao giờ…nhưng đọc truyện tự nhiên thấy …..thèm! hì..hì..
Posted by 113.165.210.207 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Có ai nhớ tiếng rao trong đêm tối…
Của thím Tàu ở đầu hẻm, bán đêm
…Chíii …màaaa ..phủuuu…
Thím ơi thím cho tui mua một chén
À ! Liệt dồi, chề của lị lây..
Băng Sơn nói tiếng tàu giỏi quá ta !
Cảm ơn..cảm ơn!
“Sài Gòn, chè mè đen vào giai điệu bolero” còn là tựa đề cho cả một cuốn tạp bút của Nhà xuất bản Văn hóa Văn nghệ, phát hành đầu tháng 9/2012. Sách có bán tại các nhà sách của Fahasa, Phương NamRất mong được mọi người ủng hộ. Cám ơn nhiều ạ!
” Sài Gòn , chè mè đen và giai điệu Boléro …”đã khơi gợi ký ức một thời của một đời người với nỗi nhớ thật là ” da diết “….
Đọc xong mình lại nhớ mình của tháng ngày xa lăng lắc quá !
Kỷ niệm rong rêu, níu vào chợt ngã? 🙂
Mình cũng là một tay hảo chè, hồi học ĐH thích la cà ở mấy cái hàng chè ở trước cổng chợ Tân Định, nhìn mấy cái nồi chè to tướng bốc khói thơm lừng nhưng hồi ấy sinh viên nghèo nên thỉnh thoảng thèm quá cũng chỉ dám ăn một hai chén là cùng. Thế đấy bạn ạ. Bài viết của bạn không chỉ ngập tràn hương vị chè mà còn ngập tràn kí ức về những giai điệu bolero, về tiếng mưa rơi rả rích trong khu phố nhỏ mà chè mè đen có lẽ là tâm điểm của nỗi nhớ . Tôi cũng như bạn có một thời trọ học ở Sài gòn. Với tôi, Sài gòn và thời sinh viên là cả một chuỗi kí ức mà mỗi lần động đến lại ray rứt nhớ thương.
Hình như Sài Gòn là “nỗi ray rứt” của nhiều người?
Đọc “Sài Gòn,chè mè đen…”bỗng dưng mình cũng thấy thèm rớt nước miếng và thèm luôn cái hương vị ký ức xưa cứ lẻn về “gõ cửa”trong tiếng nhạc bolero…một thời đã xa & da diết nhớ…
“…Không hiểu giờ đây có người bạn nào của tôi lẩn thẩn đếm ngược thời gian nhớ về bịch chè mè đen trên căn gác gỗ những ngày cũ kỹ ấy…”
Tôi nghĩ :_ “Có ,có nhiều đấy !”. Vậy Tác Giả hãy ghé liền XN để gặp lại bạn bè cùng nhâm nhi “Chí mà phủ” và “tám” nhé ! (cừ)Chúc vui !
🙂
Tùy bút viết dễ thương quá. Sài gòn mình té ra đẹp trong lòng mọi người là nhờ những cái nhỏ nhỏ nhưng khó quên đó sao ?
Cám ơn comment rất dễ thương này!
Chưa ăn chí mà phù lần nào, thiệt thòi quá…
Nhà tui sát quán chè này,hôm nào rảnh rỗi ghé qua tui chiêu đãi nghen Lạc An
Cám ơn Ba Cù Nèo nhiều nghen, tui mà đi ăn món chè này thì bèo nhứt cũng phải hơn 400.000đ 1 lần, hic hic.
Sao không ăn chẳn 500.000 cho khỏi thối lại !
Đúng như Nobita nói: chè này phải kiu là ” lục tàu xá chí, chí mà phù ” câu này nghe rao phổ biến hơn nhất là ở vùng Chợ lớn và giáp ranh Chợ lớn, chè thơm phức mùi lá dứa, béo ngậy nước cốt dừa. Chu choa nhớ quá cho những ngày xa quê vào ngụ cư đất Saigon thế mà thấm thoát đã 40 năm.
Posted by 113.161.92.120 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Tháng trước MM có đi Hội An và có ăn chè mè đen của một bà cụ người Hoa bán hàng rong ven sông Hoài thật là ngon.
Giai điệu bolera….đúng là đặc sản của Sài gòn
Rất thích cm này!
Chè này phải kiu là ” lục tàu xá chí, chí mà phù ” mới đúng giai điệu của thời còn đi học nghen các bác các chú. Thằng tui hầu đó rất phái xực món này..
Thanh Tuyền nhớ cũng dzai dzữ!
Chí mà phù mới là chè mè đen còn lục tàu xá là một loại chè khác