Thanh Nguyên
Ai đi đâu phía cuối nguồn một chiều hôm.
Mà dáng dấp khom khom đường Háo Lễ.(*)
Gánh nặng không ? Mà bước chân lễ mễ.
Cho chiều xanh kể lể khúc u buồn.
Để từ đó mỗi khi ngóng phía cuối nguồn.
Lệ lâng lâng chực trào tuôn khóe mắt.
Để từ đó thường nghe lòng se thắt.
Trên đường dài khi dõi mắt về Đông.
Những mong ngóng tuổi nhỏ có còn không ?
Hay đã thành ngóng trông hồn đất nước ? …
***
Ôi quê hương. Ngày đi không hẹn ước.
Lúc biệt ly đâu hẹn trước ngày về.
Trời thưở đó xanh ngắt một miền quê
Bây giờ bỗng tím tê trong hoài niệm
Còn nữa không bóng ai chiều nắng lịm
Để bâng khuâng tìm dõi suốt đường đê
Để hân hoan rộn rịp lúc mẹ về
Để chia nhau đê mê mùi hương cốm
Ngày ấy không cảm nhận bàn chân lấm
Bùn phù sa hằng thấm ống chân nâu
Màu đất xưa nay hóa vết màu sầu
Đeo đẳng mãi, dù về đâu, chân bước…
Không còn nữa bóng mẹ xưa, thưở trước
Nhưng còn đây, còn non nước man man
Nhưng còn đây, tình yêu hết giang san
Khắp quê hương đâu chẳng mang hình bóng mẹ.
THANH NGUYÊN . VTM
(*) Háo Lễ : Thôn thuộc Xã Phước Hưng – Tuy Phước – Bình Định

Hôm nay là ngày vu lan rồi !!!!!!!!!!!!!!!!
Ngày mai mờ ????????????????
Bai tho viet cam dong lam Thanh Nguyen oi
Cám ơn sự đồng cảm của bạn. Tôi cũng thường cảm động khi nhớ về cái màu bùn đất hằng thấm ống chân nâu, về sau đó chuyển hoá thành màu sầu. Khiến bầu trời xanh của tuổi nhỏ, cũng hóa dàu dàu tê tím tái… Chúc bạn một mùa Vu lan đầm ấm.
hay thật,bài thơ khiến những con ng đang chạy theo cái nhịp sống hối hả này,vs những tất bật,toan tính, cũng fải dừng lại để ngẫm nghĩ,để cảm…và thấm thía. đôi khi một chút hồi tưởng về hoài niệm, về những kí ức dù nhỏ nhặt nhưng trân quý, dù có bùn man mác nhưng ko bi wan, sẽ giúp ta trân trọng những j mình đang có đang có, giúp ta hiểu dc đâu mới là điều thật sự có ý nghĩa trong cuộc sống, ko bao giờ là wá muộn để nhận ra giá trị thật của cuộc đời,đúng ko ạ???
(sr bài post ban nãy nhầm phông chữ nên fải post lại )
Chào Cheny Nhu.
Những cảm nghĩ lớn lao và với một vài từ tuổi teen.
Comment của bạn thật ý vị .
Thật hạnh phúc cho tác giả, nếu bài thơ thực sự làm được cái điều khiến một độc giả “…phải dừng lại để ngẫm nghĩ, để cảm…” như bạn nói.
Chúc vui.
hay thật,bài thơ khiến những con ng đang chạy theo cái nhịp sống hối hả này,vs những tất bật,toan tính, cũng fải dừng lại để ngẫm nghĩ,để cảm…và thấm thía. đôi khi một chút hồi tưởng về hoài niệm, về những kí ức dù nhỏ nhặt nhưng trân quý, dù có bùn man mác nhưng ko bi wan, sẽ giúp ta trân trọng những j mình đang có, júp ta hiểu dc đâu mới là điều thật sự có ý nghĩa trong cuộc sống, ko bao giờ là wá muộn để nhận ra giá trị của cuộc đời này, fải ko ạh???
Chào nguyen ngoc tho ; côphong.vlh; Thanh hoa; Nị ; Nguyễn văn Hinh; Thanh Huy; Vinhk8.Quangtrung … Đã đọc và chia sẻ. Chúc mọi người một mùa vu lan hạnh phúc và nhiều niềm vui.
Một bài thơ hay về mẹ.
“…Ôi quê hương . Ngày đi không hẹn ước
Lúc biệt ly đâu hẹn trước ngày về
Trời thuở đó xanh ngắt một miền quê
Bây giờ bỗng tím tê trong hoài niệm
Còn nữa không bóng ai chiều nắng lịm
Để bâng khuâng tìm dõi suốt đường đê…”
Khổ thơ nhớ “quê hương” thật da diết ! Ẩn đâu đó hình bóng “mẹ” lắng sâu…một trời hoài niệm !
Xin gởi tặng anh TN một bông hồng trắng nhân mùa Vu Lan .Chúc vui !
Nghe thêm :
Tình Mẹ
Đứa con từ biệt mẹ ra đi, bỏ lại quê hương nhưng me luôn “ở” cùng ta, không chỉ trong ký ức mà cả bằng xương bằng thịt. Bởi thân xác ta được mẹ tạo ra, mang mã di truyền của mẹ trong từng tế bào. Cho dẫu khi mẹ đã lìa xa, mẹ vẫn “hằng ở cùng ta dưới thế”. Cho dẫu ta lưu lạc phương trời nào, thành công hay thất bại mẹ vẫn sống trong ta, với ta. Và đến lượt ta làm cha làm mẹ ta cũng ở cùng con cháu đời đời.
Phần xác la như thế nhưng MẸ không chỉ như thế. MẸ cho ta nhân cách, cho ta lẽ sống. Và đến lượt ta, ta cũng cố để lại cho con cháu một tâm hồn tử tế, một trái tim nhân hậu mà ta đã thừa kế từ mẹ.
Ai cũng làm được điều bình thường ấy thì cuộc đời sẽ đẹp hơn, tốt hơn, đáng sống hơn.
Đọc thơ của Thanh Nguyên, tôi “ngộ” ra như thế, như thế…
Chào anh Nam Thi.
Comments của anh bao giờ cũng sâu sắc. Mở cánh cửa cho mọi người bước vào cõi triết học mênh mông.
Đọc anh, TN cũng “ngộ” thêm ý nghĩa và mục đích của mẹ TN khi xuất gia đầu Phật. Lúc các con đã trưởng thành, đuề huề thành đạt, tròn trịa mộng ước… Là lúc mẹ xuất gia, chối từ tiện nghi vật chất… lúc tuổi đã thất thập .
Cám ơn chia sẻ của anh.
Mẹ và quê hương phải chăng là một phải không Thanh Nguyên !
Oh ! Lâu quá mới gặp lại Thanh Nguyên nơi đây .
Bài thơ hay quá , YD đọc rồi vẫn muốn đọc thêm lần nữa , lần nữa ….
Những câu thơ làm xúc động lòng người . Một tình cảm thiêng liêng lan tỏa trong suốt bài thơ . Yêu mẹ yêu quê hương ..một tình yêu vô hạn !
Chúc Thanh Nguyên khỏe , vui và có thêm nhiều sáng tác mới .
Yến Du lâu mới gặp TN. Còn TN thì gặp Yến Du thỉnh thoảng. Hãy tặng mọi người vài câu thơ về bất kỳ chủ đề nào đó. Tôi thích đọc Yến Du.
Và như thế là con không còn mẹ
Có khóc thật nhiều khi nhớ cũng vậy thôi
Những va vấp cuộc đời làm lòng con bổi hổi
Lại thèm ngã vào tay mẹ gọi hai tiếng : Mẹ ơi !
Mẹ đâu cho con nỗi buồn vời vợi
Sao nước mắt bây giờ con cứ nuốt ngược vào tim
Con lạc mất mùa Xuân khi biết pha gam màu sắc tím
Tô số phận mình mà nhớ Mẹ , Mẹ ơi ……….
Chào chú em Thanh Nguyên!
Bài thơ là những hồi ức thật đẹp, thật xúc động về mẹ trong mùa Vu Lan báo hiếu năm nay. Viết ra được những câu thơ sâu nặng tình con như thế cũng là một việc nhỏ để báo hiếu rồi, chắc rằng dưới suối vàng hẳn là mẹ sẽ mỉm cười !
Gửi tặng chú một đóa hồng trắng như một lời chia sẻ nhé !
Chào anh Tú. Suy nghĩ của anh khiến Thanh Nguyên thanh thản nhẹ cả người. Với sảng khoái này, chắc đủ sức cụng với anh 10 ly. Hi…hi…
Không còn nữa bóng mẹ xưa, thưở trước
Nhưng còn đây, còn non nước man man
________
Nên chăng thay hai chữ man man bằng mênh mang
Nên chăng thay hai chữ man man bằng mênh mang (Huyền)
““““““““““““““““““““““““““““`
@ Trời…ạ! Níu mà “thay chữ” thì còn gì là… “nhà thơ” nữa_hử, Huyền?
Nhân tiện, tặng cho Thanh Nguyên_VTM cùng những “Bà Mẹ quê” vùng… “chợ Đông_Háo Lễ” :
Sao anh Vinh Rùa chỉ post các ca sĩ hát mà hổng post giọng hát anh Vinh Rùa lên cho bà con Xứ Nẫu thưởng thức ” cây nhà lá vườn ” hè ?
@ Bởi_vườn của VR thuộc loại “……hạ điền khan”, cho nên “cây nhà, lá vườn” cũng thuộc loại…xài hổng được; chi bằng ra… “chợ” thì tha hồ mà lụm “cây, trái” ngon_hen?
Cám ơn Huyền đã chia sẻ.
– Nên chăng ? Hình như là nên. Nhưng “mênh mang” chỉ chỉ ra được cái rộng lớn của không gian. Tôi không biết làm sao để nó có tính thời gian trong đó. Tiếc là, mình không giàu ngôn ngữ.
– Cám ơn anh Vinh rùa. Bài nhạc anh post là bài tôi rất thích, và thường hát trong tuổi thơ.
Ôi quê hương. Ngày đi không hẹn ước.
Lúc biệt ly đâu hẹn trước ngày về
Ai xa quê hương nghe 2 câu này không thấy lòng man man sầu. Nỗi nhớ quê hướng, nỗi nhớ mẹ hiền, tưởng hai mà một đó thôi
hay quá Sếp ơi, đọc xong em muốn về nha thăm Mẹ em quá
sếp làm thơ hay quá sếp ơi…
Mấy bài thơ về mẹ trên trang xunau.org đều hay cả
Mình ở Diêu Trì,cũng là láng giềng của Háo Lễ nè bạn
Hà Thanh ạ.
Háo Lễ cách Diêu Trì khoảng 12km. Ngày còn bé đường dài lê thê. Nay, chạy về có chút xíu. Năm 1962 nhà tôi di tản và sống gần sông Hà Thanh đến sau giải phóng. Vậy là có 2 quê : Phước Hưng và Phước Long (nay thuộc Qui Nhơn rồi).
Tôi có bài viết về Sông Hà Thanh. Sẽ tặng Sông Hà Thanh khi có dịp. Hén ?
Chúc vui.
Bài thơ hay và cảm động quá. Đối với tôi đây là món quà ý nghĩa trong ngày lể Vu Lan
Chào Thuận Minh.
Cám ơn sự đồng cảm. Được anh đón nhận như một món quà, tôi vui lắm. Chúc anh và mẹ một mùa Vu Lan đầm ấm, hạnh phúc.
Cám ơn anh Sáu về bức ảnh minh họa.
Đúng là bóng dáng của mẹ tôi rồi ! Với đôi quang gánh. Nền trời chiều quê tim tím …
chợ Đông – Háo Lễ hình như là một địa danh ở Tuy Phước ?
Chào DIEPHOA.
Vâng. Háo lễ thôn, Phước Hưng xã, Tuy Phước Huyện.
Tôi muốn tâm sự với chị thêm một chút về sự liên quan của bài thơ với vùng quê này.
Mẹ tôi được sinh ra trong ngày rằm. Lập gia đình trước tuổi hai mươi. Hơn bốn mươi năm tần tảo nuôi đàn con 11 đứa, chỉ biết ăn, chỉ biết học. Khi đàn con khôn lớn, phần lớn yên bề gia thất thì mẹ xuất gia tu hành. Rồi ra đi, cũng trong một đêm rằm – rằm tháng giêng.
Thuở tôi lên chín lên mười, có lẽ là giai đoạn cơ cực nhất của mẹ. Một mảnh ruộng nhỏ, một đôi quang gánh với vài cân đậu, vài chai nước mắm, dầu ăn…đôi khi là vài trái đu đủ, vài mươi trái ổi chín vườn nhà…Ít ỏi thế thôi, nhưng mỗi bận chợ về, mẹ vẫn dùng một phần tiền bán được mua vài lon cốm bắp rang, mấy cục đường tán mật làm quà cho chúng tôi …
Từ nhà tôi, qua một quảng đồng trống xanh rì, nhìn về đông, dõi theo con đường đất liên thôn ngoằn ngoèo… ấy là hướng tôi ngóng trông bóng mẹ .
Nhiều bà mẹ cũng tan chợ như mẹ tôi, cũng quang gánh khom khom chân bước rảo…Những cái bóng nhỏ xíu từ xa, giống nhau quá, không phân biệt được.
Ngày xưa tôi ngóng trông một trong những cái bóng nhỏ xíu đó.
Bây giờ thì, tất cả những con đường đất ngoằn ngoèo, tất cả những cái bóng nhỏ xíu xa xa, tất cả những thôn xóm miền quê mà tôi trông thấy trên chặng đường dài…đều trở nên quá đỗi thân thương, đều gợi những se thắt trong lòng.
Thiên nhiên thì vẫn vậy thôi, nhưng sao khung trời thuở trước cứ nhuốm màu tim tím đến tái tê trong hoài niệm .
Có những sự ngây thơ hoặc sự vô tình đã trở thành niềm ân hận hay luyến tiếc. Không cảm nhận được nỗi nhọc nhằn từ bàn chân lấm bùn của mẹ xưa. Nên nay, trong hồn tôi luôn có một vệt màu sầu. Màu đất đen nâu chưa bao giờ vấy ống chân tôi. Nhưng nó hiện hữu mãi theo cùng với hình ảnh của mẹ tôi , thành một vệt màu sầu trong tâm tưởng.
Chào Thanh Nguyên,
Cách nay khoảng 10 năm má vợ TB bị tai biến nằm Bênh Viện, TB phụ vợ chăm sóc bà, khi ấy thân nhân những giường bên cạnh cứ ngỡ TB là con trai của bà ( má vợ TB khá bự con. lúc đó TB thuộc loại khỏe).
Khoảng thời gian này TB nhận thây khi cha mẹ già bệnh thì con gái chăm sóc rất tận tình, số đông con trai thì chạy vòng ngoài (không phải tình cảm của họ ít hơn nhưng bởi tính đàn ông thường như vậy).
Qua bài thơ cũng như comment trên ít nhiều Thanh Nguyên cũng bày tỏ hộ tâm tình của những đứa con trai dành cho mẹ, dẫu biết những tâm tình , biểu lộ này chẳng là bao so với công ơn mưa móc của Mẹ, nhưng dẫu sao có còn hơn không Thanh Nguyên nhỉ?
Xin cám ơn Thanh Nguyên và một nhành hồng trắng cho em nhân mùa Vu Lan. Mến.
Cám ơn phản hồi thật nồng nàn và ấm cúng của anh Thiên Bồng.
Trui, Mẹ mà dùng từ ơn mưa móc. Pó chay!