Trần Thoại Nguyên
Nằm ngủ ôm vầng trăng
Đồi Cù nghiêng nghiêng mộng
Đà Lạt chảy trong thân
Tôi như rừng thông im bóng.
Em như sương trăng áo mộng
Đêm thu xưa quyến hớp hồn tôi.
Mùa thu lãng du mây trời
Mùa thu gục chết bên đồi
Tôi không còn Em Đà Lạt lạnh buồn rừng cây chịu tang đứng ngóng.
Vàng đêm tôi hắt hiu như tượng gà trống
Cô đơn nóc giáo đuòng
Trên đỉnh thiên thu gió lộng
Giữa bồng bềnh biển sương.
.
Nghe vỡ trái thông khô
Hồn bay theo trăng sáng
Em sầu mộng đáy hồ
Tôi sầu phơi cỏ rạng.
Mỗi người nuôi một giấc mơ
Tình trăm năm nguyệt táng
Lá rụng vàng tàn thu
Lá vàng trăng thiền quán.
Nỗi nhớ như ngựa hoang hung hãn
Như thác gầm những đêm mơ
Như suối hồ thu tương tư
Và hồn cỏ hoa phiêu lãng…
.
Nằm ngủ ôm vầng trăng
Đồi cò hoa nến thắp
Tôi như chiếc sao băng
Rơi ngoài hiên vạn pháp
Nghìn thu không nói năng
Mình tôi hơi thở gấp
Run lẩy bẩy tơ trăng
Đà Lạt trăng…trăng…trăng…
.
Ồ ! Trăng chết lạnh cành hoang
Gương mặt Em sáng vĩnh hằng.
TRẦN THOẠI NGUYÊN.
Van la Tran Thoai Nguyen lang dang phieu du. Oi, cai hon tho tran luy ma thanh thoat la thuong !
Tôi không còn Em Đà Lạt lạnh buồn rừng cây chịu tang đứng ngóng.
Câu này như văn nói nhưng nằm ở vị trí thích hợp làm cho bài thơ tự dưng phá cách và lạ hóa
Thơ có nét hao hao giống thơ Hàn Mặc Tử
Chị Nẫu Quơi ui ! NỊ dzìa rùi mà chị đi đâu dzẫy ?
Thơ kén người đọc lắm đây !
Lâu lâu mới thấy TTN tung chiêu độc
Thơ lãng đãng như khói sương Đà Lạt
“Nằm ngủ ôm vầng trăng
Đồi Cù nghiêng nghiêng mộng
Đà Lạt chảy trong thân
Tôi như rừng thông im bóng.
Em như sương trăng áo mộng…”
Trăng luôn là đề tài phong phú cho thi nhân . Những cảm xúc rất thơ mộng có trăng neo vào trong giấc ngủ , có trăng đẹp bình dị mà cuốn hút tâm hồn người . Bài thơ có nỗi khát khao “ôm trăng ” lãng mạn quá !