Vũ Thế Thành
Cô cháu gái hỏi tôi: “ Bác viết văn hay lắm. Chắc bác làm thơ cũng hay”. Con bé này giỡn chơi, 22 tuổi đầu, thi đâu đậu đó, tưởng thơ văn là bài luận mẫu, dễ như nhón hạt điều cho vào miệng ăn vặt.
Tôi đáp: “ Trời đất ! Mấy ông nhà văn trí tuệ lắm. Họ tái hiện những ngóc ngách của đời sống, của con người qua tác phẩm. Họ có trí tưởng tượng phong phú, biết hư cấu, rành rẽ tâm lý nhân vật, cho sống là sống, bảo chết là chết. Quyền lực vô biên…Nhà văn phải sáng tạo, cháu à! Còn bác chỉ là thằng viết tạp, văn vẻ thì gọi là tùy bút, nghĩa là viết tùy tiện, tùy hứng. Bác không thể sáng tạo, phải có sự kiện bác mới viết được. Còn làm thơ? Bác tuyệt đối không có khả năng làm thơ. Mấy ông làm thơ còn vĩ đại hơn nhà văn. Cùng một đề tài, nhà văn phải viết tới chục ngàn, trăm ngàn chữ mới diễn đạt nổi, còn mấy ông thi sĩ chỉ cần vài chục chữ”
Tôi giải thích bằng một kiến thức “ngang hông” như thế, chẳng biết con bé có ngộ ra được cái tầm trọng đại của thế giới thơ văn không. Chuyện tôi không biết làm thơ là chân lý rồi, khỏi bàn, nhưng tôi giấu (dốt) con bé một điều tệ hại hơn nhiều, đó là trình độ thưởng thức thơ của tôi rất cọc cạch và kém cỏi.
Sự kém cỏi này không phải là không giải thích được. Hồi con đi học, nghe ông thầy giảng bài “Thu điếu” của Nguyễn Khuyến, tới đoạn “ Sóng nước theo làn hơi gợn tí/ Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo”. Tôi ngứa miệng đưa tay phát biểu: “ Sóng nước gợn tí là gió rất nhẹ. Gió nhẹ không thể làm chiếc lá rơi cái vèo được. Em e rằng tác giả không đi câu, mà ngồi nhà bịa ra bài thơ này”. Thơ là bay bổng, là tận hưởng, mà lại ngập chìm theo cái kiểu… soi mói như thế thì nhã hứng thưởng thức thơ cọc cạnh là phải.
Thằng bạn tôi có cô bạn gái học Văn Khoa, dễ thương, lãng mạng và sính thơ văn, nhưng trình độ thơ văn của tên đó khá lắm cũng chỉ cỡ…tôi, mặc dù y rất giỏi toán lý. Cái thứ viết thư cho người yêu mà chỉ toàn gạch đầu hàng thì số phận mối tình có thể tiên đoán được. Chuyện gì đến thì phải đến… Tôi đến nhà y chơi, thấy trên bàn là tờ giấy nguệch ngoạc bài thơ. Chúa ơi! Y làm thơ. .. Lâu quá rồi, tôi không nhớ nội dung, hình thức bài thơ ấy thế nào, nhưng chắc chắn đó là bài thơ có vần điệu tán loạn nhất mà tôi từng đọc, một thứ văn xuôi chấm xuống hàng nhiều lần. Tôi kéo y đi nhậu, cả buổi tối ngồi nghe nó trút nỗi niềm… Tôi bảo nó: “ Ngày mai tao sẽ cho mày mượn tập thơ “Tâm tình hiến dâng” của Tagore. Bài thơ của mày gây cho tao cảm xúc mạnh, đến độ tao liên tưởng tới cái chuyện của tao rồi cũng kết thúc như vậy. Thơ của mày hay hơn thơ Tagore”.
Một thằng mất căn bản về thơ như tôi thì không đủ tư cách để phát biểu như thế nào là một bài thơ hay. Kẻ dốt thơ mà thích thơ là chuyện không thể, nhưng khoái thơ thì chắc không ai (nỡ) cấm. Có những câu thơ cũng làm tôi tâm tư, nghĩ ngợi, thường là những bài thơ chữ nghĩa đơn giản, người khó tính không chừng cho đó là thơ con cóc cũng nên, chẳng hạn :
“Buổi chiều mẹ lên rẫy
Dưới bóng cây Kơ-nia
Bóng tròn che lưng mẹ
Về nhớ anh mẹ khóc”
Hay một câu thơ mà anh bạn tôi lêu lõng ở miền Nam Trung Bộ, nghe bà già 80 tuổi đọc lại:
“ Thò tay mà bứt ngọn ngò
Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ”
Tôi khoái thơ Lý Bạch. Khoái không phải vì thơ ông hay (hiểu theo nghĩa hàn lâm, bác học) như người đời ca tụng, mà vì thơ ông có mùi…rượu. Những năm cuối đời Lý Bạch ghé Tuyên Châu, tại lầu Tạ Thiếu, ông làm thơ tiễn bạn
“ Bỏ ta ra đi, đó là ngày hôm qua, không thể giữ lại được
Làm rối loạn lòng ta, là ngày hôm nay, nhiều nỗi lo phiền
….
Lấy dao chém nước, nước lại trôi đi
Nâng chén khuây sầu, sầu lại thêm sầu…” (Trần Trọng San diễn nghĩa)
Nghe cảm khái cách gì! Âm tiết Hán-Việt của bài thơ đọc nghêu ngao lên nghe cũng kêu lắm. Hình như bài thơ này đã được cải biên, thêm thắt dài ngoằng đưa vào phim Bao Công thì phải.
Thưởng thức thơ kém cỏi lại hay ngứa mồm thì khó lòng tránh khỏi vạ miệng. Đám bạn yêu thơ mỗi lần ngồi nhậu lại đem thơ ra tán, tự ngâm, tự khen và tự sướng. Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, thấy họ như từ từ bay lên thành người…cõi trên. Nhớ lại thằng bạn thất tình làm thơ, mình có thể cảm nhận nỗi niềm của nó, còn ở đây kẻ cõi trên, người cõi dưới. Cái máu soi mói của tôi lại nổi lên. Thần khẩu hại xác phàm! Chúng xúm lại xỉ vả tôi là thằng hãm hiếp thơ ca. Tôi cúi đầu nhận tội. Có chơi có chịu. Còn chịu được là còn chơi. Chứng nào tật nấy, vài ba chén túy lúy rồi còn biết sợ ai. Khi say, tôi biến Tào Tháo thành đứa con hoang thai của Pak Chung Hi còn được cơ mà. Độc tài mà được việc như cha nội này coi bộ cũng có lý.
Người ta làm thơ có khi vì tức cảnh sinh tình, ý thơ lai láng, không “nhả” thơ ra không chịu được. Cũng có khi làm thơ chỉ để bày tỏ nỗi niềm riêng tư, viết cho mình, mặc ai hiểu mặc ai không hiểu, khen chê mặc kệ, Họ làm thơ để xả stress, chứ không phải chơi trò chữ nghĩa.
Tôi biết một gã lái buôn xe (hơi), gặp thời ế ẩm, cảm thán làm thơ kể chuyện vinh nhục của nghề. Y tự nhận mình “ như thằng trọc phú tiếp tay tú bà”, và khi hành nghề thì chẳng khác gì “Hàn Tín cúi người luồn trôn”. Lái buôn mà ví với Hàn Tín thì khẩu khí coi bộ quá đà. Sao không ví như mấy em bia ôm chiều khách cho nó… mượt? Cảm nhận thơ phú với tôi là chuyện khó khăn, nhưng với bài thơ “lựu đạn” này, chỉ với câu cuối “ Ta đem bán thứ nhiễu nhương làm giàu”, tôi có thể đoán được cái bụng của y, sớm muộn rồi cũng lại ngựa quen đường cũ. Cái nghiệp buôn xế ngấm vào tim phổi y rồi.
Lại có người làm thơ làm thơ diễu đời, phản ánh những bức xúc chung của xã hội. Thơ loại này giống như vè, tôi gọi đại là… “thơ sến”. Nhưng thú thiệt, tôi lại khoái thơ sến, và thường ê a bên bàn rượu. Đây này, đọc thử vài câu của Nguyễn Bảo Sinh nghe chơi.
“Tự do sướng nhất trên đời
Tự lừa lại sướng hơn mười tự do!”
Hay
“Muốn cho trộm khỏi vào nhà
Đề vào trước cửa, đây là nhà thơ”.
Tôi có người bạn là thi sĩ thuộc loại có số má, lại kiêm tiến sĩ văn học, nghĩa là có thừa kỹ năng chặt chém. Anh ta mới có cháu nội. Hôm thôi nôi thằng bé, anh tặng bè bạn tập thơ “Hạnh phúc làm ông”. Tôi trích đoạn một bài thơ của anh
“ Bé Gôn chưa đi được
Đã thích leo cầu thang
Được ông phía sau đỡ
Chân huơ như tướng tuồng…” (PQC)
Hình như khi người ta sướng quá, thì những ngôn từ bay bướm chạy đi đâu mất tiêu thì phải, chỉ còn lại chữ nghĩa mộc mạc thời hoang sơ, như bài thơ trong Kinh Thi “ Quan quan thư cưu, tại hà chi châu…”. Điều này làm tôi liên tưởng đến con vẹt của nhà văn Nhật Chiêu, nó rên rỉ theo tiếng kêu đang hồi sướng ngất của người đàn bà: “ Em chết mất…”. “Nguyên sơ” là thế! Con vẹt lập lại vô cảm, nhưng tôi là người, không phải vẹt, nên tôi có thể chia sẻ cảm xúc với “thằng ông nội” đang hồi “sướng ngất” vì có “thằng cháu nội”.
Một thằng bạn khác của tôi còn giữ lại những bài thơ tặng vợ hồi hai người chưa lấy nhau. Thơ tình thì “bốc” mát trời ông địa rồi. Hơn 30 năm đã trôi qua. Tôi hỏi nó: “ Thơ hồi đó mày làm tặng bả, bao nhiêu phần trăm là cảm xúc nhớ nhung, bao nhiêu phần trăm là chơi chữ lấy le”. Nó gãi đầu, không trả lời. Tôi lại hỏi: “ Thế dạo sau này, tụi mày có mang thơ này ra đọc cho nhau nghe không?”. Nó cũng gãi đầu… Già đầu rồi mà còn mắc cỡ với những rung động đầu đời. Rõ khỉ!
Thưởng thức thơ là điều khó khăn. Đâu dễ gì nắm bắt được cảm xúc thật của tác giả khi chữ nghĩa cô đọng, xúc tích như thế. Ba trăm năm sau có người khóc Tố Như hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn bây giờ thiên hạ đang phân phân tích, mổ xẻ từng đoạn, từng câu, từng chữ trong “Đoạn trường Tân Thanh” và gán cho nó những ý tưởng mà khi làm thơ chưa chắc gì Nguyễn Du đã nghĩ tới.
Ca từ trong nhạc Trịnh Công Sơn, nếu đem ngắt câu xuống hàng thì chẳng khác gì bài thơ. Thú thật có nhiều ca từ của ông tôi nghe thấy hay hay, nhưng chẳng hiểu gì cả. Cảm xúc khởi đầu từ ý và nốt nhạc trộn lẫn, rồi sau đó, vần điệu đẻ ra ý hay ý đẻ ra vần điệu đây? Đoạn ca từ nào trong bản nhạc là cảm xúc ban đầu? Nghe nói có người làm luận án về ca từ trong nhạc Trịnh. Tài thật! Là một nghệ sĩ tài hoa, TCS có những cảm xúc và tư duy về cuộc sống thể hiện qua nhạc phẩm của mình. Ông say xỉn tối ngày. Kể cũng lạ, nhiều bài viết lại tìm thấy tính thiền, tính Phật trong nhạc TCS.
Về bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ” của Hàn Mặc Tử, một bài báo trên tờ “Người giáo viên nhân dân” cho rằng thôn Vỹ là một ổ điếm, và Hàn Mạc Tử đã có công «phản ánh kiếp sống giang hồ, tố cáo tệ đoan của xã hội cũ, trong một bài thơ hiện thực, nhân đạo, một tiếng thở dài đáng quý». Bó tay !
Trong thưởng thức thơ ca, người ta suy diễn nhiều hơn suy luận, và có khi còn thích “ tự lừa còn sướng hơn mười tự do”.
Mới đây trên mạng hải ngoại có bài “ Trong thơ nên có…vú”. Dù tác giả đã cố công “ngược thời gian Trung cổ (Les Troubadours) tìm về La Mã, Hy Lạp để bàng hoàng trước cặp vú để trần của Propertius và Catullus, hoặc ngẩn ngơ trước đôi gò của người đẹp Sappho…”, thậm chí còn đi tìm vú trong kinh Cựu Ước. Rồi quay sang Đông phương, tìm trong văn hoá Khổng Mạnh và Tam giáo, trong Kinh Thi, rồi trong văn hóa Môn-Khờme và Mã Lai,… Thú thật, đọc đi đọc lại vài lần, tôi chẳng thấy cái vú trong thơ mang tính nhục cảm nó đẹp chỗ nào.
Cái vú có đẹp không? Đẹp chứ, dù đó là trái đào hay quả mướp. Khi tôi được 6 tháng tuổi. Mẹ tôi phải trải qua một giải phẩu lớn ở nhà thương. Tôi không chịu bú bình, sữa Guigoz hay Nestle gì cũng mặc, bú rình cũng chê. Mấy bà chị chăm tôi, đành phải mớm đồ ăn vặt của mấy bả cho tôi. Tôi sống sót nhờ…đậu đỏ bánh lọt. Mẹ tôi về nhà, làm gì còn sữa cho tôi bú, nhưng khi bà ôm tôi vào lòng, tôi lại chịu bú bình: tôi nhớ hơi mẹ. Có chuyện này, nói ra hơi…xấu hổ tí, đó là tối ngủ tôi cứ rúc vào lòng mẹ tôi và rờ …vú mẹ, mãi cho đến khi 8-9 tuổi, tôi mới bỏ thói quen này vì bị chọc quê nhiều quá. Mẹ tôi cũng chẳng phiền hà gì, có lẽ bà thương cảm cho thằng con mới 6 tháng tuổi đã bị cai sữa cưỡng bức
Lớn lên, mỗi khi nhìn hình ảnh em bé bú mẹ, tôi lại thấy tuyệt đẹp và thánh thiện quá. Nhân loại thái bình không phải ở bầu sữa mẹ sao? Lắm lúc tôi nghĩ, cần gì phải xử bắn hay treo cổ mấy tên diệt chủng. Bắt chúng về nhà bú sữa mẹ để chúng hiểu thế giới này cần an bình thế nào. Tôi cũng nghiệm ra một điều, những thằng sờ vú mẹ dai như thế suốt đời chẳng bao giờ trưởng thành nổi.
Đi tìm cái đẹp nhục cảm “trong thơ có vú” thì tôi chịu thua trước cho…cao cờ.
Cô đơn có thật, nỗi buồn có thật, nhưng nhiều khi qua thơ văn, nó bay bổng và gia vị nhiều quá, rồi trở thành cô đơn hoang tưởng, nỗi buồn hoang tưởng. Mấy ai kiếm sống được bằng thơ đâu. Ai mua thơ, tôi bán thơ cho. Rao bán nỗi niềm mà lắng nghe hụt hẫng thì buồn biết mấy.
Cách đây vài năm, sau một bữa tiệc kinh doanh, tôi được mời đến vũ trường giải trí tăng hai. Một cô gái đến mời tôi nhảy. Tôi ấp úng: “ Xin lỗi, chân tôi bị… vọp bẻ”. Tôi chỉ mới “bị vọp bẻ” ngay khi được mời nhảy. Ừ, không biết nhảy thì ngồi xem thiên hạ nhảy. Tiếng nhạc ầm ầm, ánh đèn chớp tắt theo điệu nhạc, vũ điệu quay cuồng, tất cả những thứ này dường như lệch pha, làm cử động của người nhảy trông như bị cà giựt, đứt quãng. Khuôn mặt của họ như bị biến dạng, tôi không biết họ đang cười, đang khóc, hay đang nói. Chỉ thỉnh thoảng lắm, tôi mới thấy được khuôn mặt thật của họ với những biểu cảm qua ánh chớp.
Bây giờ tôi đã tiến bộ, đã tập tành nhảy chút chút cho ra cái điều văn minh với người, cũng slow rock, cũng rumba,.. Nhảy đại, không dẵm chân ta, thì chân người, như tập dưỡng sinh vậy thôi. Nhưng tôi vẫn còn sợ ánh đèn vũ trường, sợ trong hàng ngàn ánh đèn chớp tắt liên tục, tôi bỏ lỡ cơ may trong muôn một, nhận diện được khuôn mặt đích thực của con người.
Cảm nhận về thơ của tôi cũng vất vả như thế. Tôi sợ sự ảo diệu của ngôn từ sẽ che khuất đi những cảm xúc thật sự.
Mỗi bài thơ là một bông hoa. Tôi như người mù, làm sao có thể chạm tay tới nỗi niềm của những bông hoa chỉ có sắc mà không có hương.
Vũ Thế Thành

Hay! Bài viết hay và những bình luận cũng hay. VTT có tài “chọc lét” vào những chỗ “nhạy cảm” mà ngay cả tôi, một nhà-thơ-bấm-nút, cũng thấy bị nhột. Lâu lâu có dịp sờ gáy mình cũng hay, để biết hai chân mình còn đi trên đất chứ không bay bổng với những lời khen có cánh.
Tối qua, ở Nha Trang tôi được môt bạn thơ tặng một tập thơ vừa lấy ở nhà in về. Anh tâm sự với Từ Sâm mà tôi nghe lén được, đại khái rằng đã làm thơ khi có điều kiện thì cứ in, cứ tặng cho bạn bè…nhưng có lẽ ít người sẽ đọc – nhất là những nhà thơ, họ chỉ quen đọc và thưởng thức thơ của họ…Thật chua hơn giấm.
Vậy mà vẫn có nhiều người làm thơ, từ notaithysy đến no-notaithysy, nhà thơ, lều thơ, building thơ, villa thơ, …Không sao, thơ dẫu sao cũng tốt hơn nhiều thứ độc hại khác, một câu thơ không hay cũng tốt hơn một lời tục tĩu.
Trên xunau có những bài khơi gợi sự tranh luận nghiêm túc như thế nầy là rất đáng quý vì, theo tôi, đó là nét văn hóa của xunau.org.
Câu nói hay trong ngày : ” một câu thơ không hay cũng tốt hơn một lời tục tĩu.”
Cám ơn quynh.
Tôi tán thành ý này của anh Thuận Nghĩa
“Mỗi bài thơ là một bông hoa. Tôi như người mù, làm sao có thể chạm tay tới nỗi niềm của những bông hoa chỉ có sắc mà không có hương.”
Ông Thành ơi, sẽ cafe về chuyện này, nhé.
Ông Thành ơi, đâu phải chỉ cảm nhận về thơ mới vất vả. Ngay cái bài viết tùy hứng của ông người ta cũng đã cảm nhận…mênh mang rồi. Ông “ tám” xung quanh chuyện làm thơ, cảm thơ mà người ta cứ đẩy ông vào sự “ nhiễu nhương” mà tôi chắc rằng không bao giờ ông nghĩ nó sẽ xảy ra. Có người
hiểu đơn giản theo cách ông muốn nói, nhưng vẫn còn nhiều vị muốn…” truy bức” đến cùng. Thế cho nên, vài trăm năm sau Nguyễn tiên sinh có sống lại vuốt râu cười khà khà nhìn đám hậu bối nói:” Bố chúng mày khá thật, hồi đó tao chưa từng nói như thế…” thì cũng đâu có gì lạ, phải không?
“Hình như lần đầu tiên trên xunau.org có cuộc tranh luận về bài viết ?”
Tiếc thay mọi người không tranh luận về chủ đề ông Thành nêu ra.
Còn suy diễn “…có nghĩa là ổng đã thấy “sự kiện” nào đó trên xunau nên mới hứng mà viết” tôi e rằng cũng là võ đoán .Bởi ông Thành chỉ đơn giản viết lên những suy nghĩ về làm thơ, cảm nhận thơ khi ông thấy chung quanh mình có…”sự kiện” là quá nhiều nhà thơ và quá nhiều nhà… bình thơ.
Ban đầu đọc cái ý này của ông Thành :“Mỗi bài thơ là một bông hoa. Tôi như người mù, làm sao có thể chạm tay tới nỗi niềm của những bông hoa chỉ có sắc mà không có hương.” Tôi tâm đắc và cảm thấy thú vị vô cùng : chắc hẳn đây là điều nên…”tám” đây. Nhưng giờ, tôi không biết phải quay trở lại việc tranh-luận-văn-hóa như thế nào để bà con không nghĩ rằng xunau nhà mình chỉ “luận” những cái vụn vặt không thôi.
Còn suy diễn “…có nghĩa là ổng đã thấy “sự kiện” nào đó trên xunau nên mới hứng mà viết” tôi e rằng cũng là võ đoán (trích)
———————————————————————————————-
Anh Văn Công Mỹ !
Câu này anh trích trong comment của TG và anh đã cho là “suy diễn” đồng thời “tôi e rằng cũng là võ đoán” .
Tôi đọc & định cho qua, nhưng thấy cũng cần nói lại cho rõ ý của tôi muốn nói trong comment để có thể qua đó anh hiểu rõ hơn.
1- Tôi đọc anh VTT nhiều lần trên xunau và thú thật rất thích phong cách viết có nghề của anh ấy. Những bài viết của anh ấy tôi đều đọc cẩn thận và xem như là những bổ sung kiến thức cho mình ở những nội dung mà anh ấy đề cập, hoặc thậm chí có đọc để giải trí thì tôi cũng cho rằng đó là thứ giải trí có ích. Trong thâm tâm, tôi luôn cảm ơn anh ấy và tự thấy cá nhân mình không có vấn đề gì để có thể gọi là “mắc mứu” với anh VVT cả.
2- Câu tôi viết trong comment xuất phát từ một ý trong bài viết của anh VVT
với ý muốn nói là xuất xứ của bài viết của anh ấy (như anh VVT tự nhận với đứa cháu – khi và chỉ khi có sự kiện gì đó làm anh có cảm hứng anh mới viết tạp bút), để phục vụ nhu cầu đọc của độc giả, ai thích thì đọc không thích thì thôi…
Rất đơn giản ! chứ tôi không hề đề cập một “sự kiện cụ thể nào trong xunau”, cũng không có ý gì gọi là suy diễn vớ vẫn, hoặc tranh luận vụn vặt. Và vì không suy diễn nên cũng chẳng có gì để gọi là “võ đoán” như anh nói cả.
Mong anh hiểu & có sự thận trọng hơn chăng ?
*những chữ “VVT” xin sửa lại là VTT. Sorry !
Chưa chi anh Gàn đổ quạu với tui rồi. Kỳ thực tui cũng đọc nguyên văn cái còm của ảnh như thế này:
“Ui dzào !
Đây là bài viết của ông VTT và như ổng nói với cháu của ổng :
“Còn bác chỉ là thằng viết tạp, văn vẻ thì gọi là tùy bút, nghĩa là viết tùy tiện, tùy hứng. Bác không thể sáng tạo, phải có sự kiện bác mới viết được…”.
Cũng có nghĩa là ổng đã thấy “sự kiện” nào đó trên xunau nên mới hứng mà viết ra để phục vụ cái sự đọc của bà con xunau, và xét cho cùng- đó cũng chỉ là quan điểm cá nhân của ổng thôi. Ai thích thì đọc, không thích thì thôi, lăn tăn gì cho mệt hông biết nữa”
Tui thấy anh Gàn ” luận” rằng:”…Cũng có nghĩa là ổng đã thấy “sự kiện” nào đó trên xunau nên mới hứng mà viết ra …” cho nên tui mới có ý kiến chưa chắc ông Thành đã thấy “sự kiện” nào trên xunau.org để viết bài này. Và tôi cũng không dư sự cẩu thả để nói ai đó ” suy diễn vớ vẩn”. Còn việc tôi nói “vụn vặt” ở đây, ý là tiếc quá một nội dung hay ho được ông Thành đưa ra để anh em bàn luận cho vui lại không thấy mấy người hưởng ứng mà lại cứ :….” truy bức” nguồn scandal đó từ tác giả một bài TÙY BÚT, thậm chí sẵn sàng gán cho tác giả “chụp mũ”( lời ông Thành)
“Những tranh luận trên xunau.org tôi nghĩ là rất văn hóa ” Dạ thưa, tôi cũng mong nó trường tồn, miên viễn. Mình là dân Đất Võ, Trời Văn mà. Hai chữ Văn Hóa này nó thiêng liêng lắm, các bạn ạ.
Chẳng có gì phải quạu quọ cả. Những việc như thế này thực ra tôi không quan tâm lắm đâu (tôi đã định cho qua mà!) thế nhưng tôi chỉ muốn nói rõ thêm quan điểm của tôi khi viết comment của mình (mà anh đã trích) . Và tôi đã làm được việc đó. Anh hiểu được, tôi mừng – còn ngược lại thì…chịu ! Riêng chuyện “văn hóa” tôi không đề cập đến. Tới đây thì “khép lại” là đủ. Cảm ơn anh đã reply !
Một người ‘làm thơ’, một người ‘bình thơ’, một người ‘luận thơ’, và một người ‘đọc thơ’. Nếu tất cả không cùng “quan điểm” và cảm nhận sẽ dễ đưa đến việc tranh luận. Rong đồng ý với sự cảm nhận và ý kiến của anh Mỹ. Xin cảm ơn tác giả Vũ Thế Thành với “Ai mua thơ tôi bán thơ cho…”. Còn Rong thì chỉ có “Ai mua trăng tôi bán trăng cho…” hihih. Không dám có lời bình luận về bài tùy bút của VTT.
Những tranh luận trên xunau.org tôi nghĩ là rất văn hóa anh Mỹ ơi. Vấn đề mà bà con nêu ra là những vấn đề cơ bản nhất mà bất kỳ người cầm bút nào cũng phải lưu ý khi muốn có những trang viết khách quan trung thực. Nếu anh bảo rằng những đóng góp đó là truy bức ,vụn vặt thì tôi cũng không biết nói như thế nào nữa. Cảm ơn anh
Ông tác giả ơi, người ta nằng nặc bắt ông diễn đạt cảm nhận qua mạch văn tùy bút phải theo kiểu viết tiểu luận hay bài khảo cứu mà ông lại không chịu theo cái ngớ ngẩn đó, thế thì khổ thân ông rồi. Tôi đã đọc một số bài của ông bên khoahocnet, dẫn chuyện, thắt mở, viết tùy bút rất có nghề. Tôi có thể liên lạc với ông được không? Email của tôi: tinhtam228@yahoo.com – Kính.
Chào anh Linh san! Tuy chưa được biết anh nhưng đọc qua “comment” của anh ở đây tôi cũng xin mạo muội có vài lời thưa với anh:
Theo tôi, viết mà có người đọc, có người cảm nhận, chia sẻ và đóng góp là quý vô cùng, khi trao đổi với nhau, đôi lúc có vui đùa nhưng vẫn trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau, và vì thế cũng rất mong anh hãy tự tôn trọng mình mà thận trọng hơn khi viết về người khác như : “….không chịu theo cái ngớ ngẩn đó….”. Vài dòng “ngớ ngẩn” thưa anh! Cám ơn anh.
Tôi đã từng xem qua bài báo này. Nhưng đó là bài báo phê phán cách học văn và viết văn còn nhiều bât cập như hiện nay. Tác giả trích dẫn một số bài làm văn của học sinh phổ thông những bài văn hết sức kinh khủng như vậy. để làm dẫn chứng minh họa Nhưng không hiểu sao qua nhiều người. bài báo đã bị tam sao thất bản,đầu Ngô mình Sở dẫn đến một cái nhìn méo mó sai lạc.
Nếu như khi đưa ra một nhận định của người khác chính xác đến từng câu chữ chúng ta cần phải ghi rõ nguồn,hoặc làm đường link như anh Hải đã làm thì sẽ tránh được những rắc rối không đáng có
Thời kỳ tôi học đại học bài luận văn tốt nghiệp của tôi bị thầy đánh giá trung bình vì tội không trích dẫn và trích dẫn sai qui định. Những năm sau này tất cả sinh viên năm thứ ba thứ tư đều phải học chuyên đề nghiên cứu khoa học,trong đó phải học cách trích dẫn và ghi chú tài liệu tham khảo như thế nào cho đúng.
Tôi thấy những cuộc tranh luận như vậy là bổ ích và cần thiết
Hình như lần đầu tiên trên xunau.org có cuộc tranh luận về bài viết ?
Một truyện ngắn hay,đã đành , mà tạo điều kiện để người đọc tranh luận
Như vậy Vũ thế Thành đã tạo một nấc thang mới cho xunau.org rồi
Hoan nghênh!!!
Như vậy tác giả chưa hề đọc qua bài báo trên báo NGVND Ví dụ mà tác giả nêu trên chỉ là trích dẫn qua trích dẫn của ông Đặng Tiến. Cách trích dẫn này nếu không dẫn nguồn thì thật là phi khoa học và dễ gây hiểu lầm
Đồng ý với ý kiến của Thuận Minh. Dù là bài tùy bút hay tiểu luận văn chương khi trích dẫn phải chính xác và theo đúng những nguyên tắc tối thiểu. Không thể có sự nhập nhèm trong trích dẫn. Cách trả lời của tác giả khó thuyết phục độc giả
Cám ơn bạn Ngô Đình Hải đã trích dẫn nguồn “Tạp Chí Sông Hương”. Đó chỉ là một trong những nguồn tôi tham khảo khi viết 1 đoạn rất ngắn liên quan đến Hàn Mặc Tử. Mục đích chỉ để minh họa cho cách suy diễn của những người đọc thơ mà thôi, nên tôi không trích nguồn, vả lại tôi cũng không muốn nêu đích danh tên tác giả đã có nhận xét quái gở kia.
Như trả lời cho bạn B Ngan, tôi đã nói thông tin “Vỹ Dạ là ổ điểm” là loại có thể kiểm chứng, nhưng không cần thiết nêu ra, chỉ cần copy nguyên đoạn trong ngoặc kép của bài tùy bút, paste vào google, là có thể tìm thấy. Tương tự như thế cho các thông tin khác.
@ Tâm sự một chút với 2 bạn giáo viên Thu Hằng và Thuận Minh (?). Tôi chia sẻ “nỗi đau” với 2 bạn về thông tin quái ác kia, mà tôi đoán 2 bạn là người yêu thơ và giảng dạy thơ HMT. Phản ứng duy nhất của tôi, như bạn thấy là… Bó tay! Ở đời, lắm chuyện khó tin nhưng vẫn có thật, bạn à, và sự thật còn tệ hơn nhiều. Cũng ông tác giả này, cho rằng “Sông Hương là một dâm trường lớn”, “gió có lối đi của gió, mây có đường đi của mây, kín đáo riêng biệt, thành thạo như bọn khách làng chơi đi về trong những cuộc tình”, hay “Ở chốn dâm ô này (tức là thôn Vĩ) những gì đẹp đẽ nhất, cao quý nhất của con người đều bị sương khói truy hoan lu mờ hết, hoen ố hết”. Đừng bắt tôi phải trích nguồn nữa nhé ! Copy và paste những đoạn trích dẫn đưa vào google là ra thôi mà.
Thực ra, sự kiện gán cho “Vỹ Dạ là ổ điểm” đã một thời ầm ĩ và bị phản ứng rất nhiều, chẳng mới mẻ gì đâu. Khi muốn minh họa tính suy diễn (thường là thiếu căn cứ) của người đọc thơ (chủ yếu là các nhà phê bình), đề cập đến HMT, tôi có 2 chọn lựa: 1/ chọn “Vỹ Dạ ổ điếm”, hoặc 2/ HMT bị đẻ non trong cơn túy loạn của bà mẹ. Nhà phê bình TTM đã liên tưởng việc sinh thiếu tháng của văn hào Marcel Proust với HMT, đến độ bà Nguyễn Thị Như Lễ, chị ruột HMT đã phải lên tiếng: “Ông (TTM) nói rằng bà thân chúng tôi “đã uống rượu lậu của ông thân chúng tôi bắt được, và say sưa lướt khướt. Do đó sanh ra Tử thiếu tháng”. TTM là nhà phê bình khét tiếng một thời mà suy diễn bệnh hoạn như thế đó! Tôi chắc bạn cũng đoán được TTM là ai rồi.
Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến người bạn, viết về vua Quang Trung. Ông ta chỉ mới trưng dẫn vài lá thư của các giáo sĩ Tây thời đó nhận xét về triều Tây Sơn (dĩ nhiên là không tốt cho TS) chỉ để tham khảo thôi, chứ chưa dám đi đến kết luận gì, nhưng đã bị “ném đá” tàn bạo, thậm chí vô văn hóa nữa. Đụng đến thần tượng không phải chuyện dễ đâu, dù sự thật chỉ có một. Trường hợp tôi thì chẳng nhằm nhò gì. Khỏe re! Nếu có chăng, đó là: bài viết trên xunau.org, nói về ngộ nhận đối với HMT, một sự kiện ầm ĩ cũ kỹ, nhưng lại quá… mới với xunau.org. Tiếc thay, một số còm sĩ của xunau.org đã tìm cách “truy bức” nguồn scandal đó từ tác giả một bài TÙY BÚT, thậm chí sẵn sàng gán cho tác giả “chụp mũ”, thay vì, chỉ cần một phút, copy/paste, rồi click chuột vào google để tìm. Những thông tin “ầm ĩ” này nằm ở đâu? Hầu hết chúng đều được lưu trữ ở ngay trang web : http:// baobinhdinh.com.vn , thủ phủ của Xứ Nẫu. Buồn (một tí) là ở chỗ đó.
Chúc hai bạn sức khỏe.
VTT
Tiếc thay, một số còm sĩ của xunau.org đã tìm cách “truy bức” nguồn scandal đó từ tác giả một bài TÙY BÚT, thậm chí sẵn sàng gán cho tác giả “chụp mũ”, thay vì, chỉ cần một phút, copy/paste, rồi click chuột vào google để tìm. Những thông tin “ầm ĩ” này nằm ở đâu?
____
Đây là trách nhiệm của tác giả đối với bài bào của chính mình chứ không phải là nhiệm vụ của người đọc. Viết như vậy thì botay.com
‘Hay một câu thơ mà anh bạn tôi lêu lõng ở miền Nam Trung Bộ, nghe bà già 80 tuổi đọc lại:
“ Thò tay mà bứt ngọn ngò
Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ”’
Hai câu này mà lại là thơ ha, “nhà phê bình thơ”( xứ nào hổng biết). ? Theo TT được biết, đây là ca dao Xứ Nẫu đó , ông quơi!
Tôi là một giáo viên dạy văn, tôi cũng rất thắc mắc về trích dẫn của tác giả VTT trong bài viết này ‘Về bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ” của Hàn Mặc Tử, một bài báo trên tờ “Người giáo viên nhân dân” cho rằng thôn Vỹ là một ổ điếm, và Hàn Mạc Tử đã có công «phản ánh kiếp sống giang hồ, tố cáo tệ đoan của xã hội cũ, trong một bài thơ hiện thực, nhân đạo, một tiếng thở dài đáng quý»
Tôi không nghĩ rằng tờ báo Người giáo viên nhân dân lại có thể cho đăng những ý kiến khủng khiếp như vậy.
Nếu như tác giả cho chúng tôi biết bài này đăng trên số báo nào thì quý quá
Những cách trích dẫn như vậy làm người đọc hoang mang và ảnh hưởng không nhỏ đến tờ báo Người giáo viên nhân dân . Tôi nghĩ trong trường hợp này anh Vũ Thế Thành nên dẫn nguồn để chứng minh những gì anh viết là đúng sự thật
Chào bạn Thu Hang, tôi cũng “thắc mắc” như bạn nên tra google, thấy cái này: “http://tapchisonghuong.com.vn/tin-tuc/p4/c18/n10103/100-NAM-NGAY-SINH-HAN-MAC-TU-VA-7-THAP-KY-BAI-THO-DAY-THON-VY-GIA.html”. Cuối bài viết của ông Đặng Tiến (Orleans, 21.2.2012) có phụ chú : “Nhân đây cũng xin nhắc lại một thông tin, lối nhìn tùy tiện qua một bài báo, Đây thôn Vỹ Dạ một tiếng thở dài đáng quý trên báo Người Giáo Viên Nhân Dân, 1/1990, của một ông Lê Đình Mai nào đó. Theo bài báo, thôn Vỹ là một ổ điếm, và Hàn Mạc Tử đã có công «phản ánh kiếp sống giang hồ, tố cáo tệ đoan của xã hội cũ, trong một bài thơ hiện thực, nhân đạo, một tiếng thở dài đáng quý». Ôi thánh tai và thánh tai!”
Có lẽ VTT lấy nguồn từ đây chăng? Tôi thấy tác giả có thêm hai chữ : Bó tay! Nghĩa là cũng không tán đồng quan điểm này! Đó là tôi nghĩ vậy….
Bài dziết “tuỳ hứng” của anh VTTđọc thấy”tưng tửng” mà thâm đáo để “ngông” hết chỗ nói…Làm mấy cha làm thơ xunau mad lòng ghơ, trong đó có em nữa nè !
Thời bây giờ mà dzạo bán thơ chắc đói meo râu , dzợ bỏ quá anh VTT ui !Còn bán được thơ nuôi dzợ ba bữa cơm bụi thì chắc thơ Anh phải “hiện đại hoá” lắm lắm, hổng ai gọi là “thi sĩ” nữa mà chắc là “siêu thi sĩ” đó Anh quơi !
Chào ” chỏng thơ ” !hihihi
Cứ “lìu…” quài như dzẫy cho dzui cửa dzui nhà pgải hông YD ?Hí…hí…(Hí nho nhỏ thâu …chứ ngừ ta kiu mình là ngựa kia kìa…)
Ui dzào !
Đây là bài viết của ông VTT và như ổng nói với cháu của ổng :
“Còn bác chỉ là thằng viết tạp, văn vẻ thì gọi là tùy bút, nghĩa là viết tùy tiện, tùy hứng. Bác không thể sáng tạo, phải có sự kiện bác mới viết được…”.
Cũng có nghĩa là ổng đã thấy “sự kiện” nào đó trên xunau nên mới hứng mà viết ra để phục vụ cái sự đọc của bà con xunau, và xét cho cùng- đó cũng chỉ là quan điểm cá nhân của ổng thôi. Ai thích thì đọc, không thích thì thôi, lăn tăn gì cho mệt hông biết nữa…Tui tán thành comment của ông NĐH đó !
@ Tú G(ờ):
Tui tán thành comment của ông NĐH đó ! (trích)
Tui cũng … tán như Tú!
Đã trích dẫn chính xác từng câu chữ thì phải ghi chú đầy đủ bạn ơi. Làm sao có thể đảm bảo sự xác thực của điều mà bài viết đưa ra ? Lỡ bạn chụp mũ người khác thì sao ?
“Về bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ” của Hàn Mặc Tử, một bài báo trên tờ “Người giáo viên nhân dân” cho rằng thôn Vỹ là một ổ điếm, và Hàn Mạc Tử đã có công «phản ánh kiếp sống giang hồ, tố cáo tệ đoan của xã hội cũ, trong một bài thơ hiện thực, nhân đạo, một tiếng thở dài đáng quý». Bó tay !”
Mình có dạy bài thơ ” Đây thôn vĩ dạ” nhưng hình như chưa khi nào mình đọc hoặc nghe nói đến một ý kiến kì là như thế nầy, hoàn toàn không phù hợp với nội dung bài thơ. ý kiến nầy có thể là viết cho bài ” Cô gái Sông Hương” của Tố Hữu thì đúng hơn? Thắc mắc quá!!!!
“Mình có dạy bài thơ ” Đây thôn vĩ dạ” nhưng hình như chưa khi nào mình đọc hoặc nghe nói đến một ý kiến kì là như thế nầy, hoàn toàn không phù hợp với nội dung bài thơ. ý kiến nầy có thể là viết cho bài ” Cô gái Sông Hương” của Tố Hữu thì đúng hơn? Thắc mắc quá!!!!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có thể nhận định của Thanh Hải là xác đáng!(còn Vũ Thế Thành đại khái là: “nhớ mang máng đâu đó trên…”?).Níu như “Cô gái Sông Hương” thì tui lại thắc mắc: hiện nay có còn “Cô gái Sông Hương” để cho mình “đi đò” không?
Dzẫn còn đó chớ chạy đâu mà mất ông Vua Rình? Thằng em của tui nó mới đi Huế dzìa kể lại: ngủ đò sông Hương “dzui” lắm, anh Hai quơi!
Nghe qua cũng đủ…thèm!(Chắc phải làm một: “Hành trình Xứ…Huệ”)
Ủa ! Ông “Dzua Rình” lại “thèm” đi “đò mặn” trên Sông Hương rầu na?
Bữa nào có đi “nhớ” rủ anh Sáu Nẫu đi dzới “chòng chành” cho nó dzui cửa dzui nhà!
Rủ ai chớ rủ Sáu Nẫu thì coi như là một…”tậu ác” đó ! “6g30” rầu…hí hí…
“Ủa ! Ông “Dzua Rình” lại “thèm” đi “đò mặn” trên Sông Hương rầu na?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cái “tật” của VR tui là ưa…diễn (mắc)dịch_nên_VR tui thích… “đi đò”(cho nó biết mùi…đò); gặp nguyen ngoc tho lại (mắc)dịch từ “đi đò” thành ra… “đò mặn”[mà: đò mặn=đặng..?..]=>Cũng…đặng,đó!=>Sợ…mấy “cha”..!
@ “Rủ ai chớ rủ Sáu Nẫu thì coi như là một…”tậu ác” đó ! “6g30″ rầu…hí hí…”
~~~~~~~
Tú Gàn thì lúc nào cũng… “mừ một”(11)_sao hỏng “rủ”?
Cha mẹ ta sinh ra ta. Hiểu ta là…Dzinh Rùa. kekeke…
Rủ anh Tú Gàn cứ thích đi giữa trời trưa “nắng” đổ mồ hôi hột …
Đi dzẫy “cực” lắm làm sao biết “mùi …đò”!
Coi chừng lộn “đò chay” chỉ có “mắm ruốt” Xứ Huệ không à !
@ VR:
Tú Gàn thì lúc nào cũng… “mừ một”(11)_sao hỏng “rủ”? (trích)
Hỉu chết liền!
Cứ chửi tui ngu, mà ngu thiệt!
Trên cương vị người đọc, tác giả đã có những cảm nhận rất riêng và chuẩn xác về thơ dưới cái nhìn của một nhà làm….khoa học !( hic!). Theo tôi, người làm thơ chờ đợi ở người đọc sự cảm thông chứ không phải sự phân tích! Nguyễn Du hỏi “ hà nhân khấp Tố Như” là vì vậy…!
Làm thơ khác làm …toán! Thế nên mới có chuyện: “Tôi sợ sự ảo diệu của ngôn từ sẽ che khuất đi những cảm xúc thật sự.” Cái này thì ông Thành hoàn toàn đúng, và vì cái đúng đó tôi cũng chỉ còn lại một thắc mắc: “không biết đến lúc nào thì ông VTT làm.…thơ?” kakaka
Còn tui_trên cương vị người đọc_tui lại “cảm”:
“Ông” Vũ Thế Thành lại “mượn hoa cúng Phật” khi dẫn chiện ở đẩu đầu đâu để “chơi” mấy “nhà thơ xunau.org” như : chiên làm thơ nịnh dợ (VCM); chiện… “sướng ngất” phát ra từ con vẹt (NC), chiện Tào Tháo là con hoang thai của Pak Chung Hi (HT); chiện “Tôi biết một gã lái buôn xe (hơi), gặp thời ế ẩm, cảm thán làm thơ kể chuyện vinh nhục của nghề. Y tự nhận mình “ như thằng trọc phú tiếp tay tú bà”, và khi hành nghề thì chẳng khác gì “Hàn Tín cúi người luồn trôn”. Lái buôn mà ví với Hàn Tín thì khẩu khí coi bộ quá đà. Sao không ví như mấy em bia ôm chiều khách cho nó… mượt? Cảm nhận thơ phú với tôi là chuyện khó khăn, nhưng với bài thơ “lựu đạn” này, chỉ với câu cuối “ Ta đem bán thứ nhiễu nhương làm giàu”, tôi có thể đoán được cái bụng của y, sớm muộn rồi cũng lại ngựa quen đường cũ. Cái nghiệp buôn xế ngấm vào tim phổi y rồi. (NDH)…v/v..và v/v….Riêng chiện thơ dzề cái dzú thì…tui đoan rằng VTT “sờ vú” chẳng phải vì…thèm khi phải “cai” từ nhỏ,mà_bi giờ,khi gần…xuống lỗ_cũng còn thèm(không sờ,không ngủ được?).Với tui, không iu cầu phân tích, đi sâu vào thể loại….miễn, đọc qua thấy…dzui là tui… “phái” vậy….
@ VINH:
Với tui, không iu cầu phân tích, đi sâu vào thể loại….miễn, đọc qua thấy…dzui là tui… “phái” vậy… (trích)
Tui cũng phái … ngừ khác viết dùm si nghĩ của … tui!
Đỡ mắc công!
kekekekeke
Với tui, không iu cầu phân tích, đi sâu vào thể loại….miễn, đọc qua thấy…dzui là tui… “phái” vậy…( trich com VR).
Đọc lời -lẽ của VR & TG tui cũng ” phái ” theo dzậy ? !
=> Bài nnầy mai đọc kỹ thêm nữa rùi chẻ – bửa nhiều hơn quí dzị !
Trích B Ngan : “Những trích dẫn thật độc đáo nhưng sao không dẫn nguồn , dẫn nguồn là nguyên tắc tối thiểu trong phê bình nghiên cứu văn học”.
Cám ơn bạn đã “nâng cấp” bài tùy bút này thành thể loại … “nghiên cứu phê bình văn học” . Nghe “lạnh cẳng” quá !
Tùy bút chỉ là viết lăng nhăng thôi mà, bạ gì viết nấy. Tuy vậy, trong tất cả bài viết của tôi, dù ở bất kỳ thể loại nào, đều minh bạch 2 vấn đề : Cái tôi nói và cái thiên hạ nói. Không nhập nhằng của người là của ta.
Trong cái thiên hạ nói, lại chia làm 2 loại :
1/ Loại không thể kiểm chứng do search trên mạng, chẳng hạn trong bài “Kiều lão Đà Lạt”, phần người ĐL nói về ĐL, hoặc có thể kiểm chứng, nhưng không cần thiết nêu ra, chẳng hạn, “Vỹ Dạ là ổ điếm”, bài “Xế hộp hành” của NĐH, “Trong thơ nên có vú”… Những thông tin này, người đọc có thể search trên mạng, và tự đánh giá độ tin cậy của thông tin
2/ Loại có thể kiểm chứng và tin cậy, cần thiết phải nêu ra dù là bài tùy bút. Với bài thơ của Lý Bạch, dù không nêu nguồn, nhưng tôi đề tên Trần Trọng San dịch vì tôn trọng công sức dịch giả. Trích nguồn như thế đủ chưa? Chưa ! Đầy đủ phải footnote thế này: “ Trần Trọng San, “Thơ Đường, 246-247, Tủ sách Đại học Tổng Hợp tp. HCM, 1990”. Một bài tùy bút, thuộc loại chung trà chén rượu, có cần phải dẫn nguồn lằng ngoằng như vậy không?
Ngay cả trong bài báo khoa học phổ thông, việc trích nguồn cũng được lược bỏ rất nhiều, trừ bảng biểu, và những yếu tố cần thiết phải nhấn mạnh.
Nguồn cũng năm bảy đường nguồn. Một ông Việt kiều mới đây viết bài báo về tác hại của formol, đã trích sự kiện từ quyển text book về Độc tố học. Quyển này lại trích từ nguồn khác. Ông VK này đã dùng secondary source (thay vì phải refer to primary one) cho lập luận của mình., dẫn đến kết luận thiếu khoa học. Tôi đã phải “nhắc khéo” ông ta trong một bài viết khác (cũng dạng phổ thông, nhưng academic bất đắc dĩ một chút), trong đó tôi không nêu tên ông VK vì lý do tế nhị ( http://khoahocnet.com/2012/02/04/vu-th%E1%BA%BF-thanh-nhin-l%E1%BA%A1i-s%E1%BB%B1-c%E1%BB%91-formol-trong-banh-ph%E1%BB%9F/ )
Trích nguồn trong một bài khảo cứu là điều cần thiết. Nguồn là một chuyện, còn độ tin cậy của nguồn, nguồn cứng, nguồn mềm,… còn nhiều chuyện lắm, nhưng không thuộc phạm vi để nói trong reply này. Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng chưa hề có ý tưởng (ngông cuồng) biến những bài tùy bút của mình thành bài nghiên cứu phê bình, cũng như không bao giờ nhầm lẫn giữa cách viết bài báo KHPT và bài báo khoa học academic. Và do thế, tôi bảo lưu quan điểm viết tùy bút, không cần phải đưa những trích dẫn hủ nho, nạc mỡ. Chung trà chén rượu là thế
VTT
Tra loi khong thuyet phuc neu khong noi la sai,neu nhu tac gia bia ra roi gan ghep cho nguoi nay noi nguoi kia noi thi sao ?
@ Kính chào Vũ Thế Thành, tùy bút … sĩ.
… 2 vấn đề : Cái tôi nói và cái thiên hạ nói. (trích).
Sao cứ CÁI mờ không thấy ĐỰC?
Cách viết của VTT rất vui và rất thâm thúy. Không hẳn ai làm thơ đều là thi sĩ , đôi lúc viết để trang trãi lòng với bạn bè cho vui rồi bạn bè gán vui là “thi sĩ” và họ biết điều đó mà.
@nguyentiet
Cái cách suy nghĩ đơn giản của bạn đã làm bạn hiểu được cái chữ nghĩa “tưng tửng” trong bài viết của tôi rồi đó. Cám ơn rất nhiều – VTT
YD cũng làm thơ nè , được gọi là …lều thơ chứ không phải nhà thơ . Thỉnh thoảng diễn tả xúc cảm của mình lên Xứ Nẫu cho …vui , gặp độc giả như Vũ Thế Thành thì …” oải ” lắm ! hihihi
Bài viết của Vũ Thế Thành thâm thuý và rất vui .
Hôm nào thành thạo mở khoá dạy ” dance ” cho bà con đăng ký học nghen ! YD thích cái môn này lắm à .kakaka
– Hì…hì…. Cám ơn YD khen tôi viết “thâm thúy”. Tụi quỷ sứ “thi sĩ” vừa phone cho tôi, chúng rủa tôi là “thâm…độc”
– Vụ dance, mấy bà phải níu… NĐH. Tay tổ đó !
VTT
Hợp tác cho đỡ tốn tiền ” bo’ thi sĩ Ngô Đình Hải ui !kakaka
Còn tui thì chưa đạt “lìu thơ” mà chỉ là “chõng thơ” thâu !
“Lìu” thì cũng có thớ hơn “chõng” rầu đó Nị quơi !
Toàn thể anh chị em xunau.org. sắp hàng một nghía xem cái hố mà thầy VTT đào ra có mình trong đó không ? muổng tự nhận mình có rồi
Chào muổng !
Lâu hè ? Ông dziết chiện ngắn, đâu có dziết thơ…đại như tui đâu mà sụp hố ?
Có thằng tui nữa nữa đó muổng.! Tui không phải chòi, cũng chẵng phải lều hay nhà…Thơ gì ráo..mà danh xưng như dzẫy xem ra vẫn còn thường. nên tui tự gán cho tui cái tên sang hơn là “Villa Thơ” chiên làm thơ..
Con cóc cà chớn
Cắp cái cà chua
Co cẵng cong chưn
Chạy cho chúng chưởi…hehe!
Bữa nay thấy ông VTT có Thơ rao bán, bi nhiêu tui cũng mua, mà giao hẹn trước bài nào đăng dzô xứnẫu được trăm cái còm thì mới trả tiền à nhen…!
@Chào “thầy No” (nhớ fim Dr. No OO7 hôn?)
Thầy Nô “villa” thơ chắc có ngày “nguyện vọng” lên “resort” thơ?
Chắc cú!
kekekekekeke
@muongdua:
Théc méc 1: đào ra có mình trong đó không ? (trích)
Ông báo hại tui đọc lại … tui coi có tui hôn? Có tật giật cái …. mình!
Théc mé 2: Toàn thể anh chị em xunau.org. sắp hàng một (trích).
Muổng có đím chính xác bao nhiêu nẫu sỉ hôn mờ bỉu dzậy?
Sắp hàng một nhỏ trước lớn sau dài dài ra tới tận … xunau chắc gì đủ hết anhchịem?
Tôi đọc đâu đó (chả nhớ) nói rằng : Ở VN, thời kỳ đấu tranh giành độc lập hễ cứ ra ngõ là gặp anh hùng. Còn bây giờ hòa bình rồi thì ra ngõ gặp…nhà thơ !
Nhận định ấy không phải không có lý của nó bởi vì – xin chứng minh liền : ngay chính như tôi mà cũng được bạn bè…”nâng cấp” thành nhà thơ kia mà !
Riêng mình, tôi đủ chín chắn để không đến nổi ảo tưởng về chuyện đó ! Chẳng qua “máu” lên thì viết…đại vài câu ngớ ngẩn “mua dzui với bạn bè là chính” thôi! Cũng giống như ông VVT viết tùy…hứng vậy. Thế nhưng giữa ổng và tôi cũng có cái khác là : ổng viết tùy…hứng còn ra…tiền để lackiu này nọ chẳng hạn, còn tôi thì viết…đại nên tiền chả có, tình cũng không. Mà cũng dzui… Tôi là “hậu dziên” GIAMAHAMVU do cha Ni Tham làm chủ…xị .
Chào anh Vú Thế Thành!
Hình như đoạn văn này nghịch lỳ với anh thì phải :
(” Tôi cũng nghiệm ra một điều, những thằng sờ vú mẹ dai như thế suốt đời chẳng bao giờ trưởng thành nổi.”)
Tùy bút hay…!
NO cố tình đổi họ của ông Vũ Thế Thành đây mà !
Hay là…đọc Vũ theo giọng kim cao vút ? hehe…
Tú Gàn coi chừng hắn đọc Khiêu vũ trở thành khiều….thì quý bà hết dám dance luôn, he he…
tác giả cứ cho rằng nào là mình không biết thơ, dốt thơ, kém cõi về thơ… nhưng qua những khía cạnh và cách đọc cách cảm nhận về thơ ca thật rành mạch và khiến người đọc soi rọi lại khả năng của mình, nhẩm lại những vần vè mà có lúc tưởng chừng mình là nhà làm thơ “vĩ đại” …. hihihi, bài viết hay , thâm thúy, đọc liền 1 mạch và đọc xong thấy như vừa quẳng gánh lo âu…
“Muốn cho trộm khỏi vào nhà
Đề vào trước cửa, đây là nhà thơ”.
hihihihihi
Thế giới thơ ca sao mà rắc rối thế
Về bài thơ “Đây thôn Vỹ Dạ” của Hàn Mặc Tử, một bài báo trên tờ “Người giáo viên nhân dân” cho rằng thôn Vỹ là một ổ điếm, và Hàn Mạc Tử đã có công «phản ánh kiếp sống giang hồ, tố cáo tệ đoan của xã hội cũ, trong một bài thơ hiện thực, nhân đạo, một tiếng thở dài đáng quý». Bó tay !
____
Những trích dẫn thật độc đáo nhưng sao không dẫn nguồn , dẫn nguồn là nguyên tắc tối thiểu trong phê bình nghiên cứu văn học
Nhan xet chinh xac ,bai viet can phai co trich dan cu the