Đỗ Hồng Ngọc
Tặng TVL
Lâu lắm mới gặp lại anh. Hoài Khanh bây giờ đã 79 tuổi ta rồi chớ ít gì. Tóc bạc phơ. Nét nhăn nhàu của người có tuổi. Chỉ vụt tươi khi nói về thơ!
Thơ Hoài Khanh thời mình ai cũng biết, cũng thuộc ít nhiều. Lúc còn quá trẻ mà thơ anh đã làm cho Bùi Giáng giật mình, tưởng là của một… cụ già, với triết lý nhân sinh sâu sắc. “Từ Dâng Rừng tới Thân Phận, Hoài Khanh đi một bước riêng biệt choáng váng trong dòng lục bát của ông. Ông không bị một ảnh hưởng nào gò bó. Ông chỉ chịu ảnh hưởng của trời, của sương, của giòng sông, bến quạnh quê hương” (Bùi Giáng- Đi vào cõi thơ).
Một thời Hoài Khanh làm cho Giữ Thơm Quê Mẹ và chính anh đã chọn đăng “Bài thơ trên xương cụt” của Chinh Ba. Cách đây mươi năm, mình ghé thăm anh ở Biên Hòa, gởi tặng tập “Già Ơi… Chào Bạn!”. Ít lâu sau anh gởi một lá thư: “Đọc Già ơi… của Đỗ Hồng Ngọc xong mình muốn già mau đi … cho đã!”. Và bây giờ thì anh đã già thiệt, “già đã” rồi!
Gặp lại anh trong bữa họp mặt anh em Xunau.org ở Sông Trăng. Vui quá vì không ngờ. Có cả Chinh Văn, Cao Quảng Văn, Trần Dzạ Lữ, Bùi Chí Vinh, Nam Thi, Ngô Quang Hiển, Văn Công Mỹ… và nhiều bạn bè khác.
Lần nào về Phan Thiết, đi qua Núi Cú, Ba Hòn, sông Cà Ty… mình cũng nhớ Hoài Khanh. Nhất là khi đi ngang Ba Hòn mình thường lẩm nhẩm “Người đi để dãy Ba Hòn chơ vơ”. Thế nhưng, không phải, anh nhắc: “Người đi nhớ dãy Ba Hòn trơ vơ” chớ! Nhưng mình thì vẫn cứ thích “Người đi để dãy Ba Hòn chơ vơ” hơn. Nó hay ở chỗ người đi nỡ bỏ lại… chơ vơ Ba Hòn!
Hoài Khanh sinh ra và lớn lên ở Đức Nghĩa, Phan Thiết. Nhà anh cách chỗ mình ở không xa. Anh lớn hơn mình mấy tuổi và đã phiêu bạt… giang hồ tự thuở nào, lúc mình còn cắp sách đến trường tiểu học bên bờ Cà Ty! Anh vào Saigon, làm thơ, làm báo và một mình dựng nên Nhà xuất bản Ca Dao nổi tiếng một thời, in được hằng 70 tựa sách có giá trị. Anh kể một mình anh thôi, vừa… giám đốc, biên tập, dịch thuật, lon ton, thầy cò, phát hành, tài xế, thu ngân… Giỏi thiêt.
Khi nhắc Xa quê nghe gió nồm của anh, anh nói anh thích gió nồm lắm, mát mẻ, còn mình, mình ưa gió bấc hơn, nhất là những buổi tan trường. Trời se se lạnh. Mùa cốm sắp về. Những tà áo trắng… “Mùa ơi, gió bấc nhớ không ngờ/ Năm nay người có về ăn Tết/ Có ngậm ngùi nghe chút ấu thơ” (Đỗ Nghê, 1970). Anh cười lỏn lẻn. Hóa ra anh cũng ưa gió bấc.
Chép lại ở đây vài bài thơ của anh. Chắc bạn cũng đã thuộc rồi. Một thứ thơ cho người ta thuộc. Không dễ đâu!
Ngồi Lại Bên Cầu
người em xưa trở về đây một bận
con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
tôi lẫn trốn vì thấy mình không thể
mây của trời rồi gió sẽ mang đi
em – thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
màu cô đơn trên suối tóc la đà
còn gì nữa với mây trời đang trắng
đã vô tình trôi mãi bến sông xa
thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
và cô đơn đã ghi dấu trên tay
chân đã bước trên lối về hoang vắng
còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy
quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ
rồi em lại ra đi như đã đến
dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
Hoài Khanh
Đức Nghĩa
Biển mang niềm nhớ đi hoang
Gió Trường Sơn luyến mây ngàn Tà Dôn
Ôi sương Núi Cú lạnh hồn
Người đi nhớ dãy Ba Hòn trơ vơ
Cành dương cát trắng hững hờ
Nhìn nhau thuở ấy bây giờ nhớ nhau.
Hoài Khanh
Cà Ty
Một dòng xanh mấy niềm sâu
Ngẩn ngơ gió lạnh từ đâu thổi về
Trở mình sương rụng trên đê
Người đi rồi chẳng thấy về, chao ôi.
Hoài Khanh
“Người đi rồi chẳng thấy về, chao ôi!” là Hoài Khanh nói về bạn đó, phải chăng?
(ĐHN)

Lâu lắm rồi mới biết tin anh Hoài Khanh. Cảm ơn bác Ngọc cảm ơn Xứ Nẫu
Cám ơn BS Ngọc,
Nhờ Anh giới thiệu và ghi lại hình ảnh của Thi sĩ Hoài Khanh, nên tui mới có được cơ hội nhìn Anh ấy trên Net, Mừng thấy Anh ấy vẫn còn khoẻ, có lẽ Thơ làm cho anh ấy chậm già.
mpd.
Chao bac si Đỗ Hồng Ngọc
Tho Hoai Khanh hay qua ma bai viet ve tinh ban cung cam dong qua
Vào thăm XN – tình cờ ” Gặp Lại HK” của Anh – lại cảm thấy rất nhớ! Nhớ người viết bài và cả người “được viết” nữa! Gần 2 năm nay – anh HK ít ra QN – nên tôi không “gặp lại” anh được! Mấy bận trước – kỳ nào ra chơi QN – anh cũng nhờ Hoàng chở lên BĐ – thăm , rồi đi luôn NK thăm anh em ở đó! Anh vẫn phiêu bạt & an nhiên như dạo nào! Anh đã ba lần gởi sách tặng tôi – nhưng toàn là sách” phôto copy” ! Bản in trước 75 đã mất dần, anh chỉ còn giữ lại mội thứ 1 quyển thôi!-( Vậy là “may phước” lắm rồi – anh nhỉ?) Tôi rất “mê” tập sách ” Martin Heidegger -BUÔNG XẢ THANH THẢN” ( do anh dịch & giới thiệu) ( HK gởi tặng 27-7-09) – đúng là ” phong cách HK” từ thuở nào! Do vậy – ngờai đời, anh rất lận đận & buồn! Gởi ” hai bạn già” lời cầu mong “trẻ mãi” vậy!
Phải có tấm lòng rộng mở mới viết về bạn mình cảm xúc như vậy.
Cảm ơn H-Cùlao. Mấy nét chấm phá để có dịp nhìn lại Hoài Khanh thôi mà! Nhà thơ Trần Vấn Lệ ở Mỹ bảo nhớ bài Cà Ty của Hoài Khanh câu thứ ba là “Giật mình sương rụng trên đê” chớ không phải “Trở mình…”. Ôi, những người làm thơ, từ thuở “oan oan thư cưu…” đến giờ vẫn vậy đó! “Thốn tâm thiên cổ” phải không H-Cùlao?
Mấy bài thơ của Hoài Khanh hay quá.
Cảm ơn bài viết của anh Đỗ Hồng Ngọc viết rất chân tình và hay về anh Hoài Khanh.Hồi đi lang thang,tôi có lên thăm anh KH một lần ở BH năm 95 đến giờ mới gặp lại.Bài thơ NLBC anh trích và giới thiệu với bạn đọc là bài thơ có rất
nhiều người yêu thích và thuộc nằm lòng qua mấy thế hệ.Chúc thi sĩ Hoài Khanh thật yên lành và vui, khỏe.
Cũng như Ngô Đình Hải, hôm đó tôi tới sớm, được ngồi ké bàn các trưởng lão và được giới thiệu anh Hòai Khanh – vốn “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình”. Tôi còn được BS Đ.H.Ngọc cho biết cố nhà văn Nguiễn Ngu Í là cậu ruột của anh. Lúc vào Sài Gòn năm 1965, làm “lon ton” cho tuần báo Hòa Đồng ở 27-29 Phan Văn Trị Quận 5, tôi biết ông từ đấy.
Lúc ấy em ở TK 29 Nguyễn Cảnh Chân- SG2 ấy anh NT ơi !
….?
Ai bảo Nam Thi không là một “trưởng lão”? Chín túi chớ chẳng chơi! Nguien Ngu Í có những câu thơ đáng nhớ: “Ta đi lang thang/ Ta nói tàng tàng/ Ta cười nghinh ngang/ Ta chửi đàng hoàng”. Một người “chửi” đàng hoàng là đáng quý lắm chứ phải không? Ông còn có câu: “Kiếp sau xin cứ làm người/ Còn bao nhiêu việc trên đời còn bao!”. Bạn đọc trong “Những người trẻ lạ lùng” của mình có bài viết về NNI. Ông và Mẹ mình là chị em cô cậu ruột.
Là hậu bối nhưng rất yêu và mê thơ tiền bối , cám ơn Bs Đỗ Hồng Ngọc đã có bài viết và trích dẫn thơ của nhà thơ Hoài Khanh .
Đọc GLHK của anh, em cứ nghĩ đã có Những Người Trẻ Lạ Lùng thì chắc anh đang suy nghĩ Những Người Già…(?) . Tụi em vẫn thường nhớ câu này của anh Hoài Khanh :
rồi em lại ra đi như đã đến
dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu
Cái “…?” của Văn Công Mỹ làm anh suy nghĩ mãi không biết phải điền vào chữ gì cho trúng? Không lẽ “Những người già… dịch”?. Bỗng nhớ Hoài Khanh “Tôi lẫn trốn vì thấy mình không thể/ Mây của trời rồi gió sẽ mang đi.”… Tuy nhiên, anh Ngọc cũng đã có một bài viết tựa là “Già Khú Đế”, chắc điền vào chỗ trống đó cũng tạm ổn. Hôm nào có trăng trên sông nhớ gọi nghen.
Hôm ở Sông Trăng , nhờ tới sớm , tôi cũng “ké” được cái bắt tay với thi sĩ Hoài Khanh , cũng được ngồi nghe anh kể chuyện làm thơ ngày cũ về chính những bài thơ mà mình đã đọc . Giờ đọc bài viết của BS Đỗ Hồng Ngọc được biết thêm về nhà thơ Hoài Khanh , rất quý . Nhất là cái kết luận của bài viết rất trân trọng :” Một thứ thơ cho người ta thuộc. Không dễ đâu! ” Tôi cũng nghĩ như anh Đỗ Hồng Ngọc vậy . Cám ơn huynh . Chúc huynh luôn vui , khỏe .
hi hi …dzậy mà Nị cũng thuộc thơ …Ngô Đình Hải đó ! Nghe …mát ruột chưa ??!!!
Hihihi , mới sáng mà Nị cho uống…ly nước đường to đùng , chắc no luôn tới chiều quá !!! Tội …!!!
Tui chỉ thuộc tựa bài thơ ” Xế hộp’hành'”. Đọc thuộc lòng câu nào chít liền.
Thấy Xóm Chùa nị mừng gơ ! Mai uống cà phê kiu Nị nghen nghen !!!!
Cảm ơn NĐH đã nhận ra ngay… câu kết của người viết “Làm mới thơ”. Chúc mừng NĐH cũng đã có những bài thơ được nhiều bạn bè nhớ thuộc vậy.
Bài viết thể hiện một tình bạn thật chân thành …đọc rất xúc động !
Cảm ơn anh ĐHN !
Cảm ơn nguyen ngoc tho; cảm ơn Yến Du… và các bạn xunau đã đọc… rất kỹ!
Đọc bài viết này thấy ấm áp một tình cảm đối với nhà thơ Hoài Khanh của BS Đỗ Hồng Ngọc .
Đọc thơ và nhớ lại hình ảnh thi sĩ Hoài Khanh đã gặp ở Sông Trăng , khó quên thật anh ĐHN à !
Chào anh Hoài Khanh. Lâu lắm rồi mới gặp lại anh trên mạng. Qua bài viết của anh Đổ Hồng Ngọc ,em rất vui khi biết anh vẫn khỏe. Mừng quá. Chúc anh nhiều an lành anh nhé