Hạc Thành Hoa
Cuối cùng rồi nàng cũng ra đi trên một sợi tơ
Giăng qua hai bờ vực thẳm
Bên kia xa lạ bến bờ
Không kịp quay về phía sau
Nhìn lại lần cuối cùng mảnh trời xanh ngày cũ.
.
Đêm cuối cùng đời con gái
Nước mắt như thác đổ tự lưng đèo
Và đau thương tràn về như cơn lũ
Nàng phải cắt đứt mọi sợ dây cột vào quá khứ
Như cắt từng khoanh ruột của mình
Còn đôi cánh thiên nga
Cuối cùng cũng không giữ được
Đôi cánh thiên nga quạt gió vào giấc mơ nồng
Phải bỏ hết bỏ hết bỏ hết
Cho đến khi chỉ còn lại trái tim bị sát thương
Nàng lặng lẽ trôi vào đêm tối
Rồi tung đôi cánh trắng lên bầu trời sâu thẳm
Khi đó trăng sắp tàn trên mái tóc rối bời
Và sương giăng ngập lối
Nàng vẫn trôi đi trôi đi như kẻ mộng du
Giữa biển sương mù
Không ai hiểu được nàng
Ngoài bóng tối .
.
Cuối cùng rồi nàng cũng phải ra đi
trên một sợi tơ
Giăng qua hai bờ vực thẳm
Những buổi chiều
Nhìn nắng rụng theo từng chiếc lá
Và trăng như vệt khói mờ
Trong khung trời xanh ngày cũ
Nàng lặng im như tượng
Đợi chờ.

Cảm nhận của các anh rất tinh tế Ý kiến nào cũng đúng cả
Xin thêm:bài này tôi còn viết cho tôi.Dù viết cái gì đi chăng nữa
cuôi cùng cũng là viết cho mình.Xin cám ơn tấm lòng ưu ái các
anh dành cho tôi.Chúc các anh và bửu quyến vạn sự như ý”
Trân trọng
Hạc thành Hoa
Ôi hậu trường thề giới các nàng tiên múa hát sao mà ghê gớm vậy.
Những câu thơ hay và độc đáo đủ để làm nên một tên tuổi HTH , tiếc là tác giả không giao lưu nên người đọc cũng không có cơ hội để cảm nhận và chia sẻ nhiều hơn.
Đúng rồi ,văn chương cần phài giao lưu tiếp nhận chứ
Nàng vẫn trôi đi trôi đi như kẻ mộng du
Giữa biển sương mù
Không ai hiểu được nàng
Ngoài bóng tối .
____
Qủa là khó hiểu
Bài thơ tràn ngập sầu khổ , tiếc thương quá khứ !
Lâu lắm mới được đọc thơ HTH, cách diễn đạt mới , siêu thực .
Hình như muốn diễn tả giây phút Đêm cuối cùng đời con gái?