Nguyễn Thị Phụng
Biển với tôi tự bao giờ gần gũi và thân thương lắm, những chiều nồm nam lộng gió tha hồ ngụp lặn trong bể nước mênh mông mát mẻ vô cùng. Còn hôm nay buổi sáng cuối xuân, nắng ấm đang độ rây vàng, tôi bước lên tàu của bộ đội biên phòng ở bến cảng Quy Nhơn cứ dạt dào theo con sóng. Gần hai tiếng đồng hồ lênh đênh trên mặt biển cùng với anh em văn nghệ sĩ của tạp chí Văn nghệ Quân đội, Sông Hương, Binh đoàn 15,… trong chuyến đi thực tế ra đảo Nhơn Châu cách thành phố Quy Nhơn 18 hải lí* .
Biển trong mắt tôi đâu hề xa lạ.
Cái nắng gió cùng với sóng nước là sức hấp dẫn mạnh mẽ nhất bức tôi rời khỏi buồng máy kín đáo an toàn dần ra trước mũi con tàu, độ bập bênh nhịp nhàng theo hơi thở biển khơi khiến tôi phải dần từng bước ngồi trên thùng cao trước buồng máy để giữ lại độ thăng bằng khi nhịp tim rộn ràng, rồi nhớ trước đây ba ngày đo điện tim với kết quả nhịp xoang chậm chỉ có 50 lần/ phút, huyết áp xuống thấp 90- 60, cộng với đêm hôm thao thức cho ngày mai chuyến ra đảo, tôi uống liền ba tách trà nóng, hương trà thơm dìu dịu lan tỏa vào khí quản, tôi tựa lưng an toàn và thiêm thiếp còn bên tai bao nhiêu là câu chuyện rôm rả của các anh chị trong đoàn. Rồi tôi không thể nhắm im đôi mắt còn há miệng cười theo khi có ai đó phát hiện cánh chim hải âu bay ngang. Ba chị em chúng tôi cùng lúc nhìn vào mênh mông hỏi: chim đâu? Được thể các anh cười rộ hả hê như chưa lúc nào sung sướng bằng, thích thú bảo chỉ có một con chim mà các cô phấn khởi!…
Có lẽ hơn tiếng đồng hồ rồi chăng. Tôi chắp cánh bay theo đề tài chim hải âu trên biển khi con tàu đã xa bờ lắm. Hải âu là giống chim lớn, cánh dài và hẹp, mỏ quặm, chỉ sống ở biển, là bạn của người đi biển, màu áo xanh lính biên phòng càng thân thuộc gần gũi hơn. Lúc này chúng thèm nghe tiếng máy con tàu, tiếng nói cười của người, càng lúc chúng rủ rê nhau biểu diễn điệu múa nhịp nhàng đôi cánh lên xuống cho chúng tôi xem. Từng cặp ba, cặp đôi lần lượt vào tầm ngắm trong ống kính, tôi ấn nhanh nút chụp và chúng không thể lọt ra ngoài nữa rồi! Ơ kìa những con cá chuồn chẳng chịu nằm yên số phận, nghe tiếng máy chạy qua, ngước nhìn hải âu tung lượn giữa trời xanh, chuồn cũng phóng mình thi sức theo con tàu chừng hơn mười mét, thấy mình lạc loài không ai tiếp sức nữa, đành trở về với bạn bè của mình. Trên những cái phao trắng vuông vắn bồng bềnh con sóng còn là trạm dừng chân quen thuộc của hải âu, nơi chim trời và cá nước bên nhau suốt đời…
Nhơn Châu hiện ra sau gần một trăm phút trên mặt biển. Núi đảo sừng sững trước mặt, ngọn hải đăng hình khối tròn điềm tĩnh bên phải cao vút lên tầng mây, khoảng giữa phía dưới là nhà cửa san sát chen lẫn những vòm cây xanh mướt vươn lên giữa trời xanh thẳm. Có phải vì thế trước đây nhân dân ta thường gọi là cù lao xanh hay không! Màu xanh lá dừa hiền hòa chịu đựng in trên mặt đường bê tông che nắng người đi đường, màu xanh cây sứ (cây hoa đại) tỏa hương trộn lẫn mùi nồng mặn của biển chia đều cho người qua lại, màu xanh của những luống rau cải rổ lá to bằng bàn tay xòe ra tươi mát, màu xanh của rau răm thơm mà đôi mắt ai đã từng ví như lá răm kia,… trong khuôn viên một số nhà dân ở hai bên đường, và cuối cùng là màu xanh lá bàng tràn cả mặt đất từ ngoài cổng doanh trại bộ đội biên phòng vào tận trong cơ quan, nhà nghỉ, phòng ăn,…Bàng khiêm tốn nhường bóng xanh những luống rau cho các đơn vị đại đội… ngay ngắn thẳng hàng hai bên lối gần khu nhà bếp phía sau. Và nhất là màu áo xanh tươi trẻ chân tình cộng với nụ cười cởi mở của các chiến sĩ bộ đội biên phòng đang từng ngày giờ canh giữ biển đảo quê hương, đón tiếp và bố trí chỗ nghỉ ngơi, sinh hoạt cho anh em văn nghệ sĩ rất chu đáo.
Hai giờ chiều, một số chúng tôi ngồi dưới tán cây bàng với những vần lục bát cho nhau. Sau khi tôi đọc xong bài thơ “ Được mùa mua bán”, nhà văn Phùng Văn Khai lại bảo theo em thì chị Phụng chỉ cần sửa lại từ “đã” là từ “ kia” trong câu bát: “Sầu riêng (đã) / kia chín thế nào cũng rơi ”… với một định từ được xác định thì hay hơn phụ từ chỉ thời gian!…
Sau một giờ đồng hồ, cái nắng bên ngoài cứ chực sẵn chờ người ra là lân la sờ sẫm quấn lấy ngay lên da thịt bất kể đàn ông, đàn bà, trẻ em, người già,… cho đã thèm cơn khao khát. Tôi và Hà My không thể chịu nổi cảm giác của tự nhiên ưu ái dành cho mình. Mắt kính, khẩu trang kín mặt, kín tay và kín luôn cả đôi bàn chân dù cho mồ hôi tha hồ tuôn chảy. Bởi luôn thực hiện phương châm nhất dáng nhì da. Đã là phụ nữ mà không xếp vào khung nào thì chỉ lo “ ê sắc” thôi. Chứ chưa nghĩ sợ ung thư da!… Cuộc sống trên đảo với hơn 480 hộ dân và có khoảng hơn ngàn người, hầu hết là nghề đi biển. Trường học khang trang kiên cố nhất, dành cho tuổi thơ đến học tập và sinh hoạt ca hát vui chơi. Những con đường bê tông không rộng lắm chỉ đủ cho người đi bộ và một vài chiếc xe đạp, xe máy chạy qua lại. Một quán cà phê nằm sâu trong khuôn vườn nho nhỏ dành cho những phút tâm tình sẻ chia sau những ngày ra khơi lộng gió. Một gian lều chợ rộng nằm cạnh bãi biển đón cá, tôm,… từ những thuyền thúng đưa vào bờ. Một số chị em ngồi quanh nhau bắt chuyện thăm hỏi những buồn vui cuộc sống mà bụng dạ luôn hướng ngoài khơi xa của chồng mong được con tàu đầy ắp cá tôm. Từng nhóm học sinh tan trường tung tăng trở về nhà khoe điểm mười còn nóng hổi trên trang vở. Và từng nhóm vui đùa trong biển nước gần bờ mát mẻ khỏe khoắn hơn. Nhưng tất cả đều tâm niệm kính cẩn gởi vào vị thành hoàng xã đảo Nhơn Châu cầu mưa thuận gió hòa cho cuộc sống mãi bình yên theo năm tháng.

Đêm giao lưu không chỉ có thơ lục bát với một Tình xa của Hà My: “ Tì tì một cốc phôi pha/ Hờ hờ say khóc tình ta cõi người”. Còn Du An ở Điện Biên lần đầu đến biển sáng tác ngay trên con tàu: “ Biển khơi sóng lợp mái nhà/ Vừa bay nón trắng chắc là hải âu? Đường đi của những con tàu/ Bao nhiêu đàn cá ngẩng đầu trông theo” ( 28.4.2011). Còn tôi giật mình khi MC nhà văn Phùng Văn Khai bất ngờ giới thiệu chị Phụng sẽ đọc mười bài lục bát! Trời đất ơi, tôi cố gắng lắm mới được hai bài tám câu thì trong bụng không còn chút thơ nào nữa…bởi quên đậy nắp nó bò hết trơn. Anh Thai Sắc ở tận Đồng Tháp với chất giọng Quảng Bình đã thành công với bài hát “ Thuyền và biển” giữa lúc này sao nặng nghĩa nặng tình lắng sâu nỗi nhớ người yêu đến thiệt nhiều như vậy! Ngọc Tuyết yêu đời sảng khoái: “Cười cho sóng sánh tháng ngày/ Cười cho tình đến đủ đầy nhớ mong/ Cười cho đời bớt gai chông/ Cười cho xuân lạc vào trong tiếng cười”. Bên cạnh là đơn ca nữ của Binh đoàn 15, Đại đội Đ30, của Đoàn thanh niên xã đảo Nhơn Châu, nhưng khoái nhĩ nhất vẫn là chất giọng đặc trưng tự biên tự diễn bài chòi Bình Định của Trần Dự là hấp dẫn hơn,… Kết thúc đêm giao lưu là tặng nhau những tập thơ văn ấm áp thân tình. Còn Ninh Đức Hậu ở Ninh Bình đã không quên lưu giữ những tấm hình kỉ niệm khá ngộ nghĩnh, độc đáo. Sau đó, chúng tôi còn được thưởng thức món cháo cá thu lúc chín giờ đêm thơm ngọt mặn mà vừa miệng từ bàn tay khéo léo của các anh nuôi trong đơn vị ở đây. Tất cả đều thực hiện tác phong quân sự để còn ngày mai leo núi sờ lên ngọn hải đăng trước khi mặt trời mọc…
…Chia tay cầu cảng Nhơn Châu, con tàu lướt nhẹ trên sóng, bọt nước hình cánh quạt xòe ra xếp lại vỡ tan hai bên mạn tàu. Mặt biển sớm mai bình yên, độ chênh lệch tâm trạng và cảm xúc của tôi có một cái gì đó chưa thật sự ngang bằng. Suốt cả đêm nơi đảo Nhơn Châu thao thức với màu nước xanh mát lắm từ lúc chiều thả mình trong biển mặn, cát ven bờ hạt to trắng lắm cứ níu chân du khách đến lúc không nhìn thấy bóng người nhưng không phải là cát mịn như biển Quy Nhơn. Cả quần thể núi đảo nơi đây đẹp tựa như vòm ngực căng đầy của một cô gái đương xuân. Tiếp giáp cầu cảng hai bên là tàu thuyền đánh cá tấp nập về đỗ bến bình yên, nhà cửa ngư dân san sát khi tối lửa tắt đèn có nhau, tiếng nói cười giòn tan đọng lại hòa với tiếng sóng yêu thương muôn đời làm nên bức tranh lung linh giữa biển. Nhưng còn đằng sau bờ cát trong cái eo biển nhỏ nằm phía sau của Nhơn Châu, một chiếc dép đứt quai, một miếng xốp lót đồ điện tử, những bì nhựa rách,…lặng lẽ trăn trở dưới nắng mưa rồi chốc chốc phất phơ theo con gió trên mặt triền dốc cố mình cuốn đi nhưng chẳng biết về đâu!… Xin hãy giữ Nhơn Châu một màu xanh yêu thương tươi đẹp.
Biển trong mắt tôi đâu hề xa lạ. Tôi muốn hỏi thật biển có bị dị ứng vết dầu loang trên một diện tích nhỏ và những bì nhựa còn nhãn hiệu nằm trơ ra trên con sóng gần đảo Nhơn Châu không?!…
Biển yêu ngàn đời của tôi!
___________
*Hải lí: đơn vị đo độ dài trên mặt biển bằng 1,852 kilomet

chulanbinhdinh
Bài viết của chị thật là hấp dẫn. Em đọc và cảm nhận trong đó chứa đựng bầu nhiệt huyết của chị. Em háo hức muốn đi chu du ra ngoài đó một chuyến.
Chúc chị ngày 8/3 vui và hạnh phúc.
______________
Cho chị số đt khi nào có dịp chị hú một tiếng, sang trang nguyenthiphung.vnweblogs.com liên lạc với chị nghen!
chú em vui
bagiakhoua
Chị Phụng ơi ! em mơ được đến Cù Lao Xanh mà chưa đi được , bây giờ nghe chị tả cảnh đẹp lời văn thật dễ thương làm em mê luôn
____________
Hôm nào kí niệm ngày thống nhất, nhóm huongxua làm cuộc “vượt ngàn hải lí” đi đi nghen!
Không có chị làm hướng dẫn viên , ra đó biết đi mô ?!
Thảo Ly dẫn khoua đi nghen.
Yến Du
Hồi nhỏ có đi Cù lao xanh một lần bằng tàu , ói liên tục giờ nghĩ lại còn sợ
!Bài viết rất tình cảm .Chúc chị Phụng khoẻ , vui !
____________
hôm nào về lại Quy Nhơn, lại tiếp tục chuyến đi nữa nghen, rủ cả PVP nữa nghen! Cảm ơn bạn đã sẻ chia, chúc vui nhiều.
trandzalu
Phụng nè,bệnh sụt sùi vậy mà cũng xông pha đến Nhơn Châu là quá giỏi.
Bài viết rất ấn tượng.Anh phục em đó.Tình thân
______
Đi với đoàn nên rất yên tâm về bệnh tình của mình anh trandzalu ạ!
chúc anh vui nghen
H-Cùlao!
_______
Cảm ơn bạn, và nếu một mai có thể biến Cù Lao xanh thànhđiểm du lịch cũng dấp dẫn lắm nhất là bãi tắm phía sau, cây sẽ xanh hơn ở những ngọn đồi nữa kia!…
TUTHUC
Sắp đến ngày 8-3 chúc Phóng dziên nguyethiphung tràn đầy niềm dui .
____________
Nguyenthiphung thì nhận còn phongdzien thì trả lại người chúc à nghen!
chuẩn bị 8.3 ra nhà anh đó!
He…
Bài viết của chị thật là hấp dẫn. Em đọc và cảm nhận trong đó chứa đựng bầu nhiệt huyết của chị. Em háo hức muốn đi chu du ra ngoài đó một chuyến.
Chúc chị ngày 8/3 vui và hạnh phúc.
Chị Phụng ơi ! em mơ được đến Cù Lao Xanh mà chưa đi được , bây giờ nghe chị tả cảnh đẹp lời văn thật dễ thương làm em mê luôn
Hồi nhỏ có đi Cù lao xanh một lần bằng tàu , ói liên tục giờ nghĩ lại còn sợ
!Bài viết rất tình cảm .Chúc chị Phụng khoẻ , vui !
Phụng nè,bệnh sụt sùi vậy mà cũng xông pha đến Nhơn Châu là quá giỏi.
Bài viết rất ấn tượng.Anh phục em đó.Tình thân
Cám ơn chị Phụng viết bài ký sự về Nhơn Châu-Cù lao Xanh, quê tôi.
Bài viết , tác giả đã truyền được cảm xúc đến người đọc, đó là thành công quá.
Có lẻ chị ra Cù lao xanh ngắn ngày, và đi với đoàn công tác nên thâm nhập không nhiều, diễn tả còn thiếu lắm.
Nên ra Cù lao Xanh khoản giữa tháng âm, ban đêm có trăng mới tuyệt vời.Nhìn trăng lên đỉnh núi, nhìn trăng dưới biển…
Bây giờ, Cù lao xanh đã bớt màu xanh, nhìn lên núi thấy màu xanh bị nham nhở, như những vết thương, vì những con đường bê tông xẻ dọc các triền núi làm xấu núi.
Biển mặt trước dân ở giờ không còn “bải biển” nữa . Từ lúc làm cái cầu tàu trước doanh trại bộ đội biên phòng , nó đã khai tử bải biển Cù lao xanh. Vì khi mùa đông gió bấc sóng lớn đập vào cầu tàu tạo ra giòng xoáy cày nát bải biển Cù lao xanh. Người ta làm sai rồi chắp vá bằng những khối bê tông để chắn sóng ( như hình chụp trong bài ), cát biển Cùlaoxanh không còn trải dài đến biển để nghe sóng biển vổ về nữa.
Nhưng nước biển thì vẫn một màu xanh ngắt, trong veo, nhìn thấy san hô dưới đáy biển.
Cù laoxanh vẫn hiền hoà, mộc mạc từ đất trời , biển,cỏ cây đến người dân. Ở đây mọi nhà đêm đến không phải đóng ,khoá cửa khi đi ngủ.
Đã mấy năm, tôi chưa về quê, đọc bài của chị thấy nhớ làng quá. Cám ơn chị.
Ban que cu lao xanh a ?
Chào Minh Huy.
Tôi quê Cù lao xanh, nhưng đi biền biệt lâu rồi.
Nhà vẫn còn ngoài đó,thỉnh thoảng vài năm có về, đêm trải chiếu trên cát ngoài bải biển nằm ngắm trăng, nghe sóng vổ và thấy cuộc đời yên bình chi lạ.
@ H-Cù lao
Cảm nhận về Cù lao xanh của tôi rất nhiều ,nhưng nhớ mãi vẫn là chuyến thăm đầu tiên vào năm 67,lúc ấy người ở còn rất thưa ;ban ngày được thoả thích với biển xanh ,trưa nắng nấp dưới những tán bàng râm mát…và rồi lỡ chuyến tàu về ,phải ở lại nhà ông xã trưởng,căn nhà ngói tường vôi vàng duy nhất ở cù lao với nền mái hiên bằng xi măng láng bóng…nằm ngắm trăng và nghe tiếng chó sủa…không thấy bóng ngươi đi lại trong đêm ;một cảm giác thật yên bình
Sau này nhiều lần qua cắm trại ,vui chơi nhưng chỉ là những chuyến sáng đi chiều về bằng tàu hải quân nên mất đi nhiều cảm giác thanh bình…
ước được một lần đến Cù Lao Xanh, để nghe sóng vỗ lanh canh ..
ứơc gì được về cùng em để rót vào tai hai tiếng…lanh chanh
Sắp đến ngày 8-3 chúc Phóng dziên nguyethiphung tràn đầy niềm dui .
Ba láp ba xàm
Kí sinh sự viết hay ghê.
____________
Kí sinh trùng chứ!Hi…
Văn Huy
Viet de thuong.
____________
Cảm ơn Văn Huy đã sẻ cgia, chúc vui
rêu
chị viết thật nhiều cảm xúc và tâm huyết….
__________
Chị của em lại có bệnh như vậy, mà nè8.3 có mục nào chưa, chúc vui trước à nghen!
chị lên kế hoạch đi nhé..
phanlehue
Đọc THEO CON SÓNG VƠI ĐÂỲ PLH nhớ Cù Lao Xanh quá Phụng quơi!
___________
Có phải nhớ đến kỉ niệm thuở nào không đó!He…Đã qua nhà anh TVD chép ảnh hôm SN rêu chưa!
Chúc vui.
nguyentiet
Chị Phụng ơi đọc bài viết của chị về chuyến đi Nhơn Châu làm em thèm quá một chuyến đi như thế và rất nhớ nơi ấy, những kỷ niệm xưa lại hiện về… dù em đã đến Cù Lao Xanh hai lần rồi , năm 1976 và năm 1981. Nhưng hôm nay Cù Lao Xanh đã thay đổi nhiều , đã đẹp hơn như chị đã nói. Em thích gọi Nhơn Châu bằng cái tên Cù Lao Xanh hơn như Nẫu Xóm Cũ đã nói “tên Cù Lao Xanh mộc mạc, nôm na nhưng gợi tình, gợi nghĩa hơn “tên chữ” Nhơn Châu, mặc dầu nghĩa của nó cũng hay – vùng đất của lòng nhơn ái”. Chị viết rất lôi cuốn và em thích đọc lắm. Chúc chị khỏe , vui mãi.
_____________
Thế thì cứ gọi Cù lao xanh cho thỏa thích, he…
Khắc Tuấn
Chào chị Phụng ! không ngờ gặp lai nhau trên xunau .Đúng là chị đi dữ quá .
Hẹn gặp lại nhen !
____________
He… trong tỉnh mình đi chưa hết đâu, còn nhiều cảnh đẹp và hấp dẫn lắm!
Hẹn gặp lại nhen !
Chúc vui
Nẫu Xóm Cũ
Chào cô Phụng. Đọc bài du ký của cô – Nhơn Châu du ký -tôi có cảm giác đang đọc một bài thơ không vần về biển nhất là đoạn nói về màu xanh. Quả tình tôi thích tên Cù Lao Xanh mộc mạc, nôm na nhưng gợi tình, gợi nghĩa hơn “tên chữ” Nhơn Châu, mặc dầu nghĩa của nó cũng hay – vùng đất của lòng nhơn ái. NC rất lạ lẫm với tôi bởi từ lâu tôi vẫn quen gọi hòn đảo ấy là CLX.
Cù Lao Xanh-
biển xanh, trời xanh, núi xanh, lá xanh.
Trên xanh, dưới xanh
Vây quanh màu xanh
Bài thơ nào cũng xanh màu cù lao xanh
Thật tuyệt một chuyến đi như thế.
—————————–
Cảm ơn Nẫu Xóm Cũ sẻ chia, chúc vui nghen!
Huỳnh Kim
Cứ ra bến tàu Hàm Tử là có tàu đi cù lao xanh
______
Chắc thiệt vậy, còn mình hôm đó đi theo tàu của bộ đội biên phòng. he…
NTLoan
Ở Quy Nhơn có chuyến tàu nào đi Nhơn Châu không chị ? lịch trình như thế nào? nhờ chị tư vấn giùm
_________________
Khó quá, mình cũng đi nhờ…Chắc sáng đi chiều về cũng được, he…
Kí sinh sự viết hay ghê.
Viet de thuong.
chị viết thật nhiều cảm xúc và tâm huyết….
Đọc THEO CON SÓNG VƠI ĐÂỲ PLH nhớ Cù Lao Xanh quá Phụng quơi!
Chị Phụng ơi đọc bài viết của chị về chuyến đi Nhơn Châu làm em thèm quá một chuyến đi như thế và rất nhớ nơi ấy, những kỷ niệm xưa lại hiện về… dù em đã đến Cù Lao Xanh hai lần rồi , năm 1976 và năm 1981. Nhưng hôm nay Cù Lao Xanh đã thay đổi nhiều , đã đẹp hơn như chị đã nói. Em thích gọi Nhơn Châu bằng cái tên Cù Lao Xanh hơn như Nẫu Xóm Cũ đã nói “tên Cù Lao Xanh mộc mạc, nôm na nhưng gợi tình, gợi nghĩa hơn “tên chữ” Nhơn Châu, mặc dầu nghĩa của nó cũng hay – vùng đất của lòng nhơn ái”. Chị viết rất lôi cuốn và em thích đọc lắm. Chúc chị khỏe , vui mãi.
Chào chị Phụng ! không ngờ gặp lai nhau trên xunau .Đúng là chị đi dữ quá .
Hẹn gặp lại nhen !
Chào cô Phụng. Đọc bài du ký của cô – Nhơn Châu du ký -tôi có cảm giác đang đọc một bài thơ không vần về biển nhất là đoạn nói về màu xanh. Quả tình tôi thích tên Cù Lao Xanh mộc mạc, nôm na nhưng gợi tình, gợi nghĩa hơn “tên chữ” Nhơn Châu, mặc dầu nghĩa của nó cũng hay – vùng đất của lòng nhơn ái. NC rất lạ lẫm với tôi bởi từ lâu tôi vẫn quen gọi hòn đảo ấy là CLX.
Cù Lao Xanh-
biển xanh, trời xanh, núi xanh, lá xanh.
Trên xanh, dưới xanh
Vây quanh màu xanh
Bài thơ nào cũng xanh màu cù lao xanh
Thật tuyệt một chuyến đi như thế.
Cứ ra bến tàu Hàm Tử là có tàu đi cù lao xanh
Ở Quy Nhơn có chuyến tàu nào đi Nhơn Châu không chị ? lịch trình như thế nào? nhờ chị tư vấn giùm
Muốn đi Cù lao xanh, đến bến đò ở cầu Hàm Tử khu 1. Khoản 1g chiều từ QN ra CLX, sáng hôm sau khoản 8g có đò từ CLX về lại QN. Nếu đi chơi nên đi giữa tháng âm ( 12-16, âm lịch), ban đêm có trăng đẹp. Hằng năm rằm tháng ba ở CLX có hát bội giũa bải biển, hát suốt đêm, ai ngủ cứ đem chiếu trải trên cát ngủ, ai xem hát cứ xem.Chúc NTLoan có chuyến đi CLX vui.