Nguyễn Hữu Duyên
Tôi chưa bao giờ học thầy trong những tiết học chính khóa, bởi thầy dạy lý hóa cấp hai còn tôi lại học lớp mười hai, nhưng thầy là người thầy tôi nhớ và kính trọng nhất. Tên đầy đủ của thầy là Hoàng Văn Xê, người Huế, năm một ngàn chín trăm bảy ba về dạy trường Trung học Đào Duy Từ (nay là trường PTTH An Nhơn 1) thuộc huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định. May mắn đã đưa tôi đến với thầy. Đó là một buổi chiều vào đầu tháng mười một năm đó, sau khi tan học, tôi cầm còi điều khiển sinh hoạt vòng tròn và tập hát cho một lớp bảy, giúp các em chuẩn bị đợt cắm trại của trường vào cuối năm. Thầy đến bên tôi sau khi buổi sinh hoạt kết thúc.
– Em học lớp mấy?
– Dạ, em học lớp mười hai A2.
– Sao em không tập trung nhiều hơn vào việc học, em không sợ rớt tú tài sao?
Tôi cúi đầu im lặng.
-Em có gì khó nói?
-Thưa thầy, em ham chơi nên bị hổng kiến thức cơ bản, đã tháng mười một rồi, có tập trung cũng không kịp, thầy ạ!
Thầy nắm tay tôi, hai thầy trò bước chầm chậm trong sân trường như hai anh em, bởi năm đó tôi mười chín, thầy khoảng hai ba, hai bốn tuổi.
– Không có gì là muộn cả, cứ vô ở với thầy, thầy sẽ giúp.
Tôi thực sự như người “buồn ngủ gặp chiếu hoa”. Bởi thời điểm ấy ở đất này không có những lớp dạy kèm cũng không có những “cua” luyện thi, học sinh phải tự học. Thế là tôi mang sách vở đến nơi thầy ở phía sau trường khoảng một trăm mét, cùng với một thằng bạn nữa, cũng ham chơi như tôi, học lớp mười hai A1.
Buổi đầu tiên, thầy nói :
-Nhìn các em điều khiển vòng tròn sinh hoạt, xử lý tình huống rất nhạy bén, thầy tin các em sẽ học tốt nếu tập trung.
Có thể nói, đây là lời động viên thật quý giá giúp tôi và thằng bạn tự tin hơn. Sau khi kiểm tra kiến thức cơ bản, thầy đã phải dạy lại từng bài toán lý hóa chương trình lớp mười một, có khi phải rà lại chương trình lớp chín, lớp mười. Đây là những ngày học tập thật vất vả, bởi cùng một thời điểm mà phải vừa hoàn thành các bài học trên lớp, vừa phải tập trung ôn lại kiến thức lớp dưới để tiếp thu được kiến thức lớp trên, nhất là trong thời gian nửa tháng đầu tiên. Nhưng vất vả nhất là thầy. Vì thầy phải sinh hoạt chuyên môn, soạn bài, chấm bài, lên lớp các tiết học chính khóa, rồi phải lục tìm sách vở liên quan, soạn bài giảng dạy cho hai đứa nữa. Trong suốt thời gian dạy kèm, đâu phải thầy giảng một lần là hai đứa hiểu liền, nhưng thầy không hề nhăn nhó, phàn nàn hay trách mắng. Ngược lại còn kể chuyện vui khi thấy chúng tôi căng thẳng khi không làm bài được. Đó là chưa nói trong quá trình dạy kèm chúng tôi, mỗi khi đứa nào giải được bài toán khó, thầy thường thưởng năm chục hay một trăm đồng, có tiền sáng mai ăn bánh mỳ, ăn chè. Bây giờ nghĩ lại tôi cũng không thể lý giải được vì sao thầy lại chịu khó và thương hai đứa tôi như vậy. Hằng đêm sau khi học xong, khoảng mười giờ đến mười giờ rưỡi, thầy ôm đàn măng-đô-lin, tôi cầm ghi-ta, ba thầy trò cùng hát những ca khúc viết về đồng quê, sinh hoạt cộng đồng. Nhờ thầy nên chỉ sau nửa tháng, tôi và thằng bạn đã cơ bản nắm được kiến thức, có chiều hướng theo kịp các bạn trong lớp, nhất là môn lý hóa. Điều quan trọng nhất là thầy đã làm cho tôi và thằng bạn tự tin, có động cơ học tập, không còn ham chơi, tập trung học. Nhờ vậy nên kỳ thi năm một ngàn chín trăm bảy tư, tôi và thằng bạn đều đậu tú tài toàn phần. Gần bảy tháng kèm hai đứa tôi học, đầu tư công sức rất nhiều, thầy chỉ lấy hai bản sao văn bằng tú tài bằng thư bảo đảm của chúng tôi gửi ra Huế vì lúc đó thầy về Huế nghỉ hè. Khi gặp lại, thầy ôm tôi như ôm một đứa em trai bé bỏng, bóp bóp tay tôi và nói:
– Hai đứa đã không phụ lòng thầy.
Tôi biết thầy rất vui vì đã thực hiện được lời hứa giúp đỡ trực tiếp hai đứa học trò đầu tiên của thầy đậu tú tài.
Sau ngày giải phóng, thầy được phân công về dạy trường Trung học cơ sở xã Đập Đá ( nay là thị trấn Đập Đá ). Lúc đó tôi theo học trường Cao đẳng sư phạm QuyNhơn. Thỉnh thoảng, vào chiều thứ bảy, hoặc sáng chủ nhật, tôi đón xe từ Quy Nhơn về thăm thầy đang ở trọ tại Đập Đá. Thầy đi chợ nấu ăn, không cho tôi làm gì cả ngoài việc lặt rau, bởi với thầy thì tôi như một cậu học trò nhỏ, được ưu tiên chăm sóc giống như ngày xưa thầy chuẩn bị nồi chè hay bữa bánh nếu tôi và thằng bạn học khuya đói bụng. Rồi hai thầy trò, một măng-đô-lin, một ghi-ta cùng hát những bài sinh hoạt cộng đồng, hoặc những ca khúc của thầy viết vừa được giải ở tỉnh. Tôi ra trường, trở thành đồng nghiệp của thầy, nhưng thầy mãi là người thầy mà tôi yêu thương nhất trong cuộc đời mình. Năm hai ngàn linh năm, thầy định cư ở Mỹ cùng với gia đình. Thầy ở cách xa tôi nửa vòng trái đất, và lâu lắm rồi hai thầy trò không gặp nhau. Nhưng với tôi khoảng cách địa lý không quan trọng, bởi tôi luôn mãi nhớ thầy. Dù trước mặt thầy, chưa bao giờ tôi nói những lời biết ơn hay ngợi ca thầy, nhưng làm sao tôi có thể quên những ngày bên thầy với chiếc đèn dầu hằng đêm được nghe thầy giảng bài, nghe thầy hát của gần bốn mươi năm về trước. Thông thường, thời gian làm cho trí nhớ người ta bị bào mòn, thậm chí mất hẳn, nhưng với thầy thì ký ức trong tôi lại được lưu giữ mãi. Bởi thầy đã đưa tôi qua một khúc ngoặt quan trọng nhất của đời học trò- một việc không thực sự dễ dàng đối với một người thầy mới ra trường, vừa phải hoàn thành nhiêm vụ chuyên môn ở cấp hai vừa phải dạy kèm hai đứa học trò lớp mười hai thuộc loại “ dốt đặc cán mai”.
Lớn lên tôi đi đây đi đó, lập gia đình, có hai đứa con đi học. Tôi làm ban điều hành hội cha mẹ lớp và nhà trường trong nhiều năm liền nên có điều kiện tiếp xúc với nhiều thầy cô giáo. Nhưng riêng tôi vẫn thấy ở thầy, hình ảnh thực sự của một người thầy có tâm và có nghề. Thầy là người thầy duy nhất mà cả gia đình tôi, từ ba má, đến các em tôi, vợ con tôi đều biết và kính trọng. Cuộc sống luôn đổi thay, tôi cũng đã gần sáu mươi tuổi, nhưng trong tôi vẫn còn in đậm hình ảnh rất đẹp của thầy với giọng Huế không trộn lẫn vào đâu được. Và, thằng học trò ham chơi, biếng học ngày nào xin cầu chúc thầy mãi mãi sức khỏe, hạnh phúc !

Cũng là thầy, ở xa nhìn thầy đẹp lại gần nhìn thầy khổ
Không biết giờ này còn có được người thầy như vậy không.
Chào anh Tú Tàng,
Theo mình thi bây giờ cũng có rất nhiều người thầy như vậy. Cảm ơn anh đã chia sẻ. Mến!
Anh nguyễn Hữu Duyên ơi,
Giữa bộn bề lo toan cho cuộc sống, thật hạnh phúc vì có những tấm lòng chân thành quan tâm giúp đỡ nhau, theo TB thì đó cũng là niềm vui và tạo động lực cho mình bước tới phải không anh?
Chúc mừng anh đã có được tình thầy trò, bạn bè tốt, hiểu nhau, có như vậy thì cuộc sống đỡ tẻ nhạt hơn?
Cám ơn anh về bài viết. Mến.
Mình cảm ơn Thiên Bồng đã đồng cảm. Viết được những dòng tri ân về người thầy của minh, HD thật sự thấy mình hạnh phúc. Đời mình làm rất nhiều nghề vì cuộc mưu sinh, nhưng nghề dạy học vẫn là nghề mình tâm đắc và yêu thương nhất. Chúc bạn vui, khỏe! Mến!
Thân tặng A Nguyễn Hữu Duyên và các ACE xunau.org bài hát này !
http://www.youtube.com/watch?v=_z19amr4DsA&feature=related
HD xin cảm ơn anh Quy về bài hát mà anh đã tặng. Mến!
Nguyễn hữu Duyên ơi! Một hồi ức thật đep về tình thầy trò xưa và càng
dễ thương hơn khi thầy và trò đều là “Dân văn Nghệ” đúng không ?
Chào anh Lữ,
Thầy Xê đàn măng-đô-lin và hát rất hay, đặc biêt là rất mê sinh hoạt trại. Sau giải phóng, thầy có ca khúc được giải ở tỉnh. Mọi cái rồi sẽ qua đi, nhưng thầy luôn ở mãi với em. Chúc anh có nhiều bài thơ tình hay.
Tình nghĩa Thầy Trò luôn là ĐỀ TÀI muôn thuở!Đã làm Thầy thì ít nhiều cũng ảnh hưởng bỡi nghề nghiệp của mình.Làm Thầy không thể sống hổ thẹn với lương tâm .Thời nào cũng vậy,tôn sư trọng đạo là Đạo lý của muôn đời.
Ai không ý thức được diều đó thì thật là hổ thẹn để sống trên cõi đời này, cho dù anh có là gì đi nữa.
Bài viết của anh thật ý nghĩa, cảm ơn anh.
Chào anh Tín,
Cảm ơn anh đã ghé thăm và chia sẻ. Chúc vui!
chào anh Hữu Duyên,
một câu chuyện rất thật và cảm động , là món quà tình cảm quý giá của người học trò dành cho thầy năm xưa ,
chúc anh vui, sức khỏe, luôn yêu đời,
Chào Rêu,
Anh luôn vụi và yêu đời, chuyện sức khỏe thì anh cầu mong luôn được tốt. Tình cảm của anh với thầy thì gấp nhiều lần những lời anh viết, nhưng diễn đạt của anh thì chừng ấy. Chúc em mãi trẻ đẹp và có nhiều bài thơ hay! Mến!
Mình dân Bình Định gốc , mà sao khi lướt trên Web thấy có nhiều trang Xứ Nẫu quá nên chẳng biết đâu mà lần .
Trang mình đang xem đây có vẻ phong phú hơn . Mình xin đăng kí làm thành viên có được không ? Thỉnh thoảng ghé thăm và học hỏi .
Thân.
“QUEO CÒM” ! KHANH CHI !
Những kỷ niệm về người thầy của anh thật cảm động, bây giờ có thể ít hơn nhưng em tin vẫn có những tấm lòng nhà giáo thương học trò như con vậy nhất là ở các vùng nông thôn hay miền núi,cảm ơn anh vì câu truyện cảm động này, em cũng cảm ơn anh vì anh đã chịu khó đọc thơ bên blog của em.
Chào Trần Mai Hường,
Mình cũng nghĩ như TMH vậy. Cảm ơn TMH đã ghé thăm và chia sẻ. Nói thật lòng, mình rất thích thơ tình của TMH nên phải chịu khó chứ. Tiếc rằng, hôm găp ở Vườn Xưa, nếu còn thì mình cũng nài một tập Đó Là Em thì vui rồi. Chúc nhà thơ có những bài thơ tình mới thật hay! Thân mến!
Trời ơi, có khó gì một tập thơ tặng anh đâu ạ,em chỉ sợ thơ em dở anh chê thôi, anh đọc có chỗ nào không ổn góp ý cho em nhé, em cảm ơn anh.
Vâng, mình chờ nhận quà tặng, sẽ đọc và thưởng thức. Cảm ơn TMH trước nhé! Mến!
Có những kỉ niệm thời đi học mà chúng ta không thể nào quên. Người thầy của anh thật đáng kính. Chúc anh an lành.
Chào Minh Nguyệt,
Trước hết anh cảm ơn em đã đọc vì theo anh biết lịch làm việc của em khá dày đặc. Anh và thằng bạn của anh( bà con với NTP) phải nói là rất may mắn gặp được người thầy như vậy. Đúng là không thể nào quên! Chúc em khỏe, vui! Mến!
Bây giờ tìm đâu ra những người thầy tận tâm như vậy? Bi quan quá chăng?
Chào Vân Hạc,
Có chứ Vân Hạc – rất nhiều thầy cô giáo đang cống hiến sức trẻ và trí tuệ của mình cho thế hệ trẻ như các lớp học tình thương, lớp học với các trẻ em đường phố, ở vùng sâu, vùng xa, hải đảo…Nhưng cuộc sống mà, theo mình nghĩ, luôn có 2 mặt của nó. Cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ!
Duyên ơi! Đọc ” CKVMNT ” – hiểu thêm thời cắp vở của cậu! Đúng là một người Thấy đáng nhớ – cho dầu không dạy cậu chính khóa! Bieest trân trọng & nhớ thương – là yếu tố quan trọng của đời Người! Chúc Cậu & Gia đình an vui nhé? MVL
Với anh, em cũng rất nhiều kỷ niệm thật đẹp, chỉ tiếc mình chưa ghi lại được. Mong anh nhiều sức khỏe!
Câu chuyện viết về những ký ức về người thầy của Hữu Duyên thật cảm động,thật ý nghĩa ,& HD thật may mắn trong đời có được người thấy tốt như thế ! Bài viết rất hay! Cám ơn HD chúc vui nhé!
Chào chị Kim Loan,
Lúc nào chị cũng động viên em cả, em cảm ơn. Chúc chị mãi trẻ đẹp!
Hồi ức về thầy của anh thật đẹp,vì đó là lòng biết ơn chân thành ,sâu sắc với một người thầy mà được gặp, được học thầy là một may mắn trong đời.Lòng biết ơn cũng là một nét đẹp trong tính cách.Hẳn thầy của anh sẽ ấm lòng khi anh nhớ và biết ơn thầy.Chúc anhvui,khỏe.
Chào Áo lụa vàng,
Không hiểu sao khi mình không còn trẻ nữa lại hay nghĩ về những kỷ niệm đã qua. Và thực ra mình chỉ ghi lại những suy nghĩ rất bình thường như mọi người. Cảm ơn Áo lụa vàng đã khen chứ mình không được như vậy đâu. Chúc vui, khỏe!
Một hồi ức đẹp và cảm động !
Cuộc sống có những trường hợp mối quan hệ thầy – trò bị ” méo mó ” nhưng cũng vẫn còn có rất nhiều trong cuộc đời những câu chuyện thầy – trò rất đáng trân trọng .
Em chúc anh khỏe , vui , sáng tác nhiều !
Yến Du à,
Với mình, đó là hình ảnh đẹp của người thầy đáng kính của đời mình mà! Chúc vui!
Tuổi 60 già rồi, những hồi ức đẹp đầy dấu ấn của tuổi thơ sẽ trổi dậy trong lòng: Đúng là một bước ngoặc trong cuộc đời của bạn khi bạn gặp được anh Hoàng Văn Xê trong thời điểm năm 1973 như thế này, một may mắn trong đời khi bạn được một người thầy tâm huyết với nghề đã chăm chút kiến thức mà thi đậu được Tú Tài.
Đã đọc nhiều bài của bạn, nhưng đây là lần đầu tiên mình comment cho bạn. Chúc bạn viết khỏe nhé! Vui.
hanguyen thân mến,
Vâng, mình may mắn vì đã gặp thầy. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ! Thân.
Chào quynh Hữu Duyên !
Tú Gàn “mở hàng” nhẹ dzía lắm ! Đừng lo nhen !
Bài viết của anh được “pốt” hơi … muộn.Phải đúng dịp 20/11 thì “đẹp”. Nhưng không sao ! Tình thầy trò mà, cần gì phải lệ thuộc thời gian ! và nói chính xác là : bất kể thời gian đối với TÌNH THẦY TRÒ ! “Hữu xạ tự nhiên … thơm” thâu mà, đúng không quynh ?
Những ký ức về người thầy của anh thật đẹp ! Thật cảm động ! Thật ý nghĩa !
nếu đặt trong bối cảnh giáo dục học đường ngày nay sao lắm chuyện … buồn phiền (từ nhiều phía !). Phải chăng thực trạng giáo dục đó là những vấn đề thuộc phạm trù NHÂN-QUẢ ?! Gieo thế nào-gặt thế nấy ?
Có thể mình “ngoại đạo” nên sẽ phiến diện chăng ?
Tôi không rõ lắm …
Giờ mà tìm ra những người thầy như chuyện của quynh thì hơi bị…khó hè ? Và có bao nhiêu học trò nghĩ về Thầy của mình được như quynh nghĩ ?
Lại thêm một câu hỏi không dễ trả lời …
Thôi thì phải chấp nhận “sống chung với lũ” hay sao ?
Thêm một câu hỏi nữa rồi …
Chào Tú Gàn,
Cảm ơn anh đã đọc và chia sẻ. Ai trong mỗi chúng ta cũng đều có người thầy của đời mình để nhớ và trân trọng. Mong tiếp tục đọc những bài thơ hay của anh. Mến!