Hai mươi năm trước, chẳng hiểu vì sao sáng sáng chúng tôi lại chọn ngồi ở đó. Quán cà phê vườn bé nhỏ, bên đường, không có tên. Cây chanh sau cánh cổng nhỏ cứ bị mé nhánh dần để khỏi bị vướng vào khách càng trở nên khẳng khiu, cao lêu nghêu được chúng tôi mượn danh đặt tên cho quán. Quán Cây Chanh! Mà có lẽ cái tên ấy cũng chỉ dành riêng cho chúng tôi; chỉ của nhóm nhà báo, nhà thơ, họa sĩ… sáng sáng gọi tên và tụ tập.
Quán giản đơn với vài bộ bàn ghế nhựa cũ, cái bình trà sức vòi, cái tách trà mẻ miệng. Chủ quán là hai chị em gái cập kê không xấu và hiền lành; cà phê pha không dở nhưng cũng chẳng quá ngon. Vậy mà lạ, đám văn nghệ sĩ trẻ hoạt náo chúng tôi cứ chọn, cứ ngồi đồng sáng sáng hằng năm này qua năm khác. Câu chuyện mỗi sáng cũng chỉ là những thông tin trên báo, trong giới, rồi chuyện tiếu lâm, chuyện gái trai… Và những tràng cười vô tư lự. Đôi lúc cuộc tụ tập còn để nhà báo đặt bài cho nhà thơ viết báo hay nhà thơ phẩm bình nhà báo làm thơ. Sự tụ tập thường xuyên và sự thân thiết của nhóm bạn tụ tập đến nỗi có kẻ tò mò rình rập, hóng hớt…
Rồi nhóm bạn tụ tập ở quán cứ thiếu hụt dần… Người bận bịu, kẻ đi xa?… Và cũng chẳng nhớ tự lúc nào những người cuối cùng trong nhóm bạn cũng thôi ngồi cái quán ấy. Cũng chẳng ai hay cây chanh sau cổng quán bị bứng đi, bị sâu đục hay ngã chết từ lúc nào. Thỉnh thoảng đi ngang qua quán cũ, mỗi người trong nhóm bạn lại ngoái nhìn vào cổng quán thiếu sự hiện diện của cây chanh như nhìn vào khoảng trống của ký ức mình…
Rồi một chiều sau bao lần hẹn không thành, vài người trong nhóm bạn lại kéo nhau vào quán cũ. Vẫn những bàn ghế cũ, cái bình sức vòi, cái tách mẻ miệng… song đã thấy trên mỗi chiếc bàn có thêm cái dĩa nhựa ghi hàng chữ nguệch ngoạc trên giấy đè bên trên là lớp keo trong “dĩa đựng nước thừa”; chiếc ghế đệm bây giờ được phủ lên lưng ghế tấm vải mùng vàng ố màu cháo lòng… Mọi thứ khập khiễng…
Chủ quán vẫn là hai chị em. Họ cùng khu vườn nhỏ đã đón ngàn ngàn lượt khách đến uống cà phê. Song với ngôi nhà phía trong thì chưa hề một lần đón bóng đàn ông. Hai cô gái vẫn chưa có chồng! Nhìn lại họ sau hai mươi năm mới thấy sức tàn phá ghê gớm của thời gian với tuổi thanh xuân.
Chúng tôi gọi cà phê. Rất lâu cô chủ (là em) mới mang ra cái bình trà, mấy cái tách. Rồi lại rất lâu cô chủ (là chị) mới mang ra mấy ly cà phê có cái phin nhôm xỉn màu ở phía trên… Họ nhìn chúng tôi nụ cười héo hắt…
Tôi cảm nhận sự khác xa quá đỗi của quán Cây Chanh hai mươi năm trước.
Hai cô chủ quán đã chậm chạp rồi!
Và cả chúng tôi cũng khác. Cả bọn ngày xưa, điểm danh lại đã mất đi hẳn vài người. Bởi người thì vĩnh viễn đi xa, người thì “quay lưng” đến nỗi không thể ngồi chung bàn với người bạn cũ…
T.Q.K

chào anh Quang Khanh,
đọc tản văn man mác buồn này làm rêu cũng thèm được một lần ghé chân quá,, để ngắm nhìn thời gian lạnh lùng trôi qua và thêu dệt những ước mơ cho riêng mình,..
anh QK viết thật có hồn, đó cũng là sự trải lòng đáng yêu mà không phải ai cũng viết ra được như vậy.
chia sẻ với anh chút chút, hì
Một bài viết ngắn nhưng nỗi suy tư thì dài và mênh mông . Dài như sự chờ đợi, ngắn như một đời người và mênh mông như sự ngậm ngùi cho tuổi xuân của hai cô chủ quán!
Cô giáo còm dể thương quá, người thì sao?
Cô giáo “tón” đang dziết dzăn đó HERMIONE à !
Ngừ chắc cũng dzẫy thui mà !
Cảm ơn sự đồng cảm của nguyentiet.
bUỒN CHO HAI CÔ GÁI.
CHÊ cả hai … ngàn khách đàn ông đến uống cà phơ hàng ngày mà không “dzớt” được cô nào . DZỠ ẸT !
Cái gì cũng chỉ có một thời.
Viết cũng đặng.
Thấy: đơn sơ ,mộc mạc, bình dị, thờ ơ, hờ hững,…Hôm qua,hôm nay, ngày mai vẫn vậy nhưng không vậy, mặc cho những gì qua đi qua đi….!!!
Truyện ngắn nhưng sâu sắc và hay !
Ở đời chẳng có gì là trường tồn , mọi sự đều biến đổi từ tâm tư cảm xúc bên trong đến sự vật bên ngoài theo thời gian .
Không biết nên gọi tác phẩm này là gì:truyện ngắn,tùy bút tản văn,tạp văn hay ghi chép. Gọi bằng tên gì cũng được chỉ biết rằng đọc tác phẩm chúng ta cảm nhận được cái lẽ vô thường của cuộc đời được tác giả chuyển tải một cách tự nhiên và dung dị.
Đó chính là thành công của tác phẩm
Đó gọi là tạp bút hay tản văn. Người ta vẫn bảo bỏ 3 phút (đọc) để biết suy nghiệm của một đời người (viết).
Quang Khanh thích lời bình của Hoa Ti Gôn .”.. Hôm qua,hôm nay, ngày mai vẫn vậy nhưng không vậy, mặc cho những gì qua đi qua…”
Thời gian là sự sàng lọc nghiệt ngã và hủy diệt… Nó chỉ rộng rãi với người biết tận dụng biết nắm bắt.
Một tùy bút hay,đọc ngậm ngùi
Một truyện ngắn hay,
đọc buồn nuối tiếc ngậm ngùi cho hai chị em cô chủ quán,
đến hai mươi năm sau vẫn chưa có TY ?
Cám ơn anh TRẦN QUANG KHANH,
Chúc anh vui, khoẻ, hạnh phúc.
Thân mến.
Có lẽ là một tản văn, đúng hơn.
Đọc, ngậm ngùi,vì sức hủy hoại lần lần của thời gian, từ ngoại cảnh đến lòng người.
Cảm ơn QK, vừa giỏi làm báo, vừa yêu văn học.
Không biết nghề báo có ảnh hưởng nhiều đến nghề văn không nhỉ !
Chào huynh !
Anh khoẻ không ?
… Bởi dzậy, nếu có iu thì phải … tranh thủ “làm sớm – nghĩ … trễ” phải không anh Hồ Ngạc Ngữ ? Nếu không, thời gian sẽ … hà hà … Anh thì dư kinh nghiệm rầu ! Tú Gàn có nói gì thì cũng chỉ là … noidoc- múa rìu qua mắt thợ- thâu hữ ?
Chúc anh chủ nhật dzui dzẻ nhen !
Đúng !
Ngắn nhưng lại … sâu – mới “chít ngừ” !
Đó là … thời gian ! Sức tàn phá, sự hủy hoại… của thời gian ! (hic !)
Truyện ngắn rắt gắn mà hay.
Hợp tan, tụ-tán, đoàn tụ-phân ly…biết là quy luật nó thế mà vẫn bùi ngùi. Nhan sắc người phụ nữ cũng thế, đã biết “hoa nở để mà tàn” nhưng vẫn nuối tiếc, xót xa.
Tôi vừa trở lại một quán cà phê như vậy. Lần cuối tôi ngồi ở đó là năm 1968 với cô bạn gái, người đưa tiền dưới gầm bàn cho tôi trả…(!). Quán nay khác xưa lắm, xưa là quán cho sinh viên nay là quán máy lạnh. Chắc tôi không trở lại nữa. Chẳng “còn gì nữa đâu sương mờ đã lâu”.
Tới đi NXC, làn này thò tay dưới gầm bàn là có tay Nị đang cầm tiền nè ! hè hè hè
Cầm bàn tay thui. Tiền từ từ tính tới, thậm thà thậm thụt. Thật tội. Thấy thế thật thương, thùng thùng thao thao thiết, thiếc thao thao thùng thùng thao…
Coi chừng Nẫu qươi.
Anh hàng xóm ở sau lưng kìa.
Ông hàng xóm bỏ nhà đi tu rùi !
Thương tha thiết thế thì tội thêm ! Thôi ta thì thầm , than thở tủi thân ” thâu ” …hu hu hu
Tiền thà từ chối , tình thì tới tấp …hi hi hi
Ai can dzu !
Kỳ này hổng … dzọt nữa na NXC ?
Biến dìa xứ nẫu rầu.
Năn nỉ, nẫu nài, nẫu nói năn nặng nề, nẫu nỉ non não nuột. Nẫu nôn nao, nóng nảy …nhảy….
Chúc quynh dzìa quơ dzui dzẻ nghen ! Dzô Sì gòn nộp bài “Dzờ quơ” cho Sáu Nẫu nghen !