Dino Buzzati
TRƯƠNG VĂN DÂN Chuyển ngữ
Bồng đứa cháu gái trên tay, mình đầy máu, tôi hấp tấp lách qua chiếc cổng phụ khép hờ để vào bệnh viện. Tôi không biết có lão gát gan hay anh bảo vệ nào không, cũng chẳng biết là có ai nhìn thấy mình hay đang la mắng gì không. Trong lúc hốt hoảng vì cần làm gấp, tai tôi như ù đi và chẳng nghe thấy gì.
Có nhiều khu điều trị sừng sững giữa một khuôn viên rộng.Vừa chạy tôi vừa tiến đến một dãy lầu gần nhất, leo vội mấy bậc thang, tôi bước ngay vào tiền sảnh. Có một người y tá hay gì gì đấy mặc áo choàng trắng vừa đi ngang qua, dường như ông ta cũng có vẻ vội.
“Thưa ông”, tôi ngập ngừng và rụt rè hỏi thăm. Nhưng gã ta không cho tôi nói hết câu. ” Ông không biết đọc à ? Đây là khu lâm sàng, và thứ này đâu phải chuyện làm ở đây” vừa nói ông vừa lấy cằm ra hiệu về phía bé gái đang nằm trên cánh tay tôi, coi như đó là một thứ hàng hoá hay một con bò, một bé gái đang trong tình trạng nguy cấp và có lẽ sắp chết.
Tôi van vỉ : ” Vậy chỗ nào? Tôi phải đi đâu?”. “Thì vào cổng chính đó ” gã y tá lớn tiếng một cách khó chịu. ” Ông phải vào khu nhập viện” ( gã ta phát âm chữ nhập viện bằng một giọng rất là nghi thức), cuối đường, nằm bên trái đó .”
Tôi hấp tấp chạy ra đường chính. Sự mệt mỏi làm hai cánh tay tôi như tê liệt. Cái đầu của bé gái lắc lư theo từng bước chân, đánh qua đánh lại như ngầm ý bảo là hãy bỏ cuộc đi, tất cả đã vô ích.
Tôi đọc thấy mấy chữ “Khu giải phẩu ” viết bằng chữ lớn trên một tấm bảng trước một dãy nhà cao. Không chần chừ. Nhưng trên bục kệ có một bà sơ mặc áo trắng đang đứng, khuôn mặt có vẻ hiền từ. ” Thưa ma sơ, làm ơn xem…” Nhưng giọng nói thật dịu dàng của bà ta đang ngăn không cho tôi nói hết câu: ” Xin lỗi ông, thế này là không được ” bà sơ nói với lòng bác ái của chúa ” Nếu ông chưa có giấy…chưa có giấy nhập viện…thì không vào đây được”. ” Nhưng sơ không thấy là cháu bé bị thương nặng lắm sao? Vết thương vẫn còn tiếp tục chảy máu ” tôi xuống giọng năn nỉ ” làm ơn băng bó vết thương giùm cháu, tôi van sơ mà “. ” Ông ơi, việc này đâu phải tuỳ thuộc ở tôi” bà ta trả lời, và giọng của bà ta bỗng trở nên lạnh lùng và rất hành chánh ” Không thể cho nhập viện một bệnh nhân như vậy! Ông đừng mất thời giờ nữa. Hãy đến làm thủ tục ở khu nhập viện!” Nằm ở đâu?” tôi ấm ức hỏi lại.” Cuối đường kia nè, ông thấy chứ? Dãy lầu sơn màu đỏ .” Trong làn nước mắt, tôi nhìn theo tay chỉ, thấy ở cuối khu vuờn có một dãy nhà sơn đỏ, trông hơi nhỏ vì tôi đang đứng từ xa. Tôi đứng chết lặng, ngỡ ngàng. ” Thật tội nghiệp ” bà sơ vuốt ve, giọng bà ta lúc này đã trở nên dịu dàng, và vừa xoa cái đầu đầy máu của cháu bé bà vừa lắc đầu nhè nhẹ ” Tội nghiệp con bé quá”
Tôi tiếp tục bước đi, trong tuyệt vọng. Giờ thì tôi không còn sức để mà chạy nữa. Tôi vừa đi vừa nhìn chăm chăm vào cái bóng màu đỏ nằm đàng xa. Còn bao lâu nữa tôi mới đến được nơi đó?
May quá, đang có một người đang đi về hướng tôi. Đó là một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, cũng mặc áo choàng trắng, có để râu. Có lẽ ông ta là một bác sĩ, tôi nghĩ thế.
” Đi đâu với kiểu này vậy? Ai cho ông vào đây?” Ông ta chặn tôi lại và hình như đang chăm chăm nhìn vào những vết màu đỏ tươi trên con đường lát sỏi trắng mà tôi vừa bỏ lại sau lưng mình. Tia nhìn đầy khiển trách và như đang buộc tội.
“Bác sĩ ơi, ông không thấy hay sao?” tôi hốt hoảng “Ông làm ơn giúp tôi, ông cứu giùm cháu bé đi, tôi van ông!”
“Nhưng ông vào từ lối nào? Nói đi, từ lối nào” Ông ta lãnh đạm, hỏi vặn tiếp.
” Vào cổng” tôi trả lời ” Tôi đã bước qua một chiếc cổng ”
“Ôi Chuá ơi! Khuôn mặt ông ta nhăn nhúm lên vì giận dữ “À, bọn bảo vệ làm ăn như vậy hả? Đồ ăn hại! Lại còn không đóng cổng nữa chứ. Hừm…rồi chúng mày sẽ biết… này, ông nói đi, ông vào đây bằng cổng nào?”
“Làm sao mà tôi biết cổng nào!” Tôi nóng tiết trả lời ; Nhưng ngay lập tức tôi sợ là trả lời như vậy có thể làm cho ông ta phật ý, vì tôi còn cần phải nhờ vào sự cứu giúp của ông ta “Từ cổng đó đó, cổng mở mà “. Rồi tôi dợm người định bước đi.
Nhưng ông ta chụp lấy vai tôi, giữ lại.” à không, đây là việc cần phải làm cho rõ. Trước khi bỏ đi, ông phải giải thích một cách chính xác là ông đã vào cổng bằng cách nào.”
Nghe tiếng tranh cãi, có một người đàn ông khác đang tiến lại. Nhìn vào dáng dấp, tôi nghĩ rằng ông ta cũng là một bác sĩ. Cũng có thể là người có thẩm quyền.
“Ông có muốn nghe một chuyện hài không?” Ông bác sĩ để râu, phẫn nộ, thông tin cho người vừa tới. ” Cái cha này đi vào đây qua cổng phụ! Hừm, Bây giờ người ta đi vào đây như vào một cái chợ! Bây giờ người ta mang bệnh nhân đi lòng vòng như đi trong nhà mình!”
Người vừa đến, mỉm cười thích thú một cách thật quái lạ. Ông ta gật gật đầu nhưng không đánh mất vẻ bình tĩnh. Sau đó, ông đưa một ngón tay ra sờ lên màng tang bé gái, lúc này đã bất tỉnh, rồi nhấn mạnh vào vòng ngoài vết loét. Tôi thụt lùi, như bị người ta dụi vào một que củi đang cháy đỏ. Nụ cười của người đàn ông lúc này như mở rộng hơn. Tôi nghe ông ta lẩm bẩm : ” phần…. bị nguy rồi” chữ thứ hai là một danh từ chuyên môn rất khó mà tôi không nghe rõ.
“Phần… nào bị nguy, thưa giáo sư?” Tôi vội hỏi ông ta. “Nhờ ông giúp cho cháu, tôi xin ông…làm ơn giúp cháu trước khi quá trễ.”
“Nhưng đây là bệnh viện” ông ta trả lời, bằng giọng điệu của một người ý thức rất rõ về quyền hạn của mình.” Cậu có biết nơi đây là bệnh viện không, cậu bé ! Bệnh viện, chứ đâu phải là khách sạn… Nhưng thôi, đi lẹ lên, nhanh lên. Cậu phải đi về cuối khu vườn đó! ”
Tôi bước đi, một cách máy móc. “Ê ! Ông chưa nói cho tôi biết là ông đã vào đây bằng cổng nào! Ông cần phải báo cáo cho tôi biết chứ! Bộ tính đi luôn hã?” Tôi nghe từ phía sau lưng mình tiếng nói lớn giọng của ông bác sĩ có râu, đang nằng nặc đòi mở cuộc điều tra. Tôi còn nghe thêm một câu nữa ” Đồ vô ý thức!”. Nhưng lúc này thì tôi đã cách xa rồi. Tôi chạy, không biết bằng cách nào mà tôi chạy, trên hai cánh tay vẫn bồng cháu gái, khắp người thấm đầy máu. ” Quỉ sứ sẽ xé thịt bọn bay” tôi gào lên, chửi mắng bọn bác sĩ, ma sơ, y tá. ” Một lũ mắc dịch”. Nhưng, tôi biết, dựa vào thủ tục thì họ có lý. ” Dịch hạch ! ” tôi gào lên, gào lên.” Quỉ sa tăng sẽ xé xác chúng mày!”
Nguyên tác : Questioni ospedaliere
TRƯƠNG VĂN DÂN Chuyển ngữ

kính chào anh !
rêu thật thán phục trước những hùng biện hợp tình hợp lí và sắc sảo…
và biết ơn đã cho đọc 1 tác phẩm được anh chuyển thể sang tiếng việt cho mọi người đọc.
Kính chúc anh sức khỏe.
Nhung mau thuan duoc day len tan cung da lam cau chuyen tro nen nhuc nhoi va dau don,nhung van chuong doi khi phai can nhu vay
Chào các bạn Xứ Nẫu,
Xin thưa: “chuyện xảy ra ở bệnh viện” hoàn toàn là hư cấu và không phải sự thật. Đây là văn chương, tác giả nhân việc này để nói đến việc khác, và đó chỉ là “ cái cớ để nói đến một xã hội đã bị nguyên tắc hóa đến độ máy móc trở thành phi nhân tính, không còn lòng nhân ái. Mỗi nhân vật tiêu biểu cho một loại người ốc vít trong xã hội máy móc tự động hóa ” như bạn Lữ Vân đã viết một bình luận rất xuất sắc.
Qua câu chuyện, tác giả muốn chúng ta phải suy nghĩ về tính nguyên tắc, nhìn lại những nghịch lý của sự việc.
Về hệ thống y tế ở Ý cũng như các nước phát triển thôi, cũng có bác sĩ gia đình, khám bệnh và phát thuốc miễn phí hay bệnh nhân chỉ phải trả một phần nhỏ… Trong trường hợp nguy cấp, nguyên tắc là “cứu người trước, thủ tục sau” chứ không ai hỏi đóng bảo hiểm chưa, không có tiền thì cho…về. Nói chung nước Ý xây dựng xã hội theo tình thần bác ái, theo tinh thần của văn minh Thiên chúa giáo. Theo tôi thì người Ý sống rất đạo đức nhờ di sản tinh thầy này. ( Dĩ nhiên tôi không muốn nói là hoàn toàn, xã hội nào cũng có những mặt trái của nó…).
Còn nhớ, năm 1972, lúc mới qua Ý du học, một người bạn rất to con, muốn chơi trội, mùa đông mà ra đường mặc áo ngắn tay để bọn Ý…nó “khiếp”, kết quả sưng phổi, phải nằm viện chữa trị những 6 tháng! Anh bạn không có tiền, không được quyền hưởng quy chế y tế của người Ý ( là ngoại quốc, chỉ tạm trú vì lý do học vấn…) thế mà vẫn được cứu, không tốn đồng xu nào, lúc xuất viện còn được Caritas ( tổ chức thiện nguyện Ý) thương tình, tìm nhà cho ở miễn phí để tiếp tục học…
Dĩ nhiên với tình hình hiện nay mọi chuyện có khác đi…nhưng không đến nỗi “xấu” như bài viết của Dino Buzzati ! rất tiếc là có vài bạn chưa “ngộ” và có một cái nhìn “méo mó” về nước Ý.
Chúc các bạn vui vẻ,
TVD
Tôi rất đồng tình với phân tích của bạn Lư Vân.
Một bài viết của một nhà văn nổi tiếng thường là một “thông điệp” muốn được gởi đến người đọc.
Câu chuyện nói lên sự vô tâm của những người đang làm công việc cứu người.
Câu chuyện nầy cũng nhằm ám chỉ bộ máy công quyền của nước Ý cách nay mấy chục năm về trước.
Trong bối cảnh đó, người ta không giải quyết trực tiếp vấn đề mà chỉ xoay quanh những câu hỏi, những thắc mắc mà không một chút liên hệ gì đến phương cách giải quyết.
Thêm vào đó, tác giả đã nêu bậc tính quan liêu, đẩy việc và vô tâm của các quan chức đương thời.
Bài viết đã đi sâu vào trái tim mỗi con người, khắp nơi, trong mọi thời đại.
Cám ơn Anh Dân đã chuyển ngữ, giúp cho chúng ta nhìn thấy được một xã hội Tây phương cách nay mấy chục năm. Hy vọng, bây giờ cũng bớt đi những nỗi khổ mà nạn nhân phải gánh chịu, như câu chuyện của bài viết nầy.
NGN
Chào anh Dân
Vừa đọc xong bài viết của Ngài Dino Buzzati, được anh chuyển ngữ.
Bài viết rất hay và được chuyển ngữ rất chuẩn sát, gây “phẫn nộ” cho người đọc, kể cả chính tôi nữa. Cám ơn anh Dân nhiều.
Theo tôi được biết, Ngài Dino Buzzati, người Ý, rất đa tài và rất nổi tiếng. Ông ta vừa là luật sư, tiểu thuyết gia, nhà văn, nhà thơ, họa sĩ và cũng là một nhà báo lâu đời nữa.
Ông được sinh ra vào năm 1906 trong một gia đình gia thế, cha ông cũng là một giáo sư Luật. Ông mất vào năm 1972.
Dựa vào đó, tôi hoàn toàn tin vào tính trung thực về nội dung của câu chuyện mà Ngài Dino Buzzati đã nêu ra trong bài viết.
Tuy nhiên, tôi không biết rõ bài nầy được viết vào năm nào, nhưng chắc chắn rằng cũng đã hơn 40 năm về trước. Từ đó cho tôi một suy nghĩ là, câu chuyện được kể sẽ không hoàn toàn đúng trong bối cảnh hiện nay nữa!?
Tôi không rành về hệ thống y tế và bệnh viện tại Ý cũng như một số quốc gia khác nên không dám lạm bàn
Tôi không dám quả quyết, nhưng phần lớn những gì xảy ra, được nêu lên trong câu chuyện sẽ không bao giờ có ở những nước như Mỹ, Anh, Pháp, Canada, Úc.. trong thời điểm hiện nay.
Tôi không muốn nói đến “tình người” ở những quốc gia nầy. Nhưng lý do tôi không tin bởi vì ở những quốc gia nầy hiện có một hệ thống pháp lý & truyền thông rất độc lập.
Chuyện bệnh viện và bác sĩ tắc trách đã bị mang ra tòa rất phổ biến thì làm sao còn có một bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện nào dám đối xử vô tâm như vậy.
Họ sợ luật pháp nên họ không dám làm sai chứ tôi không dám nói đến y đức ở đây.
Ở Mỹ, nếu không có bảo hiểm và không có tiền thì bị từ chối điều trị với lý do rõ ràng như vậy, chứ không có “lòng vòng” như câu chuyện của Ngài Dino Buzzati đã viết.
Hệ thống y tế ở Mỹ đã từng được đánh giá là “vô tâm”, vì thế trong đợt tranh cử lần trước TT Obama đã hứa và hiện đã được chính phủ cải thiện.
Sau đây, cho phép tôi được đóng góp một số thông tin về bệnh viện tại Úc để người đọc có cái nhìn không giống như câu chuyện mà Ngài Dino Buzzati đã viết ra.
Tại Úc, mọi người dân (dân bản xứ và thường trú nhân) đều được cấp một tấm thẻ, gọi là Medicare. Với tấm thẻ nầy, đến gặp bác sĩ gia đình miễn phí. Một số nơi, thì người bệnh phải trả thêm một khoản phụ phí, giống như gặp bác sĩ chuyên khoa vậy.
Trong tất cả những bệnh viện công, những phí tổn nhập viện, chẩn đoán, xét nghiệm, điều trị đều được miễn phí hoàn toàn.
Sự tiếp đón bệnh nhân luôn được coi trọng, mặc dù không phải là không có sai sót.
Có những trường hợp gây nguy hiềm, gây chết người vì lỗi của bệnh viện, của bác sĩ .. thì sẽ bị hệ hống truyền thông khai thác triệt để, và kết quả cuối cùng không phải chỉ có bác sĩ, nhân viên bệnh viện chịu xét xử, bồi thường mà thôi. Chính phủ đương nhiệm cũng bị cử tri cho về vườn đuổi gà ngay vì lý do thiếu khả năng quản lý.
Tính dân chủ ở Úc rất cao và đó là nguyên tố giúp quốc gia nầy phát triển về mặt xã hội, bảo vệ nhiều quyền lợi cho người dân, nhất là dân nghèo.
Tôi không bênh vực hay đả kích, chỉ góp ý mình thôi. Nếu còn nghi ngờ thì các bạn có thể tìm hiểu thêm. Cũng đừng vội nhìn vấn đề một cách phiến diện!?
Mong anh Dân thông cảm, tôi chỉ mong được góp ý mình để người đọc có một góc nhìn khác, chứ không nhằm mục đích phản biện.
Chúc Anh Dân & Chị Helena được nhiều sức khỏe
Kính
đtk
Đọc để suy gẩm chiêm nghiệm không ngờ ở nước ngoài mà con người vô cảm với những ca cấp cứu như vậy ??????? Ôi buồn thay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cám ơn Trương văn Dân, chúc sức khoẻ – hạnh phúc đến hai bạn nhé.
Thật đáng sợ !
Cái mặt trái của một xã hội văn minh mang tính hình thức – máy móc ! Đó, cũng chính là một biểu hiện rõ nét nhất !
Điều này cũng đâu xa lạ gì với một số bịnh viện ở VN chúng ta ?
Bây giò NHỮNG TÂM HỒN CHAI SẠN ĐÓ vẫn hiện hữu khắp mọi nơi … có thể có … ngay trong chính chúng ta !
Câu chuyện mang một thông điệp CẢNH BÁO khá cao !
Cảm ơn anh Trương Văn Dân !
Com của Lữ Vân hay và chính xác quá ! NGUYÊN TẮC THỦ TỤC QUÝ HƠN SINH MỆNH CON NGƯỜI.
ALV thấy vào bệnh viện,vô cảm nhất là nộp tiền rồi mới được cấp cứu..nên đọc truyện xứ người mà cứ thấy xót xa…
Đọc mà thấy đau lòng.
Hồi nhỏ tôi vào “nhà thương” thăm mẹ đẻ em bé, tôi rất thích 2 từ này. Lớn lên ,con tôi vào bệnh viện và cũng vì thủ tục mà bé không truyền nước kịp thiếu oxy não và…Nên tôi ghét bệnh viện.
Nói chi đến những con người vô cảm, chỉ thấy xót thương cho cảnh người đàn ông và đứa bé.
Câu truyện bối cảnh trong bệnh viện được tác giả phê phán sự vô cảm giữa con người với con người . Ngay ở tp hcm . tháng trước báo tuổi trẻ có đăng 1 sự kiện tai nạn giao thông . Kẻ gây tai nạn bỏ chạy . Nạn nhân nằm bất tỉnh cùng với sự sống ngàn cân treo sợi tóc.Người qua đường bu lại xem như kiến nhưng không ai có ý định giúp đưa người bị nạn đến bệnh viện . Họ sợ phiền toái , sợ mất thời gian nhưng sẵn sàng chiêm ngưỡng bi kịch của đông loại như xem phim kinh dị . Thật ĐÁNG NỂ phải không anh Dân. Mến !
” Truyện ngắn Chuyện Xảy Ra Ở Bệnh Viện nếu đã đọc dòng đầu ắt phải đọc đến dòng cuối, vì lối viết lôi cuốn và câu chuyện đánh động lương tâm con người.
Ở bối cảnh hẹp, chuyện xảy ra ở một bệnh viện nước ngoài, nơi mà một bệnh nhân muốn nhập viện phải tuân thủ nghiêm nhặt thủ tục hành chính, kể cả trường hợp thập tử nhất sinh vì tai nạn.Ở đây, người ta coi trọng NGUYÊN TẮC THỦ TỤC QUÝ HƠN SINH MỆNH CON NGƯỜI, nên các vị y bác sĩ,trong đó có dì phước, đâm ra VÔ CẢM trước một ca cần cấp cứu.
Ở một bối cạnh rộng, bệnh viện chỉ là cái cớ để nói đến một xã hội đã bị nguyên tắc hóa đến độ máy móc trở thành phi nhân tính, không còn lòng nhân ái.Mỗi nhân vật tiêu biểu cho một loại người ốc vít trong xã hội máy móc tự động hóa.
Tác giả đã nguyền rủa cái xã hội phi nhân ấy.
Về mặt dịch thuật, tuy không đối chiếu được với nguyên tác nhưng đọc qua bản dịch của anh Trương Văn Dân, tôi cho đây là một bản dịch nghiêm túc và hay.
Cảm ơn anh Dân và các bạn.
Lữ Vân”.
Sự vô cảm đã đánh mất đi tình người . Những kẻ mắt sáng mà có con tim bị mù thật là đáng sợ !
Đọc truyện thấy sự lạnh lùng của những tâm hồn vô cảm đáng trách và vẫn có bên cạnh vô cảm là một trái tim nhân hậu đầy ắp tình người !
“Cồm” hay gơ ! Giỏi ! Mừ điểm ! Dzìa chỗ … ngủ típ đi cho…”tòn” (tròn)
Con người làm khổ con người. Bệnh viện mà lại là nơi có chứa những trái tim vô cảm! Đúng là “DỊCH HẠCH”.Cảm ơn anh Trương Văn Dân.
Các bệnh viện ở Ý thường có treo hình Chúa và có nhiều Ma Sơ đến làm từ thiện. Một truyện rất ngắn nhưng phản ảnh sâu sác sự nghịch lý.
Truyện lấy bối cảnh ở Ý nhưng thực ra có thể xảy ra ở mọi nơi vì con người vừa thông mình vừa ngu xuẩn. Suy tư sắc bén nhưng đồng thời cũng tạo ra rất nhiều cách để tự trói mình và trói nhau. Ai cũng mưu cầu hạnh phúc nhưng nhiều khi cũng tự nảy sinh tâm lý bệnh hoạn, lấy sự bất hạnh của đồng loại làm hạnh phúc của mình; sử dụng quyền lực gây khó dễ cho người khác để tìm khoái lạc!Hành là chính. Nếu chúng ta chỉ khư khư bám vào nguyên tắc ( xét về lý- dù có đúng đến đâu đi nữa) mà không xét về tình.
Chúng ta sẽ trở nên vô cảm!
TVD
Nhung van de cua cuoc song duoc tac gia day len den tan cung. Doc nguoi ta cam thay so nhung do chinh la nhung loi canh bao ve cai xau dang hien dien quanh chung ta
Cuộc sống đôi khi phủ phàng thật
Một câu chuyện ra truyện
Một hoạt cảnh diễn ra không đầy 10 phú với khoảng 5 nhân vật và khoảng 1000 từ. Thật tuyệt.
Hành là chính. Đàng sau sự quan liêu là sự nhẫn tâm. Té ra, ở góc nào trên thế giới cũng có những trái tim hóa đá bên những tấm lòng nhân h
Cám ơn TVD đã chuyển ngữ câu chuyện cho chúng ta đọc & suy nghĩ….
Vô cảm quá, nguyên tắc do con người đặt ra để xã hội tốt đẹp hơn, có lẽ nhân vật trong truyện đi lạc vào đất của bọn quỷ đội lốt Người. Ngôn ngữ không đủ để tả hết dã tâm, hèn nhát và ngu xuẩn của bọn này.
Có lẽ Dino Buzzati viết truyện này để cảnh tỉnh tình nhân loại cho những phản đồ của Hypocrate.
Cám ơn anh Trương Văn Dân đã dịch, có lẽ anh cũng từng chứng kiến hoặc nghe kể lại những chuyện na ná như vậy?
” Không thể cho nhập viện một bệnh nhân như vậy! ”
Câu này chắc nhà Văn dịch sai hoặc thêm vô để bôi bác quá!
Đây là truyện dịch mà bạn!
,Ma soeur mờ “vô cảm “thế sao?(chắc chỉ là truyện thôi-phải không anh DÂN?)
Bệnh Viện sao lại có Ma soeur trong đó vậy? chuyện này chắc không xãy ra ở vn đâu phải không anh Dân !