MANG VIÊN LONG
Tôi mượn ý thơ của thi sĩ Tản Đà để làm cái tựa cho bài tiểu luận nầy, đồng thời, cũng nhìn từ đó, để đề cập, dẫn chứng cho cái quan niệm riêng tư của mình, về tính chất đa tình, lãng mạn, hay gì gì đó của người con gái Phú Yên, đã được xác nhận (bằng thơ Tản Đà, ca dao, phong dao, hay thơ của Quách Tấn, Lam Giang, Huy Lực) nhưng hoặc chỉ là cái ca ngợi, cái nồng nhiệt riêng tư ; hoặc được ngắm nhìn, và phát biểu với sự lừa dối (vô tình, hay hữu ý) khiến cái khía cạnh rực rỡ nhất, chói sáng nhất trở nên lu mờ, hoen ố.
Cho tới nay tôi cũng chưa tìm thấy một tài liệu chính xác nào cho biết thi sĩ Tản Đà đã ghé lại Phú Yên vào năm tháng nào trong mấy chuyến xuôi ngược Bắc Nam của ông từ năm 1926 (sau khi làm được 10 số báo An Nam tạp chí, số đầu tiên ra ngày 1/7/1926) ở lại Phú Yên bao lâu, để được hưởng mùi vị của cước cá và sò hào ” lấy chi vui với thu tàn, Phú câu cước cá, Ô Loan miếng hào”. Theo tôi, ngoài cái tiếng về rượu, và ăn nhậu, Tản Đà còn có một đặc tính tuyệt vời khác: Đó là cái con mắt đa tình của ông. Con mắt có đa tình, mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình. Đôi mắt có lãng mạn, thơ mộng, mới nhìn thấy đôi mắt khác lãng mạn, mơ mộng. Bởi vậy, tôi đã bỏ ra trên bốn năm, chỉ tìm hiểu coi Tản Đà đã ở lại Phú Yên bao lâu, ghé lại vào dịp nào, để mới có thể hiểu được đôi mắt Tản Đà đa tình tới bực nào, đồng thời, cũng giúp cho bài nghiên cứu được dễ dàng trong việc dẫn chứng ví dụ, hay có một khoảng không gian giới hạn nào đó (trong cái bao la, biền biệt của ca dao) mà tra cứu.
Phạm Văn Diêu (trong Việt Nam Văn Học giảng bình Hoàng Sơn in lần thứ 3, Saigon 1970) cho biết “…Trên đường viễn du, ông (Tản Đà) ghé Hà Tĩnh thăm núi Sót, xuống Huế đến Thuận An, ngậm ngùi trước cảnh Trấn Hải Đài tàn phế, tìm gặp Phan Bội Châu ngày 20/04/1927, rồi đi Đà Nẵng qua chơi Ngũ Hành Sơn, Đồng Dương, rồi thẳng vào Quy Nhơn, Nha Trang và Saigon“. Một đoạn khác, trong cùng tác phẩm nói trên, ông Phạm Văn Diêu kể: “…Ngày 14 tháng 2 năm 1928 Tản Đà lại xin thôi (Đông Pháp Thời Báo) về Bắc, và ra đi hai hôm sau đó, trong túi chỉ còn 7 đồng giống như lúc vào Nam. Trên đường về, Tản Đà có ghé Bình Định vài ngày thăm mả Nguyễn Huệ”.
Trong báo Tao Đàn số 9 và 10 ngày 16 Juillet 1939, nhà văn Lan Khai đã thuật lại kỷ niệm với Tản Đà, cũng phát họa dáng điệu tâm tính của Tản Đà, ông đã có nhắc tới một chuyến vào Trung của thi sĩ: ” Năm 1930, giữa lúc xứ Trung kỳ đương nín thở dưới cơn giông khủng bố, thi sĩ (Tản Đà) tự nhiên một mình vào tận quê hương vị anh hùng Nguyễn Huệ…”
Gần đây báo Văn số 175 ra ngày 1/4/1971, Ông Quách Tấn có viết một bài hồi ký, có tựa ” kỷ niệm với Tản Đà“, cũng đề cập tới chuyến Nam du của Tản Đà, nhưng lại mập mờ: “Nhân cuộc Nam du (tôi không nhớ rõ năm nào, chừng vào năm 1924-1925, đi ngang qua Bình Định, Tản Đà tiên sinh ghé lại đình (ghi chú của người viết: “Đình thờ ba vua ây Sơn ờ làng Kiên Mỹ, quận Bình Khê, tỉnh Bình Định)”.
Như vậy, dầu có nhiều tài liệu khác khau nói tới các chuyến vào Trung, và Nam của Tản Đà, nhưng không có nói tới việc Tản Đà ghé Phú Yên vào tháng năm nào, trong bao lâu. Tôi có thể ước đoán, ông ta tới Phú Yên, vào Thu, chớm Đông, thời gian nhiều nhất là 1 tháng. Trong 30 ngày, ở một chỗ, Tản Đà (hay bất cứ ai nếu có sẵn tiền) cũng có thể tìm thấy các món ăn đặc biệt ở nơi đó; nhưng chỉ một câu thơ Tản Đà nói tới con gái Phú Yên, làm tôi bàng hoàng, kính nể. không phải dễ nhìn thấy cái đặc tính độc đáo của người con gái một miền nào, cho dầu thời gian có kéo dài tới đôi ba năm. Tôi đã sống ở Phú Yên trên tám năm, đã nghĩ tới câu thơ Tản Đà trên mười năm (lúc chưa tới nơi đây), hôm nay mới có thể đặt bút viết bài lý luận nho nhỏ này.
Như đã nói ở trên, đôi mắt có đa tình, lãng mạng mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình, lãng mạn giờ có thể nói thêm, tâm hồn có phóng khoáng, như nhiên, mới biết được tâm hồn khác phóng khoáng như nhiên. Tôi viết những giòng này, sau khi đã dọn mình sẵn sàng để lòng được thành, và trí được sàng. Bởi vậy, tôi đã nhìn thấy cái dấu giếm, cái ác ý trong hai câu ca dao sau:
“Chớ lấy vợ Gò Cà
Chớ mua gà Mỹ Phú“
Bởi vì, tôi đã nhìn thấy cái buồn cười, giả nhân giả nghĩa, của người đời – qua hai câu sau:
“Nhất gái La Hai
Nhì trai Đồng Nghệ“
Bởi vì, tôi đã nhìn thấy cái lố bịch, cái hài hước của hai câu sau đây nữa:
” Trai Ngã Thạch
Cái Bàu Hương“
Tôi đã sống rất khắc khe với chính tôi, và rất bao dung tha thiết với Phú Yên, trong 6 câu ca dao mà tôi vừa trích nêu, trong tám năm trời. những chữ “Vợ Gò Cà” ” Gái La Hai” và “Gái Bàu Hương“, đã ám ảnh, ray rức tôi không ngớt, từ ngày tôi đặt chân vào Phú Yên. Trong một vài bài viết ngắn, nói tới Phú Yên, gởi cho mấy tờ báo ở Saigon (hay tại Tuy Hòa) tôi dầu tỏ lộ vẻ bồn chồn, khổ sở vì cái ám ảnh của các chữ đó. Tôi còn nhớ ba bài viết có đề cập thẳng tới tính chất ” Vợ Gò cà”, “Gái La Hai”, “Gái Bầu Hương” nên tuần báo Khởi Hành, nhật báo Tự Do, và trang Văn Học Nghệ Thuật Tiền Tuyến. Ngoài ra, trong tất cả các nhân vật nữ (dầu là bà già) của các truyện tôi viết tại Phú Yên, không khí và khung cảnh Phú Yên, tôi đều bộc bạch tâm sự, và cảm nghĩ sâu kín nhất của tôi, đối với các chữ đó: ” Vợ Gò cà, Gái La Hai, Gái Bầu Hương“.
Ở đây, nơi bài này, tôi sẽ nói dứt khoát và thẳng thắn, nói thành thực, và sau cùng, về vấn đề chung ” Đa tình con Mắt Phú Yên“- hay riêng về các người nữ ở Gò cà, La Hai và Bầu Hương. Tất cả mọi người đều hỏi: “Gò cà, vợ Gò cà là vợ ở đâu? Tại sao là Gò Cà?”. Xin đáp: Xã An Hiệp, quận Tuy An có 7 thôn (Mỹ Huận, Mỹ Thạnh, Tuy Dương, Hội Đức, Phước Hậu, Mỹ Phú, Phong Phú), diện tích 3.460 ha, Gò Cà thuộc thôn Tuy Dương.
Người ta cũng đã nói: ” Nhất Gái La Hai, gái La Hai là gái ở đâu, tai sao nhất, nhất cái gì?”. Xin đáp La Hai thuộc xã Xuân Long, quận Đồng Xuân. Từ Chí Thạnh, theo liên tỉnh lộ số 6, ( tỉnh lộ dài 36 km dẫn tới Mục Thịnh ranh giới tỉnh Bình Định), qua Phong Viên, tới La Hai. Xã Xuân Long có 2 thôn là Phước Long và Hà Trung, diện tích 2.270 ha. La Hai là tên chợ quận lỵ.
Sau chót, người ta đã sốt sắng và niềm nở hỏi: ” Gái Bàu Hương ở đâu?” Xin đáp: Bầu Hương thuộc xã Hòa Phong, quận Hiến Xương. Xã Hòa Phong có 10 thôn (Phước Thành, Mỹ Thạnh Đông, Mỹ Thạnh Tây, Mỹ Thạnh Trung, Tân Mỹ, Lương Phước, Thạch Bàn, Liên Thạch, Nam Bình và Lạc Mỹ); Bầu Hương nằm ở thôn Mỹ Thạnh Trung (và 1 phần Hòa Mỹ) dưới chân núi Hương (cao 132 m), gần chùa Hương Tích.
Theo nguyên nghĩa: ” Chớ lấy vợ Gò Cà“, bởi vì ở vùng này con gái có thể giết chết chồng (bằng cách này hay cách khác) để theo người đan ông khác. Hoặc có thể bỏ chồng con, gia đình, theo người đàn ông khác. Nói tóm, ” Vợ Gò cà” không ” thủy chung“, nguy hiểm, giống như…gà ở Phú Mỹ (cũng thuộc xã An Hiệp). Xã An Hiệp, được chê về… con gái và gà!
Con gái La Hai cũng được chê trách về phẩm hạnh: Lẳng lơ, lãng mạn, theo trai. Con gái La Hai cũng được coi là dễ sợ, nguy hiểm, không chuyên chính đứng đắn giống như các chàng trai xứ Đồng Nghệ (cùng quận Đồng Xuân, xã Xuân Sơn).
Ở Phú Yên, người ta khen “Gái Bàu Hương“, đã xinh đẹp thơ mộng như thằng tích ở đó, mà phẩm hạnh cũng vẹn toàn.
Vậy Tản Đà (hay gần đây Huy Lực, Trần Huiền Ân, Phạm Cao Hoàng, Hoàng Đình Huy Quan, Khánh Linh, Đỗ Chu Thăng, v.v…) đã nhìn thấy “Con mắt đa tình” Phú Yên, ở vùng nào? Không có tài liệu nào cho biết Tản Đà đã lên chơi núi Hương, viếng chủa Hương Tích, ngâm vịnh ở Bàu Hương, trong lúc phát biểu về “Con mắt đa tình Phú Yên“. Như thế, tôi có thể kết luận, Tản Đà (và các thi sĩ khác) đã nhìn thấy “đôi mắt ấy” bàng bạc khắp nơi, ở đây. Theo kinh nghiệm (đã có trên tám năm), cộng với việc suy nghĩ, nghiên cứu, tôi cũng đồng ý như vậy: con mắt Phú Yên rất đa tình. Rất thơ mộng và như nhiên.
Trở lại vấn đề cũ: Tại sao lại vợ Gò Cà? Tại sao gái La Hai là nhất?
Chúng ta phải sống trở lại với các vùng này về hoàn cảnh địa lý, thiên nhiên, đời sống của họ. Nhất là cái xã hội của các câu ca dao, phong dao trên kia ra đời. Sau đó, truy tầm tác giả và nguyên do.
Sống trở lại đời sống của xã hội An Hiệp, tôi dễ dàng nhìn thấy các chi tiết sau đây: Ở An Hiệp sản xuất rất nhiều mật ong và đường. Ở La Hai, hai sản phẩm kể rên lại nhiều hơn nữa:
“Nếp màng màng
Đàng Tân Lập”
Hoặc :
“Tiếng đồn chợ xổm nhiều khoai
Đất đỏ nhiều bắp, La Hai nhiều đường”
“Hôm nay ăn mía Triệu Tường
Đợi mắm Nam Ổ, đợi đường Phú Yên”.
Ở An Hiệp (Tuy An) và La Hai (Đồng Xuân) cũng nổi tiếng về trái cây (tôi không chú ý tới : Bông vải, đậu nành, đậu phụng, thuốc):
“Cam Đa Lộc
Thuốc Lỗ Dưng”
Tuy An có ba danh nhân đáng lưu ý: Liễu Quán Hòa Thượng (xã An Thạch), nhà ái quốc Lê Thành Phương (xã An Hiệp), và Đại đức Thích Quãng Hương (xã An Ninh). Đồng Xuân có : Nhà ái quốc anh hùng Nguyễn Hào Sự (xã Xuân Phước), Võ Trứ (di cư ở La Hai). Đô Đốc Chương, Phủ Sự Đào Trí, Thống Chế Nguyễn Nhàn. Riêng Đồng Xuân cũng đã nổi tiếng về các bậc hiếu tử đã được ghi vào sử sách.
Khi tìm hiểu các đặc biệt của An Hiệp (Tuy An) và La Hai (Đồng Xuân), tôi nhận thấy có hai điểm giống nhau: Hai vùng này đều phong phú về đường, mía, mật ong và trái cây. Sự trùng hợp này khiến ta nghĩ tới sự trùng hợp ở trên: Con gái bị mang tiếng xấu, lãng mạn, lẳng lơ.
Điều đáng lưu ý thêm nữa, ở Bàu Hương (Hòa Phong), sản phẩm phong phú, đặc biệt cũng là: đường , mía và mật ong. Nhưng tại sao là “Gái Bàu Hương” mà không là :
Nhất gái La Hai
Nhì gái Bàu Hương?
Xin đáp : Núi Hương thơ mộng; chùa Hương Tích hấp dẫn du khích, đạo hữu; sau cùng là cái bàu tên Hương với huyền thoại có con rùa khổng lồ nổi lên làm bàn thạch cho chư Tiên hiện xuống uống rượu, đánh cờ, ngâm thơ, vân vân. Đã có sẵn khung cảnh hữu tình, lại được “che chở” bởi cái lý do mầu nhiệm Thần Thánh; Bàu Hương luôn luôn phải được ca ngợi, dầu là con gái, hay bà già. Ở Bàu Hương, chùa Hương Tích có rất nhiều thi nhân, hay khách tài hoa, giàu sang, đến viếng, đề thơ và khen ngợi.
Còn Tuy An và Đồng Xuân (hay nói riêng Gò Gà và La Hai) có chi? Xin đáp: Chỉ có đường mía, mật ong và trái cây. Khi người ta cần những thứ đó, người ta chỉ tới chợ (hay nhờ người đi) mua rồi về. Gò Cà và La Hai không có thiên nhiên, và nhất là Thánh Thần che chở ! Trong lúc đó, ở Bàu Hương, với thiên nhiên và đời sống đặc biệt của nó, con gái có nhiều tính chất lãng mạn, lẳng lơ hơn.
Các dữ kiện vừa nêu trên, ai cũng dễ dàng trông thấy cả. Tuy nhiên, truy tầm tác giả của 3 câu ca dao đã trích không phải dễ. Ca dao là gì? Là bài hát ngắn, được đọc từ miệng người này tới miệng người khác, tồn tại là do truyền khẩu. Ca đao có nhiều tính chất, khía cạnh. Và, tác giả của ca dao được ghi là “vô danh“. Vậy, ở đây, tôi chỉ tạm ấn định cho tác giả của 3 câu ca dao trên chung một hạng “Lớp nho sĩ phong kiến“. Thời gian xuất hiện cũng vì thế mà ấn định được: Xa chúng ta (1974) ít nhất cũng trên 150 năm (ông Lương Văn Chánh được Nguyễn Hoàng cử vào đánh Thành Hồ, đuổi quân Chiêm Thành, lấy lại đất Phú Yên đã được vua Lê Thánh Tông chinh phục năm 1470. Khoảng năm Mậu Dần = 1578).
Như thế, chúng ta có thêm hai yếu tố mới để truy tìm nguyên do nói tới “Vợ Gò Cà, gái La Hai, gái Bàu Hương“: 1). Tác giả là lớp nho sĩ phong kiến (đổ đạt hay không), hoặc giả, ở lớp người đã chịu ảnh hưởng sâu đậm, bị ràng buộc khe khắt vào cái quan niệm lễ nghĩa, đạo đức Nho giáo một cách hẹp hòi, sai lệch. 2). Thời gian thực xa xưa, mờ mịt, như cái giai đoạn đạo Nho đang cực thịnh trong dân chúng. Cực thịnh đến nỗi khe khắc, giả tạo, và không nhìn thấy chính mình, hoặc xa hơn một chút.
Nhận chân được vài điểm đại cương như trên, chúng ta có thể kết luận, rất vắn tắt: Những ý tưởng, nhận xét qua 3 câu ca dao đó, đã được đưa ra từ một tư tưởng, một đôi mắt (hay nhiều đôi mắt, thời đó), không phải thực là của chính mình (không dám là mình): Nó bị dòm ngó, lệ thuộc, ảnh hưởng bởi một nền luân lý đạo đức cố chấp, hẹp hòi, sai lệch. Ý tưởng đã bắt nguồn từ một sự thiếu sót, sai lệch, cổ hủ như thế, thì cái giá trị của nó cần phải đặt ngược trở lại. Đó là chuyện dĩ nhiên. Cái thời, cách nay hai ba trăm năm, và các thời chúng ta đang sống, có vô số thay đổi, tiến bộ, phong phú (nhìn về phía những ưu điểm). Đôi mắt chúng ta nhìn, tâm hồn chúng ta xúc động, ý tưởng chúng ta phát biểu, hẳn nhiên là khác xưa. Không ai ngờ nghệch, thiển cận nhìn “vợ Gò Cà, con gái La Hai, con gái Bàu Hươong” với cái tâm địa kín mít và đôi mắt lù mù kia nữa.
Tiếp theo, tôi muốn định nghĩa và xác định giá trị trở lại các tính chất của những chữ “lãng mạn, đa tình chung thủy, lẳng lơ, trắc nết“. Định nghĩa và xác định, là tôi muốn so sánh cái quan niệm cũ (thời có các câu ca dao kia xuất hiện), với sự đổi thay, tiến bộ đang đi tới. Theo cũ, những chữ trên đều gán cho cái nghĩa xấu, tồi tệ, ngay cả chữ vô tội nhất là “lãng mạn” và “đa tình“. Các chữ “chung thủy, lẳng lơ, trắc nết” cũng bị bóp méo, thu nhỏ sao cho vừa với cái đôi mắt, cái tâm hồn nhỏ xíu kia. Sự “chung thủy” lúc xưa, khác với sự “chung thủy” bây giờ. Cái chuyện “lẳng lơ” lúc các cụ học “Nam nữ thọ thọ bất thân” cũng khác với quan niệm “lẳng lơ” chúng ta đang sống. Hồi đó , hôn nhân là một sự sắp đặt, hay tệ hơn là đổi chác, mua bán của các bậc sinh thành (ông bà, cha mẹ ,v.v.). Chữ “Tình yêu” không có. Phủ nhận “Tình yêu” là giết chết tâm hồn, sự rung động của con người. Đời sống luôn luôn bị gò bó, thu mình ép buộc. Không coi đời sống của tâm hồn có giá trị (trong tình yêu), vì thế, họ lên án những người dám (hay liều lĩnh, ngây thơ, thành thật) sống với sự xúc động, khao khát của lòng mình; bởi vì con người đã là người khi hiện hữu. Ở vào cái khung cảnh tối tăm đó, cái ngục tù ác nghiệt đó, người con gái Gò Cà đã hành động theo tâm hồn mình. Đã là người với trọn vẹn tính chất khả hữu của nó. Đó là một hành động quả cảm, đáng được thán phục, yêu quý. Người con gái La Hai dám coi thường những lề thói hẹp hòi, những đôi mắt quái lạ kia, để “theo trai“. Chữ “theo trai” phải hiểu: Theo tình yêu, theo khát vọng trung thực, sâu thẵm của tim mình. Sống vào thời đó, chung quanh có vô số sợi dây ràng buộc mà bỏ đi được (dám sống là người), quả họ đã suy nghĩ, đã chân thành quá mức rồi. Tôi nghĩ tới những tù nhân khao khát tự do. Tuy vậy, việc phá vỡ những ràng buộc như thế, đối với thời xưa, là một việc hệ trọng. Đáng … đem vào ca dao, tục ngữ ! Xét hiện tại, ai cũng nghĩ là cái việc “như thế” ở đâu cũng có, và không có gì phải sợ hãi. Nhiều chuyện “động trời” , còn có thể hiểu, cắt nghĩa, và bao dung được. Tôi nghĩ: “Giá còn tác giả của mấy câu ca dao trên sống tới nay, có lẽ họ đã ngã ngửa ra mà chết” . Hoặc : “Họ sẽ hối hận mà sửa lại“. Nói thế, không có nghĩa tôi phủ nhận sự có mặt cần thiết và đáng ca ngợi của quý chữ “Thủy chung, lẳng lơ, trắc nết“, mà đòi hỏi chúng ta phải hiểu chúng, bằng sự tiến bộ, bằng cái sâu thẳm nhất của tâm hồn, của con người.
Thiên nhiên và đời sống có ảnh hưởng tới con người, đó là điều dĩ nhiên. Ở Phú Yên, thiên nhiên đầy đủ và hữu tình quá: Rừng núi sông biển, đồng ruộng, thành hồ, hào rạch, đồi tháp ở cùng khắp. Phú Yên ở giữa hai ngọn đèo, hai cái ải, là Đèo Cả (cao trên 500m) và Đèo Cù Mông (cao 245m ) nên đời sống cũng bị giới hạn, khép lại trong khung cảnh, đất đai của mình. Bởi vậy, tính chất “lãng mạn” và “đa tình” dễ tìm thấy trong những đôi mắt thiếu nữ, nếu có sẵn “một đôi mắt đa tình” để nhìn ngắm.
Tản Đà (hay Huy Lực, Trần Huiền Ân, Hoàng Đình Huy Quan, Phạm Cao Hoàng, Đỗ Chu Thăng, Khánh Linh, v.v…) đã xác nhận với tôi điều đó, trong các thi phẩm của họ. Như thế, vấn đề “vợ Gò Cà, gái La Hai, gái Bàu Hương” còn là một điều đáng chú ý nữa thôi?
Riêng tôi, viết xong mấy dòng này, tôi đã gột sạch tất cả những ám ảnh. Đã dứt khoát một quan niệm về những người nữ Phú Yên. Và, để kết luận cho bài lý luận nho nhỏ này, tôi coi cái tính chất “Đa tình và lãng mạn” của Phú Yên là một ưu diểm, một đặc tính hồn hậu, chân thành, tự nhiên như hoa nở, trăng mọc, mưa rơi …/.

Lang thang vào mạng lại đọc được bài viết hay về Phú Yên. Mình cũng là dân Phú Yên nhưng mình thấy đôi mắt con gái vùng nào cũng đẹp cả miễn là hợp với gu thẩm mỹ của mình là ok
Đọc thơ phải ngẩm và nghĩ, nghỉ rồi ngẩm mới thấy hay
Xin lỗi anh Long ,tụi em vào nhà anh vui chơi chút xíu xiu nghen.
Chào chị Nị
Hi ! Nhớ Phương Mai gơ !
wow!!!!!!!!
Hi hi hi …hông tin thì thui !
Phương Mai hổng dzắt chị Nị đi ăn kem hở ?
Rồi hôm nào em rãnh hai chị em nình đi chị nhé. Bây giờ em phải xực phàm…hì hì
Trai Ngã Thạch
Cái Bàu Hương“
Có lẽ là gái Bàu Hương phải không anh?
Chào NĐ Nghĩa! Đúng vậy! Xin lỗi Nghĩa – có lẽ…lúc gõ lại bản in từ báo chữ nhỏ quá – lại kiểm tra không kỹ! Thông cảm nhé? MVL
Anh Mang Viên Long ơi con mắt Bình Định cũng đẹp vậy !
Chào Kim Mai! Em nói rất chính xác! Con mắt Bình Định có nét đẹp trầm lắng & thơ mộng & thao thiết lắm mà! Theo anh nghĩ – đôi mắt của người nữ nào / ở miền nào – cũng có những nét đẹp hấp dẫn & quyến rủ – rất riêng nếu chúng ta nhìn với cái tâm cảm thông và ” sương khói “, em à!- Chúc Em ngày mới an vui nhé?
Nhìn với cái TÂM CẢM THÔNG dzà “SƯƠNG KHÓI” im à ! … Nhà văn nói có khác !!! hè hè …
Chào Quynh MVL buổi sáng – “Gút mó ninh ! Hao a rờ … dzu” ?
Chìn xảo in xảnh Địn xẳng Tín xẩn Tín xởi ! hì hì hì ( Nị nói tiếng Tàu đó ! )
Cái anh Sáu Nẫu này …kỳ kỳ nghen !
Kỳ kỳ nghen là sao vậy cô Nị!
Hổng biệt thiệt na ? ! hừ hừ hừ …
Cám ơn anh Mang Viên Long đã nghiên cứu rất công phu cho bài viết :” ĐA TÌNH CON MẮT PHÚ YÊN” sâu sắc và hấp dẫn vô cùng, hay lắm.
Và em cũng nhất trí với Yến Du khi nghỉ về anh :
Đọc xong bài này em cũng cảm nhận được đôi mắt của anh MVL là đôi mắt …đa tình bởi vì anh đã nhìn thấy được ” đôi mắt đa tình của Phú Yên !
“Như đã nói ở trên, đôi mắt có đa tình, lãng mạng mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình, lãng mạn giờ có thể nói thêm, tâm hồn có phóng khoáng, như nhiên, mới biết được tâm hồn khác phóng khoáng như nhiên….” Điều này chắc đúng ?????????. hà …hà… hà…
Chúc anh vui, khoẻ, an lành.
Chào Hoàng Kim Chi! Cám ơn Em đã đọc ” rất kỹ ” bài viết nho nhỏ này của anh ( dù đã trên 37 năm rồi_). Thời gian dài vậy – nên đôi mắt ” đa tình & thơ mộng ” ngày xưa, cũng …héo hắt theo bao nỗi thăng trầm rồi! Tuy vậy – tâm hồn, vẫn dạt dào tình thương yêu bên trang viết Em à! Chúc Em ngày mới An Vui nhé? MVL
Cừ dzới ảnh phải cừ ” e lệ ” chứ siu cừ ” hà hà hà ” dzẫy trời !!!
Anh Long viet nghien cuu theo phong cach van xuoi nhu the nay rat hay
Chào Minh Huy! Tấm ảnh ” cậu bé ” ấy có phải của MH …” ngày xưa còn bé ” không nhỉ? Hình ảnh tuổi thơ của ai cũng dễ thương & đẹp cả! Mong sao ” cái hồn nhiên & tinh khiết ” ấy không hề mất! Cám ơn MH đã chia sẻ nhé! Chsc MH dzui dzẻ! MVL
Chào Xứ Nẫu!
Chào Bạn! Bạn đang ở đâu dzẫy? MVL
Tôi người Bình Định, vào trang xứ Nẫu thấy vui vui, nhưng khi gặp ý kiến của WHWH, chỉ xin góp vài lời. Nếu có gì không phải xin bạn thông cảm. Chúc bạn sức khỏe!
Tú tui chưa hân hạnh được quen biết anh, nhưng lời comment của anh làm Tú tui rất vui (dù không dính dáng gì) . LỊCH SỰ như thế này là một thái độ ứng xử CẦN CÓ – PHẢI CÓ đối với các “Còm sĩ” xunau.org ! Chúc anh vui và nhiệt tình góp sức xây dựng xunau.org theo khả năng cao nhất của mình !
Bạn WHWH!
Lẽ ra, tôi không nên recom cho bạn – bởi vì, chính những gì bạn nói -bạn đọc có thể đánh giá được rồi! Nhưng bỏ ra vài phút nghỉ trưa – để ” đáp lễ ” một người ” học cao hiểu rộng ” như bạn cũng không mấy phí phạm. : 1/ ” Ngắn gọn là dấu hiệu của thiên tài ” ( bạn lấy câu danh ngôn để ” che chở ” cho mình! ) -nhưng thưa bạn,, cái sự ” ngắn gọn ” ấy dùng để chuyễn tải điều gì, ở đâu , và điều kiện kiện kèm theo của tác phẩm nữa chứ! Cứ hễ ” ngắn . gọn ” là dấu hiệu của thiên tài ư? ( hèn chi bạn ít khi viết nổi quá vài trang ! )Vậy – những văn thi hào nổi tiếng thế giới ( chắc bạn đã biết? ) – viết dài hằng vài trăm – đến ngàn trang – thì thế nào nhỉ? Điều quan trong không ở ” ngắn/ dài ” mà ở sự chuyển tải được hết điều người viết cần giải bày, chia sẻ và bày tỏ quan niêm ( về mọi khía canh của đời sống ) bạn ạ! Còn cái ” địa chỉ ” học viết văn bạn đã ” ngâm cứu ” ở Đỗ Ngọc Thạch – thì bạn cứ làm theo ông ấy. Tôi có phong cách và quan niệm sáng tác riêng của tôi! ( Nếu bạn hỏi ĐNT thì ông ấy sẽ biết tôi là ai? ) 2/ Câu ” mèo khen mèo dài đuôi ” rẩt ấu trỉ – đề nghị bạn không nên dùng ở XN! 3/ ” …hay không cốt ở viết dài ” và ” …người tốt không cốt mở miệng là tâng bốc ” – bạn thường tự hào về ” trình độ ” của mình sao không hiểu rõ lời mình nói nhỉ :” …hay không cốt ở viết dài ” ? Còn chữ ” tâng bốc ” bạn dùng ở đây cũng không chính xác và thiếu tôn trọng bạn bè! Đôi điều vậy cũng quá đủ rồi – buồn ngủ rồi! Xin lỗi! Hà hà…
Lê Văn nói có lý đấy !
Bạn Lê Văn,
Danh nhân nào đã nói “Ngắn gọn là dấu hiệu của tài năng” nhỉ?. Về kỹ thuật viết truyện ngắn Lê Văn có thể đọc thêm ở http://vn.360plus.yahoo.com/mailien9984, bài của Đỗ Ngọc Thạch để hiểu biết thêm.
Ông bà ta đã nói ” Mèo khen mèo dài đuôi”. Giả sử nhà bạn nuôi một bầy mèo dài đuôi, tôi tặng bạn một con mèo ngắn đuôi bạn không thích là chuyện bình thường.
Riêng tôi không thích kể lể dài dòng. Tản văn, truyện ngắn, tùy bút … hay không cốt ở viết dài. Người tốt không cốt mở miệng là tâng bốc. Thôi nhé,
Xin mượn đất recom nghen anh VL.
Bạn WHWH thân mến!
Đọc những dòng của bạn, tôi cảm nhận bạn là người hiểu biết, có một số vốn kiến thức nhất định. Nhưng bạn viết rằng : ” Về kỹ thuật viết truyện ngắn Lê Văn có thể đọc thêm… bài của Đỗ Ngọc Thạch để hiểu biết thêm…” Đây là cách nói của người đi trước, có bề dày trên lĩnh vực này ( viết truyện ngắn, bình luận, phân tích truyện ngắn..) trao đổi, hướng dẫn người đi sau viết tốt hơn, và hiểu một cách sâu sắc hơn. Thực ra tôi không biết Đỗ Ngọc Thạch là ai, thành danh trước hay sau Nguyễn Quang Sáng với Chiếc Lược Ngà, Nguyễn Trung Thành với Rừng Xà Nu, Bảo Ninh với Nỗi Buồn Chiến Tranh, hay mới đây là Nguyễn Ngọc Tư với Cánh Đồng Bất Tận…Đó là chuyện văn chương, chứ còn chuyện bạn bè, bạn nói như thế lại không thấy mình đã xúc phạm đến bạn bè ngày xưa cùng học chung lớp với bạn hay sao? Bởi đó là cách nói trịch thượng dạy đời, mà bạn hãy xem lại bản thân bạn có đủ tài và tư cách để nói như vậy hay không? Ngày còn trẻ, tôi may mắn cũng được học một số thầy cô là học giả, giáo sư, có người cũng ôm cặp đi giảng ở nước ngoài, nhưng điều tôi cảm nhận được ở những thầy cô của mình là cái Tâm lúc nào cũng yêu thương lũ sinh viên chúng tôi, và bảo với chúng tôi rằng, biển học là mênh mông vô tận. Tôi nói như vậy vì muốn trao đổi với bạn rằng, điều bạn nói với Lê Văn là quá vội vàng, đó là điều đáng tiếc, bởi nó không chuẩn. Hơn nữa, trang xunau.org không phải là diễn đàn văn học nghệ thuật mà chỉ là sân chơi bé nhỏ của những người con xứ Nẫu đến để tìm niềm vui và chia sẻ cho nhau bao kỷ niệm buồn vui của cuộc đời này. Nếu bạn có khả năng thì nên ra diễn đàn rộng lớn hơn, sòng phẳng hơn, chứ trang xứ Nẫu thì có gì đâu ngoài chữ tình. Không phải các bạn tâng bốc nhau đâu, các bạn nói với nhau như vậy cũng vì cái tình. Năm tháng cứ qua đi ta lại thấy cái tình lớn lắm bạn ơi! Bạn cho rằng, những người nhận xét cái truyện ngắn của TMN hay, đọc được, là những lời tâng bốc, và đó là những người không tốt, thì bạn đã xúc phạm hết bạn bè trang xứ Nẫu rồi. Có thể suy nghĩ của tôi chưa làm bạn hài lòng nhưng tôi tin bạn sẽ có cách thích hợp để đến với trang xunau.org trong thời gian đến. Chúc bạn sức khỏe và bình an!
Mot bai nghien cuu cong phu va hap dan
Người mà ở trong NGÔI NHÀ NGÓI sẽ suy nghĩ & hành động khác với người ở trong NGÔI NHÀ TRANH . Nói rộng ra thì là : ĐIỀU KIỆN LỊCH SỬ ( phong thủy, thổ nhưỡng, kinh tế, quan hệ xã hội …) nó sẽ QUI ĐỊNH TÍNH CÁCH của con người sinh sống ở đó ! Đó là QUI LUẬT TỰ NHIÊN !
Nội dung bài viết của anh Mang Viên Long rất công phu – rất có TÌNH với mãnh đất đã từng cưu mang – che chở – anh : PHÚ YÊN .
Vẫn có thể CÓ NHỮNG CHI TIẾT cần trao đổi thêm về tư liệu hoặc về cách nhìn – cách nghĩ về CON NGƯỜI (nhất là về phụ nữ) & VÙNG ĐẤT này với TG
. nhưng để sau . Tú tui mà thấy-nghe bất cứ ai lên tiếng bênh vực phụ nữ là tui
“phái” liền ! (Tui đang “phái” anh đấy , quynh MVL à ! Thít hông ?)
ĐÔI MẮT PHÚ YÊN RẤT ĐẸP ! Còn có ĐA TÌNH hay không PHẢI THỬ mứ biết, PHẢI THẤY trực diện mứ tin ! Bởi vì ở…trang xunau.org này tui cũng … thấy có … có … thâu – hổng nói đâu nà ???
Tú tui ưa dzẫy đó quynh ui !
Chào Tú Gàn! Bạn nói chí phải! Còn có chi tiết cần bàn thêm – nhưng vậy cũng đã quá dài rồi – nên tạm kết thúc thôi! ( mà anh NT còn đề nghị rút ngắn lại 1/2 chứ? ). Hôm nào TG về PY -TH/ thì biết ngay mà! ( Nhưng phải chuẩn bị – nếu không thì…” PY dễ ở – khó về ” thì nguy! ).. Tôi rất ” thít ” TG com mà! Chúc dzui nghen! MVL
Trong tử vi của Tú tui, Cung THÂN có Sao chính diệu THIÊN DI tọa thủ nên “PY dễ ở – khó về” chắc sẽ không chính xác dzí đệ đâu huynh MVL à !
Chưa đi chưa biết Phú Yên
Đi rầu mứ thấy … Nẫu hiền – thít ghơ !
Kính tẹng huynh 2 câu 6 -8 ngẫu hứng đó !
Anh có đi Phú Yên ( Đồng Xuân,…..,…) gọi em đi với, cho vui nhé !
Chào Tú Gàn! Ximn lỗi Bạn ( và anh NT ) Không phải anh NT đề nghị rút xuống còn 1/2 thì hay hơn – mà là nhà nghiêng kíu” WHWH của chúng ta đó mà! Với một nội dung lớn vậy – mà ” rút 1/2 ” thì ra cái gì nhỉ ? Phàm ở đời ” nói thì dễ ợt / nhưng làm thì…chẳng ra sao “! ( ! ). Tôi rất dè dặt mỗi khi nói Bạn ạ!
Đa tình con mắt Phú Yên….
Chẵng lẻ chỉ có mắt đa tình còn người thì không sao…?
Hồi xưa có lần vào La Hai mua đường, tàu tới đột ngột quá, giỏ đường không cầm mà cầm lộn bàn tay cô bán đường thì được nhận đôi mắt mang hình cái búa, hoãng….không hiểu đó phải là đôi mắt đa tình không nữa.
Có lẻ đôi mắt anh viết là đôi mắt ngày xưa, cón đôi mắt ngày nay do cơm áo gạo tiền nên đôi mắt dữ dằn hơn hồi xưa chăng?
“Gieo GIÓ (tự nhiên kí… cầm tay ngừ ta !) thì gặt BÃO”” (nhận ánh nhìn … hoang dã từ đối tác !) thâu ! Oan ức gì mà kiu hữ TÁNG TÙ ???
Chào Tú Tàng! Thời TT đi mua đường ” không giấy phép ” ( lậu ) – nên bản mặt …đã tái xanh & khó ưa rầu – mà còn …cầm nhầm bàn tay nẫu/ nên mới vậy! Nói như TG ” Gieo gió thì gặt bão ” – ráng mà chịu – kêu trách ai – trời!
Không phải tôi ” cường điệu & thiên vị ” đâu – TT cứ thử làm một chuyến ghé thăm miền Núi Nhạn & Sông Đà – thì biết ngay thôi! Chúc dzui dzẻ ngày CN! MVL
“CÂY MUỐN LẶNG MÀ GIÓ KHÔNG MUỐN NGỪNG ” là đây Phan Minh Chính à !
Con mắt có đa tình, mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình. Đôi mắt có lãng mạn, thơ mộng, mới nhìn thấy đôi mắt khác lãng mạn, mơ mộng.TB rất thích câu nói này, hi hi…
Đất SG dân tứ xứ đổ về tứ nhiều vùng miền & họ làm nhiều nghề khác nhau. TB hay gặp PN Phú Yên & Quảng Ngãi bán vé số nhưng hiếm khi gặp họ làm nghề bán phấn buôn hương mặc dù hoàn cảnh của họ có vẻ khó khăn hơn PN 1 số tỉnh nam bộ rất nhiều.
Đọc tùy bút của anh và liên hệ xưa nay TB thấy cũng có lý & muốn về PY sống thử 1 thời gian như anh, nhưng lại ngại vì TB thấy khuôn mặt PN Phú Yên ngoài con mắt như anh nói lại kèm thêm nét mặt hơi lo âu và khắc khổ anh à, em nghĩ có lẽ do hoàn cảnh và khí hậu chăng?
Chào Thiên Bồng! Nhận xét của Cậu có cơ sở đó! Dân XN ( BĐ & PY ) đều có nét chơn chất khi phải xa quê và Sg hoa lệ kiếm sống . Nhưng Cậu cứ tin đi – đừng có ” nhưng lại ngại vì TB thấy khuôn mặt PN Phú Yên ngoài con mắt như anh nói lại kèm thêm nét mặt hơi lo âu và khắc khổ anh à,”. Cậu đã ” ngại ” và cũng tự trả lời đúng rồi : Trong cành khổ đau vậy – khuôn mặt nào chẳng ” lo âu và khắc khổ ” ? Nhưng không phải là tát cả đâu, Bạn hiên ạ! Nhưng coi chừng – đất ” Phú Yên dễ ở – khó về ” lắm đó nghen? Cám ơm TB đã đọc & chia sẻ! Chúc ngày CN dzui dzẻ tới bến nha! MVL
Con mắt có đa tình, mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình. Đôi mắt có lãng mạn, thơ mộng, mới nhìn thấy đôi mắt khác lãng mạn, mơ mộng.
Ngộ quá ta! vậy những ai không có đôi mắt như vậy làm sao có …tời woi!
Phanlehue quơi, theo TB thì đây là sự giao thoa của sóng, bởi vậy nên có khi chỉ liếc mắt nhìn nhau mà hiểu, hic….
Có khi mắt không đa tình và mắt đa tình gặp nhau thì đâu có chuyện gì (vd: mắt PLH và mắt TB) ha ha…
Cũng có khi 2 người không có mắt đa tình gặp nhau vì sự giao thoa của bước sóng khác (cuộc sống muôn mặt, kẻ thích này người thích nọ mờ).
Vậy nha PLH, cái này TB không làm thị phạm được đâu, ha ha….
Dễ ẹt ! Hỏi ông Tú Gàn , ổng bày cho CÓ CON MẮT …”NHIỀU” TÌNH !
Ừ, Nẫu Quơi nói … đúng đó chị phanlehue à !
PLH ơi! Đôi mắt em đã đạt 100% rồi – còn kêu ca gì nữa đây! Hà hà…
Ông mà không thít mứ lạ ! Còn ông thít thì … chiện nhỏ mừ ! Đúng hông Thông Biền ?
Anh Long không công bằng còn con gái BD thì sao?Không thấy anh khen gì cả?
Hoan hô Phương Mai đã lên tiếng
Chưa thấy mắt Áo Tím làm sao anh Long khen cho được!
Hoan hô Gềnh Ráng! Anh chưa thấy đôi mắt Áo Tím thì làm sao viết được đây?
Đâu phải ” ngồi nhà ” rồi tưởng tượng ra được đủ thứ trên trời dưới đất như quý ” nhà thơ ” nọ?! Nhưng – anh sẽ gắng ” nghiên kíu ” để có bài …tạ lỗi cùng AT nhé?
Chào Phương Mai! Anh đã có lần ” thưa ” với bạn NXL về chiện ” thắc mắc ” này rầu mà! Bạn NXL là người đầu tiên nêu lên ý ấy – và ” buồn 1 phút ” ! Bây giờ đến em – buồn… mấy phút đây? Anh xin hứa cùng em ( và con gái xứ Nẫu thân yêu ) – sẽ viết gởi cho Sáu Nẫu một bài tương tự – nói về đôi mắt BĐ. Được không? Chúc vui vẻ! MVL
Em đọc bài này cũng thấy anh MVL ” binh’ con gái Phú Yên không thôi , buồn qua !
Trời ơi! Anh ” binh ” hầu nào? Anh nói thiệt lòng mà? Anh đâu có ” đôi mắt PY ” nào đâu mà binh? TT nói oan không hà! MVL
Con gái BĐ ĐA …. (tự điền vào đi PM ui !) Ha ha ha …
“Đó là cái con mắt đa tình của ông. Con mắt có đa tình, mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình. Đôi mắt có lãng mạn, thơ mộng, mới nhìn thấy đôi mắt khác lãng mạn, mơ mộng.” Cảm ơn chú đã nói hộ cho con gái Phú Yên, và những người khác về đa tình, lẳng lơ, trắc nết. Đó cũng chỉ là quan niệm thôi. Còn sai hay đúng là bỡi mỗi người phải không? Cháu chúc chú luôn vui vẻ, an lành.
Chào Minh Nguyệt! Đúng vậy! Người ta đã cố tình ( hay vô ý ) nghĩ sai về các từ rất dễ thương & hồn nhiên & chơn chất của ” đa tình & lãng mạn ” – nên ca dao đã vậy – chú muốn ” đính chính ‘ lại cho con gái PY ( và tất cả) – mong sẽ được cảm thông & gần gũi nhau hơn! Nếu ” lạm dụng” hay ” bệnh hoan ” trong việc sử dụng 2 từ này – là điều đáng trách! Cám ơn MN đã đọc & chia sẻ nhé? Chúc An Vui!
Chào Sư Phụ!Dạo rày SP khỏe chứ!
tôi coi cái tính chất “Đa tình và lãng mạn” của Phú Yên là một ưu diểm, một đặc tính hồn hậu, chân thành, tự nhiên như hoa nở, trăng mọc, mưa rơi
———-
CẢM ƠN ANH ĐÃ GIẢI THÍCH GIÙM CHO NHỮNG NGƯỜI CON GÁI PHÚ YÊN
Chào Loan TH ! Có phải TH là ” Tuyhoa ” không dzậy? Dù anh không bị ” chết ” trong đôi mắt nào ở đó cả – nhưng, thấy ” không phải ” là anh nghĩ mình cần lên tiếng! Vậy thôi! Tính anh xưa nay vậy ( ai ghét / ai thương…cũng đều cám ơn! ) -! Anh cũng cám ơn Loan TH nhé? MVL
Em mà ở PY 8 năm như anh MVL chắc em chết đuối “trong hồ mắt em”lâu rồi. Em vẫn tìm một cái hồ tuyệt vời để chết mà không có.
Bậc anh hào thuở xưa chẳng đã thốt lên: “Ta anh hùng hề sự nghiệp đựng không đầy đối mắt Trương Quỳnh Như” đó sao?
Hay lắm Mắn Ruột ơi ! Em muốn ” chết ” thật hay giả đây? Nếu muốn chết như người xưa – anh sẽ chỉ cho nhé? Hà hà…..Anh cũng có lần ” sẩy chân ” xuống ” hồ mắt em ” mà! Nhưng..đã lên được để về quê an phận…
Bi giờ có muốn ” chết ” nữa hông Xù chỉ chỗ cho nghen Mắm Ruột !
Hồ nào? Đã chết lần nào đâu mà Nị bảo “chết nữa”, mới ngắt ngư thui, chưa chít.
Thâu. Ông đó nhiều rầu ! Khỏi chỉ cho ổng nữa . Chỉ cho anh nè ! Xù !
BÀI VIẾT HAY VÀ CÔNG PHU LẮM ANH LONG !
Chào Thúy Loan! Thật ra lúc ấy anh viết rất nhanh. Có lẽ vì ” trong bụng” đã chứa đầy – nên có dịp là chạy lên giấy! Thời ấy ( cách nay 37 năm ) chỉ viết tay thôi. Anh sắm được chiếc máy cbữ Olympia là …” sang ” rồi! Tủ sách cũ nhiều bản sách quý của Anh đã…mất tiêu sau 75 – nên lúc này muốn viết kỹ, cũng khó! Cám ơn TL & chúc vui vẻ! MVL
Anh Mang Viên Long ơi:
Ở quá tuổi “tri thiên mệnh” này, chẳng biết có còn cơ hội tìm.. “bàn thắng vàng” với “Đa tình con mắt Phú-Yên” không nữa? Hôm nào “có dịp” sẽ…đi cùng anh Long (thổ địa) đến Phú-Yên tìm…bàn thắng vàng để “chứng thực” cho câu nói (cũng là “đề tựa”)này!Anh nhé? Sẵn sàng không?
Chào Vinh Rùa! Cậu còn ” dư sức ” qua cầu để thực chứng mà? Lo gì! Có dịp – cứ thử xem sao? Bàn thắng vàng có hay không, còn tùy ” phong độ ” nữa chứ? Gã này sẵn sàng mà! hà hà…
VR quẹo…cột sống rồi, anh MVL à. Rùa mà cũng quẹo…mu rùa.
Con Cóc: “mu rùa” không cần tới cho..”dziệc ấy”_cho nên, có “wuẹo” cũng không sao cả, chẳng hề hấn gì! Em chai đọc thấy comment của Loan TH (Loan Tuy Hòa?)_anh chai có muốn thử… “Đa tình con mắt Phú Yên”???
Một biên khảo văn học rất công phu với nhiều dẫn chứng khá thuyết phục, đặc biệt là dẫn chứng thi sỹ Tản Đà. Anh MVL là người gắn bó với Phú Yên lâu năm, nhiều năm nên bài viết của anh có trọng lượng đáng nể. Chốt lại là mắt con gái Phú Yên là con mắt đa tình, đặc biệt là gái Gò Cà, La Hai và Bàu Hương là những nơi ngày xưa sản xuất nhiều đường, mật và trái cây.
Tuy nhiên nhìn dưới góc độ khác, tiếng Việt ta có câu lời đường mật là lời nói ngọt ngào, quyến rũ nhưng không thật; kẻ hảo ngọt ám chỉ người đàn ông ham gái. Như vậy đàn ông Phú Yên không phải là tác nhân làm cho phụ nữ say mê bỏ nhà theo trai hay sao? Ai là tội phạm chủ mưu, ai là nạn nhân hở anh MVL?
Thông cảm, tui không dám có ý chê bai đàn ông PY mà chỉ muốn bênh vực phụ nữ PY phải chịu rớt đài vì nẫu tán quá tài, he, he, he
(có thời gian anh rút ngắn bài này còn ½ thì bài sẽ dễ đọc hơn).
Gởi Anh Mang Viên Long
Chính đã đọc Quách Tấn với xứ Trầm Hương Khánh Hòa, đất Địa Linh Nhân Kiệt Bình Định. Nay được Anh giới thiệu : đa tình con mắt Phú Yên.Níu có dịp sẽ C sẽ thử…..hì hì với kinh nghiệm bỏ túi là các bài viết của Anh. Giúp Em nha. Chúc Anh khỏe, vui.
Thử gì dzẫy ? Bố Rùa ? Mình thì thít SHIỆT hơn hà !!!
Thử gì dzẫy ? Bố Rùa ? Mình thì thít SHIỆT hơn hà !
Chào Phan Minh Chính! Tôi sãn lòng ” hổ trợ ” cậu thôi – còn chuyện …
” thành & bại ‘ đều do ở chính cậu mà? ( Ai mà có thể ” giúp ” được chiện này hỉ? ). Nhưng tôi tin – có long & kinh nghiệm ( dù bỏ túi ) như cậu – sẽ tốt đẹp thôi mà! Chúc vui vẻ! MVL
Chào WHWH ! Mời Bạn vào ” nhà tôi ‘ đọc lại bài Tạp Bút của nhà văn Võ Phiến ( có tựa đề ” Anh Bình Định ” ” ) viết cho giai phẩm Xuân TS vài năm gần đây nhé? Đọc – Chắc Bạn sẽ tìm ra câu trả lời về ” trai PY & trai BĐ ” thôi! Trong TY – sự tự nguyện chân chính – không có ai là :” chủ mưu & nạn nhân” cả Bạn hiền ạ! Đâu có ” tội phạm & nạn nhân” nào ở đây? Hà hà…Bài này tôi viết đã hơn 37 năm – đã đăng ỏ tạp chí Phổ Thông. Nay ” làm biếng ” rút bớt rồi! Đã có vài bài báo & trang mạng – đã ” tự ý rút bớt ” của tôi rồi ( mới đây thôi ) -thật buồn cười! Thứ 7 có ” hẹn hò ” nào không dzẫy? Chúc Bạn dzui dzẻ nha! MVL
bài viết quá hay anh Long ơi ! để chúng ta hiểu rõ thêm hơn về con mắt đa tình của Phú yên….. & cuối cùng …với câu kết trong bài của anh thật sâu sắc….& không kém phần lãng mạn “cái tính chất :Đa tình & lãng mân của phú yên là một ưu điểm một đặc tính hồn hâu chân thành tự nhiên như hoa nở,trăng mọc,mưa rơi……
Không biết anh long đã bị con mắt Phú Yên này làm chao đảo tâm hồn chưa dzậy? mà anh viết….như rất am hiểu về đôi mắt ấy dzậy ta? chúc anh luôn vui khỏe & hạnh phúc cùng đôi mắt Huế nhé !
Chào Trần Kim Loan! Anh chỉ có ” cảm nhận ” thôi mà! Thuở ấy – dưới 30 -anh cũng ” tò mò ” tìm hiểu cho vui vậy thôi! Theo anh- đôi mắt của người con gái ( dù là miền nào ) – cũng là ” cửa sổ của tâm hồn ” đáng yêu & trân trọng cả! Cám ơn lời chia sẻ & chúc vui của Em nghen! Sáng thư 7 cafe chưa? MVL
Hơn 8 năm công tác ở Phú Yên, với 6 câu Ca dao, vài bài thơ của Tản Đà, Quách Tấn, Lam Giang, Huy Lực…và các bài nghiên cứu LS địa lý ,con người ….Phú Yên mà Anh đã viết ngắn gọn.. để bênh vực cái “Thủy chung, lẳng lơ, trắc nết…” và khẳng định, ca ngợi tính chất “lãng mạn” và “đa tình” dễ tìm thấy trong những đôi mắt thiếu nữ Phú Yên , đã có sẵn “một đôi mắt đa tình” . Để rồi Anh gột sạch những ám ảnh về đôi mắt ấy đã theo Anh hơn 40 năm qua hả Anh MVL.
– Xin nhấn mạnh lời kết của TG để minh chứng cho nhận xét phiến diện của tôi :
” Riêng tôi, viết xong mấy dòng này, tôi đã gột sạch tất cả những ám ảnh. Đã dứt khoát một quan niệm về những người nữ Phú Yên. Và, để kết luận cho bài lý luận nho nhỏ này, tôi coi cái tính chất “Đa tình và lãng mạn” của Phú Yên là một ưu điểm, một đặc tính hồn hậu, chân thành, tự nhiên như hoa nở, trăng mọc, mưa rơi …” ./.
Chào Anh MVL và ” Các bạn” Trang Xứ Nẫu !
Chào TUTHUC! Cám ơn Cậu đã ” chịu khó ” đọc & góp ý nghen! Sáng nay không có ” độ ” nào sao dzẫy? Chúc an vui! MVL
Ngày hôm qua 2 đám cưới , nay nghỉ trưa mai đám cưới tiếp. Mai chắc say nữa đáy a ơi ! Chào Anh .
Đọc xong bài này em cũng cảm nhận được đôi mắt của anh MVL là đôi mắt …đa tình bởi vì anh đã nhìn thấy được ” đôi mắt đa tình của Phú Yên !
“Như đã nói ở trên, đôi mắt có đa tình, lãng mạng mới nhìn thấy đôi mắt khác đa tình, lãng mạn giờ có thể nói thêm, tâm hồn có phóng khoáng, như nhiên, mới biết được tâm hồn khác phóng khoáng như nhiên….” Điều này chắc đúng .Dzậy là em hổng có con mắt lãng mạn rùi vì em nhìn thấy toàn cặp mắt mang hình ” viên đạn ” không hè …he he he ( em nói câu này là đùa với anh nghen , đừng ” phê bình em ….tậu ! )
Thăm Duyên! Rất tiếc ” thời đó ” cậu còn…” bé ” ( chỉ lo ăn học & chơi & và…)/ nên không đọc được các bài Tap bút của tôi viết về PY trên Tuần Báo KH. ( và sau này trên báo PY/VNPY). Thôi – có dịp/ sẽ tìm lại – và gởi cho Sáu Nẫu- chia sẻ cùng bà con XN đọc chơi vậy! Đã vào ” nhà tôi ” đọc chưa?. Đã gởi bưu điện theo dc cậu gởi rồi dó ! Chúc Cậu & Gia đình an lành! MVL
Chào Yến Du! Hà hà…Em ” bắt bí ” anh rùi ? – Anh không dám tự nhận vậy đâu – mà chỉ đưa ra nhận xét bao quát thôi mà! Ạnh có nghe PVP ” kể chuyện ngày xưa ” của em rất vui- và cảm thấy đôi mắt em không thua gì gái PY hồn nhiên & thơ mộng! ( nhà thơ mà lị ). Còn ” chiện ” – ” em nhìn thấy toàn cặp mắt mang hình ” viên đạn ” không hè …” – cũng không sao! Viên đạn ( dù là 105 ly ) – cũng không thể nào bắn vào Trái Tim YT một cách …tào lao được mà! Yên tâm nhé? Chúc ngày cuối tuần cafe thoải mái nghen! MVL
Đọc bài tiểu luận của anh, khi tới đoạn trích từ Việt Nam văn học giảng bình, em nhớ thầy Phạm Văn Diêu, một học giả có thư viện cá nhân giá trị và lớn nhất miền Nam trước đây quá. Theo em thì xứ Nẫu còn sẽ đọc nhiều bài của anh về Phú Yên, bởi nơi đó đùm bọc chăm sóc anh hơn 10 năm kia mà! Chúc anh sức khỏe!
Sáng sớm đọc già làng MVL viết về “con mắt Phú Yên”, Nẫu tiếc mình ít còn cơ hội để thực chứng cái đa tình, lãng mạn mà MVL may mắn có 8 năm chiêm ngưỡng khi còn trẻ.
Bạn Nguyễn Xuân Lệnh ơi, con mắt Bình Định thì nhiều người “thuộc” rồi, thậm chí trong nhà cũng có vài đôi, nên tìm hiểu cái chưa biết mới hấp dẫn.
Tuy nhiên, đọc xong bài của MVL, trong đầu tôi cũng chỉ có vỏn vẹn tám chữ “Con-mắt-Phú-Yên-Đa tình-Lãng-mạn” mà chưa mường tượng mắt PY khác với mắt của phần còn lại trên thế giới nó như thế nào. Bác nhà văn còn giữ bí mật hay để dành viết truyện cho nó cụ thể hơn về cái sự đa tình-lãng mạn đáng iu ấy.
Chúc già làng và bà con làng mình một cuối tuần vui vẻ.
Chào Anh Nẫu Xóm Cũ ! Ồ ! anh còn nhiều dịp để ” thực chứng ” cơ mà? Tiếc làm gi? Tôi viết bài tiểu luận nho nhỏ này năm 74 – nghĩa là cách nay trên 37 năm khi đang dạy học ở Tuy Hòa .( Đã đăng trên Tạp chí Phổ Thông -7 4 ) . Bạn NXL nói chí phải – ở BĐ còn nhiều điều cần viết lắm – nhất là – ” Gái An Vinh ” – và tôi đã lần lượt lai rai viết đó chứ? ( xin mời NXL đọc lại bải tạp bút của nhà văn Võ Phiến – có tựa ” Anh Bình Định ” đang post ở mangvienlong.vnweblogs.com) – để cảm thông cho bài viết của tôi nhé?
NXC ơi! Mấy từ “đa tình & lãng mạng ” cần phải được hiểu đúng bản chất hồn nhiên & trong sáng của nó – chứ đừng ” méo mó ” bởi cái Tâm hẹp hòi & tham đắm / thì là một bản chất tốt đấy chứi!
Không đâu! Tôi có ” dấu nghề ” làm chi? Không có chi là ” bí mật ” cả – dượi ánh sáng của Mặt trời & Trí tuệ! Hà hà…
Thứ 7 có hen gì không dzẫy? Chúc dzui dzẻẻ nha! MVL
Chỉ kịp xem minh họa “ĐÂU” MẮT PHÚ YÊN rất “địp” ! Giờ làm dziệc đã, hẹn trưa nay nhen quynh Mang Viên Long ! Bye !
Chào Tú Gàn ! Thứ 7 hổng được ” xả hơi ” sao dzẫy? – Giống Gã này quá đi! OK – từ từ đọc chơi mà – vộ gì MVL
Ngày xưa Phú Yên và Bình Định chung một tỉnh .Sự gộp chung như vậy hợp lý bởi hai tỉnh rất giống nhau về nhiều phương diện:tính cách tiếng nói,phong tục. Nhưng chỉ nói đôi mắt Phú Yên đa tình mà không khen con mắt BĐ là buồn 1 phút!
Bạn ơi! Tôi là dân XN Bình Định chính tông mà! Làm sao quên? Nhưng, ở đây – vì giới hạn của bài viết – nên vậy vậy thôi! Về ” con gái BĐ ” tôi đã viết khá nhiều trong các bài Tạp Bút – ngay cả trong các truyện ngắn của tôi nữa ( trước 75 & sau 75 ). Thông cảm nha? Chúc ngày cuối tuần dzui dzẻ nhé? MVL