Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Trần Thanh Thiện’

      Trần Thanh Thiện

Ra khỏi phòng khám bịnh, bà Như ngồi bệt ngay xuống sàn. Nhìn thấy làn da tái xanh và đôi mắt thất thần của bà, vài người chạy lại dìu bà nằm tạm lên mấy cái ghế trống kê sát lại. Sáng nay bà chưa ăn gì. Bà bảo bà đi khám bịnh. Ông Ưng  đòi đưa bà đi nhưng bà khăng khăng không chịu. Bà muốn đi một mình. (more…)

Read Full Post »

Về nhà

Trần Thanh Thiện

Tranh Bùi Xuân Phái

Chiếc xe khách giảm dần tốc độ để vào bến. Đã gần 12g trưa. Trời nắng gắt. Hơi nóng từ mặt sân ciment phả lên hừng hực và ngột ngạt. Bến xe vắng, chỉ có mấy chú xe ôm đang nán lại cố kiếm thêm một cuốc trước khi về nhà ăn cơm trưa . (more…)

Read Full Post »

Ba và con gái

Trần Thanh Thiện

Như thường lệ, ông Năm ra khỏi giường từ 4 giờ sáng. Tắm sơ xong , ông bắt đầu tập yoga. Sau đó ông đun nước pha trà và khoảng 6g ,ông vào đánh thức vợ dậy. Hai vợ chồng ngồi nhâm nhi uống trà, vừa trò chuyện vu vơ. Cũng có lúc chẳng có chuyện gì để nói, họ lặng lẽ thưởng thức tách trà buổi sáng,Vừa uống, ông Năm vừa liếc nhìn vợ để đoán xem đêm rồi bà ngủ ngon không. Bà hay mỏi vai và đau lưng nên đêm nào trước khi ngủ ông cũng đấm bóp cho bà bằng dầu tràm để đêm bà ngủ say và không rên rỉ mỗi khi trở mình. Ông còn ít ngủ hơn bà, nhưng ông vẫn khỏe. Ông thường thức dậy từ 2, 3g sáng, cố nằm yên để không làm bà thức giấc.

Xong mấy tuần trà, bà đứng lên chuẩn bị bữa ăn sáng.  Nhìn dáng bà nhỏ loắt choắt liêu xiêu đi xuống bếp, ông thấy thương bà quá. Đã 40 năm là vợ chồng, ông bà hiểu nhau rất rỏ. Bởi vậy họ không trò chuyện với nhau nhiều, vì chỉ cần một cử chỉ, ánh mắt, điệu bộ, nhiều lắm là một câu nói, là họ đã hiểu người kia muốn gì. Lâu lắm rồi họ không nói với nhau những lời yêu thương mặn nồng, không còn những cử chỉ âu yếm, nhưng không phải vì thế mà họ bớt yêu thương nhau. Tất cả đã chắt lọc, cô đặc, kết tinh lại thành những cái nhìn thăm dò, những ánh mắt lo âu, nhắc nhở, những cử chỉ chăm sóc nhẹ nhàng kín đáo, ân cần và lặng lẽ, từ chuyện ăn chuyện ngủ chuyện mặc cho đến những sinh hoạt cá nhân hằng ngày. Tuy vậy nhờ ông có óc hài hước nên nhà cũng không thiếu tiếng cười. Ông bà còn có niềm vui chung là đọc sách, và sách là người bạn chung của hai ông bà.

Đã lớn tuổi nên dù chung chăn chung chiếu nhưng mạnh ai nấy ngủ. Có đêm đang yên giấc, bỗng bà trở mình choàng tay qua ôm ông rồi rúc đầu vào nách ông ngủ tiếp. Ông thức giấc, cảm nhận hơi ấm từ người bà, từ hơi thở đều và nhẹ của bà nhột nhạt bên sườn ông. Ông nằm yên tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào mà bà vô tình mang đến cho ông trong vô thức, rồi chẳng mấy chốc ông cũng ngủ tiếp.

Các con của ông bà đều đã có gia đình. Hai anh con trai lớn ở xa. Cô con gái út cũng đã có hai con, ở gần nhà mẹ nên vài ngày cô lại ghé thăm chừng xem hai ông bà có ổn không. Thỉnh thoảng đem đến mớ rau, vài con cá, nói năm điều ba chuyện rồi về. Chủ nhật nào hai đứa cháu ngoại cũng qua chơi, quậy phá tưng bừng ngoài sân ngoài vườn, hái ổi và khế ngọt ăn chán chê. Thỉnh thoảng hai vợ chồng có việc đi đâu lại mang con đến gởi ông bà. Gia đình nhỏ này là niềm vui lớn của ông bà lúc về già. Ao sen trước nhà chừng hai chục mét vuông là niềm mơ ước của lũ trẻ nhưng chúng không bao giờ được phép đến gần.

Mồng một Tết năm nay các con và các cháu nội ngoại tụ họp nhà ông đông đủ làm ông bà rất vui. Vài ly bia làm ông vui hẳn lên và nói nhiều hơn. Bà vẫn ít nói nhưng cười nhiều hơn mọi ngày. Đến tối, căn nhà lại yên tĩnh. Bà vất vả cả ngày nên tối đi nằm sớm, để ông một mình với bình trà nóng. Cảnh gia đình sum họp làm ông nhớ lại thời tuổi trẻ lúc các con ông còn nhỏ. Kỹ niệm xưa mà ông vẫn cố quên đi, tưởng đã vùi sâu qua năm tháng, nay bỗng ùa về..

Thuở ấy ông tốt nghiệp sư phạm cấp tốc, dạy ở trường tiểu học Hòa Duân, một làng quê ven biển Thuận An. Năm năm sau ông yêu một cô giáo người địa phương mới tốt nghiệp và vừa được nhận về trường. Sau khi vợ sinh con đầu lòng, ông bắt đầu học hàm thụ để lấy bằng tú tài II. Và sau một kỳ thi đặc cách của trường trung cấp sư phạm, ông được chuyển về trường trung học thành Nội, Huế. Lúc đó con trai của ông mới ba tuổi, vẫn phải sống với mẹ ở làng quê vì vợ ông chưa thuyên chuyển theo chồng được. Rồi ông bị động viên. Sau khóa học thì ông về đóng quân tận Quảng Ngãi. Lúc đó vợ chồng ông đã có hai con trai. Đã bao lần ông định đưa vợ con vào Quảng Ngãi để vợ chồng con cái sum họp nhưng vợ ông không thể bỏ dạy. Bà cũng đang xin thuyên chuyển theo chồng nhưng chắc còn phải chờ đợi lâu. Vợ chồng ông đành tạm thời sống xa nhau. Biết vợ buồn nên tuần nào ông cũng gởi về những lá thư thật dài, kể về cuộc sống của ông ở nơi xa, không quên kèm theo những lời yêu thương thắm thiết và nỗi nhớ nhà khôn nguôi làm ông mất ăn mất ngủ. Mỗi lần nhận được thư của vợ, ông mừng hơn bắt được vàng. Ngoài những tin tức nóng hổi về  hai đứa con thân yêu mà ông nhớ quay quắt, nàng viết “…em nhớ anh đến phát điên anh ơi! Một mình trên chiếc giường rộng, em nhớ quá chừng vòng tay anh …”.Ông thường mất ngủ sau khi đọc những dòng thư như thế.

Tháng 8 năm đó ông xin nghỉ phép về Huế giỗ Ba ông, tiện thể thăm vợ con. Mới đi xa có 8 tháng mà ông tưởng chừng đã mấy năm. Ông về Hòa Duân thăm vợ con trước rồi sau đó đưa cả nhà lên nhà Mẹ ông ở Huế. Trong lúc vợ ông ở nhà trong lo chuyện bếp núc thì ông lo cắm hoa, xếp dọn bàn thờ, chuẩn bị bàn ghế để đón khách mời.

Tối hôm đó về nhà vợ ông bị nôn và đau bụng. Ông nghĩ bà trúng gió nên cạo gió và xoa dầu như mọi khi. Sáng hôm sau bà vẫn nôn, da tái xanh và rất mệt nên ông vội đưa bà đi khám bịnh. Kết luận của bác sĩ làm ông choáng váng: Bà đã có thai 5-6 tuần. Ông đứng lặng nhìn bà ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình. Nhưng giấy trắng mực đen sờ sờ ra đó! Bà chỉ cúi mặt khóc nức nở.

Ông không về nhà cùng với vợ mà một mình đi ra biển. Ông ngồi trên bãi cát, đăm đăm nhìn ra khơi xa. Tít ngoài  kia, nơi bầu trời và mặt biển gặp nhau, ông nhìn thấy vợ ông đang tươi cười khoác tay ông, tay kia cầm bó hoa cưới. Rồi ông thấy nàng trong đêm tân hôn, rạng rỡ, đẹp tuyệt trần trong tấm áo ngủ ngát hương thơm da thịt con gái trinh nguyên, háo hức đợi chờ nhưng đòi ông phải tắt hết đèn ngủ. Đã bao đêm như thế trôi qua ông không nhớ nổi. Rồi ông thấy nàng ngời ngời hạnh phúc bên ông mỗi khi ông về thăm. Nàng dịu dàng, đằm thắm và tận tụy xiết bao những lúc cùng ông chia xẻ những buồn vui sướng khổ trong cuộc sống. Nàng và hai đứa con là lẽ sống của cuộc đời ông bao lâu nay rồi. Ông đã quá quen với ý nghĩ nàng là của riêng ông, không phải trong ý nghĩa chiếm hữu, nhưng ông quen nghĩ rằng nàng là một phần của thân thể ông, của cuộc đời ông, không thể thiếu và không thể tách rời. Bao nhiêu năm tình nghĩa mặn nồng, ông mặc nhiên xem đó là một điều tất yếu. Rồi ông thấy nàng trong vòng tay một người đàn ông khác! Cũng là nàng, cuồng nhiệt, đắm say như khi nàng trong vòng tay ông. Ông nhắm mắt, lắc đầu như muốn xua đi hình ảnh phũ phàng rồi hét lên thật to, thật dài. Như tiếng gầm đau đớn của con hổ bị thương. Như tiếng hú tuyệt vọng của con sói bị trúng đạn. Biển trưa vắng ngắt. Tiếng hét của ông lồng lộng trong gió át cả tiếng sóng biển ầm ào, vang vọng thật xa rồi tan dần trong hư vô. Nhắm mắt lại ông vẫn thấy nàng. Mở mắt ra ông vẫn thấy nàng. Ông ước sao mình có thể ngủ một giấc thật dài để tạm quên đi sự thật đau lòng này. Ông thấy mình thật nhỏ nhoi và tuyệt vọng trước nỗi khổ lớn lao quá sức chịu đựng này. Và ông nằm thiếp đi trên bãi biển dưới nắng và gió.

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống và hai vai làm ông thức giấc. Vừa bừng tỉnh, ông nhớ ra ngay mọi chuyện và tim ông nhói đau.Trời đã về chiều. Có nhiều người trên bãi biển, tắm hoặc hóng gió. Bụng cồn cào làm ông nhớ ra hôm nay chưa ăn gì. Ông lửng thửng bước đi. Bỗng một ý tưởng lóe sáng trong đầu ông như tia chớp: ông mơ hồ thấy mình cũng có lỗi trong chuyện này. Tại sao ông không tìm mọi cách, bất chấp mọi trở  ngại đưa vợ con vào Quảng Ngãi để vợ chồng sớm tối có nhau và các con ông được sống gần ba. Một cách vô thức, ông vui mừng nhận ra rằng mọi chuyện không phải hoàn toàn do lỗi của vợ ông, rằng việc này còn có thể cứu vãn được, miễn là… Ông thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Một chút lạc quan làm ông bước đi nhanh hơn trên đường về nhà. Ăn vội chén cơm do vợ ông lặng lẽ dọn ra, ông đi ra phòng khách, nằm trên divan và ngủ ngay. Chiều hôm sau ông trở về đơn vị. Trước khi đi ông nói mà không nhìn vợ:

_ Đừng có phá bỏ cái thai đi nghe không! Tôi là phật tử đấy! Để tôi còn suy nghĩ đã…

Ông lặng lẽ sắp đặt mọi việc và tháng sau ông xin phép đặc biệt về Hòa Duân đưa cả nhà đi theo ông vào Quảng Ngãi. Nhờ sự giúp đỡ của chỉ huy đơn vị, các con ông sẽ vào ngay trường mẫu giáo. Vợ ông thì đầu niên khóa sau sẽ đi dạy ở trường tiểu học gần chỗ đóng quân. Ông không thư từ cho bà trong thời gian đó, nhưng nhận thư bà 2 cái mỗi tuần. Thì ra anh ta là người Hòa Duân, và là mối tình đầu của bà khi hai người cùng học phổ thông ở trường huyện. Sau đó gia đình anh ta chuyển đi xa và họ mất liên lạc. Bây giờ anh ta về thăm nàng, nhân tiện thăm lại quê cũ. Và chuyện đó đã xảy ra trong một lúc nàng không kiềm chế được mình. Nàng cầu xin ông tha thứ, vì thật ra đã từ rất lâu bà đã quên anh ta và kỹ niệm xưa đã ngủ yên trong ký ức. Và bà khẳng định : “…em chỉ yêu mình anh thôi “

Đã hơn 30 năm trôi qua. Vợ chồng ông đã cùng nhau nuôi dưỡng Lan, từ một đứa bé quặt quẹo nay ốm mai đau, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp giống mẹ như tạc. Lan tốt nghiệp Đại học Sư phạm Anh văn, dạy tại trường chuyên Lê Khiết, lấy chồng dạy cùng trường và đã có 2 con. Mấy đứa cháu ngoại được ông bà hết mực yêu thương.

Thời gian như nước chảy qua cầu, và bên dưới dòng nước ấy, Ân, Nghĩa, Tình với những kỹ niệm buồn vui đã lắng đọng lại thành một lớp bùn đặc quánh, mầu mở. Trên lớp bùn đó đã nở ra những đóa sen tỏa hương tinh khiết. Và ngày qua ngày, những cánh hoa vẫn thanh thản bung ra, thanh thản tàn như những năm tháng cuối đời của họ.

Sáng hôm đó, nhắp xong ngụm trà, ông ôn tồn bảo vợ:

_ Bọn mình cũng gần đất xa trời rồi, không biết ra đi lúc nào. Theo tôi thì bà nên cho con gái biết cha đẻ của nó là ai để nó còn kịp báo hiếu trước khi quá muộn.

Vợ ông nói ngay không cần suy nghĩ :

_Thì là ông chứ còn ai vô đây! Ông đã xem nó như con bao năm nay thì nó là con ông chứ con ai nữa.

Ông âu yếm nhìn vợ, cố dấu nụ cười mãn nguyện sau chiếc tách trà còn nóng hổi .

Không biết nên nói gì, ông khẽ tằn hắn rồi đánh trống lảng:

_Sáng nay sen nở nhiều lắm, Bà ra mà xem. Thơm ngát cả sân.

.                            Trần Thanh Thiện

Read Full Post »

Vợ chồng Mèo…

Trần Thanh Thiện

Meo… eo…èo eo…Tôi lên lan can lầu một và cất tiếng gọi con mèo cưng về. Từ rất xa,  tôi nghe tiếng nó đáp lại ngay và theo tiếng meo dồn dập càng lúc càng gần, tôi biết nó đang phóng như bay, lên xuống qua nhiều mái nhà và chẳng mấy chốc nó đã uốn éo đến bên tôi, cọ cọ cái đầu xinh đẹp và thân hình óng mượt lên chân tôi. Vậy là cu cậu đang rong chơi chứ không đang theo “mèo gái”rồi.

Sau thủ tục chào đón, nó nằm lăn ra thềm gạch, trở bên này, trở bên kia để tận hưởng cảm giác ấm áp quen thuộc, rồi nó nằm yên sưởi nắng, mắt lơ đảng nhìn những con thằn lằn trắng nhởn đang thơ thẩn kiếm ăn trên tường. Vô phúc con nào bám không chắc rơi xuống là mèo ta nhảy phóc tới đớp ngay trước khi con mồi tiếp đất.

Nó được con trai tôi lượm về khi đang nằm thoi thóp bên bờ rào, chỉ chừng vài ba ngày tuổi  và sắp chết đói. Vậy mà chỉ 3 ngày sau, nó đã vươn vai đứng dậy đi lẩm chẩm trong nhà và sau đó nó lớn nhanh như thổi. Đó là một chú mèo đực. Càng lớn nó càng “đẹp trai”và oai vệ. Với thân hình dài, to, cao và cái đuôi dài nghểu nghện rất đẹp; với cái đầu bự, đôi mắt to như có lữa, cái miệng nghiêm nghị và bộ ria mép rất bảnh; với dáng đi và bô lông vằn vện  đen pha vàng và trắng xám như cọp, nó làm con chó Tô cao to hiền lành của tôi tự động “xuống hạng” ngay từ đầu không cần “thử lữa”.

Tôi chưa thấy con mèo nào sạch sẽ như nó. Ăn xong nó liếm chung quanh miệng thật lâu, rồi liếm sạch 2 bàn chân trước thật kỹ. Rảnh rỗi nó thường ngồi sưởi nắng, vừa làm vệ sinh thân thể. Nó dùng lưỡi liếm toàn thân. Chỗ nào xa quá lưỡi “vói” không tới thì nó liếm ướt 2 bàn chân trước rồi lau khắp thân mình. Bởi vậy bộ lông tam thể của nó bao giờ cũng óng mượt và thơm tho

Vậy mà nó lại không có được một cái tên riêng! Thật là một sự đảng trí tai hại và bất công. Ngay từ ngày đầu nó mới về nhà, mỗi lần kêu nó tôi lại kêu meo…èo… eo. Nó đã quá quen với tên gọi đó mất rồi. Thật chẳng khác gì kêu cả họ hàng nhà mèo của nó.

Khi nó bắt đầu trưởng thành, sợ nó rủ rê hết lũ mèo trong xóm tới quần nát mái nhà, tôi nghe lời xúi dại lấy dây thun cột 2 tinh hoàn nó lại để “nó teo và tự rụng” (?) Nó ra vào gầm gừ rên rỉ mấy ngày làm con trai tôi phát giác “âm mưu đen tối” của mẹ:

-Mẹ đừng làm vậy tội nghiệp nó mẹ ơi! Để cho nó lấy vợ đẻ con nữa chứ!

và nó tự tiện tháo dây thun ra. Được giải thoát, mèo ta mừng rở phóng như bay đi tìm “bạn”.

Chắc chắn tôi là “người”bạn thân nhất của nó. Rảnh rỗi tôi thường ra salon ngồi. Không đợi tôi gọi, nó đã nhảy phóc lên ngồi chễm chệ trên đùi tôi, khoan khoái gù nhè nhẹ. Đây có vẻ là vị trí nó khoái nhất, vì hể con Tô mon men đến gần là nó vội nhe nanh múa vuốt đuổi đi. Tôi có can thiệp thì Tô tội nghiệp mới được ngồi yên bên chân tôi. Đôi lúc Tô cũng nổi khùng muốn tát cho nó mấy cái nhưng vừa giơ chân lên thì nó đã nhanh tay tát dứ mấy cái làm Tô co vòi vì bàn chân Tô đâu có vuốt nhọn hoắc như nó.

Là mèo nên đương nhiên nó phải cào. Bởi vậy lớp simili bọc nệm salon bị rạch nham nhở. Có bữa tôi bực mình bấm hết mấy vuốt của nó. Tội nghiệp! Sáng hôm sau nó về nhà với thương tích đầy mình, máu me đầy mặt. Tôi quên bén rằng vuốt là vũ khí chiến đấu của nó. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó bị thảm bại như vậy.

Đêm nó thường lang thang đi đâu khuya lắt khuya lơ mới rón rén về, rồi rất nhẹ nhàng không một tiếng động, nhảy phóc lên đầu giường, nằm cuộn mình giữa đầu giường và đầu tôi, ngủ ngon lành không kêu một tiếng. Sáng sớm tôi thức dậy đã nghe nó rục rịch trên đầu nằm. Khi nghe tôi “good morning, meo…eo…”Nó mới meo một tiếng rõ to rồi nhảy xuống giường vươn vai uốn éo đi ra khỏi phòng.

Mèo cưng của tôi chắc thuộc giống mèo “ưu việt” nên thịt cá, ngay cả mỡ để trên bàn nó cũng không bao giờ để mắt đến. Nó chỉ xơi những gì để trong dĩa nó mà thôi. Nhưng khẩu phần ăn phải đàng hoàng đấy nhé! Không cao lương mỹ vị gì, nhưng không được tệ lắm. Bữa nọ sau khi cả nhà ăn cơm xong, bỗng nghe nó vừa đi tìm tôi vừa la ỏm tỏi, giọng giận dữ và rất cấp bách, con Tô lẽo đẽo sau đuôi. Đứng trước mặt tôi nó ngoác miệng meo meo một cách giận dữ. Tôi biết là có kiện cáo gì đây .

-Lành ơi cho mèo chó ăn chưa?

-Dạ cá còn ít con sợ chiều nhà ăn không đủ nên trộn xương thôi nên tụi nó chê không ăn.

Trộn cá vô xong hai con đứng ăn êm ru!

Thế nhưng khi thức ăn ngon, nó vừa ăn vừa khen “ngon ngon”.Thật ra có thể đó chỉ là âm thanh gây ra do nó đưa thức ăn quá nhiều và quá nhanh vào mồm mà thôi. Nhưng tôi vẫn thường châm chọc nó như thế.

Ngán nhất là mùa động dục của họ nhà mèo. Chúng rượt nhau rần rần trên mái nhà, con nào cũng vừa chạy vừa đánh vừa la với đủ cung bậc âm thanh hổn loạn làm náo động không gian đêm yên tĩnh : gầm gào, rú rít, dọa nạt, con nào dính đòn đau thì la thất thanh. Có cả tiếng rên xa dần, đau đớn và giận dữ của những con bại trận cúp đuôi chạy. Hậu quả tức thì của những trận thư hùng nảy lữa giành giựt người đẹp đó thường là những vết thương trên thân thể các cậu mèo sáng hôm sau còn rướm máu. Mèo cưng của tôi tuy thuộc loại “có đẳng cấp”cũng không tránh khỏi những lần dính đòn đau, nằm bẹp cả ngày. Và hậu quả lâu dài là …những cái bầu.

Một hôm tôi nghe tiếng nó kêu hơi lạ. Tôi nhìn lại thì thấy có con mèo mướp nhỏ nhắn đi sau nó. Nó ngước nhìn tôi và meo meo rồi nhìn lui con mèo kia. Tôi thích thú kêu to:

-Anh ơi mau tới coi con mèo đem vợ nó về ra mắt mình nè!

Khi chồng tôi tới nó cũng đang kêu nho nhỏ, vợ nó đứng sau đuôi. Lát sau hai đứa cùng lững thững đi ra, mèo chồng đi trước mèo vợ theo sau. Thật là vui và bất ngờ. Trông chúng rõ là đẹp đôi. Nhìn đôi vợ chồng mèo đi khuất dần sau cánh cửa, chồng tôi đùa:

_Bà lo chuẩn bị sẵn sàng để nuôi cháu đấy nhé!

2/5/2011

Read Full Post »