Lê Trung Tín

Than ôi!
Sự nghiệp chưa xong, ngày lận đận còn đeo dai dẳng
Tuổi đời chưa lớn, niềm thê nhi ai bắt phải mang
Thôi đành:
Quên đi sức vóc ngang tàng, đem dũng khí vùi trong tro lạnh
Lo mua khăn đóng áo dài, bê trà rượu tìm nơi gửi gấm
Nằm trong chăn ấm,
Rột rạt nghe mưa,
Nước mắt đầm đìa,
Vỗ đùi đánh đét…
Nhớ thuở xưa:
Yên hùng một cõi, hét đôi câu nổi gió hồng trần
Lưu lạc mười phương, coi bốn bể giang hồ huynh đệ
Có ai ngờ:
Phụ mẫu ép duyên,
Cưới thì uổng mà không thì cũng ngặt;
Uổng là uổng đời đực rựa, thôi cà phê, thôi thuốc lá, thôi thả rong dê
Ngặt là ngặt đủ mọi bề, cha thúc ép, mẹ thở than, tiền tài chưa có
Ô hô!
Niềm tâm sự biết tỏ cùng ai, thế cho nên:
Đêm năm canh thở vắn than dài
Nằm cục cựa giường tre kẽo kẹt…
Phán lời cuối:
Phó mặc thân trai mười hai bến nước, hễ trong thì nhờ, hễ đục thì chạy, chớ bi chừ biết nói mần răng; khá khen con tạo đành hanh, bày chi cuộc trớ trêu cay nghiệt;
Trối kệ số phận trôi nổi long đong, vợ đẹp cũng được, vợ xấu cũng mược, miễn làm sao hai bữa cơm nhà; hay cho thượng đế tiếc gì, làm nên chuyện gió tanh mưa máu…
Read Full Post »