.Phạm Văn Phương
.
CUỐI THU, NẰM LẠNH
.
cuối thu nằm lạnh thương mình
thương bao bè bạn ngày xanh cơ hàn
rạ rơm còn ở dưới làng
tôi nương theo ánh trăng vàng tìm em
.
NGẪU CẢM
.
hoa tàn nguyệt tận rồi em
tôi còn đây với nghìn đêm mong chờ
gió mưa từ bấy đến giờ
.
KHÔNG CÓ GÌ LÀ MÃI MÃI
.
không có gì là mãi mãi
tất thảy đều vô thường
người và tôi cũng vậy