Đinh Thị Thu Vân
.
em nén yêu vào mắt
thôi trải lời lênh đênh
quên, cho người tĩnh lặng
.
quên, như ngàn run rẩy
đến hạn kỳ phai vơi
quên, như là trời đất
chưa rộng lòng nhen đôi
.
mình hiểu nhau muộn lắm
ngàn vạn ngày lạc trôi
mình yêu nhau chậm quá
lỡ bao mùa biển khơi
.
giờ hôn vào gối lẻ
giờ mơn vào chăn đơn
em cuộn thân vùi tóc
rưng rức vòng tay đêm
.
em quặn thân mà thấm
đến cạn cùng giá sương
quên nát lòng … để biết
chưa bao giờ thật quên!
.
quên rã rời – cho nhớ
quay trở về lụy thương!


