Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Đinh Tấn Khương’

dinh tấn khương

Nghe kể, ngày xưa vào ngày đầu của năm mới, trong cái khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng ấy thì các cụ (ông đồ, thầy đồ, học sĩ..) trịnh trọng nâng bút lông, nắn nót từng chữ, đề thơ, đề văn.. để khai bút đầu năm, mong một năm mới mọi việc được hanh thông.

Ngày nay,  ai muốn khai bút đầu năm cũng được, chúng ta lại may mắn hơn,  chỉ việc chọn  font chữ đã cài sẵn trong computer rồi ung dung mà gõ vào phiếm, chữ nào chữ nấy trông cũng ngay ngắn và đẹp đẽ, không cần phải siết chặt  tay cầm, cho bớt run, không cần phải nắn nót để viết thành  những chữ thật xinh, trông cho có hồn, để mong suốt năm  gặp được mọi điều tốt đẹp.

Chuyện khai bút đầu năm của tôi thì chỉ mới bắt đầu chừng mấy năm trở lại đây thôi. Có lẽ, là để vơi bớt cái thì giờ nhàn rỗi trong mấy ngày nghỉ Tết, chẳng biết làm gì, chỉ lẩn quẩn trong nhà với vợ cùng con mà thôi!.
Bà con, bạn bè gần xa thì đã gọi điện thoại, gởi email, những người ở gần, thân hơn thì chúng tôi cũng đã ghé thăm, chúc Tết trước rồi. Vào nghĩa trang thăm mẹ thì cũng đã hoàn tất luôn!

Không có họ hàng ở gần để lui tới trong ngày đầu năm , bà con ở xa thì nhiều nhưng còn lại tình thân thì rất ít, thế nhưng cũng không dám gọi để chúc Tết, e rằng , đầu năm gặp người kiêng cữ quá mức sợ gây phiền cho họ, bởi vì tuổi của tôi lại có mang chữ “canh” ở phía trước!

Người xưa nói “canh côi”, có người lại nói “canh cô”. Côi có nghĩa là đơn côi, chắc cũng chẳng khác gì với “cô”, có nghĩa là cô độc, cô đơn,  ai đó lại nói với tôi rằng, cô là “cô lập” đấy, chắc cũng không sai!

Thôi thì, mình đã lỡ sinh ra nhằm cái năm “canh” như vậy thì đành phải chịu cái số phần đã được định sẵn, chứ biết làm sao mà cải số cho được!?  Nhưng  cứ mãi van vái, “cô”  gì thì cũng được, miễn đừng phải  bị gọi là “cô hồn” thì mừng lắm rồi!?
Cũng may, tôi có được thêm bạn để chia sẻ, qua việc làm, qua giao tiếp hằng ngày, nơi mình ở,  cũng như các bạn đã gặp trên mạng.. cho nên niềm vui trong cuộc sống cũng tạm ổn, cám ơn các bạn rất nhiều!

Bỏ qua chuyện đó đi, đầu năm, phải nghĩ, phải viết, phải nói cái gì đó cho vui vui, để cả năm được vui, phải không thưa quí vị?
Tạm tin như vậy, tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui, mà tôi đã đọc được ở đâu đó, bây giờ còn nhớ man mán như sau:

Câu chuyện như vầy, có một gia đình gồm đủ 3 thế hệ, sống chung cùng dưới một mái nhà. Thế hệ thứ nhất, là người mà ngày trước đã đạt tới chức phẩm cao nhờ sở học, thế hệ thứ hai thì sinh ra trong hoàn cảnh không thuận duyên nên không theo đuổi con đường khoa bảng, và thế hệ thứ ba thì có nhiều cơ hội hơn,  đỗ đạt bằng cấp rất cao, có địa vị trong xã hội.

Tiếng đồn về gia đình nầy lan ra khá rộng, chính vì vậy mà thế hệ thứ nhất (ông nội) và thế hệ thứ ba (cháu nội) rất lấy làm không vui về người đàn ông thuộc thế hệ thứ hai (là con của thế hệ thứ nhất và là cha của thế hệ thứ ba).

Thế hệ thứ nhất chì chiết mãi với thế hệ thứ hai:

–         Cả đời mầy chẳng có gì để hảnh diện, mầy không thấy xấu hổ sao!?
Thế hệ thứ ba cũng thường than phiền:

–         Bố chẳng có gì riêng để tự hào, con thấy buồn dùm cho bố!
Chuyện nầy cứ bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần, vượt quá mức chịu đựng của người đàn ông thuộc thế hệ thứ hai. Mượn dịp ngày đầu năm, ngày mừng tuổi và chúc Xuân, người đàn ông thế hệ thứ hai thưa với người đàn ông thế hệ thứ nhất rằng:

–         Thưa bố, bố của con là một quan lớn và đứa con trai của con lại có bằng cấp cao. Bố của bố và con trai của bố đâu có được như vậy, phải không?
Rồi ông quay qua người đàn ông thuộc thế hệ thứ ba, nói:

–         Con ơi, bố của bố đạt chức quan lớn, thế mà bố của con đâu có được như vậy, phải không? Vậy thì tại sao lại cứ bảo là không  có gì để hảnh diện với người đời chứ!!??
Câu chuyện nầy cho thấy, đâu phải người không có cơ hội học cao, lại là người  không có quyền hảnh diện với đời!?

******

Xin kể thêm một câu chuyện nữa nhé, chuyện có thật, xảy ra chừng vài năm về trước, cái thời mà phong trào coi phim Hàn đang nở rộ. Phim Hàn nào cũng có nhiều tập, mỗi tập hình như  kéo dài gần như cả tiếng đồng hồ.

Vợ tôi, lúc đó cũng là một fan rất trung thành, mặc dù công việc hằng ngày rất bận rộn. Nghe người ta kháo rằng, coi phim mà không thấy mấy bà rơi lệ thì đó không phải là phim Hàn. Tôi cũng tin như vậy, vì ngân sách gia đình lúc ấy bị hao hụt trầm trọng, bởi số tiền chi tiêu cho khăn giấy tăng vọt thật đáng kể!

Một hộm, ngày nghỉ trong tuần, tôi vừa  trồng xong mấy bụi hoa ngoài sân vườn, bước vô nhà thì thấy vợ tôi đang khóc thút thít, một tay đặt trên ngực trái, tay kia thì cầm miếng khăn giấy chặm chặm hai dòng lệ đang chảy dài trên đôi gò má. Tôi bổng giật nẩy mình, tưởng rằng vợ tôi quá xúc động khi nghe tin không lành từ người thân hay sao. Tính hỏi xem tin xấu gì và của ai thì chợt thấy đôi mắt của vợ tôi cứ dán chặt vào màn ảnh chiếc TV, đang chiếu phim tập Hàn quốc. Lạy Chúa tôi, lòng bổng nhẹ hẳn đi!

Gần tới giờ cơm chiều rồi mà vợ tôi vẫn  cứ ngồi đó mà khóc tức tưởi. Nhắc mấy lần, là con sắp về rồi, chuẩn bị bữa tối là vừa, nhưng vợ tôi nài nỉ cho xem hết tập vì đang hồi gay cấn, thôi thì cũng ráng chìu cho yên. Hết tập đó rồi mà vợ tôi cũng lại xin cho coi thêm một “chút xíu” nữa  thôi, vừa nài nỉ vừa thút thít:

–         Anh giúp nấu hộ dùm nồi cơm, lấy 4 ly gạo đổ vô nồi, vo vài lần rồi đổ nước cho tới ngang cái mức số 4, bấm nút nồi cơm điện nấu dùm em. Tội nghiệp cái đứa con gái nầy quá, cho em coi một chút nữa thôi, thử xem tụi nó có gặp lại nhau không?
–         Trời ơi, chồng em, con em không có cơm ăn mà em không chịu lo, lại ngồi đó mà khóc thương cho mấy đứa đóng phim lấy tiền!?

Nói thì nói vậy chứ tôi cũng đành phải để cho vợ tôi ngồi đó mà khóc, vì nếu không thì chúng tôi phải ăn những chén cơm có trộn  nước mắt thì tội nghiệp quá đi!

Nghĩ đến câu chuyện nầy mà ngẫm lại chuyện đời, có lắm người không thấy gia đình mình khổ cực mà lại đi khóc dùm cho người khác, đang sống sung sướng. Quả thật, người Hàn rất có tài, biết làm cho người ta đổ lệ. Vì thế, mà tôi tin chắc rằng, người dân bắc Hàn đã khóc thật lòng khi lãnh tụ của họ qua đời, như mới đây vậy!

Đầu năm Nhâm Thìn

dinh tấn khương

Read Full Post »

 Đinh Tấn Khương

Ở cái tuổi trên 60, cuộc sống  của gia đình ông thì cũng tương đối ổn định. Với ông, ổn định có nghĩa là các con đã yên bề gia thất và tự nuôi lấy thân của chúng được rồi .Trời thương, sức khỏe vợ chồng ông cũng còn tương đối tốt. Không phải vì thế mà ông không chịu lo cho ngày chết, mặc dù tuổi đời của ông cũng chưa già lắm. Nhưng làm sao mà biết được cái chết sẽ đến lúc nào!?

Nghĩ vậy, vợ chồng ông bắt đầu tìm đọc kinh sách Phật giáo. Giáo lý của Đức Phật đã giúp ông hiểu được tính vô thường của cuộc sống. Nhờ thế ông cũng “ngộ” được một chút xíu.

 

Cái may mắn là, ông có được một vị Hòa Thượng tận tình nâng đỡ tinh thần và chỉ dạy. Bài học nhập môn, thập nhị nhân duyên, ngũ uẩn.. đã được giảng giải tường tận. Thầy rất kiên nhẫn vì nhận biết rằng ông vẫn chưa hiểu hết. Cũng có khi hiểu rồi mà lại không nhớ. Hay là nhớ rồi mà lại không biết làm sao thực hành cho đúng, theo giáo pháp.

Tính kiên trì học tập của ông đã được đáp lại bằng những lời dạy thực tế, nhờ thế việc tu học của ông cũng có phần tiến bộ, dù chậm.

Có khi, ông cảm nhận một chút tự hào về mình, chỉ một chút thôi. Nhưng vị Thầy của ông đã nhận biết nên khuyên ông là phải nổ lực hơn nữa để ngăn chận nó lại. Và ông tiếp tục hành trì theo những lời chỉ dạy của vị Thầy.

Ông nhớ mãi lời dặn:

–         Con hãy quên hết những gì con đọc, đừng ráng nhớ những gì Thầy đã dạy. Không cần nhớ thập nhị nhân duyên, ngũ uẩn giai không..Con chỉ tập làm sao để loại trừ  được “cảm thọ” trong tâm mình, là đủ cho con rồi.
Thầy mãi nhắc đi, nhắc lại 3 thứ cảm thọ cần phải tiêu trừ, đó là:

–         Cảm thọ vui

–         Cảm thọ buồn

–         Xả thọ

Riêng con, Thầy chỉ khuyên, cần bỏ hai cái cảm thọ đầu tiên là đạt. Khi nào con làm được như vậy, Thầy sẽ chỉ tiếp..

 

Ông hớn hở ra về và tự hứa với lòng mình là sẽ làm được như vậy, nhất định là phải được, cho dù có gặp phải những hoàn cảnh khắc nghiệt tới đâu!
Đã có nhiều lần ông vượt qua, nhưng chưa được hoàn hảo cho lắm. Dù thế, Thầy ông vẫn khích lệ bằng những bài học thực tế khác, giúp ông tiến bộ nhiều hơn trong việc tu học.

Cho tới một hôm…

 

Cái hôm mà người bạn đồng môn từ quê nhà sang Úc dự khóa tu nghiệp. Tình cờ người bạn nầy đọc thấy tên ông trên cái tấm plaque đặt ở phía trước văn phòng làm việc, lúc đang đi dạo dọc theo khu phố có nhiều người Việt.

Gặp nhau, hai người mừng rỡ và đưa nhau đi ăn trưa để tranh thủ thời gian được gần gũi, vì người bạn  phải trở về VN vào ngày hôm sau. Vừa bước vào cái quán ăn, ông chợt nhìn thấy một người đàn bà, độ tuổi ngang tầm mẹ ông. Bà có nét mặt quen quen mà ông không nhớ là đã gặp ở đâu. Câu chuyện giữa chừng, mà thằng bạn đang tiếp tục kể đã không cho phép ông bận tâm về người đàn bà ấy thêm nữa.

 

Một chặp sau, ông nghe bà nói nhỏ với người ngồi bên cạnh:

–         Cái cậu ngồi bàn kìa kìa, ngày xưa mẹ con nó nghèo khổ lắm, có người ác miệng cho là “thứ trôi sông lạc chợ”. Thương tình Ông Bà Nội tôi đem về cho ở giúp việc nhà, nhờ vậy mà có tiền nuôi con ăn học. Không biết nó còn nhớ tôi không nữa!?
Rồi hai người đàn bà tiếp tục thầm thì gì đó, mà ông không nghe rõ.

Ông cố giữ vẻ mặt cho được bình thường dù rằng tâm ông đang dậy sóng.  Quay sang người bạn, hỏi một vài câu bâng quơ để cố xua tan cái đám mây đen đang ùn ùn kéo tới, trong tâm ông.

Bấy giờ ông đã nhớ người đàn bà đó là ai rồi. Ông định xong bữa ăn ông sẽ bước đến chào bà, nhưng đã không kịp vì họ đã rời tiệm ăn không lâu sau đó.

Về lại văn phòng, tâm ông bắt đầu dậy sóng thêm nữa, nhưng công việc bề bộn đã  khiến ông tạm quên.
Buổi chiều về nhà, thấy ông không được vui nhưng vợ ông không muốn hỏi, vì nghĩ rằng chắc là có chuyện gì đó không ổn, nơi chỗ làm. Tính bà thường như vậy, lúc nào bà cũng nghĩ rất đơn giản: “mọi chuyện rồi cũng sẽ qua”.
Như để trấn an, ông nói với vợ rằng hơi khó chịu trong người một chút, chắc là sắp bị cảm, cần đi ngủ sớm.

 

Nhưng suốt đêm hôm đó, làm sao mà ngủ được. Cái tâm của ông nó chạy nhảy lung tung.. hết nhớ chuyện của quá khứ rồi lại đến cái câu nói đã nghe được trưa nay, nó cứ lập đi lập lại mãi trong tâm của ông. Nó đã làm cho ông buồn lắm. Không phải buồn cho ông nhưng buồn cho linh hồn của Mẹ mình, một người mẹ mà ông luôn coi là một người mẹ vĩ đại, lại bị người đời xúc phạm!?

 

Hôm sau, ông đến găp vị Thầy để mong chia sẻ và được chỉ dạy.

–         Tâm con đang có nhiều rác rưởi rồi đấy, phải không?
–         Sao Thầy nói vậy?
–         Nhìn mặt là hiểu được tâm con rồi, có gì khó đâu. Nói cho Thầy nghe chuyện gì đã xảy ra?

Ông tường thuật hết những gì đã xảy ra cho Thầy nghe. Thầy lại hỏi:

–         Có gì mà con lại buồn?
–         Thưa Thầy, con không sợ người khác làm khổ con. Nhưng con không cho phép một ai xúc phạm đến người Mẹ vĩ đại của con!
–         Con đi về đi, Thầy cần nghỉ ngơi.
Hơi lạ, ông lễ phép thưa:

–         Thầy nhóm bệnh mà sao không cho con biết, để mang thuốc cho Thầy?
–         Không, Thầy đâu có bệnh gì!
–         Thế sao Thầy  không chịu giúp con, trong lúc con đang rất cần đến Thầy!?

–         Bởi con chưa tu được, cái “ngã” của con còn quá lớn. Và nhớ là, đừng nên đến gặp Thầy nữa, nhé! Thầy đi nghỉ đây.

Ông lững thững về nhà với một tâm trạng hỗn loạn. Ông cố dỗ giấc ngủ nhưng cái đầu của ông cứ nghĩ ngợi lung tung làm cho mệt mỏi thêm hơn. Gần sáng, ông cũng chớp mắt được một chút. Một giấc mơ đã đến với ông trong giấc ngủ ngắn ngủi ấy. Ông không nhớ hết nội dung, chỉ mơ hồ nhớ được lời dặn của vị Hòa Thượng:

–         Hãy tìm vị Bồ Tát của ngươi mà nói lời cám ơn.
–         Vị Bồ Tát đó là ai, thưa Ngài?
–         Người đàn bà mà con đã gặp buổi trưa hôm nọ, không ai khác!
Thức dậy, ông nằm yên và mãi suy nghĩ mông lung về giấc chiêm bao ngắn ngủi vừa mới xảy ra. Ông chưa kịp hiểu gì cả!?

Rồi công việc bề bộn cũng khiến cho ông vơi đi nỗi băn khoăn trong đầu. Cho tới một hôm..

 

Trong lúc đang đứng chờ để nhận cái thư bảo đảm được gởi tới bằng đường bưu điện. Vô tình quay lại phía sau, ông chạm mặt người đàn bà hôm nọ, người mà ông đã nhớ được là ai.

–         Chào bác, có phải là  Bác X,  trước kia ở đường Y, không ạ!?
–         Ừ, đúng vậy. Cậu còn nhớ đến tôi đấy à!?
–         Dạ, thưa Bác, bây giờ cháu mới nhớ ra. Lần trước gặp Bác ở tiệm ăn, cháu hơi ngờ ngợ nên không kịp chào. Cháu xin lỗi Bác,
Bác vui  lòng cho cháu xin địa chỉ nhà, cháu sẽ đến thăm,  Hôm nay cháu bận việc gấp nên phải đi ngay, mong Bác hiểu!
Ông ghi nhanh  địa chỉ và số điện thoại, rồi cẩn thận cất kỹ vào bóp.

–         Cháu sẽ điện thoại cho Bác, mong gặp lại Bác sớm khi sắp xếp được thời gian.
Bà nhìn theo ông cho đến khi khuất hẳn sau cái khung cửa kính, bà mỉm cười một mình.

 

Ông đã gặp lại, người mà Mẹ ông đã luôn nhắc nhở như một vị ân nhân, trong những năm ông còn là một thằng bé lên 2 và luôn được bà đối xử như đứa con đẻ. Gia đình bà đã rời Viêt Nam rất sớm, theo diện bán chính thức. Mẹ con ông đã mất liên lạc kể từ đó.

Mọi thứ chuyện đều được nhắc lại, ông đã khóc thật nhiều theo sau cái ôm chặt vào lòng của bà. Ông nhận biết, những giọt nước mắt đó đã rửa sạch hết những thứ rác rưởi trong tâm của ông, những thứ rác rưởi mà nó đã được mang lại sau một cơn mưa cuối mùa, vừa qua.

 

Ông quyết định đi thẳng lại chùa để gặp Thầy, Cửa phòng mở rộng sau mấy tiếng gõ nhẹ. Lén nhìn mặt để thăm dò, vì ông vẫn còn nhớ lời Thầy đã dặn hôm nào.

–         Con xin lỗi Thầy, con không làm đúng theo lời Thầy đã dặn!
–         Không, Thầy xin lỗi con, vì thầy đang làm trái lời dặn của chính mình, đây mà!?

Rồi cả hai thầy trò lại bắt đầu cho một bài học mới…

 

Viết xong ngày 17tháng Tám năm 2011

Read Full Post »

đinh tấn khương

1.    CHUYỆN TÌNH TRÊN MẠNG

 

Cũng như vài gia đình khác, gia đình anh được đưa đến định cư tại Thụy Điển sau khi được tàu nước nầy cứu vớt, trong lúc chiếc thuyền con vượt biên đang chết máy và lênh đênh trên biển cả nhiều ngày.

Những ngày mới đến, vợ chồng và 2 đứa con sống rất hạnh phúc, nhờ nhận được những giúp đỡ ban đầu của chính quyền và người dân bản xứ. Dần dà thì cuộc sống cũng tạm đi vào ổn định.

Thời gian trôi nhanh, hai đứa con cũng đã trưởng thành và có gia đình riêng tư. Nhưng công việc sinh nhai thì cũng chỉ tàm tạm chứ không mấy khá giả cho lắm, nên chẳng giúp gì cho anh chị.

Anh có đi làm một thời gian nhưng sức khỏe đã hạn chế công việc, cho nên lúc sau nầy anh đành phải nằm nhà. Có lẽ sự eo hẹp về tài chánh là nguyên nhân thầm kín đã dẫn đến sự đổ vỡ của vợ chồng anh, trong độ tuổi ngũ tuần!?
Tiền bạc không nhiều nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của người vợ. Nhất cử nhất động anh đều phải báo cáo mọi chi phí tài chánh. Cuộc sống của anh bị lệ thuộc hoàn toàn vào người vợ của mình. Anh buồn lắm, cho dù nhiều lần chị đã cố giải thích cho anh hiểu:

–         Cần phải biết tém khéo mới lo được cho đời sống. Vợ giữ tiền là giữ cho gia đình, chồng mà nắm tiền thì có ngày lại cho người ngoài ăn đấy.

Nghe vậy, nhưng anh không hiểu là chị muốn nói cái gì? Cho người ngoài là ai, đôi lúc anh cũng muốn gởi chút quà tết về cho mấy đứa cháu rất nghèo, còn bỏ lại bên VN mà anh không dám hỏi vợ.

Nói phải tội, có nhiều khi anh nghi rằng, vợ mình đã lén gởi tiền giúp cho bà con bên ngoại của các con anh. Nhưng không có bằng chứng gì cho nên anh chỉ biết ôm lấy một nỗi buồn!

Sự đổ vở kiểu nửa vời. Hai người vẫn sống chung trong một căn hộ để bớt tiền thuê nhà, cũng như giảm bớt tiền điện.. những thứ mà họ có thể dùng chung và chia sẻ với nhau. Ngoài mấy thứ ấy ra, thì cả hai, mạnh ai nấy giữ những gì mà mình đang có, chẳng chịu chia sẻ hay là cho người kia được dùng, mặc dù thật sự có cần đến.

Thời gian cũng trở nên thừa thãi với anh. Anh bèn  dành hết thì giờ lướt mạng, để tìm người tán gẫu cho vơi đi thời gian và nỗi buồn. Thế rồi một hôm anh gặp được người “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, một người phụ nữ đang sống cách anh nửa vòng trái đất. Chị nầy đã ly dị chồng cách đó không lâu, sau khi biết được chồng mình ôm tiền về VN làm ăn và “rước cầm mới lên thuyền cũ”.

Hai người nói rõ hoàn cảnh gia đình cho nhau nghe.. có lẽ tìm được sự cảm thông, cho nên tình cảm đã dần lớn thêm nhiều hơn, giữa hai người.

Chị hẹn gặp anh tại quê nhà. Anh thú thật là không đủ tiền mua vé máy bay. Chị mua vé trên mạng và gởi mã số code cho anh. Căn dặn là đến ngày giờ G.. cứ ra phi trường Z, tới quầy check- in của hãng hàng không XY,  nói số code là mọi thủ tục lên máy bay sẽ được tiến hành.

Anh sắp xếp hành lý, nhưng trong túi lại trống trơn khiến anh lo lắng. Anh gọi người chị gái đang định cư tại Úc mượn đỡ vài ngàn dằn túi. Tình trạng tài chánh bị cô lập của đứa em đã được báo cáo từ lâu nên người chị cũng cảm thông đứa em trai của mình.

Chị gởi hai ngàn dollars, chuyển thẳng về người bạn tại Sài Gòn và nhắn anh về đến đó mà lấy.

Mang cái túi hành lý nhỏ, nói với vợ con là anh cần về thăm nhà vì có việc gấp.
Chị và các con cũng đã quen cái cảnh “có anh cũng như không” trong cái căn nhà nầy từ lâu cho nên cũng chẳng có ý kiến đồng tình hay ngăn cản gì cả.
Không nghe ai hỏi:

–         Bên nhà  có chuyện gì gấp, có ai ốm, ai đau hay là có ai hấp hối mà lại phải về gấp như vậy!?
–          Có cần một ít tiền đi đường hay không!?

Thái độ dửng dưng, lạnh nhạt của vợ con đã làm nhẹ đi cảm giác tội lỗi. Vì anh đã nghĩ rằng, chừng tuổi nầy mà lại bỏ bê gia đình để đi tìm một người tình trên thế giới ảo, trên mạng. Cảm giác ấy đã ray rức anh rất nhiều, trước đó không lâu!

Về đến VN, hai người găp nhau. Mối tình trong thế giới thật đã tiến rất nhanh, nhanh hơn cả cái mối tình khi còn ở trong cái thế giới ảo suốt mấy tháng vừa qua. Có lẽ, những nỗi buồn của từng người đã kéo họ lại gần nhau hơn.
Anh theo chị về Mỹ, phụ chị trong một cái thương vụ nhỏ. Nhờ thế cũng tạm đủ sống và anh cảm thấy thật vui vì không bị lệ thuộc cũng như không còn bị “phong tỏa tài chánh” như trước kia nữa.

Nhờ có tiền, hai năm sau anh quyết định quay về thăm lại người thân, nhìn lại xứ nẫu, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên với nhiều kỷ niệm gắn bó trong khu nhà nghèo, nhưng rất thân thiện.

Niềm vui nào cũng qua mau. Hết thời hạn thăm quê anh tính quay về Thụy Điển, hoàn tất giấy tờ ly dị và sẽ bay qua Mỹ để sống trọn khoảng đời còn lại với người yêu.

Bất hạnh thay, anh bị tai biến mạch máu não, gục ngã trong phòng tắm. Rất lâu sau đó, mấy đứa con mới phát giác và đưa anh vào bệnh viện. Nhưng đã trễ!?

Anh chỉ còn sống thực vật và bác sĩ cần gia đình cho quyết định để rút ống dưỡng khí.
Mặc dù người chị của anh tại Úc cũng như người tình bên Mỹ, đã xin cho anh được sống thêm một thời gian nhằm hoàn tất thủ tục mang “tro” của anh về Mỹ, với người tình mới.

Nhưng bà vợ cũ và các con đã đưa ra quyết định thật sớm, không chần chờ mặc dù đã có lời yêu cầu khẩn thiết từ người nhà và người tình của anh!

Cuối cùng, thân xác anh đã vĩnh viễn nằm lại cái vùng đất mà anh đã từng chạy trốn.
Chẳng có ai biết, bây giờ linh hồn anh đang ở chốn nào!??

 

2.     SỐNG ĐỂ TRẢ NGHIỆP!?

Gia đình anh chị định cư tại Úc cũng khá lâu. Nhờ vào tính chuyên cần và chịu khổ chịu khó cho nên công việc kinh doanh của anh chị cũng khá thành công. Các cháu thì học hành lại giỏi và tạo được những thành quả tốt đẹp.
Nhờ thế mà hầu hết mọi người biết đến, đều truyền tụng rằng, gia đình của anh chị quả là một gia đình kiểu mẫu trong số những gia đình người Việt tỵ nạn, tại đây.
Anh chị rất vui vì những lời khen ngợi không ngớt ấy.
Chị mừng, vì có được một người chồng năng nổ, hoạt bát và biết lo cho con cái, biết yêu thương vợ mình.
Ngoài công việc ra, anh không bao giờ la cà với bạn bè, không thuốc lá, không rượu bia… Tiền bạc làm ra thì anh cũng không cần để ý đến, kiếm được bao nhiêu là đưa cho vợ cất. Anh thường nói đùa với vợ:

–         Giữ tiền làm chi cho thêm phiền, tiêu mà quên báo cáo thì lại khổ thân tôi!?

Dưới cặp mắt của chị, anh quả thật là một người đàn ông đáng tin và rất có uy tín. Nhiều lần chị đã đề nghị với anh là, cùng về thăm lại quê hương sau nhiều năm xa cách. Anh thường gạt ngang:

–         Em cần thăm nhà thì cứ đi một mình cũng được. Anh có đi thì cũng chẳng ích gì mà lại còn bỏ bê công ăn việc làm nữa. Chỉ sợ em buồn khi thiếu anh vậy thôi, nếu thế thì anh đành xin lỗi, em nhé!

Lần nào cũng vậy, anh luôn từ chối cái cơ hội mà rất nhiều người trong độ tuổi như anh, mãi ước ao có được! Chính vì thế mà chị rất yên tâm!?
Một vài người bạn đã kể cho chị nghe những mẫu chuyện đổ vỡ gia đình trong độ tuổi ngũ tuần, xảy ra nhan nhản lúc gần đây. Nhất là mấy ông cứ nại cớ là về thăm bố mẹ bệnh nặng, làm mộ cho song thân.., nhưng thật tình là đang bị dính bùa bên ấy!

Những lúc gần đây, các con đã ra riêng. Công việc làm ăn cũng khá ổn định. Chị cũng muốn nghỉ ngơi chút ít, bởi sức khỏe của chị không còn được như xưa. Chứng đau lưng kinh niên cứ hành hạ như tra tấn chị hằng đêm, nhất là vào những ngày của mùa đông.
Về Việt Nam để tránh cái lạnh ở Úc, đã giúp giảm nhẹ cái đau của chứng thần kinh tọa. Chứng bịnh mà bác sĩ đã nói với chị rằng, không có cách nào chữa dứt.
Vả lại, cuộc sống tại Việt Nam đã cho chị chút ít niềm vui. Vui với người thân, với bạn bè xưa cũ.. Tất cả, đã khiến chị dành nhiều thì giờ bên đó hơn là tại Úc.

Không có gì để chị phải lo vì chồng chị cũng chẳng than phiền. Chị thầm cám tạ ơn trên đã cho chị một người chồng tốt, với một gia đình rất hạnh phúc.

Nhưng chị đâu có ngờ…

Khoảng thời gian chị về thăm Việt Nam. Một lần anh ghé lại tiệm bán thức ăn nhanh, gặp một cô gái đang đứng xếp hàng trước mình, chờ đến lượt order. Cái hàng dài chờ đợi ấy đã giúp cho họ có dịp để trao đổi, chỉ là những lời hỏi thăm có tính xã giao.
Rồi họ cùng ngồi vào bàn ăn và lắm chuyện được mang ra bàn tán, về đời sống tại Việt Nam bây giờ và những khó khăn gặp phải tại xứ người, coi bộ hai người “tâm đầu ý hợp”lắm.
Qua mấy câu chuyện ấy, anh biết được rằng cô là một du học sinh đến từ Việt Nam, không có thân nhân và đang gặp nhiều khó khăn về tài chánh.

Họ trao cho nhau số điện thoại và hẹn cơ hội được gặp lại.
Thời gian và hoàn cảnh cô đơn đã giúp cho cả hai xích lại gần nhau thật nhanh chóng, như để làm giảm bớt cái lạnh trong lòng cũng như xua tan khí lạnh ngoài trời, trong những ngày của mùa đông xứ Úc.

Không hề nghi ngờ gì về sự thay đổi của chồng mình, cho đến khi chị phát giác ra được, người chồng  mà chị luôn tin tưởng đã mượn một số tiền khá lớn từ ngân hàng, qua việc thế chấp một trong những bất động sản mà anh đang đứng tên làm chủ.

Kể từ đó, chiến tranh đã bùng nổ, ngay trong căn nhà mà trước kia luôn tĩnh lặng. Anh đòi ly dị, chia tài sản nhưng chị và các con chưa dứt khoát.

Cuộc sống gia đình đã trải qua một khúc quanh đầy nỗi khổ niềm đau. Chị và các con đã khóc thật nhiều nhưng anh đã quyết định cho mình một ngã rẽ..

Anh theo về Việt Nam với người yêu mới. Bỏ một số tiền lớn, xây tổ ấm uyên ương cho cả hai và anh đã hứa là sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn để cùng nhau vui hưởng hạnh phúc, trong khoảng đời còn lại.

Anh quay về Úc để hoàn tất ý nguyện đó. Vài hôm sau, nhận được điện thoại của người bạn cũ, người mà anh vừa gặp lại trong lần về mới đây. Người bạn tri kỷ đã được anh mời đến dự buổi tiệc khánh thành cái tổ ấm, cũng như ra mắt người vợ trẻ của mình.

Người bạn gọi anh về lại Việt Nam gấp, vì có vài chuyện cần bàn. Gặn hỏi mãi thì được cho biết, người vợ mới của anh vừa đưa một người đàn ông khác về sống ngay trong cái căn nhà của anh, mới bỏ tiền ra xây.

Bán tín bán nghi, anh mua vé ngay và hôm sau bay thẳng về Sài Gòn. Anh tính tìm gặp thằng bạn nhưng quá nóng lòng, nên thôi. Đi thẳng về tổ ấm, mở cửa vào nhà (vì anh cũng giữ chìa khóa riêng, có lẽ cô người tình đã không nghĩ là anh sẽ trở lại sớm, nên lơ đãng?).

Nghe tiếng cười khúc khích trong phòng ngủ, anh đẩy mạnh cánh cửa khép hờ và nhìn thấy một cảnh tượng, khiến máu trong người anh như sôi sục.
Anh hét toáng lên, đập phá mấy thứ đang ở trong tầm tay mình. Như chưa hả giận, anh vớ lấy cái bình bông gần đó tiến nhanh lại người thanh niên xa lạ, đang cố mặc lại quần áo.

Xung đột bắt đầu, hai người trao nhau những cú đấm. Nhưng chắc chắn là, sức anh không hơn được cái sức đang trong độ tuổi thanh niên kia. Anh bị dồn ra khỏi cánh cửa, lối ra hành lang. Rồi bất ngờ, anh hứng trọn cái xô đẩy rất mạnh của người thanh niên, khiến anh rơi từ tầng một xuống đất.

Nhằm lúc đó, người bạn của anh đang đi ngang qua (như để theo dõi, giống mọi lần) phát hiện sự việc. Người bạn kêu xe chở anh vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị những tổn thương. Anh được cho biết là chỉ gãy một cánh tay mặt và cần băng bột. Vài vết trầy khác không có gì đáng quan tâm, anh được cho xuất viện cùng ngày.
Hôm sau, theo lời khuyên của người bạn anh đã trở về lại Úc. Anh tính sẽ nhờ luật sư mang sự vụ ra tòa xét xử.

Vài ngày sau, bổng dưng cơn nhức đầu bộc phát đột ngột xảy đến với anh. Vợ anh không có nhà, anh gọi điện thoại nhờ con đưa anh đến gặp bác sĩ vì tay đang bó bột, cho nên anh không tự lái xe được như mọi khi.
Mấy đứa con cho biết là đang bận, hẹn chiều sẽ về. Nhắc ba nó lấy đỡ hai viên panadol mà uống cho vơi bớt cơn đau. Anh đoán có lẽ chúng nó giận mà không thèm về sớm, chứ chẳng phải bận rộn chuyện chi!?

Anh đi dần vào hôn mê.

Chiều đến, đứa con gái trở về thấy bố mình nằm yên, sóng sượt trên nền nhà. Vội vàng gọi xe cứu thương và được chở thẳng vào một bệnh viện gần nhất. Được chẩn đoán, anh bị chấn thương sọ não, máu tụ nhiều và đã để quá trễ cho nên phần não chết không thể phục hồi.

Anh đã được cứu sống, nhưng chỉ là “sống thực vật” mà thôi!.
Bác sĩ xin ý của vợ anh (vì vẫn còn là vợ chính thức) cùng các con, để quyết định rút ống thở, cho anh được ra đi trong bình yên.
Nhưng bà vợ đã quyết định, hãy cho anh phải sống:

–         Sống để trả nghiệp và làm gương cho người đời!?

Mấy đứa con cũng không dám đưa ra quyết định nào khác. Có lẽ chúng nghĩ, mẹ mình có lý!?

Ngày cuối đông 2011

đinh tấn khương

Read Full Post »