Bùi Chí Vinh

.
MỘT NÉN NHANG CHO HÀN MẶC TỬ
Ngày 11 -11-1940 Hàn Mặc Tử mất, tính đến nay là 83 năm. 83 năm không chỉ đọng lại bài nhạc bất tử viết về ông của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh mà còn gieo biết bao nỗi ám ảnh trong tôi mỗi khi nhìn trăng và cầm bút. Bằng chứng là hai lần ra Huế và Đà Lạt ông cứ lởn vởn theo tôi qua hai bài thơ rất lãng mạn này.
Hôm nay đăng lên để nhớ đến thi nhân bạc mệnh như một nén nhang tưởng tiếc nòi tình đồng điệu…
MƯỜI NĂM GẶP ĐÀ LẠT
Mất đến mười năm yêu Đà Lạt
Mới quàng vai được những ngọn đồi
Em có đi trên đồi không vậy
Sợ chạm vào em lại điếng người ?
Điếng người chỉ muốn tan thành khói
Rụt rè bay trên những mặt đường
Chỉ cần sáng sớm em mang guốc
Là bao nhiêu khói trở thành sương
Đà Lạt mềm như chiếc áo len
Khoác vào là lại hiện ra em
Hồn anh đã khép hai hàng nút
Lá trúc nhà ai : mặt-chữ-điền
Tội nghiệp cho chàng Hàn Mặc Tử
Níu tình nhau bằng cái đậm đà
Không biết trong ngôi nhà ngói đỏ
Sắp có nàng công chúa bước ra
Anh biết và anh đợi hằng đêm
Như tường vi đợi gió qua thềm
Như trăng rằm đợi mùa sương khói
Anh đợi mười năm tiếng guốc em
.
MỘNG DƯỚI HOA Ở HUẾ
Anh sẽ làm thơ về Huế mà
Nghĩa là Huế đêm nay áo trắng
Nghĩa là mắt anh vừa mới cận
Chứ sao dụi mãi nhìn không ra
Thảo nào hồi đó Hàn Mặc Tử
Chỉ ngó sơ mà đã đậm đà
Làm thơ về Huế thường dễ bịnh
Chẳng hạn như đêm nằm bịn … rịn
Sớm mai áo trắng làm anh mơ
Tưởng lạc giữa sân trường Đồng Khánh
Tưởng trôi về tận đất cố đô
Lạc trôi đâu đó trong thành nội
Mần răng bên nớ biết mà chờ
Bên ni dù buốt lòng vẫn đợi
Một đời tráng sĩ, một đời thơ
Hai mươi bảy tuổi còn giang hồ
Đi bộ hơn rất nhiều thi sĩ
Nhà trọ vốn thường không địa chỉ
Làm sao can đảm mời em qua
Sông Hương trong đục là như thế
Đục phần anh, trong suốt Huế mà
Thành thử nếu làm thơ áo trắng
Nhớ hát giùm anh : “ Mộng Dưới Hoa ”
BCV
Tất cả cảm xúc:






