Ngô Quang Hiển
.
Hôm trước từ Milan bay qua Berlin rồi từ đó đón xe bus về lại Dresden. Sân bay TXL Berlin luôn có hàng trăm chuyến xe đưa khách về khắp các địa phương nước Đức và những quốc gia lân cận. Xe bus đường dài các nước phương tây rất đúng giờ. Lại rất tiện nghi. Nếu như xe VN sản xuất theo tiêu chuẩn Euro 2, nhiều lắm là Euro3 thì ở đây phổ biến Euro 6. Đầy đủ tiện nghi ,wifi, nhà vệ sinh….như máy bay mặt đất. Chuyện trễ xe dài tập như ở VN lại là hãn hữu ,năm thì mười họa. Vé xe bus gần như không bán tại trạm dừng, đón. Mua qua mạng, nhất là xe bus đường dài, càng sớm càng rẽ.
Lần này hai cha con chọn hãng xe mới toanh vừa mới đi vào hoạt động chỉ vài ba tháng, hãng Regio Jet , có trụ sở tại cộng hòa Cezch. Xe mới toanh. Giá khuyến mãi chỉ bằng nửa so với Euro lines. Trên xe cô tiếp viên dáng chuẩn như hoa hậu cứ chạy đi chạy lại hỏi han giúp đỡ hành khách. Khi thì nhắc nhỡ hành khách cài dây an toàn. Khi thì nhặt hộ, sắp xếp hành lý cho gọn ghẽ. Lúc cười tươi như hoa giúp anh cả quỷnh như mình sữ dụng facebook trên màn hình be bé đặt trên lưng ghế. Xe chạy một lúc,cô tiếp viên chạy lại hỏi hành khách dùng cafe hiệu gì. Nhiều người lắc đầu. Kể cả mình. Nhưng khi cái miệng xinh như hoa ấy giải thích free thì cả xe nhao nhao. Người cappechier người cafe kèm cho chocolate…. Riêng mình vẫn một tách nhỏ espresso. Nhưng sao thơm thảo ngon lạ. Cafe chùa trên xứ người.
Xe chạy êm ru bà rù. Berlin lạnh 5 độ. Trời mù mịt sương. Chỉ hơn hai tiếng sau, Dresden đã 17 độ. Cảnh sắc hai bên đường mùa thu lại đẹp như tranh vẻ. Hàng dặm dài rừng thu phong lúc vàng lúc đỏ cứ hực lên trong cơn mưa phùn. Cảnh tựa như càng đẹp hơn khi cô tiếp viên hao hao hoa hậu cứ lên lên xuống, đứng sát vào người hỏi hỏi han han. Mùi nước hoa dịu dịu cứ thoang thoảng bay bay luyến lưu. Hu hu.
Về nhà đã 1g. Lục đục bắt nồi cơm lên ăn. Bốn ngày ở Ý xơi toàn món Ý nên hơi ngán. Dù ẩm thực Ý thuộc loại tuyệt cả vời. Thằng con xung phong khuân vác, cửu vạn đường dài nên mình đảm nhiệm vai trò bếp trưởng. Chờ cơm sôi thì nghe thằng con xí xa xí xô điện thoại. Thằng con ngoái qua mình bảo nhà xe từ Praha hỏi hai hành khách ngồi ghế số 43,44 có bỏ quên cái ví trên xe không. Mình kiểm tra thấy cái ví vẫn còn. Kiểm tra lần nữa vẫn còn cái ví. Vậy là ok. Gọi điện lại cám ơn họ. Họ lại bảo xin lỗi hành khách vì đã làm phiền.
Cơm nóng canh ngọt, trời lại lạnh. Ngủ một giấc đẫy rồi thay bộ quần áo mới chuẩn bị đi ra siêu thị. Giở cái ví tìm tiền không thấy nó đâu. Lục banh căn phòng nhỏ mới tá hỏa. Toàn bộ tiền bạc cho chuyến đi, giấy tờ , passport ,thẻ tín dụng đều nằm trong cái ví quan trọng đó. Giời ạ. Giờ mới nhớ mình có tới hai cái ví. Một chỉ dùng để ít tiền lẽ cafe vặt, vài giấy tờ linh tinh. Một là…. cái bỏ quên. Cấp tập gọi lại cho hãng xe Regio Jet. Người điều hành” xin lỗi quí khách, chiếc ví bỏ quên đã đến văn phòng tại Praha” Chẳng biết làm sao.! Mất giấy tờ tiền bạc ở xứ người quả là một đại họa. Nhưng chỉ 5 phút sau chuông điện thoại từ Cezch lại réo vang. Nhân viên điều hàng hãng xe thông báo chiếc ví bỏ quên sẽ được chuyến xe sớm nhất từ Praha chuyển giao cho khách vào lúc 20 g tại địa điểm ga trung tâm Dresden.
Đúng 20g mình có mặt tại địa điểm đã hẹn,phân vân không biết có mất mác thứ gì không. 20g 10 phút điện thoại lại réo vang nhân viên điều hành hãng xe từ Praha cách đó đến vài trăm cây số tiếp tục xin lỗi quí khách vì xe bus đến muộn những…10 phút .10g 20 chiếc xe sơn màu cam cập vào điểm hẹn. Mình nhận đầy đủ giấy tờ, tiền bạc không thiếu một xu. Cô lơ xe nữ xinh xắn không kịp cho mình cảm ơn một tiếng lại xin lỗi ngược vì xe trể đến 20p. Chỉ kịp chụp tấm hình người tài xế và bản hiệu xe để mai mốt mọi người có qua Dresden hãy đi ủng hộ hãng vận tải mới toanh này , Regio Jet.
Thật ra ở Đức ,Praha hay châu Âu không phải mọi chuyện đều tốt đẹp. Kẻ cắp cũng nhiều như rươi,huống hồ chi chuyện đánh rơi và cầm nhầm tài sản. Nhưng có điều luật pháp ở những nước này rất nghiêm minh, buộc người ta phải tự giác thi hành. Chẳng hạn ở Đức việc nhặt được tiền đánh rơi được qui định rất cụ thể. Ông Stefan Kranz một luật sư nổi tiếng giải thích: “Nếu tiền nhặt được có giá trị không quá € 10 thì không cần thông báo về việc nhặt được tiền và người tìm thấy có thể giữ tiền,”. Nhưng ngay cả trong trường hợp này, chỉ được phép giữ tiền, nếu sáu tháng sau khi nhặt được vẫn không tìm thấy chủ sở hữu.
Tất cả mọi thứ vượt quá số tiền của 10 € phải được nộp lại cho cảnh sát hoặc các văn phòng nhận đồ rơi mất. Người nhặt đồ thành thật sẽ được hưởng một phần thưởng có giá trị 5-10 % . Và khi chủ sở hữu không được tìm thấy trong vòng sáu tháng tiếp theo, người nhặt sẽ được nhận toàn bộ số tiền.”
Chính việc ban hành luật pháp và thực thi nghiêm luật pháp trong những hành vi tưởng nhỏ này đã tạo thành nếp văn hóa ứng xử,hành vi ứng xử đẹp trong đời sống . Đây cũng là một kinh nghiệm,nhưng liệu kinh nghiệm này có được thực thi ở xứ Việt không khi chúng ta vẫn cứ dừng lại ở những hô hào chung chung mà không có điều luật kèm theo.
Bình luận về bài viết này